Chương 14
Lần này lập biên bản cho tôi không phải là cảnh sát Tiểu Trương nữa, nhưng nữ cảnh sát đó cũng đã từng gặp tôi, mặc dù vẻ mặt cô ấy rất bi thương nhưng vẫn nói với tôi rằng cảnh sát Tiểu Trương không sao cả.
Kẻ sát nhân đã bỏ thuốc mê vào thức ăn mang đến cho chúng tôi, tạm thời chưa thể tra ra là thuốc gì, nhưng nó chỉ có tác dụng khiến người ta hôn mê bất tỉnh.
Tôi ăn ít nên mau tỉnh lại, còn cảnh sát Tiểu Trương ăn nhiều, đến giờ vẫn còn chưa dậy được.
Cơm nước trong nhà an toàn đều được giao đến từ đồn cảnh sát, thế mà kẻ sát nhân vẫn còn có thể hạ thuốc, chẳng lẽ lúc đó cảnh sát Hồ đã bị sát hại rồi sao?
A Thiên nói trước khi lột da các nạn nhân, hắn thường khiến nạn nhân hôn mê, sau đó mới bỏ huyết trùng vào da họ...
Nếu A Thiên không đến, "cảnh sát Hồ" đến tìm tôi, liệu có phải cũng mượn lúc tôi và cảnh sát Tiểu Trương hôn mê bất tỉnh, chuyển chúng tôi đi chỗ khác, sau đó lại lột da chúng tôi ra không?
Tôi vừa nghĩ đến đây đã toát mồ hôi lạnh.
Mà nếu viên cảnh sát này hỏi tôi, làm sao tôi quen biết A Thiên, tôi phải trả lời như thế nào đây?
Chẳng lẽ lại nói con chó của tôi đã thành tinh, biến thành người rồi sao?
Ngay khi tôi đang lo lắng đến bồn chồn, thì một người dáng dấp trông rất giống lãnh đạo đã gõ cửa, ra hiệu rằng chúng tôi có thể đi rồi.
Đang lúc tôi tò mò, lại thấy A Thiên cùng một người đàn ông mặc bộ trường bào màu xanh lục, có đôi lông mày lá liễu và đôi mắt phượng hẹp dài, mang trên mình khí chất thanh thoát lãnh đạm, đứng ngoài cửa chờ tôi.
Thấy tôi, A Thiên rất tự nhiên đi về phía tôi, đôi tay vòng qua vai ôm lấy tôi, đầu gác lên vai tôi, dụi dụi vào cổ, lại hít sâu mấy hơi.
Sau đó anh quay sang nói với người đàn ông kia, "Cảm ơn nhé."
Người đàn ông vẫn như cũ hờ hững gật gật đầu với tôi, sau đó không biết từ đâu lấy ra một chiếc vòng tay bện từ cành liễu, đưa cho A Thiên: "Đeo vào có tác dụng an thần."
Nói xong lại quay người bước ra ngoài.
Ở cuối hành lang, một cô gái khoảng hai bảy hai tám tuổi đang tò mò nhìn sang bên này, thấy người đàn ông bước tới, cô ấy cũng mỉm cười vẫy tay với tôi.
Sau đó, sải bước đến, dịu dàng nói với người đàn ông, "Liễu Thăng, bạn của anh trông có vẻ rất mệt mỏi, có muốn đến nhà em để nghỉ ngơi không?"
Khi ánh mắt của cô gái quét qua tôi và A Thiên, A Thiên đang đeo chiếc vòng đan từ cành liễu vào tay tôi, ánh mắt cô ấy lấp lánh nhìn A Thiên, như thể đã thấy rõ điều gì đó.
A Thiên và người tên Liễu Thăng đó đều là kiểu trầm mặc ít lời.
Cô gái đó rất ân cần nói với tôi: "Tôi tên là Diêu Dao, là bạn của Liễu Thăng. Đã muộn như thế này rồi, đợi chút tôi đưa Liễu Thăng về, một mình còn muốn quay lại có chút sợ, cô đi cùng tôi nhé, tôi sẽ thấy yên tâm hơn!"
Cô ấy nói năng dịu dàng, lại còn tìm xong cả cớ cho tôi nữa, tôi nghĩ đến phòng của mình, nhất định là không dám ở nữa rồi, nhưng nếu lại ở khách sạn thì không an toàn.
Nhưng đột nhiên đến ở nhờ nhà người ta thì cũng không ổn lắm, chưa kể còn có A Thiên nữa...
Đang định từ chối khéo thì lại thấy A Thiên nhướn mày nhìn Liễu Thăng: "Bạn cậu hả?"
Ánh mắt của Liễu Thăng cứ như một cành liễu phất nhẹ, rơi trên người Diêu Dao, gật đầu với A Thiên, sau đó lại liếc tôi một cái, giọng điệu thanh thuần như nước suối: "Mọi người đều là bạn bè, cùng nhau đi thôi."
Chỉ là nói đến từ "bạn bè", âm điệu có chút khàn, hiển nhiên là không hài lòng lắm với thân phận "bạn bè" này.
Đến lúc lên xe của Diêu Dao, tôi mới biết, là Liễu Thăng và Diêu Dao hợp lực đưa tôi và A Thiên ra ngoài.
Nhưng lấy cớ gì để đưa, tôi cũng không biết nữa.
Trên đường đi, A Thiên cứ ôm chặt lấy tôi, dùng tay kiểm tra tôi từ đầu đến chân một lần, lại hỏi tôi có buồn ngủ hay không, ấn tôi vào trong lòng, bảo tôi ngủ đi.
Đầu cứ luôn đặt trên vai và đỉnh đầu tôi, cọ tới cọ lui, động tác quen thuộc và thân mật ấy khiến tôi dần dần an tâm trở lại.
Ngoài việc biến thành hình dạng con người ra, A Thiên dường như không hề thay đổi gì cả, vẫn như cũ thích dính người.
Nhưng người đang ngồi ở ghế phụ lái Liễu Thăng, cứ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chúng tôi, trong mắt mang theo chút khao khát, sau đó liếc Diêu Dao đang lái xe, rồi lại nhìn chúng tôi thêm lần nữa...
Tôi thoáng thấy sự tương tác giữa Liễu Thăng và Diêu Dao, lại nghĩ đến việc Diêu Dao chủ động để chúng tôi đến ở nhà cô ấy, mơ hồ hiểu ra gì đó.
Có thể là do bị phát hiện đã nhìn trộm, Liễu Thăng cũng không né tránh Diêu Dao nữa, mở miệng hỏi thẳng A Thiên, "Tên hung thủ kia dùng trùng thuật à?"
"Ừ." Đầu A Thiên đang dụi vào cổ tôi, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, cũng không biết đây là lưng tôi dựa vào lòng anh ấy hay là anh ấy đang nằm trong lòng tôi nữa.
Liễu Thiên lại liếc nhìn A Thiên, có chút bất lực nói: "Tại sao hắn lại giết nhiều người như vậy chứ?"
A Thiên hít hít cần cổ tôi, ánh mắt lóe lên hàn ý, bàn tay đặt trên vai tôi siết chặt lại, lại ấn chặt tôi vào lòng mình.
Anh lại cẩn thận hít sâu mấy cái nữa, rồi mới nói: "Có thể là vì hắn chưa từng bị vạch trần nên mới vô pháp vô thiên đến vậy chăng, hoặc cũng có thể là một kẻ không có thân phận gì, quá cô quạnh, nên luôn muốn biến thành người khác, cảm nhận cuộc sống cùng tình cảm của người khác."
Với cái loại sát nhân biến thái như hung thủ, có động cơ gì thì tôi cũng không muốn biết, dù sao hắn cũng đã bị tóm rồi.
Vươn tay vòng qua ôm đầu A Thiên theo thói quen, xoa gáy của anh ấy.
Anh ấy ngã hẳn vào lòng tôi, gục đầu xuống chân tôi, dụi dụi vào bụng tôi.
Liễu Thăng đang ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại nhìn, sau đó ho khan một tiếng: "Cậu là Thiên Cẩu ha."
"Ừ." Hai tay A Thiên duỗi ra ôm eo tôi, lại nghèn nghẹn ừ một tiếng.
Giọng điệu của Liễu Thăng có chút bất lực, nhẹ nhàng nói: "Cậu tốt xấu gì cũng là Quỷ Túc Tinh Quan của Nam Phương Thất Túc, là một con Thiên Cẩu, bây giờ cũng đã hóa thành hình người rồi, làm sao mà vẫn còn giống như một con chó bình thường thế hả?"
"Thiên Cẩu thì cũng là chó thôi." A Thiên cọ cọ trong lòng tôi, nghèn nghẹn đáp: "Cậu là cái đồ muốn mà không dám, tôi cũng đã bầu bạn với cô ấy lớn lên như thế rồi, sau này cũng sẽ thế, có làm sao đâu chứ."
Tôi còn đang bận rộn tiêu hóa thân phận của A Thiên, nghe thấy những lời này, đầu óc tự nhiên rung chuyển.
Nhưng nghĩ lại thì quả đúng là như vậy.
Trước đây tôi lớn lên cùng anh ấy, sau này cũng sẽ sống cùng với anh ấy, không có gì không tốt cả.
Càng huống chi, giờ anh ấy đã là hình người.
Tôi siết chặt tay A Thiên, không nhịn được hơi căng thẳng.
A Thiên đắc ý quay đầu lại, trừng mắt với Liễu Thăng một cái, lại ôm tôi nói: "Đợi đến nơi rồi em nhất định phải tử tế tắm rửa cho tôi đấy, tôi chạy suốt cả ngày nay, vẫn chưa tắm rửa gì cả."
Nhưng bây giờ anh ấy đang trong hình dạng con người mà!
A Thiên căn bản không hề quan tâm, chỉ nằm trong lòng tôi, cọ tới cọ lui, hoàn toàn không hề có chút cảm giác người ngoài nào cả.
Tôi ôm anh ấy, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác trong cuộc sống của mình...
Chẳng lẽ anh ấy còn muốn ôm tôi ngủ như thế này mãi sao?
(End)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top