Chap 10. Tỉnh mộng [End]
Cuối cùng, tiệc Trung Thu cũng đã tàn. Hi trở về nghỉ ngơi, ngày hôm nay đã quá mệt mỏi rồi. Cậu bước vào phòng tắm, sửa soạn chuẩn bị đi ngủ.
Kính Hoa theo sau Hi. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, anh đã dựa vào nó nhíu mày nhìn cánh tay mình. Nơi đó có một vết cắt nhỏ đang túa ra vài đốm sáng màu xanh lam. Khi nãy, thanh kiếm oán khí của Nhật Liên không cẩn thận đã xẹt qua tay Kính Hoa. Chết tiệt… Hi đã dặn không được để nó đâm trúng rồi mà…
- Kính Hoa?- Hi vừa bước ra, thấy anh gục đầu bên cạnh cửa liền hoảng hốt chạy tới- Kính Hoa! Anh có sao không?
- Tôi…
- Anh bị thương-..ưm?!
Hi chỉ vừa kịp nhìn lên vết thương trên cánh tay Kính Hoa đã lập tức bị anh khóa chặt đôi môi. Mặc cho đôi mắt cậu mở to thảng thốt, tay anh đưa lên, ấn gáy cậu xuống như muốn khiến nụ hôn sâu hơn. Linh lực từ Hi truyền sang phía Kính Hoa. Đôi má cậu bắt đầu phớt hồng. Tim cậu đập loạn lên. Chân không đứng vững mà quỳ xuống trước mặt người kia, hai tay cũng chống xuống đất. Hơi thở có phần gấp gáp.
Cả ngày hôm nay "độ khí" có phải nhiều quá rồi không?
Hoặc cũng có lẽ do Kính Hoa kia hôn dữ quá thôi..
Một lát sau, cánh môi hai người mới khẽ rời ra. Vết thương trên tay Kính Hoa đã lành lại hoàn toàn. Hi ổn định hơi thở, lặng im nhìn người kia. Kính Hoa trầm mặt, ánh mắt đượm chút buồn, không dám ngẩng lên nhìn đối phương
- Xin lỗi vì đã đường đột như vậy…- rồi lại ôm trầm lấy Hi-... Chỉ bởi vì tôi không muốn mình tán hồn trước mặt cậu..
- Tôi biết..- Hi khẽ đáp, chất giọng dịu dàng đầy an ủi-..không sao đâu.
Đêm ấy, vị dương minh ti kia không ngủ được. Cậu chằn chọc nghĩ mãi về những sự kiện xảy ra hôm nay. Rốt cuộc bằng cách nào "gương hoàng tuyền" của con người lại có thể tách rời ra như vậy?
Lúc này Hi mới nhớ đến chiếc vòng trên tay mình. Chiếc vòng chỉ còn lại mặt đá lưu ly bé xíu, chiếc chuông bạc như đã biến mất ngay sau khi trận pháp kết thúc. Tiếng sáo từ hư không vọng lại đó…thực không phải là tiếng sáo bình thường! Hoặc thần gió đã thực sự giúp đỡ cậu, hoặc đó thực chất là một thế lực nào khác.
Nếu đó là thần phải chăng đến thần linh cũng có loại tốt loại xấu, loại khoan dung loại nghiêm khắc?
" Haha..giống con người làm sao.."- Hi thầm nghĩ rồi tự cười cái suy tưởng điên khùng kia
Bỗng nhiên cậu cảm thấy bàn tay ai đó từ phía sau lưng ôm chặt lấy mình. Tuy nhiên cậu biết đó là ai. Nhiệt độ cơ thể thấp như vậy chỉ có thể là linh thể thôi
- Sao vậy? - Hi hỏi, sắc mặt không chút thay đổi
- Tôi không biết..- giọng Kính Hoa trầm buồn vang lên sau lưng Hi, trán anh chạm lên lưng cậu-... chỉ là có cảm giác sợ cậu đi mất...
- Đừng lo, tôi ở đây..- Hi xoay mình trở lại đối diện với người kia. Họ đều không thể thấy rõ mặt nhau
- Đoan Mộc, cậu tin tôi không?- ở khoảng cách này, giọng Kính Hoa gần gũi và ấm áp hơn bao giờ hết
- Tôi tin - Hi nhẹ nhàng đáp, dụi dụi như con mèo nhỏ trong lòng người kia
- Trong bóng tối, nếu không thấy tôi ở bên, cậu sẽ gọi tôi chứ?
- Tôi tin anh sẽ đến đưa tôi ra khỏi bóng tối đó
Lúc này Kính Hoa im lặng một lát xem chừng nghĩ ngợi điều gì đó rồi lại cất giọng ngập ngừng
- Nếu tôi…không thể đến thì sao?
- Tôi sẽ đi tìm anh! - Hi dứt khoát đáp
Kính Hoa ngây người, mỉm cười, tay vuốt nhẹ mái tóc bạch kim mềm mại nổi bật trong đêm. Hi lim dim cảm nhận từng cái chạm khe khẽ ấy mà ngủ thiếp đi. Chỉ cần được bên anh, bên "tiểu ca ca" của cậu, ngày dài mệt mỏi cũng hóa bình yên.
…..
Trên một tán cây trong rừng nơi quỷ không biết, người không hay, dáng hình nam nhân với mái tóc bạch kim dài ung dung nằm tựa mình vào thân cây. Khí chất toát ra phong tình vạn chủng, bất lạc phàm trần. Tay người cầm sáo trúc, mải mê nhìn ngắm những chiếc đèn thiên đăng bay lên cung trăng chỉ còn lại là những chấm nhỏ li ti tựa hàng ngàn vì sao trên bầu trời.
- "Bài kiểm tra" đã hoàn thành. Ngươi có thể đi được rồi
Một người khác bước ra từ trong bóng tối, tay cầm con lắc tỏa ánh sáng linh quang. Mái tóc nâu sậm được búi gọn đàng hoàng. Phong thái đầy vẻ đạm nhã thoát tục, tiên phong đạo cốt.
- 'Kẻ đó" định làm gì vậy nhỉ?- nam nhân tóc bạch kim nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cành cây đối diện nam nhân tóc nâu. Chân người như gắn nệm mèo, khi đáp đất không có nấy một tiếng động
- Với mức độ tấn công cơ bản này chưa phải mục đích thực sự của kẻ đó đâu- nam nhân tóc nâu nói
- Ha.. Nhân phản thần loạn thật mà -nam nhân tóc bạch kim vươn vai, thở dài - Dù sao cũng chưa đến lúc chúng ta có thể nhúng tay vào. Còn phải tùy xem "dòng nước" kia sẽ tính sao nữa. Nếu để "kẻ đó" phát hiện sẽ có rắc rối lớn đấy.
Cuối cùng hai bóng hình đó dần biến mất trong làn sương đêm kì lạ như chưa từng hiện diện, trả lại sự yên lặng vốn có của khu rừng.
…….
Giấc mơ nào rồi cũng sẽ đến lúc phải tỉnh dậy….
Thoáng chốc cơn mơ kia như chỉ vừa mới hôm qua.
" Tỉnh dậy thôi, dương minh ti đại nhân của tôi…"
Tầm nhìn mờ ảo mở ra trước mắt là trần nhà quen thuộc. Hi đã mơ một giấc mơ dài, đầy chân thực. Cậu vừa ngồi dậy thì một cơn đau đầu ập tới. Trong miệng cậu đâu đó vẫn đọng lại chút đăng đắng của cồn và hương hoa quả. Thì ra trước đó cậu có uống nhầm nước hoa quả có cồn rồi quậy một trận.
Thật vất vả cho những người chăm sóc cậu quá..
- Kính-..
Như một thói quen, cánh môi khô khốc của Hi lại suýt gọi tên người. Căn phòng giờ chỉ có ánh trăng, bóng tối và một mình cậu. Hi nhớ ra, người mà cậu thương đã đi rất lâu mà chưa trở lại. Đôi mi ánh bạc rủ xuống trầm mặc.
" Trong bóng tối, nếu không thấy tôi bên cạnh, cậu sẽ gọi tôi chứ?"
Câu nói ấy như chỉ vừa mới hôm qua. Nụ hôn, cái chạm nhẹ nhàng trên tóc, cái cảm giác bình yên trong vòng tay người… tất cả trong phút chốc chỉ còn là giấc mơ. Chân thực như thể…bóng hình người vẫn luôn hiện diện nơi đây, vẫn âm thầm ôm cậu vào lòng, âm thầm hôn nhẹ lên trán, âm thầm thương nhớ…
Hi lúc này mới cảm thấy cổ họng mình khát khô. Cậu bước xuống giường định đi lấy nước uống thì một vật rơi xuống đất. Con ngươi cậu co lại, khóe mắt cay cay trước vật đó. Một que kẹo xiên người đường được bọc cẩn thận trong túi nilon nhỏ, y hệt cái mà khi đi chơi ở khu chợ đêm Kính Hoa đã mua…
Lúc này Hi không kiềm được nữa, nhặt que kẹo xiên người đường lên, đôi mắt vội vàng dáo dác tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
- Kính Hoa! Dương Kính Hoa!! Em biết anh ở đó! Ra đây đi!! Ra gặp em một chút thôi được không?
Trên má không nhịn được mà lăn dài vài giọt nước mắt. Nhưng đáp lại tiếng gọi của cậu không gì ngoài màn đêm tĩnh mịch cùng ánh trăng rọi vào phòng từ khung cửa sổ.
Chợt từ phía cửa sổ ấy, chập chờn ánh sáng nhỏ bé xanh biếc của một con đom đóm. Ánh sáng lập lòe kia bay qua bay lại như vẫy tay với Hi, đánh động cho cậu về sự xuất hiện của nó.
- Kính Hoa?- giọng Hi lúc này run rẩy nghẹn ngào
Hi nhanh chóng chạy đến không ngần ngại nhưng đóm kia lùi lại rồi bay ra cửa sổ mà biến mất. Để rồi chỉ còn mình cậu đứng ngóng nhìn đầy tiếc nuối.
Chương Hiên ở phòng bên thấy động nên cũng vội đẩy xe lăn chạy sang. Cánh cửa vừa mở ra, anh đã lo lắng vội hỏi:
- Thiếu chưởng môn!! Có chuyện gì vậy?
Hi im lặng ngẩn ngơ đứng bên cửa sổ. Tay cậu vẫn đang cầm que kẹo xiên người đường. Khóe mắt lấp lánh, dường như cậu vừa mới khóc xong. Chương Hiên thấy vậy đành lặng lẽ đẩy xe lăn đến bên cạnh Hi, nhẹ giọng
- Là người đó?
Hi không đáp, chỉ gật đầu. Ánh mắt xa vời vợi nhìn lên ánh trăng sáng vằng vặc giữa bầu trời đêm như tấm thảm nhung khổng lồ điểm xuyết những vì tinh tú
Chương Hiên chợt cảm thấy chua xót
- Ngày đó..em cũng chờ đợi anh thế này sao, thiếu chưởng môn?
- Ừm..- ánh mắt Hi trầm xuống rồi lại nhanh chóng ánh lên một tia sáng - Nhưng lần này khác, em tin anh ấy sẽ về bên cạnh em!
Đôi mắt ấy ẩn chứa niềm hi vọng và sự tưởng tuyệt đối. Chẳng giống như trước đây, cậu của hiện tại ngập tràn ánh sáng, thứ ánh sáng mà sự liên kết bền chặt của linh hồn mang lại.
" Cậu là chấp niệm của tôi "
……
"Tôi tin,giữa thế gian trăm ngàn bề bộn này, vẫn có một người vì tôi mà ở lại. Và anh chính là người đó"
Hi tin tưởng Kính Hoa, Kính Hoa cũng tin tưởng Hi. Lòng họ luôn có nhau, chỉ vậy là đủ.. Bất chấp thời gian,bất chấp khoảng cách, bất chấp quy luật của thế giới này, họ luôn ở bên nhau…
Đêm dài vẹn tròn như ánh trăng kia, dịu dàng rung động như trái tim của vị dương minh ti ấy, mãnh liệt như tình cảm của ảnh linh dành cho người. Kể cả khi tỉnh mộng, xúc cảm cùng lời thề nguyện vẫn vẹn nguyên, mãi mãi về sau…
--------------------
✨Chúc mọi người đêm Trung Thu vui vẻ nhaa(´∩。• ᵕ •。∩')✨
Sau fic này tui định triển một fanfic khác của Linh Khế có liên quan đến những nhân vật bí ẩn được nhắc đến trong bộ fanfic ngắn này. Ngoài ra còn có những mẩu oneshot vụn vặt về đôi HoaHi mà tui viết ngẫu hứng
Mong rằng sẽ được sự ủng hộ của mọi người🌼✨
Cảm ơn vì đã ghé qua cái ổ nhỏ của tui(*´ω`*)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top