Chương 32: Lời Mời
Gặp lại Hà khi bản thân đã bước sang cuộc đời mới, không còn là đứa con gái túng thiếu, bần tiện, khiến Liễn thấy tự tin hẳn. Thậm chí lúc mọi người chuẩn bị ngồi xuống mâm cơm chỉ dành cho thành viên trong gia đình, cô ta còn chủ động lại gần, đon đả mời em sang ngồi cạnh mình với lý do chị em đã lâu chưa tâm sự nên có mấy điều chân thành muốn hàn huyên.
Đương nhiên Hà cũng không nỡ từ chối sự nhiệt tình bất ngờ ấy, bởi vậy em vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, nhỏ giọng nói em sẽ tìm nàng sau khi dùng bữa xong.
"Hôm trước tôi nghe anh Đạm tâm sự mợ có thai, tôi lấy làm vui thay mợ đấy mợ ạ."
Vừa ngồi xuống chưa kịp ấm chỗ, Liễn đã nhanh mồm nhanh miệng dẫn dắt câu chuyện.
"Vâng, âu cũng là phúc phần của tôi."
Hà bình thản trả lời.
"Bởi thế nên mới thường nói con cái là lộc trời ban cô ạ."
"Nhưng tôi thấy tiếc cho mợ quá."
Cô ta chép miệng, âm thanh cũng lớn hơn, hệt như muốn cả mâm cỗ này phải nghe được lời cô ta muốn nói.
"Mợ xinh đẹp như thế mà lại chấp nhận làm vợ lẽ. Hơn nữa nhanh như vậy đã có thai, không phải..."
Những người đàn bà chung mâm dù không ai dám lên tiếng, song lại len lén đưa cặp mắt diều hâu lên quan sát, đồng thời dỏng đứng đôi tai để lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Đối diện với Liễn đang ngập tràn hạnh phúc và tự tin, cái dáng vẻ cố gắng phô ra để thể hiện mình được cưới làm chính thất, hơn nữa còn hạ thấp danh dự của đối phương và cho rằng đối phương tòm tem trước khi cưới, Hà bỗng thấy nực cười.
"Cô Liễn, giờ thì tôi đã hiểu lý do tại sao năm xưa chẳng ai trong lớp dám qua lại với cô."
Em vừa điềm nhiên gắp cho cô ta miếng thịt gà ngon nhất, vừa cất tiếng phản bác với ngữ điệu khuôn phép hơn mọi ngày.
"Đến con chó hoang vô tình được người ta cho ăn còn biết đường báo ơn, thế mà con quạ may mắn hóa công lại không biết đường nhớ ân chủ cũ. Thái độ như thế, sống nhởn nhơ trên đời quả thực rất đáng trách cô ạ."
Trông thái độ Liễn hơi cứng lại, Hà chẳng hề kiêng nể bổ sung.
"Vả lại cô chưa có con nhỉ? Chao ôi, cô cứ thế này không sợ vạ miệng sao? Phải biết ý tứ để còn tích đức cho đời sau chứ? Lại nói, từ thời khắc này trở đi, cô cố mà thể hiện cái vẻ học giả làm sang của cô cho người ta thấy, chứ đừng cho tôi thấy một lần nào nữa. Cũng đừng ra cái vẻ thương tiếc thay cuộc đời người khác. Chính ra tôi vẫn sung sướng hơn cô nhiều đấy. Cô nghe chưa? Cô Liễn?"
Mâm cỗ thoáng chốc đã bị cái lạnh bao trùm. Còn Hà dứt câu xong liền mỉm cười, ánh mắt thì vẫn trong trẻo gần gũi.
Em thưa.
"Mọi người dùng bữa đi ạ. Em mời mọi người."
"Dạ vâng."
"Dạ vâng mợ ạ."
Những người đàn bà chẳng ai bảo ai, đồng loạt cúi thấp đầu dùng cơm. Còn Liễn, sau khi ý định chọc ngoáy không thành, ngược lại còn rước nhục vào người, chỉ đành cắn miếng thịt gà do mợ Hà gắp trong cảm giác cổ họng bị lấp đầy bởi nỗi phẫn uất, căm thù.
Mặc dù Hà ý thức được giá trị to lớn của thứ gọi là đồng bạc từ lâu. Song chẳng rõ những điều nhục dục trong con người Liễn đã nhấn chìm cô ta từ khi nào. Hành động hôm nay của cô ta khiến em chợt nhớ về năm xưa, khi cô ta bị chung quanh xa lánh và ghét bỏ, chính em là người đã chìa tay ra để cô ta làm điểm tựa mà đứng dậy. Ấy thế nhưng cuối cùng, cô ta lại dùng chính bàn tay từng được cưu mang để tô tô trát trát vết đen lên người em. Cốt chỉ để thỏa mãn lòng đố kỵ vì em được gả cho người đàn ông mà chồng cô ta phải cong mình cung kính.
Tiếc rằng cô ta thật ngây thơ, hay nhận xét thẳng thừng là kẻ tuy có học thức nhưng vẫn hành xử một cách đần độn ngu ngốc. Bởi cô ta chỉ biết công kích cho sung sướng bản thân mà quên mất rằng dù là vợ lẽ của cậu Khang, song em cũng là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng mà không phải về nhà chồng trong âm thầm, lặng lẽ như một vài gia đình khác.
Ngay cả mợ Linh còn chưa từng có ý khinh thường em, thì đương nhiên em sẽ không cho phép bất cứ ai có thái độ vô lễ ấy với mình.
Dùng bữa xong, khi đang chuẩn bị đứng dậy, thì một bàn tay khác bất ngờ đè lên vai em, tỏ ý em hãy ngồi xuống.
Rất nhanh sau đó, bên tai em xuất hiện giọng nói quen thuộc.
"Không biết cô đây có thắc mắc gì với mợ Hà nhà tôi?"
Một người đàn bà đoan trang, xinh đẹp. Một người đàn bà trước nay chưa từng mảy may bận lòng đến vấn đề chung quanh, ấy thế mà bây giờ lại đang mỉm cười một cách hữu nghị, và thậm chí đôi lông mày còn hơi nhướn lên tỏ ý châm biếm.
"Mợ Linh ạ."
Liễn ngẩng đầu, dịu giọng đáp.
"Mợ đừng hiểu lầm chúng em. Chỉ là chị em lâu ngày không gặp, đương nhiên là em có rất nhiều điều tò mò với mợ Hà thôi ạ."
"À... vậy ư?"
Linh gật đầu rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô ta, trên môi vẫn giữ ý cười.
"Thế mà lời cô thốt ra, tôi ngồi ở mâm kế bên hẵng còn nghe thấy rõ mồn một đấy."
Vừa nói, nàng vừa chủ động rót đầy nước chè đặc vào từng chén nhỏ mà chẳng cần đám con ở ra phụ. Đương nhiên khi chứng kiến sự nhiệt tình một cách đường đột như vậy, người tò mò lại càng phải đoán già đoán non xem mợ Linh sẽ làm gì tiếp theo.
"Mợ Hà về làm dâu, phải tận mấy tháng sau mới được thầy lang thông báo tin mừng cô ạ."
Nàng đặt chén chè xuống trước mặt cô ta.
"Tôi mời cô."
"Dạ, em xin mợ..."
"Tôi không biết trước kia thế nào. Chỉ biết từ ngày tôi gặp mợ Hà, tôi thấy mợ ấy thực sự là một người phụ nữ tốt. Có đúng không các cô, các mợ? Các cô, các mợ từng gặp mợ Hà vài lần rồi mà nhỉ?"
"Vâng... vâng thưa mợ."
"Mợ nói đúng ạ."
"Mợ dạy phải ạ."
"Vâng, tôi cũng định ngồi yên để chờ xem các cô, các mợ có giải thích hiểu lầm về mợ Hà cho cô đây nghe không. Thế mà chờ mãi chẳng thấy ai đánh tiếng cả, vì nóng ruột quá nên tôi mới mạn phép qua mâm góp vài lời."
Linh vừa nói vừa tiếp tục đặt sự chú ý lên Liễn, thậm chí đôi con ngươi còn chầm chậm đảo lên đảo xuống hai vòng. Hệt như muốn đào tận gốc mục đích chẳng mấy tốt đẹp, hay nói thẳng thừng hơn là bỉ ổi của cô ta.
Ngừng một chốc, nàng tiếp tục nói.
"Lúc nãy chúng ta chạm mặt ngoài cổng, tôi nghe mợ Hà giới thiệu cô với mợ ấy là bạn học cũ. Tôi cũng lấy làm vui khi chứng kiến cảnh mợ ấy có cơ hội gặp lại bạn bè, cho đến khi nghe lời thắc mắc của cô, cô ạ."
"Thưa mợ, em..."
"Nếu tôi là cậu Đạm, tôi nhất định sẽ cảm thấy rất muộn phiền khi phải đối diện với những lời không hay, ý chẳng đẹp mà vợ mình dành cho một người đàn bà khác. Trong khi chính cô ấy cũng vậy."
Từ đầu đến cuối, Linh vẫn giữ nguyên dáng vẻ thong thả, cuối cùng không quên mỉm cười bổ sung.
"Nhưng đấy là nếu thôi cô ạ. Còn trên thực tế, bản thân tôi càng không hề vui vẻ khi cô có những hành động tọc mạch về mợ Hà."
Dứt câu, nàng gật đầu chào những người chung mâm rồi nhẹ nhàng nắm cổ tay em rời khỏi nơi chỉ còn bầu không khí cưỡng ép, gượng gạo.
_______________
"Mợ Hà thì tôi không biết. Nhưng thỉnh thoảng mợ Linh lại có vài phản ứng khiến chung quanh phải há miệng kinh ngạc đấy."
Hiền nhếch môi, cất tiếng nhận xét bâng quơ trong khi dõi mắt theo hai người đàn bà vừa ngồi xuống phía đối diện.
Hà cũng cười, gật đầu thưa.
"Con người chứ có phải thánh mẫu đâu mà thấy chuyện bất bình thì nhắm mắt bỏ qua hết thảy hả cô? Vả lại mợ Linh hiểu tôi hơn bất cứ ai trong gia đình mình, nên mợ ấy giúp tôi giải thích, hành động đó có gì sai ư?"
Ngoài cô Trinh, thì em gần như chưa từng tiếp xúc với ai trong số anh chị em của cậu Hoàn. Lần trước về quê, cùng lắm thì gật đầu chào hỏi đôi ba câu rồi mệnh ai làm việc nấy, chứ chưa hề ngồi chung mâm hay nhìn thẳng mặt nhau mà trao đổi như hôm nay. Có điều việc cô Hiền thích cùng bà Huẩn bóng gió mợ Linh em đã biết từ lâu, cụ thể là thông qua lời kể của con bé Mùi. Thành thử bây giờ chính em cũng sinh ác cảm với đứa con gái mặt quắt tai dơi ấy, cho nên có muốn khiêm tốn nhã nhặn cũng không được.
"Đương nhiên là không sai rồi, chỉ là tôi thấy bất ngờ bởi hôm nay mợ Linh lại hành xử khác xa với bản thân thường ngày thôi. Trước đây ai nói gì mợ ấy đều bỏ qua, nhiều năm liền như vậy khiến chúng tôi không khỏi suy nghĩ hay là do mợ ấy chai mặt, hoặc là do mợ ấy khinh cả cái nhà chồng này rồi? Nhưng bây giờ thấy mợ ấy hẵng còn lên tiếng bênh mợ ngay trong mâm cơm, tôi lấy làm yên lòng thay, ít ra thì không phải mợ ấy đang khinh nhà tôi đâu, mợ Hà nhỉ?"
Em hơi nhướn mày rồi nghiêng người giúp nàng rót trà, cũng không muốn đôi co gì thêm.
Chỉ là lòng em chợt thấy vô cùng ấm áp. Mà điều đó âu cũng là lẽ tất nhiên, làm gì có ai được hưởng đãi ngộ tốt như vậy từ mợ Linh ngoài em? Làm gì có ai được mợ Linh chủ động bênh chằm chặp như em cơ chứ?
Mợ ấy không nói dối em, mợ ấy thực sự đã để em trong lòng.
"Chị Hiền, tối nay đi xem chiếu bóng ở bờ Hồ không?"
Khi bầu không khí đang dần lắng xuống, thì một thiếu nữ bỗng từ đâu chạy tới kéo kéo cánh tay cô Hiền, nũng nịu rủ rê.
"Ôi dào, lần nào tao đi cũng là một bộ phim đấy, chán lắm."
Nó thẳng thừng từ chối.
"Mày rủ cái Thắm hay cái Dinh xem chúng nó có chịu theo mày nhai đi nhai lại mấy thước phim cũ đỉn ấy không? Còn chưa kể dạo này thầy mẹ mày đang chuẩn bị làm mai cho mày đấy, nên mày liệu cái thần hồn. Cứ ra đấy đong đưa với mấy thằng thanh niên, coi chừng có hôm thầy mẹ róc xương mày."
"Em chẳng sợ."
Con bé bĩu môi.
"Cùng lắm thì em bỏ nhà đi."
"Ô cái con này."
Cái Hiền trừng mắt.
"Mày ăn nói cho nó đàng hoàng vào nhé, Tết nhất mà lại bị lôi ra đường đánh, đến tao cũng thấy dơ cái lỗ mặt."
"Thôi, chị đi cùng em đi."
Đoạn, con bé quay sang nhìn nàng rồi nói.
"Em chào mợ Linh ạ, mợ đẹp thật đấy, trông mợ hơn hẳn khối đứa gái son ở khu phố này."
Có vẻ việc chúng nó cấu kết móc mỉa nàng đã diễn ra nhiều lần, bởi Hà chỉ kịp thấy cái Hiền đứng phắt dậy, khinh thường bổ sung.
"Vì có phải chửa đẻ gì đâu?"
"Này..."
Em toan kéo cô ta lại thì nàng đã nhanh hơn một bước, âm thầm giữ chặt cổ tay em.
"Mợ đừng thế, kệ họ đi."
Thấy em vẫn chưa có ý định bỏ qua, nàng lại mỉm cười trấn an.
"Có gì mà mợ phải cáu? Cứ coi như thói quen là hết thôi mợ ạ."
"Mợ còn lạc quan thế được. Con bé đi cùng cô Hiền lai lịch ra sao hả mợ? Để lần sau trông thấy nó há mồm nói mợ như vậy, xem em có sang tận nhà trụng đầu nó vào nồi nước sôi không?"
"Mợ Hà, chớ."
Nàng đánh nhẹ lên mu bàn tay em.
"Sao mợ ăn nói lạ thế?"
"Không được không được không được, cái gì mợ cũng không được. Em thấy buồn mợ ghê. À, hay là tối nay em với mợ đi xem chiếu bóng đi, tự nhiên nghe chúng nó nói em mới nhớ cũng lâu rồi chưa có dịp ra đó."
Hà thản nhiên chuyển đề tài.
"Mợ đồng ý đi cùng em nhé, dù sao thì mợ em mình đi xem vào ngày cuối năm, cảm giác nó cũng khác hơn nhiều so với ngày thường đấy mợ ạ."
"Khác?"
Linh trầm ngâm.
"Khác chỗ nào hả mợ?"
Em hơi nhướn mày, cười trêu.
"Khó nói lắm, ví như vấn đề tình cảm chẳng hạn."
Nàng chưa kịp cảnh cáo em về cái tật ăn nói linh tinh thì đứa con ở đã lại gần nhắn rằng các cụ mời mợ vào xơi nước. Do đó nàng đành đứng dậy. Cuối cùng, Hà chỉ kịp nghe nàng đáp.
"Ừ, nếu hôm nay ở đây xong việc sớm thì tôi sẽ đi với mợ."
Im lặng dõi theo nàng đến tận khi bóng nàng biến mất sau cánh cửa ở nhà lớn. Bấy giờ em mới cúi đầu, tự lầm bầm trấn an.
"Chỉ là chị em thân thiết, có gì mà mày phải ngượng?"
____________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top