Ch6. D1-6
---Truyện đăng chính thức trên Wattpad và Wordpress của Đa Diện Chung Danh---
Y Hàn phản ứng mạnh đến mức đẩy phắt cái người đang vắt lên người mình ra khiến cô ta ngã từ trên ghế xuống đập bụng vào cạnh bàn.
Sarah đau đớn nằm co người lại không thốt nên lời. Y Hàn chẳng thèm nhìn lấy một cái, vội vã đứng dậy tiến đến bên Hina, nở nụ cười ôn nhu dịu dàng như không có gì.
"Em yêu, nghe anh giải thích. Không phải như những gì em nghĩ đâu."
Hina bình tĩnh nhìn Y Hàn.
Bình thường có lẽ tầm này Hina đang ngủ say nên hai con người này mới dám ngang nhiên chim chuột trên ghế ở sảnh thế này.
Hina chẳng thèm đáp lại lời anh ta. Cô tiến đến ôm tôi dậy, nhìn xuống Sarah vẫn đang nằm trên đất không dám ngẩng mặt lên. Giọng Hina không chứa chút kích động, giống như hỏi chuyện người xa lạ.
"Hai người, rốt cuộc là từ khi nào?"
"Em yêu, là do cô ta tự ý trèo lên người anh đó. Anh trước giờ chỉ có mình em!" Y Hàn ngồi xuống cạnh Hina, vòng tay muốn ôm lấy cô ấy nhưng lại bị cô ấy né đi.
"Trả lời tôi."
"Em, đã nghe được cái gì à?" Y Hàn bị né tránh, ánh mắt gã hơi tối xuống.
Tôi được bế nằm ngửa nên có thể trông rất rõ biểu cảm trên mặt gã. Tay vô thức siết chặt lại sợ hãi, sợ gã phát rồ làm hại Hina.
Nhưng Hina lại nghiêng đầu, sắc lạnh nhíu mày hỏi, "Hai người còn nói gì à? Lời tình tứ sau lưng tôi?"
Y Hàn nghe vậy môi mỏng hơi giật, nâng lên biểu cảm oan ức, "Không có, hồi nãy anh đang từ chối cô ta mà em lại không nghe được."
Sarah nằm trên đất giả chết không nổi nữa, quỳ xuống trước chân Hina, nước mắt đầy mặt cầu xin, "Phu nhân, em, em xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho em. Em, em đã quyến rũ ông chủ, nhưng thực sự em cô đơn quá thôi. Xin phu nhân hãy nể tình em bên ngài từ lâu mà tha cho em lần này. Em không dám nữa đâu!"
Há, mặt cũng đủ dày. Vô liêm sỉ, không biết xấu hổ! Tôi cáu giận bất bình thay cho Hina, vô thức kêu lên thành những tiếng a a trẻ con.
Đừng tin cô ta! Cô ta cùng cái tên kia đang muốn chiếm đoạt tài sản của cô đấy!
Hina mím môi, tôi chẳng biết cô ấy nghĩ gì, cô ấy thực không nghe được đoạn đối thoại hồi nãy của hai người này ư? Phải làm sao bây giờ? Cô ấy sẽ mềm lòng mà bị lừa sao?
"Đủ rồi, hôm nay thời gian cũng không còn sớm. Sáng mai tôi sẽ lại nói chuyện với hai người. Linh cần đi ngủ."
Nói đoạn, Hina bồng tôi đứng dậy đi thẳng về phòng đóng cửa khóa chốt nhốt mặc kệ hai con người kia bên ngoài muốn làm sao thì làm.
Phòng tối quá khiến tôi chẳng nhìn được biểu cảm của Hina. Những tưởng cô ấy đang đau khổ, không ngờ cô ấy lại bắt đầu hát ru tôi. Giọng hát run rẩy kìm nén nhưng vẫn dịu dàng hết mực.
Bài hát ru lặp đi lặp lại, tôi cũng không nhịn được có chút buồn ngủ, nhưng nhỡ ngủ rồi lại không nhìn được chuyện gì sẽ xảy ra thì biết làm sao!
Không được... tôi không được... ngủ....
---
"Hức... hức hức...!" Những tiếng nức nở kéo ý thức của tôi từ mông lung trở lại.
"Linh?", tôi nhìn cô gái đang đau khổ ngồi úp mặt vào gối ở bên, mặc tôi có gọi thế nào, cô ấy cũng không trả lời.
Khi định tiến đến cạnh Linh, một lực đạo lại kéo lấy tôi, ý thức lại lần nữa mờ mịt.
...
"Luật sư, tôi muốn chuyển nhượng tài sản thừa kế, toàn bộ đều cho con gái tôi."
Vừa thức dậy, câu nói chấn động đã lọt vào tai của tôi.
Tôi lặng lẽ mở mắt, thấy bản thân đang nằm trong nôi.
Bên cạnh chỉ có Hina cùng một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính. Người đàn ông này không xuất hiện trong bất kì tấm ảnh nào trong biệt thự.
Tôi đưa mắt cựa người ngó nghiêng một hồi. Không thấy Sarah cùng Y Hàn đâu nhỉ, Không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, mọi chuyện đã giải quyết thế nào?
"Phu nhân Hina, cô chắc chứ? Đứa nhỏ chưa đủ tuổi không thể nắm giữ hoàn toàn quyền thừa kế...."
"Cứ theo lời tôi mà làm, trước 18 tuổi tài sản sẽ do cậu giúp đỡ quản lý, Kelvin." Hina hơi mềm giọng, đổi xưng hô thân mật hơn, "Tớ chỉ có thể tin mình cậu."
Kelvin, vừa là một luật sư, vừa là bạn lớn lên từ nhỏ với Hina. Cậu ta siết tay, "Sao đột nhiên lại muốn lập di chúc chứ? Sức khỏe cậu không ổn sao?"
Hina lắc đầu, mỉm cười nhàn nhạt, "Tớ rất khỏe, thật đấy."
"Chuyện này cậu tự làm một mình? Y Hàn đâu?" Kelvin lo lắng.
"Không được, cậu tuyệt đối không được phép cho Hàn đụng vào di chúc. Cậu tốt nhất nên tránh anh ta một thời gian."
Kelvin nhạy bén phát hiện ra điểm không đúng, nhíu mày, "Cậu với Y Hàn xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Hina, đừng dấu tớ, tớ có thể giúp..."
"Kelvin, được rồi. Làm ơn đấy!" Hina ngăn lại, ánh mắt cô khiến những lời còn chưa nói của Kelvin nghẹn lại.
"Thêm một điều khoản vào di chúc đi. Nếu Linh có bất cứ mệnh hệ nào và mất mạng trong bất kì hoàn cảnh nào. Toàn bộ tài sản đều sẽ được đem đi quyên góp và sung vào công quỹ."
Lại thêm một câu nói không tưởng. Ngu đến mấy cũng có thể nghe ra sự không ổn. Di chúc kiểu này chẳng phải chính là một lá bùa hộ mệnh ngầm hay sao?
"Hina?! Thực sự đã xảy ra chuyện nghiêm trọng đúng chứ? Làm ơn đừng giấu tớ, chúng ta là bạn mà! Tớ sẽ giúp cậu, chỉ cần cậu chịu nói ra thôi!" Kelvin khẩn thiết.
Hina chỉ cười nhẹ nhàng, "Đừng lo lắng Kelvin. Cảm ơn cậu vì tất cả. Tớ tự biết cách giải quyết. Tấm di chúc này chỉ là để đề phòng lo xa thôi. Linh là tất cả của tớ, xin cậu hãy chăm sóc cho con bé nhé."
"Hina..." Kelvin nhấp môi mấy lần, lại chẳng nói được gì.
Hai người quen nhau từ bé, tính cách của Hina mạnh mẽ quyết đoán. Cô ấy đã nói đến thế, dù Kelvin có muốn hỏi cũng chẳng thể nhận được câu trả lời thật sự.
Tôi hơi kinh ngạc, vậy hóa ra Hina đã nghe được hết toàn bộ cuộc nói chuyện của hai kẻ kia. Tối qua cô ấy đã giả bộ để đảm bảo an toàn cho bản thân và con gái?
Thêm nội dung tôi vừa được nghe nữa, tôi đã hiểu lý do vì sao Linh có thể bình an mà lớn lên sung túc và được chiều chuộng rồi. Tất cả là vì Hina đã trải sẵn đường cho.
"Ê a a", đừng giấu chuyện mà, hãy tìm kiếm sự giúp đỡ đi.
Tôi muốn nói như thế, nhưng thân thể nhỏ tuổi này chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ.
Cảm giác bất lực, bực bội và đau khổ lần lượt như thủy triều dâng lên trong lòng. Nước mắt không kìm được rơi xuống, giọng nghẹn ngào chuyển thành gào khóc như muốn hét lên thành tiếng.
Thứ cảm xúc này quá mãnh liệt, nó không phải xuất phát từ chính tôi, mà là từ người trong cuộc, người cũng đang chứng kiến lại tất cả, Linh.
"Con gái mẹ đã thức dậy sao? Ôi chao, ngoan nào, con yêu đừng khóc." Hina ẵm tôi dậy, sau khi kiểm tra tã của tôi vẫn ổn, vỗ nhẹ lưng an ủi từng tiếng cho đến khi cơ thể này bình tĩnh lại.
"Linh, đây là chú Kelvin, bạn của mẹ." Hina mỉm cười, ôm tôi tới ngồi lại xuống bàn, hướng về người đối diện giới thiệu.
"Ê a." Chú mau giúp cô ấy, đừng để cô ấy một mình mà!
"Dễ thương thật, con bé có đôi mắt rất giống cậu." Kelvin mỉm cười, nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ của tôi lắc lắc, "Chào con, chú là Kelvin, bạn của mẹ con đó."
Hai người lớn trêu chọc một hồi, rồi mới nghiêm túc quay lại tiếp tục tiến hành công việc.
Giấy tờ trên bàn đều đã hoàn tất, đoạn ghi âm cũng được Kelvin cẩn thận cất giữ.
Được một lúc thì tiếng mở cửa vang lên, giọng nói gần như thét lên của Y Hàn vọt tới.
"Kelvin? Cậu đến đây từ lúc nào?" Không thèm đếm xỉa đến vợ con, gã nhíu mày không vui chất vấn.
Ánh mắt Y Hàn săm soi nhìn vào cái cặp táp của Kelvin, "Cậu đến đây làm gì?"
Kelvin là bạn của Hina, Y Hàn chắc chắn cũng biết anh ấy làm nghề gì. Hơn nữa, từ cuộc nói chuyện có vẻ Kelvin là một luật sư khá có tiếng nói.
Y Hàn lại vừa bị Hina bắt quả tang ăn vụng, sao có thể không chột dạ lo lắng. Hơn nữa, gã có mưu đồ bất chính muốn chiếm đoạt tài sản, sao có thể không cuống lên chứ.
Hừ, thật đáng kinh tởm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top