Chap 9
- Chia tay vẫn làm bạn được phải không Orm ! – Lau vội những giọt nước mắt khi nhớ về quá khư . Prigkhing hy vọng có thể ở bên Orm Kornnaphat như một người bạn.
- Chia tay cũng là cậu , làm bạn cũng là cậu ! Cậu coi tớ là gì ? – Đập mạnh tay xuống bàn , Orm Kornnaphat tức giận nói . Nếu kết thúc rồi vẫn làm bạn thì liệu vết thương ngày nào Prigkhing gây ra có thể phai ?
- ...
- Prigkhing à , cậu ra ngoài đi . Đừng cãi nhau với Orm . Cậu biết mà , chuyện gì cứ từ từ rồi nói ! – Khi bước vào phòng đã thấy Orm Kornnaphat tức giận , Junji hoảng sợ lôi Prigkhing ra ngoài . Dù sao cũng phải để Orm Kornnaphat bình tĩnh rồi hẳn nói !
Sau khi Prigkhing rời đi , Orm Kornnaphat ngã người xuống Sofa . Tình yêu dường như không hợp với cô . Người làm cô yêu xong rồi bỏ . Người lấy cô phải chăng chỉ do tiền và thù hận . Cuộc sống quá bất công với cô.
Lại gần giường nơi người con gái cô yêu đang say giấc, Orm Kornnaphat mĩm cười dị dàng khi thấy gương mặt ngây thơ khi ngủ của LingLing . Dù có chết cô cũng phải nắm chặt lấy tay cô ấy . Nếu hạnh phúc đã không mĩm cười thì ... mình đánh cắp nó vậy !
...
Sau một giấc ngủ say , LingLing thức dậy với ánh mắt nặng trĩu . Nhìn quanh căn phòng rộng lớn , nỗi cô đơn vây lấy cô khi không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc . Mấy ngày nay Orm Kornnaphat cứ vắng nhà hoài . Dù có về thì cũng đã rất khuya . Muốn tâm sự chút chuyện cũng khó khăn .
- Tỉnh rồi sao ? – Đẩy nhẹ cửa vào , Junji rạng rỡ nói . Ánh mặt buồn náy chắc do "vợ yêu" vắng nhà đây !
- Junji ! Sao cậu vào đây ? – Ngỡ ngàng nhìn Junji , LingLing ngơ ngác nói . Tiếng nói này làm cô nhớ Orm Kornnaphat vô cùng .
- Tớ vào thăm cậu không được sao ! Không cho thì tớ đi ra à ! – Mỉm cười chọc ghẹo LingLing , Junji giả bộ quay lưng .
- Tớ không có ý đó ! – Vẫn ánh mắt cún con đó , LingLing khẽ làm Junji buồn theo .
- Tớ giỡn tý thôi ! Mà này , bộ đang nhớ Orm hả ? –Ngồi xuống giường cạnh LingLing , Junji vừa hỏi vừa rờ trán cô ấy.
Nghe Junji nhắc tới Orm Kornnaphat làm lòng LingLing bỗng nhiên khó chịu . Tưởng đâu Orm Kornnaphat yêu cô , ai ngờ cả chút tình cảm cũng không có . Người ta là vợ hợp pháp , đang bệnh mà cũng không ở nhà chăm sóc . Nhất định là đi với con nào chân dài hơn cô rồi !
- Mà Junji này , ở Sethratanapong Group có người nào vừa xinh , chân vừa dài không ? – Nắm lấy tay Junji và lắc lắc , LingLing lộ rõ vẻ đáng thương .
- Có ! Cậu ghen với họ sao ! – Nhìn LingLing và cười gian , Junji hiểu rõ cô bạn thân này mà . Lúc nào ghen tuông chả biểu lộ ra bên ngoài.
- Sao tớ lại ghen với họ chứ ! – Hất mặt tỏ vẻ Junji đã nói sai , LingLing cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi chuyện đó !
- Tớ hiểu cậu quá mà . thích em ấy rồi phải không ? – Đứng lên và chống nạnh, Junji thể hiện mức độ chắc ăn của mình.
- Ờ thì .... ! – Cắn nhẹ môi , LingLing thật sự không muốn thừa nhận chút nào . Tình yêu cô trao Win Metawin vẫn chưa phai mà . Làm sao yêu Orm Kornnaphat được ! Cô có hai trái tim à !
- Thì sao ? – Nói chất giọng khó hiểu , Junji mĩm cười khi nhìn thấy qua cửa kình . Orm Kornnaphat về rồi , nhất định là đang đi lên đây ! Nếu lúc này LingLing mà thừa nhận thì quá tốt rồi !
- Tớ thích Orm Kornnaphat đó thì sao nào ! – Hét lên một cách dứt khoái , LingLing thật sự không biết mình đã gây ra sai lầm lớn.
...CẠCH .....
Bước vào với ánh mắt buồn thảm, Win Metawin cảm thấy trái tim không ngừng rỉ máu. Đúng là do anh sai khi anh không biết trân trọng tình cảm của LingLing. Nhưng cô ấy cũng đâu nhất thiết phải dày vò anh đến mức sống không bằng chết như hiện tại. Liệu rồi khi anh không vui, cô có mỉm cười được trọn vẹn?
- Xin chào, em khỏe chứ LingLing? – Gượng cho bản thân một nụ cười, Win Metawin không biết nên vui hay buồn trong tình huống này.
- Cảm ơn, tôi vẫn ổn! – Lịch sự hết mức, LingLing không muốn day dưa nhiều với loại người như anh. Với cô việc đứng gần hay ngồi cạnh anh chỉ toàn mùi của sự giả dối.
- Đến giờ hẹn rồi, tớ đi nha LingLing! – Mỉm cười xoa đầu LingLing, Junji vội vã rời đi khi biết cuộc hẹn của bản thân đã hơi trễ.
Và rồi khoảng lặng được hình thành giữa LingLing và Win Metawin. Tuy rất có nhiều điều muốn thổ lộ, nhưng một năng lực vô hình nào đó đã làm cả hai cứng họng. Việc đối diện với người yêu cũ chia tay cách đây không lâu tương đối khó với những người nặng tình như LingLing. Nhưng hình như cô đã quá quen với chuyện anh cùng ai hạnh phúc. Nên giờ có thấy ánh thế nào thì trái tim cô cũng đã chai sạn mất rồi.
- Orm Kornnaphat đối xử với em tốt chứ? – Không dàm nhìn thẳng vào ánh mắt của LingLing, Win Metawin biết bản thân không xứng đáng để có cô trong vòng tay một lần nữa. Nhưng thật lòng, tim anhvẫn không ngừng hy vọng cô sẽ tha thứ.
- Anh không có tư cách hỏi tôi đã sống ra sao cùng em ấy đâu! – Mỉm cười khinh miệt, LingLing của hiện tại không còn là đứa con gái ngây thơ luôn tin vào anh như xưa đâu.
- Em đã yêu Orm Kornnaphat? – Môi rung rung, Win Metawin cảm thấy mọi giác quan hoạt động rất khó khăn.
- Ừm, sẵn đây tôi cũng nói cho anh biết. Tôi yêu vợ tôi, và tất nhiên người đó sẽ không bao giờ lại là anh!
Lời nói như con dao sắt và nhọn đâm thẳng vào tim Win Metawin. Anh đang quằn quại trong cơn đau, nhưng chính cô lại là người hả hê vì điều đó. Tại thời khắc này, anh cảm thấy được hình ảnh khi xưa của anh phản phất đâu đó trong cách cư xử của cô. Có phải chăng đây gọi là quả báo.
-Tình cảm chỉ vài tháng làm sao so sánh với tình yêu bao năm của chúng ta được phải không LingLing? – Cố gắng cứu vãn tình hình, Win Metawin mong rằng cô hiểu cảm giác khốn đốn hiện tại của anh.
- Hừ, đáng lẽ tình cảm kia của tôi và anh rất sâu đậm, nhưng anh có biết không? Chính anh là người đã giết chết nó. Và hãyanh rằng thử hỏi con tim thứ đã chết đi thì làm sao so sánh với thứ đang tồn tại đây!
Kìm nén cơn tức giận vào tim, LingLing không biết Win Metawin muốn cố chấp đến bao giờ. Nếu như khi xưa anh không chia tay cô thì có lẽ cuộc sống của cô sẽ không có người nào đó mang tên Orm Kornnaphat, cũng như không bao giờ có những lúc người ấy bảo vệ cô một cách kiên quyết. Và nhất định sẽ không khiến cô yêu em ấy như hiện tại. Nói chung, thì cô cảm ơn anh, người đã mang thiên thần đến bên cạnh cô.
- Tại sao em không thể tha thứ cho anh! Tại sao em luôn xem trọng Orm Kornnaphat hơn tình yêu bao năm của chúng ta. Tại sao em không thuộc về anh dù chỉ một lần!
Tiếng nói của người con trai cao to dường như bị lấn át bởi những giọt nước mắt. Từ khi sinh ra cho đến hiện tại chưa bao giờ anh vì ai mà bật khóc. Nhưng lần này anh lại vì người con gái nhỏ bé như cô làm đau đến nghẹt thở. Thử hỏi còn ai yêu cô như anh chứ!
Mọi chuyện không dừng ở đó khi anh chợt ôm chầm lấy cô vào lòng.Hơi ấm bất ngờ này cô vẫn còn nhớ rất rõ. Nhưng cô biết bản thân không còn yêu thích nó, vì vốn dĩ cô đã yêu người con gái kia hơn cả những gì đã từng.
- Hãy rời khỏi nơi này trước khi chúng ta còn có thể nhìn mặt nhau! Tôi tin, khi anh bước ra khỏi trái tim tôi, vẫn có một người con gái lặng lẽ chờ anh. Và tôi mong anh hãy trân trọng cô ấy, vì không ai yêu và quan tâm anh như cô ấy đâu!
Chân thành nói, LingLing muốn cho Win Metawin biết giữa thế giới đông người, việc mất đi một ai đó quan trọng thì không có nghĩa ai cũng bỏ rơi mình. Vì thế hãy nhìn quanh cách cửa của trái tim, nhất định sẽ có một ai đó đang đứng đợi chờ ngày được chữa lành mọi đau thương mà tim kia vướng phải.
Gật nhẹ đầu, Win Metawin tận hưởng hơi ấm kia lần cuối cùng. Rời khỏi cái ôm và bước đi một cách lặng lẽ, Win Metawin đã hiểu vì sao người con gái bình thường như LingLing lại luôn cuốn hút người khác. Vì có lẽ cô sống thực với bản thân, cô sống như cái cách mà người khác đối xử với mình. Và chính anh của hiện tại đã hiểu được nỗi đau kia vì sao cô mang đến cho anh...
========================
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top