Chương 45: Mỹ Linh, ta yêu nàng (2)


Dù cho nàng là kiếp nạn của ta, ta nghĩ, ta cũng nguyện ý chết ở tại kiếp nạn này.

Khí tức trên người Trần Mỹ Linh đột nhiên sa sút, lúc này người trên giường khẽ mở mắt nhìn nàng, lông mày nhíu lại, thấp giọng ho khan. Trần Mỹ Linh lập tức ngẩng đầu có chút ngạc nhiên: "Nàng đã tỉnh."

Quảng Linh Linh nhẹ gật đầu, chống đỡ thân thể ngồi dậy, chỉ là ngực đau dữ dội, nhíu nhíu mày, thương tích kia tuy nói được Quảng Phóng cản lại hơn phân nửa, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng là dằn vặt không ít.

Trần Mỹ Linh vội vàng tới dìu nàng, Quảng Linh Linh nghiêng đầu nhìn xem nàng, thấp giọng nói: "Ta cho là nàng đi rồi."

Trần Mỹ Linh động tác hơi ngưng lại: "Nàng bị thương thành dạng này, ta không yên lòng đi." Dời gối mềm đến sau lưng, đỡ nàng tựa vào, Trần Mỹ Linh thấy sắc mặt nàng kém như vậy, nhịn không được đau lòng nói: "Cảm giác thế nào, nàng còn có chỗ nào không thoải mái?"

Quảng Linh Linh ngước mắt nhìn xem nàng, mím môi một cái: "Đau." Ngữ điệu dù rất đứng đắn, lại mang theo tia đáng thương.

Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm nàng ấy, trên trán nàng ấy đều xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, tất nhiên là đau đến lợi hại, nhưng nàng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lo lắng suông. Nàng cầm lấy khăn tay, trầm mặc lau đi mồ hôi trên trán nàng ấy, ngón tay siết chặt khăn, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Quảng Linh Linh, nàng trở về đi."

Trong mắt Quảng Linh Linh lộ ra cô đơn, nghẹn lời nói: "Ta nói qua..."

"Nàng không thấy sao, từ lúc nàng gặp gỡ ta liền không có chuyện gì tốt. Nàng sống ở Quảng gia, ai dám tổn thương nàng, ai có thể tổn thương nàng! Tại Vô Cực Tông, nàng ở bên ta liền bị người phát giác thân phận, kém chút hồn phi phách tán, sau đó hai mươi năm lại bị ta vây lại người hồn. Nàng vừa ra Bắc Xuyên gặp được ta, liền suýt chút nữa mất mạng tại Vô Tận Hải Vực. Lần này cũng thế, nàng nếu không rời Bắc Xuyên, làm sao gặp phải đám cặn bã Mộ Dung gia, lại..." Nàng con ngươi ửng đỏ, cảm xúc phi thường kích động, hít một hơi thật sâu, lại buồn rầu nói: "Quảng Linh Linh, ta nói lần cuối, ta không phải Chấp Mặc trong lòng nàng, không phải ta hờn dỗi, mà thật sự không có khả năng. Nàng không cần đi theo ta nữa, buông tha ta, buông tha chính nàng, ta chính là tai họa của nàng, là kiếp nạn của nàng, hiểu không?"

Quảng Linh Linh yên tĩnh nhìn xem nàng, không nói một lời, trong đôi mắt lại chậm rãi tràn ra ý cười. Lúc Trần Mỹ Linh quay người muốn rời khỏi, đột nhiên tay bị người kia níu lại. Trần Mỹ Linh định hất tay Quảng Linh Linh ra, thế nhưng đối phương càng nắm chặt hơn. Nàng cắn răng quay đầu nhìn lại, đã thấy Quảng Linh Linh một tay giữ nàng, một tay che ngực, trên khóe miệng chảy ra một vệt máu. Nàng lập tức biến sắc mặt, vội đến bên, đưa tay đem linh lực rót vào cơ thể nàng ấy.

"Linh Linh, nàng có thể hay không yêu quý chính mình!" Nàng sắp điên rồi, thật sắp điên rồi.

Quảng Linh Linh chỉ là nhìn xem đôi mắt của nàng, chân thành nói: "Vô luận là có hay không nhận lầm, Mỹ Linh, ta bây giờ lo lắng chính là nàng, cùng ta ở bên nhau trải qua nhiều chuyện như vậy cũng chính là nàng. Những ngày ở Vô Tận Hải Vực, ta không nhớ rõ nàng là ai, càng không biết Chấp Mặc là ai, nhưng ta vẫn muốn thân cận nàng, có thể thấy được, ta trước giờ không chỉ xem nàng là Chấp Mặc, mà ta cũng không cách nào dùng lý do nàng không phải Chấp Mặc, để thuyết phục chính mình buông tay nàng."

Trần Mỹ Linh kinh ngạc nhìn xem người trong lòng, sau đó nhắm mắt lại cúi đầu xuống. Nàng làm sao không nghĩ tới những điều này, nàng cũng sẽ không cho là Quảng Linh Linh đối nàng thật không có một chút tình cảm. Thế nhưng Quảng Linh Linh cùng nàng khác biệt nhiều lắm, Quảng Linh Linh có cường đại gia tộc, không cần phải ở bên nàng trải qua hiểm cảnh như vậy, cũng không cần khó xử với phần tình cảm khác thường này, các nàng không phải người của cùng một thế giới.

Quảng Linh Linh có chút bất đắc dĩ, Trần Mỹ Linh đôi khi thật sự là cố chấp vô cùng, nàng vươn tay nâng lên gương mặt Trần Mỹ Linh, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, trong mắt nàng ý cười trong suốt: "Về phần nàng nói nàng là kiếp nạn của ta, gặp được nàng ta liền không có chuyện tốt, hoàn toàn chính xác, là ta vận khí không được tốt, luôn gặp điều không may, thế nhưng, Mỹ Linh à, cùng với nàng lại là thời điểm ta vui vẻ nhất."

Trần Mỹ Linh mở to đôi mắt, có chút khó mà tin được, Quảng Linh Linh lại tiếp tục nói: "Ta ở thế giới kia, không cha không mẹ, lại không làm người khác ưa thích, sống nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một người bạn duy nhất. Nàng ấy đối với ta rất tốt, nhưng ta lại đối với thế giới kia không có lòng cảm mến, cái loại cảm giác này, rất trống rỗng. Khi tới đây, đoạn thời gian bên nàng ở tại Vô Cực Tông, ta mới phát giác được ta chân chính đang sống, rất vui vẻ cũng rất an bình. Hai mươi năm ở Quảng gia, không có người hồn, đừng nói vui vẻ, ngay cả tình cảm cũng không có. Thế nhưng, dù cho không có người hồn, từ lúc ta gặp được nàng, liền thường xuyên cảm thấy rất thoải mái." Nàng mặt mày nhẹ cong, có chút ngước mắt nhìn xem Trần Mỹ Linh, ý cười càng thêm ấm áp: "Lúc ấy không cách nào hình dung, về sau cũng biết, đó chính là vui vẻ, mặc dù một mực gặp nguy hiểm, nhưng ta lại chưa từng được vui vẻ như vậy. Mấy ngày nay không gặp nàng, ta liền khó chịu, hiện tại ta dù đau cực kì, thế nhưng khi nhìn thấy nàng, ta... Cũng vui vẻ."

Dù cho Trần Mỹ Linh liên tục nhắc nhở chính mình không cần loạn hi vọng xa vời, nhưng nghe được Quảng Linh Linh nói lời này, vẫn không nhịn được cảm thấy Quảng Linh Linh trong lời nói ý vị, có chút vượt qua giữa bằng hữu tình ý. Nàng cũng chưa từng có bạn thân, đối với tình yêu cùng tình bạn, sự khác biệt trong đó, nàng cùng Quảng Linh Linh đồng dạng đều có chút không rõ ràng. Nhưng tốt xấu nàng so Quảng Linh Linh có thêm chút kinh nghiệm từng trãi, đời trước cũng từng có chút động lòng, loại cảm tình này thật chỉ là tình nghĩa bằng hữu? Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Quảng Linh Linh, ý đồ ở bên trong lại tìm một vài thứ, mau mau chứng thực điều khiến nàng cả người căng thẳng, nhịp tim đột nhiên gấp gáp chờ mong.

Sau một khắc, Quảng Linh Linh nói lời trực tiếp để Trần Mỹ Linh trong lòng bỗng nhiên run lên: "Dù cho nàng là kiếp nạn của ta, ta nghĩ, ta cũng nguyện ý chết ở tại kiếp nạn này."

Từng câu từng chữ rơi vào trong tai, đập vào trong lòng, Trần Mỹ Linh thanh âm đều có chút run, run giọng nói: "Quảng Linh Linh, nàng... Nàng nói như vậy, ta... Sẽ cho là nàng... Nàng thích... Thích ta."

Quảng Linh Linh sở dĩ nói như vậy, cũng là suy tính từ rất lâu, quyết định đập nồi dìm thuyền*. Nàng một trái tim treo đến độ nhanh đau, thế nhưng giờ phút này nhìn thấy phản ứng của Trần Mỹ Linh, nàng liền có chút hi vọng. Những ngày này nàng đang nghĩ, Văn Nhân Thu tại trong tuyệt cảnh cho Trần Mỹ Linh ấm áp, Trần Mỹ Linh cuối cùng hướng về hắn, đổi lại là nàng thì sao? Nàng yết hầu khẽ hoạt động, vang lên bên tai một câu nhẹ nhàng: "Nếu như ta nói chính là ý đó?"

(* Đập nồi dìm thuyền: nguyên văn "phá phủ trầm châu" nghĩa là quyết đánh đến cùng, dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)

Thanh âm này nhẹ đến có chút mơ hồ, Quảng Linh Linh đều không ngăn kịp chính mình nói ra, chỉ là nàng thấy Trần Mỹ Linh đột nhiên ngốc lăng tại chỗ, trong lúc nàng đang không biết phải làm sao, biểu hiện trên mặt Trần Mỹ Linh trải qua biến hóa, buồn vui đan xen, sau một hồi mới gian nan đáp lời: "Kia, ta cũng thế."

Trong chốc lát, trong phòng tựa hồ tất cả mọi thứ đều dừng lại, chỉ có hai nữ tử nhìn chăm chú lẫn nhau. Một người toàn thân váy trắng ngồi ở bên giường, đầu nhẹ ngước lên ánh mắt ngưng trệ, một người toàn thân áo đen cúi người ánh mắt buông xuống, đồng dạng dáng người yểu điệu, đồng dạng như rơi vào mộng.

Sau một hồi, trên mặt nữ tử áo trắng kinh ngạc hòa tan cùng ý cười ấm áp, màu mực trong mắt giống như hóa thành một dòng suối, mềm mại lay động, không chút nào che giấu tình ý đang tuôn trào, để trong lòng Trần Mỹ Linh nhanh chóng nhảy dựng lên.

Trần Mỹ Linh tựa hồ không thể tin được, trên mặt kinh hỉ mới vung lên một nửa, lại có chút khẩn trương nghiêm túc nói: "Nàng xác định là thích ta, ta nói chính là tình cảm giữa đạo lữ với nhau, không phải tình bằng hữu tỷ muội."

Quảng Linh Linh vẫn như cũ mang theo cười: "Xác định, Mỹ Linh, ta yêu nàng."

Nàng nói đến ngay thẳng, để Trần Mỹ Linh vừa vui vẻ lại vừa nóng mặt, nghĩ đến trước đó trong lòng mình các loại dày vò, nàng vẫn là không nhịn được lần nữa muốn xác nhận: "Nàng làm sao phát hiện tình cảm của nàng dành cho ta...là...tình yêu?"

Quảng Linh Linh sững sờ, nghĩ đến giấc mộng kiều diễm đêm đó, nguyên bản mặt tái nhợt chậm rãi nhiễm một tầng đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút trốn tránh.

Trần Mỹ Linh nhô đầu tới, nhìn xem gương mặt nàng phủ một rặng mây đỏ, hé miệng cười khẽ: "Nàng đỏ mặt cái gì? Ta vẫn cho là nàng đối với ta không có ý, cho nên muốn xác định vấn đề này."

Trần Mỹ Linh ngữ khí nghiêm túc, Quảng Linh Linh quay đầu chỗ khác, chậm rãi nói: "Ta... Đêm đó ta thấy một giấc mộng, sau đó ta liền biết."

"Mộng như thế nào?" Trần Mỹ Linh có chút hiếu kỳ.

Quảng Linh Linh sắc mặt càng phát ra đỏ: "Nàng... Nàng ở trong mơ câu dẫn ta, sau đó ta... Thật sự bị nàng câu dẫn."

Trần Mỹ Linh nhìn nàng dáng vẻ ngượng ngùng, nhịn không được buồn cười, quả nhiên người này bên ngoài chững chạc đàng hoàng, thực chất bên trong cũng là xấu thấu, trong lòng bỗng nhiên muốn đùa nàng: "Ta câu dẫn nàng, làm sao câu dẫn nàng?"

Trần Mỹ Linh giờ phút này cả người đã tiến tới, nàng ngồi nghiêng ở bên giường, thân trên nghiêng tới, sát lại rất gần. Biết nàng giở trò xấu đùa chính mình, Quảng Linh Linh gương mặt đỏ bừng, trong con ngươi lại có chút ý cười bất đắc dĩ, hít vào một hơi thấp giọng nói: "Nàng đối với ta cười... Cười đến rất câu người, mềm mềm gọi tên của ta, còn... Còn đem quần áo cởi ra, ta... Ta cuối cùng liền cùng nàng... Cùng nàng..."

Ánh mắt Quảng Linh Linh có chút ý xấu hổ, lại tựa hồ lộ ra cỗ lửa nóng, nói những lời kia, để sống tám trăm năm Trần Mỹ Linh cũng là thẹn đến không được: "Nàng nhìn xem chững chạc đàng hoàng, quả nhiên là trong lòng không đứng đắn, cái gì mơ tới ta cởi quần áo, người hồn của nàng... Lúc trước còn nhìn lén..." Dứt lời, nàng ngừng miệng, trông thấy Quảng Linh Linh che miệng trầm thấp bật cười.

Trên mặt nàng ấy đỏ ửng đã lui, bởi vì thụ thương, giờ phút này nhìn có chút ốm yếu, như vậy cười, để Trần Mỹ Linh bỗng nhiên trong lòng ngứa ngáy. Chỉ là chợt nhớ tới cái gì, Trần Mỹ Linh nhướng mày, có chút nguy hiểm nói: "Lần kia nàng đột nhiên không để ý tới ta, có phải là vì mơ thấy giấc mộng không đứng đắn đó không?"

Quảng Linh Linh ý cười ngưng tụ, sắc mặt quỷ dị đỏ lên, quả thực không đánh đã khai.

Trần Mỹ Linh không biết nên nói cái gì, cuối cùng lại là bật cười: "Quảng Linh Linh, nàng bên ngoài đứng đắn, bên trong xấu xa, thực sự là..."

Quảng Linh Linh sắc mặt đỏ lên, ngước mắt vụng trộn nhìn nàng, Trần Mỹ Linh nhịn cười, ánh mắt ngưng ở trên người nàng, chịu đựng trong lòng khắc chế không được rung động cùng ấm áp.

Lập tức, nàng câu môi đối Quảng Linh Linh cười khẽ, mặt mày giãn ra ở giữa câu người phong tình không che giấu chút nào. Đây mới là dáng vẻ chân thật nhất của nàng, quyến rũ nguy hiểm, phảng phất giống như một con yêu tinh câu hồn đoạt phách người, thế nhưng, trong đôi mắt lại tràn đầy tình ý, làm cho cả người nàng nhu hòa, mâu thuẫn đến khiến người mất hồn.

Quảng Linh Linh si mê đến ngây dại, Trần Mỹ Linh lớn lên thật xinh đẹp, cùng nàng không giống, nét đẹp của nàng ấy mười phần quyến rũ, thế nhưng nàng ấy rất biết thu liễm chính mình, ngày thường chỉ là dung mạo có vẻ diễm lệ, hơn nữa đôi mắt quá mức trong suốt, cũng cố ý che cười, vì lẽ đó nét quyến rũ hiến khi lộ ra ngoài. Nhưng giờ phút này, nàng ấy không che giấu chút nào, thậm chí hết sức mê hoặc, giống như trong giấc mộng đêm đó, Quảng Linh Linh nói thật nhỏ: "Đêm đó trong mộng, nàng chính là nhìn ta như vậy."

Trần Mỹ Linh ánh mắt chớp lên, lập tức mím môi nói nhỏ: "Thật... Như vậy chứ?" Nàng hít vào một hơi, thò người ra nghiêng đầu trực tiếp bắt được đôi môi mỏng có chút tái nhợt kia, trong lòng cuồng loạn.

Nàng lúc này không có cách nào biểu hiện tự nhiên được nữa, tay khoác lên đầu vai Quảng Linh Linh có chút phát run, hô hấp cũng triệt để ngừng lại. Trong đầu có một tia sáng lóe qua, chỉ có một ý nghĩ duy nhất —— Quảng Linh Linh, thật mềm. Môi của nàng ấy có chút hơi lạnh, hôn đi lên giống như chạm vào một đám mây, còn mang theo tia ẩm ướt trước khi mưa xuống. Cảm giác này so với lần kia đau đớn mà hoảng loạn chạm vào, tươi đẹp hơn rất nhiều, không có nước biển mặn chát cùng nước mắt cay đắng, ngược lại có từng tia từng sợi ngọt ngào, còn có, nàng ấy...nàng ấy thơm quá, bị đè nén bên trong, nàng vô cùng chậm chạp hít vào một hơi, hương vị kia quen thuộc trong veo như bay thẳng vào trong tim.

Quảng Linh Linh cũng không tốt gì, đây là lần đầu tiên nàng cùng người tiếp xúc thân mật như vậy, nhịp tim gấp đến có chút đau, trên môi cảm giác mềm mại ấm áp, để nàng tim đập nhanh đến kịch liệt, trên mặt đỏ ửng trong nháy mắt tăng thêm. Nếu không phải phát giác được đối phương giờ phút này cũng là khẩn trương đến muốn mạng, nàng đoán chừng đều không kềm được. Không biết qua bao lâu, đối với Quảng Linh Linh mà nói, tựa hồ dài đằng đẵng, hai người liền như vậy chỉ ngây ngốc dính vào cùng nhau, động tác gì cũng đều không có, chỉ là đè nén trao đổi lấy hơi thở của nhau, nghe nhịp tim hỗn độn của đối phương cùng mình hợp lại, hai bên đều kích động đến thân thể run rẩy, có chút choáng váng, có chút mềm mại.

Mãi đến tận ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng: "Trần cô nương."

Trần Mỹ Linh lập tức tỉnh hồn, cấp tốc lùi lại, ánh mắt cực nhanh liếc nhìn Quảng Linh Linh, sau đó lúng túng sửa sang lại quần áo vốn đã ngay ngắn thẳng thớm, hít một hơi thật sâu ra mở cửa, là Quảng Phóng.

"Tiểu chủ tử..."

Không đợi hắn hỏi xong, nàng lập tức trả lời: "Nàng tỉnh, ngươi đừng lo lắng. Ta... Ta còn có việc, đi trước."

Quảng Phóng giật mình: "Trần cô nương, tiểu chủ tử... Nàng muốn..."

Trần Mỹ Linh sợ người trong phòng hiểu lầm, vội vàng cất cao giọng: "Ta đi Tiêu gia nói một tiếng, chờ một lúc liền trở lại bên nàng."

Quảng Phóng do dự vào phòng, đã thấy Quảng Linh Linh ngồi ở trên giường, sắc mặt lộ ra hồng nhạt, khóe miệng một mực câu lấy, giữa lông mày ý cười hoà thuận vui vẻ, không phải thanh lãnh nhạt nhẽo như ngày xưa, cũng không phải ý cười nhè nhẹ sau khi người hồn dung hợp, thậm chí... Cười đến ngây ngốc. Tranh thủ thời gian ngăn lại chính mình suy nghĩ lung tung, Quảng Phóng cung kính nói: "Tiểu chủ tử, gia chủ bên kia nghe được tin tức... Tựa hồ có chút gấp, người muốn trở về không?"

Nói tới chính sự, Quảng Linh Linh liền thu lại ý cười: "Không cần, ngươi đưa tin trở về, ta rất tốt, không có đại sự. Mộ Dung gia lần này, nhất định phải cho cái giáo huấn, hỏi lại xem ý tứ của gia gia thế nào."

"Vâng." Quảng Phóng đáp lại, sau đó lại nhịn không được hỏi: "Tiểu chủ tử cùng Trần cô nương... Thế nhưng là hòa hảo rồi?"

Quảng Linh Linh ngước mắt nhìn theo bóng dáng Trần Mỹ Linh, tựa hồ ngẩn người, sau đó lại lộ ra một vệt ý cười, rất là nghiêm túc gật đầu: "Ừm, hòa hảo rồi."

Quảng Phóng có chút ngốc, bận bịu lui xuống, không phải hắn suy nghĩ lung tung, tiểu chủ tử thật là cười đến có chút u mê.

------------------------

Quảng Linh Linh: Hôn được vợ, thương tích kia cũng là đáng giá.

Tác giả: Giả vờ đáng thương để được vợ hôn, ngươi không cảm thấy thua thiệt?

Quảng Linh Linh (nhíu mày): Là thua thiệt, nhưng không sao, lần này không tính, về sau ta còn có thể đòi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top