Chương 36: Nàng không muốn ta sờ, chẳng lẽ muốn ta hôn lên?


Bên này hai người trải quá tháng ngày yên tĩnh điềm đạm, mà bên kia Quảng gia gần như muốn lật tung Vô Tận Hải Vực. Quảng Chỉ Đình vừa nhận được tin tức từ Quảng Phóng và Quảng Hạ, nói rằng Quảng Linh Linh bị chim ba đầu khổng lồ truy sát, nàng ấy cùng Trần Mỹ Linh sau khi thất lạc cùng bọn họ liền mất tích, nhất thời lạnh cả tim. Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh cũng bất quá mới Trúc Cơ, hai nàng bị đám súc sinh kia truy sát, lại lạc giữa Vô Tận Hải Vực sẽ có kết cục gì?

Quảng Bách Xuyên lập tức truyền lệnh Hoành Châu Quảng gia, điều động tất cả nhân lực tiến vào Vô Tận Hải Vực, đồng thời để Quảng Phóng, Quảng Hạ cùng một số cao thủ của bổn gia lẫn vào trong đó, cùng nhau tìm Quảng Linh Linh.

Các gia tộc lớn ở Hoành Châu không ngờ Quảng gia như vậy phí nhiều sức lực, huy động toàn bộ lực lượng trong tộc đi tìm một người, trong lúc nhất thời nghị luận sôi nổi. Có người nói vị kia chính là dòng dõi đích tôn, thiên phú cực cao, là người thừa kế được chủ nhân Quảng gia chỉ định, bởi vậy mới không ngại hao tổn toàn lực tìm người về. Thế nhưng Quảng Thiếu Lăng – thiếu chủ Hoành Châu Quảng gia vốn đứng thứ bảy trong bảng xếp hạng thiên phú, căn bản không có rời khỏi nhà, bọn họ thực sự nghĩ không ra, Quảng gia lẽ nào còn ẩn giấu một thiên tài?

Mà mấy người Văn Nhân Thu từ cõi chết Vô Tận Hải Vực trở về, đến thời điểm này vẫn còn chưa hoàn hồn. Trận chiến đó khiến bọn họ tử thương nặng nề, Văn Nhân gia mang theo mười vị Kim Đan kỳ tu sĩ toàn bộ đều chết, may là trong lúc khẩn cấp Thất trưởng lão của Văn Nhân gia xuất hiện kịp lúc mới cứu được Văn Nhân Thu, hắn lúc đó cũng chỉ còn sót lại hơi tàn.

Còn nhóm người Tiêu Hiên cũng thê thảm không kém, Lạc Túc cùng Trần Tư Phàm bỏ mình, Diệp Ánh bị thương nặng đến nay chưa tỉnh, chính Tiêu Hiên cũng suýt nữa bị Thôn Thiên Mãng cắn đứt cánh tay. May mắn nhất là Hàn Phi Vi, được mấy người liều mạng bảo vệ, cho nên hiện giờ chỉ bị thương nhẹ, tuy nhiên cũng đủ khiến nàng ta nằm một chỗ. Hai vị bằng hữu bỏ mạng, Tiêu Hiên trong lòng cực kỳ khổ sở, mấy ngày nay lại nghe được tình huống không tốt từ Vô Tận Hải Vực, hắn chỉ đành khe khẽ thở dài. Hắn đối với Trần Mỹ Linh vô cùng có hảo cảm, lần này có thể nói là bọn hắn liên lụy hai nàng, chỉ có thể hy vọng các nàng mạng lớn, có kỳ tích phát sinh.

Quảng Linh Linh sau nhiều ngày dưỡng thương thì linh lực cũng khôi phục không ít, nàng thương lượng cùng Trần Mỹ Linh dùng bè gỗ rời đi hòn đảo này. Chỉ là khi các nàng đã thu thập xong, Quảng Linh Linh đột nhiên nhíu mày, Trần Mỹ Linh đang muốn nói chuyện, liền lập tức rõ ràng.

Mấy ngày nay, vì để cho Quảng Linh Linh mau chóng khôi phục, Trần Mỹ Linh đều sẽ ở bên người nàng ấy dẫn về Tinh Thần chi lực, trong lúc vô tình Quảng Linh Linh phát hiện chính mình tốc độ tăng trưởng linh lực vô cùng chậm, dù mỗi đêm nàng hút vào không ít linh lực. Lặng yên quan sát, nàng nhận ra được trên người mình có một đồ vật cổ quái, nhân lúc nàng không chú ý liền rút bớt linh lực của nàng.

Trần Mỹ Linh vừa biết được liền cảm thấy khá là căng thẳng, Quảng Linh Linh lại nhận ra vật kia không có ác ý, tạm thời trấn an nàng. Hơn nữa vật kia trốn rất kĩ, rõ ràng khí tức vẫn lượn lờ xung quanh các nàng, nhưng như thế nào cũng tìm không được. Bởi vậy hai nàng mới dự tính sẽ sớm rời đi, buộc nó đi ra, đảo này linh khí mỏng manh, nó chắc chắn cũng không muốn ở lại, dĩ nhiên mối nương nhờ các nàng dẫn nó đi.

Đúng như dự đoán, hai người giả vờ bận rộn, nhưng vẫn bắt giữ quanh thân linh lực biến hóa, vật kia giống như mọi khi định chui vào trốn trong người Quảng Linh Linh, liền bị Trần Mỹ Linh dùng Càn Khôn Phiến nhốt lại vững vàng.

Sau khi nhìn thấy vật này, Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh sắc mặt có chút phức tạp, không biết nên vui sướng hay nên tức giận, bên trong một đóa hoa sen trắng, giờ phút này đang giả trang giống như đã chết, yên tĩnh mà trôi nổi, được một tầng ánh sáng bạc bao quanh , giữa hoa sen nổi lên nhị hoa bảy màu ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, óng ánh vô cùng.

"Chẳng trách ngày ấy chúng ta bị chim ba đầu khổng lồ liều mạng truy sát, hóa ra là do vật này lén lút trốn ở trên người." Quảng Linh Linh cau mày nói nhỏ.

Trần Mỹ Linh sau khi nghe xong liền híp híp mắt, lạnh lùng nói: "Hẳn là, nếu không tại nó, chúng ta làm sao gặp phải nguy hiểm, suýt chút nữa hại nàng chết, bây giờ còn bị thương nặng như vậy."

Quảng Linh Linh sau khi nghe xong ánh mắt rơi vào trên Thánh Liên, cảm thấy cánh sen kia tựa hồ khẽ run một cái.

Trần Mỹ Linh bỗng nhiên thôi thúc Càn Khôn Phiến, trong mắt có chút lạnh lẽo: "Vừa vặn, để nàng ăn nó, tất nhiên có thể trị hết thương tích trên người nàng."

Thánh Liên kia lập tức run lên, hoảng sợ chạy loạn vòng quanh muốn thoát ra ngoài, nhìn dáng dấp chính là bị dọa sợ.

Thấy trốn không thoát, nó vươn sợi rễ trắng như tuyết ra ngoài, chỉ chỉ Quảng Linh Linh, lắc phiến lá, liên tục chắp tay, khiến cho Quảng Linh Linh cảm thấy có chút kỳ quái.

Trần Mỹ Linh cau mày, một lát sau sắc mặt tốt hơn chút ít. Nàng lúc nãy cũng không nói đùa, lần này Quảng Linh Linh tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, nàng tuy rằng không hoàn toàn hiểu được, nhưng đột nhiên nàng ấy tăng lên hai cái cảnh giới, đánh đổi có thể nhẹ sao? Thánh Liên giá trị nàng hiểu rõ, dùng nó bồi đắp vết thương cho nàng ấy liền rất tốt. Bất quá...

Nàng nhẹ giọng đối với Quảng Linh Linh nói: "Nó nói nó đã thay nàng trị liệu thương tích, vì lẽ đó linh lực hao tổn quá lớn, mới dựa vào ta hấp thụ Tinh Thần chi lực."

Quảng Linh Linh lông mày càng nhíu chặt: "Chẳng trách. Nó... Nhưng mà nàng có thể nghe hiểu ý của nó sao?"

"Vậy nàng không hiểu sao?" Trần Mỹ Linh cũng cảm thấy hơi kỳ quái, bất quá giờ khắc này cũng không nghĩ nhiều. Nàng thoáng do dự: "Linh Linh, xử lý nó như thế nào?" Thực vật có thể mở linh trí vô cùng hiếm thấy, nhưng nếu nó thật sự thay Quảng Linh Linh chữa thương...

Quảng Linh Linh tuy rằng kinh ngạc, nhưng nghe Trần Mỹ Linh hỏi xong, liền lắc lắc đầu: "Thánh Liên vốn là hiếm thấy, có thể tu thành linh trí càng không phải dễ, tuy nói họa bắt nguồn từ nó, nhưng nếu không phải nó tự tổn tu vi cứu ta, ta sợ thực sự đã thành phế nhân. Vừa có linh tính, lại có đạo nghĩa, vậy liền thả nó đi."

Trần Mỹ Linh sau khi nghe xong cũng gật đầu, nhưng ánh mắt liếc nhìn Thánh Liên đang ở kia hân hoan, nói: "Ta không muốn thương tổn ngươi, lúc trước chúng ta cũng không có ý định đoạt ngươi, hiện tại cũng có thể thả ngươi, còn có thể mang ngươi rời đi." Sau đó đè thấp giọng, không lạnh không nhạt nói: "Nếu ngươi đã thay nàng trị thương qua, tự nhiên biết nàng thương nặng bao nhiêu, ngươi không biểu hiện gì đó, bồi thường một chút sao?"

Thánh Liên khá là oan ức mà liếc nhìn Quảng Linh Linh, nó cũng biết, người này ngày ấy suýt chút nữa đã chết, hơn nữa tuổi thọ cũng không còn nhiều... Do dự hồi lâu, nó đau xót run lên mấy lần, hai mảnh thánh cánh hoa rơi xuống, nó hầu như đau lòng phát khóc, nằm ở đó bất động.

Trần Mỹ Linh lập tức thu lại Càn Khôn Phiến, đem thánh cánh hoa sen sắp xếp gọn, mau mau đưa cho Quảng Linh Linh: "Nàng giữ cẩn thận, lấy về Quảng gia để luyện chế đan dược, rất hữu ích cho thương tích cho nàng." Tuy nói nhị sen mới là chí bảo, nhưng thánh cánh hoa sen đồng dạng ngàn năm mới có một.

Quảng Linh Linh không nghĩ tới nàng đều đưa cho mình, thấp giọng nói: "Nó nợ chính là hai người chúng ta, nàng..."

Trần Mỹ Linh xoay người đánh gãy lời nói của Quảng Linh Linh, đối với Thánh Liên cố ý nói: "Đúng nha, là hai người, ầy, lại cho ta hai mảnh."

Quảng Linh Linh bất đắc dĩ, Thánh Liên vào lúc này thật sự bị doạ hôn mê, nó tổng cộng mới chín cánh hoa, vì cứu Quảng Linh Linh, đã tổn hơn nửa linh lực, lại cho hai mảnh, nó trực tiếp xong. Thấy nó ngồi phịch ở kia không nhúc nhích, Trần Mỹ Linh có chút buồn cười, chuẩn bị đưa nó ẩn mang đi, không ngờ người hồn vẫn ngoan ngoãn nằm trong ngực đột nhiên nhảy ra ngoài, ôm lấy Thánh Liên, hướng về phía Thánh Liên tàn nhẫn cắn một ngụm, Thánh Liên co giật một cái lập tức tỉnh lại, đối với người hồn liên tục xin khoan dung. Trần Mỹ Linh "Xì xì" cười ra tiếng, nhìn Quảng Linh Linh nói: "Vật nhỏ thế nhưng đòi nợ thay nàng."

Quảng Linh Linh nhấp tia cười, ngăn lại người hồn: "Ngoan, nó đã bồi thường qua." Nói xong nàng lại nhìn Trần Mỹ Linh một chút, chậm rãi nói: "Ừm, giống như nàng."

Trần Mỹ Linh hơi đỏ mặt, mang Thánh Liên che giấu tốt, xoay người nói: "Chúng ta đi thôi." Hiển nhiên là không định tính toán với Thánh Liên nữa.

"Ừ." Quảng Linh Linh suy nghĩ một chút, đem hai cánh hoa cất đi, nghĩ đến lúc luyện chế thành đan dược, liền có thể tặng lại cho nàng ấy.

Đúng vào lúc này một trận lanh lảnh tiếng chim hót từ bầu trời truyền đến, Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, thấy trên trời hai con Đại Điểu toàn thân màu xanh biếc bay tới, nàng lập tức cảnh giác đem Quảng Linh Linh hộ ở phía sau, trên lưng chim tựa hồ có người.

Quảng Linh Linh chỉ là cười cười, nằm sấp người ở bên tai nàng trầm thấp nói vài câu, Trần Mỹ Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền lặng lẽ xoa xoa vành tai.

Quảng Linh Linh bấm tay để xuống môi, thổi lên một tiếng sáo, Đại Điểu lập tức lượn lại đây. Hai nam nhân trên đó còn không kịp chờ Đại Điểu đáp xuống, liền trực tiếp phi thân tới trước Quảng Linh Linh, con mắt đỏ lên, chính là Quảng Phóng cùng Quảng Hạ.

Bọn họ cấp thiết đánh giá Quảng Linh Linh, sau đó lùi về sau một bước, đều quỳ sụp trên mặt đất.

"Thuộc hạ thất trách! Không bảo vệ tốt tiểu chủ nhân!" Hai nam nhân vốn là anh tuấn bất phàm, giờ phút này vẻ mặt tiều tụy, sợi tóc cũng rối loạn, có thể tưởng tượng được là có bao nhiêu hoang mang.

Quảng Linh Linh có chút xúc động đỡ hai người dậy, ôn thanh nói: "Lần này không trách các ngươi, là ta phán đoán sai lầm. Hơn nữa, ta hiện tại không có việc gì, đã khiến mọi người cực khổ rồi."

"Thiếu gia Quảng Chỉ Đình đã đưa đến rất nhiều cao thủ, cùng với Hoành Châu Quảng gia toàn lực đi vào Vô Tận Hải Vực, chính vì tìm kiếm tiểu chủ nhân."

"Quảng Phóng, truyền lệnh, tất cả người nhà họ Quảng nhanh chóng rút khỏi Vô Tận Hải Vực. Đồng thời thông báo phụ mẫu ta biết, ta lập tức trở về, mọi chuyện điều bình an."

Quảng Phóng làm sao không nhìn ra nàng lần này thương tổn rất nặng, há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn là đáp: "Vâng!"

"Tiểu chủ nhân, Trần cô nương, chúng ta đi thôi."

Quảng Phóng lập tức gọi một con chim xanh lại đây, mang theo Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh thần tốc rời đi Vô Tận Hải Vực. Trên đường Trần Mỹ Linh dựa theo ý tứ của Thánh Liên, thả cho nó tự do mấy ngày này, cuối cùng cũng coi như có thể nghỉ ngơi rồi.

Giờ khắc này Quảng Linh Linh đang ngồi ở sau lưng Trần Mỹ Linh. Nguyên bản Trần Mỹ Linh muốn ngồi phía sau, bởi vì Quảng Linh Linh linh lực vẫn còn khá yếu, nàng theo thói quen muốn che chở nàng ấy. Bất quá trong mắt Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh nhỏ tuổi hơn nàng, cho nên nàng liền chiếm cứ chỗ ngồi phía sau. Cũng không biết là do quá mức thả lỏng, hay yên tâm vì có Quảng Linh Linh bên người, Trần Mỹ Linh nhìn xem phong cảnh một lát, liền lim dim rơi vào giấc ngủ.

Quảng Linh Linh phát hiện khí tức Trần Mỹ Linh biến hóa, nàng dò xét nhìn qua một chút, trong mắt mơ hồ có chút ý cười. Quảng Phóng bên kia cũng phát hiện, tiểu chủ nhân nhà hắn không ngờ vậy mà cười, thậm chí còn nhẹ nhàng vòng tay qua, ôm lấy eo Trần cô nương, cẩn thận để nàng ấy nghiêng xuống tựa ở trong lòng mình, sau đó yên tĩnh ngồi, không nhúc nhích.

Hắn trừng mắt nhìn, hiển nhiên cảm thấy khó mà tin nổi. Tuy nói trước đây tiểu chủ nhân bởi vì không còn người hồn mới lạnh lùng lãnh đạm, nhưng nàng ấy quả thật không thích cùng người khác tay chân tiếp xúc, càng sẽ không chủ động đi thân cận một người. Ngay cả đối với thiếu gia và thiếu phu nhân, Quảng Linh Linh chỉ là dựa theo lí trí hiếu thuận với phụ mẫu mà thôi. Nhưng giờ khắc này, nàng ấy ôn nhu chiếu cố, vì để cho Trần cô nương ngủ được thoải mái, liền chủ động biến bản thân thành gối mềm, quả thực là kỳ tích.

Đại khái là hắn nhìn đến quá rõ ràng, Quảng Linh Linh đều không thể lơ là, nàng quay đầu, nhàn nhạt liếc hắn một cái, Quảng Phóng vội vã ngồi nghiêm lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên tĩnh nhìn về phía trước.

Đoàn người không trực tiếp về Bắc Xuyên, dù sao rất nhiều con mắt đều chăm chăm theo dõi lại đây. Lúc này các đệ tử Hoành Châu Quảng gia đều ngay ngắn trật tự rút trở về, để người khác đều hiểu được, đã tìm thấy người rồi.

Đoàn người Quảng Linh Linh dừng chân ở trạm dịch Quảng gia, chủ nhân Hoành Châu Quảng gia đích thân ra tiếp đón, vừa nhìn thấy Quảng Linh Linh, nam tử trung niên kia khắp khuôn mặt đều là kích động cùng mừng rỡ: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, nhanh... Mau vào đi."

Sau khi tiến vào mấy người Quảng Chung Hạo lập tức lùi về hai bên trái phải, chắp tay, cung kính nói: "Tiểu chủ nhân hồng phúc tề thiên, mừng người đã an toàn trở về."

"Khổ cực ngài cùng con cháu nhà họ Quảng, là Linh Linh không cẩn thận gặp rắc rối, liên lụy các vị lao tâm lao lực."

Quảng Chung Hạo nghe được thụ sủng nhược kinh, không ngờ tới Quảng thiếu chủ Bắc Xuyên Quảng gia như vậy khiêm tốn hữu lễ, vội hỏi: "Việc trong bổn phận, làm sao có thể nói là lao tâm. Tiểu chủ nhân một đường khổ cực, lão phu không quấy rầy người, người nghỉ ngơi trước. Có chuyện gì, xin cứ việc phân phó."

Quảng Linh Linh đáp lễ lại, nhìn hắn rời đi. Trần Mỹ Linh liền có chút kinh ngạc, Quảng Linh Linh chỉ nói qua nàng ấy là con cháu Quảng gia, nàng nhưng không ngờ tới địa vị như vậy tôn sùng. Nghĩ cũng đúng, người có thể khiến Quảng gia hao tâm tổn trí di hồn đến thế giới khác, làm sao có thể là con cháu bình thường, hẳn nàng thuộc dòng chính Quảng gia, xem tuổi tác khả năng là nữ nhi của Quảng Chỉ Đình.

"Còn mệt sao?" Quảng Linh Linh thấy nàng xuất thần, nhẹ giọng hỏi nàng.

Trần Mỹ Linh sắc mặt khẽ biến thành hồng, điều này làm cho nàng trực tiếp nghĩ đến lúc nãy, nàng tỉnh dậy liền phát hiện mình không chỉ ngủ, còn ngủ ở trong lồng ngực Quảng Linh Linh, vội vàng lắc đầu: "Không mệt, ta rất khỏe."

Trần Mỹ Linh vẫn mặc quần áo màu đen, dùng mũ trùm bao lấy bản thân, nhưng về lâu dài cũng không phải biện pháp, dù sao như vậy càng khiến người chú ý. Quảng Linh Linh đi tới, kéo xuống mũ trùm của nàng, nhìn hoa văn nơi cổ, nhíu mày nói: "Hoa văn này cùng ma khí có liên quan sao?"

Trần Mỹ Linh gật đầu: "Ở Mai Cốt Chi Địa linh lực lẫn lộn quá nhiều ma khí, ta thanh trừ không tốt lắm, lâu dần, tích lũy ngày càng nhiều, sau đó ám sắc hoa văn này liền xuất hiện. Bất quá ta đang tinh chế nó, cũng phai nhạt hơn chút rồi, đúng không?"

Quảng Linh Linh sờ sờ: "Ừm, là phai nhạt."

Trần Mỹ Linh co rúm lại, thật là, nhạt hay không nhạt không phải chỉ cần nhìn qua sao? Như thế nào lại mò tới mò lui như vậy!

---------------------

Quảng Linh Linh: Nàng không muốn ta sờ, chẳng lẽ muốn ta hôn lên?

Trần Mỹ Linh: Không biết xấu hổ.

Quảng Linh Linh: Nàng cùng người hồn như thế, đều hết lòng bảo vệ ta.

Trần Mỹ Linh: Không biết xấu hổ.

Tiểu Bạch liên: Run lẩy bẩy.

Tiểu nhân hồn: Cho ta gặm một cái.

Tiểu Bạch liên: Ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top