Chương 15: Lần đầu tắm chung, Mỹ Linh liền muốn chạy


Tử Vân Phong bên trong có một Linh tuyền linh khí dày đặc, so với mấy ngọn núi khác đặc biệt quý hiếm, chỉ là đầu nguồn rất nhỏ, chỉ có một khe duy nhất, bởi vậy được quản lý nghiêm ngặt. Quảng Linh Linh cùng các sư huynh muội mấy người mỗi tháng được phân một ít, nàng cơ bản là để dành lại, mặc khác dẫn vào một dòng suối bình thường, đem linh tuyền hòa vào trong đó. Nàng ở Tử Vân Các phát hiện một quyển trận pháp bùa chú, cố ý nghiên cứu hồi lâu, ở trong dòng suối bày một Tụ linh trận, giúp nàng hội tụ linh lực trong nước lại một điểm.

Linh lực trong Linh tuyền mạnh mẽ vô cùng, chưa phải Kim Đan kỳ không dám trực tiếp dùng để uống, cho nên phần lớn Quảng Linh Linh dùng để tắm gội, có thể rèn luyện kinh mạch, mặc dù không sánh được với tẩy tủy thoát thai hoán cốt, tuy nhiên hiệu quả rất tốt. Vì vậy nàng đặc biệt dành riêng cho Trần Mỹ Linh, đối với việc bổ trợ tu vi cho nàng ấy thật rất hữu ích.

Trần Mỹ Linh vừa xuống nước liền cảm thấy linh khí nồng đậm, toàn thân lỗ chân lông đều thư giãn mở ra. Cuồn cuộn linh lực mạnh mẽ không ngừng tràn vào khắp người, hội tụ ở đan điền sau đó liên tục xung kích toàn bộ kinh mạch trong người nàng, thập phần thoải mái. Nàng sống tám trăm năm, cách Độ Kiếp cảnh giới bất quá là một bước chân, tự nhiên biết đây là hàng tốt, Linh tuyền này phẩm chất dù không phải cực phẩm, thế nhưng có trận pháp ngưng tụ, đối với tu sĩ Kim Đan kỳ đều rất trân quý. Quảng Linh Linh thế nhưng lại dành cho nàng một Luyện khí ngũ linh căn đến tắm gội. Phải biết ngũ linh căn chẳng những kém cỏi, còn hấp thụ linh lực vô cùng đáng sợ, chỉ mới nửa canh giờ, hai phần ba linh lực trong Linh tuyền đã tiêu hao đi.

Trần Mỹ Linh tuy rằng đã suy nghĩ thông suốt, nhưng nàng cũng không thể vô duyên vô cớ tiếp nhận hậu đãi lớn như vậy, qua loa tắm một hồi liền chuẩn bị lên.

Đang muốn đứng dậy lại nghe có tiếng bước chân cố tình vang đến, giống như là nhắc nhở nàng, nàng ấy đang đi vào. Chỉ là Trần Mỹ Linh phản ứng hơi chậm, cho nên khi Quảng Linh Linh tiến vào liền nhìn thấy một mảnh trắng nõn thân thể đang vội vàng trở lại trong nước, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng thứ không nên thấy nàng đều nhìn thấy cả rồi.

Quảng Linh Linh có chút sững sờ, nàng sở dĩ không hết sức gây chú ý vì nghĩ các nàng đều là nữ tử, hơn nữa trong linh tuyền đều là sương mù vờn quanh trắng xóa, cũng không nhìn thấy cái gì, sẽ không quá xấu hổ. Chỉ là không dự đoán được Trần Mỹ Linh nhanh như vậy đứng dậy, mới vừa rồi đột nhiên nhìn thấy, lập tức có chút mất tự nhiên. Nhưng nếu phản ứng không đúng mực, trái lại khiến người ta xấu hổ, bởi vậy nàng thoáng đỏ mặt, liền bày ra dáng vẻ ung dung trầm tĩnh đi tới: "Vì sao lên nhanh như vậy, linh tuyền này rất có tốt cho nàng."

Trần Mỹ Linh xem nàng vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng có chút buồn bực, nhưng lại nghĩ mình thật ra cũng sống lâu năm rồi, sao có thể cùng nha đầu kia so đo, lúc này mới bình tĩnh nói: "Nước suối này quá quý giá, không nên để một ngũ linh căn như ta lãng phí."

Quảng Linh Linh nhíu mày lại: "Sao gọi là lãng phí, ta biết nàng là ngũ linh căn, linh tuyền này ta tích trữ ba tháng, hôm nay đem nàng tới đây, chính là cố ý muốn dành cho nàng. Tuy rằng ta là song linh căn, nhưng kinh mạch đan điền thu nạp linh lực có giới hạn, cái này cho ta kỳ thực có chút lãng phí. Nhưng mà đối với nàng mà nói, lại vô cùng hữu ích. Ngày mai nàng phải thi đấu rồi, lúc này lại bị thương, dùng cho nàng tắm đều rất tốt."

Trần Mỹ Linh há miệng, lập tức phức tạp nói: "Tu vi của nàng cao hơn ta, như thế nào sẽ lãng phí, thứ này trân quý như vậy, nàng đều cho ta...ta..."

Quảng Linh Linh cười cười, ngồi ở bên ao nhìn Trần Mỹ Linh, đôi mắt ấm áp nhìn nàng, ôn nhu nói: "Ta nói rồi, ta đối tốt với nàng, là có nguyên do. Ta không phải ngốc tử, nếu ta chịu cho nàng, khẳng định là muốn đổi lại thứ khác từ nàng, cho nên ta cam tâm tình nguyện trả bằng trân bảo, công bằng cực kỳ. Vì lẽ đó nàng có thể tiếp nhận, Mỹ Linh, nàng đừng ngại."

"Nàng đối tốt với ta, ta đều thấy rất rõ ràng, nhưng ta lại không thấy nàng từ chỗ ta có được cái gì." Nói xong chợt nhớ tới điều Quảng Linh Linh nói ngày trước, liền cố ý nghiêng đầu nghi ngờ: "Nàng nói nguyên nhân là vì ta, nếu ta là nam tử, ta đại khái minh bạch là nàng muốn ngủ cùng ta, bất qua chuyện nữ nữ ta lại chưa từng nghe, chẳng lẽ nàng nói muốn ta, là cùng nam tử giống nhau, muốn ngủ với ta?"

Quảng Linh Linh khẽ nhếch miệng, sắc mặt rốt cuộc giấu không được đỏ lên, nàng ninh hạ mi: "Nàng...nàng còn nhỏ, từ nơi nào nghe được mấy chuyện lung tung rối loạn này!"

Trần Mỹ Linh trong lòng âm thầm buồn cười, vẫn là giả vờ nghi hoặc: "Ta thấy trong sách, bất quá mấy ngày nay, nàng trước giờ không có ngủ cùng ta, hiện tại giữ ta lại là vì muốn ngủ cùng ta sao?"

Quảng Linh Linh kéo căng mặt, nàng đối Chấp Mặc đúng là tình cảm rất sâu, nhưng chỉ là tin cậy cảm kích cùng không muốn rời xa, nàng ấy vừa là thầy vừa là bạn, nàng chưa từng có ý nghĩa xấu xa nào. Hiện tại bị Trần Mỹ Linh nói linh tinh, nàng làm sao còn giữ được bình tĩnh, trên mặt cố bày ra sắc thái đạm nhạt như cũ, nhưng tốc độ nói hiển nhiên không đúng: "Nàng đừng loạn nghĩ, ta không có ý đó. Nàng về sau không cần loạn xem mấy sách linh tinh kia, chuyên tâm tu hành, linh tuyền này nàng cứ tiếp tục ngâm, ta đi trước tĩnh tọa. Ban đêm ta sẽ không ngủ trên giường, nàng ngủ là tốt rồi, ta sẽ không ngủ với nàng..." Âm thầm muốn chưởng chính miệng mình, nàng mau mau ngừng lại câu chuyện, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Trần Mỹ Linh cuối cùng bật cười, nàng cười đến xinh đẹp động lòng người. Dùng tay vốc lên một ngụm nước suối, trên mặt nàng ý cười phai nhạt chút, thở dài dựa vào bên ao. Quảng Linh Linh...Quảng Linh Linh...nữ nhân này đời trước chưa từng xuất hiện, lại ở trong đời này của nàng, đánh đổ đi pháo đài vững chắc mà nàng cố công gầy dựng.

Sau khi tắm xong, Trần Mỹ Linh mơ hồ có chút xúc động, linh tuyền này thật sự bất phàm, nàng thế nhưng đã đạt được Luyện khí tầng cuối, ngũ linh căn tiến cấp so với người khác vô cùng khó khăn, nàng có thể đạt tốc độ này, đều phải quy công cho Quảng Linh Linh đã không ngại tiêu pha biết bao nhiêu đồ tốt dưỡng cho nàng.

Ban đêm Quảng Linh Linh thật sự theo khuôn phép ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, Trần Mỹ Linh nằm ở trên giường, nghiêng người chống đầu nói: "Hôm nay mới cùng đồng môn tỷ thí hai trận, nàng không mệt sao?"

Quảng Linh Linh mở mắt ra nhìn nàng, ngay sau đó giơ lên khóe miệng: "Mỹ Linh là muốn ta cùng nàng ngủ sao?"

Trần Mỹ Linh sắc mặt cứng đờ, ngã đầu nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Ta rất mệt, ta trước ngủ đây."

Quảng Linh Linh buồn cười nhìn nàng hồi lâu, ngay sau đó hai tay vận khí, điều động linh lực, chìm vào trong tu luyện. Trần Mỹ Linh híp híp mắt, ngay sau đó thật sự ở trong phòng ngủ tràn đầy khí tức của Quảng Linh Linh mà ngủ ngon lành, thế cho nên không phát giác sau nửa đêm, Quảng Linh Linh cau mày, thần sắc thập phần bất an.

Lúc nàng mở mắt ra, Trần Mỹ Linh còn đang ngủ, trong ánh mắt nàng phảng phất một tầng ảm đạm, sâu kín mà thở dài. Trong lòng đau xót không thôi, nàng xoa xoa trán. Không biết sức mạnh kia từ đâu đến, lại để cho nàng nhìn thấy được Trần Mỹ Linh nguyên bản đã từng trải qua những bi kịch gì, chính là hiện giờ Trần Mỹ Linh gần như đã tránh đi được những khổ sở kia, vì sao câu chuyện ở trong mơ vẫn tiếp tục. Trong cõi u minh, sức mạnh kia là muốn bày cho nàng giúp đỡ Trần Mỹ Linh, hay là đang biểu thị rằng, cuối cùng xoay đi xoay lại đều sẽ không thoát được số mệnh?

Quảng Linh Linh không cách nào hiểu thấu, nhưng trong lòng nàng vô cùng khó chịu, giấc mơ hôm trước lại tiếp diễn, sau khi nam tử mặc trường bào màu đen cứu Trần Mỹ Linh, hai người gặp gỡ ngày càng nhiều. Mà Quảng Linh Linh đại khái cũng minh bạch, người kia tên gọi Văn Nhân Thu là đại công tử của Văn Nhân gia, một trong tam đại gia độc Tu chân giới, vốn là nam chủ của truyện. Thân là người thừa kế Văn Nhân gia, hắn đầy mình kiêu hãnh, làm người cũng cao ngạo lạnh lùng, sinh ra tuấn duật hơn người, thiên phú cũng xuất chúng. Ra tay cứu giúp Trần Mỹ Linh thoát khỏi bọn người kia, cũng không chút nào để bụng trên người nàng có ma khí.

Dựa theo nguyên tác nói, Văn Nhân thu đối Trần Mỹ Linh thập phần hứng thú, bởi vậy mới có thể ra tay cứu nàng, rồi sau đó vài lần ngẫu nhiên gặp được dần trở nên đồng sinh cộng tử. Tốc độ tu luyện của Trần Mỹ Linh khiến hắn phi thường kinh ngạc, hắn không như những người khác lòng dạ hẹp hòi, cũng không cho rằng Trần Mỹ Linh là Ma tộc, chiếu cố nàng mười phần tốt đẹp. Trong tình cảnh đó, Trần Mỹ Linh càng thêm tin cậy Văn Nhân Thu, có hắn che chở, Trần Mỹ Linh đích xác trải qua một đoạn thời gian yên bình. Chỉ là Văn Nhân Thu tình cờ phát hiện Trần Mỹ Linh có Tinh Thần Quyết, là gia chủ của Văn Nhân gia tất nhiên hắn hiểu được đó là loại vô thượng pháp quyết đã thất truyền ngàn năm, bởi vậy nguyên bản thật lòng thương tiếc nàng, Văn Nhân Thu dần nổi lên tâm tư.

Quảng Linh Linh thấy trong sách miêu tả Trần Mỹ Linh chính là đối Văn Nhân Thu cảm động, mà có một đoạn thời gian hai người dịu dàng thắm thiết, Văn Nhân Thu về sau lại có mục đích riêng, còn Trần Mỹ Linh lại không hề biết gì. Trong lòng Quảng Linh Linh cảm thấy đau xót, Trần Mỹ Linh cả đời bị người thân bên cạnh cô lập hãm hại, nàng như thế nào chịu nổi.

Quảng Linh Linh trong lòng ẩn ẩn mất mát khổ sở, rốt cuộc sự chăm sóc ôn nhu dành cho Trần Mỹ Linh, tựa hồ chỉ thuộc về duy nhất mình nàng.

Chỉ là sự tình so với nàng nghĩ ngày càng phức tạp, Văn Nhân Thu tuy rằng thích Trần Mỹ Linh, nhưng dã tâm đối với tu hành vô pháp dứt bỏ. Hơn nữa Văn Nhân gia nội bộ rối loạn, hắn cần Tinh Thần Quyết, nhưng lại không tin Trần Mỹ Linh sẽ nguyện ý giao cho hắn vô thượng bí kiếp kia, nên từng bước sắp đặt. Khi đó Trần Mỹ Linh bị người phát hiện thân thế nàng có vấn đề, chịu sự đả kích, lại có người vạch trần Văn Nhân Thu sở dĩ đối nàng tốt là bởi vì muốn chiếm đoạt Tinh Thần Quyết, sau đó nội bộ Văn Gia đấu đá nhau, Trần Mỹ Linh bị hại, bị đưa vào luyện ngục của Văn Nhân gia suốt ba năm trời, Văn Nhân Thu lại chỉ đứng ngoài nhìn, để nàng ở nơi đó chịu sự tra tấn khổ sở, cuối cùng nàng mất đi hết niềm tin, triệt để nhập ma mới thoát ra thăng thiên.

Thật ra Trần Mỹ Linh không phải tiếc Tinh Thần Quyết mà không giao cho Văn Nhân Thu, chỉ là trong lúc chưa có cơ hội giãy bày tất cả cùng hắn, thì cuối cùng bị người hại, Văn Nhân gia đuổi gϊếŧ nàng rồi bắt nàng đưa vào luyện ngục, trong tuyệt vọng nàng tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng hoàn toàn rơi vào Ma đạo, trở thành tử địch của Tu Chân giới. Mà trang sách cuối cùng lại trống không, Quảng Linh Linh không thể nào biết được đoạn kết dành cho Trần Mỹ Linh là gì, hay là sức mạnh kia chỉ có thể gợi ý cho nàng đến đây?

Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến mép giường, nhìn Trần Mỹ Linh vẫn chìm trong giấc ngủ say. Đôi mắt buông xuống mang theo vô hạn ôn nhu cùng đau lòng.

"Ta hy vọng tất cả chuyện đó đều chỉ là một quyển tiểu thuyết, mà không phải chuyện nàng thật sự trải qua."

Sáng hôm sau, Trần Mỹ Linh tinh thần rất tốt, từ lúc sống lại, nàng như cũ vẫn duy trì thói quen ở đời trước, trong lòng ẩn nhẫn che giấu nhiều chuyện nên cơ hồ khó có thể ngủ ngon. Trước kia cảnh giới cao, không ngủ cũng sẽ không quá mệt mỏi, nhưng đời này nếu không ngủ liền có chút mệt. Nàng không nghĩ tới, ở trong phòng Quảng Linh Linh, nàng có thể ngủ đến an ổn như vậy.

Trải qua ba ngày thi đấu, đối tượng mà đệ tử áo xám được phép khiêu chiến đã xác định. Tuy nói đây là một cơ hội tốt, nhưng đệ tử áo xám vốn là không có thiên phú, linh lực thấp kém lại không có chút tài nguyên nào bồi dưỡng, cơ bản không có bao nhiêu người tin rằng mình sẽ thắng, cho nên người đến khiêu chiến không nhiều.

Trước khi Trần Mỹ Linh chọn người thách đấu, Quảng Linh Linh chỉ cho nàng biết một đệ tử áo xám đứng dưới đài, nhẹ giọng nói: "Hắn là Lôi Mục – đệ tử Thanh Nham Phong, nhập môn nửa năm, thời gian cùng nàng như nhau. Trước mắt thực lực mới Luyện khí tầng sáu, là tam linh căn kim mộc thổ, phẩm chất trung hạ. Hắn theo học Thiên Cương Quyết – vốn là công pháp cơ bản của Thanh Nham Phong, dù uy lực khá nhưng thiếu linh hoạt, vô cùng hao tổn linh lực, cho nên không cần mạnh mẽ chống đỡ..."

Nàng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đệ tử kia, từng câu từng chữ nói chăm chú cẩn thận, Trần Mỹ Linh xì cười ra tiếng: "Nàng đã sớm đem gia phả người ta đều đào ra hết?"

Quảng Linh Linh bình tĩnh nhìn nàng: "Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng."

"Ân, ta hiểu được, ta cũng có xem hắn tỷ thí, nàng đừng lo lắng." Trần Mỹ Linh trong lòng ấm áp, tuy rằng lý trí đang liều mạng nói không nên tin Quảng Linh Linh, nhưng đến lúc này nàng ấy vẫn chưa hề trở mặt, khiến cho nàng vô pháp kháng cự lại sự ôn nhu đó.

Đến phiên Trần Mỹ Linh lên đài, vì nghĩ rằng nàng mới Luyện Khí sơ kỳ nên Quảng Linh Linh có chút lo lắng, thấp giọng nói: "Đánh không lại liền nhảy xuống dưới đài, cùng lắm ta nuôi nàng."

Trần Mỹ Linh chỉnh đốn y phục, quay đầu lại mỉm cười nhìn nàng. Ngay sau đó một đệ tử đứng phía trên cao giọng nói: "Lạc Nhật Phong áo xám đệ tử đứng hàng chín trăm mười, Chấp Mặc, xin mời!" Lập tức Trần Mỹ Linh tung người, nhẹ nhàng bay lên lôi đài, kiếm nắm chặt trong tay, nàng khom lưng hướng Lôi Mục thi lễ một cái.

Lôi Mục híp mắt nhìn nàng, vẫn chưa xuất ra linh khí, chỉ là ngạo mạn nói: "Ngươi động thủ trước, tốc chiến tốc thắng."

Trần Mỹ Linh giả vờ luống cuống tay chân mà điều chỉnh tư thế xuất kiếm, thoạt nhìn thực khẩn trương, ngay sau đó miễn cưỡng dẫn ra một tia linh lực, tán loạn tỏa ra trên thân kiếm, khiến cho thanh kiếm vọt lên phía trước, trên cơ bản tựa như không hề có kỹ xảo gì.

Lôi Mục cười nhạt một tiếng, ngưng tụ linh lực, chỉ chờ nàng tới gần liền trực tiếp đem nàng đánh xuống lôi đài.

---------------------

Tác giả quân tràn đầy ác thú vị.

Mỗi ngày một cong, thật là mất mặt.

Trần Mỹ Linh: Từ bỏ trị liệu, lừa chết ta cũng là xứng đáng.

Tác giả quân: Ta cảm thấy ngươi hảo oán niệm, khó trách tiểu tức phụ cùng ngươi thảo luận có ngủ hay không chính mình vấn đề, nguyên lai đã cong như vậy rồi.

Trần Mỹ Linh: Ngươi nói hươu nói vượn, đi mau xa một chút, bằng không gϊếŧ chết ngươi!

Tác giả quân: Ta thật oan ức, đánh cuộc, ngươi còn có thể kiên cường mấy chương?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top