Chương 92: Đối đầu tình địch

Khung cửa sổ xe màu đen từ từ hạ xuống, hơi thở của Orm Kornnaphat nghẹn lại ở cổ họng, lên không xong xuống cũng không xong. Orm Kornnaphat toát mồ hôi lạnh khi bắt gặp đôi mắt của người ngồi trong xe.

Ở trong chiếc Cadillac màu đen, Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat bằng ánh mắt lạnh lùng, tuy không hề có sự uy hiếp hay sát khí, nhưng cũng đủ khiến Orm Kornnaphat luống cuống đến mức không biết để chân tay vào đâu, chỉ có thể đứng im tại chỗ nở nụ cười ngây ngốc với Lingling Kwong. Thật là hết nói nổi, Orm Kornnaphat trước bất cứ người nào cũng thoải mái như không, chỉ riêng với Lingling Kwong là như chuột gặp mèo.

"Vị tiểu thư này, mời đi theo tôi". Người hầu được giao nhiệm vụ dẫn đám Orm Kornnaphat và Nadech rời khỏi nơi đó vội nhấn mạnh ngữ điệu khi thấy Orm Kornnaphat đứng bất động, mắt không rời khỏi xe của khách quý.

Orm Kornnaphat dậm chân, lại nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Lingling Kwong, cô than thầm trong lòng, bị bắt ngay tại trận thế này, bây giờ mà cô dám bỏ đi ngay trước mặt cô ta thì đến mười Orm Kornnaphat cũng không bù đắp nổi, hơn nữa trước sau gì cô cũng chẳng thoát khỏi bàn tay cô ta, vậy thì chỉ còn cách nghênh đón. Nghĩ đến đây, Orm Kornnaphat không để ý đến người hầu đang sốt ruột, cất bước đi về phía Lingling Kwong.

Nadech đứng ở ngay bên cạnh Orm Kornnaphat, phản ứng nhanh lập tức giơ tay túm lấy cô và nói nhỏ "Cô làm gì vậy? Chúng ta mau đi thôi, người ngồi trong đó chúng ta không dây nổi đâu".

Nadech vừa nói vừa kéo Orm Kornnaphat theo hướng ngược lại. Vừa rồi anh ta cũng bắt gặp đôi mắt Lingling Kwong, dù chỉ là trong giây lát nhưng anh ta đủ nhìn thấy sự bá đạo tuyệt đối từ ánh mắt của cô ta, sự bá đạo không phải ai cũng có. Hơn nữa, ánh mắt lạnh lẽo của cô ta chiếu vào Orm Kornnaphat, khiến anh ta nổi da gà, không hiểu Orm Kornnaphat có thể chịu đựng?

Orm Kornnaphat bị Nadech kéo về phía sau vài bước, cô lập tức giật tay ra khỏi Nadech "Tôi biết". Nói xong cô lại rảo bước về phía Lingling Kwong.

Lúc này, Tadsapon đứng ở cửa tòa nhà chính cũng đã phát hiện ra hành động bất thường của Orm Kornnaphat. Thấy Orm Kornnaphat đi tới với dáng vẻ miễn cưỡng, anh ta còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, cửa chiếc xe Cadillac đỗ ở phía trước đột nhiên mở ra, Nawasch và Nichakoon lặng lẽ xuống xe một cách có trật tự.

Tadsapon và Nawasch đã từng tiếp xúc, vừa nhìn Nawasch bước xuống từ cửa bên này, anh ta liền đoán ra khách quý là ai.

Bốn người đàn ông vừa xuống xe đều là những người tương đối xuất sắc, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng. Trong đó một người thấy Orm Kornnaphat đi tới lập tức tiến về phía cô. Tuy Tadsapon chưa từng gặp Nichakoon bao giờ nhưng việc anh ta ngồi trong xe chính đã đủ nói lên địa vị của anh ta.

Thấy Nichakoon đi về phía Orm Kornnaphat, Tadsapon nhíu chặt lông mày, nếu khách quý đến đây chính là Lingling Kwong, vậy thì quy tắc của Lingling Kwong tương đối nghiêm ngặt, cô ta không bao giờ cho phép một người phụ nữ lại gần cô ta. Anh ta vội vàng mỉm cười đi về phía Orm Kornnaphat.

"Vị tiểu thư này, ở đây...".

Đám người hầu đứng cúi đầu ở hai bên thấy Orm Kornnaphat đi tới lập tức lên tiếng ngăn cản. Không ngờ họ chưa nói hết câu, Nichakoon cất giọng lạnh lùng cắt ngang lời họ "Tránh ra". Đám người hầu ngẩng đầu nhìn về phía gia chủ đứng trước cửa chính để chờ ý kiến. Thấy ông hơi gật đầu, đám người hầu lập tức cung kính nhường lối cho Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat liếc nhìn Nichakoon, bắt gặp ánh mắt chế nhạo của anh ta, cô liền lườm anh ta một cái. Bây giờ tâm trạng của cô đang tương đối căng thẳng, vậy mà anh ta còn cười nhạo cô, anh ta thật sự không phải người tốt.

"Tôi xin lỗi, là do tôi sắp xếp không chu đáo, để bạn tôi làm phiền các vị, xin các vị thứ lỗi". Tadsapon vừa nói vừa xông đến đứng chắn trước mặt Orm Kornnaphat.

Nichakoon thấy vậy liền đưa mắt qua Tadsapon rồi lại liếc nhìn Orm Kornnaphat đứng sau Tadsapon. Anh ta không lên tiếng mà chỉ nhếch mép cười cười.

Tadsapon vẫn giữ nụ cười tao nhã trên môi, anh ta gật đầu tỏ ý xin lỗi với Lingling Kwong vẫn ngồi trong xe ô tô "Tôi xin lỗi, Kwong đại nhân, mời ngài, phụ thân tôi đang đợi Kwong đại nhân. Hiếm có dịp Kwong đại nhân đến gia tộc Wiwitawan chúng tôi, xin ngài đừng để mất hứng, hãy thứ lỗi bạn tôi đã mạo phạm đến ngài". Tadsapon vừa nói vừa phất tay ra hiệu Orm Kornnaphat lui xuống. Nhưng Orm Kornnaphat tự nhiên bị đứt một sợi dây thần kinh cứ tiếp tục xông lên, có lẽ cô thật sự không biết Lingling Kwong là người vô tình và tàn nhẫn như thế nào.

Lingling Kwong lạnh lùng đảo mắt qua Tadsapon mà không lên tiếng. Orm Kornnaphat đứng sau lưng Tadsapon bắt gặp tia tức giận từ đôi mắt cô ta, cô bất giác mỉm cười. Cô bảo Tadsapon ra mặt giúp cô từ lúc nào, dám đề nghị lão đại của cô tha cho cô, chẳng phải Tadsapon muốn gây chuyện với Lingling Kwong hay sao?

Thế là Orm Kornnaphat vượt qua người Tadsapon đến bên xe Lingling Kwong. Cô vẫn giữ nụ cười tươi khi đối diện với gương mặt lạnh lùng của cô ta, sau đó Orm Kornnaphat mở cửa xe và hơi cúi người. Tadsapon đứng bên cạnh sững sờ khi chứng kiến động tác của Orm Kornnaphat, đám Nadech và Panuwat ở phía xa cũng hết sức kinh ngạc.

"Lão đại". Orm Kornnaphat nói nhỏ, Lingling Kwong lạnh lùng nhìn cô rồi từ từ bước xuống xe ô tô.

Tadsapon đứng gần Orm Kornnaphat nhất nên nghe rõ câu nói của cô, đáy mắt anh ta lóe tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Anh ta nở nụ cười tao nhã và giữ thái độ bình thản cứ như đối với anh ta, chuyện Orm Kornnaphat làm thuộc hạ của Lingling Kwong không có gì đáng nói.

"Kwong đại nhân, hoan nghênh, hoan nghênh". Người đàn ông trung niên đứng ở cửa chính vội vàng mỉm cười đi tới khi thấy Lingling Kwong xuống xe.

Lingling Kwong gật đầu tiến lên nói lãnh đạm "Ngài Wiwitawan".

"Mời". Sau khi kết thúc màn chào hỏi, Chanatip Wiwitawan và Lingling Kwong sánh vai đi vào tòa nhà chính. Orm Kornnaphat không nói một lời nào, cùng đám Nawasch đi theo sau Lingling Kwong.

Tadsapon đi sau bố anh ta, quay sang bên này thấy Orm Kornnaphat đi theo Lingling Kwong. Anh ta cúi đầu vô tình bắt gặp chiếc nhẫn trên tay Orm Kornnaphat trước đó bị miếng băng dán vết thương che đi nhưng không biết Orm Kornnaphat bóc ra từ lúc nào, Tadsapon lắc đầu cười gượng, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không biến sắc.

Nadech đứng xa xa hít một hơi sâu "Thảo nào tôi cảm thấy lai lịch cô ấy không đơn giản, không ngờ chủ nhân chiếc ghế thứ sáu của Kwong gia lại chính là cô ấy, sao tôi không nghĩ ra chứ. Orm Kornnaphat Sethratanapong, cô lợi hại thật đấy".

Panuwat nhếch mép "Thế này thì khó rồi, đi thôi, Kwong đại nhân đúng là có khí chất máu lạnh". Panuwat vừa nói vừa rùng mình, ánh mắt lạnh lẽo của Lingling Kwong khiến anh ta đến giờ vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Trong tòa nhà chính, Lingling Kwong và Chanatip Wiwitawan ngồi theo vị trí chủ và khách. Sau khi trà được bưng lên, Chanatip Wiwitawan ra lệnh cho tất cả người hầu rời khỏi tòa nhà chính, chỉ lưu lại Tadsapon và Orm Kornnaphat cùng đám người đi theo Lingling Kwong. Chanatip Wiwitawan, chính là bố Tadsapon mỉm cười khách sáo với Lingling Kwong "Tôi biết Kwong đại nhân là người thẳng thắn, tôi cũng không vòng vo và khách khí với ngài. Không biết hôm nay Kwong đại nhân đến đây là vì chuyện gì?"

Lingling Kwong gật đầu "Tôi muốn mượn đường".

Orm Kornnaphat thấy hai vị lão đại quả nhiên thẳng thắn, vừa gặp nhau đã nói toạc móng heo, một bên đề cập thẳng yêu cầu, một bên cũng không vòng vo tam quốc, cô bất giác nhíu mày đứng im lặng sau lưng Lingling Kwong. Orm Kornnaphat tập trung suy nghĩ xem lát nữa cô phải giải thích với Lingling Kwong như thế nào. Người cô không bị thương, lại thêm câu bạn bè gì đó của Tadsapon, chỉ e là Lingling Kwong tưởng cô bất chấp mệnh lệnh của cô ta ở lại đây thăm bạn thì đời cô coi như xong.

Chanatip Wiwitawan tỏ ra nghiêm túc "Mượn đường? Kwong đại nhân muốn...?" Ông ta cố tình không nói hết câu nhưng có thể đoán chắc Lingling Kwong hiểu ý ông ta.

Lingling Kwong gật đầu, không trả lời câu hỏi của Chanatip Wiwitawan. Chanatip Wiwitawan thấy vậy hơi nhíu mày, gương mặt có vẻ hơi do dự.

Tadsapon ngồi bên cạnh Chanatip Wiwitawan đột nhiên mỉm cười nhìn Lingling Kwong rồi lên tiếng "Kwong đại nhân, gia tộc Wiwitawan chúng tôi và Kwong gia từ trước đến nay không có quan hệ qua lại, lần này đột nhiên đại nhân đến mượn đường của chúng tôi để giải quyết chướng ngại của ngài, điều này chẳng có ích lợi đối với gia tộc Wiwitawan chúng tôi. Trong các vụ làm ăn giao dịch, phải đạt được lợi ích mới có thể đầu tư, hơn nữa vụ này không phải tầm thường".

Lingling Kwong ngẩng đầu nhìn Tadsapon, thấy anh ta vẫn giữ nụ cười tao nhã mắt đối mắt với cô ta mà không hề tỏ ra nể nang hay sợ sệt, Lingling Kwong liền cất giọng trầm trầm "Được thôi, gia tộc Wiwitawan muốn lợi ích gì, mời Wiwitawan thiếu gia đưa ra, chỉ cần Lingling Kwong tôi cảm thấy hợp lý là được".

Tadsapon mắt sáng ngời, giơ tay ngăn cản bố anh ta mở miệng đồng thời lên tiếng "Tôi đã nghe tiếng người của Kwong gia từ lâu, dưới Kwong đại nhân có 'Tứ thần' năng lực phi phàm, những người khác không thể sánh bằng. Nhưng đối với tôi quan trọng hơn là, Kwong đại nhân, tôi muốn Orm Kornnaphat Sethratanapong, thuộc hạ của anh". Câu nói của Tadsapon khiến cả tòa nhà chính rơi vào trạng thái im lặng trong giây lát.

Orm Kornnaphat ngây người, ngẩng đầu nhìn Tadsapon, bắt gặp anh ta mỉm cười với cô. Anh ta là có ý gì? Muốn cô làm gì cơ? Anh ta tưởng cô tình nguyện làm thuộc hạ của bất cứ người nào hay sao? Nghĩ đến đây, Orm Kornnaphat quắc mắt với Tadsapon.

Lingling Kwong hơi nheo mắt, một luồng khí lạnh tỏa ra từ người cô ta bao trùm cả căn phòng. Cảm giác không khí như giảm đi mấy độ, Chanatip Wiwitawan cau mày nói "Tadsapon, con...".

"Ba, sự việc này con có chủ trương riêng". Tadsapon quay sang nói với Chanatip Wiwitawan rồi lại quay đầu nhìn Lingling Kwong. Đối diện với nộ khí rõ rệt của Lingling Kwong, Tadsapon cứ như không có chuyện gì xảy ra, anh ta mỉm cười nói "Tôi và Orm Kornnaphat quen nhau từ lâu rồi, lúc tôi còn đang theo đuổi cô ấy làm bạn gái của tôi, không ngờ cô ấy bị Kwong đại nhân đưa đi mất. Tôi cho rằng dựa vào bản lĩnh của Orm Kornnaphat, ở bên cạnh Kwong đại nhân cũng chẳng phải là loại nhân tài gì. Chỉ cần Kwong đại nhân đồng ý thả Orm Kornnaphat, vụ mượn đường tôi sẽ thay mặt cha tôi nhận lời đại nhân. Tôi nghĩ có chúng tôi đứng đằng sau giúp ngài, gia tộc Borkan sớm muộn gì cũng rơi vào tay áo Kwong gia".

Tadsapon nói xong giữ nguyên nụ cười nhìn thẳng vào đôi mắt băng giá của Lingling Kwong. Trước đó, anh ta không biết Orm Kornnaphat chính là Orm Kornnaphat Sethratanapong của Kwong gia. Trong quá trình đi tìm Orm Kornnaphat, anh ta cũng từng nghe nói đến trong tổ chức ăn trộm có một cô gái tên Orm Kornnaphat Sethratanapong, sau đó bị Kwong gia đưa đi. Nhưng anh không thể ngờ đó chính là Orm Kornnaphat anh ta tìm kiếm. Vì vậy dù biết tin tức nhưng anh ta không tiếp tục lần theo đầu mối nên mới không tìm thấy Orm Kornnaphat.

Bây giờ biết Orm Kornnaphat đi theo Lingling Kwong, Tadsapon đột nhiên hiểu ra tất cả những chuyện anh ta còn thắc mắc trong đầu. Nhưng anh ta quả thật không ngờ Orm Kornnaphat có thể leo lên chiếc ghế thứ sáu ở Kwong gia, chỉ có điều hình như cô rất sợ Lingling Kwong. Biết tính cách của Orm Kornnaphat từ lâu nên Tadsapon cảm thấy không mấy dễ chịu, người phụ nữ anh ta nâng niu trên tay lại đi làm trâu làm ngựa cho kẻ khác. May mà gặp đúng lúc, tất nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội đổi lấy nhi nữ tư tình. Dù sao cũng chỉ là việc mượn đường, không ảnh hưởng đến quyền lợi của gia tộc Wiwitawan.

Ánh mắt Lingling Kwong xuất hiện tia tức giận, cô ta cất giọng lạnh lùng "Đổi điều kiện khác".

Tadsapon nhíu mày "Kwong đại nhân, gia tộc Borkan lớn như vậy chỉ đổi lấy một Orm Kornnaphat, nhìn từ góc độ nào cũng là Kwong đại nhân có lợi. Hơn nữa, tôi không cho rằng còn lợi ích nào lớn hơn việc này". Vừa nói anh ta vừa đưa mắt nhìn Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat khép mi mắt, Tadsapon to gan thật, dám coi cô là lợi ích và đem ra trao đổi, cô có giá như vậy từ lúc nào chứ, rất tốt. Nghĩ đến đây, Orm Kornnaphat chiếu lửa giận phừng phừng vào Tadsapon.

Tadsapon thấy vậy gượng cười lắc đầu "Tôi muốn đổi lấy sự tự do cho cô, sau này cô muốn làm gì thì làm, muốn bay đi đâu thì bay". Chứng kiến bộ dạng căng thẳng và bất lực của Orm Kornnaphat, Tadsapon đoán Orm Kornnaphat sống không thoải mái và vui vẻ khi ở bên cạnh Lingling Kwong. Thật ra Tadsapon cũng không có ý đưa Orm Kornnaphat về bên anh ta, làm trâu làm ngựa cho anh ta. Anh ta chỉ cảm thấy đây là cơ hội tốt giúp Orm Kornnaphat có thể thoát khỏi sự trói buộc. Một người phụ nữ giống như cơn gió thì nên sống tự do tự tại trong không trung, như thế mới có thể toát ra phong thái tự nhiên nhất của cô.

Orm Kornnaphat lặng người. Tự do ư, đã từ lâu lắm rồi cô không nghĩ đến điều này. Orm Kornnaphat bất giác cúi đầu chăm chú nhìn Lingling Kwong, Lingling Kwong liệu có đồng ý đổi cô với gia tộc Borkan?

Nghe Tadsapon nói vậy, Lingling Kwong nói rõ ràng từng từ một với Tadsapon "Ý của Wiwitawan thiếu gia là tôi ngược đãi thuộc hạ của tôi?"

Tadsapon lắc đầu "Không phải, chắc Kwong đại nhân hiểu ý của tôi".

Ánh mắt Lingling Kwong ngày càng lạnh lẽo, sát khí càng nồng đậm hơn, Chanatip Wiwitawan nhíu mày nháy mắt với Tadsapon. Gia tộc Wiwitawan của ông ta tuy không phải là gia tộc nhỏ nhưng không thấm vào đâu so với gia tộc có bề dày lịch sử cả trăm năm như Kwong gia. Tadsapon đúng là ăn gan báo mới dám công khai yêu cầu lấy người của vị lão đại máu lạnh tàn nhẫn này.

Lingling Kwong toàn thân sát khí đằng đằng, cô ta cất giọng trầm trầm "Tôi cho Wiwitawan thiếu gia một cơ hội nữa".

Tadsapon không bận tâm đến ánh mắt cảnh cáo của Chanatip Wiwitawan, nếu Lingling Kwong dám động thủ trên địa bàn của anh ta, người chịu thiệt chắc chắn không phải là gia tộc Wiwitawan. Hơn nữa anh ta biết nếu Lingling Kwong làm việc hồ đồ, cô ta không thể đạt đến vị trí của ngày hôm nay, vì vậy anh ta im lặng nhìn Lingling Kwong mà không chịu nhượng bộ.

"Nếu đã như vậy thì không còn gì để bàn. Người của tôi, không bao giờ có thể dùng lợi ích để suy xét giá trị của họ".

Lingling Kwong vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, cô ta đứng dậy kéo tay Orm Kornnaphat đi ra ngoài. Nếu không phải gia tộc Borkan vận chuyển một thứ quý giá, tương đối quan trọng với Kwong gia tới ranh giới giữa Trung Quốc và Nga, cô ta sẽ không cần đến gia tộc Wiwitawan mượn đường. Kwong gia và gia tộc Wiwitawan từ trước đến nay không có quan hệ qua lại, nhưng cô ta tin một khi lợi ích lớn hơn nguy hại, không ai sẽ từ chối. Có điều gia tộc Wiwitawan dám yêu cầu cô ta giao Orm Kornnaphat, vậy thì không còn gì để nói. Dù không mượn được con đường này, Kwong gia gặp phiền phức hơn trong việc đối phó gia tộc Borkan nhưng cũng không đến mức cô ta không thể đối phó nổi.

Tadsapon thấy Lingling Kwong tỏ thái độ dứt khoát không hề do dự, anh ta đồng thời đứng bật dậy. Anh ta không ngờ Lingling Kwong từ bỏ lợi ích lớn như vậy, không ngờ Lingling Kwong kiên quyết chặn đứng mọi con đường, khiến hai bên không còn cơ hội thương lượng.

Thấy Lingling Kwong từ chối một cách dứt khoát, Orm Kornnaphat thở phào nhẹ nhõm. Cô không phải là vật trao đổi lợi ích của ai đó, mặc dù hình như điều kiện trao đổi hoàn toàn có lợi cho cô nhưng Orm Kornnaphat tự đáy lòng không hy vọng Lingling Kwong trao đổi cô với gia tộc Wiwitawan.

Orm Kornnaphat cười híp mắt kéo tay Lingling Kwong về chỗ ngồi, sau đó cô quay sang nói với Chanatip Wiwitawan và Tadsapon lúc này đều đứng dậy "Nếu tin tức của tôi không sai, gia tộc Borkan hiện cũng đang có xích mích với quý vị".

Orm Kornnaphat không phải ngốc nghếch, nghe nội dung cuộc nói chuyện của mấy người cô có thể đoán ra Lingling Kwong và gia tộc Borkan đã chính thức khai chiến, việc mượn đường chắc chắn có liên quan đến gia tộc Borkan. Một khi cô đã đi theo Lingling Kwong thì tự nhiên cô sẽ giúp cô ta, nhưng trở mặt với gia tộc Wiwitawan không phải là phương án hay, do đó cô mới quyết định lôi Tadsapon xuống bùn, lật lại tư thế đàm phán.

Lingling Kwong hơi nhíu mày, lập tức dừng bước, cô ta đảo mắt qua Orm Kornnaphat, nộ khí ngút trời từ đáy mắt cô ta đã giảm đi đôi chút. Sau đó Lingling Kwong lạnh lùng nhìn Chanatip Wiwitawan và Tadsapon ở phía đối diện, thông tin Orm Kornnaphat vừa nói cô ta chưa từng nghe qua.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top