Chương 69: Chiếc ghế thứ sáu

Orm Kornnaphat nhíu chặt đôi lông mày, quay đầu nhìn Jakarin. Jakarin trao đổi điều gì đó với ông già tóc bạc rồi nhanh chóng đi theo Lingling Kwong.

Thấy Orm Kornnaphat nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Jakarin lắc đầu giải thích "Cả gia tộc đều biết lão đại đã trở về. Nếu lão đại không lộ diện sẽ dẫn đến tin đồn không hay. Hơn nữa có một việc cần lão đại đích thân xử lý".

Jakarin nóng ruột chỉ nghĩ đến sức khỏe của Lingling Kwong mà quên mất thân phận người đứng đầu Kwong gia của cô ta. Nếu Lingling Kwong không xuất đầu lộ diện, bên ngoài sẽ xuất hiện tin đồn và suy diễn lung tung. Không cho đối thủ bất cứ một khe hở chọc ngoáy là tôn chỉ xưa nay của Lingling Kwong, Jakarin nhất thời quên mất.

Nghe Jakarin giải thích, Orm Kornnaphat bất giác cau mày. Lời nói của Jakarin không hoàn toàn rõ ràng, nhưng Orm Kornnaphat có thể hình dung ra. Lúc cô còn ở tổ chức ăn trộm, dù cô bị thương hay xảy ra chuyện, cô cũng phải cắn răng chịu đựng, để những người nhằm vào cô không tìm ra nhược điểm hoặc kẽ hở để ra tay. Đây là một đạo lý đơn giản, áp dụng trên người có thân phận như Lingling Kwong đến bản thân Orm Kornnaphat.

"Để tôi lái xe cho". Orm Kornnaphat ngoan ngoãn làm gậy chống của Lingling Kwong. Khi Jakarin lái xe đến, cô mở cửa xe cho Lingling Kwong ngồi vào ghế sau rồi lên tiếng nói với Jakarin. Orm Kornnaphat không biết y thuật. Lingling Kwong lâm vào tình trạng này, Jakarin ngồi bên cạnh cô ta sẽ tốt hơn, có thể dễ dàng ứng phó bất cứ lúc nào.

Orm Kornnaphat chưa kịp bước đi, Lingling Kwong liền nắm lấy cổ áo Orm Kornnaphat, lôi tuột cô vào trong xe. Orm Kornnaphat ngồi trên sàn xe vịn vào đùi Lingling Kwong. Orm Kornnaphat vừa định nhổm dậy, bàn tay to lớn của Lingling Kwong lập tức ấn người cô xuống, khiến cô không thể ngẩng đầu. Orm Kornnaphat đành phải ngồi im, cô cố giữ thẳng người để không đè lên đùi Lingling Kwong.

"Ngồi tử tế vào". Lingling Kwong cất giọng lạnh lùng, tay dùng lực ép chặt cô vào đùi cô ta. Orm Kornnaphat liền từ bỏ việc phản kháng, trực tiếp tựa người vào đùi Lingling Kwong. Cô ta không sợ đau, việc gì cô phải lo cho cô ta?

"Lão đại, tôi chỉ cần..."

"Mau lái xe". Jakarin chưa nói hết câu, Lingling Kwong đột ngột cắt ngang, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn. Jakarin cắn răng, hít một hơi rồi nhấn ga, lái xe về phía đại bản doanh của Kwong gia.

Orm Kornnaphat úp người vào đùi Lingling Kwong, cảm giác cô ta đang vuốt tóc cô. Mặt cô áp vào cặp đùi săn chắc của cô ta. Orm Kornnaphat không khỏi than thầm, Lingling Kwong đối xử với người của cô ta tốt thật, thảo nào đám Jakarin và Nawasch cam tâm tình nguyện bán sống bán chết vì cô ta. Dưới tấm mặt nạ tàn nhẫn và lạnh lùng, Lingling Kwong thật ra rất biết nghĩ đến người khác.

Lingling Kwong bị nhiễm xạ. Nếu bọn họ tiếp xúc với cô ta ở cự ly gần, bọn họ có khả năng sẽ bị truyền nhiễm. Vì vậy Lingling Kwong giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Cô ta chỉ gần gũi một mình cô, là vì biết cô không sợ bị nhiễm xạ.

Gục mặt trên đùi Lingling Kwong, Orm Kornnaphat bỗng dưng mỉm cười. Có một lão đại như thế này cũng không tồi. Lão đại biết nghĩ đến thuộc hạ, không quản ngại nguy hiểm đi cứu thuộc hạ như Lingling Kwong tốt gấp nhiều lần so với lão đại tổ chức cô từng ở trước kia. Nếu Lingling Kwong không buông tha cô, vậy thì cô sẽ làm thuộc hạ của cô ta. Lần này không phải do cô ta bắt ép mà cô cam tâm tình nguyện.

Ô tô nhanh chóng đến trước cửa Kwong gia. Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn, thấy Jakarin từ từ giảm tốc độ. Cánh cửa lớn uy nghiêm của Kwong gia mở ra. Hai bên là hai hàng người hầu ăn mặc chỉnh tề, đứng cúi đầu đón xe của Lingling Kwong đi vào.

Ở bên trong Kwong gia, người đi lại mỗi lúc một đông. Nhưng dù họ đang làm gì, thấy xe Lingling Kwong đi đến gần họ cũng ngừng tất cả công việc, cúi người cung kính chào đón.

Xe ô tô đang lăn bánh thấy xe của Lingling Kwong đi đến đều dừng lại. Tất cả mọi người ở bên trong xuống xe, cúi đầu hành lễ với Lingling Kwong. Những người đó đều tràn đầy khí chất quý tộc, cao ngạo và lạnh lùng. Nhưng tất cả đều phải cúi đầu trước Lingling Kwong.

Chứng kiến cảnh tượng trên, Orm Kornnaphat không khỏi cảm thán. Đây chính là khí thế của hắc đạo, cũng thể hiện thế lực của Lingling Kwong. Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn Lingling Kwong, vẻ mặt cô ta vẫn không có bất cứ sắc thái biểu cảm nào, giống như đã quá quen thuộc với sự cung kính của mọi người. Orm Kornnaphat liền sờ lên đầu mũi, lần đầu tiên cô được tiếp đón như thế này, không thể không thừa nhận là cô cũng hơi đắc ý.

Ô tô dừng lại trước tòa nhà trung tâm, Jakarin nháy mắt với Orm Kornnaphat qua gương chiếu hậu. Orm Kornnaphat lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cửa xuống xe rồi hơi cúi người, cùng Jakarin lúc này đã xuống xe và làm động tác như Orm Kornnaphat nghênh đón Lingling Kwong. Gia tộc hào môn lắm quy định quy tắc thật, Orm Kornnaphat thầm nhủ.

Lingling Kwong lạnh lùng bước xuống ô tô. Tất cả mọi người đang cúi đầu nghênh tiếp cô ta đồng thanh lên tiếng "Gia chủ".

Lingling Kwong đảo mắt qua mọi người "Nên làm gì thì làm đi". Nói xong, cô ta đi thẳng vào tòa nhà trung tâm.

"Vâng ạ". Mọi người lại đồng thanh trả lời. Chỉ trong giây lát, Orm Kornnaphat thấy tất cả mọi người như ong vỡ tổ. Người thì lên xe nổ máy, người thì đi vào nhà, kẻ đi ra ngoài...Già trẻ lớn bé nam nữ đều im lặng tiếp tục công việc. Orm Kornnaphat đưa mắt bốn xung quanh rồi nhanh chóng đi theo Lingling Kwong.

Tòa nhà chính có hai hàng ghế trong đó có cái ghế màu đen đặt ở vị trí cao hơn hết thảy. Orm Kornnaphat chỉ nhìn qua cũng biết đó là chỗ ngồi của Lingling Kwong, vị trí của gia chủ một gia tộc có lịch sử trăm năm.

Lingling Kwong không nói một lời nào đi thẳng lên phía trước và ngồi vào vị trí của cô ta. Orm Kornnaphat thấy bên dưới vẫn còn chỗ trống nhưng cô đứng tần ngần hồi lâu. Mặc dù chưa tận mắt chứng kiến nhưng Orm Kornnaphat cũng từng nghe qua, trên giới hắc đạo, càng là gia tộc lớn và cổ xưa càng có nhiều quy tắc. Lúc vào cổng, cô cũng đã chứng kiến màn chào hỏi nghiêm ngặt của Kwong gia, những chiếc ghế này không thể tùy tiện ngồi vào.

Thấy dáng vẻ băn khoăn không biết nên đi hay nên ở của Orm Kornnaphat, Jakarin đẩy nhẹ lưng Orm Kornnaphat rồi đi về chiếc ghế thứ ba bên tay phải Lingling Kwong. Đứng vào vị trí của mình, anh nháy mắt Orm Kornnaphat và hất cằm về chỗ ngồi đối diện anh ta. Orm Kornnaphat lập tức hiểu ra đó là vị trí của cô, cô liền đi về phía đó và đứng đợi.

Chỉ vài giây sau, tất cả những người có thân phận ở trong ngôi biệt thự đều lần lượt đi vào. Orm Kornnaphat thấy Nawasch đứng ở vị trí đầu tiên bên tay trái Lingling Kwong, tiếp theo là Nichakoon ở dưới. Bên tay phải Lingling Kwong, Khanin đứng ở vị trí đầu tiên, Kanawut xếp thứ hai. Mỗi người đều có vị trí của mình, Orm Kornnaphat nhủ thầm may là vừa rồi cô không chiếm chỗ lung tung.

Orm Kornnaphat ngoảnh đầu, thấy tòa nhà chính không giống phòng khách cũng không giống phòng họp đã đầy ắp người. Trong đám người có cả ông già lẫn trẻ nhỏ, nhưng không có một người phụ nữ nào. Tất cả cung kính đứng yên ở vị trí của mình. Thấy cô là người phụ nữ duy nhất trong đại sảnh, lại đứng ở vị trí trên cao, gương mặt họ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng trở lại bình thường rất nhanh, nhanh đến mức người không tinh ý sẽ không phát hiện ra.

"Gia chủ"

Từ lúc Lingling Kwong ngồi vào chiếc ghế trên cùng đến khi người cuối cùng đứng nghiêm chỉ mất có năm phút. Tất cả mọi người cúi đầu hành lễ trước Lingling Kwong. Đưa mắt nhìn xuống đại sảnh chứa hơn một trăm người, Orm Kornnaphat không khỏi thán phục, người của Kwong gia hành động nhanh thật.

"Lão đại! Ngoài bảy mươi ba người ra ngoài làm việc, một trăm mười bảy người của Kwong gia đã có mặt đông đủ". Nichakoon nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi quay lại bẩm báo với Lingling Kwong.

Lingling Kwong gật nhẹ đầu và đưa mắt qua tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh. Ánh mắt lạnh giá của cô ta quét đến đâu, người ở đó ưỡn ngực đứng thẳng người. Lingling Kwong gật đầu "Rất tốt".

Orm Kornnaphat không dấu vẻ kinh ngạc khi nhìn xuống đám người ở bên dưới. Cô không biết Lingling Kwong triệu tập những người đó tập trung ở đây bằng cách nào. Từ lúc cô ta xét nghiệm xong, cô luôn đi theo cô ta có thấy cô ta nói gì đâu? Xem ra ở đây có một số quy tắc, không cần phải phát lệnh. Orm Kornnaphat bất giác đưa mắt về phía đám người, xem ra làm thuộc hạ của Lingling Kwong cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Orm Kornnaphat không biết, trên thực tế Lingling Kwong không bao giờ vào tòa nhà trung tâm nếu không có việc đại sự. Một khi Lingling Kwong vào tòa nhà trung tâm, có nghĩa cô ta có chuyện quan trọng cần tuyên bố. Vì vậy, tất cả thành viên cao cấp của gia tộc phải có mặt trong vòng năm phút. Đây là gia pháp của Kwong gia. Ở Kwong gia, mệnh lệnh và quy tắc của Lingling Kwong là tối thượng. Ai không tuân thủ, kẻ đó hoặc là có bản lĩnh đánh đổ Lingling Kwong không thì chỉ còn nước chờ chết.

"Hôm nay triệu tập mọi người đến đây chỉ vì một chuyện". Lingling Kwong cất giọng lạnh lùng, đồng thời nhướng mắt nhìn Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat còn chưa kịp phản ứng, Nichakoon ở bên cạnh đẩy người cô. Orm Kornnaphat đành tiến lên phía trước một bước.

"Orm Kornnaphat Sethratanapong từ nay sẽ là chủ nhân chiếc ghế thứ sáu của Kwong gia". Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat, nói từng từ với giọng điệu uy nghiêm, khiến những người ở bên dưới kinh ngạc ngẩng đầu nhưng không dám thốt ra một câu thắc mắc nào.

Lingling Kwong vừa dứt lời, Nawasch chậm rãi mở miệng "Orm Kornnaphat Sethratanapong tuy gia nhập Kwong gia không lâu nhưng chắc mọi người biết rõ công lao của cô ấy với Kwong gia. Ở Đông Nam Á, cô ấy cứu lão đại và chúng tôi vài lần, có công trong việc giành thị trường Đông Nam Á cho Kwong gia. Chỉ riêng việc cứu chúng tôi vài lần và đoạt thị trường, cô ấy đủ tư cách ngồi vào vị trí thứ sáu".

Mọi người ở bên dưới thầm nghĩ lý do Nawasch đưa ra không có sức thuyết phục. Dù Orm Kornnaphat đoạt thị trường Đông Nam Á đi chăng nữa nhưng địa bàn đó không có tác dụng lớn đối với Kwong gia. Kwong gia có nhiều người thành tích và thực lực lớn hơn Orm Kornnaphat rất nhiều mà vẫn chưa thể ngồi lên chiếc ghế thứ sáu. Tuy nhiên, việc Orm Kornnaphat cứu Lingling Kwong nhiều lần thì cũng đáng thưởng công. Hơn nữa trong Kwong gia, lời nói của Lingling Kwong là thánh chỉ, dù công lao của Orm Kornnaphat không đủ để ngồi vào vị trí đó nhưng mọi người cũng chỉ còn cách mở một mắt nhắm một mắt tán đồng.

Thật ra người của Kwong gia không biết, Orm Kornnaphat thừa sức ngồi vào chiếc ghế thứ sáu. Cô lập công lớn trong vụ đoạt lại lô vũ khí của Vincenzo và vụ khoáng thạch Tecneti. Những chuyện này không thể tiết lộ ra bên ngoài nên trong mắt mọi người, Orm Kornnaphat không đủ tư cách ngồi ở vị trí đó. Đây không phải là lỗi của Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat hơi nhíu mày. Đối diện với đôi mặt lạnh lùng của Lingling Kwong, Orm Kornnaphat bất giác đứng thẳng người, mỉm cười với mọi người ở bên dưới. Orm Kornnaphat biết trong một gia tộc có lịch sử cả trăm năm, năng lực và thực lực rất được chú trọng. Cô chỉ là một người bị Lingling Kwong ép buộc đến đây mà thôi. Tuy Orm Kornnaphat tình nguyện làm thuộc hạ của Lingling Kwong nhưng cô không có hứng thú với quyền lực ở Kwong gia. Vì vậy khi chứng kiến những người ở dưới bề ngoài tỏ ra cung kính nhưng ánh mắt của họ chứa đựng sự khinh miệt và bất phục, Orm Kornnaphat cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Tuy nhiên, Orm Kornnaphat hiểu ý Lingling Kwong. Nếu cô muốn yên ổn làm thuộc hạ của cô ta thì phải ra mắt những người này. Lingling Kwong mặc dù coi trọng cô nhưng cô ta hoàn toàn không có ý định để Orm Kornnaphat tung hoành ngang dọc ở Kwong gia, bởi nếu cô không có thực lực thật sự thì không thể làm được việc gì..

"Được rồi, lui xuống đi". Sau khi tuyên bố xong, Lingling Kwong phất tay ra hiệu rồi đứng dậy.

"Vâng, thưa gia chủ". Mọi người cung kính cúi thấp người rồi lùi bước một cách có trật tự. Lingling Kwong rời khỏi nơi đó trước tiên, tiếp theo là đám Nawasch, Khanin và Orm Kornnaphat. Cuối cùng, mọi người mới lần lượt đi ra ngoài.

Trong căn phòng Orm Kornnaphat ở khi mới tỉnh lại, cô nhẹ nhàng thay áo mỏng hơn cho Lingling Kwong. Sau đó, Orm Kornnaphat bôi thuốc lên nốt ban đỏ trên da Lingling Kwong. Thuốc bôi ngoài chỉ có tác dụng khiến những đốm đỏ không bị mưng mủ và lan rộng chứ không có tác dụng chữa khỏi hẳn.

"Lão đại! Tôi đã điều đội nghiên cứu số một đến vùng núi Cape". Khanin vừa lật tập tài liệu trong tay vừa cất giọng trầm trầm. Gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng như không thấy bệnh trạng của Lingling Kwong. Để ý thấy ánh mắt anh ta không ngừng đảo qua bên này, Orm Kornnaphat mới biết Khanin lo lắng đến mức nào.

Lingling Kwong tựa người vào thành ghế sofa, để Orm Kornnaphat bôi thuốc cho cô ta. Nghe Khanin báo cáo, Lingling Kwong gật đầu "Tình hình thế nào rồi?"

Khanin trả lời "Khoáng thạch Tecneti ít hơn chúng ta tưởng. Nó chỉ có ở lớp đất trên cùng, dưới lòng đất không tồn tại. Tecneti có trong phạm vi khoảng ba mươi km, trữ lượng khoảng vài ngàn tấn".

Lingling Kwong ra lệnh "Đào hết đem về đây, không được để lại dù chỉ một chút".

"Vâng ạ. Tôi hiểu rõ điều này, tôi đã dặn dò thuộc hạ rồi. Họ sẽ chuyển toàn bộ Tecneti về trong thời gian ngắn nhất. Tôi cũng bảo bọn họ nếu không chuyển được thì tiêu hủy hết". Giọng nói của Khanin không dấu vẻ tức giận khi nhắc đến Tecneti, khiến Orm Kornnaphat đang chăm chú bôi thuốc cho Lingling Kwong cũng cảm nhận rõ ràng.

"Tại sao lại tiêu hủy? Khó khăn lắm mới tìm được, anh hủy làm gì?" Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn Khanin bằng ánh mắt khó hiểu.

Khanin lạnh lùng trả lời "Thế giới này chẳng chuyện gì có thể giữ kín. Chúng ta có hành động lớn ở đó, những kẻ luôn chú ý đến chúng ta chắc cũng đã ngửi thấy mùi bất bình thường. Thà chúng ta hủy nó còn hơn để nó rơi vào tay kẻ khác. Tecneti sản sinh ra ở đó là một kỳ tích, nhưng việc tiêu hủy vô cùng dễ dàng".

Orm Kornnaphat mở to mắt nhìn Khanin. Hành động? Có hành động gì chứ? Chẳng phải kế hoạch được tiến hành bí mật hay sao?

Nichakoon lên tiếng giải đáp thắc mắc của Orm Kornnaphat "Tôi đã cho nổ tung dải núi đó".

Khi Nichakoon biết Lingling Kwong xảy ra chuyện ở vùng núi Cape, lão đại của anh ta còn bị nhiễm xạ vào máu, chứng bệnh không có khả năng chữa trị, anh ta lập tức bỏ mặc công việc ở Đông Nam Á, bay thẳng đến châu Phi. Gặp Nawasch cũng vừa đến đó, hai người điều mười chiếc máy bay, thả bom suốt một ngày, cả một dải núi bị thiêu rụi. Sau khi xác định không còn sinh vật nào sống sót, hai người mới gấp gáp trở về Mỹ. Hành động lớn như vậy, không ai chú ý đến mới là chuyện lạ.

Nghe câu nói của Nichakoon, Orm Kornnaphat cúi đầu trầm mặc. Jakarin ở bên cạnh thấy Orm Kornnaphat không lên tiếng, liền cất giọng phẫn nộ "Lẽ nào cô thương hại đám biến thái đó? Nếu không phải do bọn chúng, lão đại cũng không ra nông nỗi này. Thả bom tiêu diệt còn tốt cho chúng rồi đấy. Nếu là tôi, tôi sẽ lột da rút gân từng tên, để chúng sống không bằng chết".

Nawasch, Nichakoon và Khanin nghe Jakarin nói Orm Kornnaphat thương hại đám thổ dân, bất giác quay đầu nhìn cô.

Thấy mọi con mắt đều tập trung vào Orm Kornnaphat, Lingling Kwong giơ tay nhấc cằm Orm Kornnaphat lên đối mặt cô ta. Lingling Kwong chỉ thấy Orm Kornnaphat nghiến răng nghiến lợi, chứ không có một chút thương hại nào.

Orm Kornnaphat trừng mắt với Lingling Kwong "Bây giờ các cô mới đi hủy diệt thì giải quyết được gì nữa. Nếu các cô trực tiếp thả bom ngay từ đầu, tôi cũng không bị sợ chết khiếp, cô cũng không bị nhiễm xạ. Đúng là đầu óc chập mạch mới chơi trò không vào hang cọp sao bắt được cọp con gì đó. Mẹ kiếp, không biết kẻ ngốc nghếch nào khiến toàn thân tôi bị thương như thế này?"

Đám Nawasch và Jakarin im lặng nhìn nhau khi chứng kiến cảnh Orm Kornnaphat vô cùng tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cả Lingling Kwong.

Lúc này, Orm Kornnaphat tức đến mức không cần biết Lingling Kwong là ai. Bọn họ nên thả bom ngay từ lúc đến. Sản xuất bao nhiêu vũ khí hiện đại để bày làm cảnh chắc? Bọn họ tự nhiên bắt cô đi mạo hiểm, bắt cô lao vào chỗ chết, hại cô suýt nữa không thể trở về. Đúng là quá đáng thật!

Lingling Kwong vặn cằm Orm Kornnaphat quay lại phía cô ta, trên mặt cô vẫn đầy vẻ tức giận. Lingling Kwong hỏi nhẹ nhàng "Còn đau không?"

Nghe câu hỏi của Lingling Kwong, Orm Kornnaphat sững người vài giây rồi thật thà gật đầu. Không nhắc đến cô cũng quên mất, bây giờ nhắc đến cô mới thấy toàn thân đau nhức. Vì vậy, Orm Kornnaphat càng hận đám người biến thái đó, nếu không phải do bọn chúng, cô cũng không chịu đau như vậy.

Lingling Kwong phất tay ra hiệu. Đám người Nawasch và Jakarin đưa mắt nhìn nhau rồi đi cả ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Lingling Kwong và Orm Kornnaphat. Lingling Kwong một tay kéo Orm Kornnaphat úp người lên đùi cô ta, một tay xé áo Orm Kornnaphat thành hai mảnh.

"Cô làm gì vậy?". Orm Kornnaphat theo phản xạ giãy giụa khi đột ngột bị Lingling Kwong lôi cô lên đùi cô ta.

"Không có ai ở đây, đừng động đậy". Lingling Kwong vỗ vai Orm Kornnaphat rồi kéo hai mảnh áo ném xuống đất. Cô ta chăm chú nhìn xuống lưng Orm Kornnaphat.

Trên lưng Orm Kornnaphat đầy vết bầm tím và vết thương. Lingling Kwong chẳng nói chẳng rằng liền cầm tuýp thuốc Jakarin để lại ở bên cạnh nhẹ nhàng bôi lên lưng Orm Kornnaphat.

Lúc này, Orm Kornnaphat không tiếp tục phản kháng. Cô ngoan ngoãn nằm yên trên đùi Lingling Kwong để cô ta bôi thuốc cho mình. Mặc dù động tác của cô ta thô lỗ nhưng cô có thể chịu đựng. Bây giờ Orm Kornnaphat mới biết, so với đám thổ dân, Lingling Kwong dịu dàng hơn bao nhiêu lần. Nghĩ lại mới thấy, việc Lingling Kwong làm cô đau đớn trước kia không phải do cô ta cố ý mà cô ta sử dụng lực đạo hoàn toàn bình thường.

Nhìn những vết chấm đỏ trên người Lingling Kwong, Orm Kornnaphat im lặng một lát rồi đột ngột lên tiếng "Lão đại, tại sao cô lại cứu tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top