Chương 49: Đồng minh

Ăn một bữa ngon lành, mọi sự mệt mỏi đều tan biến, cả người Orm Kornnaphat vô cùng tỉnh táo. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài có nhiều người và xe lặng lẽ đi lại trong bóng đêm. Phía xa xa có hai chiếc máy bay trực thăng từ trên không trung hạ cánh xuống giữa sân.

Sau khi có dịp ngồi trên chiếc máy bay quân dụng của Vincenzo, Orm Kornnaphat không còn cảm thấy kinh ngạc khi hai chiếc máy bay trực thăng lọt vào tầm mắt. Những người có tiền mua máy bay trực thăng cũng không có gì là lạ. Còn đối với Lingling Kwong và Vincenzo, đó chỉ là món đồ chơi nhỏ.

Đưa mắt về mấy chiếc xe cảnh sát ở đằng xa, Orm Kornnaphat bất giác lắc đầu. Do trước đây cô làm nghề không minh bạch nên cảnh sát đối với cô là sự tồn tại tương đối nhạy cảm, Orm Kornnaphat không thể có cảm tình với họ. Mấy chiếc xe cảnh sát lần lượt lăn bánh, Orm Kornnaphat biết bọn họ không tìm ra thứ gì khả nghi. Nếu chuyện cỏn con này Lingling Kwong cũng không đối phó nổi, cô ta không thể nào ngồi ở vị trí lão đại lâu như vậy.

Orm Kornnaphat vô tình nhìn về phía máy bay trực thăng, phát hiện có hai người đàn ông từ trên máy bay bước xuống một cách vội vã. Mặc dù Orm Kornnaphat cách đó khá xa nhưng do cô ở vị trí trên cao lại có ánh đèn chiếu sáng nên Orm Kornnaphat có thể nhìn rõ. Hai người đàn ông vừa xuống máy bay, một người mặc thường phục còn một người mặc quân phục. Hai người đàn ông đi theo Nawasch vào phòng khách. Orm Kornnaphat đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Cô nhanh chóng rời khỏi phòng ăn, chạy về phía phòng khách, nơi có Lingling Kwong và Vincenzo.

"Kwong đại nhân, Vincenzo đại nhân! Hai người có ý gì vậy?" Orm Kornnaphat nấp bên ngoài cửa phòng, vừa ngồi xổm xuống liền nghe thấy một tiếng nói phẫn nộ vọng ra.

"Ra đi" Giọng nói vô cùng lạnh lùng và nghiêm khắc của Lingling Kwong đột nhiên truyền đến tai Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat sờ lên chóp mũi, ngẩng đầu liền nhìn thấy Nichakoon không biết đứng ở cửa từ bao giờ. Orm Kornnaphat bất giác nhíu mày. Cô ở ngoài nghe trộm, Lingling Kwong biết là cô nên cho cô vào sao?

Nichakoon trừng mắt nhìn Orm Kornnaphat rồi đứng tránh sang một bên để Orm Kornnaphat đi vào trong.

Orm Kornnaphat nhún vai, cô vốn không phải là người có tính tò mò. Hiếm khi cô có hứng thú nghe trộm người khác nói chuyện, ai ngờ bị bắt ngay tại trận. Xem ra mấy hành động lén lút không thích hợp với cô. Orm Kornnaphat chỉnh đốn lại quần áo, theo Nichakoon đi vào trong.

Thấy Orm Kornnaphat đi vào, Lingling Kwong nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cô dám đi nghe trộm, đúng là làm mất mặt cô ta. Orm Kornnaphat bắt gặp ánh mắt hung dữ nhưng không xuất hiện tia sát khí của Lingling Kwong, cô liền mỉm cười với cô ta rồi ngoan ngoãn đứng ra sau lưng Lingling Kwong.

Hai người đàn ông ngồi đối diện Lingling Kwong và Vincenzo tuổi tác không lớn không nhỏ, tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi. Người đàn ông mặc quân phục ngồi gần chỗ Orm Kornnaphat nên cô có thể nhìn rõ. Orm Kornnaphat không khỏi cảm thấy kinh ngạc, người này là tướng quân mang quân hàm thượng tướng. Còn người mặc thường phục ngồi bên cạnh, phía dưới lộ ra đuôi áo. Orm Kornnaphat giật mình khi phát hiện đuôi áo đó cũng là quân phục. Tuy nhiên, cô không nhìn ra quân hàm của người đó. Người đàn ông này và viên thượng tướng kia ngồi ngang hàng nên Orm Kornnaphat đoán, cấp bậc của ông ta chắc chắn không phải là nhỏ.

Ngẫm đi nghĩ lại, Orm Kornnaphat hiểu ra tại sao cô đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ. Hai vị tướng quân của đất nước này đi máy bay trực thăng đến dinh thự của Lingling Kwong, Orm Kornnaphat không muốn tò mò cũng không được. Xem ra, thế lực của Lingling Kwong và Vincenzo lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng của cô.

"Người của tôi" Lingling Kwong lãnh đạm thốt ba từ đơn giản giải thích với hai người đàn ông đối diện.

Sau khi nghe câu nói của Lingling Kwong, ánh mắt của hai người đàn ông đối diện mất đi vẻ cảnh giác. Orm Kornnaphat hiểu ý của Lingling Kwong khi giới thiệu cô với đối phương. Đối phương có chức vị không thấp, Lingling Kwong lại trực tiếp giới thiệu cô, để họ làm quen với cô. Nghĩ đến đây, Orm Kornnaphat bất giác nhăn mặt. Sau này, việc thoát khỏi Lingling Kwong sẽ ngày càng khó khăn hơn. Nếu toàn thế giới đều biết cô là người của cô ta, thì cô còn biết trốn đi đâu?

Người đàn ông mặc quân phục đảo mắt qua Orm Kornnaphat rồi quay sang Lingling Kwong nói giọng phẫn nộ "Kwong đại nhân. Hôm nay cô có ý gì? Hai chiếc máy bay quân dụng tự nhiên bay đến đây. Rốt cuộc các cô định làm gì?"

Lingling Kwong bình thản trả lời người đàn ông mặc quân phục "Tôi vội quá, không có ý gì khác"

Người đàn ông mặc thường phục nghe Lingling Kwong nói vậy thở phào nhẹ nhõm "Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, làm tôi phải bay thẳng từ nước ngoài về đây"

Người mặc quân phục liền gật đầu "Không có ý gì khác là được rồi. Các cô bay qua đây một cách lộ liễu như vậy, tôi nhận được tin báo không thể không xử lý. Hai vị đại nhân, sau này nếu hai vị đến Australia xin hãy thông báo trước. Các cô đột nhiên nhập cảnh, khiến hạ cấp của tôi trở tay không kịp, còn tưởng là kẻ địch xâm nhập. Bây giờ, cả cục An ninh quốc gia của chúng tôi ở trong tình trạng náo loạn, như chuẩn bị chiến tranh đến nơi"

Vincenzo liền cười lớn "Ai bảo các ngài đều là những người vô cùng bận rộn, muốn liên hệ với các ngài không biết phải qua bao nhiêu kênh. Mượn tuyến hàng không quân dụng của các ngài là phương thức thông báo cho các ngài nhanh nhất"

Gương mặt người đàn ông mặc thường phục hoàn toàn nhẹ nhõm, ông ta tựa người vào thành ghế sofa. Orm Kornnaphat thầm nghĩ, hóa ra máy bay của Vincenzo đến đây bằng đường hàng không quân dụng, thảo nào trên đường đi không gặp trở ngại, chỉ bị cảnh sát đuổi đến cửa. Những mối quan hệ ngầm quả là phức tạp.

"Nhưng thưa ngài Cục trưởng, cấp dưới của ngài hành động nhanh quá đi. Cả hai lần đều xông tới đây gây khó dễ cho chúng tôi" Nawasch đứng sau Lingling Kwong, nhìn người đàn ông khoác quân phục bằng ánh mắt bình thản.

Vị Cục trưởng phẩy tay "Tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý vụ này, các anh đừng lo"

Nawasch mỉm cười "Chúng tôi không lo. Có hai vị, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết"

Người đàn ông mặc thường phục nghe vậy cười ha hả "Nawasch nói không sai. Việc cỏn con này chẳng đáng gì, các anh đừng bận tâm. Nhưng cấp dưới của tôi hành động nhanh chứng tỏ năng lực không tồi. Mong hai vị đại nhân đừng gây khó dễ cho bọn họ"

Nawasch cười lớn "Nếu chúng tôi gây khó dễ cho bọn họ, liệu họ có thể an toàn trở về? Bọn họ có hành động nhanh, có năng lực hay không đều không nằm trong phạm vi quan tâm của chúng tôi. Chỉ vì nể mặt hai vị nên chúng tôi mới không động đến họ. Có điều, ngài cục trưởng tốt nhất nên quản thúc bọn họ. Hai ngày tới chúng tôi còn có chút việc cần làm, hy vọng bọn họ sẽ không đến gây phiền nhiễu. Đừng để đến lúc đó người vô tội bị liên lụy"

Cục trưởng Cục an ninh nghe Nawasch nói vậy liền mỉm cười gật đầu "Được, được thôi. Điều này tuyệt đối không thành vấn đề. Vừa rồi chúng tôi đã phê bình họ nghiêm khắc. Sau này chắc chắn họ sẽ không tới đây làm phiền các vị. Nếu họ còn không nghe lời tôi và tự ý hành động. Các vị không cần nể mặt tôi, muốn xử lý thế nào cũng được"

Nawasch gật đầu "Có câu này của ngài cục trưởng là được rồi"

Người đàn ông mặc thường phục bị cục trưởng cục an ninh cướp lời, liền hắng giọng rồi quay sang Lingling Kwong "Vậy hai vị đến đây vì việc gì mà vội vàng như vậy? Có cần chúng tôi giúp gì không, dù sao đây cũng là đất nước của chúng tôi"

Vincenzo gật đầu "Tôi cũng vừa có ý đó"

Người mặc thường phục lên tiếng "Chỉ cần trong khả năng của chúng tôi, các anh cứ đề xuất" Cục trưởng cục An ninh cũng gật đầu.

Lingling Kwong lạnh lùng nhìn hai người đàn ông đối diện. Cô ta đan mười ngón tay đặt trên đùi, cất giọng từ tốn "Tôi muốn biết các ngài có mua vũ khí trong khoảng thời gian này hay không?"

Cục trưởng cục An ninh lập tức đứng dậy, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên "Đất nước chúng tôi từ trước đến nay luôn mua vũ khí từ hai vị. Kwong đại nhân nói vậy là có ý gì?"

Lingling Kwong phất tay "Không có ý gì cả. Tôi có một lô hàng bị đánh tráo, nghe nói lô hàng này được bán sang Australia"

Lingling Kwong vừa dứt lời, hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, ánh mắt họ lộ vẻ thâm trầm ngờ vực. Cục trưởng cục An ninh ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi người đàn ông mặc thường phục "Bộ trưởng, thời gian gần đây có tin tức gì của đối thủ không? Chúng bắt đầu hành động rồi à?"

Người đàn ông mặc thường phục được gọi là Bộ trưởng nhíu mày đáp "Không thấy có tin chúng có hành động bất thường. Nhưng nếu địa điểm hàng đến là Australia, chắc chắn người mua ở bên này. Đúng là chỉ bọn chúng mới có thực lực và dã tâm mua lô hàng đó. Chúng giỏi thật đấy, dám qua mặt chúng ta. Nếu hôm nay Lingling Kwong và Vincenzo đại nhân không truy đuổi đến đây, chúng tôi còn chẳng biết gì"

Thấy thần sắc của hai vị quan chức quân đội có vẻ nghiêm trọng, Lingling Kwong cất giọng lạnh lẽo "Tôi không có hứng thú với việc nội chính của các ngài. Tôi chỉ muốn biết đối phương là ai? Nơi nào là nơi có khả năng đón hàng nhất? Còn nữa, hãy mở con đường đặc thù của các anh cho chúng tôi, tôi cần dùng một số thứ"

Ông bộ trưởng và Cục trưởng liếc nhìn nhau mà không lên tiếng. Vincenzo thấy vậy mỉm cười "Chỉ là một con đường đặc biệt thôi mà. Các ngài phải biết lô hàng này có trị giá hơn 40 tỷ đô la, toàn là vũ khí loại hình mới. Nếu rơi vào tay đối thủ của các ngài, tôi tin mảnh đất yên bình như Australia rồi cũng sẽ thay đổi hoàn toàn"

"Hơn 40 tỷ. Mẹ kiếp, nhiều như vậy sao?" Cục trưởng cục An ninh vừa la lớn vừa vung nắm đấm về phía trước.

Ông bộ trưởng nhìn Lingling Kwong và Vincenzo, gật đầu nói "Không thành vấn đề. Các anh cần mở con đường đặc biệt nào thì cứ đề xuất. Các anh không mang quân bị tới, chúng tôi có thể chuẩn bị cho các anh. Về vấn đề vừa đề cập, chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận rồi cho các anh câu trả lời chắc chắn"

Bộ trưởng nói xong, Cục trưởng cục An ninh lập tức tiếp lời "Chúng tôi sẽ hỗ trợ tối đa cho hai vị đại nhân. Có điều, nhân cuộc truy đuổi lô hàng lần này, mong hai vị đại nhân tiêu diệt gọn đối phương"

Lingling Kwong nói lãnh đạm "Nếu đối phương chỉ là người mua vũ khí, chúng tôi sẽ không đắc tội họ. Dù là người khác hay bản thân tôi, tôi chỉ là nhà buôn vũ khí, chỉ biết chuyện buôn bán, tuyệt đối không can thiệp vào công việc nội bộ của đất nước các ngài. Chuyện nội chính của các ngài, các ngài hãy tự giải quyết"

Cục trưởng cục An ninh cau mày. Ông bộ trưởng ngồi bên cạnh liền đặt tay lên vai Cục trưởng, nói với Lingling Kwong "Chúng tôi hiểu. Việc nội bộ của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự xử lý. Đúng rồi, Kwong đại nhân, cuối năm chúng tôi định mua một lô hàng của cô. Cô cũng biết thế giới này phát triển rất nhanh, có một số thứ không theo kịp thời đại thì không được đâu. Kwong đại nhân thấy thế nào?"

Lingling Kwong gật đầu "Không thành vấn đề, tôi có thể giảm giá 20% cho các ngài. Còn những việc khác các ngài tự xem xét, tôi sẽ không hỏi nhiều"

Hai vị quan chức nghe xong lộ vẻ vui mừng rõ rệt. Lingling Kwong nói sẽ giảm 20% cho bọn họ, coi như đáp lại việc họ giúp đỡ lần này. Còn về khoản tiền chênh lệch không phải là nhỏ, họ muốn nuốt hết hay làm gì, cô ta sẽ không can thiệp. Nghe qua cũng có thể thấy, hai vị quan chức được hưởng lợi lớn từ vụ mua bán.

"Chúng tôi sẽ nhanh chóng báo tin cho các cô" Ông bộ trưởng và Cục trưởng liền đứng dậy, cười nói vui vẻ.

Lingling Kwong gật đầu thay câu trả lời. Vincenzo mỉm cười chào tạm biệt "Hai vị đi nhé" Hai vị quan chức cao cấp nhanh chóng đi ra cửa và khuất dạng trong chốc lát.

"Lợi hại thật. Các cô rốt cuộc định làm gì? Đối phương không phải kẻ tầm thường" Orm Kornnaphat bước lại gần Lingling Kwong và Vincenzo, gương mặt cô vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc.

Con đường đặc biệt là thứ gì? Qua lời nói mang đầy hàm nghĩa của hai người đàn ông được gọi là Bộ trưởng và Cục trưởng đó, con đường đặc biệt này không phải là chuyện nhỏ. Lại còn quân bị nữa chứ, Lingling Kwong không đưa quân bị sang bên này, họ tự nguyện cung cấp cho cô ta. Không hiểu Lingling Kwong và Vincenzo định làm gì? Chỉ là việc tìm lại một lô vũ khí, có cần thiết phải chuẩn bị như sắp đi tiêu diệt cả một đất nước thế kia không?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và ngờ vực của Orm Kornnaphat, Vincenzo bất giác tựa người vào thành ghế sofa, môi nhấp một ngụm rượu vang "Truy đuổi vũ khí, lẽ nào cô không biết sao?"

Orm Kornnaphat lườm Vincenzo, khiến anh ta bật cười ha hả "Đối phương quả thực không phải nhân vật tầm thường. Một người là Bộ trưởng Bộ quốc phòng, một người là Cục trưởng Cục an ninh quốc gia. Trong khi đó, kẻ có khả năng mua lô vũ khí trị giá 40 tỷ đô la cũng tuyệt đối không phải thế lực nhỏ. Thời gian đối với chúng tôi vô cùng cấp bách, không thể bố trí lực lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Vì vậy, chúng tôi cần mượn thế lực của bọn họ. Nếu biết Kwong đem cả một chiến hạm từ châu Âu sang bên này, e rằng không chỉ có đất nước này mà cả thế giới kinh động ấy chứ"

Orm Kornnaphat nghe Vincenzo nói chuyện thản nhiên, còn Lingling Kwong và Nawasch vẫn vô cảm như thường lệ, cô bất giác than thầm. Không thể tưởng tượng nổi thế lực của Lingling Kwong lớn đến mức nào. Quan hệ với loại người như cô ta, Orm Kornnaphat thấy mình gần phát điên.

Lingling Kwong đưa mắt nhìn Orm Kornnaphat, thấy gương mặt để lộ cảm xúc phức tạp, cô ta cất giọng lạnh lùng "Thu dọn đồ. Ngày mai người của Vincenzo sẽ đưa cô đi Hắc lao"

Orm Kornnaphat toát mồ hôi lạnh khi nghe giọng nói đều đều không cao không thấp của Lingling Kwong. Cô quay sang đối mặt cô ta "Không chú ý là lỗi của tôi. Phạt tôi đi Hắc lao thì hơi quá. Dù sao tôi cũng có công lấy được con chíp. Lingling Kwong, cô sẽ thưởng gì cho tôi. Theo tôi được biết, Lingling Kwong cô là người thưởng phạt công minh"

Gương mặt Lingling Kwong càng băng giá hơn. Vincenzo và Nawasch ở bên cạnh đều tập trung bốn con mắt về phía Lingling Kwong và Orm Kornnaphat với vẻ vô cùng hứng thú. Lingling Kwong cau mày hỏi Orm Kornnaphat "Cô muốn thưởng gì?"

Orm Kornnaphat tiến lên một bước, càng sát gần Lingling Kwong "Tôi không đi Hắc lao, đây phần thưởng tôi muốn"

Nghe Orm Kornnaphat nói vậy, Lingling Kwong từ từ tựa ra ghế sau, chậm rãi nhả từng từ một "Cô to gan thật"

"Tôi chưa từng nói tôi gan nhỏ bao giờ" Orm Kornnaphat tỏ ra không nhượng bộ. Mặc dù Jakarin nói Lingling Kwong chỉ có ý dạy bảo cô nhưng con người cô ta vô cùng đáng sợ, cô ta sẽ ném cô đi hắc lao thật sự cũng không biết chừng. Một khi vào chốn hắc lao, dù Orm Kornnaphat không mất mạng nhưng chắc chắn cũng sẽ trầy da tróc vẩy. Không còn cách nào khác, cô phải mạnh dạn tranh thủ giành lấy lợi ích của mình.

Thấy Orm Kornnaphat trừng trừng với mình, ánh mắt không hề lộ một tia sợ hãi, Lingling Kwong cất giọng lạnh lùng "Hôm nay tôi sẽ bỏ qua, không thưởng cũng không phạt cô. Nhưng nếu cô còn để tôi một lần nữa nghe ba từ đó, cô cũng không cần đi Hắc lao báo danh, tôi sẽ trực tiếp cho cô thấy, cô không chú ý sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào"

Orm Kornnaphat nghe xong thở phào nhẹ nhõm, miệng nở nụ cười rạng rỡ.

Vincenzo cười vui vẻ "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kwong bỏ qua cho người khác. Cô gái nhỏ, hãy cố lên. Tôi thật sự muốn biết sau này Kwong còn thay đổi như thế nào. Kwong bắt đầu biết quan tâm đến người khác, đúng là chuyện hiếm có"

"Vincenzo, anh ngứa da rồi phải không?" Lingling Kwong cất giọng lạnh lùng, không chứa sự phẫn nộ hay chỉ trích nhưng khiến người nghe có thể cảm thấy thái độ không hài lòng của cô ta.

"Đi thôi" Lingling Kwong đứng dậy, một tay ôm eo Orm Kornnaphat đưa cô bước đi.

Orm Kornnaphat liếc nhìn người bên cạnh, không nói một lời nào ngoan ngoãn đi theo cô ta. Lúc này, tốt nhất không nên làm trái ý Lingling Kwong, dù Orm Kornnaphat không muốn rời khỏi đây một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top