Chap 8: Quá Khứ 1
*Cốc cốc*
"Nhân viên khách sạn đây ạ. Chúng tôi mang thức ăn đến rồi ạ'- tiếng nhân viên vang đều đều sau cánh cửa.
"Đói chết đi được"- trước ánh mắt ngỡ ngàng, cái miệng há hốc của LingLing, Orm Kornnaphat đã rời khỏi giường.
"Khônggggg được!"- LingLing nhanh tay chụp lấy tay Orm Kornnaphat lại -"Để tôi mở cửa, cô leo lên giường đi"
"Mở cửa cũng giành"- Orm Kornnaphat nhìn LingLing khó hiểu, cùng lúc tay còn lại của Orm Kornnaphat cũng đã mở cánh cửa ra rồi.
"Đừng nhìn"- LingLing hét lớn chạy vội lại phía cửa nhưng đã muộn.
*Phụtttt* - máu chảy dài
"Tôi đã nói là đừng mở cửa mà"- LingLing thở dài nhìn người đã ngất và chảy máu mũi
' Điều mình lo sợ cuối cùng cũng thành sự thật '
"Tên này cũng yếu thật "- Orm Kornnaphat lắc đầu, kéo xe thức ăn vào phòng.
LingLing gọi người lên đưa nhân viên đã ngất xuống dưới và quay vào phòng, vẻ mặt cô cực kì khó coi.
"Ăn đi cho nóng"- Orm Kornnaphat vô tư ngồi trên giường bên cạnh chiếc xe thức ăn nóng hổi.
"Cô còn ăn được sao? Cô biết suýt nữa xảy ra án mạng không?"- LingLing ngồi xuống gần cô.
"Cơ thể tôi hoàn toàn bình thường, tôi không bị tật cũng không khiếm khuyết. Là do họ đầu óc đen tối, lúc nào cũng nghĩ bậy bạ nên mới bị phản ứng như vậy thôi. Chứ cô thấy tôi ăn bận hoài vậy cũng đâu có ngất"
Câu nói của Orm Kornnaphat vô tình đánh trúng tim đen của LingLing
"Không phải không ngất mà vì sinh lý mình kiểm soát tốt, nhưng mà cứ như vậy hoài có ngày cũng...."
"Sao cái gì cô cũng cãi được vậy?"- lần này LingLing không cãi lại Orm Kornnaphat, nói như Orm Kornnaphat có nghĩa là khen LingLing đầu óc trong sáng không nghĩ chuyện bậy bạ nên không ngất khi nhìn thấy thân thể cô ấy.
"À mà tôi cũng đúng thiệt, cô là người duy nhất không ngất khi nhìn thấy tôi như vậy đấy, chứ ở nhà Tawan thấy tôi mặc vậy mà nó còn xém ngất nữa mà"- Orm Kornnaphat nói với bộ mặc hết sức ngây thơ.
"Tha cho tôi đi, sức khỏe của tôi có hạn"- LingLing chán nản.
"Rất tiếc, cô là của tôi, sống cạnh tôi nên cô làm quen đi"- Orm Kornnaphat nhếch môi.
Ngày còn lại, họ cũng đi vài nơi chơi trên đảo lớn nhất Hàn Quốc này, ngôi chùa gần thác Cheonjeyeon là một ngôi chùa nổi tiếng với du khách gần xa. Vườn thực vật Yeomiji cũng có rất nhiều thứ đáng coi, LingLing thì thích thú tìm hiểu thế giới trong khi Orm Kornnaphat thì chỉ muốn dùng dao cắt hết hoa đem về khách sạn ngắm cho đã
Vách đá Jusangjeolli được ví như một đài tưởng niệm văn hóa của Hàn Quốc là một nơi mà họ không thể không đi, cảnh tượng hùng vĩ treo leo nơi đây đúng là đáng giá ngàn vàng , điểm dừng chân cuối cùng là thác nước Seogwipo. Chuyến bay trở về Thái Lan chuẩn bị cất cánh, họ cũng không gây nhau nhiều ngoại trừ nhiều trường hợp Orm Kornnaphat làm cho LingLing phát điên lên và muốn chôn sát tại nơi này may thay cô có sức khỏe cực tốt.
------------------
- Dinh thự Sethratanapong -
" Por , mae " - Cả hai bước vào nhà và chào người lớn.
" Hai đứa về rồi , có mệt không con ? " - bà Kwong nắm lấy tay cả hai để ngồi cạnh bà.
" Dạ không , tụi con đi chơi vui lắm mae " - Orm Kornnaphat cười tươi với bà.
" Orm à , ảnh cưới đã gửi đến rồi . Ba treo vào phòng con rồi đó , số còn lại gửi cho những người đã đến dự tiệc con coi như quà " - ông Sethratanapong vuốt râu .
" Tawan đâu por ? "
" Nó đi chơi rồi " - Ông thở dài.
" Thôi mà por , nó lớn rồi yêu ai là quyền của nó mà "
" Đừng nhắc nữa , hai đứa vào phòng nghỉ mệt đi . Chút có cơm cả nhà mình cùng ăn " - ông Sethratanapong phất tay.
" Uhm phải đó hai con vừa bay về chắc mệt lắm , vào tắm rửa thay bộ đồ thoải mái rồi ra dùng cơm " - bà Kwong vẫn vuốt tóc Orm Kornnaphat , bà rất thích cô .
" Dạ " - Orm Kornnaphat cười , lễ phép cúi đầu đi vào phòng .
" LingLing à , con ở lại ta có chút việc nói với con " - Ông gọi cô
" Dạ " - Cô gật đất ngồi xuống nhìn Orm Kornnaphat vào trong phòng
" Vậy tôi xuống dưới bếp xem họ làm đến đâu rồi " - bà Kwong khéo léo đi chỗ khác.
Giờ còn lại LingLing và ba vợ . Ông thở hắt ra hơi rồi chòm đến nhìn vào mắt cô.
"LingLing à , ta nghĩ đếm mưa hôm trước Con cũng đã thấy Orm Kornnaphat nó như thế nào rồi "
" Con cũng định hỏi ba về chuyện đó , có chuyện gì với Orm vậy ba ? "
" Mỗi lần mưa giữa đêm nó đều khóc và sợ . . . Ông thở dài nhìn về phía cửa sổ , đâu đó trong tâm hồn là quá khứ , trong quá khứ lại lại là thời gian . . . câu chuyện cho mười ba năm trước .
-------Flash back -------
Năm Orm Kornnaphat 7 tuổi là một đứa bé rất ngoan và lễ phép . Dù xuất thân trong gia đình xã hội đen nhưng cô luôn được dạy dỗ những điều cần thiết cho một đứa trẻ vâng lời , cả Tawan cũng vậy . Cả hai đều là những đứa bé ngoan và hồn nhiên.
sẽ là một gia đình bình thường như bao gia đình khác . Họ cũng khát khao hạnh phTrong ngày sinh nhật của Orm Kornnaphat, cả nhà quyết định tổ chức sinh nhật ở ngoại ô . Ông Sethratanapong không cho bất cứ ai đi theo vì muốn ngày hôm nay gia đình ông úc và yêu thương , mong muốn những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với con cái mình .
Căn nhà nhỏ ở ngoại ô được trang trí bằng bông bóng và hoa li trắng , loài hoa mà Đại tiểu thư yêu thích nhất . Khoảng tối tiệc sinh nhật bắt đầu và cả nhà vây quanh bánh kem cùng hát chúc mừng sinh nhật .
" Công chúa à mae tặng con cái khăn len , khi trời lạnh con phải quấn quanh người nghe chưa ? " - Bà quấn cái khăn len do bà tự đan có hình con héo nhỏ dễ thương .
Trời đang chuyển động nên rất lạnh , ai nấy đều mạnh những quần áo chống nhiệt và tay chân , Cổ đều được bảo vệ bằng khăn len . . .
" Công chúa của por , por ' tặng con cái nón len này , cùng bộ với cái khăn đó nhé " - Tay nghề ông vụng về nên cái nón xấu lắm , lại to hơn cái đầu cô - " Haha por đan sẵn để con lớn đội cũng được. " - Ông chữa ngượng
" Chị , em không biết đan len nên em sẽ cho chị chơi chung máy game với em." - Tawan bé bỏng ôm lấy cô , hôn nhẹ vào má thay cho lời chúc sinh nhật .
" Rồi mau cầu nguyện và thổi nến đi con " - Bà giục lấy công chúa bé nhỏ đang cười hạnh phúc.
'Con mong sao cả nhà mình mãi bên nhau , năm nào mae cũng đan khăn len cho con và làm bánh kem cho con ăn' - Orm Kornnaphat nhắm mắt cầu nguyện và thối mạnh cây nến .
Cả nhà vui vẻ bên nhau cùng ăn bánh kem do bà làm cho cô , cái bánh ngọt nhất mà mỗi năm Orm Kornnaphat đều muốn ăn . Cô thừa hưởng mọi đứa tính từ mae , dịu dàng và đáng yêu . Orm Kornnaphat sớm ý thức được vị trí của mình trong xã hội nhưng cô không phải vì vậy mà thô bạo hay học đánh nhau sớm , cô vẫn luôn mong muốn được học nấu ăn từ mae và phụ bà nấu ăn mỗi ngày .
Tawan thì hiếu động vô cùng , ngày nào cũng chạy nhảy và cũng là Orm Kornnaphat lúc nào cũng chăm sóc vết thương cho em gái mình . Một giờ đêm , căn nhà nhỏ đang say nồng trong giấc ngủ . Cả nhà 4 người đang ôm nhau trên cái giường gỗ đầy chăm ấm .
" VỢ À, TAWAN,ORM DẬY ĐI NHANH LÊN , DẬY MAU LÊN! " - Ông Sethratanapong hoảng hốt lay những người đang ngủ say trong chăn.
" Anh à , có chuyện gì vậy ? " - bà Sethratanapong hoảng hồn ngồi dậy ôm chặt Orm Kornnaphat vào lòng trong khi ông đã bế Tawan trên tay .
" Bọn khốn nào đã đốt lửa và rải xăng quanh nhà , mau lên theo anh!" - Ông ôm Tawan trong tay , bà Sethratanapong ôm chặt cô công chúa bé nhỏ đang hoảng sợ trong tay mình .
" mae . . . mae ơi chuyện gì vậy mae , Con sợ quá" - Cô vốn là người nhạy cảm , lại hay mít ướt chuyện gì cũng khiến cô trở nên nhút nhát cả . . . . . "
" Không sao đâu công chúa , mae ở đây mà . mae sẽ bảo vệ con" - Bà trấn an có trong khi lửa ngùn ngụt chảy quanh căn nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top