Part 4

Quảng Linh Linh đưa cô về phòng.

Cửa phòng vừa mở ra, Mỹ Linh xoay người lùi về sau hai bước, đem Lingling ngăn ngoài cửa.

"Em muốn tắm nước ấm." Cô nhẹ giọng nói.

"Đi thôi," Quảng Linh Linh có chút buồn cười, cánh tay chống trên cửa, "Ling chờ em."

"Không cần chờ ở đây," cô đẩy Lingling ra, "Ảnh hưởng không tốt."

"Được," âm thanh của cô ấy cũng nhẹ dần, "Ling đến phòng của Quách gia chờ em."

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cô thậm chí cảm thấy, nếu nói thêm một từ nữa, môi hai người sẽ chạm vào nhau. Mỹ Linh không nhanh chóng trả lời, chỉ đặt tay lên bờ vai trần của Lingling, giọng êm dịu nói:

"Đến quán bar tầng ba chờ em, tắm nước ấm xong em sẽ đến tìm Ling ngay."

Lingling đưa lưng về ánh đèn của hành lang, gương mặt vì thế mà bị che khuất, nhưng vẫn thấy rõ cặp mắt màu nâu kia giống như bị hơi nước che phủ, tựa như hổ phách: "Được, Ling sẽ chờ em."

Cửa phòng khép lại nhanh chóng, từ ánh sáng qua khe cửa Mỹ Linh có thể thấy Lingling nhìn cô không chớp mắt.

Kha tháp (tiếng đóng cửa) một tiếng, rốt cuộc ngăn cách với bên ngoài.

Trong phòng không có bật đèn, cô xoay người, từ phòng tắm lấy ra một cái khăn sạch vừa lau tóc vừa gọi điện thoại.

"Xin chào." Âm thanh bên kia không hề gợn sóng.

"Nghệ Kiên."

"Tư Nhân?"

"Không, tôi là Mỹ Linh."

Người tiếp điện thoại liền thay đổi giọng điệu, rất lễ độ nói cho cô biết Nghệ Kiên đang nghe điện thoại, trong vòng mười giây sẽ tiếp điện thoại của cô. Thực tế, chưa đến mười giây, người bên kia đã trả lời cô.

"Đại tiểu thư, nghe nói cô đang ở trên biển." Bên kia cười vui cởi mở.

"Đúng vậy, ở vùng biển quốc tế, tới gần eo biển Ba Sĩ," cô thấp giọng nói rồi lấy một cái gối ôm trong tay, "Giúp tôi một việc nhỏ, tôi cần điều tra chút tư liệu, nhưng không thể cho anh Nghệ Sơn biết."

Đối phương trầm mặc một lát, sau đó đồng ý với cô.

Mỹ Linh chỉ nói ra hai vấn đề, một là mục đích chuyến đi lần này của Quách gia, hai là những gì Quảng Linh Linh đã trải qua, chính xác từng năm từng tháng.

"Sáng mai bảy giờ, tôi chờ tin tức của anh."

Ngắt điện thoại, đã là 10 giờ rưỡi.

Cô dùng 5 phút vọt vào tắm nước ấm. Đứng dưới vòi sen, trong đầu tầng tầng lớp lớp ký ức của trước kia hiện ra. Từ lúc quen biết, đến lần gặp lại này, còn có nụ hôn không thể trốn tránh lúc nãy. Tay cô đè lên môi, nhớ lại cử chỉ ôn nhu vừa rồi của Quảng Linh Linh đối với mình.

Bởi vì một phút bàng hoàng, tay phải vô ý tăng nước nóng.

Nước tăng nhiệt độ nhanh chóng làm cho cô suýt nữa bị phỏng.

Từ khi Trần Nghệ Sơn ổn định gia tộc đã rung chuyển hơn nửa thế kỉ, từ khi cô quyết định từ Bỉ trở về Uyển Đinh, cô đã không còn một mình nữa.

Quảng Linh Linh là loại người nào, cùng cô ấy ở một chỗ phải hy sinh những gì, cô hoàn toàn phải có sự chuẩn bị.

Mỹ Linh thay một chiếc váy màu xanh sẫm cúp ngực rồi đi đến quán bar.

Quán bar ở tầng ba đều là người trẻ tuổi, phần lớn là tiểu bối. Ngoại trừ những người trẻ tuổi địa vị thấp, những người khác sẽ không xuất hiện trong này, cho nên cô cùng Lingling ở đây giống như đang hẹn hò.

Cô không có ý định đi tìm Quảng tiểu thư của mình, chỉ ngồi trong góc phòng, bắt đầu lật xem thực đơn rượu vang.

Chỉ chốc lát sau, có hai cánh tay áp sát hai bên sườn của cô: "Ling cứ nghĩ phải đợi đến trời sáng."

Trong giọng nói của Quảng Linh Linh có chút phóng túng gợi cảm.

Mỹ Linh cúi đầu cười, tiếp tục nhìn lướt qua hàng chữ, hai ngón tay đưa xuống dưới, giống như đang chăm chú nhìn cái gì đó trong thực đơn. Mãi đến khi Quảng Linh Linh cầm hai ngón tay kia của cô, cô mới ngẩng đầu lên.

Lingling nắm tay cô đặt lên môi mình, nhẹ nhàng chạm vào: "Còn nhớ Ling dạy cho em câu nói kia không?"

Mỹ Linh đầu tiên là sửng sốt, chợt nhớ đến cuộc đánh cược không công bằng kia.

Cô không có khả năng ngôn ngữ trời cho như Lingling, nhưng trí nhớ từ trước đến nay cũng không tồi.

Lúc ấy lặp lại theo Quảng Linh Linh câu tiếng Nga kia ba bốn lần, cơ bản đã nhớ rõ cách phát âm. Cho nên khi Lingling hỏi lại, cô có thể nhẹ nhàng nói ra ngay.

Nhưng ở đây quá ồn ào.

Mỹ Linh đành phải giữ chặt vạt áo sơ mi Lingling, ghé sát vào tai nói cho Lingling nghe.

Phát âm không được chuẩn lắm, cũng không dễ nghe.

Đợi đến khi nói xong, cô rốt cục hỏi lại Lingling: "Hiện tại Ling có thể nói cho em biết ý nghĩa thật sự chứ?"

"Từ thứ nhất солнце, là tên của Ling." Lingling cố ý lặp lại lời nói lúc đó.

Cô phối hợp, ờ một tiếng.

cолнце, солнце. Lúc này nhớ lại mới thấy có sự khác biệt.

"Những lời này có ý nghĩa chính xác là," Lingling cũng đến gần tai cô nói, "Quảng Linh Linh là người của tôi."

Mỹ Linh há miệng thở dốc, không nói ra lời, ngược lại ở dưới bàn hung hăng bấm thật sâu vào cánh tay cô ấy. Lúc đầu chỉ vì để trút giận, không ngờ Lingling không để ý đến, cuối cùng cô cảm thấy mình hơi quá đáng, buông tay ra. Cánh tay trắng như tuyết ấy đã nổi lên một mảng xanh tím.

"Đau không?" Cô không hiểu vì sao thấy đau lòng, vươn tay xoa cánh tay Lingling.

Lingling ừ một tiếng, nắm bả vai cô, ngoắc nhân viên phục vụ gọi rượu.

Hai người ngồi uống một chút rượu vang đỏ. Nơi này không ai quen biết họ, tầng tầng lớp lớp những ngọn đèn hư ảo u ám, đêm khuya âm nhạc không còn kinh động lòng người mà dần trở nên thong thả nhẹ nhàng. Cô cùng Lingling bước lên sàn nhảy với đám người bên cạnh, bắt đầu chậm rãi khiêu vũ, ở phía sau bỗng có người đi qua, Lingling kịp thời kéo cô vào lòng.

"Mỹ Linh?"

"Hử?" Bởi vì ngọn đèn, cô hơi nheo mắt lại nhìn Lingling.

Hai người vì điệu nhạc mà thân thể càng ngày càng gần nhau, làn da nơi cánh tay thỉnh thoảng đụng chạm, giống như một đôi tình nhân trên sàn nhảy. Quảng Linh Linh lặng yên cúi xuống nhìn cô: "Có tin Ling đối với em là nghiêm túc không?"

Cô đặt tay trên thắt lưng Lingling, kề sát vào người cô ấy, không trả lời vấn đề này.

Bọn họ nhảy thật lâu, lâu đến mức sàn nhảy hầu như không còn người, lâu đến khi có người đến nhắc họ là trời đã sáng. Quảng Linh Linh khẽ nói với nhân viên phục vụ kia vài câu, người đó rất nhanh liền khom người đi ra ngoài, hoàn toàn không còn ai trên sàn nhảy.

Không gian chỉ có hai người.

Mọi thứ đều khiến người ta say đắm. Trắng đêm không ngủ, mệt mỏi rã rời, hơi rượu tích tụ lại, ánh mắt Mỹ Linh trở nên mê ly. Quảng Linh Linh vẫn nhìn cô, mỗi một động tác, mỗi một nét mặt. Thậm chí không bỏ qua cả dáng vẻ mệt nhoài.

Âm nhạc bỗng nhiên thay đổi, là một giai điệu mà chỉ họ mới biết.

Mỹ Linh bỗng nhiên cười rộ lên, nhẹ giọng hỏi Lingling: "Ling còn nhớ sao?"

"Trí nhớ của Ling rất tốt, nhất là những chuyện về em đấy, Trần tiểu thư."

Cô cười không tiếng động, dùng mặt vuốt ve áo sơmi của Lingling, bởi vì trắng đêm không ngủ nên cô mệt mỏi, cảm thấy tinh thần có chút ngẩn ngơ. Không thể không thừa nhận, có những lúc, Quảng Linh Linh là một người cực kỳ dịu dàng.

Lần đầu tiên nghe bài hát này,

Là vào tết âm lịch, bọn họ ăn cơm tại quảng trường chính phủ, cách Brussels (thủ đô Bỉ) khoảng 80 km về phía đông nam. Bởi vì đây không phải là lễ tết địa phương nên người ở đây cũng không nhiều, hai người mang theo Katia, cô bạn người Nga, cuối cùng chọn một nhà hàng Trung Quốc gọi là Hồng Cao Lương.

Nhà hàng có ba bốn bàn người Trung Quốc.

Cả ba người ghé vào, ăn uống cười nói đến nửa đêm.

Lúc đóng cửa, chủ nhà hàng đang hát bài hát này. Thậm chí Mỹ Linh có cảm giác muốn ngâm nga theo, cô mặc áo khoác dày vào, nghe bài hát Tây Ban Nha phong tình nồng đậm.

Khi đó cô thầm hỏi Lingling là ai hát, vì sao cho tới bây giờ cô chưa từng nghe qua.

Quảng Linh Linh nói với cô, đây là do Madonna hát vào những năm 86.

Cô cứ đứng ở ngoài cửa nhà hàng mà nghe cho đến khi chủ quán hát xong.

Cô hỏi Lingling tên bài hát, Lingling nói một câu Tây Ban Nha "La Isla Bonita" cũng phiên dịch cho cô là "Hòn đảo xinh đẹp". Đối với từ "đảo" này, Katia vô cùng thích thú, trên taxi cô không ngừng nói về giấc mơ của mình, chính là gả cho chủ nhân của một hòn đảo.

Mỹ Linh nghe thấy không biết nên khóc hay nên cười, không ngờ Katia vuốt ve mắt cô nói, cậu có ước mơ gì, sau này sẽ trở thành người như thế nào. Mỹ Linh nói đùa: "Tốt, giấc mơ phải cao xa một chút, tôi muốn gả cho chủ nhân của hòn đảo trong bài hát."

Katia sau khi nghe xong, lập tức kéo cánh tay của Quảng Linh Linh: "Có nghe chưa, phấn đấu đi bạn trẻ."

Mỹ Linh nhớ rõ, khi đó tầm mắt của Quảng Linh Linh đang dừng trên người cô, như giả như thật nói:

"Hòn đảo này không có cư dân, cấm khách du lịch lai vãng, bờ biển có hệ thống bảo vệ đề phòng người bên ngoài tiến vào. Kiến trúc nhà ở trên đảo màu phấn hồng, đồng thời có biệt thự, sân tennis cùng vườn hoa tráng lệ. Hơn nữa," Lingling tạm dừng một lát, hình như nhớ tới điều gì lại nói: "Hòn đảo này quả thật tồn tại, giá thị trường ở Hy Lạp khoảng hai triệu bảng Anh, chủ sở hữu nó là Athena Onassis."

Katia nghe vậy thì tâm tư nhộn nhạo, liên tiếp che miệng thét chói tai.

Mỹ Linh cũng cúi đầu cười rộ lên, chỉ cho rằng Quảng Linh Linh nói giỡn. Khi đó, cô đang sống lưu vong, câu nói đó, hòn đảo này trị giá hàng trăm triệu bảng Anh, chỉ xem như là một trò đùa giữa các sinh viên du học nghèo khó...

Mỹ Linh nhớ lại câu chuyện năm đó, mệt mỏi dựa vào người Lingling, bước từng bước khiêu vũ.

Quảng Linh Linh ôm cô nhìn đồng hồ của mình: "Muốn trở về phòng ngủ một lát không?"

Cô ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lingling.

Tay Quảng Linh Linh từ lưng cô trượt xuống dưới, nâng thắt lưng cô lên, làm cô đứng gần bằng Lingling. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, môi chạm môi vô cùng thân mật, nhưng không có thêm hành động nào khác.

Qua một lát, Mỹ Linh mới nhẹ giọng hỏi cô ấy: "Hòn đảo mà Ling từng nói, có phải chỉ là lời hứa suông?"

Lingling cười: "Bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện."

Mỹ Linh không nói tiếp.

Cho đến khi âm nhạc kết thúc, hai người mới rời khỏi sàn nhảy.

Chân của cô gần như sưng lên, Mỹ Linh trực tiếp cởi giày xách trong tay, cùng Lingling đi lên boong tàu.

"Em muốn hỏi Ling một vấn đề."

Lingling lơ đễnh: "Được."

"Mục đích chuyến đi lần này của Quách gia là gì?"

"Vì việc buôn bán."

Cô hất cằm lên ý bảo Lingling tiếp tục nói.

"Vài thập niên trước, có người ở Tứ Xuyên phát hiện một hầm mỏ nguyên sinh (hầm mỏ chưa hề được khai thác) độc lập, toàn thế giới chỉ có một chỗ này ở Trung Quốc," Lingling giải thích ngọn nguồn, "Lúc ấy bởi vì một số nguyên nhân, không ai có thể nhúng tay vào. Hầm mỏ bị những công ty nước ngoài dùng giá thấp mua lại để dành quyền khai thác độc lập. Đến năm nay có lẽ sẽ bị sang tay qua nước khác."

Mỹ Linh nghe một cách chăm chú: "Sau đó thì sao?"

"Tài nguyên như vậy đương nhiên phải nằm trong tay người có khả năng khai thác" Lingling cười một cái, nói vô cùng bình thản. "Nhưng mà có rất nhiều người muốn trong khi quyền khai thác thì chỉ có một. Cho nên Hoàng gia buông tha vụ làm ăn độc nhất này, triệu tập các gia tộc quyết định xem ai sẽ có quyền khai thác hầm mỏ này."

Cô không hiểu rõ về địa chất hay hầm mỏ, nhưng nghe được "toàn thế giới chỉ có ở chỗ này" thì cũng biết được tầm quan trọng của nó. Khác với Hoàng hoa lê Hải Nam, chỉ cần chờ hai ba trăm năm là được, chỉ cần đất liền vẫn còn thì vẫn có cơ hội.

Hầm mỏ?

Không chừng phải đợi đến một vòng tuần hoàn của nhân loại tuyệt chủng mới có thể có một hầm mỏ như vậy?

Lúc này nếu có người nói toàn bộ thế giới chỉ có một hầm mỏ kim cương, như vậy một trận chiến đẫm máu là điều không thể tránh khỏi.

"Sự cám dỗ kỳ thật rất lớn." Cô cảm thán.

"Nguy hiểm cũng rất lớn, đây là chất liệu cần thiết cho các cường quốc du hành vũ trụ, em hẳn có thể đoán được, ai khát khao muốn chiếm lấy thứ này?"

Cường quốc du hành vũ trụ, đoán chừng chỉ có Mỹ.

Mỹ Linh nhìn Lingling, mà cô ấy cũng mỉm cười nhìn lại cô.

"Năm 1976, nước Mỹ bắt đầu cấm CIA [1] ám sát ngoài biên giới," Mỹ Linh bỗng nhiên nói, "Mà từ sau vụ 911 [2] CIA bỗng nhiên có được một danh sách. Trên danh sách có hai mươi thủ lãnh phần tử khủng bố, mục tiêu chính của bọn họ là thu thập chứng cứ để bắt giữ những phần tử đó. Nếu có tình huống bất ngờ, có thể thực hiện ám sát những người này để giảm bớt thương vong cho dân thường"

Quảng Linh Linh không nói gì.

"Đây là kế hoạch ám sát nổi tiếng, có hiệu quả lâu dài," cô vươn cánh tay, khoát lên bờ vai Lingling, chậm rãi suy đoán, "Công tác chủ yếu của CIA là Trung Âu, Đông Nam Á cùng Bắc Phi. Mà Quảng gia nhiều năm như vậy cung cấp vũ khí cho chiến tranh ở từng nơi trên thế giới, nhất định sẽ nằm trong danh sách. Hiện tại, Quảng Linh Linh, khẳng định Ling có trốn cũng không thoát, bọn họ như hổ rình mồi, vậy mà Ling vẫn muốn đoạt lấy hầm mỏ này sao?"

Quảng Linh Linh vẫn như trước không nói gì, thay cô che chắn gió biển.

Hai người đi thẳng đến hành lang tầng năm, Mỹ Linh nắm tay Lingling, nhẹ giọng nói: "Em đi đây."

Nói xong, cô chân không chạy về phòng mình.

Lúc này đã là 6 giờ rưỡi, cô đóng cửa phòng thì đã thấy mặt trời mọc.

Mỹ Linh cúi đầu nhìn ngón chân bị đau vì cọ sát, không tiếng động mà cười...

6 giờ 50 phút, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Cô sửng sốt cầm lấy điện thoại.

"Còn chưa ngủ?" Giọng nói của Quảng Linh Linh nhàn nhạt, mệt mỏi.

"Ừ," cô cũng rất mệt mỏi, "Em đang đợi điện thoại."

Lingling cười rộ lên: "Là liên quan tới tôi sao, Trần tiểu thư?"

"Có vẻ là vậy," Mỹ Linh cũng cười, đứng lên, "Em muốn xem Ling có nói thật với em hay không."

"Ling nhất định không lừa em, nhất định là như vậy" thanh âm Quảng Linh Linh có chút dỗ dành an ủi, "Đợi nghe xong cú điện thoại kia, phải đi ngủ một chút."

Cô ừ một tiếng ngắt điện thoại.

Nghệ Kiên điện thoại rất đúng giờ.

Mỹ Linh biết Quảng Linh Linh sẽ không lừa cô, chẳng qua từ lời của Nghệ Kiên mà cô biết thêm một số việc, ngoài vụ làm ăn ở hầm mỏ này, còn nhiều việc cô thật không ngờ.

"Quảng Linh Linh rất kiên cường, ba năm trước bắt tất cả những người cô ấy muốn đến hồ Vạn Đảo giam giữ." Nghệ Kiên tựa hồ với Quảng Linh Linh rất có hứng thú. "Theo tài liệu thu thập được, những vụ làm ăn thì Quảng gia thay phiên nhau làm, nếu ba năm trước đã làm ở hồ Vạn Đảo thì hiện nay nên buông tha cho hầm mỏ. Đáng tiếc, lòng ham muốn của Lingling rất lớn."

"Tôi đã biết." Cô dựa lưng vào sô pha, nhẹ nhàng xoa chân mình.

Nghệ Kiên tiếp tục nêu những vấn đề trước kia, mỗi vấn đề đều cho cô đáp án vừa lòng.

Chỉ là những việc trước mười tuổi, bởi vì Quảng Linh Linh còn quá nhỏ lại thường sống ở Thượng Hải cho nên không có nhiều hồ sơ về lúc đó.

Nghệ Kiên nhắc đến đoạn thời gian tại Bỉ thì dừng lại: "Quảng Linh Linh cũng từng ở Bỉ."

"Tôi biết anh muốn nói cái gì," hơn hai mươi phút nghe điện thoại Mỹ Linh đã mệt mỏi, cô chỉ nằm ở sô pha, ngửa mặt nhắm mắt, nói với người bên kia điện thoại, "Tôi đã sớm quen biết chị ta."

Nhưng có một điều cô cũng không biết, trước khi Lingling đến Bỉ đã bắt đầu toàn bộ sự nghiệp tại Đông Âu.

Những tư liệu về sau không khác gì truyền kỳ.

Quảng Linh Linh.

Tên này đối với hắc bang Nga mà nói, hoàn toàn ngang hàng với "Trung Quốc". Lingling không khởi xướng chiến tranh, lại có thể dễ dàng làm cho chính khách Đông Âu cùng thế lực hắc đạo xảy ra xung đột nội bộ, do đó trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Mà tại Moscow, Quảng Linh Linh thậm chí có được "nguyên tắc im lặng", những chuyện liên quan đến Quảng gia, bất luận là buôn lậu hay giết người, đều không có một hồ sơ nào của chính phủ hay bị truy nã.

Đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

Các phần tử đẫm máu cùng bạo lực ở Đông Âu đối với Quảng Linh Linh cũng tỏ ra thỏa hiệp cùng kính trọng.

Nhưng đối với những người Trung Quốc vất vả kiếm tiền tại Moscow mà nói, Quảng Linh Linh chính là "đấng cứu thế". Mà trong mắt cộng đồng gia tộc nắm trong tay đường biên giới lâu dài, người này, chính là kẻ buôn bán vũ khí lớn nhất Đông Nam Á.

Xảo quyệt, giả dối, tàn khốc, vô tình.

Nghệ Kiên đưa ra đánh giá như vậy.

Mỹ Linh nghe đến đó, nhẹ nhàng nói ra một hơi: "Có phải người Nga hận Quảng Linh Linh đến chết hay không?"

"Là yêu Quảng Linh Linh đến chết, cô ấy từng nhận được nhiều lời tán thưởng, là bạn bè của nhân dân Nga, là nhà từ thiện." Giọng Nghệ Kiên rõ ràng có sự thích thú cùng thán phục. "Là người buôn bán vũ khí lớn nhất, duy trì tài lực mạnh nhất, không phân biệt quốc tịch hay màu da, Quảng Linh Linh chính là người khách tôn quý nhất ở Moscow."

"Người khách tôn quý nhất?" Mỹ Linh cảm thấy vui vẻ, những người Đông Âu này cũng thật thú vị.

Sau khi chấm dứt trò chuyện cô ngủ ngay trên sô pha.

Nhàn hạ hai ngày, đêm nay lại có hoạt động riêng, ông Quách mở tiệc chiêu đãi mọi người nghe ca tử hí (một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến). Tối nay sẽ diễn hai bộ kịch, thứ nhất là "Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến", bộ còn lại là "Hoàng Phủ Thiếu Hoa cùng Mạnh Lệ Quân."

Bởi vì đến muộn nên khi Mỹ Linh tới nơi thì buổi diễn đã bắt đầu.

Tại phòng lớn ở lầu một của rạp hát này phân chia ba người một bàn, toàn bộ có khoảng ba mươi, bốn mươi bàn, quả nhiên tất cả đều ngồi đầy. Lầu hai là kiểu ghế lô mở ra, từ lầu một ngẩng đầu lên có thể thấy lờ mờ phía sau bức rèm che, lầu ba là kiểu ghế lô khép kín.

Cô dọc theo thang lên lầu ba, âm thầm cảm thán, quả nhiên là đại gia tộc khống chế thị trường Trung Quốc, ông Quách cho biểu diễn những nhạc kịch này đãi tân khách hầu hết là sống ở thế kỷ hai mươi mốt, ở đây thật giống không gian xã hội cũ. Nhìn những nhóm hắc bang này, vô luận già trẻ, đàn ông thì mặc trang phục Trung Quốc những năm dân quốc, phụ nữ thì mặc sườn xám, dáng dấp hết sức khuê các.

Hai vở diễn cũ.

Không chỉ dạy dỗ thế hệ sau biết phép tắc, còn vô tình tạo nên uy phong cho Quách gia.

Tầng dưới quả nhiên náo nhiệt, nhưng tầng ba thì trống không, sáu phòng, chỉ có ba phòng sáng đèn.

Trên mỗi bóng đèn đều viết tên các dòng họ, Mỹ Linh tìm đến căn phòng của Quách gia lập tức tiến vào. Bên cạnh ông Quách có một cô gái nhỏ đang cẩn thận tỉ mỉ pha trà, thấy cô thì cúi người cười cười.

Căn phòng này rất lớn, nhưng người thì rất ít.

Chỉ có bốn, năm người ít ỏi.

Ông Quách ngồi bó gối chơi cờ, vẫn nắm một quân cờ màu trắng không nhúc nhích, mà đối diện với ông thì không có ai. Nhưng làm cô bất ngờ chính là Quảng Linh Linh cùng người chị họ kia của cô ấy đều ở đây, đang nhìn xuống sân khấu dưới lầu. Đêm nay Lingling mặc một bộ âu phục bằng nhung màu xám bạc, áo sơmi trắng đơn cùng với cái nơ hình kim cương cũng màu trắng.

Nhìn giống những ông chủ ngân hàng Thượng Hải trước kia.

Cô ung dung nhìn bóng lưng Lingling, chỉ vài giây Lingling như cảm giác được gì. Quay đầu nhìn thoáng qua, ôn hoà lạnh nhạt, như người xa lạ.

Mỹ Linh cũng chỉ là nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng gật đầu.

"Mỹ Linh, đến, ngồi ở đây." Ông Quách cười ha hả chỉ cái ghế không đối diện ông.

Cô theo lời ngồi xuống.

Bố cục hai quân đen trắng trên bàn cờ, cô rất quen thuộc, rất nhẹ nhàng tiếp nhận quân đen cùng ông Quách chơi cờ.

Thỉnh thoảng phân tâm, theo ánh sáng nhìn về phía Quảng Linh Linh, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.

Sau khi "Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến" kết thúc, ông Quách có vẻ thiên vị "Hoàng Phủ Thiếu Hoa cùng Mạnh Lệ Quân", không chơi cờ với cô nữa, dời đi đến bức rèm che phía trước, ngồi vào chỗ xem diễn.

Mỹ Linh nâng cằm, tiếp tục ván cờ này một mình.

Mãi cho đến khi Quảng Linh Linh ngồi vào chiếc ghế mây bên cạnh cô, im lặng nhìn cô chơi cờ một mình.

"Sao lại không nghe?" Cô nhẹ giọng hỏi Lingling.

Quảng Linh Linh khẽ nói cho cô: "Em nghe không hiểu."

Mỹ Linh nhịn không được nở nụ cười nhẹ: "Em thấy chị xem rất chăm chú, còn nghĩ chị rất thích ca tử hí. Em trước kia mỗi lần theo ông Quách xem diễn, cũng thường xuyên ngủ gật."

Lingling ung dung thản nhiên cười, bộ âu phục này quả thật đặt may theo kiểu ngày xưa.

"Ca tử hí, còn kêu là Hương kịch," cô nói khẽ giải thích cho Lingling, "Không chỉ tại Đài Loan, mà ở Tấn Giang, Hạ Môn cùng khu Hoa kiều ở khắp Đông Nam Á, những người lớn tuổi đều rất thích nghe."

Lingling thản nhiên đáp lời: "Tất cả hí khúc* này Ling nghe không thấy gì đặc biệt."

(*)các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện

Mỹ Linh kẹp một quân cờ màu trắng giữa hai ngón tay, ánh mắt xem nước cờ trên bàn: "Bình thường thôi, thế giới của Ling là tại Đông Âu."

Âm thanh nói chuyện của hai người thủy chung chỉ thì thầm bên tai.

Trong gian phòng đó, mọi người đều chuyên tâm nhìn sân khấu kịch, chỉ có bọn họ là không đếm xỉa đến.

Quảng Linh Linh lặng yên, vươn tay chỉ vào một vị trí trên bàn cờ.

Mỹ Linh ngạc nhiên quay đầu nhìn Lingling: "Ling cũng biết chơi cờ vây?"

"Cờ vây được xưng là 'một nghệ thuật chiến đấu', rất thích hợp bồi dưỡng tính kiên nhẫn cho những người nắm toàn cục trong tay." Quảng Linh Linh âm thanh thấp như cũ, nói rành mạch: "Đây là "ván cờ mười bước," hai đại danh thủ cờ vây thời Thanh là Phạm Tây Bình cùng Thi Tương Hạ đã chơi một ván duy nhất, chỉ mười nước, nhưng lưu danh kim cổ. Học qua cờ vây, hẳn là quen thuộc với mười bước cờ này."

Đáp án của Lingling vĩnh viễn luôn nằm ngoài dự kiến của cô.

Mỹ Linh nhẹ nhàng dùng mũi giày cao gót chạm nhẹ vào chân Lingling: "Quảng tiểu thư, tôi thật sự quen biết cô sao?"

Lingling xoay một quân cờ đen giữa hai ngón tay thưởng thức: "Em còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ tìm hiểu về Ling."

Trong lời nói đơn giản như thế đã tỏa ra hơi thở nguy hiểm khiến người ta khó lòng chống cự.

Xảo quyệt, giả dối, tàn khốc, vô tình.

Mỹ Linh bỗng nhiên nhớ lại những lời đánh giá của Nghệ Kiên về Lingling.

Nhưng cô tưởng tượng không ra, Quảng Linh Linh trước mắt, có thể tàn khốc vô tình đến mức nào, giả dối ngược lại thì có một chút.

Lạch cạch một tiếng, Quảng Linh Linh thả quân cờ xuống.

"Em nghe nói,Ling đối với vụ làm ăn này, rất có ưu thế." Mỹ Linh cầm lấy quân trắng.

Lingling nói: "Cũng được."

"Người Trung Quốc rất coi trọng thể diện, kiếm bao nhiêu tiền cũng không quan trọng," cô nói khẽ, "Cẩn thận khiến cho nhiều người tức giận."

Cô nói xong mới bắt đầu xem bàn cờ. Bởi vì lâu rồi không đụng đến cờ vây nên cô chỉ nhớ một chút, mỗi bước đi đều phải dừng lại suy nghĩ.

Ngay khi Mỹ Linh đang mê mẩn nhìn bàn cờ, Quảng Linh Linh bỗng nắm tay cô khiến cho quân cờ cô đang cầm rơi xuống.

Tay Lingling rất ấm, bởi vì phòng này nhiệt độ rất thấp, mà cô chỉ mặc chiếc áo sườn xám nhỏ sát người nên tay chân sớm đã lạnh lẽo. Da thịt đột nhiên tiếp xúc như vậy Lingling mới phát hiện cô rất lạnh, Lingling liền nắm chặt tay cô một chút: "Tiểu Bánh Bao, em muốn trở về thay một cái áo dài tay hay không?"

Mỹ Linh theo ánh sáng liếc mắt nhìn đến người con lớn nhất của Quách gia, cha của Quách Anh, từ phía sau bức rèm đứng dậy đi ra.

"Phạm Tây Bình cùng Thi Tương Hạ, thành danh cả đời chỉ nhờ ván cờ này." Cô lặng lẽ rút tay về, nhìn Quảng Linh Linh nói: "Kỳ thật lúc ấy bọn họ đánh đến mười ba bước, nhưng lưu truyền đến bây giờ chỉ có "ván cờ mười bước," chẳng qua là một phần của ván cờ mà thôi."

Bên cạnh có bóng dáng một người cao lớn đang đứng.

Cô ngửa đầu nhìn, ngoan ngoãn nở nụ cười: "Có phải hay không, bác Quách?"

Cha của Quách Anh cười cười: "Ván cờ mười bước", tuy rằng thắng 5 điểm, nhưng Tây Bình lại chấp quân trắng đi trước sáu bước, đây là không hợp quy củ. Cho nên mới có mười ba nước cờ, nhưng ngoại trừ hai người đó ra, chỉ sợ không ai biết ba bước kia là thắng hay thua."

Cô thuận miệng nói: "Hai danh thủ lớn này đều là đồng hương, có lẽ quan hệ rất tốt, không muốn tranh thắng thua."

Quảng Linh Linh khoát tay lên đầu gối, nhận chén trà từ cô gái nhỏ kia đưa tới, nghe Mỹ Linh cùng trưởng bối nói chuyện về ván cờ nhà Thanh này, ánh mắt Lingling chưa bao giờ rời khỏi gương mặt cô.

Buổi diễn gần kết thúc thì có khách mới đến.

Là người đàn ông trung niên trên bến tàu nhìn Quảng Linh Linh trừng trị nội gian ngày hôm đó. Phía sau ông ta ngoại trừ hai tùy tùng, vẫn là hai người phụ nữ, còn đang ôm một đứa bé trai.

Khi mọi người nói chuyện, cô chỉ lễ phép gật đầu rồi tiếp tục xem bàn cờ của mình.

Nhìn cũng có thể đoán ra, người đàn ông trung niên hai bên tóc mai bạc trắng này là người của Hoàng gia, Hoàng Vĩnh An. Đáng tiếc trong việc buôn bán tranh đấu gay gắt này, cô không có quan hệ gì, đương nhiên cũng không cần phải trò chuyện.

Bốn dòng họ, vốn là sinh sống ở vùng đất khác nhau.

Bởi vì quy mô cùng sức ảnh hưởng mà cả bốn đều nổi danh, ngoại trừ Trần gia cùng Quách gia vì giao tình nhiều năm trước mà có tình hữu nghị, các dòng họ còn lại thực ra là không liên quan gì với nhau.

Cô không ăn cơm chiều mà chỉ uống một ly sữa nóng, ngồi đến giờ đã thấy đói bụng.

Mỹ Linh tùy tiện tìm một cái cớ để rời khỏi phòng, nhưng cuối cùng, người đàn ông trung niên Hoàng Vĩnh An kia rốt cuộc cũng cười và nói với cô câu đầu tiên: "Nghe nói Trần Nghệ Sơn gần đây đã bán một lô gỗ tử đàn Đông Nam Á, đều là gỗ quý lâu năm. Tôi nghe tin tức này hơi chậm, không biết lần sau có còn cơ hội hay không Trần tiểu thư?"

Mỹ Linh bất ngờ.

Khách hàng mua gỗ tử đàn lần này thân phận rất kiêng kị, chỉ mua để bỏ thêm vào bộ sưu tập cá nhân. Vụ làm ăn này, Trần Nghệ Sơn còn tặng thêm cho người đó một bậc thầy điêu khắc gỗ, nghe nói là vì muốn đem vật liệu này dựa theo Cố Cung (Tử Cấm Thành) điêu khắc ra hoàng thành cỡ nhỏ.

"Tin tức của bác Hoàng thật nhanh," Mỹ Linh vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ một chút mới nói, "Lô gỗ này cất chứa đã lâu. Bác cũng biết là những lô này chỉ cần có người chịu mua sẽ lập tức bán. Nhưng mà gần đây quả thực cũng có một khách hàng muốn bán một lô hoàng hoa lê Hải Nam."

Người đàn ông trung niên vuốt cằm cười: "Hoàng hoa lê Hải Nam? Tôi cầu còn không được."

"Đúng vậy," cô mỉm cười, "Hoàng hoa lê Hải Nam qua tay Trần gia, cho dù độ dày của gỗ hay hình dạng có đốm lấm chấm, đều thuộc loại trân phẩm cao cấp, đáng giá để cất giữ. Nhưng mà khách hàng lần này muốn đổi chính là được chính phủ cho phép gia nhập vào thị trường ôtô ở Iran."

Người đàn ông trung niên vỗ tay cười: "Thật là ý tưởng táo bạo, đây không phải là muốn đến Triều Tiên bán vật phẩm xa xỉ sao?" Ông vừa cười, vừa quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên phía sau, "Hàn Ly, như thế nào? Có cơ hội hay không?"

Người phụ nữ khẽ nhếch khóe miệng , ôn nhu nói: "Thị trường Trung Đông có một chút khó khăn, nhưng có thể hùn vốn thử. Tôi nhớ rõ, tập đoàn ôtô lớn nhất ở Iran chính là Iran Khodro, bất kể là kỹ thuật hay lượng tiêu thụ đều rất thấp. Nếu lựa chọn hùn vốn với chính phủ để phát triển tập đoàn ôtô này, hẳn là có cơ hội từ từ gia nhập."

Người đàn ông trung niên nghe đến đó liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay của người phụ nữ, quay đầu nhìn Mỹ Linh cười: "Không biết Trần Nghệ Sơn có hứng thú hay không, cùng tôi tiến hành cuộc làm ăn này? Nhưng mà thị trường Trung Đông lớn như vậy, nếu hùn vốn thành công, tôi cũng muốn nhập cổ phần."

"Được," Mỹ Linh cong ánh mắt lên, "Cháu sẽ nhớ rõ chuyện này."

Cô đưa tay xoa bụng của mình, vô tội nói: "Tôi thật sự rất đói bụng, các vị, ông Quách, còn có Quảng tiểu thư, tạm biệt."

Từ đầu tới cuối, Quảng Linh Linh đều hứng thú nghe cuộc nói chuyện này, trong ánh mắt có ý cười nhưng không lộ ra trên mặt. Đến lúc này, Lingling mới nhẹ nhàng dùng hai ngón tay chạm vào môi mình, yên lặng tạm biệt cô.

Thật sự là...

Mỹ Linh ra khỏi căn phòng, nhớ tới động tác vừa rồi của Quảng Linh Linh có chút buồn cười.

Tầng này toilet đều nằm trong phòng, cô đã đi ra rồi cũng không thể vào lại. Cho nên đi dọc cầu thang xuống lầu, mở cửa phòng lầu hai để tìm toilet.

Đẩy cửa đi vào, có ba gian phòng nhỏ, cửa đều mở, không có ai.

Cô để tay sau lưng muốn đóng cửa lại, nhưng bất ngờ lại có lực ngăn cản.

Giây tiếp theo, có người ôm lấy thắt lưng cô, trái tim cô đập mạnh, muốn quay lại đánh trả, lỗ tai lại bị cắn nhẹ nhàng: "Mỹ Linh."

Là Quảng Linh Linh.

Âm thanh như vậy, còn bất ngờ thân mật làm cánh tay cô lập tức mềm nhũn.

Chậm rãi, Mỹ Linh thu hồi động tác đánh trả.

Quảng Linh Linh yên lặng giữ chặt cổ tay cô, đem cô nửa ôm nửa đẩy mạnh vào căn phòng thứ nhất, khóa cửa lại. Không đợi Mỹ Linh mở miệng, Lingling đã đặt cô trên tấm cửa gỗ, trực tiếp ngăn chặn môi.

Một bên khủy tay của Lingling chống trên cửa, giống động tác đêm hôm đó, dùng thân thể của mình ngăn chặn tay cô, không cho cô chỗ trống, không cho cô cơ hội phản ứng.

Nụ hôn thật sâu và dài.

Đến cuối cùng, hai người đều bắt đầu thở không nổi, Lingling rốt cục dùng tay khác ôm cả người Mỹ Linh, làm cô có thể nhìn thẳng vào Lingling: "Chuyện này chấm dứt, em cùng Ling trở về Moscow được không?"

Khi Quảng Linh Linh nói chuyện, đứt quãng như cũ, hôn lấy khóe miệng cô.

Cô nhìn ánh mắt Lingling, nhẹ nhàng cắn bờ môi cô ấy, than thở nói: "Em sợ lạnh."

"Trong phòng, nhiệt độ lúc nào cũng là 24 độ."

Cô hô hấp không xong: "Ling muốn mang em theo thật sao?"

"Cầu còn không được."

Lúc nói chuyện, họ vẫn hôn nhau. Cô loáng thoáng nghe được có người đẩy cửa lớn của toilet, không khỏi bật cười nhéo cánh tay Lingling.

Quảng Linh Linh chau mày, tựa hồ không vui vẻ khi bị người khác phá đám.

Cho dù là phụ nữ xuất thân thế nào thì khi trang điểm ở toilet cũng rất thích bàn chuyện. Giọng nói của mấy cô gái mang theo chút oán giận vì buổi diễn quá buồn tẻ, sau đó lại bàn luận về những gia tộc trên lầu ba, cuối cùng là nói đến một vài người trẻ tuổi nổi bật trong gia tộc.

"Những gia tộc trên lầu cũng chỉ có Quảng Linh Linh là có phong độ một chút. Thật không biết mấy ông già đó nghĩ thế nào, thế kỷ hai mươi mốt rồi còn xem hí khúc nữa."

"Nghĩ xem, nếu cùng người Quách gia nói chuyện cũng không biết câu đầu tiên nên nói gì."

"Vậy nếu nói chuyện với Quảng Linh Linh, chẳng phải là nên thông thạo về vũ khí sao?"

Có người cười: "Nếu cô ấy bằng lòng cùng tôi nói chuyện, học một ít về súng ống đạn dược cũng không tính là cái gì?"

Mỹ Linh nghe được bật cười.

Ngay giữa cuộc nói chuyện của các cô gái, tay Quảng Linh Linh đã đặt trên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lòng bàn tay ấm áp, có dấu vết do sử dụng súng trong thời gian dài, nhưng không quá thô ráp, làm cho lòng cô càng thêm rối loạn.

Cô bắt lấy tay Lingling, không tiếng động dùng khẩu hình nói: lưu manh.

Quảng Linh Linh cười rất mơ hồ, chậm rãi hôn môi cô, nhấm nháp hương vị của cô, tay vẫn không dừng lại. Động tác lặp đi lặp lại, lưu luyến trên làn da cô, giống như đang vuốt ve viên ngọc quý vô giá.

Tiếng cười nói dần dần bị cửa ngăn cách, trong toilet khôi phục sự im lặng.

Cuối cùng Mỹ Linh cũng có thể mở miệng: "Ling thật sự muốn ở trong này đến khi nào?"

Lingling nhẹ giọng nói với cô: "Không biết."

"Quảng tiểu thư," cô lại bắt lấy tay Lingling rời khỏi đùi mình, "Ling đến là vì việc buôn bán hay vì một đêm phong lưu vậy?"

"Không phải một đêm phong lưu," Quảng Linh Linh cách lớp quần áo mỏng manh dùng lòng bàn tay sờ soạng eo cô, "Là hàng đêm phong lưu."

Lời Lingling thật sự là**.

Trong lòng cô mềm mại, lần thứ ba kéo tay Lingling ra, khẽ nói: "Nơi này không thích hợp."

Mỹ Linh không phải đơn giản ám chỉ toilet này mà là chiếc du thuyền này.

Sáng sớm, Nghệ Kiên đã từng ngầm nhắc nhở cô.

Mà cô, sau khi biết sự thật cũng đang tìm một con đường cho mình. Ở đây, bản thân Mỹ Linh không phải chỉ là mình cô, mà còn có lập trường của Trần Nghệ Sơn. Cô nghĩ, Quảng Linh Linh hẳn là hiểu được ý của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lingorm