Part 14


Mỹ Linh nghĩ đến gia tộc trên dưới năm ngàn năm cổ xưa kia hẳn là không quan hệ gì với nơi này. Bọn họ mỗi ngày ở trong biệt thự phủ đầy rêu xanh viết phỏng theo thư pháp, thắp hương vẽ tranh.

Bobby điều tra thông tin nhập cảnh của anh ta, không ngờ là dùng thân phận thật sự.

Chỉ cần có thông tin nhập cảnh thì sẽ không khó tìm ra anh ta.

Điểm đến cũng là Al Hasa.

"Cùng một khách sạn," Bobby cười rộ lên, "Ngay sau đó ở cùng khách sạn VIP với chúng ta, cùng một tầng. Anh ta là khách quý được công chúa đích thân mời đến lần này, nhà khoa học của diễn đàn kinh tế, có lẽ là chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực này."

Học giả nổi tiếng?

Hoàng Vĩnh An mới hai mươi mấy tuổi này?

Vương thất vô cùng coi trọng diễn đàn kinh tế lần này, đặc biệt thu xếp cho những người khách quý ở trong khách sạn VIP của vương thất. Loại khách sạn này không kinh doanh bên ngoài, bởi vì dùng để tiếp đãi những người khách có thân phận đặc biệt, an ninh cũng rất nghiêm ngặt.

Người ra vào khách sạn từ hai tuần trước khi diễn đàn bắt đầu đã được xác nhận số người và thân phận.

Chỉ có 96 người, 26 người phụ nữ và 70 người đàn ông.

Trong nhóm người của Quảng Linh Linh, chỉ có cô ấy và Kyle là ở trong khách sạn, họ bề ngoài là khách quý do Saudi Aramco mời đến. Mà Mỹ Linh và Nghệ Kiên cũng không dự liệu đến phải tham gia hội nghị kinh tế chính thức như vậy, vào ngày cuối cùng, từ Ao Sema họ nhận được thư mời đặc biệt của vương thất, trở thành hai công chức mới thêm vào.

Bốn cổng kiểm tra an ninh, hành trình mười ngày, tất cả đều bắt đầu tại khách sạn và cũng sẽ chấm dứt ở đây.

Sau khi bọn họ đi vào, buổi tối cùng ngày có được thời gian biểu.

Đều là gặp mặt trao đổi học thuật.

"Cám ơn."

Mỹ Linh nhận lấy tách trà Trung Quốc từ người phục vụ, nhìn thấy hai mươi mấy người phụ nữ trong phòng nghỉ ngơi. Đại đa số người ở đây không phải là tín đồ Hồi giáo, nhưng 80% số người trong bọn họ đều rất tôn trọng truyền thống của quốc gia này, ai cũng mặc áo choàng đen với khăn che mặt, chỉ có vài người mặc áo sơmi quần dài, cả khuôn mặt đều lộ ra.

Nơi này là hội trường dành cho phụ nữ, đàn ông không được phép tiến vào, cho nên người không nhiều lắm cũng an nhàn nhiều hơn. Sau khi bắt đầu, bọn họ có thể thông qua màn hình nằm ngay ngắn trên mặt tường mà xem trực tiếp địa điểm tổ chức buổi gặp mặt trao đổi.

Mỹ Linh nhìn lướt qua người phụ nữ bên cạnh, phần lớn thời gian họ đều im lặng, thỉnh thoảng thấp giọng dùng tiếng Anh thông dụng nói chuyện với nhau. Nội dung không ngoài đề tài trường đại học King sắp được hoàn thành ở Ả Rập Saudi.

Dựa theo ý kiến của Quảng Linh Linh, bọn họ muốn tìm được nhà khoa học kia, người đó nhất định ở trong này. Bốn nhóm người Moscow đã sớm ở trong phạm vi hoạt động của CIA, bọn họ không có khả năng rời khỏi bằng con đường bình thường.

Vì vậy, CIA cần phải để nhà khoa học nữ xen lẫn trong nhóm người này.

Bởi vì sau khi kết thúc hội nghị, tất cả khách quý sẽ được đưa đến sân bay Riyadh, theo máy bay chuyên dụng của vương thất mà rời khỏi.

Lịch trình rất chặt chẽ, hiện nay mục tiêu duy nhất của Quảng Linh Linh là đưa "người kia" rời khỏi an toàn.

Cả đêm Mỹ Linh đều ghi nhớ rõ ràng ánh mắt của từng người phụ nữ trong đầu, ai cũng có điểm khác biệt và đặc trưng riêng. Nhóm người Quảng Linh Linh chỉ có thời gian mười ngày tìm ra nhà khoa học này. Đợi đến lúc kết thúc, cô nhìn màn hình trực tiếp tại hội trường, nhìn thấy rõ ràng bên trong Quảng Linh Linh đang cùng vài người trò chuyện vui vẻ, dường như họ đang nói chuyện gì đó rất thú vị.

Cô ấy ở trong màn ảnh mặc một bộ âu phục màu đen đơn giản, áo sơmi màu xám nhạt. Mấy người đàn ông bên cạnh mặc áo choàng màu trắng truyền thống của Trung Đông dễ dàng làm người khác chú ý.

Mỹ Linh nhìn cô ấy trong chốc lát, cô không biết khi nào cô ấy sẽ kết thúc cuộc nói chuyện này cho nên quyết định trở về phòng trước.

Cô cùng mấy người phụ nữ mặc áo choàng đen đang đợi thang máy dành riêng cho phụ nữ, điều vô cùng trùng hợp chính là, sau khi cô đến khách sạn được một tuần hôm nay rốt cuộc gặp được Hoàng Vĩnh An. Anh ta đang nói chuyện với một vị giáo sư lớn tuổi ở bên cạnh, họ cũng dùng tiếng Anh thông thường, chỉ thỉnh thoảng nói ra vài tiếng Tây Ban Nha.

"Vĩnh An," người giáo sư lớn tuổi vỗ bờ vai anh ta nói, "Đại học King này là do hoàng thất đầu tư, kế hoạch thứ nhất trong giai đoạn đầu là bỏ vốn 100 triệu Mỹ kim làm ngân sách nghiên cứu khoa học, rất hấp dẫn, có phải không?"

Hoàng Vĩnh An ừ một tiếng, trả lời với giọng điệu vừa phải: "Mục tiêu của Ả Rập Saudi rất rõ ràng, họ muốn trở thành Massachusetts ở Trung Đông."

"Cho nên, bọn họ muốn mời cậu sau khi tốt nghiệp thì ở lại nơi này giảng dạy."

Anh ta lắc đầu: "Tôi không thích khí hậu ở đây."

Hoàng Vĩnh An nói xong dường như liếc nhìn những người phụ nữ mặc áo choàng đen che mặt.

Mỹ Linh chỉ nghe họ nói đến đây rồi bước vào thang máy.

Trong thang máy dành cho phụ nữ, một nhóm người rời đi, cô nhìn con số đang nhảy rồi nhanh chóng đến tầng trệt của mình. Khi cửa mở ra, dĩ nhiên là Hoàng Vĩnh An đang tươi cười đứng ở cửa. Anh ta nhìn ánh mắt của cô, hiển nhiên đã xuyên thấu qua khăn che mặt mà nhận ra cô. Mỹ Linh đi tới, câu đầu tiên của anh ta là: "Em trai tôi vẫn rất nhớ cô, sau khi du thuyền bị nổ tung, nó tìm không thấy cô mà khóc cả một đêm."

Mỹ Linh ừ, cười rộ lên: "Tôi cũng nhớ cậu bé rất nhiều."

Người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt trông bình thường, nhưng bởi vì không có thái độ tự cao của người trí thức cho nên để lại ấn tượng tốt với cô. Tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, với lại giao thiệp của họ cũng không xem như là bạn bè.

Hoàng Vĩnh An chỉ vào đôi mắt của mình, nói: "Nơi này của cô phân biệt dễ dàng."

Mỹ Linh giật mình.

Anh ta còn nói: "Tôi rất tò mò, lần này cô đến đây là vì cái gì?"

Mỹ Linh ngạc nhiên, anh ta lại có thể hỏi trực tiếp như vậy.

Chẳng qua giống như loại diễn đàn học thuật này, sự xuất hiện của cô thực sự không phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Mỹ Linh do dự trong phút chốc, cô phải trả lời đến mức độ nào. Nếu Hoàng Vĩnh An là địch thì cô nói gì cũng không quan trọng, anh ta khẳng định đã biết rất nhiều chuyện. Nếu Hoàng Vĩnh An là người ngoài cuộc, nói thế nào lại càng không quan trọng, anh ta sẽ tránh né chuyện nhạy cảm như vậy.

"Tôi đến tìm một người," Mỹ Linh suy nghĩ một chút rồi nói đơn giản, "Một người phụ nữ, là nhà khoa học hạt nhân."

"Rất khó tìm sao?"

"Rất khó," Mỹ Linh chỉ vào khăn che mặt của mình, cười nói, "Anh biết tập quán ở nơi này luôn có chút phiền toái."

Hoàng Vĩnh An nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chúc cô có chuyến đi Ả Rập Saudi thật vui vẻ."

Anh ta lơ đãng tránh đi chủ đề nhạy cảm này.

Hai người còn nói thêm mấy câu, Mỹ Linh có một chút tò mò hỏi anh ta tại sao lại đến đây.

"Đừng coi tôi như người của Hoàng gia, ở đây tôi là nhà nghiên cứu được mời đến," anh ta không nhanh không chậm cười nói, "Lần đó ở trên du thuyền, cũng bởi vì biết có chuyện không tốt xảy ra nên tôi mới tạm thời lên thuyền để tỏ chút lòng thành. Từ đầu đến cuối, tôi không có quan hệ gì đến thế giới của các người, tôi đến cũng chỉ để giao tiếp chào hỏi bạn bè cũ."

Nếu nói những lời vừa rồi của anh ta là tránh né chủ đề nhạy cảm.

Như vậy anh ta đã bày tỏ thái độ rõ ràng, sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với chuyện của bọn họ.

Chuyện này, đợi khi Quảng Linh Linh trở về phòng, cô đã nói lại cho cô ấy nghe.

"Chị tin không? Lời nói của anh ta?"

"Chị" - Lingling ngồi trên sô pha, ra hiệu cho Mỹ Linh đi qua, cô ấy ôm cô ngồi trên đùi mình, rồi nghiêm túc suy nghĩ, "Hẳn là sẽ tin. Tài liệu chi tiết về anh ta đã kể qua, từ nhỏ đến lớn sống trong quỹ đạo, hoàn toàn là một người bình thường."

"Người bình thường?"

Khác biệt với Mỹ Linh và Quảng Linh Linh.

Bởi vì Nghệ Sơn cố gắng cho cô một cuộc sống đơn giản, tất cả những điều cô biết chỉ xuất phát từ việc thích thú tò mò. Mà Quảng Linh Linh từ lúc mười bốn tuổi đến Moscow, tìm được vị trí của mình tại nơi Đông Âu đó, từng bước đều phải tự mình làm, vì vậy, đối với sự đe doạ đến bản thân hoặc là kẻ thù ẩn mình bên trong, cô ấy đều rất hiểu biết.

"Chỉ số thông minh của anh ta rất cao, vô cùng cao, cuộc sống cho tới nay dường như chỉ có liên quan đến nghiên cứu khoa học," Quảng Linh Linh cười rộ lên, hai cánh tay ôm lấy Mỹ Linh, tiện tay tháo bỏ nút áo sơmi của mình, "Tối nay người của hãng Aramco có nhắc tới, anh ta là khách quý mà công chúa Saudi hết sức coi trọng. Cho nên sự xuất hiện của anh ta hẳn là một sự trùng hợp."

"Một người thú vị."

"Là rất thú vị, đặc biệt là bộ sưu tập bình phong thêu dệt Ngô ca của anh ta khiến cho người khác có ấn tượng sâu sắc."

"Đúng vậy, tranh phù thế gói xuân đồ," cô dùng ngón tay khẽ chọc vào lòng bàn tay của cô ấy, "Chị đương nhiên là có ấn tượng sâu sắc."

Quảng Linh Linh cười cười, ngón tay xen vào vuốt ve thẳng một đường lên mái tóc dài của cô: "Túc tích bất sơ đầu, ti phát bị lưỡng kiên ——" nói xong, tay cô ấy lại từ chân của cô trượt xuống, bắt lấy mắt cá chân của Mỹ Linh, "Uyển thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên."

(nghĩa của 4 câu thơ: Đêm xưa quên chẳng búi đầu, Đôi bờ vai phủ kín màu tóc xanh. Thân mềm lả xuống gối anh, Chỗ nào mà chẳng đượm tình đôi ta.)

"Lưu manh." Mỹ Linh cười, chụp lấy tay cô ấy rồi mở ra.

Cô thật nhớ rõ bốn câu này, lúc ở trên thuyền, cô ấy dùng dâm từ tươi đẹp để chế nhạo chính mình.

Cô ấy cười một cái, đem laptop đặt trên đùi của Mỹ Linh: "Hôm nay chúng ta có được tài liệu hình ảnh của tất cả khách nữ, nhưng mà đều bị che mặt. Bobby cũng điều tra được ngày đó, có bốn người từ sân bay đi ra trong khoảng thời gian kia."

Quảng Linh Linh vừa nói vừa đưa ảnh cho cô xem.

Bốn người đều mang khăn che mặt giống nhau.

"Có ấn tượng hay không?" Cô ấy hỏi cô.

"Bốn người này?" Mỹ Linh nhớ lại buổi chiều nhìn thấy những ánh mắt kia, "Em đều gặp qua."

Trí nhớ của cô xưa nay rất tốt.

Chỉ cần để tâm, nhớ kỹ hai mươi mấy ánh mắt cũng không phải là việc khó khăn.

Huống chi bốn đôi mắt này đều rất đặc biệt, sự khác nhau cũng rất lớn: nếp nhăn nơi khoé mắt nghiêm nghị, đồng tử màu xanh, khoé mắt có nốt ruồi, còn có một đôi mắt màu đen tuyền.

Với phạm vi như vậy, muốn tìm ra "người kia" cũng không khó.

Quảng Linh Linh đặt cô trên sô pha, người phục vụ trà đạo Trung Quốc đến phòng họ.

Bởi vì là người Thái, bọn họ nhận được đãi ngộ ở đây, thậm chí ngay cả trà cũng được tận tâm chuẩn bị. Người phục vụ đặt tách trà bằng sứ men xanh trước mặt cô, một đoá hoa sơn trà đang dần dần nở ra rất lớn, toả hương thơm nhè nhẹ.

Trà, không cần thiết có quý bao nhiêu, chỉ cần có tâm tư sẽ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Khi Mỹ Linh bưng lên tách trà thì người phục vụ đã rời khỏi phòng, chưa uống được hai ngụm lại có người nhẹ nhàng gõ cửa. Quảng Linh Linh đi ra mở cửa, một nhân viên khách sạn VIP mặc áo choàng trắng hơi cúi đầu, dùng tiếng Anh chính gốc bình dị nói với bọn họ, thủ đô Riyadh và Al Hasa đồng thời xuất hiện vụ đánh bom, công chúa vô cùng khiếp sợ, lập tức sắp xếp cho khách quý rời khỏi Al Hasa để đến thủ đô Riyadh trước.

Khi anh ta nói chuyện, có thể nghe thấy những cửa phòng gần đó đều truyền đến cùng một âm thanh lịch sự như vậy.

Lời nói cũng như nhau.

Thoạt nhìn vụ đánh bom rất nghiêm trọng, người Ả Rập Saudi lịch sự như thế cũng chỉ cho mọi người ở lại 30 phút. Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc bảo vệ chuyến đi của khách mời, người chịu trách nhiệm chính không sắp xếp mỗi người một xe, mà bố trí một chiếc xe cho khách nữ, và ba chiếc xe cho khách nam, tất cả mọi người dưới sự bảo vệ chặt chẽ hướng đến thủ đô Riyadh.

Quảng Linh Linh đóng cửa phòng, Mỹ Linh đã buông tách trà xuống.

"Vụ đánh bom cũng xảy ra ở Riyadh, tại sao lại muốn đến đó?"

"Ở Hasa, tín đồ chủ yếu là của giáo phái Shia*, họ bất hoà với người cầm quyền," Quảng Linh Linh nói với cô, "Hội nghị lần này tổ chức ở đây xem như là một lần 'cử chỉ tốt đẹp' của vương thất. Nhưng cuộc tấn công khủng bố đã xảy ra, hoàng thất muốn bảo đảm sự an toàn của khách quý, tất nhiên sẽ đem mọi người chuyển dời đến thủ đô nằm trong phạm vi thế lực bảo vệ của chính mình."

(*Hồi giáo Shia: là giáo phái lớn thứ hai của đạo Hồi, sau Hồi giáo Sunni.)

Mỹ Linh ừ một tiếng: "Vừa rồi nghe người kia nói, hội nghị lần này dời ngày, bắt đầu từ ngày mai tất cả khách mời đều có thể tự do sắp xếp hành trình. Thời gian của chúng ta không nhiều lắm."

Quảng Linh Linh cũng đang lo lắng về việc này.

Cô ấy không có khả năng đồng thời bắt cóc bốn vị khách quý ở trong lãnh thổ Ả Rập Saudi, hơn nữa lại ở một diễn đàn kinh tế quan trọng như vậy.

Mười ngày rút ngắn lại một ngày, trước khi đến sân bay cô ấy phải tìm ra nhà khoa học nữ này.

Cuộc tấn công khủng bố đột ngột xảy ra làm thay đổi tất cả kế hoạch.

Cùng chơi đùa với CIA dường như luôn có trường hợp như thế này.

Quảng Linh Linh ôm vai cô, cười cười, khẽ nói: "Em đi thu dọn hành lý, để Chị gọi một cuộc điện thoại."

Mỹ Linh nhìn cô ấy.

Cô ấy cười: "Đừng lo lắng."

"Nếu như Chị bất hoà đấu đá với CIA lúc này, về sau cũng không có ảnh hưởng quá lớn với Chị, có cần mạo hiểm như vậy không?" Cô cố gắng nói vắn tắt, "Ý em nói là, ở quốc gia mạnh nhất của vùng Trung Đông mà mang đi nhà khoa học hạt nhân của họ."

"Ảnh hưởng rất lớn," Quảng Linh Linh thấp giọng nói với cô, "Nếu trở thành kẻ địch của CIA, bọn họ sẽ dùng vô số đặc công, người trước hy sinh người sau tiếp bước, lấy mạng của một người hoặc là lật đổ một chính phủ. Ví dụ như Iraq, Afghanistan, hoặc là **. Một kế hoạch của bọn họ có thể duy trì hơn mười năm, Chị không muốn dùng cuộc đời sau này để né tránh bọn họ."

Lời cô ấy nói không sai.

Kinh phí chiến tranh khổng lồ, còn có liên tục đào tạo các đặc công, không chỉ một người, ngay cả một gia tộc cũng có thể chống lại.

"Cho nên Chị cần một cơ hội để xuất hiện trong thân phận khác, trở thành nhân vật công chúng," Tay Quảng Linh Linh trượt đến bên mặt của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô, "Làm từ thiện, đầu tư, phần lớn bỏ vốn vào nước Mỹ, trở thành người đầu tư đến từ bên ngoài lớn nhất của bọn họ và thành bạn bè nộp thuế cho bọn họ."

Trong khi Mỹ Linh nghe cô ấy nói, cô giúp cô ấy tháo ra nút áo sơmi, cởi áo, cầm một chiếc áo sạch sẽ đưa cho cô ấy.

"Em phải biết rằng, tất cả kinh phí của CIA là lấy từ tiền nộp thuế của người dân," Quảng Linh Linh mặc áo sơmi vào, cài nút áo từ trên xuống dưới, "Chị không ném bom cao ốc của bọn họ, lại còn tặng tiền cho bọn họ, không chừng mười năm sau CIA còn muốn đến bảo vệ Chị."

Cô chọn một cái cà vạt, đeo lên giúp cô ấy: "Vì vậy, chỉ còn thiếu một lợi thế để đàm phán hoà bình."

Cô ấy ừ một tiếng.

Chầm chậm cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô cũng từ từ đáp lại cô ấy: "Chị thật sự nham hiểm. Đầu tiên xem CIA như kẻ địch, cùng Quảng gia và Moscow loại bỏ triệt để bọn họ, khiến cho kế hoạch vất vả nhiều năm bị phá huỷ trong phút chốc. Bây giờ, lại muốn cho bọn họ thoả hiệp nhận thua, xem Chị như là bạn bè?"

"Chị sẽ không làm bạn với bất cứ người nào trong thời gian dài, lại càng không có kẻ thù lâu dài," Quảng Linh Linh nhẹ giọng trả lời cô, "Đây mới là con đường sinh tồn."

Xảo quyệt, giả dối, tàn khốc, vô tình.

Cô nhớ rõ đánh giá của Nghệ Kiên về cô ấy:

Cô ấy không khởi xướng chiến tranh, lại có thể dễ dàng làm cho chính khách Đông Âu cùng thế lực hắc đạo xảy ra xung đột nội bộ, do đó trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Mà tại Moscow cô ấy thậm chí có một "nguyên tắc im lặng", những chuyện liên quan đến Quảng gia, bất luận là buôn lậu hay giết người, đều không có một hồ sơ nào của chính phủ hay bị truy nã.

Mỹ Linh không biết quá khứ của cô ấy ở Moscow là như thế nào.

Nhưng hiện tại, Quảng Linh Linh đang sử dụng kế hoạch này lần nữa trên nước Mỹ.

Bởi vì sự cố ngoài ý muốn, Lingling nhanh chóng cùng tập đoàn Saudi Aramco thương lượng đối sách tốt nhất. Ngay sau đó, lúc Mỹ Linh lên xe đến thủ đô Riyadh, người phụ trách của chiếc xe nói, bởi vì mục đích chính của chuyến đi này là các vị học giả, tuyên truyền cho trường đại học khoa học kỹ thuật King sắp sửa thành lập, cho nên thái tử và công chúa của Saudi quyết định mở một cuộc chiêu đãi trước khi mọi người đến hội nghị ở Riyadh.

Mời một số học giả, giới thiệu hạng mục đang tiến hành nghiên cứu của mình.

Người phụ trách phân phát ra một danh sách làm bằng tay rất đẹp, cô nhìn đến, bốn người mà Quảng Linh Linh đã thu thập hình ảnh đều ở trên danh sách.

"Các vị chắc hẳn rất tò mò, tại sao lần này có phụ nữ xuất hiện trên danh sách?" Âm thanh của người phụ trách mang theo tiếng cười nhìn mọi người, "Bởi vì trường đại học khoa học kỹ thuật King tương lai của chúng tôi sẽ là đại học đầu tiên phá vỡ truyền thống, cho phép nam nữ cùng học với nhau. Cho nên diễn thuyết của học giả lần này cũng mời bốn vị nữ sĩ, mở ra tiền lệ đặc biệt ở Ả Rập Saudi."

Lý do thật sự rất tốt.

Mỹ Linh nhớ tới trước khi rời khỏi phòng, cuộc điện thoại kia của Quảng Linh Linh thời gian nói chuyện chưa đến mười phút.

Cô ấy không chỉ có đầu óc đáng sợ, mà còn có đoàn người có thể nhanh chóng giúp cô ấy thi hành nhiệm vụ.

Từ lúc cô rời khỏi phòng đã đeo máy liên lạc ẩn bên trong lỗ tai.

Bởi vì cô là phụ nữ cho nên có cơ hội ở cùng với những nhà khoa học nữ, nhưng thực sự được tiến vào hội trường cuối cùng chỉ có hai người là Quảng Linh Linh và Kyle. Ba người bọn họ cần cơ hội tốt để mang đi nữ khoa học gia này.

Điều đầu tiên cần làm là phải tìm được cô ta.

Xe chạy từ Al Hasa mà đi, có nhiều lực lượng bảo vệ từ quân vũ trang của chính phủ, nhiều nữ học giả chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, một số người đã bắt đầu không nhẫn nại, ánh mắt khẩn trương mà thì thầm trao đổi với nhau. Cô nhìn đến bốn người kia, có bình tĩnh, cũng có hoang mang, nhưng điều này chỉ là biểu hiện bên ngoài, hoàn toàn không thể dựa theo đó mà phán đoán.

Máy liên lạc trước sau vẫn im lặng.

Xe đang chạy trong bóng đêm. Cô nhắm mắt lại tựa người vào ghế muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.

Chợt nghe có tiếng vang lên.

"Cục thứ hai của Moscow mời một số nhà khoa học hạt nhân, bọn họ sẽ lắng nghe chủ đề của bốn người kia tại trụ sở chính ở Moscow," là giọng nói của Nene, "Hy vọng nhờ những người đó mà tìm được một chút manh mối."

Sau giây phút trầm lặng ngắn ngủi.

Âm thanh của Quảng Linh Linh nói: đã biết.

Lại rơi vào yên lặng.

Nhưng ngay sau đó, giọng của Quảng Linh Linh từ trong máy liên lạc có chút trầm thấp nói: "Orm, ngủ một lát đi, tối hôm qua em ngủ không ngon lắm."

Đây là kênh công cộng, cô nghĩ về điều này liền không nhịn được mà đỏ mặt.

Không biết là ai đã nở nụ cười rất đúng lúc.

"Trước khi diễn thuyết nhớ tắt âm thanh." Quảng Linh Linh thản nhiên bổ sung một câu.

Sau đó, các tuyến đều tạm thời thu lại âm thanh.

Ba giờ sau, mọi người đã đến Riyadh.

Đây là thủ đô của Ả Rập Saudi cũng là nơi tập trung quyền hành của hoàng tộc. Vì việc thành lập trường đại học ở Ả Rập Saudi lần này có thể nói là hao tốn nhiều tâm sức. Sau khi các học giả đến, thái tử, công chúa và người phát ngôn đều đích thân xuất hiện để nghênh đón hơn chín mươi nhân tài đỉnh cao của ngành khoa học.

Hành trình kế tiếp vô cùng chặt chẽ.

Đây là lần đầu tiên, nữ học giả và nam học giả ở cùng một chỗ, có cơ hội giao lưu với nhau. Hình ảnh mô phỏng của trường đại học được thái tử đích thân trưng bày ra, có một chút kiêu ngạo mà nói với mọi người ở đây: "Các vị nếu đến sẽ phát hiện tiền lương ở đây không có quốc gia nào sánh bằng. Ngoài lương bổng chúng tôi còn thêm 50% tiền trợ cấp cho cuộc sống của các vị ở nước ngoài, tương đương gấp bốn lần tiền lương ở trường đại học Mỹ. Hơn nữa cấp học bổng toàn phần cho nghiên cứu sinh và tiến sĩ."

Phần lớn học giả đều có chút kích động, có người hỏi kinh phí nghiên cứu khoa học sẽ như thế nào.

"Kinh phí nghiên cứu khoa học không cần phải xin, chúng tôi có đủ năng lực để cho các vị thực hiện bất cứ đề tài nghiên cứu nào."

Ngôn luận vô cùng hấp dẫn.

Quảng Linh Linh vẫn mỉm cười lắng nghe, cô ấy không thuộc về nhóm các học giả mà là khách quý. Hoàng Vĩnh An vừa lúc đứng ở bên cạnh cô ấy, nhưng dường như không biết Quảng Linh Linh, anh ta thì thầm trao đổi với người giáo sư lớn tuổi ở bên cạnh, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu.

Mỹ Linh biết, khi tiến vào đây, bọn người Bobby sẽ tập trung vào bốn người phụ nữ kia.

Nếu nhà khoa học kia muốn theo máy bay của vương thất mà rời khỏi, việc đầu tiên là phải nghe trọn vẹn buổi diễn thuyết.

Trong tay cô là danh sách đầy đủ của các diễn giả, ở phía nam giới có tên của Hoàng Vĩnh An.

Nguồn năng lượng vật liệu, chủ đề là: vật liệu tổng hợp giữa hoá vô cơ halogen và polyme hữu cơ POE (polyoxyethylene).

Thật đúng là siêu phàm.

Mà ngành học chủ yếu của bốn người phụ nữ kia là máy tính, trái đất, môi trường, hải dương. Thoạt nhìn thì không có nhiều liên quan đến công trình hạt nhân. Cô không biết những nhà khoa học đang dự thính ở Moscow có thể thông qua điều gì mà tìm ra sơ hở của bốn người này. Cô chỉ có thể theo sự sắp xếp mà ngồi làm khán giả, ngắm nhìn đồ trang trí Trung Đông ở trong phòng diễn thuyết.

Diễn thuyết đang tiến hành thuận lợi.

Máy nghe trước sau vẫn im thin thít.

Mãi cho đến khi người phụ nữ thứ nhất bước lên bục, Mỹ Linh bắt đầu nghe được âm thanh của vài người khác nhau, họ đều dùng tiếng Nga để trao đổi. Có từ tốn, có nhanh chóng, cô nghe không hiểu, nhưng dựa theo giọng điệu mà nói họ rất nghiêm túc, thậm chí căng thẳng.

Khi tràng vỗ tay vang lên, Nene dùng tiếng Thái nói với Mỹ Linh:

Người này không phải.

Cô thoải mái trở lại, chỉ một giây sau đó, cô lo lắng nhìn về phía ba người kia.

Họ đều ngồi theo sự sắp xếp, xem ra đang lắng nghe rất chăm chú.

Tỷ lệ nam giới rất lớn, qua hai người, rốt cuộc đến phiên người phụ nữ tiếp theo. Vẫn không phải.

Rốt cục khi đến lượt người phụ nữ thứ ba, trong máy liên lạc đột ngột có tiếng tranh luận vô cùng sôi nổi, mà không phải giống như trao đổi bình thường như lúc đầu. Người phụ nữ ở trên bục có một nốt ruồi trên khoé mắt, giọng nói rất thấp, ánh mắt trong toàn bộ quá trình trình bày và phân tích đều rất vững vàng. Mỹ Linh vừa lắng nghe ngôn ngữ mà mình không hiểu, vừa cẩn thận quan sát cô ta.

Cho đến khi cô ta xuống bục, Nene rốt cục thở dài một hơi:

Có thể chính là cô ta.

Là "có thể" mà không phải khẳng định, nói cách khác vẫn còn chờ đợi người cuối cùng.

Lúc Nene đang nói, người phụ nữ thứ ba đã đi xuống dưới.

Đến người cuối cùng lên bục, sau khi giải thích được mười phút, máy liên lạc thế nhưng im lặng trong chốc lát, sau đó khẽ có tiếng trao đổi khiến cho người ta vô cùng lo lắng. Mỹ Linh đang chờ tổng kết cuối cùng của Nene.

Bỗng nhiên có âm thanh của Quảng Linh Linh: "Nói cho tôi biết, có bao nhiêu khả năng."

Giọng nói của cô ấy rất rõ ràng, lịch sự nhưng cũng làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Các nhà khoa học Moscow đều im lặng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó họ bắt đầu tranh luận dữ dội. Nhưng rất kiềm chế âm thanh của mình, có thể thấy rõ bọn họ rất sợ cô ấy.

Tầm mắt Mỹ Linh nhất thời dời khỏi bục diễn thuyết, cô nhìn xung quanh hội trường,Quảng Linh Linh không ở trong này.

Cô ấy chắc là đang ở một chỗ nào đó có tầm nhìn trống trải mà xem kỹ những người trên bục diễn thuyết.

Cuộc tranh luận chưa hề ngừng lại, đứng trên bục là người phụ nữ có một đôi mắt màu đen đã nói xong đề tài của mình. Cô ta dùng giọng chính gốc của London mà nói lời cám ơn. Ngay lúc vừa muốn đi xuống, bỗng nhiên có tiếng người nói sorry.

Tất cả mọi người có chút bất ngờ, bởi vì hôm nay vẫn chưa đến phần trao đổi.

Hoàng Vĩnh An vô cùng lịch sự đứng dậy , dùng tiếng Anh nói: "Xin lỗi, tôi rất hứng thú với đề tài của cô, xin hỏi tôi có thể nêu ra một số vấn đề hay không?" Trao đổi học thuật vô cùng lịch sự nên không ai sẽ từ chối.

Tất nhiên người phụ nữ ở trên bục cũng sẽ không phản đối.

Định hướng của cô ta là kỹ thuật môi trường, của Hoàng Vĩnh An là nguồn năng lượng vật liệu, nghe ra dường như không liên quan với nhau. Mà vấn đề trao đổi của bọn họ nghe có vẻ rất bình thường. Đề tài không tương quan như là về lò phản ứng hạt nhân.

Tất cả mọi người đang chăm chú lắng nghe.

Máy nghe vẫn duy trì sự im lặng một cách bất ngờ.

"I appreciated it." (Tôi thật cảm kích.)

Khi Hoàng Vĩnh An ngồi xuống, Mỹ Linh nhìn về phía anh ta.

Cô xác định nhìn thấy Hoàng Vĩnh An gật đầu với cô.

Mỹ Linh có phần ngạc nhiên.

Trong nháy mắt cô có sự hoài nghi. Nhưng trực giác lại nói với cô, Hoàng Vĩnh An giúp họ một ân huệ, người phụ nữ này nhất định là người mà Quảng Linh Linh hao tâm tốn sức muốn tìm ra.

Người phụ nữ có đôi mắt màu đen đi xuống bục diễn thuyết, trực tiếp từ con đường của khu vực thông tin rời đi đến một nơi, nhìn qua chính là toilet. Mỹ Linh theo bản năng đứng lên, im lặng theo sát cô ta.

Cô chỉ kịp thời làm động tác tay khó hiểu để cho Nghệ Kiên đang ngồi ở cuối hội trường nhìn thấy mà đuổi kịp mình.

Lần này cô lựa chọn tin tưởng Hoàng Vĩnh An.

"Orm?" Thanh âm của Quảng Linh Linh từ máy liên lạc truyền qua.

Máy liên lạc là một chiều, chỉ có thể nghe mà không thể trả lời.

Cô không biết Quảng Linh Linh đang ở chỗ nào, nhưng cô không thể bỏ lỡ cơ hội, phải khoá lại mọi hành động của người phụ nữ này, không thể để cho cô ta rời khỏi tầm mắt. Cửa toilet trong suốt, ngay lập tức được đóng lại, Mỹ Linh lại đẩy nó ra.

Vẫn còn người ở trong này, là một cô gái trẻ tuổi đang dùng nước rửa sạch hai má.

Mỹ Linh không nhìn đến họ, đi vào trong một phòng rồi đóng cửa lại. Từ chỗ khe hở, cô nhìn thấy cô gái xa lạ kia đem tầm mắt dời về phía nữ khoa học gia.

Cùng lúc đó, nhóm khoa học gia trong máy liên lạc vẫn đang lải nhải.

Bỗng nhiên Quảng Linh Linh nói câu gì đó bằng tiếng Nga, cô nghe không hiểu. Nhưng rõ ràng có thể cảm giác được, cô ấy thật sự tức giận, không hề có tác phong của một quý tộc Đông Âu mà cô biết. Những người ở trụ sở Moscow đều im bặt, giữ gìn sự im lặng cho kênh liên lạc.

"Kyle," Quảng Linh Linh đổi sang tiếng Anh để cho Mỹ Linh cũng nghe được sự sắp xếp của mình, "Hãy để cho người của anh chuẩn bị sẵn sàng, người phụ nữ cuối cùng chính là người chúng ta muốn tìm." Cô ấy rất thông minh, động tác của Mỹ Linh đã nói cho cô ấy biết kết quả cuối cùng.

"Lingling, chúng tôi đã sẵn sàng," thanh âm của Kyle vô cùng nhàn nhã, "Ở đây tôi có tài liệu của chuyến bay, nhóm khách quý này sẽ phân thành ba đợt đến sân bay Riyadh. Tôi sẽ tìm cách để cho người phụ nữ này tạm thời tách rời chiếc xe, hay đơn giản làm nổ tung hiện trường đem người mang đi."

Âm thanh của Quảng Linh Linh không có chút cảm xúc: "Bất luận anh làm như thế nào, phải đưa cô ta rời khỏi Ả Rập Saudi."

Mỹ Linh cách cánh cửa nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ, im lặng mà nghe cuộc đối thoại giữa Quảng Linh Linh và Kyle.

Cô nhìn thấy nữ khoa học gia tháo xuống khăn che mặt ở trong gương, lấy ra mascara mang bên mình rồi bắt đầu trang điểm thêm. Nữ khoa học gia này có một gương mặt Châu Á.

Cùng lúc đó, cô gái kia đã đứng thẳng lên, từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy màu trắng khô ráo mà lau chùi hai má của mình. Hai người trong gương nhìn có vẻ bình thường, không liên quan đến nhau. Nếu cô không cố ý nhìn trộm thì làm sao biết hai người họ có quan hệ gì với nhau không.

Ngay sau đó, cô gái kia ném tờ khăn giấy vào một bên rồi rời khỏi toilet.

Tờ khăn giấy trắng bị vò nhàu nát nằm ở bên cạnh bồn rửa tay.

Khi nữ khoa học gia kia cúi đầu nhìn, Mỹ Linh cũng xuyên qua khẽ hở cánh cửa mà nhìn thấy nơi đó. Vừa rồi nghe qua sự sắp xếp của Quảng Linh Linh, cô cũng dần dần bình tĩnh lại. Chỉ cần nữ khoa học gia này thuận lợi nghe xong buổi hội nghị, ngồi trên xe đi đến sân bay Riyadh thì sẽ có người xử lý tất cả, không cần Mỹ Linh bận tâm đến việc gì cả.

Nghĩ đến đây, tay cô đã nắm lấy cánh cửa, muốn đi ra ngoài như không có việc gì mà ra khỏi toilet.

Không ngờ tới lúc này, nữ khoa học gia lấy ra di động của mình, cúi đầu vừa nhìn vào tờ khăn giấy vừa bấm một dãy số vào trong điện thoại. Mỹ Linh dừng lại trong giây lát.

Không gian yên tĩnh và một cuộc điện thoại.

Nữ khoa học gia rất kiệm lời, từ đầu đến cuối chỉ thì thầm một từ "sân bay Fahd". Âm thanh của cô ta nghe có vẻ nghi ngờ, không khẳng định, như là nhắc lại lời nói ở bên điện thoại kia.

Sân bay Fahd?

Mỹ Linh nhớ rõ, vừa rồi ở trong máy liên lạc, Kyle không nói đến cái tên này.

Tuy rằng cô không quen thuộc với Ả Rập Saudi, nhưng có thể đoán được chắc cô ấy là một sân bay khác ở Saudi.

Người phụ nữ đã tắt điện thoại, đem tờ giấy đã bị vò nát quăng vào thùng rác.

Mỹ Linh không còn thời gian suy nghĩ, càng không thể khẳng định được.

Cô đẩy mạnh cửa ra, sải một bước dài đến che miệng người phụ nữ kia, lòng bàn tay cô đập vào gáy của người kia. Rồi lặng lẽ đặt cô ta nằm trên sàn nhà.

Mỹ Linh đứng bên cạnh chiếc gương nhìn xuống người phụ nữ đang bất tỉnh này.

Cô biết trò chơi mèo vờn chuột này chỉ vừa mới bắt đầu.

Cú điện thoại vừa rồi đã chứng minh, CIA muốn thay đổi tuyến đường rời khỏi của người phụ nữ này.

Nếu bây giờ cô mang cô ta ra khỏi toilet một cách lộ liễu, CIA sẽ sớm phát hiện ra, nếu bọn họ không thể có được nhà khoa học này, rất có thể sẽ quay lại đổ lỗi cho Quảng Linh Linh đã bắt cóc nhà khoa học hạt nhân của vùng Trung Đông.

Đến lúc đó, đừng nói là người phụ nữ này, ngay cả đoàn người của Quảng Linh Linh đều khó có thể rời khỏi Ả Rập Saudi.

Nhưng cô cũng không thể lén chuyển đi người phụ nữ này.

Nếu CIA phát hiện cô ta không trở về hội trường thì sẽ nhanh chóng đoán được nhà khoa học hạt nhân này đã bị bắt đi.

Bỗng nhiên.

Có tiếng ho khan của Nghệ Kiên, như là âm thanh bị sặc khói thuốc.

Nơi này là toilet công cộng, người ngoài sẽ vào bất cứ lúc nào. Mỹ Linh không có thời gian suy nghĩ lần nữa, cô nhanh chóng kéo người phụ nữ vào trong một phòng rồi đóng cửa lại, cô lấy đồng hồ và di động của cô ta rồi thay đổi áo choàng đen và giày dép.

Đồng thời, cô lấy kính mắt ở trong túi của cô ta đeo vào.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô quyết định đặt cược việc mình sắp làm.

Cô nên để người phụ nữ này ở lại trong toilet, sau đó cho Nghệ Kiên thông báo với Lingling, bằng cách nhanh nhất đưa cô ta rời khỏi Ả Rập Saudi.

Trong vòng vài giờ đồng hồ, việc duy nhất cô có thể làm, chính là trở thành thế thân của người phụ nữ này.

Thay thế cô ta tiếp tục nghe xong diễn thuyết của tất cả đề tài.

Thay thế cô ta ngồi xe rời khỏi hội trường.

Thay thế cô ta đến sân bay Fahd.

Sau đó tìm cơ hội thoát khỏi sự theo dõi của CIA, cùng hội hợp với Lingling.

Cô nắm chắc, ít nhất là trong vòng một giờ, CIA rất khó tiếp xúc gần gũi với cô để nhận ra cô là đồ giả mạo. Mỹ Linh nhanh chóng xé ra tờ giấy, dùng mascara viết vài chữ ngắn gọn để lại cho Lingling

Người phụ nữ giao cho Quảng Linh Linh trong thời gian nhanh nhất.

Làm xong, Mỹ Linh khép chặt cửa phòng đang có người phụ nữ nằm bất tỉnh. Sau đó cô đến trước gương, chải thêm vài lớp mascara thật dày, đồng thời sử dụng chì kẻ mắt qua loa, che dấu đi hình dạng của đôi mắt.

Cuối cùng cô đeo kính mắt vào.

Mỹ Linh ở trong cặp kính mặc dù có phần khác nhau với nhà khoa học hạt nhân, nhưng đã được che đậy vô cùng tốt.

Cô nhìn ngắm chính mình, xem ra Quảng Linh Linh thật may mắn.

Người phụ nữ mà cô ấy muốn tìm từ đầu đến cuối đều che mặt, ngoại trừ đôi mắt thì không ai biết được hình dáng của cô ta. Huống hồ, những nhà khoa học chỉ quen biết nhau trong một ngày, họ sẽ không nhớ rõ dung mạo của của nhau.

Nếu không có điều kiện thuận lợi này thì Mỹ Linh không hề có cơ hội giả dạng thành cô ta.

Sau khi mọi việc sắp xếp ổn thoả, cuối cùng Mỹ Linh đi ra khỏi toilet.

Nghệ Kiên vẫn đứng ở khu vực hút thuốc cách đó không xa mà nhìn đến nơi này, khi Mỹ Linh đi về phía anh ta, anh ta vẫn không chú ý, cho đến lúc cô đến gần, nhẹ nhàng dùng tiếng Myanmar nói: "Đến toilet lấy đồ."

Tay Nghệ Kiên đang cầm điếu thuốc bỗng nhiên dừng lại một chút.

Mỹ Linh không có dừng bước, nhanh chóng đi về hội trường. Ngồi vào vị trí của người phụ nữ kia.

Trong máy liên lạc, các kênh đều im lặng không có bất kỳ trao đổi nào.

Kyle tất nhiên cho rằng, chỗ Mỹ Linh đang ngồi chính là nữ khoa học gia kia.

Mà con mồi thật sự của anh ta đang nằm im lặng ở trong phòng bên góc phải của toilet.

Dựa theo hành trình đã sắp xếp, tất cả nhà khoa học quả nhiên như lời của Kyle, chia ra thành ba đợt. Có người phụ trách cẩn thận kiểm kê số người, chờ đến lượt của Mỹ Linh thì trợ lý của người phụ trách bỗng nhiên thì thầm câu gì đó. Người phụ trách lập tức gật đầu, cười cười nói với Mỹ Linh: "Qana nữ sĩ, chúng tôi đã biết mong muốn của cô cùng một vị nữ sĩ khác, tôi nghe nói cô muốn trải nghiệm đi bằng xe lửa từ thủ đô đi ngang qua vùng sa mạc đến Damman (một thành phố của Ả Rập Saudi), chúng tôi rất vinh hạnh vì cô mà sắp xếp khoang hạng nhất. Sau khi đến Damman, cô sẽ từ sân bay quốc tế King Fahd (nằm cách thành phố Dammam 20 km về phía tây bắc) mà rời khỏi Ả Rập Saudi, chúc cô có một chuyến đi vui vẻ."

Mỹ Linh không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, xem như một cách trả lời lịch sự.

Quả nhiên là do CIA đã làm ra sự thay đổi tạm thời này.

Vì vậy, dựa theo cách nói của người phụ trách, cô sẽ ngồi trên xe lửa vượt qua sa mạc, sau đó mới có thể đến sân bay Fahd.

Cảm nhận của CIA đối với nguy hiểm thật sự rất nhanh nhạy.

Khi các nhà khoa học hạt nhân ở Moscow đang tranh luận thì CIA cũng đã phát hiện nữ khoa học gia này có thể đã bị bại lộ thân phận, cho nên họ nhanh chóng phản ứng. Bọn họ quả nhiên là người vô cùng xảo quyệt.

Mỹ Linh dựa theo sự bố trí mà rời khỏi những người khác, cùng một nữ khoa học gia khác, được đồng thời đưa đến nhà ga Riyadh.

Người phụ nữ phụ trách tiếp đón đang nhẹ giọng giới thiệu nhà ga cổ xưa này.

Tuyến đường chở hành khách lâu đời nhất của bán đảo Ả Rập, kéo dài qua sa mạc, nghe ra rất thú vị.

Từ lúc ngồi trên xe đến nhà ga Riyadh, rồi tiến vào khoang hạng nhất của xe lửa, Mỹ Linh vẫn không xem đồng hồ, nhưng trong đầu lại đang tính toán thời gian. "Qana nữ sĩ, đề tài vừa rồi của cô tôi cũng cảm thấy rất hứng thú." Là người nữ sĩ khác đồng hành cùng với cô, trước sau vẫn hứng thú với Mỹ Linh, không chừng là bắt nguồn từ bài diễn thuyết tuyệt vời ở trong hội trường khi nãy, và việc trao đổi vấn đề cùng Hoàng Vĩnh An đã để lại ấn tượng sâu sắc cho người phụ nữ trước mặt này.

Mỹ Linh do dự, không nói gì cả.

Sự thờ ơ của cô, hiển nhiên làm tổn thương người phụ nữ trước mặt.

"Thật có lỗi." Vẻ mặt người kia có chút mất tự nhiên, cô ta lịch sự đứng lên rồi thay đổi vị trí chỗ ngồi.

Người ở trong nhà ga không nhiều, mà trên đoàn tàu lần này cũng chỉ có vài người rải rác, sau khi người phụ nữ ở bên cạnh Mỹ Linh rời đi, chỗ này chỉ còn lại một mình cô.

Máy liên lạc vẫn im lặng như cũ. Cô không đoán được ở bên phía Quảng Linh Linh đã xảy ra chuyện gì, chỉ hy vọng mình không mạo hiểm vô ích, có thể để cho cô ấy thành công khống chế cổ họng của CIA.

Đoàn tàu bắt đầu thong thả chuyển động, Mỹ Linh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, cô rốt cục cúi đầu nhìn đồng hồ.

Vừa mới qua nửa giờ.

Từ trạm này đến trạm tiếp theo phải mất năm giờ đồng hồ.

Người của CIA có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để liên lạc với cô. Nếu thật sự ngay trên xe lửa này, cô phải làm như thế nào mới có thể không bị phát hiện? Im lặng không nói chuyện sao? Rõ ràng không thể làm được.

"Orm?."

Đột nhiên vang lên tiếng của Quảng Linh Linh trong máy liên lạc.

Mỹ Linh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chợt nghe âm thanh của cô ấy cô liền có phần nóng ruột.

Máy liên lạc gắn bên trong lỗ tai, lời nói của cô ấy như là tiếng thì thầm.

"Chị sẽ nhanh chóng đuổi theo em," âm thanh của Lingling rất dịu dàng, cũng rất ổn định, chỉ đối với Mỹ Linh cô ấy mới có thể nói chuyện bằng giọng điệu như vậy, "Chú ý an toàn."

Nhanh chóng sẽ đuổi theo?

Truy tìm như thế nào? Cô ấy không nói gì nhưng rõ ràng Quảng Linh Linh đã cách cô rất gần.

"Xin hỏi," một âm thanh hỏi thăm từ bên cạnh truyền đến, "Vị nữ sĩ này, bây giờ cô có muốn dùng cơm hay không?"

Một cô gái đưa cơm đang nghiêng người hỏi cô.

Khi Mỹ Linh định lắc đầu thì trong máy lại truyền đến tiếng của Quảng Linh Linh: "Nhớ kỹ ——" cô tập trung lắng nghe, âm thanh bỗng nhiên trở thành ồn ào hỗn độn, ngay cả trong sa mạc liên lạc cũng bị gián đoạn.

"Xin hỏi bây giờ cô có muốn dùng cơm hay không?"

Người bên cạnh lịch sự hỏi lại một lần nữa.

Mỹ Linh nghiêng đầu muốn mở miệng từ chối, nhưng lại bị khuôn mặt ở trước mắt làm cô hoảng sợ. Gương mặt này tuy rằng vài năm không gặp, nhưng liếc mắt một cái có thể nhận ra cô ta. Trong chớp mắt, hai người đồng thời nhận ra nhau.

Ngay sau đó, cô gái kia chạm vào cây súng, Mỹ Linh trở tay chế trụ cổ tay của cô ta.

Cô mạnh mẽ đạp lên chỗ ghế ngồi, ném xuống cây súng trên tay của cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lingorm