Part 12

Quảng Linh Linh tới bên ngoài trang viên, được Mark rất khách khí mà mời lên xe, nhưng lúc đến ngôi nhà gỗ trên biển, cô lập tức bị thu súng. Những người CIA này cực kỳ hận cô, ờ trên bờ cát mà bắt đầu xuống tay tàn nhẫn với Quảng Linh Linh, vẻ mặt Mark không chút thay đổi mà nhìn bọn họ, cho đến khi Quảng Linh Linh bị đánh tới hộc máu mới bảo mọi người dừng tay.

Có hai người đỡ Quảng Linh Linh lên, đưa cô ấy vào phòng thẩm vấn, ném trên sàn nhà.

"Lingling, cô phải biết rằng, chúng tôi dùng mười mấy năm để gài người của mình vào tầng lớp thượng lưu ở Moscow," Mark ngồi trên ghế cười, nhìn cô đứng lên, "Cô chỉ dùng thời gian bốn năm, đã đem chúng tôi nhổ sạch tận gốc, thật sự rất tàn nhẫn. Cho nên mỗi người ở đây đều muốn lấy mạng của cô."

Nội gian nằm vùng trong Quảng gia đã tồn tại qua hai thế hệ ở gia tộc, thường xuyên lợi dụng việc buôn bán vũ khí để tiếp cận, từ từ thâm nhập vào tầng lớp thượng lưu ở Moscow. Vậy mà kế hoạch của Quảng Linh Linh chính là liên thủ với chính phủ Moscow, loại trừ tất cả mọi người có liên quan đến gián điệp CIA kia.

Không còn nghi ngờ gì nữa, kế hoạch này là sự hủy diệt đối với CIA.

Tổn thất không thể tính được, cũng không thể vãn hồi.

Vì vậy, việc mà Mark và Jung muốn làm chính là bắt được Quảng Linh Linh. Bọn họ cần lợi dụng việc công khai xét xử cô mà hoàn toàn đánh bại Quảng gia, làm ảnh hưởng nền kinh tế ở Moscow. Đây là cuộc tranh đấu giữa các quốc gia lớn, đâm thẳng vào chỗ yếu, không cần đánh mà thắng.

"Tôi muốn anh còn sống mà rời khỏi Philippines," trong đáy mắt lạnh lùng của Quảng Linh Linh lộ ra ý cười, xương sườn cô đã gãy, rất đau đớn, áo sơmi ướt đẫm mồ hôi, "Mỹ Linh ở đâu?"

"Ở sát vách," Mark cười, đặt một tờ giấy trên bàn, "Miễn là cô đọc theo nội dung trên tờ giấy này, tôi có thể cho cô nhìn thấy cô ấy, sau đó thả cô ấy ra. Nhưng cô, chỉ có thể cùng chúng tôi trở về nhận thẩm lý và phán quyết."

"Thẩm lý và phán quyết?" Quảng Linh Linh nở nụ cười, đưa tay cầm lấy tờ giấy trên bàn kia.

Nội dung rất đơn giản.

Ý chính là anh đưa tôi bao nhiêu tiền, tôi liền cung cấp vũ khí thích hợp cho anh. Đây là những lời hay dùng nhất khi giao dịch vũ khí, chẳng qua là thêm hai câu vô nghĩa. Chẳng hạn như trong đời hận nhất là sự vững chắc của nước Mỹ, nếu có cơ hội, nhất định sẽ cung cấp vũ khí miễn phí, ném bom vào người dân Mỹ.

Đây là thủ đoạn thường dùng của CIA. Chỉ cần thu âm những lời này, chính là chứng cứ tốt nhất tại phiên toà.

Loại bằng chứng này, thông thường sẽ bị khởi tố tội ác chiến tranh và tội tập kích khủng bố.

"Nếu anh cần tôi nói những lời này, không cần phải soạn thảo cho tôi. Tôi tin, nếu anh cho tôi tự do phát huy, chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều so với bản thảo của các người," Quảng Linh Linh liếc Mark một cái, "Bây giờ, hãy để tôi nhìn thấy cô ấy trước đã."

Cô ấy nhàu nát tờ giấy trong tay rồi ném vào góc tường.

Từng động tác đều làm toét vết thương của cô ấy, đau đớn trí mạng khiến cho cô ấy càng thêm tỉnh táo.

Mark ra hiệu để cô xoay người lại, hắn mở công tắc trên tường. Là một tấm kính có thể nhìn qua phòng bên cạnh, cô ấy nhìn thấy Mỹ Linh trong phòng, chỉ có một mình cô. Mái tóc dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, tay trái của cô vuốt ve cổ tay phải của mình.

Dù nhìn cô chỉ trong giây lát, nhưng cô biết rằng đó chính là Mỹ Linh.

Mark đóng cửa vách tường: "Thế nào? Chúng ta có thể bắt đầu chứ? Nơi này đang ở trong tình trạng ghi âm, cô có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."

"Ở đây tôi có 80 tên lửa đạn đạo, hỏa tiễn bọc thép, 5000 AK-47 cùng C4, 4 triệu viên đạn, hôm nay công bố giá là 7 triệu đô la Mỹ, chuyển hàng bất cứ lúc nào," Âm thanh Quảng Linh Linh lạnh như băng, "Tất nhiên, kẻ thù của nước Mỹ đều là bạn của tôi. Chỉ cần mục tiêu của anh là Mỹ, tôi có thể cung cấp nhiều vũ khí hơn, còn có giảm giá nữa."

Bằng chứng hoàn mỹ.

Có thể dùng để tố cáo bất cứ lúc này.

Chỉ cần đi vào lãnh thổ của nước Mỹ, cô ấy sẽ bị tố cáo một loạt tội danh, "tử vong bất ngờ" ở trong tù.

Quảng Linh Linh nói xong đã đau đến mức phải cắn chặt răng, chân răng không còn cảm giác. Cô ngừng lại thật lâu, mới nhẹ nhàng thở dài nói: "Tôi hy vọng, trước khi rời khỏi Philippines, tôi có thể nói hai câu với cô ấy."

Mark muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên có tiếng nói trong tai nghe.

Cô ấy cẩn thận nghe xong một lúc, mới nói với Quảng Linh Linh: "Được, để tôi hỏi ý cô ấy." Mark cười thần bí, "Anh nên biết, cô ấy cũng là khách quý của tôi, chúng tôi cần phải tôn trọng mong muốn của cô ấy."

Ngăn cách bởi một bức tường, Mỹ Linh hoàn toàn không biết tình hình ở bên ngoài như thế nào.

Cô tựa vào trong sô pha, cảm giác không khí ở đây ngày càng mập mờ, thậm chí nhịp đập trái tim có chút kỳ lạ. Tay trái đặt ngay trên mạch đập ở cổ tay phải, phát hiện nó không được bình thường, thậm chí bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Cô rất may mắn vì đã lớn lên tại Uyển Đinh.

Những tổ chức vũ trang nơi đó đều dùng độc để huấn luyện quân đội, mà trong nội bộ lại cấm độc. Cho nên, để tránh sự cám dỗ của thuốc phiện, bọn họ có một phương thuốc đặc biệt giúp chính mình chống cự lại phản ứng của thuốc phiện.

Mỹ Linh không dám nói tinh thần của bản thân có thể kháng cự loại thuốc này bao lâu, nhưng ít nhất có thể giữ lại sự tỉnh táo trong mười phút nữa.

"Jung, tôi muốn gặp anh." Cô bỗng nhiên nói.

Sau một lúc im lặng, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Có người đi tới, ngồi xổm trước mặt cô. Là Jung.

Mỹ Linh thoáng như đã mất đi ý thức, nhìn thấy ánh mắt hắn, khoảng chừng hai phút sau, dùng khẩu hình miệng nói: tắt máy nghe lén, vì người phụ nữ của anh.

Cô biết, trong phòng ốc như vậy sẽ có hệ thống nghe lén. Thậm chí là đồng bọn của hắn, ở tại một phòng khác mà theo dõi mọi chuyện đang xảy ra ở đây, cho nên cô dùng cách trực tiếp nhất.

Tuy rằng Jung cố sức che giấu nhưng vẫn lộ ra sự bất ngờ trong giây lát.

Hắn tắt đi hệ thống nghe lén.

Trong phòng lúc này chỉ có anh ta và Mỹ Linh. Không gian khép kín, không ai có thể nghe bọn họ nói chuyện.

"Tôi nhớ, anh từng có một người vợ hợp pháp," khoé miệng Mỹ Linh uốn cong, "Cũng là người Châu Á, sau đó qua đời vì khó sinh."

Ánh mắt Jung cố gắng giữ bình tĩnh: "Đúng vậy."

"Tôi rất thích loại chuyện tình yêu như thế này, cho nên mới tò mò nhìn qua ảnh chụp của cô ấy," cô nói, "Anh nói, trên thế giới có sự trùng hợp ngẫu nhiên không, cô ấy đặc biệt giống với một người giáo sư ở Bỉ của tôi. Vợ của anh đã mất bảy năm trước, mà khi tôi ở Bỉ bốn năm trước, đúng lúc cô ấy tổ chức hôn lễ, còn mang theo một cậu bé ba tuổi."

"Mỹ Linh tiểu thư, cô đang uy hiếp tôi."

Mỹ Linh mỉm cười: "Sau đó tôi phát hiện ra điều thú vị này, vợ trước của anh gần đây sống tại Myanmar. Không cần phải nghi ngờ những lời của tôi, anh và cô ấy mất đi liên lạc hẳn là ngày 13 tháng 6 của ba năm trước đây, đúng hay không?"

Đây là sau khi cô báo cho Trần Nghệ Sơn biết, Trần Nghệ Sơn đã sắp xếp mọi thứ.

Người phụ nữ kia và đứa nhỏ đang ở nơi nào, chỉ có cô và Trần Nghệ Sơn biết.

Mỹ Linh tiếp tục nói: "Nếu tôi sống, anh sẽ dễ dàng gặp lại người nhà của mình. Nhưng nếu tôi chết, anh sẽ không còn cơ hội gặp lại bọn họ. Bởi vì anh sẽ không dám hỏi anh trai của tôi, chỉ cần hỏi, điều đó cho thấy anh có liên quan đến cái chết của tôi."

Jung trầm mặc vài giây, rốt cục khẽ hỏi cô: "Cô muốn tôi làm gì?"

"Giải quyết đồng bọn của anh, thả tôi đi."

Jung nghĩ nghĩ: "Được, nhưng trước tiên cô phải phối hợp với tôi đánh lừa mọi người. Tôi cần tạo ra một cơ hội tranh chấp nội bộ."

"Phối hợp như thế nào?"

Đỗ mở máy nghe lén, dường như có chút đăm chiêu nhìn cô.

"Cho nên, Mỹ Linh tiểu thư, ý của cô là, chuyến đi của cô cũng là vì giành giật việc buôn bán vũ khí?"

Mỹ Linh nhìn Jung, hiểu được cái gọi là phối hợp của cô ấy.

"Jung, anh rất thông minh."

Mỹ Linh bỗng nhiên cười.

Cô hiểu ý của Jung, anh ta muốn cô tự thay đổi khẩu cung. Mặc kệ Mark tin hay không, Jung nhất định sẽ có cớ để đối phó với Mark.

Mỹ Linh không biết, lời nói tiếp theo của mình sẽ trở thành những lời mà cô hối hận nhất trong cuộc đời này.

Nếu cô biết, Quảng Linh Linh chỉ ở cách cô một bức tường, muốn dùng mạng của mình trao đổi mạng sống của cô, Mỹ Linh tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy. Nhưng lúc này đây, cô thầm nghĩ dùng hết khả năng của mình để thoát khỏi nơi này, không cho bản thân mình trở thành uy hiếp của cô ấy.

"Từ lúc ở Bỉ, tôi đã biết cô ấy là ai," giọng nói của cô rất dịu dàng, "Khi đó gia tộc tôi phải chịu đựng thảm họa. Cho nên, tôi thừa nhận, lúc ấy tôi muốn nhận sự che chở của cô ấy. Chuyện về sau, anh hẳn là rất rõ ràng, thị trường ngầm của tôi ở Uyển Đinh có được thế lực tuyệt đối, làm sao có thể đến Moscow để làm cái bóng của một người? Vì vậy —— " cô cười, "Chuyến đi đánh bạc trên thuyền của Quách gia, chính là cố ý sắp xếp, Quảng gia ở Moscow hàng năm độc quyền việc làm ăn vũ khí mà chúng tôi đã ham muốn từ lâu, không thể không tự mình động thủ."

Jung kinh ngạc với tốc độ phản ứng của cô.

Mỹ Linh nói quá nhiều, trong phòng này thuốc của CIA đã hoàn toàn phát huy tác dụng, trước mắt cô đều là những hình ảnh mờ nhạt chồng chất lên nhau. Cô rất may mắn vừa rồi đã nói với Jung tung tích của vợ anh.

Đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ đến, cách nhanh nhất để áp chế hắn.

"Mỹ Linh tiểu thư." Âm thanh của Jung giống như ở nơi xa xôi, lại bỗng nhiên tới gần, chói tai khó chịu.

Cô cắn chặt răng mình, không hề nói gì cả, cũng căn bản không nói được gì.

Mặt Jung kề sát vào cô: "Tôi còn nhớ, ở Uyển Đinh, tôi đã từng nói qua, duyên phận giữa tôi và cô rất đặc biệt. Tôi nghĩ, bắt đầu từ lúc đó, tôi đã bị cô hoàn toàn mê hoặc —— "

Mỹ Linh chau mày, không hiểu vì sao cô ấy lại nói những lời vô căn cứ này.

Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc.

Jung lại tiếp cận hơn, hôn lên một cái khiến cô không kịp phòng bị, cổ Mỹ Linh bị tay hắn nắm giữ chặt chẽ. Suýt nữa cảm thấy khó chịu muốn chết, ngay cả đầu ngón tay cũng không còn sức lực, cô tựa vào người hắn mà giống như đang say mê. Cuối cùng Jung nới lỏng tay ra, dán sát tai cô thì thầm: "Yên tâm, vì người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ thả cô đi."

Hắn buông Mỹ Linh ra, sờ lấy tay cô, rồi ghé môi chạm vào lưng bàn tay, nói với ý sâu xa: "Tôi rất vui vì chúng ta có chung kẻ thù. Hãy tin tôi, Mỹ Linh tiểu thư quyến rũ như vậy, tôi tuyệt đối không làm cho cô thất vọng."

Mà những lời này, hai người ở sát vách đều nghe rõ ràng.

"Lingling," Mark nhún vai, "Thật có lỗi, đây không phải là điều tôi muốn cho cô thấy, cô biết chuyện này hoàn toàn ngoài ý muốn."

Trong âm thanh của hắn rõ ràng mang theo ý cười.

Chỉ là cô có chút hoài nghi, tại sao vừa rồi có một khoảng thời gian không nghe thấy gì cả.

Quảng Linh Linh nhẹ nhàng hít thở, đau đớn ngày càng trầm trọng hơn.

Nhưng mà vẻ mặt cô lại rất bình tĩnh nằm ngoài dự đoán của mọi người, cô chậm rãi đến trước mặt Mark, nắm lấy vạt áo của hắn: "Tôi sẽ không cho các người còn sống mà rời khỏi Philippines."

Mark kinh ngạc nhìn cô: "Tôi nói cho cô biết, cô giết tôi cũng không có tác dụng gì, tất cả đều được ghi âm, đã gửi đến trụ sở chính của CIA, vừa rồi cô đã trở thành tội phạm truy nã toàn thế giới."

Bởi vì cảm xúc mà ánh mắt của Quảng Linh Linh gần như biến thành tối đen, miệng mím lại chặt chẽ.

Đường cong trên khuôn mặt cô đều kéo căng lên, từ trên nhìn xuống Mark, mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Quan sát con mồi.

"Tôi nghĩ CIA hẳn là rất vui, khi tôi có thể giết thêm vài công dân của họ, lại thêm một tội danh mới, không phải sao?" Giọng nói cô nhẹ nhàng, thờ ơ.

Đồng tử của Mark chợt co rút lại.

Nhưng đã quá trễ, nắm tay của Quảng Linh Linh hung hăng đánh vào huyệt thái dương của hắn. Khi ngoài cửa có người xông vào, cơ thể của Mark đã bị ném xuống. Mark hoàn toàn trong tình trạng bất tỉnh, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi, đồng bọn của Mark đều có chút hoảng sợ.

Ai có thể nghĩ rằng ở trong phòng thẩm vấn bỗng nhiên xuất hiện loại chuyện như vậy. Nhưng tiếp theo, họ càng không thể hiểu được, người phụ nữ này lại có thể xem nhẹ hoàn cảnh, đem cả phòng thẩm vấn khép kín biến thành trận cuồng phong của A tu la.

Nắm tay hướng nơi nào, máu đều chảy ra từ đó.

Xương sườn đã bị gãy, lại vận động kịch liệt như vậy, máu tích tụ trong ngực có thể gây chết người, cô rất rõ ràng về điều đó. Nhưng lý trí của cô đã hoàn toàn không còn tồn tại nữa. Quảng Linh Linh nhớ tới cô bé kia, lúc mình lẩm nhẩm niệm Tâm Kinh (1), nhưng không được Phật tổ cứu vớt, chỉ có cô xuất hiện trong bóng đêm xua tan đi tất cả ác mộng.

Cho nên Quảng Linh Linh không thể chịu đựng được bất luận kẻ nào đe dọa Mỹ Linh. Mỹ Linh nói gì làm gì, đối với cô mà nói không quan trọng, nhưng nếu cô ấy bị người khác bức bách làm việc gì, cô nhất định ra tay, đích thân giết chết tất cả những người nhìn thấy nghe thấy.

Quảng Linh Linh ném Mark xuống, trong nháy mắt đoạt lấy khẩu súng, nhanh chóng bắn chết hai người.

Ba người còn lại cũng bị cô ấy làm mất súng, cô cầm dao trong tay, bọn mọ như mèo bao vây xung quanh cô ấy.

Ánh mắt Quảng Linh Linh nhìn thấy ba người kia luân phiên xuất hiện trong tầm mắt.

Nội thương đau đến mức không thể chịu đựng được nữa, thậm chí bắt đầu xuất hiện ảo giác linh hồn ở ngoài cơ thể.

Quảng Linh Linh nhẹ nhàng phun ra một ngụm máu, dùng thói quen lúc nhỏ, đọc Tâm Kinh: "Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bàn Nhược Ba La Mật đa thì. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc (2) —— "

Bát Nhã Tâm Kinh, mở lối thoát an nhàn cho người qua sông.

Khó có thể chịu đựng đau đớn, chỉ có thể dựa vào đó để giữ lại ý thức cuối cùng.

Quảng Linh Linh cúi xuống, máu nhỏ giọt từ con dao trong tay, ngay lúc ba người kia bổ nhào về phía này, trong lòng bàn tay cô ấy loé lên ánh sáng của con dao nhỏ, vô cùng chính xác đâm qua cổ họng của một người.

"Thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm (3) —— "

Trong mắt Quảng Linh Linh chỉ còn sự bình tĩnh tàn khốc, cầm dao trong tay đâm vào trái tim mình.

Giây tiếp theo, từ trong tay người chết đoạt lấy con dao khác.

Hai người còn lại kia nhìn thấy Quảng Linh Linh, càng hối hận ban nãy đã xông vào phòng.

Nếu bỏ mặc một mình Mark, ít nhất còn có thể sống, nhưng bây giờ hai người bọn họ ai không thể chạy thoát. Mặc dù không phải vì CIA mà chiến đấu, bọn họ cũng rõ ràng, bản thân tuyệt đối trốn không thoát khỏi con dao trong tay Quảng Linh Linh.

Việc này căn bản không phải là bị bao vây từ bốn phía nhưng là đơn phương giết hại.

Jung từ trong phòng đi ra, xem tất cả các máy thu hình, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình. Quảng Linh Linh, người phụ nữ này, lại trước mặt máy theo dõi của CIA mà giết nhiều người như vậy.

Hành động lần này, anh ta và Mark là người lãnh đạo, dẫn theo sáu người.

Giờ phút này, chỉ còn lại hai người, hắn và người đàn ông bên cạnh.

"Phải nổ tung nơi này, nếu mọi người đã chết, chúng ta kích hoạt kíp nổ." Jung lập tức ra quyết định.

Đã lấy được lời khai của Quảng Linh Linh, nhiệm vụ lần này cũng không coi là thất bại, ít nhất là nổ chết cô ấy, có đủ bằng chứng để làm bước tiếp theo đàm phán với Moscow. Quảng Linh Linh và những người ở giới thượng lưu có "tình hữu nghị tốt đẹp", cho nên tội danh của cô ấy cũng đủ để uy hiếp họ.

"Jung, có người hỏi, tại sao anh vừa rồi tắt đi 2 phút nghe lén?" Người đàn ông kia đang theo dõi trên màn hình trong phòng ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Bất cứ kẻ nào, khi bị giám sát trong phòng thẩm vấn cũng không được tắt đi hệ thống nghe lén, đây là yêu cầu cơ bản."

Jung vỗ vỗ bờ vai của anh ta, cười cười: "Chuyện này, tôi sẽ đích thân giải thích với bọn họ."

Nói xong, trên màn hình, nhìn thấy tất cả mọi người đều ngã xuống nằm trên sàn nhà. Máu chảy thành sông, thậm chí chỉ cần nhìn hình ảnh như vậy, cũng có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc. Hai người đều im lặng.

Trong vũng máu, Quảng Linh Linh một tay chống lên sàn nhà, đứng lên một cách khó khăn.

Cô ấy đi đến trước người Mark đã bất tỉnh, dùng một cách thức nguyên thuỷ, đứng trên thân thể cô ấy, lấy con dao đâm xuống không thương tiếc. Sau đó, ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình theo dõi.

Jung nhẹ nhàng thở ra.

Người này, thật là đáng sợ.

Hắn nghĩ đến chuyện khiến cho Quảng Linh Linh phát cuồng, sống lưng cảm thấy ớn lạnh.

Ngực dường như có chút đau đớn, giống như một dao này cắm vào trái tim hắn ta chứ không phải Mark.

"Còn hai phút nữa sẽ nổ, tôi ở ven biển phía tây chờ anh," Jung sốt ruột cầm lấy lưng ghế rồi lại buông ra, có phần lo lắng mà hỏi, "Phòng này có phải là phòng kín hay không? Trong hai phút cô ấy có thể chạy ra không?"

"Hoàn toàn khép kín." Người kia nhanh chóng thiết lập chương trình làm nổ.

Jung không đợi cô ấy nói xong, đã dùng họng súng đặt ngay gáy người kia rồi bóp cò súng.

Hắn phải mang Mỹ Linh đi, để trao đổi cô với người nhà của cô ấy. Cho nên việc làm của Quảng Linh Linh chẳng khác nào tác thành cho mình.

Jung đi ra khỏi phòng theo dõi, đến bức tường ngăn cách kia, ôm lấy Mỹ Linh ra khỏi vòng thẩm vấn, chạy ra khỏi căn nhà gỗ. Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, hắn ôm một cô gái đang hôn mê, chạy trên bãi cát mềm. Bởi vì hạt cát rất nhuyễn, hắn chạy chậm hơn so với dự đoán, tiếng nổ ầm ầm cùng những ngọn sóng lớn, hắn chỉ có thể đặt Mỹ Linh ở dưới người, ngăn lại cát đá và những mảnh gạch vỡ bắn tung toé xung quanh.

Không biết cái gì cắt phải mu bàn tay cô ấy, máu ấm áp từ bên trong chảy ra, cô ấy ngồi xuống trên bờ cát nhìn thấy đống hoang tàn bùng cháy. Mỹ Linh hôn mê nằm bên cạnh, hắn đối với người phụ nữ này hận không thể lột da rút gân, nhưng phải thoả hiệp, thậm chí trong vụ nổ mạnh còn phải bảo vệ cô.

Nếu có thể, hắn muốn cả đời này không gặp phải người của Trần gia và Quảng gia.

Nhưng mà Jung hiểu được, xuống tay với CIA, bản thân nhất định phải "biến mất" trên thế giới này, hoặc là làm gián điệp quốc gia. Hắn nghĩ nếu có thể, hắn còn muốn giết cô.

Hôn mê trong thời gian dài, Mỹ Linh bắt đầu nghe thấy tiếng mưa rơi.

Tiếng mưa rơi rất lớn, như là cách lớp kính, mông lung nghe không rõ lắm.

Trong phòng không có đèn, cả người cô bị buộc chặt, miệng bị dán lại, tay chân cũng cố định một chỗ, hoàn toàn không thể di chuyển. Hẳn là đang nằm ở trên giường, trên khăn trải giường hình như ngửi thấy mùi vị không dễ chịu.

Không có vấn đề gì, ít nhất không còn ở ven biển.

Cô nghĩ, Jung chắc là đã thành công.

Nếu không bọn họ sẽ không dùng cách thức thấp kém như vậy mà bắt cóc cô.

Ban đêm tối tăm, còn có mưa rơi, chỉ có nguồn sáng trắng xám từ bên ngoài xuyên vào.

Mỹ Linh mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu, đầu đau đớn như muốn nứt ra. Bắt đầu từ huyệt thái dương, đau đớn từng đợt rồi lan tràn ra không thể ngăn lại, cô chỉ có thể nhắm mắt lại mà đọc Bát Nhã Tâm Kinh.

Đây là lúc cô còn nhỏ cùng học với mẹ, chỉ cần trong lòng bực dọc liền niệm nó để tĩnh tâm.

Không có đường chết, trên đời này bất luận ở chỗ nào, cũng sẽ không có đường chết. Chỉ cần rời khỏi CIA, chính là lối thoát đầu tiên.

"Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bàn Nhược Ba La Mật đa thì. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thi không, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị (4)."

Sắc tức thị không, không tức thị sắc.

Cô nhớ đến Quảng Linh Linh, không không sắc sắc, sắc sắc không không, cô ấy thực ra rất dễ nhìn thấu.

Mưa bên ngoài dường như càng lúc càng lớn, làm cô nhớ tới những ngày ở Bỉ, hồi ức của những ngày đầu tiên hiện ra.

—---------

Ở ghế sau chen chúc, cô ấy một tay đặt lên ghế, một tay để trên đầu gối, bởi vì chân dài, bất đắc dĩ phải nghiêng người kề sát cô. Lúc bắt đầu bình thản như thế, chỉ là cô muốn nói chuyện phiếm, mà cô ấy vừa khéo lại biết tiếng Thái.

Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh.

Ba chữ này cứ nóng rực chảy vào trong trái tim cô.

Hy vọng cô ấy có thể thuận lợi làm xong mọi việc, còn cô thì cần trở về Uyển Đinh trước.

Âm thanh ngoài cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, là ngôn ngữ mà cô không hiểu. Mỹ Linh nghe xong, lúc muốn bỏ cuộc thì chợt nghe tiếng Anh với giọng Philippines, là tiếng nói của ai đó, sau đó từ cuộc nói chuyện của đôi nam nữ cô đã biết ở đây là nơi nào. Manila, thủ đô Philippines.

Jung nhanh chóng trở về, chứng thực phán đoán của Mỹ Linh.

Hắn kéo băng dán trên miệng của cô xuống, cho cô ăn một miếng bánh mì, vẫn trầm mặc không nói, cuối cùng lúc cho cô uống nước, nói: "Tôi sẽ cho cô sống tốt, cho đến khi anh trai cô đem vợ con tôi đến Anh quốc."

Đưa đến Anh quốc?

Mỹ Linh nuốt nước xuống, không nói gì. Người phản bội CIA, đồng thời lại đắc tội người Moscow, gia nhập vào tổ chức tình báo của Anh quốc, đích thật là lựa chọn không tồi.

Khi cô ăn xong, Jung lại dán miệng cô lần nữa.

Cô ấy nằm trên giường ở phía bên kia của căn phòng, trong phòng khôi phục sự yên lặng. Mỹ Linh nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại Bát Nhã Tâm Kinh. Không biết đã ngủ từ lúc nào, còn mơ thấy một giấc mộng.

Trong mơ là Quảng Linh Linh của thời niên thiếu.

Cô ấy mặc một bộ âu phục nhỏ nhắn vừa vặn, cái nơ nho nhỏ, ánh mắt đen thẳm, làn da trắng như gốm sứ, mái tóc đen mềm mại vén bên lỗ tai, cực kỳ giống búp bê Tây Dương. Cô ấy ngồi nghiêm chỉnh, lật xem kinh Phật, trở mình một chút, rốt cục ánh mắt từ cuốn kinh dời đi, nghiêm trang nhìn về phía vách tường.

Mỹ Linh cũng theo ánh mắt cô ấy nhìn qua, thế nhưng là một bức tranh phù thế gói xuân đồ.

Thật sự là một tiểu sắc quỷ.

Cô giống như khán giả, nhìn thấy ống kính đẩy gần phía cô ấy, cảm thấy buồn cười. Nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy như vậy, cô thấy mình hơi ngây ngốc. Mối tình này, mặc kệ là ai say mê bước vào trước, đều sớm đã định là trọn đời trọn kiếp.

Khi cô tỉnh lại thì trời đã rạng sáng.

Mơ hồ nhớ lại giấc mơ đêm qua, chỉ cảm thấy thật ấm áp. Cô chưa từng gặp qua Quảng Linh Linh của thời niên thiếu, đoạn thời gian đó đều nghe qua lời kể của bà lão tại hồ Vạn Đảo.

Hơn mười ngày sau, Mỹ Linh vẫn bị trói trên giường. Jung mang đến một cô bé bảy tám tuổi người Philippines, lúc hắn không ở trong phòng thì cô bé kia ngồi ở đây mà trông coi Mỹ Linh. Đến khi hắn trở về mới còng tày cô, nhốt vào trong toilet, vẫn để cô bé kia giám sát cô.

Chẳng qua, lúc này đây trong tay cô bé kia đang cầm một khẩu súng.

Mỹ Linh đã từng hỏi thử, nhưng cô bé căn bản không biết tiếng Anh. Tư thế cầm súng không thành thạo, hẳn là mới được Jung dạy qua.

Jung trở về vào buổi tối ngày thứ mười bốn, trên người còn bị thương.

Khi hắn để cho cô bé kia băng bó giúp mình thì chuyện trước tiên mà cô bé kia làm là đưa lòng bàn tay về phía trước, muốn hắn phải trả thù lao.

Jung dùng tiếng Philippines mắng vài câu, từ trong túi áo lấy ra một mớ hỗn độn ném trên bàn gỗ, bên trong có tiền, hắn đẩy qua cho cô bé, cuối cùng cô bé đã băng bó cho hắn.

Miệng Mỹ Linh bị khăn quấn lại, thờ ơ với mọi chuyện.

Thế nhưng Jung không có vẻ trầm mặc như ngày thường, gỡ khăn che miệng của cô xuống, chĩa súng vào trán cô: "Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn giết cô."

Hắn nói bằng tiếng Thái.

Giọng nói không phải đúng tiêu chuẩn, nhưng đọc rõ từng chữ nặng nề.

Mỹ Linh nhìn hắn lạnh như băng, nói: "Tôi cũng vậy."

Cô vốn đã gầy, mười mấy ngày nay lại bị tra tấn, gương mặt càng hốc hác hơn, khoé mắt khẽ nhếch, họng súng màu đen phản chiếu trong mắt. Mỹ Linh có một đôi mắt giống hệt Trần Nghệ Sơn, chẳng qua chỉ ít sự thù hằn mà lại trong sáng hơn.

Jung ở dưới ánh mắt của cô lại không xác định được trong nháy mắt.

Không xác định hắn có thể dùng mạng của cô để trao đổi vợ con của mình.

Ánh mắt của cô chọc giận hắn.

Hắn cố sức dùng họng súng áp cô trên vách tường, cả người như muốn đè lên người Mỹ Linh, hung dữ nguyền rủa trong lỗ tai cô.

"Cô biết có bao nhiêu người muốn truy sát tôi không? Người của CIA, người của anh cô, còn có người Nga. Giống như tôi mới là kẻ cầm đầu châm lửa, trùm ma tuý lớn, tội ác tày trời, phải xuống địa ngục! Người nên xuống địa ngục chính là cô, nhưng tại sao để cô sống tới bây giờ!"

Mỹ Linh cảm thấy chóng mặt, lại có cảm giác buồn nôn.

Huyệt thái dương của cô bị đè lên mà phát sinh đau buốt, tay chân đều bị cột lại, hoàn toàn không có sức lực để chống đỡ.

Nhưng lời của Jung như một câu chuyện nực cười, cô cười mỉa mai: "Ai nên xuống địa ngục? Thế giới lớn như vậy, có nơi nào mà không có đặc công của các người? Các người đang làm gì? Muốn biến mọi người trên từng quốc gia làm con chó của người Mỹ các người. Iran, Guatemala, còn có Chile, những người vừa mới bắt đầu giàu có, nhân dân vừa mới bắt đầu sống ổn định, không phải chính phủ đã bị các người xúi giục sao?

Cô nghe thấy sự náo nhiệt bên ngoài, có phần vì dân tộc này mà thương tâm.

Nơi này cũng thế, tổng tuyển cử ở Philippines thì có ích lợi gì? Bọn họ ngay cả bầu chọn tổng thống cũng phải dưới sự giám sát của các người. Tôi nói cho anh biết, CIA không phải thượng đế, anh cũng không phải được sinh ra để cứu nhân loại, giấc mơ của người Mỹ các người đã gây nên không biết bao nhiêu nội chiến và chiến tranh của các quốc gia? Chúng ta đều là một loại người, tay đầy máu tươi, không ai cao thượng hơn ai."

Cô liếc xéo hắn một cái.

Có thể thấy cô mạnh hơn hắn.

Bất luận là gia tộc nào, nguồn gốc ban đầu của họ là bảo vệ những người sinh sống trên vùng đất đó. Bọn họ chưa bao giờ là vì xâm chiếm lãnh địa của người khác, chiếm lấy tài nguyên của người khác mà tồn tại.

Những lời của cô khiến Jung không có gì để biện luận.

Hắn siết chặt cổ Mỹ Linh, chỉ cần một tay cũng có thể lấy mạng của cô.

Nhưng mà, vẻ mặt của cô lại vô cùng thản nhiên, giống như biết rõ hắn sẽ không dám xuống tay.

Cuối cùng, hắn giận quá mà cười lên.

"Cô rất tin Phật?"

Mỹ Linh bị kẹp cổ, cảm thấy khó thở, càng khó mở miệng để nói chuyện.

"Chúng tôi là những người tin vào Đức Chúa, ai cũng nghe qua một câu 'Joy may end in grief', hắn cúi đầu, âm thanh rít qua hàm răng mang theo sự oán giận, sảng khoái mà giải thích cho cô nghe, "Ý của câu này là: niềm vui vẻ tột cùng, nhất định sinh ra sầu khổ. Mỹ Linh tiểu thư, tôi nghĩ, trong Phật giáo hẳn là có một câu nói tương tự."

Không hiểu sao khi Jung cười vài tiếng, Mỹ Linh bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

"Mấy ngày nay, tôi vì muốn nắm lấy bằng chứng để gây áp lực cho cục an ninh Nga mà mạo hiểm tính mạng, tìm được một ít tài liệu của CIA, là một vài đoạn phim," giọng nói của Jung có phần hứng khởi kỳ lạ, "Tôi nghĩ, khoảng thời gian lúc trước khi cô và Quảng Linh Linh ở chung với nhau hẳn là vô cùng vui vẻ, nếu không cô ta sẽ không quan tâm đến cô như thế."

Đôi mắt Mỹ Linh bỗng mở to, đột nhiên quay lại gắt gao nhìn hắn.

Hắn nhắc tới Quảng Linh Linh.

Lại chẳng biết tại sao hắn nói câu, "Niềm vui vẻ tột cùng, nhất định sinh ra sầu khổ," còn có nụ cười hưng phấn vì trả được thù, từng chi tiết đều làm cho cô kinh hồn bạt vía. Hắn nói Quảng Linh Linh "quan tâm" cô, tại sao lại nói như vậy?

Jung vừa cười vừa lấy di động trong túi áo ra, đưa cho cô.

Nơi đó chiếu lên một đoạn phim.

Vô cùng đẫm máu, cô liền ngây dại trong phút chốc nhìn vào hình ảnh bên trong.

Cô không biết đây là đâu, không biết những người nào bị giết, nhưng cô nhìn ra bước chân không ổn định kia, người đang cúi xuống cầm lấy một con dao nhỏ.

Khắp nơi đều là máu tươi.

Mỹ Linh bỗng nhiên nôn ra một trận.

Tim đập rất nhanh, vô số suy đoán lướt qua trong đầu cô, nhưng không thể nắm vững một suy nghĩ nào, tất cả đều rối loạn. Giọng nói của Jung hết sức phối hợp, như là sợ cô chưa hiểu, thấp giọng giải thích cho cô nghe: "Ngày đó, khi cô ở trong phòng thẩm vấn thân mật với tôi, Quảng Linh Linh đã ở ngay sát vách, hai người chỉ cách nhau một lớp kính, đáng tiếc cô không thấy cô ta, nhưng cô ta lại có thể nhìn thấy cô."

Trước mắt cô trời đất đã quay cuồng.

Từng chữ Jung nói đều đâm thẳng vào nơi sâu thẩm nhất trong đáy lòng cô.

"Thật sự là người điên. Cô đoán xem, cô ấy bỗng nhiên phát cuồng, là vì cô phản bội, hay là bởi vì chúng ta thân mật? Hoặc là, vì cô và cô ấy chỉ cách nhau một lớp kính, lại không thể cứu cô mà mất đi lý trí?"

Mỹ Linh nhìn Jung, chỉ nhìn một mình hắn, nước mắt không dè chừng mà mạnh mẽ tuôn rơi.

Cô tuyệt đối không nghi ngờ đoạn phim mà Jung cho cô xem. Ngày đêm bên nhau như vậy, từ lúc ở Bỉ, cô và Quảng Linh Linh đã có rất nhiều thời gian chỉ thuộc về họ. Chỉ có hai người mới hiểu rõ cảm giác của đối phương.

Jung dùng súng nâng cằm cô lên, nhìn thấy cô bởi vì nôn mửa mà lệ ngập đầy trong đôi mắt, "Nếu không phải cô ta tàn sát như vậy, người của chúng tôi cũng không chết nhiều như thế, mà tôi cũng không ra lệnh dùng bom nổ chết cô ấy. Ầm một tiếng, nữ hoàng vũ khí của chúng ta đã ra đi."

Đồng tử Mỹ Linh chợt co rút lại.

"Có nghĩa là đã chết, không còn xương cốt."

Jung vẫn tiếp tục nói chuyện.

Nhưng Mỹ Linh lại không nghe được gì cả.

Quảng Linh Linh đã chết?

Không còn xương cốt.

Nghe ra như một giấc mơ thực sự.

Từ khi hai người gặp lại, ánh mắt của Quảng Linh Linh chưa từng rời khỏi cô.

Cô ấy nói: Orm, trí nhớ chị luôn luôn tốt, nơi này vẫn nhớ về em.

Cô ấy nói: Kết thúc chuyện này, cùng chị trở về Moscow, được không?

Cô ấy nói: Chị ít khi nổ súng, vừa rồi chỉ sợ em gặp nguy hiểm.

Cô ấy nói: Em với chị mà nói, từ trước đến giờ cũng không đại diện cho Uyển Đinh. Chị chỉ quen biết với Mỹ Linh vừa rồi đã thiếu nợ mình.

Cô ấy nói: Chị vốn có thể làm người tốt, đáng tiếc, người mê hoặc chị lại là em.

Trong bóng đêm, âm thanh của Quảng Linh Linh như bờ biển lúc đêm khuya, hạt cát mềm mại nhỏ nhắn, lạnh lẽo, khiến cho người ta thoải mái dễ chịu. Đôi khi rất xa, đôi khi lại rất gần. Chỉ tiếc cô không thể mở mắt, không thể nhìn thấy.

Kế hoạch này vốn là thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), sự xuất hiện của cô trở thành điều ngoài ý muốn đầu tiên, sau đó một loạt nguy hiểm nối tiếp nhau. Có lẽ lúc đầu là cô bị cô ấy liên lụy, cuốn vào cuộc đọ sức giữa Moscow và CIA, nhưng kết quả của câu chuyện, cô lại trở thành điều bất trắc lớn nhất trong cuộc đọ sức này, hại chết Quảng Linh Linh.

Mỹ Linh hôn mê một ngày một đêm, bị buộc chặt vào một chỗ nên trên người đã xuất hiện mẩn đỏ.

Lúc đầu Jung cũng không để ý, thậm chí có phần sảng khoái, nhưng đêm khuya thấy cô không ngừng khóc lóc, nhiệt độ cơ thể nóng đến dọa người, rốt cục hắn bắt đầu bồn chồn. Điều kiện của Trần Nghệ Sơn chỉ có một, muốn đem Mỹ Linh của về chủ cũ, một sợi tóc cũng không thể thiếu, như vậy vợ con hắn mới có thể thuận lợi đến Trung Quốc.

Hắn sốt ruột gọi cô bé kia tỉnh dậy, để cô bé đi tìm bác sĩ.

Là một bác sĩ địa phương.

Hơn nữa là ông già bị mù.

Jung thấy hành động của ông ta bất tiện, yên tâm nhiều hơn, nhưng vẫn luôn cảnh giác cầm súng, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Người bác sĩ cao tuổi kia, thoạt nhìn là người Thái kiều, sau khi xem mạch cho Mỹ Linh, dùng tiếng Thái không được lưu loát nói: "Tiên sinh, phu nhân của anh đã mang thai."

Jung giật mình, bỗng nhiên cười rộ lên.

Quả thật rất tốt.

Mỹ Linh mang thai sẽ làm cho Trần Nghệ Sơn thoả hiệp nhanh hơn.

Nhiều ngày như vậy, Trần Nghệ Sơn đã dùng mọi cách để truy sát hắn mà không lo ngại gì. Hợp tác vài năm nay, Jung rất hiểu bản tính có thù tất báo của Trần Nghệ Sơn, thậm chí không ngại tổn hại bản thân mình tám trăm lần, cũng phải hoàn trả gấp mười. Hắn từng nghe qua tin đồn, Trần Nghệ Sơn đã dùng thời gian mười lăm năm, một mình đơn độc, đem tất cả những người có liên quan đến cái chết của cha mẹ lúc trước mà giết từng người một.

Bất luận kẻ nào cũng không muốn làm kẻ thù của người đàn ông này.

Ông bác sĩ nhanh chóng viết ra một toa thuốc điều độ, vừa không ảnh hưởng đến thai nhi, vừa có thể giúp Mỹ Linh hồi phục sức khoẻ.

Mỹ Linh chính là lợi thế lớn nhất của Jung, tuy rằng hắn hận cô thấu xương, nhưng cũng không thể để cô xảy ra sự cố, cho nên vô cùng nghe lời mà dựa theo toa thuốc của bác sĩ cho cô uống thuốc. Đêm khuya hai ngày sau đó, ý thức Mỹ Linh có phần tỉnh táo.

"Tỉnh?" Jung đi tới, cúi người nhìn cô.

Lông mi Mỹ Linh động đậy hai lần, từ từ mở ra. Mắt sưng, đau đớn, nhìn không rõ.

Hôn mê nhiều ngày, ý thức của cô nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, không thể phân rõ tình trạng bây giờ.

"Phu nhân đã tỉnh?" Ông bác sĩ cười, "Tỉnh là tốt rồi, cần phải hoạt động, bằng không đối với thai nhi sẽ không được tốt."

Trên chuyến tàu quốc tế từ Bắc Kinh đến Moscow, có một toa xe đặc biệt.

Trong toa có bốn phòng độc lập, nhưng chỉ có một phòng cho chủ nhân, ba phòng còn lại, có bác sĩ, cũng có người cầm súng. Ở Trung Quốc và Nga, mang theo súng là phi pháp, đáng tiếc không hề áp dụng lên người chủ của toa xe này.

Trong phòng chính, không có y tá, chỉ có hai vị bác sĩ và hai người.

Một người ngồi bên giường đang ngủ là Kyle. Người nằm ở trên giường vừa mới thoát khỏi đầm lầy tử vong.

Trải qua vài lần cấp cứu, người trên giường đã tự mình hô hấp một cách yếu ớt.

Chặng đường sáu ngày sáu đêm, rất hao tổn tinh thần, ngay cả hai người bác sĩ đều mệt mỏi không thể tả, cũng không dám thờ ơ với người phụ nữ này.

Có ánh nắng từ bên ngoài cửa kính chiếu vào, rơi xuống mặt đất, chuyến tàu đang xuyên qua lục địa Siberia, trong lúc đó trạm xe cách nhau mấy ngàn dặm, chỉ có vùng đất rộng lớn của rừng rậm và thảo nguyên. Phong cảnh như thế, cô lại không nhìn thấy.

Không ai biết cô đang mơ gì.

Ngoại trừ bản thân.

Quảng Linh Linh sống trên đời đã hai mươi sáu năm, đi đến rất nhiều nơi. Từ khu vực chiến trường bộc phát lửa đạn, đến những bàn tròn trong hội trường chính trị được phòng thủ nghiêm ngặt, nhiều người sợ cô, hận cô, cũng có nhiều người tự nguyện phục tùng, thậm chí có rất nhiều phụ nữ đã từng yêu cô. Thế nhưng những nơi đó đối với cô mà nói đều là dấu hiệu trên bản đồ.

Thực sự nằm trong trí nhớ của cô, chỉ có cuộc sống lúc nhỏ ở Thượng Hải, vài năm ở Bỉ, còn có chuyến đi đến Đông Nam Á năm mười bốn tuổi. Lần đó trạm cuối cùng của chuyến đi là Uyển Đinh.

Là việc duy nhất cô tự chủ trương.

Cô rất muốn thấy Myanmar, một quốc gia của người tin Phật, mà Uyển Đinh là con đường tốt nhất.

Uyển Đinh nằm ở biên giới tây nam, đi qua cầu, chính là nơi mà cô muốn đi. Có núi có sông, có rừng mưa nhiệt đới, cũng có trạm biên phòng quốc gia nhỏ nhất, rất nhiều người Đông Nam Á. Một thiếu niên như cô, cảm thấy rất hứng thú, nhưng lại không nghĩ rằng, nơi đó có thị trường chợ đen ngầm lớn nhất Đông Nam Á, cũng có những người đánh bạc không quan tâm đến mạng sống.

Trong khách sạn giữa đêm khuya, đột nhiên bị đánh thuốc mê, trói lại rồi mang ra ngoài.

Bởi vì là chợ đen, có người bỗng nhiên ra giá cả muốn mua mạng sống của mình.

Khi đó tên cô là Lingling.

Sở dĩ không dùng ba chữ Quảng Linh Linh, chính là vì thoát ly quan hệ với Quảng gia, đáng tiếc bởi vì không thể gạt bỏ quan hệ huyết thống mà bị lôi kéo vào. Ông ngoại xuất thân là nhà tư bản, chưa bao giờ liên quan đến hắc đạo, trước kia mẹ gả cho cha, sau khi ly hôn thì mang cô trở về Thượng Hải, đương nhiên cũng không có dây dưa với Quảng gia.

Thậm chí sau khi cha qua đời, có người do nhà nước phái đến đưa gia phả của Quảng gia, mẹ mới rõ ràng việc làm ăn gia tộc của cha.

Cho nên cô bị bắt, hoàn toàn là tình cờ.

Việc ngoài ý muốn này, ngày đó hại chết mọi người đi theo cô. Những người đó, cả đời này cũng chưa gặp qua bắn nhau thật sự, thị trường chợ đen, còn có những kẻ liều mạng tuyệt vọng. Chỉ có cô bé dân tộc Miêu cũng bị trói dẫn hắn chạy trốn, hai người chạy trốn đến rừng rậm trong đêm khuya, dưới chân đều là cây cối hoang dại nông sâu, âm thanh khiến cho người ta sợ hãi, bọn họ còn phát hiện có mấy người thanh niên đang đuổi theo.

Cô bé dân tộc Miêu sợ hãi, cuối cùng bỏ lại cô, trèo lên một cây cao mấy mét.

Nhớ lời Phật tổ. Nếu Phật tổ chịu ra tay cứu giúp, cô nguyện ý quy y cửa Phật, từng đoạn từng đoạn kinh Phật từ trong đầu không ngừng hiện ra, nhịp tim càng ngày càng chậm, đầy sợ hãi, thậm chí không nhớ được câu tiếp theo là gì.

Thở dốc, phỉ nhổ, còn có tiếng chửi rủa, vô số ánh sáng chiếu xuống, tung tích ở chỗ cao của cô bé kia lộ ra, trong ánh sáng loạng choạng bị mấy người thanh niên kia dùng súng bắn lung tung mà giết chết. Thi thể cô bé từ trên cao rơi xuống, khắp nơi đều là máu tươi, còn ấm mà dính sền sệt, rơi vào trong mắt trái của cô.

Không dám lau, cũng không dám động đậy, ánh mắt đau đớn dữ dội, máu đỏ tươi vướng trong tầm mắt.

Cô không dám niệm Phật nữa.

Thậm chí bắt đầu học dáng vẻ của người dì trong nhà, bắt đầu cầu nguyện Thiên Chúa, nếu trên đời này thật sự có Thiên Chúa, cô sẵn lòng tin tưởng, nếu Thiên Chúa chịu ra tay cứu giúp, cô tự nguyện từ nay sẽ ngoan đạo.

Không có ánh sáng trong truyền thuyết, cũng không có sự cứu vớt trong tưởng tượng.

Chỉ có nhịp tim ngày càng sợ hãi, còn có những người thanh nhiên vui đùa đe dọa. Đe dọa cô phải xuất hiện ngay lập tức, nếu không sẽ rút gân lột da của cô, bán cho những gia tộc dã man thích ăn thịt người.

Từng bước chân đến gần hơn, bỗng nhiên vang lên tiếng súng, có người ngã xuống tức thì, sau đó biến thành một cuộc đấu súng. Vô số viên đạn xuyên qua rừng cây, mùi khói thuốc súng, mùi máu, nổ ầm ầm, tiếng nổ mạnh làm cho cô giật mình. Thoáng cái, có người thanh niên gần chết nhìn qua, tìm thấy cô.

Trước mắt cô, miệng người đàn ông kia mấp máy yếu ớt, cũng không nói được nửa chữ thì đã chết.

"Anh, ở đó có người?" Bỗng nhiên có âm thanh của một cô bé.

"Người? Không phải đã chết rồi sao?"

Chàng trai trẻ tuy rằng nói xong lời đó, vẫn cẩn thận đến đây kiểm tra.

Anh ta cầm trong tay súng tự động cỡ nhỏ, không ngừng dùng ống súng dài lục lọi xung quanh.

"Hư," cô bé bỗng nhiên giữ chặt anh chàng kia, chỉ chỉ cái nơ nhỏ trên mặt đất, "Không tìm, tìm được rồi anh sẽ diệt khẩu."

Anh chàng ôm vai cô bé: "Mỹ Linh của anh, mềm lòng sao?"

Cô bé dạ một tiếng, ngồi xổm xuống, nhìn thấy cô bé đã chết kia: "Abu Yung có thể đang truy đuổi mấy đứa nhỏ này, một đứa đã chết rất thảm, số còn lại hãy để họ chạy trốn đi."

Cô không biết, cô có phải nhìn thấy mình không.

Nhưng cô chắc chắn thấy được cô ấy.

Gương mặt cô rất nhỏ, khoé mắt khẽ nhếch, có con ngươi màu đen.

Đó là một cô bé tốt nhất mà cô đã từng gặp qua.

Mỹ Linh dần dần lấy lại ý thức của mình, cô rất yếu ớt, không thể nói năng hoàn chỉnh, nhưng theo bản năng muốn vuốt ve bụng mình. Đáng tiếc Jung rất cẩn thận, ngay cả bệnh nặng như thế, vẫn trói lại tay chân của cô.

Chẳng qua không dùng đến dây thừng buộc chặt da thịt mà đổi thành mảnh vải.

Cô biết mình không thể làm động tác đơn giản, không nói được lời nào, nhắm hai mắt lại.

Ông bác sĩ kia mở to đôi mắt mù màu xám hướng về phía cô, vẫn nói cho cô biết phải chú ý đến chế độ ăn uống, hoạt động như thế nào, dưỡng thai như thế nào.

Nói vô cùng đường hoàng, giống như không biết tay chân cô đã bị trói.

Jung sợ bất cứ kẻ nào tiết lộ hành tung của hắn, sau khi ông bác sĩ đến nơi, hắn liền nhốt trong phòng, hứa hẹn sau khi mình rời khỏi sẽ thả ông ta đi, hơn nữa trả thù lao thật cao. Mà đối với tình trạng bị giam cầm của Mỹ Linh, hắn chỉ nói cô có vấn đề tinh thần nghiêm trọng, sợ cô tổn thương đứa con trong bụng.

"Nước Mỹ yêu cầu UAE bán ra 400 loại bom boong ke (*)," Jung đang xem tin tức quốc trong TV, "Nhanh chóng sẽ vượt qua số lượng vũ khí bán ra của Moscow," hắn có thói quen kiêu ngạo, "Rất nhanh."

Mỹ Linh không nói lời nào.

Cô biết, người này đã gần như điên cuồng.

Mà cô, phải giữ lại đứa con của Quảng Linh Linh.

Nhớ đến cái tên này, trái tim của cô tựa như bị người ta tàn nhẫn đâm một nhát, cô chợt co rút lại, thân thể cuộn tròn đau đớn.

Ông bác sĩ thăm dò mạch của cô, như là phát giác sự khác thường của Mỹ Linh, tay hơi dừng lại một chút, bỗng nhiên quay về phía Jung nói: "Tiên sinh, phu nhân của anh bị trói quá lâu, cần mát xa tay chân, nếu không —— " Jung phất tay, cắt ngang lời ông ta, để cô bé kia đem cổ tay phải của Mỹ Linh khoá ở đầu giường, lúc này mới tháo miếng vải thô buộc chặt chân tay cô.

Jung cầm súng trong tay giống như một bộ phận trong thân thể.

Ông bác sĩ cầm lấy bàn tay Mỹ Linh, bắt đầu từ từ mát xa, giúp cô khai thông mạch máu.

Cô bị buộc chặt hơn mười ngày, ngay cả đi toilet hai chân cũng bị trói, súng chĩa vào trán. Đây là lần đầu tiên hai chân cô được cởi trói, ông bác sĩ mát xa phía dưới, chân trái dần dần có khả năng hoạt động.

Sau đó là chân phải, tay trái.

Mỹ Linh nhắm mắt, cảm thấy máu bắt đầu từ từ thông suốt.

Chỉ có tay phải bị còng ở đầu giường.

Jung vẫn xem tin tức về đất nước của hắn, trong TV mơ hồ nghe được người chủ trì đang nói: "Nước Mỹ và UAE, hai bên về phương diện lọc dầu, quân sự, hàng không, du lịch đang chờ đợi tiến hành hợp tác khai thông với nhau." Jung bỗng nhiên tắt TV, có chút bực dọc vỗ vỗ lên bàn: "Được chưa?"

"Nhanh, nhanh thôi." Ông bác sĩ nói.

Mỹ Linh bỗng nhiên rên rỉ như là bị đau ở chỗ nào.

Jung nhìn cô.

Thân thể của cô đột nhiên co rút, dùng tay mình nắm chặt đùi phải, bởi vì miệng bị bịt kín, nói không ra lời nào nhưng có thể nhìn ra nỗi thống khổ. Trong lòng Jung vốn đã bực bội, cô như vậy khiến hắn càng khẩn trương, đứng lên, đi qua nhìn cô: "Tại sao đột ngột bị như vậy? Cô ấy rốt cuộc có vấn đề gì? Có thể sinh non hay không?"

Liên tiếp mấy vấn đề đều truy hỏi ông bác sĩ.

Nói chưa xong chợt cảm thấy da đầu phát đau, bị Mỹ Linh đột nhiên nắm lấy tóc hắn, đập vào đầu gối của cô. Đau đớn trong nháy mắt khiến hắn choáng váng, muốn chạy trốn về phía sau, nhưng bị ông bác sĩ kia mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng.

Tất cả đều diễn ra quá nhanh.

Mỹ Linh dùng hai đùi giữ cổ hắn, rồi ném vào vách tường, đầu hắn hung hăng đâm vào mặt tường. Một tiếng đập mạnh rất lớn, một tay cô đoạt lấy súng của Jung, chĩa vào huyệt thái dương của hắn.

Tiếng đánh nhau một hồi trong phòng khiến cho cô bé kia sợ hãi.

Cô bé phát hiện người chủ đã bị bắt, lập tức bỏ chạy đến cửa, vặn mở cửa chính ra, nhưng lại thấy được cảnh tượng kinh hãi ở ngoài cửa. Rõ ràng có bốn năm khẩu súng chĩa vào trán cô bé.

Trong ánh đèn màu đỏ sẫm, có một người đàn ông rất cao lớn cúi người xuống.

"Sợ?" Anh dùng tiếng Philippines, không mang theo cảm xúc nào hỏi cô bé này.

Cô bé ngay cả lắc đầu cũng không dám, người này so với cảnh tượng lúc nãy còn dọa người gấp trăm lần.

Ánh mắt màu đen, đen đến nỗi gần như không có hình ảnh phản chiếu trong đó.

Đây là một cặp mắt tàn ác sâu nặng.

Mỹ Linh không ngừng thở hổn hển, nhìn thấy người ở cửa, ngực bỗng nhiên đau đớn. Bị hành hạ hơn mười ngày, lại thêm bệnh nặng mới khỏi, còn có Quảng Linh Linh, còn có đứa con, vừa rồi cô đã thực sự dùng hết sức lực.

Vào lúc ông bác sĩ kia ngầm ra hiệu trước với cô, Mỹ Linh thậm chí không biết sẽ có cơ hội như vậy.

Người đàn ông kia đi đến phía cô, Mỹ Linh đã bắt đầu hết sức lực, vươn bàn tay về phía anh. Người đàn ông đưa tay ra, nắm lấy tay cô thật chặt, phía sau có người lấy ra chìa khoá từ trên người Jung, mở còng tay của Mỹ Linh ra.

Trần Nghệ Sơn không chịu nổi khi nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, thấp giọng nói: "Anh phòng thủ ở bên ngoài đã hơn mười ngày, sợ làm tổn thương đến em, cho nên không dám cứng rắn xông vào."

Mỹ Linh giống như lúc còn nhỏ, ẩn mình trong lòng anh trai, một tiếng cũng không rên.

Không khóc cũng không động đậy.

Trần Nghệ Sơn ôm lấy cô rời khỏi giường, nói với mấy người đàn ông ở phía sau: "Từ giờ trở đi, Mỹ Linh đã chết, Trần gia sẽ làm tang sự thật lớn. Trong mười năm, tôi không muốn nhìn thấy người của CIA xuất hiện ở Đông Nam Á," anh ta nhìn Mỹ Linh ở trong lòng, "Nói cho bọn họ biết, lời tôi nói tuyệt đối không phải trò đùa."

Anh ta không cho phép có người ngoài biết tung tích của Mỹ Linh lần nữa.

Lại càng không cho phép người ngoài có cơ hội uy hiếp đến sự an nguy của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lingorm