8 🔞
Nội dung chứa câu từ nhạy cảm, cân nhắc trước khi đọc
———-
"If u love me, let me hear u"
———————
Orm trực tiếp ngồi xổm xuống cống thoát nước, cảm thấy xấu hổ cúi đầu không dám động.
LingLing Kwong sờ đến cái trứng rung kia, cười lạnh với nàng, "Em chỉ có thời gian 30 giây giải quyết vấn đề sinh lý."
Nói xong, rút ra ngoài, bên trong nước tiểu nồng đậm chảy ra.
Bởi vì nghẹn lâu lắm, nàng nhất thời không tiểu ra được, LingLing Kwong đứng ở một bên lạnh nhạt tiến hành đếm ngược.
Orm trực tiếp ấn ấn bụng, một dòng nước mãnh liệt tưới đầy đất, nàng thoải mái thở dài.
Đếm ngược kết thúc, LingLing Kwong chụp ʍôиɠ nàng một chút, Orm trực tiếp bị nghẹn lại.
Cô cầm lấy chậu nước bên cạnh, vặn vời nước ra, không nói hai lời liền đem chậu nước đó đổ đầy hoa huyệt nàng.
"A chủ nhân..." Orm vội vàng kêu lên, lại bị ăn một cái tát.
"Tao hóa! Tôi súc rửa hoa huyệt cho em, thành thật một chút cho tôi! Muốn phát tao cũng không phải phát lúc này, đợi lát nữa sẽ có chỗ cho em phát!"
Nàng nháy mắt không dám động, nhược nhược đáp lại một câu, liền dẩu ʍôиɠ tùy ý để cô rót nước vào trong bụng mình.
Rửa sạch sẽ bên trong, sau đó giữ chặt lấy xiềng xích, từ trêи cao nhìn xuống nàng.
"Tao hóa, đêm qua nói trừng phạt bây giờ nên thực hiện!"
Chân Orm mềm nhũn run rẩy quỳ trêи mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô, "Chủ nhân... Muốn trừng phạt nô ɭệ như thế nào?"
Khoé miệng LingLing Kwong mỉm cười tàn nhẫn, túm lấy dây xích đi ra ngoài, tựa như đang dắt một con chó.
Orm bị bắt phải đuổi kịp, đầu gối nàng ẩn ẩn đau, chỉ có thể cắn răng khắc chế.
LingLing Kwong lấy kiện áo tắm trắng dài mặt lên người, buộc một chút, sau đó mở cửa phòng ngủ ra.
"Đi!"
Orm vội vàng ghé vào mặt đất cúi đầu, che đậy trước ngực với mặt mình.
"Chủ... Chủ nhân, không cần..."
Đừng để người khác nhìn thấy bộ dạng ɖâʍ đãng này của nàng!
Nàng sẽ chết, không cần!
LingLing Kwong vỗ vỗ ʍôиɠ nàng, "Yên tâm, không có người khác, chỉ có hai chúng ta!"
Nói xong liền kéo dây xích đi ra ngoài.
"Ngạch..." Nàng bị kéo cổ lôi đi, vừa mới giơ lên, nhưng mà trước sau vẫn không có dũng khí đi ra cửa.
Trêи người nàng trần như nhộng, không có bất kỳ cái gì che đậy vật, không khắc phục được sợ hãi trong lòng!
LingLing Kwong quay đầu trừng mắt nhìn nàng một cái, "Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai! Đi ra!"
Orm cắn môi dưới nhịn không khóc, "Có thể... Cho nô ɭệ một bộ quần áo hay không..."
"Ha hả." Cô bắt đầu cười lạnh, hậu quả rất nghiêm trọng.
LingLing Kwong trực tiếp ném xiềng xích xuống, đi vào phòng trong cầm lấy cái trứng rung lớn kia ra, hung hăng nhét vào hoa huyệt nàng, ấn vào chốt mở, trực tiếp điều chỉnh đến mức lớn nhất.
"Ân a..." Đồ vật kia ở trong cơ thể nàng chấn động không ngừng, Orm không khống chế được chân mềm.
LingLing Kwong đánh mạnh lên ʍôиɠ nàng, "Đây chỉ là khúc dạo thôi, nếu em không ra ngoài, có tin tôi sẽ lấp kín cúc hoa của em không?"
Orm kẹp chặt hai chân, cắn môi dưới gật đầu, "Nô ɭệ đi ra ngoài..."
Phía dưới thật ngứa, bị rung thật ngứa.
Thật là khó chịu a.
Không cần tra tấn nàng, thật là khó chịu!
LingLing Kwong đem dây xích nhấc tới trước mặt nàng, lạnh giọng ra lệnh, "Tự mình ngậm! Đây là bộ dáng mà nô ɭệ nên có!"
Nàng nhịn khuất nhục, đem dây xích kia ngậm ở trong miệng.
"Theo sau tôi!"
Orm không dám cãi mệnh lệnh của cô.
Phòng ở là một cái chung cư gác xép, chỉ có hai tầng, trang trí phá lệ âm lãnh.
Sàn nhà lạnh lẽo thấu tâm, trứng rung trong hoa huyệt kϊƈɦ thích thần kinh nàng, là đầy óc nàng hoàn toàn không có cách nào tập trung chú ý được, chỉ có thể nhìn theo bước chân cô, từng bước đuổi kịp.
LingLing Kwong đi xuống cầu thang, Orm lại dừng lại, cái dạng này của nàng không có cách nào xuống cầu thang.
"Chủ... Chủ nhân!" Nàng ngậm dây xích mơ hồ không rõ kêu lên.
LingLing Kwong quay đầu lại nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của nàng, trào phúng cong môi, "Chó đi xuống cầu thang thế nào?"
Cơ thể Orm cứng đờ.
LingLing Kwong tiếp tục đi xuống dưới, cũng không quay đầu lại, "Em chỉ có thời gian một phút xuống cầu thang, tốt nhất là nhanh lên, bằng không em sẽ không biết còn có hậu quả gì đâu."
Orm gắt gao mà cắn chặt dây xích trong miệng, kẹp chặt hai chân cọ xát một chút, sau đó hoành thân, quỳ từng bước một, cứ như vậy bò xuống phía dưới.
LingLing Kwong ngồi trên ghế trong nhà bếp, ánh mắt híp lại, chống đầu nhìn dáng vẻ này của nàng.
A, dâm đãng tao hóa.
Quả nhiên đi cầu thang đều có thể phát tao!
Dâm thủy kia đã rơi đầy trên sàn nhà.
Chờ nàng đi xuống hết cầu thang, chân đã mềm đến phát run sắp quỳ không được, bởi vì cắn dây xích, trong miệng nước miếng cũng chảy ra ngoài, chật vật giống như chó cái động dục.
"Lại đây." Cô ra lệnh, mặt không biểu tình làm Orm cảm thấy một loại dự cảm không lành.
Orm vội vàng bò qua, LingLing Kwong một chân cọ bầu ngực rũ xuống, "Em đến muộn một phút."
Ngữ khí cô mỏng lạnh, Orm rũ đầu nhìn chân cô, ở núm vú nàng dùng sức cọ, thỉnh thoảng kẹp một chút, sau đó lại hung hăng lôi kéo.
Hoa huyệt của nàng lại l càng ngứa.
"Trả lời lại?" Cô rõ ràng có phẫn nộ.
"Thật... Thực xin lỗi chủ nhân!"
"Ha hả, đã làm sai chuyện thì phải chịu trừng phạt." Ngón tay cô đánh lên bàn theo tiết tấu, "Như vậy, trước khi trừng phạt em liếm hết dâm thủy trên cầu thang đi."
Orm mở to hai mắt, ngẩng đầu tràn đầy khẩn cầu nhìn cô.
"Trả lời lại!" Cô phẫn nộ cúi thấp người đánh vú nàng.
"Vâng... Vâng chủ nhân!"
Nàng không có biện pháp phản kháng, càng không bản lĩnh mà phản kháng.
"Cho em thời gian ba phút." Mệnh lệnh của cô truyền đến, giống như là ném thẻ tử hình.
Orm không dám dừng lại, vội vàng xoay người bò qua, nhả dây xích trong miệng đã dính đầy nước miếng, gắt gao nhắm mắt lại, ɭϊếʍ ɖâʍ thuỷ dính trêи cầu thang.
So với việc đi xuống, đi lên cầu thang đơn giản hơn nhiều.
Trong lòng LingLing Kwong cảm nhận được cảm giác bạo ngược cực đại, cô đứng lên bước đến chỗ nàng, nâng chân nàng lên đảo lộng hoa huyệt đang không ngừng chảy nước.
"A ân!" Orm yêu kiều rêи rỉ một tiếng.
"Bang!" LingLing Kwong đánh một cái lên ʍôиɠ nàng, "Chủ nhân bảo em kêu sao? ɭϊếʍ sạch sẽ cho tôi!"
Orm ức chế cảm giác xao động ở hạ thể, "Vâng... Chủ nhân."
Giọng nói của nàng nhiễm vài phần kiều mị, làm LingLing Kwong nghe thấy trực tiếp ngạnh, lực đạo trêи chân càng ngày càng nặng, giống như muốn đem cái trứng rung kia hung hăng thọc vào.
Cô càng ngày càng hưng phấn!
Nhìn bộ dáng nàng thần phục dưới chân mình, tuỳ ý để cô bài bố, một giống cái khống có tôn nghiêm không khác gì súc sinh!
Trong lòng cô lại càng thêm thỏa mãn!
Hạ thân của Orm càng ngày càng xao động, đã cầm lòng không được mà vặn vẹo ʍôиɠ.
"Em còn có một phút." Giọng nói tàn nhẫn của cô lại truyền đến.
"Vâng chủ nhân." Nàng ngoan ngoãn trả lời, bất luận là cái gì đều phải trả lời lại, như vậy nàng có thể tránh một chút thương tổn.
Orm kẹp chặt tiểu huyệt đã ướt đẫm, đẩy nhanh hơn tốc độ ɭϊếʍ láp, giống như con chó mấy ngày không được ăn cơm, chạy đi ɭϊếʍ láp khắp nơi.
Cô từng bước đuổi theo, nhấc chân xao động hoa huyệt nàng.
Không đến một phút, Orm đã ɭϊếʍ xong rồi, quay đầu nhìn thấy cô đang cười dữ tợn, cùng với đồ vật cao cao dựng thẳng của cô, lại vội vàng buộc chặt tiểu huyệt.
"Đói bụng không?" Cô nhướng lông mày sắc bén lên hỏi nàng.
Orm uổng phí cả kinh, theo bản năng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Cô không cho đáp án với nhắc nhở mà bản thân mình muốn, không biết nên nói đói hay là không đói bụng.
Sợ cô không kiên nhẫn, Orm gật đầu, "Đói... Đói!"
Khoé miệng cô giương lên, hiển nhiên đây là đáp án mà cô muốn.
"Nếu đói bụng thì phải ăn cơm sáng."
Cô đi xuống lầu, Orm cắn dây xích, nắm chặt thời gian xuống lầu, đi theo bên chân cô, nhục nhã trong lòng vừa rồi bây giờ đã bị trứng rung kia tra tấn đến biến mất hoàn toàn.
LingLing Kwong từ trong ngăn tủ lấy ra một túi yến mạch, nhìn nàng một cái, "Quỳ đến trước mặt tôi!"
Orm vội vàng làm theo, chỉ nghe cô nói, "Bữa sáng hôm nay của em chính là tϊиɦ ɖϊƈh͙ của tôi, đặc biệt ban thưởng cho em, trong nửa giờ phải làm tôi xuất ra, nếu ngậm không ra, hôm nay phải mang theo trứng rung kia một ngày! Làm em phát tao một ngày!"
"Biết không?"
Orm nuốt nước miếng, hạ thân càng ngày càng ngứa, "Biết... Đã biết thưa chủ nhân."
Nàng vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ lấy quy đầu xanh tím của cô, ɭϊếʍ qua ɭϊếʍ lại đồ vật, lại ngậm vào bên trong miệng, trong miệng không ngừng quấy đồ vật cô, căng đầy cả miệng nàng.
LingLing Kwong chậm rì rì cho yến mạch vào trong bát, thêm nước sôi, cúi đầu nhìn nàng ' phục vụ. '
Nhìn từ góc độ này, vừa lúc có thể thấy lông mi mảnh dài của nàng, ẩn ẩn rung động, đuôi mắt còn có chút nước mắt, thật đáng thương.
LingLing Kwong ɭϊếʍ ɭϊếʍ khoang miệng bên phải, nhìn dáng vẻ này của nàng, đồ vật phía dưới càng sưng to đến lợi hại.
"Dùng tay của em nhẹ nhàng xoa hai tinh hoàn kia!" Cô vỗ vỗ đầu nàng chỉ huy.
"Ô ân!" Orm nức nở đáp lại, quỳ trêи mặt đất giữ thẳng lưng, hai tay nhỏ nắm lấy hai viên tin hoàn kia xoa bóp, sợ dùng sức sẽ bị đánh, chỉ có thể không ngừng vuốt ve.
LingLing Kwong thoải mái thở dài một ngụm, Orm nghe vậy trong lòng thế nhưng có chút vui vẻ.
Nàng bị làm sao vậy.
Nàng rõ ràng là chỉ làm theo mệnh lệnh.
Nhưng mà vì cái gì lại cảm thấy rất hưng phấn...
Cái suy nghĩ này không thể hiểu thấu, nàng cần phải nhanh chóng làm cô bắn ra, như vậy mới tránh được một lần trừng phạt!
Nàng chỉ nghĩ không bị trừng phạt, nhưng lại quên đi chuyện nàng vốn dĩ là bị cưỡng bách.
Nước đã chảy, LingLing Kwong không có tâm tình để ý những chuyện này, hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi hạ thân sắp bắn tinh.
Cô lại kêu lên một tiếng, Orm biết thời cơ đã đến, trong lòng hung ác, đem đồ vật thô dài kia trực tiếp thọc vào cổ họng mình.
LingLing Kwong trực tiếp bắn ra, toàn bộ tinh dịch đều bị Orm nuốt vào trong bụng, khuôn mặt nghẹn đến hồng hồng ngẩng đầu nhìn cô, lại vươn đầu lưỡi ra rửa sạch hạ thân cho cô.
LingLing Kwong thoải mái híp mắt, nhéo nhéo núm vú nàng, "Làm không tồi."
Giọng nói của cô cực kỳ quạnh quẽ lại mang theo dụ hoặc khàn khàn.
"Cảm, cảm ơn chủ nhân khích lệ!"
Orm kẹp chặt tiểu huyệt, phía dưới của nàng thật ngứa.
Thật ngứa!
Thật muốn bị cô đâm!
Thật muốn bị cô hung hăng xỏ xuyên qua!
LingLing Kwong nhìn ra phản ứng của nàng, một bộ dáng phát tao khát vọng cầu thao.
"A." Cô cười một tiếng, "Yên tâm, đợi lát nữa có thời gian sẽ thao em! Trước đó thành thật kẹp chặt tiểu huyệt của em chút, lát nữa trừng phạt sẽ bắt đầu!"
"Vâng chủ nhân!"
Nàng thế nhưng lại bắt đầu mong đợi.
Chờ mong bị cô thao!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top