Chương 96: Ngoại truyện 2
Hôm nay thời tiết ở Hà Lan đặc biệt sáng sủa, bầu trời bao la xanh thẳm, giáo đường hôn lễ rất là náo nhiệt. Bởi vì là hôn lễ của người ngoại quốc, lại còn là của cặp đôi đồng tính đến từ châu Á, cho nên rất nhiều dân bản xứ cảm thấy hiếu kỳ, họ đi ngang qua đều vây đến xem, không khí hôn lễ càng thêm vui vẻ.
Quảng Linh Linh vừa bước lên thảm đỏ, khoé môi liền mỉm cười, tuy rằng nhà họ Quảng trừ Iran thì không còn ai tham dự, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tâm tình tốt đẹp của Quảng Linh Linh. Lúc đầu ước nguyện tổ chức hôn lễ vốn chỉ là chuyện giữa cô và Trần Mỹ Linh, nàng cũng không để ý người khác như thế nào.
Bên tai vang lên tiếng mục sư chủ hôn, Quảng Linh Linh mặc một bộ âu phục trắng có chích eo được thiết kế riêng đối mặt với Trần Mỹ Linh mặc váy cưới trắng tinh trên mặt tràn đầy thanh xuân tươi cười. Hai người nhìn nhau đầy yêu thương, tay nắm tay trao nhau nhẫn cưới. Lúc hai người ôm hôn nhau, ngoài bạn bè người thân nhiệt liệt hoan hô chúc mừng, người qua đường cũng vỗ tay huýt sáo.
Quảng Linh Linh khẽ hôn lên môi Trần Mỹ Linh, ôm chặt Trần Mỹ Linh, thời khắc này tâm hai người quá mức hạnh phúc, ôm thật lâu không muốn tách rời.
Kết thúc buổi lễ, Quảng Linh Linh phân phó nhân viên phục vụ mang thêm thức ăn chiêu đãi khách địa phương, thay xong âu phục, cô dẫn theo Trần Mỹ Linh xuyên qua đám người, tuy mệt nhưng lại như trước không biết mệt mỏi nghe mọi người chân thành chúc phúc, trên mặt tươi cười càng nhiều hơn.
Thẳng đến buổi chiều, khách mới tan hết. Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh, thể lực của nàng chống đỡ hết nổi, cô kêu Viên Hiểu Dật tiếp đãi mấy người còn lại, rồi cùng người thân trở về khách sạn.
Trong phòng tân hôn Trần Mỹ Linh hơi mệt nên nằm trên giường, nàng híp mắt thấy thị trưởng đang cẩn thận sửa sang lại trang phục cưới của hai người, nhịn không được đau lòng nói: "Không cần gấp, nhanh nằm nghỉ ngơi một chút, cả ngày đều mệt mỏi rồi."
"Lập tức xong rồi, chị muốn đem trang phục treo lên thật cẩn thận, đây là kỉ niệm rất có ý nghĩa với chúng ta." Quảng Linh Linh vừa tiếp tục vừa nói với Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh mỉm cười hạnh phúc xoay người, nàng thả lỏng thân thể nhắm hai mắt lại, nghe tiếng động bên người một chút liền ngủ mất.
Quảng Linh Linh thu dọn xong quần áo, nhìn Trần Mỹ Linh đang ngủ say, trên mặt nàng tràn đầy hạnh phúc. Trải qua nhiều chuyện như vậy, qua ngày quan trọng hôm nay, rốt cuộc cô đã có thể như ý nguyện, cùng Trần Mỹ Linh trọn đời bên nhau.
Nhân lúc Trần Mỹ Linh ngủ, Quảng Linh Linh đi qua phòng Cristina bên cạnh. Gõ cửa đi vào, trong phòng có rất nhiều người đang ngồi. Nhìn thấy Quảng Linh Linh đi vào, bọn họ ngừng nói nhìn nhau khó hiểu.
Quảng Linh Linh quét mắt qua mọi người, rồi hồ nghi xoay người nhìn Cristina.
Cristina mím môi cười cười cũng không nói gì, đi đến ngồi cạnh Trương Trí.
"Sao cậu không ở cùng cô vợ mới, chạy đến chỗ chúng mình làm gì?" Viên Hiểu Dật lên tiếng, nàng ngồi trên sofa, vắt chéo chân, có chút giả vờ ghét bỏ nhìn Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh nheo mắt nói: "Các cậu như thế nào đều tụ ở đây? Có phải bí mật mưu đồ chuyện gì xấu hay không?" Cô đi đến sofa ngồi xuống cạnh Viên Hiểu Dật.
"Các nàng tính phá động phòng." Lam nói ra, khi nói nàng còn tỏ ra rất nghiêm trang.
"Phá động phòng?" Quảng Linh Linh có chút giật mình, cô trừng mắt lạnh giọng hỏi: "Đêm động phòng của mình các cậu cũng dám phá sao?"
Mọi người cười hắc hắc không nói chuyện. Cristina cong khoé miệng, trong lòng nghĩ đêm động phòng năm trước của mình, Quảng Linh Linh thật sự là không có đến phá.
Thừa dịp mọi người đều ở đây, Quảng Linh Linh tuyên bố qua đêm nay cô sẽ mang Trần Mỹ Linh đi hưởng tuần trăng mật. Ngoài người nhà Trần Mỹ Linh, còn có vài người chưa ra nước ngoài bao giờ, đặc biệt là quốc gia xinh đẹp như Hà Lan, còn chơi có chút chưa tận hứng. Mọi người thương lượng tính ở thêm vài ngày, nghe Quảng Linh Linh thản nhiên cười nói ra như vậy, đây là ý của Quảng Linh Linh, có mấy người bạn ở đây, cô cũng không sợ Trần ba ba, bà nội, Iran không có người dẫn đi chơi.
Ra khỏi phòng Cristina, Quảng Linh Linh đi qua phòng Iran. Iran ở chung phòng với bà nội và Trần ba ba, hơn một năm ở chung, Iran còn muốn gắn bó thân thiết với nhà Trần Mỹ Linh hơn là nhà ba mẹ của cô.
Trần Khải Hồng mở cửa, Quảng Linh Linh đi vào liền nghe thấy giọng Iran non nớt truyền ra: "Bà ơi, mẹ với mẹ Mỹ Linh kết hôn có phải cũng giống như khi mẹ kết hôn với ba ba? Con thấy hai người rất là thân mật."
Nghe Iran nói, Quảng Linh Linh nhíu mày bước vào, lúc trước cô cũng do dự thật lâu mới cho Iran đi đến Hà Lan, vì cô nghĩ sau khi kết hôn Iran sẽ đến sống cùng cũng không nên gạt thằng bé. Quảng Linh Linh đột nhiên có chút nóng vội, do bình thường bận rộn công tác, Iran lại hay ở nhà Trần Mỹ Linh, nên cô cũng không lo lắng giải thích rõ với con trai.
Iran thấy mẹ đi vào, nó biết mẹ không thích mình hỏi về chuyện người lớn, vội lấy tay chặn miệng, hơi lo sợ nhìn Quảng Linh Linh.
"Tiểu Quảng, đến đây, bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi rồi." Bà nội xoa đầu Iran, bà ngồi qua một bên để Quảng Linh Linh ngồi xuống.
"Con còn nhỏ sao hỏi nhiều vấn đề như vậy, đợi về nước, mẹ sẽ giải thích với con, mấy ngày nay ngoan ngoãn nghe lời bà, có biết không?" Quảng Linh Linh gật đầu chào bà nội, rồi ngồi xuống nói với Iran.
"Dạ, con biết rồi." Iran thè lưỡi liền chạy ra ngoài chơi với Trần ba ba.
"Cũng là tại con, trước khi đi không nói rõ ràng với thằng bé, con nít bây giờ cũng thật là khôn lanh, biết nhiều chuyện còn hơn người lớn." Quảng Linh Linh thấy Iran đi ra ngoài, cô cau mày nói với bà nội.
Bà nội cười cười yêu thương nhìn cô nói: "Việc này con không cần bận tâm, bà sẽ xử lý tốt, sẽ không để thằng bé bị ảnh hưởng gì xấu."
Quảng Linh Linh gật đầu nói: "Lần đầu tiên bà đến Hà Lan, con có kêu người dẫn mọi người ra ngoài dạo chơi, con với Mỹ Linh vài ngày nữa phải trở về đi làm, nên con muốn dẫn Mỹ Linh đi du lịch."
Bà nội cũng gật đầu nói: "Hai người trẻ tuổi các con đi chơi đi, không cần lo cho chúng ta, Iran vừa vào tiểu học cũng không thể nghỉ học nhiều quá, ở thêm 1-2 ngày chúng ta cũng trở về, ở trong khách sạn bà cũng thấy không quen."
Quảng Linh Linh đứng lên, đưa ra bao lì xì đỏ đã sớm chuẩn bị, cô nói: "Có chút tiền bà cầm lấy, biết bà không dùng được thẻ ngân hàng, nên con chuẩn bị chút tiền mặt cho bà, muốn mua gì cứ mua, không cần nói với con." Dứt lời, cô còn mỉm cười.
Bà nội tiếp nhận bao lì xì, nghĩ nghĩ một chút rồi bỏ vào trong túi áo, tuy bà không muốn Quảng Linh Linh dùng phương thức như vậy để biểu đạt tình cảm, nhưng bà cũng không muốn phản đối Quảng Linh Linh, bởi vì hôm nay cô đã chính thức trở thành người nhà của Trần gia.
Ra khỏi phòng bà nội, xử lý tốt hết thảy mọi chuyện, Quảng Linh Linh có chút nóng vội trở về phòng mình, đẩy cửa ra không thấy có động tĩnh gì, đi vào phòng ngủ thấy cô vợ nhỏ vẫn còn ngủ say như trước.
Quảng Linh Linh đi vào phòng tắm thoải mái tắm rửa, rồi lên giường kéo Trần Mỹ Linh ôm vào lòng, bất tri bất giác cũng ngủ thật an ổn.
Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, hai người ngủ thẳng đến 8 giờ tối mới tỉnh dậy.
Quảng Linh Linh điện thoại kêu thức ăn, lúc Trần Mỹ Linh ra khỏi phòng tắm, thì thức ăn đã được dọn lên bàn ngoài ban công, nàng vui vẻ rúc vào người thị trưởng nói: "Linh Linh, em cảm giác rất hạnh phúc."
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh mang vẻ mặt thoả mãn, nhẹ cười không nói gì.
Sau khi ăn xong, hai người thay quần áo tay trong tay ra ngoài tản bộ, ban đêm trời có chút lạnh gió thổi tới trên người cũng rất thoải mái, Trần Mỹ Linh nhìn bàn tay đang nắm tay mình, nàng dựa đầu vào vai thị trưởng cùng nhau bước đi.
"Chỉ tiếc Na Na và Dịch Dương không thể đến đây dự hôn lễ của chúng ta." Trần Mỹ Linh xa xăm nói.
"Các nàng đang là thời gian tốt nghiệp quan trọng, cũng là chị sơ sẩy không chuẩn bị trước visa cho hai nàng." Quảng Linh Linh nhẹ giọng nói.
Quảng Linh Linh cảm giác Trần Mỹ Linh có hơi rầu rĩ nên nói tiếp: "Trở về nước, chị sẽ làm một yến tiệc nhỏ ở khách sạn Giang Chi Vịnh, nơi chúng ta lần đầu gặp nhau, đến lúc đó em mời các bạn của em đến."
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn Quảng Linh Linh một hồi, vui vẻ nở nụ cười, dùng sức gật đầu.
Hai người nắm tay nhau ngồi trên thềm đá bên hồ, dựa đầu vào nhau không ai nói chuyện, gió đêm thổi làm tóc hai người nhẹ bay, quấn quanh cùng nhau. Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía du thuyền sáng rực trên hồ, đêm yên lặng khiến cho lòng người cũng yên tĩnh, tinh tế thưởng thức phát giác mọi thứ thật quá mức tốt đẹp, Trần Mỹ Linh nhích sát vào người Quảng Linh Linh, nghĩ đến tương lai mặc kệ còn bao nhiêu khó khăn phải đối mặt, đều có người yêu ở cạnh bên người trong lòng nàng liền tràn ngập hy vọng.
Nàng tưởng rằng tình yêu của hai phụ nữ là rất mong manh, không đương đầu được sóng gió, cho nên đến giờ vẫn không thực tin tưởng.
Thẳng đến giờ khắc này nàng mới hiểu được, chỉ cần hai người yêu nhau chân thành bên nhau, dù cho cả thế giới có phản đối thì cũng không sao.
Chỉ cần có tình yêu, hết thảy vấn đề đều không là gì cả.
Trần Mỹ Linh kéo thị trưởng đi về khách sạn, nàng biết đêm nay nàng sẽ chính thức trở thành nữ nhân của thị trưởng, cho dù hiện tại người nhà họ Quảng còn không chân chính thừa nhận nàng, nhưng nàng tin tưởng tình yêu của cả hai sẽ làm động tâm được những người thương yêu các nàng.
Toàn Văn Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top