Chương 88


Từ trước đến nay, lúc ăn cơm Quảng Linh Linh đều không nói chuyện, cô yên tâm thoải mái ăn để con trai cho bà nội chiếu cố, mà đối với Trần Khải Hồng cô cũng không hề nôn nóng.

Sau khi ăn xong mọi người rời phòng ăn, Trần Mỹ Linh đang dọn chén đũa, bà nội thúc giục nàng mau ra ngoài chơi với Iran, còn bà tay chân nhanh nhẹn bắt đầu rửa chén.

Quảng Linh Linh thấy Trần Khải Hồng ngồi trên sofa, cô cũng vội vàng qua đó ngồi. Trần Khải Hồng uống rượu nên mặt có hơi đỏ hồng, hắn nhìn Quảng Linh Linh, nói: "Cô không quen uống rượu đế?"

Quảng Linh Linh cười nhạt một chút, nói: "Có thể nói như vậy."

"Nồng độ cồn cao mà lại cay, các người sẽ không quen uống." Trần Khải Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không nhìn Quảng Linh Linh, như là đang tự nói.

"Mỹ Linh, em mang Iran vào phòng chơi đi." Quảng Linh Linh nhìn qua Iran ngồi chơi cách đó không xa, cô quay qua nói với Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh đang nhìn Iran vẽ tranh, nàng có chút thắc mắc ngẩng đầu nhìn lại thị trưởng, sau đứng dậy nắm bàn tay nhỏ bé của Iran đi vào phòng của mình.

Trong phòng khách chỉ còn lại Quảng Linh Linh và Trần ba ba, Quảng Linh Linh cân nhắc từ ngữ một chút, nói ra: "Cảm ơn cả nhà của ngài, đối xử với Iran tốt như vậy."

Trần Khải Hồng đem trà ngon rót vào tách cho Quảng Linh Linh, nói: "Không cần khách sáo, khó có ai được bà lão yêu mến như thằng nhóc này."

"Cảm ơn!" Quảng Linh Linh một tay cầm tách trà, nhìn người đàn ông thành thật trước mặt, cô nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói tiếp: "Tôi biết rõ trong lòng ngài nhất định là còn vách ngăn, tôi vẫn muốn tìm một cơ hội cùng ngài trò chuyện. Một là công tác của ta thật sự quá bận rộn, hai là cũng cảm thấy bây giờ còn chưa phải lúc."

Trần Khải Hồng ngẩng đầu chăm chú nhìn Quảng Linh Linh, nói: "Không phải vách ngăn, tôi vẫn không tiếp thụ được loại chuyện này. Không chấp nhận được hai người như vậy, tôi không biết là hai nữ nhân cùng một chỗ thì có cái gì hạnh phúc."

Quảng Linh Linh giống như sớm dự liệu được Trần ba ba sẽ nói như thế, cô nhàn nhạt cười nói: "Có nhiều việc ban đầu đều không được tán thành, tiếp nhận, người phương đông vốn thâm căn cố đế, tư tưởng phong kiến bảo thủ. Tôi không hy vọng xa vời, không hy vọng ngài có thể nhanh chóng chấp nhận chúng tôi, tôi nghĩ không cần biết như thế nào, chuyện tôi yêu Mỹ Linh tôi nhất định sẽ yêu cho đến già. Xin ngài đừng khó dễ chúng tôi là tốt rồi." Quảng Linh Linh lúc nói chuyện giọng điệu có chút cường thế, cô nâng tách trà uống một hớp nhỏ, trà vừa vào miệng, cô nhẹ nhíu mày, nghĩ đến cái gì đó, nói tiếp: "Tôi nghe nói mấy ngày hôm trước đài truyền hình có đến trường Mỹ Linh thông báo tuyển dụng, em ấy không có trúng tuyển. Mỹ Linh cũng đã sắp lên năm thứ tư, ngài xem em ấy học cái ngành này thì nên phát triển theo con đường nào?"

Trần Khải Hồng hiển nhiên không ngờ tới Quảng Linh Linh lại đột nhiên chuyển qua vấn đề công việc của Trần Mỹ Linh, hắn nhất thời không kịp phản ứng. Trần Khải Hồng trong lòng nghĩ "Người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt mình thật đúng là không phải bình thường, lúc nói chuyện đều do nàng làm chủ đạo."

"Chuyện đài truyền hình, Mỹ Linh có nói sơ cho tôi nghe." Trần Khải Hồng nhìn qua hướng phòng Trần Mỹ Linh, còn nói: "Những chuyện này trước giờ không cần tôi hao tổn tâm tư, gia đình như chúng tôi, sau khi tốt nghiệp Mỹ Linh chỉ có thể cố gắng tự mình tìm việc làm mà thôi."

"Mỹ Linh rất hạnh phúc." Quảng Linh Linh đột nhiên toát ra một câu như vậy, cô nghiêm túc nhìn Trần Khải Hồng nói: "Mỹ Linh là người rất có tài, tôi cũng như ngài đều muốn em ấy có một cuộc sống hạnh phúc, đợi em ấy tốt nghiệp tôi sẽ sắp xếp công việc cho em ấy."

"Cái này sẽ không phiền cô, cứ để nó tự mình cố gắng đi." Trần Khải Hồng trầm mặt, hắn rất không thích Quảng Linh Linh nói những lời này với giọng điệu có hơi cao ngạo như thế.

Quảng Linh Linh đứng lên, cầm lấy áo khoác, nhẹ nói: "Vậy thì không làm phiền ngài, tôi mang Iran trở về trước." Dứt lời cô nhấc chân đi về phòng Trần Mỹ Linh.

Trong phòng Trần Mỹ Linh nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, nàng vội rời xa cánh cửa, nàng cũng không muốn bị thị trưởng phát hiện là nàng đang nghe lén... Mà nàng không biết là không phải chỉ có mình nàng nghe lén, mà bà nội ở trong bếp cũng vừa thu hồi động tác giống nàng, vừa suy nghĩ gì đó vừa tiếp tục lau chùi phòng bếp.

Mùa đông ở Giang Vịnh cũng rất ngắn, qua năm thì vạn vật lại bắt đầu sống động trở lại, trời cũng ấm dần lên, ảnh hưởng cũng làm tâm tình con người tốt hơn.

Trần Mỹ Linh ít ở kí túc xá của trường nữa vì bây giờ nàng thường trở về căn nhà mới mà thị trưởng mua, thị trưởng cũng gần như mỗi ngày đều trở về nhà cùng nàng, mà làm cho Trần Mỹ Linh khó hiểu chính là Iran và dì Hồng cũng thường xuyên xuất hiện ở đây, nàng có chút không hiểu rõ, ba Iran không phải đã về nước rồi sao?

Gần đây Lục Hạo Vũ rất uể oải, hắn cần tập làm quen với rất nhiều nghiệp vụ của công ty trong nước, chuyện tình cảm thì Quảng Linh Linh thường xuyên không về nhà ngủ mà ngay cả đứa con trai cũng chơi trò mất tích, mà làm cho hắn nhức đầu nhất chính là nàng bạn gái nước ngoài đã hẹn thời gian ba ngày nữa "Nếu anh không qua đây thì em đi qua đó." Những lời này luôn chạy loạn trong tâm trí hắn, Lục Hạo Vũ cảm thấy rất bất lực... Hắn không thể đi ra nước ngoài, hắn hiểu rõ nếu bạn gái thật sự về đây và bị Quảng Linh Linh phát hiện thì mọi chuyện thật sự hoàn toàn chấm dứt.

Mấy ngày kế tiếp bởi vì Lục lão gia luôn ở công ty, Lục Hạo Vũ dù trong lòng có không yên cũng không thể không ngoan ngoãn làm việc đúng giờ. Lúc rảnh rỗi, hắn cầm điện thoại qua vô số lần muốn gọi cho Quảng Linh Linh, nghĩ chất vấn nàng đang ở đâu? Nhưng cuối cùng đành từ bỏ ý nghĩ này. Hắn đã không thể cùng Quảng Linh Linh biện bạch cái gì nữa, đáy lòng đã mất hết khí thế lúc trước. Trước mắt cấp bách nhất chính là giải quyết chuyện nàng bạn gái ở nước ngoài. Lục Hạo Vũ ôm đầu đau khổ nằm lên bàn, giữ lại hay nên bỏ, chuyện này thật làm cho hắn rất đau đầu.

Lúc chiều trời có mưa nhỏ, nên trong văn phòng ánh sáng thoáng cái liền tối sầm xuống. Lục Hạo Vũ đứng dậy mở mấy cái đèn, rót ly nước, lúc này điện thoại lại vang lên ngoài dự tính.

Lục Hạo Vũ bước nhanh đi đến trước bàn cầm lấy điện thoại, không biết số lạ này của ai, hắn nhíu mày không kiên nhẫn từ chối cuộc gọi. Vài giây sau, điện thoại lại lần nữa vang lên, hắn nhấn phím nghe thấp giọng nói: "Nghe đây..."

Bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau một giọng nữ dễ nghe vang lên. Người nữ nói tiếng Anh, Lục Hạo Vũ cơ hồ run lên, chuyện mà hắn lo sợ cuối cùng đã xảy ra.

Khi Lục Hạo Vũ chạy tới sân bay liền trông thấy một dáng người cao gầy, nữ ngoại quốc tóc vàng đứng ở trong mưa, không có dù, nàng mặc áo khoác màu vàng nhạt, ánh mắt tìm kiếm xung quanh. Lục Hạo Vũ nhanh chóng đi đến, vừa nhận vali trong tay cô gái, vừa đau lòng nén giận nói: "Như thế nào lại đứng ở ngoài đợi? Mắc mưa rất dễ bị cảm."

Cô gái nhìn thấy người tới, ánh mắt trở nên vui vẻ, nàng vuốt lại tóc đang bị gió làm tán lạc, đôi mắt đẹp nhìn về hướng Lục Hạo Vũ. Nàng tiến lên dựa sát vào lòng ngực của hắn, hai tay choàng qua cổ rồi hôn môi hắn.

Lục Hạo Vũ lặng vài giây, có chút đau lòng vuốt ve gò má của nàng, nhiệt tình hôn trả nàng, khi hắn ôm nàng vào lòng, những rối rắm trong lòng nhiều ngày nay đều trở nên nhạt nhoà.

Trong văn phòng rộng rãi của thị trưởng, Quảng Linh Linh đang ngồi bận rộn tại bàn làm việc. Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, nàng ngẩng đầu thấy Giang Minh Kiệt đi đến.

"Quảng thị trưởng, ngài tìm tôi?"

"Ừ, an bài cho cậu đi làm một chút chuyện."

Quảng Linh Linh bỏ kính mắt sang một bên, khoanh tay suy nghĩ một chút, còn nói: "Mấy ngày hôm trước đài truyền hình đi trường X tuyển người, cậu tự mình đi tìm hiểu qua, coi có vị trí nào cho Mỹ Linh không, tốt nhất làm cho cô bé có thể đi thực tập sau học kì này."

"Tốt, tôi ngay lập tức đi tìm hiểu." Giang Minh Kiệt mỉm cười, thị trưởng an bài công việc làm cho hắn thụ sủng nhược kinh, có loại cảm giác lại một lần nữa được tín nhiệm, hắn vui vẻ xoay người rời khỏi phòng.

Quảng Linh Linh cúi đầu xuống nhìn văn kiện trên bàn mà xuất thần, đối với việc làm cho Mỹ Linh tiến vào đài truyền hình, cô thật đã suy nghĩ kĩ qua vài ngày. Cô vốn hi vọng hai người có thể sống bên nhau bình bình đạm đạm hạnh phúc, thân phận của cô đã rất nhạy cảm, cô cảm thấy không thể để cho Trần Mỹ Linh cũng trở thành người của công chúng, nếu như vậy về sau cuộc sống của hai người sẽ có những phiền toái không lường trước được. Quảng Linh Linh khẽ vuốt mắt, nghĩ thầm tan việc sẽ đến đón Trần Mỹ Linh về nhà, cũng là nên hỏi qua ý kiến của Trần Mỹ Linh một chút.

Trên khán đài trường X, Trần Mỹ Linh cùng mấy người bạn đang ngồi trên bậc thang có chút không có tinh thần. Ngày hôm qua mưa một đêm, giữa trưa nay tuy mặt trời chiếu cao rực rỡ nhưng không khí thực sự rầu rĩ, mang đầy hơi ẩm.

"Mỹ Linh không có ý định tìm công việc gì sao?" Tôn Hồng Na dựa vào người Dịch Dương miễn cưỡng hỏi Trần Mỹ Linh.

"Ừ, có nghĩ qua. Qua mấy tháng nữa là năm tư rồi, ở trong trường học cũng không có việc gì nữa."

"Tìm cái gì mà tìm, chúng ta cũng chỉ còn ở trường một năm nữa, về sau sẽ có thời gian cho chúng ta tìm việc thôi." Dịch Dương nói, giọng điệu nàng có chút khinh thường.

"Dương tưởng ai cũng như Dương sao? Hận không thể mỗi ngày đều không có việc gì mới tốt, Dương đúng là đồ lười biếng." Tôn Hồng Na huých khuỷu tay Dịch Dương có chút tức giận nói.

Dịch Dương bĩu môi, lầm bầm nói: "Mỗi lần đều nói tôi, không phải đã hẹn cùng thi nghiên cứu sinh sao?"

Trần Mỹ Linh mỉm cười nhìn hai cô bạn tốt, nàng không có lên tiếng, lên năm tư sẽ đi thực tập là ý định nhiều năm qua của nàng. Huống chi bây giờ vừa chuyển nhà, nên rất cần tiền, nàng phải mau ổn định công việc để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho ba ba.

"Mình hiện tại cũng đang vì cái này mà đau đầu, thi nghiên cứu." Tôn Hồng Na nói tiếp, nói đến đây nàng lắc đầu, thật không có tâm tư để học tiếp.

"Không muốn học tiếp thì đi tìm việc, gia cảnh nhà cậu tốt như vậy cũng không lo không tìm được công việc tốt." Trần Mỹ Linh quay qua ôn nhu nói với Tôn Hồng Na.

Tôn Hồng Na mím môi nhìn Dịch Dương, nàng không lo lắng cho mình nhưng mà Dịch Dương thì làm sao? Ra trường rồi bước vào xã hội, phần tình cảm này nàng không biết có thể kiên trì trong bao lâu, dù sao hoàn cảnh thay đổi lòng người cũng sẽ đổi thay.

"Thị trưởng đại nhân của cậu đâu? Các cậu không phải bây giờ rất tốt sao, có chỗ dựa tốt như vậy cậu còn lo không tìm được việc?" Dịch Dương tiện tay nghịch tóc Tôn Hồng Na, nhìn qua Trần Mỹ Linh lười biếng hỏi.

Trần Mỹ Linh hơi xấu hổ, nhẹ nói: "Mình không muốn lợi dụng nàng, mình bên nàng chỉ đơn thuần là vì yêu nàng, nàng có thân phận gì hay điều kiện vật chất thế nào với mình không liên quan."

"Thật ra cũng đâu có sao, xã hội bây giờ tự dựa vào bản lĩnh của mình mà tìm việc thật sự rất khó khăn." Tôn Hồng Na trên mặt cũng hiện ra vẻ bất đắc dĩ, nàng nói: "Cũng như mình, cần nhờ đến người nhà, đều là giống nhau thôi."

Trần Mỹ Linh như có điều suy nghĩ, nàng nhìn về phía xa xa, nàng không đồng ý cách nói như vậy, nàng biết rõ hiện tại tìm được việc làm tốt rất không dễ dàng, nhưng ít ra nàng sẽ thử cố gắng, nàng không muốn vừa mới bắt đầu đã dựa vào người khác. Loại tư tưởng này làm nàng cảm giác mình rất là vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top