Chương 87: Tái nhập nhà Mỹ Linh
4 giờ chiều, tại cửa ra vào rạp chiếu phim.
Một đôi tình nhân đi ra, trong đám người, Trần Mỹ Linh vẫn cúi đầu chăm chú đi, còn Quảng Linh Linh đi bên cạnh thì thỉnh thoảng quay sang nhìn nàng.
"Cũng chỉ là phim thôi, hết phim cũng đừng suy nghĩ nhiều." Quảng Linh Linh nhẹ nhàng nắm tay Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu gượng ép nở nụ cười, vừa xem một bộ phim kết cục có chút bi thương, nàng biết rõ đây chẳng qua là phim ảnh, nhưng mà nhàn nhạt ưu thương trong lòng bồi hồi như thế nào cũng không tan đi.
"Được rồi, đừng thương tâm, suy nghĩ xem chúng ta nên đi đâu ăn chiều?" Quảng Linh Linh sủng nịch xoa xoa tóc Trần Mỹ Linh, ôn nhu hỏi.
Trần Mỹ Linh nhìn đồng hồ thắc mắc hỏi: "Chị không đi đón Iran sao?"
"Dì Hồng đi đón, không cần chúng ta đi."
"Vậy hôm nay chúng ta đi đón thằng bé đi?"
Nghe xong đề nghị của Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh sững sờ, cô suy nghĩ một chút nói: "Được, nếu đi đón Iran, thì sau đó đến nhà của em ăn cơm."
"Đến nhà của em ăn cơm?" Trần Mỹ Linh mở to miệng lặp lại lời của thị trưởng.
"Đúng vậy, có vấn đề gì?"
Trần Mỹ Linh cũng hiểu được chính mình có điểm phản ứng quá khích, nàng cúi đầu xuống không nói chuyện. Trong lòng lại nghĩ, ba ba hiện tại căn bản không có chấp nhận thị trưởng đại nhân, lần trước dọn nhà nhìn thấy sắc mặt của ba ba còn thật không tốt hơn nữa khẩu khí nói chuyện cũng rất cứng ngắc. Trần Mỹ Linh cảm thấy trong nội tâm không thoải mái, nàng không nghĩ tới thị trưởng đại nhân còn có thể chịu được bị đối đãi như vậy? Trần Mỹ Linh lén nhìn sang thị trưởng, nàng không muốn để cho thị trưởng đại nhân bị người khác uỷ khuất, dù cho người kia là ba ba của nàng.
"Linh Linh, các cậu cũng tới đây đi dạo phố a?"
Đột nhiên một giọng nói truyền tới, Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh nhìn qua liền trông thấy Cristina và Trương Trí.
"A, thật đúng là trùng hợp." Quảng Linh Linh cười nhạt trả lời.
Cristina cười rất tươi, nàng buông tay bạn trai đi đến cạnh Trần Mỹ Linh, nghiêng đầu nói: "Thấy sao em có vẻ không vui a?"
Trần Mỹ Linh vội nở nụ cười, ngọt ngào nói: "Chào chị Cristina, chào anh rể."
"Chào em, Mỹ Linh." Trương Trí đứng cách ba người vài bước, cởi mở cười.
"Linh Linh, qua một thời gian ngắn nữa, mình cùng Trương Trí sẽ xa nhà." Cristina giống như chợt nhớ chuyện gì, nàng hưng phấn quay qua nói với Quảng Linh Linh.
"Xa nhà? Muốn đi đâu, sẽ đóng cửa phòng khám a?"
"Chuyện làm ăn của tiểu Trí cần đi xử lý, mình muốn đi cùng. Mình muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn, từ hồi về nước đến giờ đã mấy năm mình đều không có thật sự nghỉ ngơi."
"Đi xa giải sầu cũng tốt, chủ ý này rất không sai." Quảng Linh Linh gật đầu, cười cười nhìn Trương Trí.
"Chúng mình tính khi trở về sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, mình cũng đến lúc nên mặc áo cưới rồi." Cristina trở lại đứng cạnh Trương Trí, ôm cánh tay hắn tinh nghịch nói.
Quảng Linh Linh nắm tay Trần Mỹ Linh, cười nhẹ nói: "Tốt, mình chuẩn bị tiền mừng cưới cho các cậu."
"Chuyện đương nhiên, đến lúc đó các cậu một người cũng đừng hòng chạy." Đắm chìm trong hạnh phúc, Cristina có vẻ rất vui, nàng nói xong kéo Trương Trí đi lên phía trước, rồi nói: "Không quấy rầy thế giới riêng của hai người, mình còn phải đi mua mấy bộ quần áo."
Quảng Linh Linh phất phất tay, nói: "Ok, khi nào đi nhớ nói cho mình biết, có thời gian mình đi tiễn các cậu."
Nghe Quảng Linh Linh nói, Trương Trí cười haha: "Không dám làm ngài đại giá, chúng tôi ra sân bay cũng không thể để cho thị trưởng đi tiễn a."
Quảng Linh Linh liếc mắt Trương Trí, phất phất tay nói: "Chúng tôi đi, có gì liên lạc điện thoại."
Hai người theo lề đường đi đến bãi đậu xe, Trần Mỹ Linh buông lỏng nắm tay đổi sang kéo cánh tay thị trưởng, nàng cảm thấy cẩn thận vẫn hơn, tư thế này dù trên đường có người nhận ra thị trưởng cũng sẽ không dễ dàng bị hiểu lầm.
Quảng Linh Linh chỉ lo nghĩ cho tâm tình Trần Mỹ Linh nên cũng không để ý, hai người rất nhanh đi tới bãi đậu xe. Vào xe rồi, cô cài dây an toàn cho Trần Mỹ Linh xong cũng chưa vội khởi động xe, mà là từ băng ghế sau lấy ra một cái túi.
Quảng Linh Linh mở ví tiền lấy ra cái thẻ bỏ vào tay Trần Mỹ Linh: "Cái này em lấy dùng, mật mã là ngày sinh nhật của em."
Vốn tâm tình đã khá nhiều trong nháy mắt Trần Mỹ Linh lại nhăn mặt, nàng mở to mắt vừa định nói chuyện đã bị Quảng Linh Linh cắt đứt.
"Chị biết rõ em muốn nói gì, trước đó và bây giờ đã khác nhau, em không cần khách sáo với chị như vậy." Vừa nói Quảng Linh Linh còn nắm tay Trần Mỹ Linh như an ủi, thấy nàng vẫn do dự, lại nói tiếp: "Chị biết gia đình của em mới chuyển nhà, tiền cần dùng khẳng định không phải ít." Cô ôm vai Trần Mỹ Linh hôn thoáng qua rồi nhìn vào mắt Trần Mỹ Linh nói: "Là người yêu của em, mà công việc chị luôn bận rộn, khả năng không thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh em, cho nên, chị không muốn để bạn gái của chị phải chịu nhiều khổ cực."
Quảng Linh Linh nói dứt lời liền mỉm cười trấn an Trần Mỹ Linh, rồi vặn chìa khoá khởi động xe lái đi.
"Nhưng em không muốn tiền của chị." Nghe xong lời giải thích của thị trưởng, Trần Mỹ Linh nhỏ giọng trả lời.
"Em đã ở chung với chị, vậy vì cái gì còn muốn tính toán phân chia quá rõ ràng? Cái gì của chị của em, ai có khả năng thì bỏ ra nhiều hơn chút, đây không phải chuyện rất bình thường sao?" Quảng Linh Linh nhẹ nhàng cố gắng thuyết phục Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh bĩu môi nhìn cái thẻ trong tay một hồi cuối cùng mới bỏ vào trong túi, dù sao đây cũng là tâm ý của thị trưởng, nàng không thể giống như lúc mới quen cứ từ chối nàng.
"Chị đã đưa đơn ly hôn trình lên trên, em cũng biết, người giống chúng chị, cuộc sống tác phong nhất định phải rất nghiêm cẩn." Quảng Linh Linh vừa nói vừa nhẹ cười với Trần Mỹ Linh: "Đợi sự tình giải quyết xong, chị sẽ sắp xếp thời gian nói chuyện với ba ba của em."
Trần Mỹ Linh nghiêng đầu nhìn thị trưởng đại nhân, tuy lúc nàng nói không có biểu lộ gì quá mức, nhưng trong tim Trần Mỹ Linh như có dòng nước ấm chảy qua, ánh mắt của nàng như nóng lên, nói: "Linh Linh, chị không cần như vậy, em không nghĩ chị vì em phải làm nhiều như vậy." Đặc biệt là 'ly hôn', 2 từ này là Trần Mỹ Linh tự nói trong lòng.
"Không phải vì em, Mỹ Linh, em không hiểu rõ, hơn ba mươi năm nay, cuộc sống của chị hoàn toàn không vui vẻ. Sự xuất hiện của em chỉ là thôi thúc thêm ý nghĩ trong lòng của chị, để cho chị trở nên thêm kiên định. Cho nên, em không nên có gánh nặng, chị chỉ muốn sau này hai người chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau." Vừa nói cô vừa đạp phanh lại, chờ đèn giao thông, cô đưa một tay ra nắm tay Trần Mỹ Linh như truyền đạt tâm tình của mình.
Trần Mỹ Linh cảm động, nước mắt như muốn trào ra, nàng quay qua nhìn ngoài cửa xe, trong lòng nghĩ "Mình đã tích đức gì mà đời này có thể để cho mình gặp được một người yêu tốt như thị trưởng đại nhân đây."
"Nhưng mà, muốn vượt qua ổn định cuộc sống có lẽ phải cần một, hai năm nữa, cho nên em, đứa nhỏ vẫn còn đang trưởng thành cần phải an phận cho chị, chứ đừng có mà bởi vì ở bên chị nhiều quá rồi cảm thấy chán chị." Đang lúc Trần Mỹ Linh cảm động muốn khóc, Quảng Linh Linh lại học bộ dáng bĩu môi của nàng, ra vẻ đáng thương nói.
"Ai là đứa nhỏ? Em mới không như vậy." Trần Mỹ Linh quay qua sốt ruột nói.
"Ha ha." Ngón tay Quảng Linh Linh nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má Trần Mỹ Linh, giọng có chút trách cứ, nói: "Còn nói không phải là đứa nhỏ, động một chút lại khóc nhè."
Xe rất nhanh lái đến nhà trẻ Iran, Trần Mỹ Linh xuống xe quay qua không thấy thị trưởng đại nhân xuống xe, nàng khó hiểu xoay lại nhìn người trong xe, Quảng Linh Linh mở cửa sổ xe, khoát tay nói: "Em đi đón Iran, chị ở trong xe chờ hai người."
"Sao chị không đi cùng?" Trần Mỹ Linh thắc mắc hỏi.
Quảng Linh Linh tiếp tục khoát tay, Trần Mỹ Linh nhẫn nhịn nghẹn miệng, vừa đi đến cổng nhà trẻ vừa nghĩ "Đón thằng bé thì sao chứ, người này đến đây mà còn làm giá."
Lát sau, Quảng Linh Linh trông thấy Trần Mỹ Linh nắm tay Iran đi tới xe, cô hạnh phúc cười cười khởi động xe.
"Mẹ, sao nay mẹ lại có thể đến đón con?" Iran bò lên sau xe, ngả cái đầu nhỏ về phía trước vui vẻ hỏi.
"Hôm nay mẹ có thời gian rảnh, dì Mỹ Linh nói nhớ con, nên mẹ tới đón." Quảng Linh Linh vừa quay đầu xe vừa trả lời.
"Dì Mỹ Linh, hôm trước bà nội còn đón con về nhà ăn cơm."
"Con đã nói cho dì nghe một lần rồi a." Trần Mỹ Linh buồn cười quay qua gõ đầu Iran.
Iran lè lưỡi, nhìn Quảng Linh Linh nói: "Mẹ, mẹ dẫn con cùng dì Mỹ Linh đi ăn đồ ngon sao?"
"Đi nhà bà nội Trần ăn, bây giờ chúng ta đi siêu thị mua thực phẩm cho bà nấu."
"Quá tốt a, con rất thích đến nhà bà nội."
Trông thấy bộ dạng vui vẻ của Iran, Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh đều cười thật tươi. Quảng Linh Linh lái xe đến siêu thị gần nhà mới của Trần Mỹ Linh, bởi vì sợ trễ giờ cơm, ba người chỉ dùng nửa tiếng mua gần đầy xe đựng thực phẩm. Trần Mỹ Linh nhìn xe mua sắm mà thị trưởng đang đẩy, gương mặt đen lại, chỉ là một bữa cơm, có cần mua nhiều đến vậy không
Trần Mỹ Linh mang theo Quảng Linh Linh, Iran vào nhà. Mặc dù đã gọi về nhà báo trước, nhưng nàng vẫn lo sợ ba ba làm khó thị trưởng đại nhân.
Trần Mỹ Linh mở cửa ra, nép qua một bên để thị trưởng đi vào, mà Iran đi cuối lại không có chút khách khí chạy vào trước. Hai người đi theo vào thấy thằng quỷ nhỏ đã chạy đến sofa, thằng bé vui sướng nhảy lên người Trần ba ba thân mật chào hỏi. Mà ánh mắt Trần ba ba nhìn nó cũng rất yêu thương, hai người như đã quen nhau từ lâu.
Quảng Linh Linh trông thấy bộ dạng Iran không yên ổn, khẽ nhíu mày không nói gì thêm.
Iran chạy vào phòng bếp rồi, Trần Khải Hồng mới nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi Quảng Linh Linh. Sắc mặt tuy không tốt lắm, nhưng có lẽ trở ngại còn có những người khác, hắn cũng không nói thêm cái gì. Trong phòng ăn, Quảng Linh Linh chào hỏi bà nội xong, cô liền như đang ở nhà mình, trực tiếp đến mở tủ lạnh, bỏ thực phẩm vừa mua vào.
Một hồi sau, bà nội gọi mọi người vào ăn cơm. Quảng Linh Linh rửa tay rồi đến tủ lạnh lấy ra một chai rượu đỏ, cô đến trước bàn ăn vừa định nói chuyện đã nhìn thấy Trần ba ba nhíu mày liếc chai rượu trên tay cô. Quảng Linh Linh khó hiểu nhìn sang Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh lén dùng ánh mắt ra hiệu rượu đế trên bàn. Quảng Linh Linh hiểu rõ, cô đem rượu đỏ cất vào, đến ngồi xuống cạnh Trần Mỹ Linh.
"Tôi cùng ngài uống một chén." Lúc Trần Khải Hồng còn chưa có động tác gì, Quảng Linh Linh cầm nửa bình rượu đế có sẵn trên bàn mà cô còn không biết tên gì, cô rót cho hắn một chén, rồi rót cho mình một chén.
"Tiểu Quảng, rượu này có pha trộn, con có thể uống sao?" Không đợi Trần ba ba nói tiếp, bà nội đã nhìn Quảng Linh Linh quan tâm nói.
Quảng Linh Linh cười nhẹ gật đầu, bưng chén hướng về phía Trần ba ba lễ phép cụng một cái, rồi ngửa đầu sảng khoái uống gần nửa chén.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top