Chương 83: Một đêm ấm áp
Nghe thấy giọng Quảng Linh Linh như vậy, Cristina lập tức đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc bước nhanh ra cửa. Trần Mỹ Linh suy nghĩ một chút, thì thầm với Na Na một câu cũng đi theo ra ngoài.
Trần Mỹ Linh theo ra phòng khách, dừng ở bên cạnh sofa. Cách đó không xa, thị trưởng đang đứng đưa lưng về phía nàng, cửa nhà mở ra, Vicky đứng bên cạnh biểu lộ rất là xấu hổ.
Cristina kéo Vicky vào nhà, nhìn Quảng Linh Linh nói: "Là mình cho nàng địa chỉ kêu nàng tới đây. Linh Linh, để nàng đi vào nói chuyện a... Mấy ngày nữa nàng trở về nước rồi." Cristina lại quay qua Vicky nói một đống tiếng Anh.
Trần Mỹ Linh trông thấy người đến là Vicky, nàng hơi sững sờ, nàng không nghĩ tới nữ ngoại quốc này lại xuất hiện ở đây. Cuộc nói chuyện lần trước của hai người còn rõ mồn một trước mắt, mấy lời nói chanh chua còn ở tại bên tai. Trần Mỹ Linh không phủ nhận nàng thực không thích nữ nhân ngoại quốc này, người này tính cách mạnh mẽ tự tin đến gần như ích kỉ, làm cho nàng không tiếp nhận được.
Quảng Linh Linh đứng yên không nhúc nhích, Cristina nói dứt lời liền nhìn nàng, ánh mắt mang theo chút ít cầu xin.
"Linh Linh."
Lúc này Trần Mỹ Linh sau lưng lại mở miệng trước, nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Quảng Linh Linh quay đầu lại, nhìn Trần Mỹ Linh. Sau cô xoay người trầm mặt, nhìn Vicky nói gì đó mà Trần Mỹ Linh nghe không hiểu. Trần Mỹ Linh đứng sững sờ nhìn hai người nói chuyện, nghe giọng thị trưởng không hề có chút cảm tình, nàng nói không nên lời cảm giác trong lòng mình. Vicky cũng không giống với bộ dạng lần trước cùng nàng gây sự, ánh mắt Vicky khi nói chuyện với thị trưởng tựa hồ mang theo thận trọng dè dặt.
Qua khoảng 10 phút, Quảng Linh Linh không nói thêm gì nữa, nàng ra hiệu Ok liền xoay người đến cạnh Trần Mỹ Linh dắt tay nàng về lại bàn ăn.
Trên bàn ăn, mấy người vẫn chưa động đũa, Trần Mỹ Linh đi đến chỗ ngồi, Iran liền duỗi ra bàn tay nhỏ bé nắm tay nàng. Trần Mỹ Linh yêu thương xoa xoa đầu Iran, cười với thằng bé rồi ngồi xuống.
Cristina để Vicky ngồi giữa nàng và tiểu Trí. Viên Hiểu Dật hoàn toàn không hiểu chuyện tình, thấy mấy người ngồi xuống hết rồi, liền cùng Trương Trí bắt đầu ăn uống.
"Mỹ Linh, cậu thật đúng là lợi hại." Dịch Dương bên cạnh vừa gắp thức ăn vào miệng, vừa nhỏ giọng nói với Trần Mỹ Linh. Nàng nhìn ba người phụ nữ đối diện tràn đầy khí chất, thấy nữ ngoại quốc đang bô bô không biết là đang nói cái gì, nàng khoa trương giơ ngón cái với Trần Mỹ Linh.
"Cái gì?" Trần Mỹ Linh khó hiểu quay đầu, lúc này nàng đang săn sóc cho Iran ăn cơm, còn không tự giác thăm dò biểu lộ của thị trưởng, cũng không nghe rõ Dịch Dương đang nói cái gì.
Tôn Hồng Na ngồi giữa hai người, đầu tiên nàng trừng mắt liếc Dịch Dương, rồi quay qua Trần Mỹ Linh nói: "Dịch Dương là nghe không hiểu Anh văn." Sau nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Cũng đáng, ai kêu Dương đi học luôn ngủ."
Trần Mỹ Linh cười cười, nàng ngẩng đầu nhìn bàn đối diện, Cristina, Vicky đang dùng tiếng Anh nói gì đó với nhau.
Trước giờ, lúc ăn Quảng Linh Linh không thích nói chuyện, mà con trai mình lúc này lại có Trần Mỹ Linh chăm sóc nên cô không cần quan tâm. Đối mặt với mấy người bạn thỉnh thoảng nâng ly, cô cũng chỉ đơn giản ứng phó, đến khi cảm giác no bụng rồi mới bưng ly rượu lên, cùng bạn bè uống thật sự.
Tính cách của Dịch Dương và Tôn Hồng Na cũng rất được, đối mặt với một đám người lớn hơn các nàng nhiều lại còn có địa vị, hai nàng cũng không hề câu nệ. Thật sự là "Vật tụ hợp theo loài, người phân nhóm theo tính cách", Dịch Dương đặc biệt thích Viên Hiểu Dật, nhìn bề ngoài, nàng cảm thấy đối phương nhất định là T (*giống như B, tính cách giống như con trai), sau hai ly rượu nàng liền trực tiếp vứt bỏ vợ mình và Trần Mỹ Linh, chạy tới ngồi cạnh Viên Hiểu Dật.
Tôn Hồng Na không uống rượu, nàng thấy Dịch Dương cùng những người khác uống hăng say, loại trường hợp này nàng cũng không tiện nhiều lời.
"Mình muốn ra phòng khách ngồi một chút." Tôn Hồng Na quay qua nhìn Trần Mỹ Linh nhỏ giọng nói.
Trần Mỹ Linh vốn cũng không muốn uống rượu, nghe Na Na nói, nàng nhìn thị trưởng, người nọ cũng đang cười tủm tỉm cụng ly với Trương Trí. Nghĩ đến hôm nay ở nhà mới nên thị trưởng vui vẻ như vậy, chuyện nho nhỏ không vui vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Trần Mỹ Linh thu hồi tầm mắt, gật đầu với Na Na, cầm khăn tay lau miệng cho Iran, liền tính nói mọi người mình ra ngoài ngồi.
Lúc Trần Mỹ Linh vừa định mở miệng, Vicky ngồi đối diện lại đột nhiên gọi nàng.
"Trần Mỹ Linh." Vicky bưng ly rượu đứng lên.
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn qua, nàng không nghĩ tới Vicky sẽ chủ động nói chuyện với mình, nghe nàng gọi tên Trần Mỹ Linh, mấy người khác cũng nhìn theo.
"Nữ ngoại quốc này nói với Mỹ Linh cái gì vậy?" Nghe toàn một loạt tiếng Anh, Dịch Dương trở về ngồi cạnh Na Na, ghé vào tai hỏi nhỏ.
"Em cũng nghe không hiểu nhiều, đại khái ý tứ hình như là đang nói thật xin lỗi... Cái gì về thái độ lần trước nàng nói chuyện... Dù sao cũng là xin lỗi Trần Mỹ Linh." Tôn Hồng Na thiệt tình cảm giác mình theo không kịp, nàng chỉ có thể giải thích đại khái.
Trần Mỹ Linh chăm chú nghe, nàng hoài nghi mình có phải là nghe nhầm rồi? Nữ ngoại quốc này lại trước mặt mọi người nói ra cuộc nói chuyện lần trước của các nàng, hơn nữa, còn nói xin lỗi với nàng.
"Mấy ngày nữa tôi liền về nước, lần trước hành động không có lí trí, tôi xin lỗi em. Tuy em nhỏ tuổi hơn tôi rất nhiều, nhưng tôi thấy em là cô bé biết cách đối nhân xử thế, hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè." Nói đến đây Vicky nhìn Trần Mỹ Linh nghiêm túc nâng ly lên.
Trần Mỹ Linh nhanh chóng Lạp hóa lời Vicky, thẳng đến khi Vicky nâng ly lên, nàng mới đứng dậy. Lúc này Quảng Linh Linh đưa ly rượu của mình ra cho Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh nhìn ly rượu của thị trưởng còn chưa tới một ngụm rượu, nàng cùng Vicky nâng ly ngửa đầu uống.
Vicky không hổ là người nước ngoài, nàng thấy Trần Mỹ Linh nể tình mà lại hào sảng, lại rót cho mình một ly, nhìn Quảng Linh Linh nói: "Đến đây lâu như vậy, rốt cuộc mình đã suy nghĩ cẩn thận, thì ra thấy cậu hạnh phúc mình cũng sẽ vui vẻ... Cảm ơn cậu, Linh Linh. Lần này rời đi, mình nghĩ mình cũng nên cố gắng tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình... Khá tốt bây giờ vẫn còn chưa muộn, nếu không mình sợ mình già rồi cũng không ai yêu mình." Dứt lời nàng cởi mở nở nụ cười.
Quảng Linh Linh mỉm cười nhìn Vicky, bất kể nàng có thật sự thấu triệt vấn đề này hay không, đối với nàng, đối với mình, đối với Trần Mỹ Linh, trước mặt mọi người, nàng nói ra những lời này thì mọi chuyện bình thường trở lại, cuối cùng đều là vì yêu, Quảng Linh Linh biết rõ Vicky không muốn thương tổn ai, bởi vì thương tổn người khác đồng thời cũng là thương tổn chính bản thân mình.
Lần tụ hội này hiển nhiên không giống với lần tại nhà Cristina, uống đến đùa điên khùng, chưa đến 10 giờ, liên hoan vui vẻ cũng coi như xong, mọi người đứng dậy cáo biệt, Cristina xung phong nhận việc chở Vicky và Viên Hiểu Dật về nhà. Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na thì được Quảng Linh Linh gọi tài xế lái xe chở về.
Tiễn bạn bè xong, hai người trở lại phòng. Dì Hồng bắt đầu thu dọn tàn cuộc, Iran dựa vào ghế sofa coi hoạt hình, giống như đang muốn buồn ngủ.
"Iran, sắp đến giờ ngủ rồi đi tắm đi." Quảng Linh Linh đến bên ghế sofa, cúi người vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai nhẹ nói.
"Mẹ." Iran ngủ gật, lầm bầm một câu, liền dang tay muốn được mẹ ôm.
Quảng Linh Linh nhăn lại mi, nói: "Bao lớn còn động một chút lại muốn ôm? Ngoan, tự mình lên lầu đi." Nói xong cô liền đứng dậy, kéo kéo bàn tay nhỏ bé còn nói: "Nhanh lên đi tắm, ngủ, mai còn đi nhà trẻ nữa."
Trần Mỹ Linh nhìn thị trưởng, người hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn, nàng cong miệng, đi qua bồng Iran lên, vừa đi lên lầu vừa nói: "Chị không thể ôn nhu đối đãi với trẻ con à? Không thấy thằng bé đã mệt lắm sao?" Rồi lại cúi đầu nhẹ nói với Iran: "Iran ngoan, không để ý tới mẹ nữa, chị Mỹ Linh ôm em đi lên." Nói xong cũng không đợi thị trưởng phản ứng liền đi lên lầu.
"Trần Mỹ Linh, chị nói bao nhiêu lần rồi, em là dì của thằng bé." Giọng Quảng Linh Linh lạnh như băng, cô vẫn không từ bỏ chuyện xưng hô hỗn loạn của hai người này.
Đến khi Iran tắm rồi ngủ rồi, Trần Mỹ Linh mới từ phòng thằng bé đi về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, thị trưởng đang ngồi trước bàn trang điểm chăm sóc da.
"Iran ngủ rồi?" Quảng Linh Linh theo trong gương trông thấy Trần Mỹ Linh tiến đến, nhẹ giọng hỏi.
"Dạ." Trần Mỹ Linh cởi áo khoác, đi đến tủ quần áo, chuẩn bị lấy đồ ngủ đi tắm.
"Không phải có dì Hồng trông coi sao? Em còn ở cùng lâu như vậy."
Trần Mỹ Linh nghe thấy giọng thị trưởng đại nhân có chút mệt mỏi, nàng cầm đồ ngủ quay qua cười nói: "Làm sao vậy? Thằng bé là con trai của chị nha."
"Con chị thì làm sao? Con chị cũng không thể để cho nó chiếm lấy vợ của chị a?" Quảng Linh Linh vừa nói vừa vươn tay ôm Trần Mỹ Linh kéo vào trong ngực làm cho nàng ngồi trên chân của mình.
Thị trưởng đại nhân nói một chữ "vợ" làm Trần Mỹ Linh lại đỏ mặt, nàng giả bộ tức giận, bộ dáng không được tự nhiên nói: "Ai là vợ chị?!"
"Ha ha." Quảng Linh Linh ha ha cười, mặt tiến sát muốn hôn môi Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh thẹn thùng quay đầu ra, nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của thị trưởng đi vào phòng tắm, nàng rất rõ tính tình gấp gáp của thị trưởng, nàng cũng không muốn mình còn chưa tắm rửa đã bị cô hôn đến ý loạn tình mê.
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh đang chạy trốn, miệng nở ra nụ cười.
Trần Mỹ Linh tắm xong trở ra đã thấy thị trưởng nằm trên giường, nàng làm khô tóc xong liền bò lên giường, rất tự nhiên dựa sát vào ngực thị trưởng.
"Hôm nay chị đối với Vicky thật hung dữ a." Trần Mỹ Linh vỗ vỗ tay thị trưởng, nhẹ nói.
"Có vậy sao?" Quảng Linh Linh tắt đèn lớn, chỉ chừa đèn ngủ đầu giường, cô thoải mái ôm Trần Mỹ Linh trong ngực.
"Ừ." Trần Mỹ Linh nghiêm túc gật đầu.
"Chuyện giữa chị và nàng, em không biết... Còn em nữa, nàng khi nào tìm đến em nói chuyện, em cũng không nói với chị?" Quảng Linh Linh đột nhiên nhớ tới việc Vicky xin lỗi Trần Mỹ Linh hôm nay, cô hỏi.
"Đều đã là quá khứ, không muốn nói."
Quảng Linh Linh thấy giọng Trần Mỹ Linh có chút trầm thấp, nàng ôm Trần Mỹ Linh, làm cho nàng đối mặt với mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, ôn nhu nói: "Đừng lúc nào sự tình gì cũng để trong lòng, bất kể tốt hay xấu, chị hi vọng em đều có thể nói cho chị biết, chúng ta cùng đối mặt."
Nghe thị trưởng nói, Trần Mỹ Linh gật gật đầu, xê dịch người về trước, hai tay ôm người thị trưởng làm cho hai người nằm sát gần nhau, nàng quá tham luyến hơi ấm này.
"Vicky không giống với em và bạn bè, nàng lớn lên ở nước ngoài, tư duy khác với chúng ta rất nhiều. Cho nên, chị mới quyết liệt như vậy với nàng... Bất quá, lần này nàng có thể suy nghĩ cẩn thận, chịu rời đi đã tốt lắm rồi, hi vọng thật có thể như lời nàng nói, về sau có thể làm bạn bè với nhau..." Quảng Linh Linh nhẹ vỗ về lưng Trần Mỹ Linh, chậm rãi nói.
"Lúc nàng đi, chúng ta nên đi tiễn nàng a." Trần Mỹ Linh suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu vui vẻ nói.
"Ừ, để coi, có thời gian chị sẽ dẫn em theo." Quảng Linh Linh xoa đầu Trần Mỹ Linh, cô bé này luôn thiện lương đến mức làm cho cô đau lòng.
Ánh trăng chiếu vào khe hở bức màn, trong phòng thật yên tĩnh, trên mặt giường lớn, hai người hạnh phúc ôm nhau. Quảng Linh Linh luồn tay vào áo Trần Mỹ Linh vuốt ve lưng của nàng, Trần Mỹ Linh ngoan ngoãn hưởng thụ sự ôn nhu độc hữu của riêng thị trưởng, trong lòng nàng tràn đầy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top