Chương 78: Tức giận


Dịch Dương lái xe dừng ở một khách sạn cách đó không xa, bảo vệ khách sạn chạy tới hỗ trợ dìu Quảng Trạch Vũ xuống xe, chưa đi được vài bước, Quảng Trạch Vũ liền đẩy bọn họ ra, hắn chạy tới ven đường nôn thốc nôn tháo.

Trần Mỹ Linh cau mày nhìn Quảng Trạch Vũ, rồi quay qua đỡ tiểu Nam vào khách sạn trước, Trần Mỹ Linh để tiểu Nam ngồi dựa vào sofa ở đại sảnh khách sạn. Lát sau, Quảng Trạch Vũ cũng được bảo vệ dìu tới.

Sau khi nôn xong, Quảng Trạch Vũ tựa hồ thanh tỉnh một ít, hắn ngồi trên sofa ngẩn người nhìn Trần Mỹ Linh, lại còn vỗ vỗ đầu, khóc lóc với Trần Mỹ Linh: "Mỹ Linh...Tôi thực xin lỗi cậu, tôi đã làm chuyện thực có lỗi với cậu..."

Nghe hắn nói Trần Mỹ Linh càng thấy khó hiểu, nàng nhìn Quảng Trạch Vũ hoàn toàn không biết hắn đang nói chuyện gì.

"Hết thảy đều là hắn làm, hắn kêu dượng hắn đi đến đó, ảnh chụp cũng là do hắn gửi cho ông nội..." Tiểu Nam không hiểu tỉnh từ lúc nào, nàng mở miệng nói ra từng chữ.

Trần Mỹ Linh nghe xong trong lòng cả kinh, nàng quay qua nhìn tiểu Nam không thể tưởng tượng nổi, nàng không xác định đây có phải là lời nói lúc say của tiểu Nam hay không.

Tiểu Nam hơi chóng mặt, nàng nhìn thấy học tỷ đang nhìn mình với ánh mắt ngờ vực, liền đưa tay chỉ chỉ Quảng Trạch Vũ nói: "Hắn đã nói cho em biết, đều là hắn làm."

Trần Mỹ Linh chậm rãi chuyển hướng sang Quảng Trạch Vũ, dùng một ánh mắt rất lạ lẫm nhìn hắn. Quảng Trạch Vũ trừng mắt liếc Tiểu Nam, rồi có chút chột dạ mà híp mắt nhìn qua Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh đi vài bước đứng trước mặt Quảng Trạch Vũ, nhìn hắn hỏi: "Thật là cậu làm?" Giọng của nàng rất nhẹ, lại làm cho người ta thấy lạnh thấu xương.

"Ừ, đều là tôi làm." Quảng Trạch Vũ ngập ngừng, gật đầu nói.

"Vì cái gì?"

"..."

"Tại sao cậu làm những chuyện này?" Trần Mỹ Linh đỏ cả mắt, nàng không rõ sao Quảng Trạch Vũ có thể làm loại chuyện này. Tổn thương nàng không nói, mà Quảng Linh Linh còn là cô của hắn. Nếu như xui rủi có chuyện gì xảy ra, không phải là có thể huỷ đi sự nghiệp của thị trưởng hay sao?!

"Cậu hỏi tôi vì cái gì sao?" Quảng Trạch Vũ cũng đỏ mắt trừng lại Trần Mỹ Linh, hắn vịn ghế đứng lên, không quan tâm đến ai xung quanh, hét lớn: "Cậu cùng cô của tôi rốt cuộc là mẹ nó chứ xảy ra chuyện gì? Tôi là làm không đúng, nhưng tôi không có nói sai, không có lừa gạt, tôi chỉ đem sự thật vạch trần ra cho họ mà thôi." Quảng Trạch Vũ cảm giác lửa giận dâng cao lên tới não, hắn vốn đã gây ra rắc rối như vậy, về nhà sẽ không biết có hậu quả thế nào. Đã vậy Trần Mỹ Linh cũng chạy tới chất vấn hắn, hắn làm những điều này là vì nàng, chẳng lẽ nàng không biết? Quảng Trạch Vũ tức giận nhìn Trần Mỹ Linh đang im lặng, lại nói: "Cậu biết tôi thích cậu đúng không? Vì cái gì cậu không theo tôi cùng một chỗ? Mà lại là cô của tôi..."

"Cháttt!!" Trần Mỹ Linh thở hổn hển, giơ tay hung hăng tát Quảng Trạch Vũ một cái.

Quảng Trạch Vũ ngây ngẩn cả người, hắn ôm mặt không dám tin nhìn Trần Mỹ Linh.

Tôn Hồng Na đang đứng một bên, đi đến giữ chặt Trần Mỹ Linh, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy Mỹ Linh? Có chuyện gì từ từ nói, sao ngươi lại động thủ?"

"Mình cùng hắn không có gì để nói." Trần Mỹ Linh thở nặng nhọc, nàng dùng sức đẩy ra Quảng Trạch Vũ đi đến đỡ Tiểu Nam dậy, rồi hướng đi vào thang máy.

Trong lòng Trần Mỹ Linh hận Quảng Trạch Vũ thấu xương, cái tên nam sinh ngu xuẩn này sau khi gây ra chuyện còn có thể nói lời như vậy, nàng thật không biết dùng lời lẽ nào để hình dung được hắn.

Bởi vì có một nam một nữ nên Dịch Dương thuê hai phòng, Trần Mỹ Linh đỡ tiểu Nam vào một phòng, để nàng nằm lên giường rồi đi ra ngoài. Nàng tìm một chỗ yên tĩnh lo lắng nhấn số gọi cho thị trưởng.

"Là em, chị đang ở đâu?" Điện thoại có người bắt, Trần Mỹ Linh sốt ruột hỏi.

"Ở văn phòng, làm sao vậy Mỹ Linh?"

"Chị có phải hay không đang điều tra chuyện điện thoại cùng ảnh chụp?"

Nghe Trần Mỹ Linh hỏi, Quảng Linh Linh dừng một chút rồi nói:" Em không cần quan tâm cái này, hết thảy cứ để cho chị xử lý được rồi".

"Không phải, chị không cần điều tra nữa, đều là Quảng Trạch Vũ làm."

"Cái gì? Tiểu Vũ?" Quảng Linh Linh không thể tin được lặp lại, trong lòng nghĩ khó trách mấy tiếng trôi qua, người thần bí kia cũng không có thêm hành động nào.

"Ừ, em đang ở cùng hắn, chính miệng hắn nói với em."

"Em với hắn đang ở đâu?" Thị trưởng hỏi tiếp.

Trần Mỹ Linh nói địa chỉ xong mấy câu thì cúp điện thoại, nàng không quan tâm thị trưởng sẽ xử lí Quảng Trạch Vũ thế nào, nàng chỉ biết là nàng không thể để thị trưởng vì chuyện này mà sốt ruột và nóng giận.

Trần Mỹ Linh trở vào phòng, tiểu Nam đã ngủ, Tôn Hồng Na thì đang cầm khăn ướt lau mặt cho nàng. Trần Mỹ Linh vào cửa liền ngồi trên ghế sát cửa sổ không nói gì.

"Mỹ Linh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Tôn Hồng Na đắp mền cho tiểu Nam xong đi tới ngồi đối diện hỏi Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh im lặng nhìn nàng, việc này giải thích thật sự rất phiền toái.

Không bao lâu sau, điện thoại Trần Mỹ Linh vang lên, thị trưởng đã đến đại sảnh khách sạn. Trần Mỹ Linh đứng lên cùng Tôn Hồng Na rời phòng, chờ ở thang máy.

Thang máy mở ra, Quảng Linh Linh dẫn theo hai người đàn ông đi ra, nàng dừng trước Trần Mỹ Linh nhìn nhìn thấy nàng không có việc gì liền bước tiếp về trước.

Mấy người đứng trước cửa phòng, gã bên cạnh Quảng Linh Linh tiến lên ấn chuông cửa, cửa phòng mở, Dịch Dương kinh ngạc nhìn trước cửa tự dưng có nhiều người như vậy.

Hai gã kia đi vào trước, Quảng Linh Linh cũng theo vào rồi mới tới Trần Mỹ Linh và Hồng Na.

Quảng Linh Linh đứng cách giường một khoảng, nhíu mày nhìn Quảng Trạch Vũ đang say khướt, quay qua hỏi Trần Mỹ Linh: "Tụi em đã đi uống bia sao?"

"Em không có uống, hắn uống cùng một học muội của em." Trần Mỹ Linh thành thật trả lời.

Quảng Linh Linh gật gật đầu, nói: "Đem hắn trở về."

Hai người nọ gật gật đầu, tiến lên đỡ Quảng Trạch Vũ dậy, mặc kệ hắn giãy giụa, mở cửa đi ra ngoài trước.

Quảng Linh Linh nhìn nhìn xung quanh rồi nói với Trần Mỹ Linh: "Chị trở về xử lí, khuya một chút điện thoại cho em, em một mình đừng có mà suy nghĩ lung tung." Nói xong nàng nhẹ nắm tay Trần Mỹ Linh, gật đầu chào Dịch Dương, Na Na rồi đi ra ngoài.

Quảng Trạch Vũ bị đưa lên xe đã ngủ mất, hắn ngủ một giấc rất sâu cũng rất lâu. Đến khi hắn tỉnh lại, trời đã tối, cảm giác sau khi say làm cho hắn rất khó chịu. Hắn lắc lắc đầu mở mắt lại phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ. Quảng Trạch Vũ nhìn lướt qua tủ đầu giường, cầm ly nước uống một ngụm lớn mới đứng xuống giường lảo đảo đi tới cửa, ra ngoài phòng, nhìn bố cục cách bài trí trong nhà, hắn không khỏi sợ hãi một hồi, đây chính là nhà của cô cô.

Lúc này khoảng 8 giờ tối, ba người ngồi trong phòng khách nhà Quảng Linh Linh. Cô cùng Lục Hạo Vũ còn có ba ba của cô – Quảng Sùng Văn. Ba người không ai nói chuyện với ai, đều suy tư chuyện riêng, tựa hồ đang chờ đợi.

Đến khi trên lầu truyền đến tiếng bước chân, ba người ngẩng đầu nhìn liền thấy Quảng Trạch Vũ đang vịn tay cầu thang đi xuống.

"Linh Linh, ta mang tiểu Vũ đi, con cũng đừng làm khó nó." Quảng Sùng Văn thấy Quảng Trạch Vũ đã xuống lầu, hắn nói khẽ với Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh không nói gì, trong lòng cô hiện tại còn muốn bóp chết Quảng Trạch Vũ. Gây ra nhiễu loạn như vậy, ngay từ đầu còn tưởng rằng người nào khác có ý đồ theo dõi cô, không lo lắng không được, lại không nghĩ rằng là thằng nhóc ngu ngốc này làm. Nếu dựa vào tính cách của cô, vô luận như thế nào cũng muốn giáo huấn lại Quảng Trạch Vũ.

Quảng Linh Linh giương mắt nhìn nhìn ba ba đã đứng dậy mặc áo khoác, cô đè lại cơn tức giận dưới đáy lòng.

Quảng Trạch Vũ cúi đầu đi đến trước mặt bọn họ, sau khi tỉnh lại hắn đã tỉnh táo hơn nhiều, lúc này hắn rất sợ hãi, hắn biết lần này kiểu gì mình cũng không tránh được bị phạt, thấy mọi người đều nhìn mình, hắn vội cúi đầu.

"Cô cô, con biết rõ sai rồi." Quảng Trạch Vũ đứng vài giây, cúi đầu nhìn sàn nhà nhỏ giọng nói.

"Làm sao con có thể làm ra chuyện như vậy? Đầu con rốt cuộc là chứa cái gì vậy?" Quảng Linh Linh cau mày lạnh lùng hỏi.

"Con..." Quảng Trạch Vũ thật lâu cũng không nói ra được cái gì, lúc đó đầu hắn nóng lên cứ đi làm mà không nghĩ đến hậu quả.

"Việc cũng đã xảy ra, được rồi, tiểu Vũ đi theo ta." Lúc này Quảng Sùng Văn lên tiếng nói.

Lục Hạo Vũ nãy giờ vẫn ngồi một bên im lặng, hắn thấy cha vợ phải đi, vội đứng lên nói: "Ba ba, để con đưa ngài đi."

"Không cần, con ở nhà đi, ta có tài xế chờ bên ngoài nãy giờ còn gì."

"Vậy được, ngài trên đường chú ý an toàn." Lục Hạo Vũ đi theo hai người ra cửa, dặn dò.

Quảng Linh Linh đem Quảng Trạch Vũ đi rồi, trong phòng còn lại Trần Mỹ Linh cùng hai cô bạn. Trần Mỹ Linh hơi mệt mỏi ngồi trên ghế, Tôn Hồng Na cùng Dịch Dương nhích lại gần, trên mặt tràn đầy nghi vấn.

Trần Mỹ Linh nghĩ nghĩ thở dài, nói: "Mình đang quen chị ấy..."

Nghe Trần Mỹ Linh nói, hai người đồng thời mở to mắt, Tôn Hồng Na hỏi: "Mỹ Linh, cô của Quảng Trạch Vũ chính là thị trưởng đó."

"Mỹ Linh, cậu..." Dịch Dương hết cả hồn cũng nói không ra được một câu.

Trần Mỹ Linh nhìn phản ứng của hai người bạn, nàng gật gật đầu tỏ vẻ biết rõ.

"Mỹ Linh... Mình phục cậu..." Dịch Dương lắp bắp nãy giờ, cuối cùng giơ ngón tay cái lên hướng về phía Trần Mỹ Linh nói ra.

"Tiểu Vũ đã làm gì các cậu?" Tôn Hồng Na im lặng một hồi, lên tiếng hỏi.

"Có thời gian nói với các cậu sau, bây giờ mình phải về nhà cùng ba ba nói chuyện." Trần Mỹ Linh nói xong đứng lên, còn nói: "Các cậu ở lại chăm sóc tiểu Nam, muốn biết cái gì thì đợi nàng tỉnh mà hỏi nàng, mình đi trước." Nàng phất tay chào, bước nhanh ra khỏi phòng.

Trên đường về nhà Trần Mỹ Linh vẫn nghĩ đến lời nói của Quảng Sùng Văn, nàng hiểu rõ lòng thị trưởng, cũng biết nàng nhất định sẽ giải quyết tốt những chuyện này. Nhưng mà, về vụ tiền bạc kia, nàng rất bài xích. Nàng không muốn để bất kì ai cảm thấy rằng nàng quen với thị trưởng là vì có ý đồ gì.

Ngồi trên xe buýt, Trần Mỹ Linh nghĩ không biết nên giải thích với ba ba thế nào? Là nên nói ra sự thật hay tìm một cái cớ hợp lí? Về vấn đề đền bù, toàn bộ cư xá đều có phúc lợi, nàng phải thuyết phục thế nào để ba ba không lấy số tiền đó? Hay là tiếp nhận số tiền đó mà không nhận thêm trợ cấp kia?

Trần Mỹ Linh cảm giác rất buồn rầu, lúc đã đến trước khu nhà, nàng vẫn không nghĩ ra cách nào. Trời cũng dần dần tối, tiệm của ba ba đã không còn bóng người. Trần Mỹ Linh cúi đầu đi về nhà, lúc này điện thoại vang lên.

Là thị trưởng, nàng nhẹ nhàng nhấn nghe.

"Mỹ Linh, ở đâu?"

"Ở dưới nhà, chị thì sao?"

"Chị cũng ở nhà, đang chờ tiểu Vũ tỉnh ngủ để hỏi chút chuyện."

"Dạ." Trần Mỹ Linh nhàn nhạt ừ một tiếng.

Quảng Linh Linh dừng lại một hồi, nói: "Hôm nay ba của chị đã nói gì với em?"

Trần Mỹ Linh dừng trước cửa nhà, nhỏ giọng nói:" Không có gì, ba ba của chị nói là chị nhờ truyền lời cho em biết kêu em rời xa chị."

"Em tin tưởng sao?"

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của thị trưởng, Trần Mỹ Linh bất giác lắc đầu, nói: "Em không tin."

"Ba của chị cũng nhất định đã nói cho em biết về chuyện giải toả nhà của em, đúng không?" Quảng Linh Linh nghe giọng Trần Mỹ Linh hơi lạ, nàng ôn nhu hỏi.

"Dạ."

"Là chị làm cho nhân viên nhà máy gỗ can thiệp, việc này không thể nói là không có quan hệ với em. Chỉ là, nếu như không có em, mà chị biết có nhiều người bởi vì mở rộng thành thị mà mất đi chỗ ở, chị cũng sẽ làm như vậy, em hiểu không?"

Trần Mỹ Linh nghĩ một lát, nàng cũng không rõ, đây là chuyện mà thị trưởng lo lắng sao?!

Nàng do dự hỏi: "Nhưng mà vì cái gì cho nhà của em nhiều tiền như vậy?"

"Em ngoan đi, không cần phải mãi rối rắm suy nghĩ những vấn đề này. Ngày mai chị điện thoại cho em, hôm nay muốn dẫn em đến một nơi mà chưa đi được. Về nhà ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chờ điện thoại của chị." Quảng Linh Linh chỉ nhẹ nói ra, còn không có trả lời câu hỏi của Trần Mỹ Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top