Chương 76: Cha con quyết đấu
"Ta không quản cuộc sống quan hệ riêng của cô, nhưng cái này..." Quảng Sùng Văn chỉ vào ảnh chụp trên mặt bàn, còn nói: "Nếu như rơi vào tay người ngoài, cô có nghĩ tới hậu quả không? Linh Linh là thị trưởng, cái này sẽ huỷ tiền đồ cả đời của nó".
Quảng Sùng Văn đến bây giờ vẫn không tin được Quảng Linh Linh có thể làm ra chuyện như vậy, Quảng Linh Linh không chỉ là con gái của hắn, còn là cấp dưới làm cho hắn hãnh diện. Chuyện ngược đời như thế này, hắn không tin Quảng Linh Linh có thể làm ra, nói cách khác hắn không tin con gái mình lại liều lĩnh giao toàn bộ trái tim cho một cô bé.
"Trước khi đến đây ta đã nói chuyện với Linh Linh, có mấy lời nó khó mà nói ra, nên kêu ta là người làm cha nói giúp, hiện tại nó có một gia đình rất hạnh phúc, Lục Hạo Vũ cũng về nước công tác, tình cảm của tụi nó từ giờ về sau sẽ gắn bó hơn. Ta biết cô cũng hiểu điều này..." Quảng Sùng Văn thấy Trần Mỹ Linh không nói lời nào, hắn từ tốn nói ra.
Tay Trần Mỹ Linh nắm chặt lấy quần jeans, người đàn ông trước mặt nàng nói chuyện vô cùng bình tĩnh, mà nghe vào tai nàng như sấm sét giữa trời quang như muốn đánh bật linh hồn nàng ra khỏi thể xác.
Im lặng một lúc Trần Mỹ Linh mới ổn định lại tâm tình, hơi hơi run rẩy hỏi: "Đây cũng là ý của nàng sao?"
"Cô có thể hiểu như vậy".
Trần Mỹ Linh không nói thêm gì nữa, cúi đầu quật cường không để nước mắt chảy ra.
Quảng Sùng Văn nhìn nàng bé trước mặt đang cố ra vẻ kiên cường, hắn nói thêm: "Ta biết rõ điều kiện gia đình cô không phải rất tốt, nếu cô đồng ý rời xa Quảng Linh Linh, ta sẽ cấp cho cô một số tiền."
"Không, tôi không cần." Không đợi Quảng phụ nói xong, Trần Mỹ Linh nhanh chóng ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói.
Bởi vì quá mức kích động, giọng của nàng có chút lớn, Trần Mỹ Linh lấy tay xoa ngực, nhìn Quảng phụ, cười một cách gượng ép, nàng nói: "Thực xin lỗi, tôi có chút ít kích động." Rồi nàng lắc đầu: "Tôi thật sự không cần."
"Cũng tốt." Quảng Sùng Văn không làm khó dễ Trần Mỹ Linh, hắn suy nghĩ về tư liệu lúc nãy của nàng bé, nói tiếp: "Chuyện khu nhà của cô bị giải toả, ta nghĩ Linh Linh đã xử lí qua. Những chuyện đó coi như là đền bù tổn thất tinh thần cho cô."
Đôi mắt Trần Mỹ Linh đỏ hồng, ánh nhìn như dán chặt vào ảnh chụp trên mặt bàn, đền bù tổn thất tinh thần sao?! A, trong lòng nàng cười khổ.
"Mới lúc trưa người kia còn ôm mình thề nguyền nói: Nhất định phải tin tưởng cô, kêu mình phải nhớ kĩ những lời này. Bây giờ mới có mấy tiếng trôi qua, liền kêu phụ thân của cô tới đưa tiền đền bù tổn thất cho mình. Cô cũng thật sự coi trọng mình đi, để cho người ngồi trước mặt mình là quan chức lớn của tỉnh." Trần Mỹ Linh cong cong khoé miệng, mỉa mai chính mình.
"Tôi không cần đền bù tổn thất cái gì, trở về tôi sẽ nói rõ tình hình với ba của tôi, chúng tôi một phân tiền cũng sẽ không lấy". Trần Mỹ Linh tỉnh táo lại, nàng ngẩng đầu nhìn Quảng phụ lạnh nhạt nói, rồi nàng cầm túi xách đứng lên, còn nói: "Tôi nghĩ ta đã minh bạch ý của ngài, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi muốn trở về."
Quảng Sùng Văn nhìn cô bé bề ngoài trông có vẻ dịu dàng im lặng nhưng thực tế tính cách mạnh mẽ, trong lòng hắn không khỏi có chút tán thưởng, người trẻ ở trước mặt mình biểu hiện được như thế đã rất không dễ dàng, cũng thật không hổ là người mà con gái mình chấm trúng, chỉ tiếc lại là con gái. Cả đời làm quan, hắn vô luận như thế nào cũng không tiếp thụ được chuyện này.
Trần Mỹ Linh thấy Quảng phụ khẽ gật đầu, nàng đi ra cửa. Chưa đợi nàng đi đến gần cửa, cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy vào. Trần Mỹ Linh càng hoảng sợ, dừng bước lại, liền trông thấy người luôn trầm ổn như thị trưởng đang thở gấp, vẻ mặt lo lắng đi đến dừng trước mặt nàng.
"Mỹ Linh, em có bị làm gì hay không?" Quảng Linh Linh trông thấy Trần Mỹ Linh, nàng tiến lên nắm hai vai của nàng, quan tâm hỏi. Cô thấy đôi mắt Trần Mỹ Linh đỏ hồng có chút u oán nhìn mình, liền nắm tay nàng kéo lại bên người, hướng về phụ thân đang ngồi phía trong, lên tiếng chất vấn: "Cha, ngài đây là muốn làm gì? Nàng vẫn còn nhỏ, ngài gọi nàng tới làm cái gì?"
Quảng Sùng Văn trông thấy con gái mình nhanh chóng mất đi lý trí thường ngày, hắn hơi giật mình, lạnh lùng nhìn Quảng Linh Linh nói: "Ta không phải đã nói qua với con rồi sao? Con không thuận tiện giải quyết sự tình, ta là cha của con tự nhiên sẽ ra mặt."
Quảng Linh Linh nghe ba ba nói có chút mơ hồ, cô nhìn Trần Mỹ Linh đang im lặng cúi đầu bên cạnh, trong lòng cô đau nhói.
"Ngài khi nào thì nói qua với con? Ba ba, con đã lớn rồi, Iran cũng đã 7 tuổi. Cuộc sống riêng tư của con mời ngài cũng đừng can thiệp." Quảng Linh Linh không quan tâm sắc mặt cha mình đang khó coi đến cỡ nào, cô nhíu mày nói ra.
Quảng Sùng Văn trên mặt lúc trắng lúc xanh, hắn tức giận nhìn Quảng Linh Linh, nói rõ: "Làm càn!!! Con dám nói chuyện với ba ba của con như vậy sao?" Hắn cầm lấy ảnh chụp trên bàn hung hăng ném xuống, nói: "Tự mình coi đi".
Quảng Linh Linh dừng một hồi, cô nắm tay Trần Mỹ Linh đi lên phía trước vài bước, nhặt lên ảnh chụp nhìn thoáng qua, xong lại ném lên trên bàn.
"Như thế nào? Con muốn đợi đến những hình ảnh này tràn lan trên báo, hai đứa lên trang bìa mới chịu giải quyết chuyện này hay sao?" Quảng Sùng Văn quát lớn.
Quảng Linh Linh cảm giác thân thể Trần Mỹ Linh thoáng run lên, từ đang nắm tay, cô chuyển thành mười ngón đan xen với Trần Mỹ Linh. Ngẩng đầu nhìn Quảng phụ nói: "Con đang xử lí chuyện này."
Quảng Sùng Văn phóng tầm mắt nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, ngẩng đầu nghiêm khắc hỏi Quảng Linh Linh: "Con là đang nghiêm túc?" Bởi hắn thấy Quảng Linh Linh rõ ràng đang ra sức che chở cho cô bé kia.
Quảng Linh Linh không nói gì, cô nghĩ nghĩ quay qua nhìn Trần Mỹ Linh nói: "Mỹ Linh, em về nhà trước, đừng nghĩ lung tung, nhớ rõ lời chị đã nói với em."
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, nước mắt đã rơi đầy gò má, nàng chăm chú nhìn thị trưởng đại nhân một hồi, không có ý muốn rời đi. Nàng thật sự không muốn rời đi, nàng sợ sau khi mình đi sự tình lại thay đổi thì nàng sẽ làm sao bây giờ?
Ánh mắt Trần Mỹ Linh chất chứa tình cảm sâu nặng nhìn thị trưởng một lúc lâu mới quay qua Quảng Sùng Văn, nhẹ nhàng nói: "Ngài đừng gây khó dễ cho chị ấy, tôi đáp ứng chuyện ngài nói." Rồi nàng gật đầu, buông tay thị trưởng, đi ra cửa.
Sau khi Trần Mỹ Linh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Quảng Linh Linh ngồi trên ghế sofa mà Trần Mỹ Linh ngồi trước đó, cô giận đến tái mặt.
"Con biết rõ ngài không có khả năng tiếp thu, nhưng con muốn nói, con là thật lòng với nàng." Quảng Linh Linh im lặng một hồi mới ngẩng đầu nhìn phụ thân nói rõ ràng.
"Con là đang cố ý chọc giận ta?"
"Con không có."
"Con khi nào thì lại biến thành cái dạng này? Con là quan chức chính phủ, con quên sứ mạng của chúng ta là gì sao? Con đang muốn huỷ hoại tương lai của mình sao?" Quảng Sùng Văn kích động cao giọng nói ra.
"Ba ba, con có chừng mực, chuyện này cùng công tác cũng không có quan hệ, con thật sự yêu thương nàng, với chuyện khác không liên quan."
"Cái gì gọi là không liên quan? Vậy những thứ này là chuyện gì xảy ra?" Quảng Sùng Văn chỉ chỉ ảnh chụp trên bàn.
"Ba ba, con đã nói qua, con đã xử lý những thứ này." Quảng Linh Linh trong lòng có chút bực bội, sự tình vừa xảy ra, nàng đã cho gọi vài người điều tra, thật sự rất nhức đầu.
"Kết quả đâu?" Quảng Sùng Văn cũng không có ý định buông tha Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh suy nghĩ một chút, sự tình thật sự có điểm kỳ quặc, giữa trưa Lục Hạo Vũ nhận được cuộc gọi lạ kêu hắn đi chặn nàng ở khu cư xá, buổi chiều thì ba ba lại thu được ảnh chụp này... Chỉ có mình là không nhận được cái gì, nếu như là rắc rối do công việc, đúng ra bây giờ cũng nên có động tĩnh... Nếu như không phải, vậy rốt cuộc người này có mục đích gì?
"Con đã cho người đi điều tra, ba ba, lúc này ngài cũng đừng gây thêm áp lực cho con, có được không?" Quảng Linh Linh mỏi mệt, nàng gần như cầu xin cha mình.
Quảng Sùng Văn nhìn con gái, hắn muốn quản lý nhưng quản lý thế nào được đây? Nàng là thị trưởng, đã làm vài năm, còn có chuyện gì nàng không biết rõ đâu?
"Ta đã kêu lão Ngô đi dò hỏi nắm thông tin mấy đài radio và các tòa soạn báo." Quảng Sùng Văn im lặng lúc lâu rồi từ tốn nói.
"Cám ơn ba ba." Quảng Linh Linh thật sự cảm thấy mệt mỏi, nàng tựa ở trên ghế sofa cả người trầm tĩnh lại, cô xuất thần nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bàn, mở miệng nói ra những chuyện sâu kín trong lòng: "Nhiều năm như vậy, ngài cũng biết con trải qua cuộc sống thế nào. Lúc trước tuổi còn trẻ, ngài gả con cho Lục Hạo Vũ một chữ cũng không nói qua trước với con." Quảng Linh Linh giương mắt nhìn ba ba, nghiêm túc nói: "Con thật sự mệt mỏi, Iran cũng lớn rồi, con không nghĩ cứ tiếp tục cuộc sống này cả đời như vậy, thật sự không nghĩ một mình một người nhìn cuộc sống trôi qua."
Nghĩ thoáng qua một người phụ nữ 30 tuổi sống một mình, không nói đến tình cảm trong lòng thế nào ngay cả sinh lý cũng thật là chịu không được.
Nhìn thấy con gái yếu thế, Quảng Sùng Văn mềm nhũn giọng nói: "Hạo Vũ không phải trở về rồi sao? Từ nay về sau các con một nhà ba người đã có thể vui vẻ bên nhau."
"Ba ba, con và hắn sớm đã không còn tình cảm." Nhắc đến Lục Hạo Vũ, Quảng Linh Linh lại cau mày, cô nói tiếp: "Trong lòng ngài nhất định biết rõ, lúc trước tại sao con và hắn kết hôn? Con cùng hắn từ đầu đến cuối căn bản không có tình yêu."
Quảng Sùng Văn thở dài thật sâu, đã sinh trưởng vào nhà họ Quảng thì không có quyền lợi tự mình chọn lựa. Nghe con gái nói những lời này, hắn đột nhiên không biết nên giảng dạy thế nào. Con gái bất kể thế nào tuổi cũng đã lớn, nếu trước kia biết được con mình yêu thích phụ nữ hắn nhất định sẽ tức giận làm đến cùng, nhưng lúc này đối diện con gái có vẻ nhu nhược yếu đuối, nghe lời cô tâm sự, Quảng Sùng Văn lại không thể tức giận.
"Con đã cùng Lục Hạo Vũ nói chuyện mấy lần, con lường trước hắn sẽ không đồng ý, nhưng con vẫn đang kiên trì." Quảng Linh Linh thấy phụ thân không nói lời nào, cô kiên định nói ra lập trường của mình.
"Con và hắn cũng coi như ở riêng nhiều năm, con dùng cách đó đưa đơn ly hôn, cái này cũng không ảnh hưởng tiền đồ của con."
"Con thật sự xác định là cô bé này sao?" Quảng Sùng Văn cầm ảnh chụp, Trần Mỹ Linh trong ảnh đang khóc rất đáng thương, hắn cau mày hỏi.
"Không nói đến chuyện nó là con gái, đứa nhỏ này còn đang đến trường a? Chỉ có mình con tự nguyện, nếu người nhà con bé không đồng ý thì sao?"
"Hiện tại không vội nói những thứ này, chuyện của nàng có thể đợi nàng tốt nghiệp, đợi cho nàng độc lập trưởng thành tự nàng sẽ đi giải quyết." Quảng Linh Linh mỏi mệt nhìn ba ba nghiêm túc nói: "Ba ba, con chỉ là yêu thương một người, trong tình yêu không quan trọng giới tính, không quan trọng tuổi tác, con không cầu ngài có thể tiếp nhận, chỉ xin ngài không cần phải tìm nàng nữa, nàng bây giờ thật sự vẫn còn là đứa trẻ."
Sự tình đã nói tới mức này, còn có thể nói được gì nữa đâu? Con gái trước giờ vẫn luôn làm việc giỏi giang đúng mực, đột nhiên nói cho hắn biết một sự thật động trời như vậy, Quảng Sùng Văn không tiếp thụ, nhưng thật không có cách nào ngăn cản cô.
"Chừng nào con còn ngoan cố, con biết ta vẫn sẽ tìm nàng nói chuyện, trên đời không có bức tường nào mà không lọt gió." Quảng Sùng Văn đem ảnh chụp nhét lại vào phong thư, đặt vào tay Quảng Linh Linh còn nói: "Ta sẽ không trơ mắt nhìn con phạm sai lầm, tự huỷ đi tương lai của mình." Dứt lời, hắn cầm áo khoác, mang túi đi ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh lại, Quảng Linh Linh lấy ra ảnh chụp chăm chú nhìn cô bé trong ảnh, cô cũng có hoang mang, dao động qua. Nhưng chỉ cần nhìn Trần Mỹ Linh, tình yêu từ đáy lòng cứ thế mà bay lên.
Yêu chính là yêu, nếu phải từ bỏ, cô thật không nỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top