Chương 49: Trượt tuyết


Trần Mỹ Linh xuống xe buýt, nàng muốn ghé ngang tiệm sửa xe của ba ba một chút, mùa đông trời rất nhanh tối, lúc này dọc theo đường một chuỗi đèn đường đã sáng lên, Trần Mỹ Linh mặc áo lông trắng của thị trưởng mua cho, chân vội bước nhanh.

Rất xa đã thấy một cái lều dựng bằng vải bạt phía trước ngõ, bên cạnh là một thùng lửa đang cháy bập bùng, Trần ba ba mặc áo khoác thật dày, ngồi xổm cách thùng lửa không xa đang sửa chữa một chiếc xe đạp điện.

Còn cách 5 mét, Trần Mỹ Linh dừng bước, nàng đứng ở trong đống tuyết sững sờ nhìn ba ba đang bận rộn trong lều, đôi bàn tay hằn vết chai vào ngày đông rét lạnh lại không mang bao tay, trong lòng liền có cảm giác chua xót.

Trần Mỹ Linh cảm thấy mặt có chút lạnh, nàng mới thu hồi ánh mắt, sờ lên gương mặt của mình, nước mắt lạnh như băng chảy xuống tại trong lòng bàn tay. Nàng vội xoa xoa nước mắt, ra vẻ bình thường trở lại mới đi vào lều.

Bên ngoài ngây người nửa giờ, Trần Mỹ Linh không ngừng đi lòng vòng bên cạnh ba ba, trên người áo lông tựa hồ cũng không chịu được rét lạnh, chân mang giày bông vải cũng bắt đầu có chút tê dại, Trần ba ba ngồi chồm hổm trên mặt đất không có đứng dậy, dưới ánh đèn đường mờ vàng, cầm dụng cụ chăm chú sửa xe.

"Ba ba, ba đừng liều mạng, trời lạnh như vậy, ba sớm một chút thu dọn." Trần Mỹ Linh ôm cánh tay ba ba, trong giọng nói tràn đầy đau lòng.

Bàn tay thô ráp của Trần Khải Hồng vỗ vỗ tay Trần Mỹ Linh an ủi, không nói gì.

Ăn xong cơm tối, Trần Khải Hồng gọi lại Trần Mỹ Linh đang muốn đứng dậy giúp bà nội thu dọn bát đũa, vì vừa uống qua chút ít rượu đế, ánh mắt hắn đều đỏ lên, hắn nghiêm túc nhìn Trần Mỹ Linh.

"Ba ba, sao vậy?" Trần Mỹ Linh vừa dọn bàn, vừa nhìn ba ba hỏi.

"Mỹ Linh, tiền đủ xài không?" Trần Khải Hồng giọng trầm thấp hỏi ra một câu.

"Đủ rồi a, trong trường học trừ ăn cơm bên ngoài trên cơ bản không cần dùng tiền." Trần Mỹ Linh hồi đáp, trong nội tâm nàng có chút khó hiểu, tiền nhà nàng đều đặt ở một chỗ, ngoại trừ lúc đóng học phí cần đi ngân hàng rút, bình thường đều là nàng lấy tiền ở nhà, sau nói lại cho ba ba một tiếng là tốt rồi, như thế nào đêm nay ba ba đột nhiên hỏi nàng cái này?

Trần Khải Hồng giả bộ như không đếm xỉa tới ánh mắt Trần Mỹ Linh, tiện tay khoát lên sofa, thấy cái áo lông con gái chưa từng mặc qua, nhàn nhạt lại hỏi: "Con vừa mua áo lông sao?"

"..." Trần Mỹ Linh nghẹn lời, nàng quay đầu nhìn vào mắt ba ba khẽ gật đầu.

Trần Khải Hồng nhìn con gái đã trưởng thành không khỏi nhíu mày, nói tiếp: "Không đủ tiền thì cùng ba ba nói, áo lông của con cũng là nên mua cái mới. Bất quá, thời gian trước con vừa mua điện thoại, ba ba là sợ con thiếu tiền."

Trần Mỹ Linh thở ra một hơi, nàng không biết như thế nào nói tiếp, nhẹ nhàng "Dạ" Một tiếng.
"Đi giúp bà nội rửa chén đi." Trần Khải Hồng đứng dậy khoát tay, đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, tiện tay mở ra TV.

Trần Mỹ Linh có chút chột dạ bưng chén đĩa hướng phòng bếp đi, không đợi nàng bước vào phòng bếp, chỉ nghe thấy sau lưng tiếng ba ba lại vang lên: "Ba ba biết rõ con lớn rồi cũng không cần nhiều lời, ba ba hi vọng con hiện tại dùng việc học là việc chính, nếu quả thật có bạn trai, nhất định mang về đây, ba ba giúp con xem xét."

Trần Mỹ Linh quay đầu lại, trông thấy ba ba nói lời này trên mặt là mang theo mỉm cười, nàng khẽ gật đầu, vào phòng bếp. Trần Mỹ Linh biết rõ ba ba đang dùng lời nói khuyên mình, nàng không phải là người tùy tiện xài tiền bậy bạ, mua điện thoại di động lại mua áo lông như vậy đối với nhà nàng mà nói là chuyện tiêu xài phung phí. Trước kia, nàng sẽ không mua. Cũng khó trách ba ba lo lắng nàng bên ngoài quen biết bạn trai có tiền.

Ngày hôm sau Trần Mỹ Linh tụ hợp với Dịch Dương, Tôn Hồng Na cùng hơn mười người bạn học đi ngoại ô thành phố Giang Vịnh. Khu trượt tuyết mới xây mấy năm gần đây, ngoại trừ các loại vận động trượt tuyết, bên ngoài cũng không có thiếu kiến trúc điêu khắc trên băng, quy mô không coi là nhỏ.

Nhiều người cùng đi thật náo nhiệt, mọi người cười nói vào mua phiếu ở đại sảnh, Trần Mỹ Linh lớn như vậy đây là lần đầu tiên đi trượt tuyết, nàng cảm thấy không thoải mái nhưng bạn học gọi mấy lần làm cho nàng phải mua phiếu tham gia.

Quảng Trạch Vũ cùng mấy nam sinh đều mang theo đồ trượt tuyết. Trần Mỹ Linh đi theo vài người thuê đồng phục trượt tuyết, rồi dẫn nhau vào sân trượt.

Chủ nhật, người đến trượt tuyết rất nhiều, mắt nhìn các khu đều là người, Trần Mỹ Linh là lính mới nên bị Dịch Dương, Tôn Hồng Na người bên trái người bên phải, vịn cho trượt xuống dốc, vài nam sinh chạy tới yêu cầu tìm chỗ nào dốc cao hơn trượt cho kích thích.

Trần Mỹ Linh sau khi ngã đến lần thứ n, nàng nằm sấp ở trên mặt tuyết quyết định không học trượt tuyết nữa, nàng cau mày nhìn xem mấy người bốn phía mặt mày hớn hở, trong nội tâm buồn bực: "Những người này còn không sợ té đau sao? Nguyên một đám người kia té thảm vậy còn cười vui vẻ."

"Học tỷ, chúng ta qua bên cạnh ngồi nghỉ a, em không muốn lại té nữa." Trần Mỹ Linh vừa muốn đứng lên, đã nhìn thấy Tiểu Nam từ trên dốc bổ nhào xuống, té chổng vó bên cạnh người nàng.

Trần Mỹ Linh "Ha ha" cười rộ lên, nàng cởi giày ôm ván trượt tuyết, nhẹ gật đầu.

Hai người tìm chỗ ít người, dựa lưng vào cây tùng ngồi xuống, chỉ là vừa hàn huyên vài câu, Quảng Trạch Vũ liền trượt tới với tốc độ cực nhanh, hắn đến gần hai người, như ảo thuật gia xuất ra hai chai nước ném cho hai người, rồi anh tuấn xoay người, trong nháy mắt lại chuyên nghiệp trượt vào trong đám đông.

"Học tỷ, Quảng Trạch Vũ kỳ thật không tồi." Tiểu Nam cầm lấy một chai Hồng Trà đưa cho Trần Mỹ Linh, nhìn bóng lưng Quảng Trạch Vũ nhẹ giọng nói ra.

Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn Tiểu Nam, nàng thấy trong mắt Tiểu Nam vui vẻ, biết là đang nói chính mình, mím môi không nói gì.

"Kỳ thật cũng khó trách nhiều nam sinh như vậy thích chị, em mà là nam sinh em cũng yêu mến học tỷ." Tiểu Nam trông thấy xa xa thỉnh thoảng có nam sinh hướng các nàng nhìn qua, quay đầu nói với Trần Mỹ Linh.

"Như thế nào?"

Tiểu Nam chăm chú đánh giá Trần Mỹ Linh, trả lời: "Yêu mến học tỷ luôn có dáng vẻ im lặng, đàng hoàng hơn nữa." Nàng nhẹ gật đầu, lại nói: "Hơn nữa, vóc người cũng xinh đẹp."

"Lại đi khen chị, chị có điểm gì tốt như em nói a." Trần Mỹ Linh mỉm cười nói, nàng xem đồng hồ trên cổ tay, đã muốn tới giờ cơm trưa.

"Đi thôi, chúng ta đi thay quần áo, vào trong đó đợi mọi người a." Trần Mỹ Linh đứng dậy kéo Tiểu Nam, tuy nàng đang mặc đồ trượt tuyết, nhưng trời rất lạnh, không thể ngồi hoài trên mặt tuyết được.

Hai nữ sinh đi phòng thay đồ, Trần Mỹ Linh vừa mặc xong quần áo đi ra, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Nàng lấy điện thoại ra xem, chính là số của thị trưởng đại nhân.

"Em ở đâu?" Trần Mỹ Linh nhấn nghe, thanh âm trong trẻo của thị trưởng liền truyền tới.

"Em..." Trần Mỹ Linh nhìn nhìn bốn phía ngừng nói, nàng nhìn tiểu Nam đang chờ ở bên ngoài, xoay người một lần nữa đi vào phòng thay quần áo.

"Em cùng bạn học đi núi trượt tuyết."

"Trượt tuyết?" Quảng Linh Linh ngữ điệu có chút cao lên. Tiếp theo lại hỏi: "Chơi vui không?"

"Ừ, hiện tại chuẩn bị đi ăn cơm, bọn họ còn đang trượt, em sớm ra ngoài đợi."

"Làm sao vậy? Không trượt nữa à?"

"Ừ, ngã thật nhiều lần, cái mông đều đau." Trần Mỹ Linh đi đến phía trước cửa sổ đứng lại, nàng nhìn tuyết rơi bên ngoài bĩu môi nhẹ nói.

Quảng Linh Linh dừng lại vài giây, nói ra: "Vậy thì trở về a, chị đi đón em."

"A?" Nghe thấy thị trưởng đại nhân nói Trần Mỹ Linh sững sờ, nàng lập tức kịp phản ứng có chút không xác định hỏi: "Chị hiện tại có thời gian tới đón em sao?"

"Ừ, buổi chiều không có việc gì, tính mang em cùng Iran ra ngoài đi dạo."

"Dạ, dạ." Trần Mỹ Linh dùng sức gật đầu hai cái, trên mặt hiện lên nụ cười. Nàng thật không nghĩ tới thị trưởng đại nhân hẹn hò mình, lại muốn dẫn nàng cùng Iran đi chơi.

"Em cũng đừng ăn cơm cùng bạn học, chị bây giờ lái xe đi, đến thì điện thoại cho em."

"Được." Trần Mỹ Linh cúp điện thoại, nụ cười trên mặt che giấu không được lại mở rộng, trong lòng nàng có chút kích động nho nhỏ, không biết thị trưởng đại nhân sẽ mang nàng đi nơi nào?

Ra phòng thay quần áo, bên ngoài các bạn học cũng đã đã trở lại, Trần Mỹ Linh nhìn ánh mắt thăm dò của tiểu Nam, có chút cười cười xấu hổ, liền theo mọi người hướng quán ăn trên lầu đi đến. Vừa đi nàng có chút khó xử, vốn mọi người tính toán xế chiều đi chơi một số nơi, sau xem chụp ảnh ở mấy bức điêu khắc bằng băng, nàng mà rời đi thì biết giải thích thế nào với mọi người đây? Nếu như không có Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na thì khá tốt, nàng tùy tiện đưa lý do là được. Nhưng hai người này cùng nàng quá quen thuộc, sợ khó mà nói.

Thừa dịp mọi người chọn quán ăn, Trần Mỹ Linh mấp máy môi dùng tay kéo lại Tôn Hồng Na đang đi ở trước mặt mình, bước chậm lại.

"Làm sao vậy? Mỹ Linh?" Tôn Hồng Na đang đi theo mấy nam sinh, cảm giác được có người túm mình, quay đầu hỏi.

Trần Mỹ Linh nhìn nhìn mấy người phía trước đang nói chuyện huyên náo, thấy không có người chú ý bên này, liền nghiêm túc nhìn Tôn Hồng Na nói: "Mình buổi chiều sẽ không đi cùng các cậu chơi đùa được, có chút việc phải đi về."

"Trở về? Cậu trở lại đi đâu?" Tôn Hồng Na có chút kinh ngạc hỏi.

"Trở lại thành phố." Trần Mỹ Linh nhìn Tôn Hồng Na, nàng hạ quyết tâm nói: "Nàng gọi điện thoại cho mình, buổi chiều muốn dẫn mình đi chơi."

"Nàng? Là nàng nào?" Tôn Hồng Na cảm thấy Trần Mỹ Linh nói chuyện có chút kỳ quái, rồi lập tức liền kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi: "Bạn của cậu? Đêm hôm trước nói đi đến chỗ người đó?"

"Ừ." Trần Mỹ Linh gật gật đầu.

Tôn Hồng Na cong lên khóe miệng nở nụ cười: "Mỹ Linh, chúng ta là bạn nhiều năm như vậy, cậu không cần che giấu a? Nói đi, cậu tính toán khi nào thì mang đến giới thiệu cho chúng mình."

Trần Mỹ Linh bất đắc dĩ thở dài, nàng thấy các bạn học đi vào quán ăn, ở trước cửa dừng lại nói với Tôn Hồng Na: "Có cơ hội a! Hiện tại, mình thật sự phải đi, cậu giúp mình giải thích với bọn họ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top