Chương 30: Chạm mặt
Ra Europa, Trần Mỹ Linh cùng Tôn Hồng Na tạm biệt, nàng nhìn thời gian đã 4 giờ chiều, đứa nhỏ lúc này cũng tan học, nàng gọi taxi hướng nhà trẻ đi đến.
Con gái của chị họ Trần Mỹ Linh tên là Ôn Noãn (ý nghĩa: ấm áp), cô bé tướng mạo như búp bê, hai mắt thật to, lông mi cong phi thường đáng yêu. Chị họ của nàng gả vào một nhà cũng coi như là gia đình giàu có tại Giang Vịnh.
Trước cửa nhà trẻ Dục Tài lúc này dị thường hỗn loạn, các góc thậm chí là xuôi theo hè phố, trên đường lớn đều đầy các loại kiểu dáng xe tới đón con, Trần Mỹ Linh xuyên qua dòng xe cộ đứng ở trước cổng trường.
Trần Mỹ Linh đứng một hồi, trong nhà trẻ bắt đầu thành hàng từng nhóm học sinh đi ra, nàng nhìn quanh một chút liền phát hiện Ôn Noãn, bé đang cùng mấy đứa nhỏ khác hướng đầu nhỏ nhìn về phía Trần Mỹ Linh, tìm kiếm người nhà của mình.
Trần Mỹ Linh giơ tay lên, nàng hướng về phía Ôn Noãn quơ quơ, Ôn Noãn đi ra cổng trường liền hướng nàng chạy tới.
"Tiểu di tại sao là dì tới đón Ôn Noãn a?" Ôn Noãn giương đôi mắt to lông mi thật dài vụt sáng nhìn Trần Mỹ Linh kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, dì nhớ Ôn Noãn quá, Ôn Noãn có nhớ dì không?" Trần Mỹ Linh cởi xuống ba lô sau lưng Ôn Noãn xách trên tay, ngồi xổm xuống vẻ mặt yêu thương nói.
"Nhớ a." Ôn Noãn mở ra hai tay ôm cổ Trần Mỹ Linh, còn hôn gò má Trần Mỹ Linh một cái.
"Ôn Noãn." Lúc này một giọng non nớt truyền tới, Trần Mỹ Linh ôm Ôn Noãn nhìn về phía trước, thấy một đứa bé trai hướng hai người chạy đến.
"Iran, làm sao cậu tới a? Dì của cậu không có tới đón ngươi sao?" Ôn Noãn thoát khỏi cái ôm của Trần Mỹ Linh, xoay người nói với đứa bé trai.
"Đưa cho cậu bút vẽ." Iran nắm bàn tay nhỏ bé của Ôn Noãn, đem mấy cây bút màu sắc rực rỡ bỏ vào lòng bàn tay của Ôn Noãn. Sau nó ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Ôn Noãn, mắt đột nhiên sáng ngời kêu lên: "Chị Mỹ Linh."
Trần Mỹ Linh cũng có chút kinh ngạc, nàng lại ở nơi này gặp được Iran – con trai thị trưởng đại nhân. Cho tới bây giờ cũng không có tin nhắn gì, vốn lúc này nàng đã không còn muốn nghĩ tới, chính là nàng lại nhìn thấy con trai thị trưởng, Trần Mỹ Linh trong lòng nghĩ: "Thật sự là không làm cho mình sống khá giả chút nào a."
"Iran, em còn nhớ rõ chị a?" Trần Mỹ Linh nhìn xem Iran mỉm cười hỏi.
Iran nhẹ gật đầu: "Đương nhiên, ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau, chẳng lẽ, chị quên rồi sao?"
Lúc này Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn Trần Mỹ Linh có chút tò mò hỏi: "Tiểu di, vì cái gì Iran gọi dì là chị, mà con phải gọi là dì?"
"Ách." Trần Mỹ Linh bất đắc dĩ cười, nàng vừa định giải thích cho hai cục cưng đang hiếu kì, sau lưng liền vang lên giọng nữ.
"Iran."
Quay lưng nhìn thấy dì Hồng vẻ mặt lo lắng bước nhanh hướng mấy người đi tới, đến gần nàng trực tiếp ôm lấy Iran, có chút trách cứ nói: "Không phải nói với con nhiều lần, bà không đến không cho phép ra cửa trường, tại sao lại không nghe lời..."
Iran chu miệng nhỏ, nó dùng ngón tay chỉ Trần Mỹ Linh ủy khuất nói: "Chị Mỹ Linh."
"Dì Hồng." Trần Mỹ Linh đứng lên, mỉm cười cùng dì Hồng chào hỏi.
Theo tay Iran nhìn sang, dì Hồng mới phát hiện Trần Mỹ Linh, nàng nhớ tới cô bé này là người xuất hiện ở phòng bệnh thị trưởng, nàng lại nhìn nhìn Trần Mỹ Linh nắm tay đứa bé gái, trong nội tâm kỳ quái "Tuổi nhỏ vậy như thế nào đã làm mẹ?"
"Trần tiểu thư, cô cũng tới đón con?" Dì Hồng thu hồi ánh mắt, cùng Trần Mỹ Linh chào hỏi.
"Ha ha!" Trần Mỹ Linh ha ha cười, nàng sờ lên đầu Ôn Noãn nói: "Đây là con của người chị họ, chị hôm nay tăng ca, cho nên con tới đón thay nàng." Sau nàng cúi người nhìn xem Ôn Noãn nói: "Ôn Noãn mau gọi bà Hồng a."
"Chào bà Hồng." Ôn Noãn ngoan ngoãn chào.
Iran tại dì Hồng trong ngực, quơ cái đầu nhỏ nhìn chung quanh một chút, đối với Trần Mỹ Linh nói ra: "Chị Mỹ Linh, ba ba đã trở lại, chị hôm nay có đi thăm mẹ ta không? Đi cùng Iran chứ." Nói dứt lời, nó dùng ngón tay nhỏ chỉ xe bên đường ý là nói cho Trần Mỹ Linh có xe tới đón bọn họ.
Nghe thấy Iran lời nói nụ cười Trần Mỹ Linh lập tức cứng lại, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, trông thấy dì Hồng mỉm cười nhìn mình, Trần Mỹ Linh che giấu tâm tình của mình, trong lòng nghĩ đến "Trách không được thị trưởng đại nhân không trả lời tin nhắn cũng không gọi điện thoại cho nàng, thì ra ba ba của Iran đã trở lại."
Iran đi đến bên người Ôn Noãn, ghé vào bên tai cô bé nhỏ giọng nói gì đó.
Lúc này điện thoại trong túi quần Trần Mỹ Linh vang lên, nàng lấy ra nhìn, thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến a, trên màn hình di động rõ ràng là số điện thoại thị trưởng.
Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi, nàng không tự giác cắn môi dưới, nghe điện thoại.
"Em ở đâu?" Điện thoại vừa tiếp, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng liền truyền vào trong tai Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh mím môi, nàng đột nhiên cảm thấy không muốn cùng thị trưởng nói chuyện, từ lúc nàng gửi đi tin nhắn đến bây giờ đã qua nửa ngày, người này mới biết được liên lạc nàng, Trần Mỹ Linh thấy gặp dì Hồng đang cùng hai đứa nhỏ nói gì đó, nàng mím môi hướng đi vài bước xoay người sang chỗ khác.
"Tại sao không nói chuyện?" Không nghe thấy Trần Mỹ Linh trả lời, Quảng Linh Linh dò hỏi.
Trần Mỹ Linh nghe giọng thị trưởng không có nửa điểm nhiệt độ, một loại cảm xúc không rõ ùa đến, nàng cố lấy dũng khí hỏi ra chuyện kia, lại có không người không xem, Trần Mỹ Linh cảm thấy có chút tự ti, nàng cảm thấy hết thảy cũng không phải như mình nghĩ tốt đẹp như vậy. Trần Mỹ Linh im lặng một hồi, thực sự không ai nói gì nữa, nàng thấy dì Hồng tựa hồ đang đợi nàng, liền khép lại điện thoại một câu cũng còn chưa nói liền cúp máy.
Cúp điện thoại xong, Trần Mỹ Linh nhìn về phía Iran đứng cách đó không xa, thằng bé mặt mày hớn hở cùng Ôn Noãn đang nói gì đó, thình lình trước mắt nàng hiện ra bóng dáng thị trưởng đại nhân, Trần Mỹ Linh thở dài, nàng đi về hướng kia kéo tay Ôn Noãn cùng dì Hồng chào hỏi, liền hướng phía xe taxi đi đến.
Không đợi nàng đi ra hai bước xa, điện thoại lại vang lên, Trần Mỹ Linh cước bộ dừng lại, thực sự không để ý tới, nàng không biết vì cái gì hiện tại nàng không muốn tiếp điện thoại thị trưởng, trong lòng nàng có chút loạn, cũng không biết nói với thị trưởng những thứ gì.
"Tiểu di, làm sao dì không nghe điện thoại, nói không chừng là mẹ ta gọi tới." Ôn Noãn cầm tay Trần Mỹ Linh ngừng lại, con bé ngửa đầu nhìn Trần Mỹ Linh nói ra.
"..." Trần Mỹ Linh không nói gì, nàng nhìn chung quanh một chút, trên đường đều là mấy người đang dẫn trẻ con, nàng nắm tay Ôn Noãn đi đến một chỗ trống đứng lại.
"Chào chị." Trần Mỹ Linh tiếp nâng điện thoại, giọng điệu thường thường nói.
"Như thế nào không tiếp điện thoại?" Trong điện thoại giọng điệu thị trưởng rõ ràng không vui, Trần Mỹ Linh bĩu môi nói: "Quảng thị trưởng, chị có chuyện gì không?"
Đối phương trầm mặc một hồi nói ra: "Buổi sáng điện thoại tôi không có pin, vừa thay pin mới nhìn đến tin nhắn của em."
Trần Mỹ Linh không trả lời, Quảng Linh Linh hỏi: "Hiện tại em ở đâu?"
Trần Mỹ Linh nhìn bé con ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mình, nói: "Trước cổng trường Dục Tài, vừa mới cùng Iran tách ra, em tới đón con của người chị họ trùng hợp gặp được." Trần Mỹ Linh dừng một chút mới nói: "Dì Hồng mang Iran đi thăm chị, Iran nói cho em biết ba của thằng bé đã trở lại, còn kêu em cùng đi thăm chị."
"Vậy em khi nào thì tới?" Quảng Linh Linh không có do dự, trực tiếp hỏi.
Nghe thấy thị trưởng nói, Trần Mỹ Linh sững sờ, nàng đã nói như vậy, thị trưởng đại nhân còn kêu nàng đi? Iran ba ba không phải trở về rồi a? Trong nội tâm nàng nghĩ vậy nên nói ra: "Em không đi, em còn đưa Ôn Noãn về nhà."
Đối phương không có thanh âm, chỉ nghe thấy rất nhỏ tiếng hít thở chứng minh thị trưởng còn đang nghe, Trần Mỹ Linh cũng không nói chuyện, nàng chờ thị trưởng. Một hồi trầm mặc qua đi, Quảng Linh Linh thở dài, nàng có chút mỏi mệt nói: "Em trước đưa đứa nhỏ về, chút tối trực tiếp đến bệnh viện, tôi có lời nói với em." Sau đó nói câu: "Trên đường cẩn thận một chút." Cũng không đợi Trần Mỹ Linh trả lời, liền cúp điện thoại.
Trần Mỹ Linh đưa di động dán tại lỗ tai sửng sốt vài giây, mới dắt tay Ôn Noãn, tại ven đường bắt taxi rời đi.
Lúc Trần Mỹ Linh ra khỏi nhà chị họ đã 7 giờ tối, nàng đứng trên đường suy nghĩ một chút liền gọi điện về nhà, rồi thuận theo ý thị trưởng đi đến bệnh viện.
Ban đêm trong bệnh viện như trước rất nhiều người, Trần Mỹ Linh xuyên qua đại sảnh theo thang máy nhanh chóng đến nơi Quảng Linh Linh, tầng này rõ ràng yên tĩnh rất nhiều, trong hành lang chỉ có tiếng giày cao gót của nàng trên mặt đất phát ra thanh âm.
Không đợi nàng tới gần cửa phòng, trong phòng bệnh liền truyền tới Iran vui vẻ tiếng cười nói, thỉnh thoảng còn có một giọng nam hiền hậu xen lẫn trong đó.
Có thể cảm giác được lúc này trong phòng bệnh rất ồn ào.
Trần Mỹ Linh đứng ở cửa, nửa đẩy cửa phòng nhìn vào, một người đàn ông cao gầy đưa lưng về phía nàng đứng ở trước giường, nàng ở trước cửa ngừng vài giây liền đưa tay gõ vài cái, đẩy cửa đi vào.
"Chị Mỹ Linh." Chào hỏi trước hết chính là Iran, thằng bé nằm ở trên giường bên người Quảng Linh Linh.
Vào cửa phòng Trần Mỹ Linh liền treo lên mặt ấm áp mỉm cười, nàng đi đến trước giường nhìn Quảng Linh Linh nói ra: "Chị Linh Linh, em tới rồi." Nói dứt lời nàng nhìn người đàn ông bên cạnh mỉm cười gật đầu một cái.
Quảng Linh Linh cười, cô chỉ vào Trần Mỹ Linh rồi nói với người đàn ông: "Trần Mỹ Linh, cô bé tôi có nhắc với anh trước đó. Sau rồi hướng Trần Mỹ Linh nói: "Iran ba ba – Lục Hạo Vũ."
Trần Mỹ Linh nghe thấy thị trưởng giới thiệu có chút không hợp lí, hé miệng nở nụ cười. Nàng cùng Lục Hạo Vũ chào hỏi, rồi ngồi ở ghế bên cạnh giường, ánh mắt lại nhìn vào cánh tay đầy băng gạc.
Lục Hạo Vũ nhìn nhìn cô bé đối diện, khí chất điềm tĩnh, cử chỉ ưu nhã hào phóng, xem xét liền biết là cô bé có giáo dục tốt. Hắn thu hồi ánh mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói với dì Hồng: "Dì Hồng, thời gian không còn sớm, mau đưa Iran trở về, ngày mai còn phải đi nhà trẻ."
Dì Hồng nhẹ gật đầu, bắt đầu thu thập đồ đạc của Iran tán loạn trên ghế sofa, sau đi đến trước giường kéo Iran, bắt đầu mang giày cho nó.
"Ba ba không cùng Iran về nhà sao?" Iran ngồi ở bên giường ngửa đầu nhìn Lục Hạo Vũ hỏi.
"Mẹ bị thương, ba ba muốn ở đây cùng mẹ, con ngoan ngoãn cùng bà Hồng về nhà, không phải bà ngoại ông ngoại ở nhà chờ con sao." Lục Hạo Vũ cúi người sửa sang vạt áo cho Iran nói ra.
"Nhưng mà Iran đã lâu không có trông thấy ba ba, đã lâu không có nghe ba ba kể chuyện cho nghe." Nghe thấy Lục Hạo Vũ nói, Iran bĩu môi ủy khuất.
"Anh trở về đi, ngồi một ngày máy bay cũng mệt mỏi, tôi không có chuyện gì, không cần anh ở lại cùng." Quảng Linh Linh tựa giường nói.
Lục Hạo Vũ nhìn thoáng qua Trần Mỹ Linh, đối với Quảng Linh Linh nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, anh không thấy phiền, anh ở đây cùng em."
Quảng Linh Linh ngẩng đầu nhìn Lục Hạo Vũ, trên mặt biểu lộ lại khôi phục uy nghiêm lạnh lùng bộ dáng, cô hé môi nói: "Anh một năm khó được trở về một lần, nên là ở cùng Iran nhiều một chút." Cô nhìn sang Iran đang mặc áo khoác ngoài, biểu hiện ra vẻ mặt "Anh không cần nói nhiều".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top