Chương 13: Phòng tắm
Quảng Linh Linh không có hỏi tiếp, cũng không cho Trần Mỹ Linh một lời giải thích, kỳ thật cô cũng không biết vì cái gì, chỉ là cô đêm nay uống rượu quá nhiều lại đột nhiên nhớ tới Trần Mỹ Linh, nhớ tới đêm đó ngủ rất tốt, cũng không nghĩ nhiều liền cho bí thư đem số điện thoại của Trần Mỹ Linh đưa tới.
Đang lúc Trần Mỹ Linh uống ly rượu thứ ba, nàng cảm giác được mặt truyền đến cảm giác nóng, giờ phút này nàng cũng hoàn toàn buông lỏng thân thể. Quay mắt về người có vẻ có chút lười biếng mà lại một mực không có gì biểu lộ kia, Trần Mỹ Linh lại rót cho mình chút ít rượu, học theo thị trưởng bộ dạng, nàng nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu cũng không mời đến thị trưởng liền uống một mình.
"Em như vậy biết uống nhiều." Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh đỏ mặt, cô biết rõ nàng nhất định là rất ít uống rượu, nàng uống loại rượu này chính là có chút tác dụng chậm.
"Biết sao? Em không uống rượu." Trần Mỹ Linh uống sạch rượu trong ly, đặt ly rượu xuống, nàng đứng dậy rót chút nước ấm đặt ở trên bàn trà, cũng không hỏi thị trưởng còn muốn uống hay không, liền đem ly rượu cùng non nửa bình rượu đỏ cất vào.
Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh coi như thanh tỉnh, cô sẽ không phiền để Trần Mỹ Linh tự chủ trương, như trước lười biếng tựa ở trên ghế sofa, mắt vẫn nhìn động tác của người kia, đến khi Trần Mỹ Linh một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sofa, cô nhìn đồng hồ treo trên tường rất nhanh đã 12 giờ.
"Đêm nay em ngủ nơi này đi, muộn quá rồi." Quảng Linh Linh đứng dậy, cô cởi áo khoác tiện tay bỏ lên trên ghế sofa, khom lưng xuống cởi giày.
Trần Mỹ Linh nhìn động tác của thị trưởng, nàng mới nhớ tới sau khi vào cửa bởi vì quá khẩn trương, liền quên cởi giày ra, may là thị trưởng cũng không có cởi. Trần Mỹ Linh lại nhìn nhìn tấm thảm trong phòng, nghĩ thầm thảm màu tối, bằng không làm dơ thì thật không tốt.
Trần Mỹ Linh nhìn thị trưởng cởi giày, thân thể mất tự nhiên có chút loạng choạng, nàng biết rõ thị trưởng nhất định là trước đó đã uống nhiều rượu, nàng đứng dậy cầm đôi dép lê bỏ xuống dưới chân thị trưởng, nghĩ nghĩ hay là lấy tay đỡ thị trưởng.
Quảng Linh Linh thay giày, cô thấy Trần Mỹ Linh đem đôi giày đặt ngay ngắn ở tủ đựng giày, có Trần Mỹ Linh cẩn thận như thế ở bên cạnh cô, trong lòng lại bay lên cảm giác thỏa mãn hạnh phúc.
"Tôi đi tắm rửa trước, em cũng nên đi a." Quảng Linh Linh chỉ chỉ phòng trong, rồi hướng bên kia đi đến.
Trần Mỹ Linh nhìn thị trưởng đi vào một gian phòng khác, nàng mới lần đầu chăm chú đánh giá đến gian phòng này, thật đúng là phòng khách lớn siêu cấp a, Trần Mỹ Linh nghĩ thầm phòng tổng thống cũng bất quá như thế đi.
Quan sát xong Trần Mỹ Linh có chút choáng váng đầu óc, theo thị trưởng chỉ, nàng rời phòng khách, trải qua một cái hành lang ngắn gấp khúc phía trước song song lại xuất hiện ba cái gian phòng, thấy trên cửa phòng đánh dấu phòng tắm Trần Mỹ Linh đi vào. Mặc dù nàng có tâm lý chuẩn bị, nhưng có thể đối mặt phòng tắm lớn mà lại xa hoa như thế Trần Mỹ Linh vẫn bị rung động một chút, trong nội tâm nàng nghĩ "Aizzz, Thị trưởng chính là thị trưởng, cái này đãi ngộ thật không phải là người thường có thể so sánh."
Trần Mỹ Linh nhìn quanh phòng tắm xem xét một lần, nàng biết rõ lúc này thị trưởng cũng nhất định tắm rửa cho nên căn bản không có người đến quấy rầy mình. Nàng đem nước nóng điều chỉnh thử hơi có chút ấm, liền cởi quần áo ra như con cá trượt đi vào. Thật thoải mái a, Trần Mỹ Linh trong lòng cảm thán, nàng yêu mến cái bồn tắm lớn này, nếu như mỗi ngày trước khi đi ngủ đều có thể tắm trong một cái bồn tắm nóng như này, quả thực là chuyện vô cùng tốt đẹp.
Trần Mỹ Linh thoải mái nằm ở trong bồn tắm, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện tốt đẹp, người ai cũng đều có chút ít ham thích hưởng lạc trong nội tâm, Trần Mỹ Linh lớn như vậy không có ở qua gian phòng tốt thế, cũng chưa bao giờ dùng qua bồn tắm lớn thư thái như vậy, dần dần mí mắt Trần Mỹ Linh có chút cảm giác nặng nề, nàng vừa rồi uống rượu, nằm ở hơi nước nóng, không lâu sau liền ngủ mất.
Bởi vì Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh vào phòng tắm chỉ là đơn giản rửa qua thân thể, cô mặc áo ngủ đứng ở trước gương, đem tóc còn đang ướt tùy ý tán trên vai liền đi ra ngoài phòng khách. Quảng Linh Linh ngồi ở trên ghế sofa đợi một hồi, cô thắc mắc Trần Mỹ Linh như thế nào còn không ra, nghiêng đầu kêu hai tiếng Trần Mỹ Linh, không nghe thấy có người đáp, Quảng Linh Linh thất vọng nghĩ đừng nói là bởi vì uống nhiều rượu nên đã ngủ đi?
Quảng Linh Linh đi vào trong, cô tìm hai phòng ngủ cũng không nhìn thấy bóng dáng Trần Mỹ Linh, đi ra đã nhìn thấy trong phòng tắm sáng đèn. Quảng Linh Linh đứng ở trước cửa lại gọi Trần Mỹ Linh một tiếng, nàng xác định không có trả lời liền nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, thu vào tầm mắt của Quảng Linh Linh chính là một cảnh tượng rất tốt đẹp, Trần Mỹ Linh đang yên tĩnh nằm ngủ say trong bồn tắm lớn.
Quảng Linh Linh đi từ từ đến gần, cô muốn gọi Trần Mỹ Linh tỉnh dậy, duỗi ra một nửa tay lại bị cô thu trở về. Nàng ngồi ở cạnh bồn tắm lớn, mắt nhìn theo gò má ửng hồng của Trần Mỹ Linh rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới. Nước trong suốt không có chút nào gợn sóng, Quảng Linh Linh trông thấy Trần Mỹ Linh, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, xương quai xanh xinh đẹp khiêu gợi, phía dưới hở ra bộ ngực tốt đẹp, Quảng Linh Linh nhịn không được nuốt nhẹ một chút cổ họng, cô tự động khép hờ mi mắt, lắc đầu không để cho mình tiếp theo nhìn xuống.
Qua nửa phút, Quảng Linh Linh bình phục hô hấp, cô thủy chung không thể kiềm chế lòng mình, đôi mắt không tự khống chế nhìn vào bộ phận tư mật trên dáng người hấp dẫn của Trần Mỹ Linh. Khu rừng kia không phải rất nồng đậm, Quảng Linh Linh cảm thấy giờ phút này mình cực kỳ giống một đại thúc hèn mọn bỉ ổi, lợi dụng lúc Trần Mỹ Linh ngủ say xem hết thân thể xinh đẹp của nàng. Quảng Linh Linh bắt đầu cảm thấy thể xác và tinh thần nổi lên cảm giác khác thường, cô quyết tâm đứng dậy một lần nữa đi đến bồn tắm lớn, lần này cô không chút do dự tay chạm vào Trần Mỹ Linh đang ngủ say, cố gắng gọi nàng tỉnh dậy.
Trần Mỹ Linh đang mộng đẹp, cũng cảm giác được có người lôi kéo cánh tay của mình, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, đã nhìn thấy thị trưởng đang đứng trước người nhìn mình. Trần Mỹ Linh cố gắng chớp mắt, khi nàng thấy rõ trên tay thị trưởng đang cầm một bộ áo ngủ, nàng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, liền kinh hô một tiếng, rất nhanh dùng hai tay che tại trước ngực.
Trần Mỹ Linh cố gắng che thân, chính là nàng cảm giác đầu đau vô cùng, trên người cũng không có khí lực. Nàng hiện tại toàn thân nằm ở trong nước trong suốt, trọng yếu hơn là thị trưởng đại nhân lại đứng ở trước người của nàng. Trần Mỹ Linh cảm giác mình quẫn bách cực kỳ, mắt thấy thị trưởng đại nhân khóe miệng kéo ra nụ cười xấu xa, Trần Mỹ Linh đỏ cả mặt quay đầu nhìn về phía bên kia, nàng biết rõ, hiện tại mình nhất định cực kỳ giống con đà điểu.
Quảng Linh Linh mỉm cười xấu xa, cô thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của Trần Mỹ Linh, cô đã đem vừa rồi xấu hổ toàn bộ quét sau đầu, đứng một hồi thẳng đến khi trông thấy ánh mắt Trần Mỹ Linh từ kinh hoảng biến thành khẩn cầu, cô mới không đếm xỉa đặt áo ngủ bên bồn tắm, cũng không có nhìn Trần Mỹ Linh một cái, liền xoay người đi ra ngoài.
Trần Mỹ Linh nghe thấy tiếng đóng cửa, nàng mạnh mẽ ngồi dậy, bởi vì động tác quá mau có loại cảm giác mê muội đánh úp lại, nàng ổn định thân thể, liền đi ra bồn tắm lớn nhanh chóng lau người rồi mặc vào áo ngủ đứng ở trước gương loạn một hồi.
Trần Mỹ Linh nhìn mình trong gương, trên mặt ửng hồng còn chưa có tan hết, nàng cảm thấy xấu hổ cực kỳ, bởi vì mẹ qua đời sớm nàng lớn như vậy cũng chỉ có bà nội xem qua thân thể của nàng, huống hồ nàng còn không có kết giao bạn trai, đối với phương diện này càng bảo thủ rất nhiều. Nàng nghĩ thị trưởng trước khi đi còn cười xấu xa, rõ là nhìn nàng "chê cười". Trần Mỹ Linh trong lòng nén giận, làm sao lại như thế vô ý ngủ quên mất?
Trần Mỹ Linh đi ra phòng tắm, nàng thấy thị trưởng đang ngồi ở trên ghế sofa đợi mình, nàng nắm thật chặt trên người áo ngủ đi đến trước người thị trưởng, đợi thị trưởng bước tiếp theo an bài.
Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh đi ra, cô biết rõ nàng da mặt mỏng làm cái gì sự tình cũng không có phát sinh, khôi phục nguyên lai bộ dáng. Cô đứng lên quay sang nhìn Trần Mỹ Linh hỏi: "Chính mình ngủ một mình trong phòng sẽ không sợ hãi chứ?"
Trần Mỹ Linh xấu hổ ngẩng đầu nhìn thị trưởng, nghe thấy thị trưởng hỏi nàng lắc đầu, tỏ vẻ không sợ. Trần Mỹ Linh trong lòng nghĩ, đừng nói là nàng thật sự sẽ không sợ, mặc dù là sợ hãi nhưng lúc này nàng cũng kiên quyết sẽ không theo thị trưởng ở chung một phòng.
"Lúc nãy đưa em tới là bạn trai của em?" Quảng Linh Linh đột nhiên hỏi.
Nghe thấy thị trưởng hỏi, Trần Mỹ Linh thoáng ngẩng lên nhìn, nghĩ thầm, như thế nào từ chuyện đi ngủ lại lập tức biến thành vấn đề này đây.
Trần Mỹ Linh mặt không biểu tình lên tiếng đáp: "Không phải bạn trai, hàng xóm của nhà em. Bất quá, hắn đang theo đuổi em."
Quảng Linh Linh nghe xong Trần Mỹ Linh trả lời, cô lặng im nhìn Trần Mỹ Linh một hồi, trong lòng thở dài một hơi, thanh âm có chút lạnh lùng nói: "Đã muộn rồi, đi ngủ đi." Cô giơ cánh tay lên chỉ chỉ gian phòng sau lưng lại nói: "Tôi ngủ phòng này, còn lại em tùy tiện chọn." Nói xong cũng trực tiếp rời đi.
Trần Mỹ Linh nhìn thị trưởng thẳng dáng người, đêm nay thị trưởng hình như nói chuyện là lạ. Trần Mỹ Linh lắc lắc đầu có chút mờ mịt, xoay người cũng hướng về phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top