Chương 51: Tình yêu của nhân vật phụ


Nụ cười trên mặt Quảng Linh Linh vẫn không đổi, thậm chí mắt cũng không chớp một cái nhìn hai người mẹ của mình, cứ như là họ đang nói những chuyện rất bình thường với mình kiểu: 'Thời tiết hôm nay thật tốt.' 'Con đã ăn gì chưa?', chứ không phải đang hỏi tội.

Lưu Bảo Châu từ khi biết tiểu tổ tông nhà mình cùng đám thân tín vội vàng bận rộn trong một tháng qua để tìm cách giành về một hợp đồng làm ăn lớn thì bà đoán được cô đã hành động. Chẳng qua bà nghĩ mình có lợi thế là số lớn cổ phần trong tay nên không can thiệp vào việc Quảng Linh Linh ngầm tiến hành làm ăn. Cho đến khi cô đột ngột bay đi Dubai để ký hợp đồng thì Lưu Bảo Châu mới cảnh giác xem xét lại cẩn thận trình trạng công ty.

Không nhìn thì thôi, đến khi tìm hiểu mới giật mình. Lưu Bảo Châu sinh ra trong một gia tộc nhiều đời làm thương nhân, lúc còn trẻ bà không những là trợ thủ đắc lực của chồng mình, mà còn là một nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh nữa, nên chỉ cần liếc mắt một cái thôi bà đã thấy rõ được ý đồ của Quảng Linh Linh. Ngẫm lại chút Lưu Bảo Châu biết rằng mình đã thua, không thể dùng công ty để bức bách con gái được nữa. Nỗi lo lắng nhất của bà lúc này chính là tiểu tổ tông được nuông chiều thành hư nhà mình ấy ngộ nhỡ thật sự khăng khăng một mực đòi tách riêng công ty đóng tàu thì sao, như vậy thì cả tập đoàn Hải Hàng sẽ bị phân tách. Tới lúc đó đến khi chết rồi bà sao còn dám nhìn mặt chồng mình.

Chuyện này rất có khả năng, Lưu Bảo Châu hiểu rõ đứa con một tay bà nuôi lớn, nó chắc chắn sẽ làm được chuyện dứt khoát như vậy!

Lúc Quảng Linh Linh vừa ngã bệnh thì thị trường cổ phiếu của tập đoàn suýt bị sụp đổ bởi tin tức báo chí đưa ra, lại thêm tin quyền thừa kế của tổng giám đốc bị đe dọa khiến lòng người trong công ty bàng hoàng, Lưu Bảo Châu và Tô Lệ đành phải tạm thời rời xa cuộc sống nhàn nhã để đến công ty trấn an lòng người. Lúc đó Lưu Bảo Châu mới phát hiện, thái độ của toàn bộ các giám đốc từ cao đến thấp trong công ty, cũng như các đại cổ đông đều đã chuyển hướng, hầu như bọn họ đều kiên định muốn giữ lại địa vị của Quảng Linh Linh. Thì ra trong một tháng qua Quảng Linh Linh đã làm được việc vượt xa dự tính của người khác. Đổ ra một nguồn vốn lớn đầu tư vào hạng mục cực tiềm năng, thành công ký hợp đồng với Hoàng thân Ghazi, từng cái một đều làm yên lòng sự tin tưởng của cổ đông, và hội đồng quản lý cấp cao, những gì Quảng Linh Linh muốn có được đã sớm nằm gọn trong tay cô rồi.

Lưu Bảo Châu sau khi biết toàn bộ việc Quảng Linh Linh làm thì thậm chí vui mừng tột độ, năng lực của con gái bà thậm chí còn cao hơn hẳn người chồng quá cố của bà, không uổng công cả nhà kỳ vọng vào cô, không uổng công bà yêu thương cô bao năm qua như vậy.

Ban đầu Lưu Bảo Châu còn muốn chờ Quảng Linh Linh xuất viện về công ty để tình trạng bấp bênh trong công ty nhanh chóng kết thúc. Nhưng không ngờ ra viện cả tháng trời mà Quảng Linh Linh chẳng hề có ý định muốn về đi làm, ngược lại còn bỏ mặc mọi việc của công ty, quẳng tất cả cho người anh họ mà cô không vừa mắt với mấy vị giám đốc dưới quyền. Mỗi ngày chỉ chuyên chú vào lo cho chiếc du thuyền lớn và thiết kế trang phục với Trần Mỹ Linh.

Lưu Bảo Châu nhịn tròn một tháng, cuối cùng đến hôm nay thì đành tự mình đi tìm Quảng Linh Linh hỏi tội.

Tô Lệ kéo Quảng Linh Linh đến trước mặt Lưu Bảo Châu mắng cô: "Linh Linh, mẹ cả đang hỏi con mà con còn cười đùa trả lời như thế, con—— "

"Con sẽ không tách tập đoàn." Quảng Linh Linh bỗng nói một câu.

"Vậy con lập tức quay về đi làm." Lưu Bảo Châu không nói lời thừa.

"Con cũng sẽ không quay về." Quảng Linh Linh nhàn nhạt trả lời, giọng nói vô cùng thoải mái.

"Chát!" Một tiếng tát vang lên.

Quảng Linh Linh kinh ngạc. Khuôn mặt Tô Lệ thì đầy vẻ tức giận.

"Ai cho phép con làm vậy! Con nghĩ đây là việc riêng của con à? Quảng Linh Linh, con cần phải gánh vác trách nhiệm, trách nhiệm đối với mẹ, trách nhiệm đối với mấy vạn cuộc đời. Con muốn vứt bỏ tất cả sao? Con không thấy có lỗi với ba của con à! Con làm cho mẹ thất vọng quá." Tô Lệ gằn từng tiếng không lưu tình.

Không thể nghe thêm được nữa, Trần Mỹ Linh dùng sức đẩy cửa vào, bước nhanh đến bên cạnh Quảng Linh Linh. Sắc mặt Quảng Linh Linh lúc này trở nên thật khó coi, cả người như một chiếc đèn sắp tắt đang lu mờ. Trần Mỹ Linh đau lòng cầm tay cô, nhìn về phía Tô Lệ và Lưu Bảo Châu, thái độ bình tĩnh, kiên định như một nữ thần chiến binh: "Dì không cần nói chị ấy như vậy. Hai dì đang coi nhẹ tấm lòng của chị ấy đấy. Nếu chị ấy thật sự muốn phản bội hai dì thì có thể dùng rất nhiều loại thủ đoạn để đạt được mục đích, vậy mà chị ấy lại lao tâm khổ tứ làm đủ việc để lợi ích của tập đoàn không bị ảnh hưởng chút gì. Vì chị ấy rất quan tâm đến hai dì, không muốn các dì thương tâm, ngay từ đầu chị ấy đã chuẩn bị thỏa hiệp rồi. Hai dì tại sao có thể nghi ngờ tâm ý của chị ấy, chẳng lẽ trong lòng hai dì nghĩ rằng để đạt được mục đích chị ấy sẽ bỏ mặc hai dì sao?"

Trần Mỹ Linh thật sự tức giận, nàng sẽ không nể mặt dù có là người bề trên đi nữa. Nàng giận dữ nói: "Chị ấy có suy nghĩ này cả hai dì đều không biết phải không! Chị ấy yêu thương hai dì như vậy, hai dì cũng không biết phải không! Hay là cả hai dì đều không thể khoan dung cho chị ấy chỉ bởi vì yêu quý hai dì mà mềm lòng không dám trở nên mạnh mẽ hơn?! Con không đồng ý cách hai người đối với chị ấy. Có thể dung túng tùy chị ấy làm bậy, cưng chiều chị ấy đến mức không cảm thụ được tấm lòng của người khác, lại còn không cho phép chị ấy yếu đuối, không cho chị ấy biết thế nào là yêu thương. Từ nhỏ đã dạy dỗ chị ấy phải chịu đủ loại trách nhiệm nặng nề, thậm chí còn cướp đi cả thiên tính thích đồ ngọt của trẻ nhỏ. Dù có chuyện gì xảy ra chị ấy vẫn sẽ ở cùng con, con không cần biết hai dì dùng cách gì để đối xử với chị ấy, con muốn chị ấy biết được điều quan trọng nhất không phải là trách nhiệm. Mà chị ấy cần được yêu thương, để được sống tốt hơn, vui vẻ hơn!"

Trần Mỹ Linh nói một hồi xong, không khí trong phòng lặng xuống, thậm chí còn có thể nghe rõ cả tiếng hít thở. Tô Lệ nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của Quảng Linh Linh, bà nhớ đến lúc cô còn nhỏ vô cùng hoạt bát đáng yêu, khác hẳn với dáng vẻ buồn rầu bây giờ. Bà để ý nhất là việc mình cả đời không có danh phận, mãi chỉ là "đối tượng ngoại tình". Con gái bà là người duy nhất bà có thể dựa vào, vì để con gái nên người, thậm chí không biết từ khi nào bà bắt đầu che giấu đi... tình thương cần có của một người mẹ. Tô Lệ quay mặt đi không ngăn được nước mắt trào ra.

Lưu Bảo Châu thở dài, khí thế sắc bén lúc đầu giờ đã không còn nữa, đứng lên đưa khăn tay cho Tô Lệ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà, dù không nói gì cũng đã thể hiện rõ tình cảm bên trong. Bà và Tô Lệ xoay người đi ra phía cửa, lúc đi ngang qua Quảng Linh Linh và Mỹ Linh, Lưu Bảo Châu vẫn giữ vẻ uy nghiêm của người bề trên nói: "Thân thể của con gái ta vừa mới khỏe lại, cô cần chăm sóc kỹ lưỡng cho nó, sau này dù có bất hòa gì thì cũng không nên làm ảnh hưởng đến sức khỏe như thế. Còn con, cho con một khoảng thời gian nữa hoàn thành cho xong việc của thuyền Tinh Tâm, nửa tháng sau phải lập tức quay về công ty làm... Anh họ của con còn thiếu kinh nghiệm, mẹ quyết định điều nó đến xây dựng chi nhánh công ty ở Đại Liên. Còn không mau đưa hai chúng ta rời thuyền?!"

Ý của dì là... Trần Mỹ Linh hiểu ý cười tươi. Lời nói của nàng đối với người lớn mà nói là bất kính, nàng cứ nghĩ sẽ làm hai người này nổi giận. Cũng may nàng không phải là kiểu người thấy sắc mặt của người khác khó chịu thì sợ này nọ không dám nói, và hai bà mẹ của Quảng Linh Linh cũng không hẳn là người hoàn toàn ngoan cố cổ hủ.

"Ha, ha ha ~" Quảng Linh Linh vui vẻ cười ngây ngô. Lời mẹ cả đã rất rõ ràng, không ngờ là chuyện lại giống như phim thế này, quay lại cảnh vừa rồi, lúc Trần Mỹ Linh bảo vệ cô, trong lòng cô vô cùng đắc ý hệt như chú gấu mới trộm được mật ong vậy. Hai việc tốt đến cùng một lúc làm cô cứ cảm thấy lâng lâng.

Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh ở cầu thang mạn thuyền đưa hai bà mẹ xuống thuyền, một số vị khách tham dự yến hội cũng bắt đầu rời đi, còn có cả vài vị khách khác đang chuẩn bị lên thuyền nữa. Bởi vì đúng 12 giờ, thuyền Tinh Tâm sẽ nhổ neo bắt đầu hành trình đầu tiên, điểm đến sẽ là thắng cảnh nghỉ mát Maldives.

Sau khi hai bà mẹ rời đi không bao lâu thì Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh ở trên boong thuyền gặp được Mộc Phi và ba người chị em của Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh tự nhiên để ý nhất đến Phó Hâm Nghiên. Hai nhà Phó, Khương bao trọn cả một sảnh tiệc để tổ chức tụ họp gia tộc, theo dự định ban đầu là Phó đại tiểu thư sẽ cùng "chồng sắp cưới" tuyên bố đính hôn trước bà con hai họ, nhưng cuối cùng lại thành cả hai người đều tuyên bố rằng bọn họ mỗi người đều đã có người yêu riêng, gây nên sóng gió khiến cả hai họ trở tay không kịp.

Phó Hâm Nghiên thật sự rất đẹp, tuy rằng mấy chị em các nàng đều xinh đẹp nhưng với khí chất lạnh lùng cao ngạo, vẻ đẹp của nàng tạo ra cảm giác không thể chạm đến. Quảng Linh Linh nghĩ, một người phụ nữ như thế lại có thể yêu một người vừa lanh lợi vừa mềm mại như Dụ Hiểu Dương. Càng kinh ngạc hơn là, tiểu chuột nhắt kia dám vin cây để bẻ đóa hoa tươi ở cành cao nhất đấy, nhưng mà chuột ta cũng chẳng được sống dễ chịu mỗi ngày nha.

Quảng Linh Linh phát hiện trên tay Phó Hâm Nghiên đeo một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế tinh xảo, mới cười trêu chọc: "Ha, Hâm Nghiên xinh đẹp ~ Hôn sự của cô không thành mà vẫn còn đeo nhẫn đính hôn của người ta sao."

Đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, Trần Mỹ Linh đưa mắt ra hiệu cho Quảng Linh Linh rồi lấy khuỷu tay đẩy đẩy cô vài cái. Vẻ mặt Phó Hâm Nghiên chẳng hề có chút khó xử nào, chỉ thản nhiên đáp: "Hôn sự không thành đương nhiên nhẫn không phải từ người mà hôn sự không thành đó rồi."

Mộc Phi vươn vai cho đỡ mỏi, thong thả nói: "Đêm nay chơi thế là đủ rồi... Để tớ và Đổng Tiệp hộ tống hai người đẹp trở về. Quảng, đừng trêu chọc Phó Phó nữa, cô ấy vừa mới tiến hành chiến đấu đấy."

Phó Hâm Nghiên nghe vậy thì nhẹ nhàng cất bước rời đi, khi xoay người còn nở một nụ cười xinh đẹp lộng lẫy mà đầy thâm ý: "Không, tớ chưa tiến hành mà, mới chỉ bắt đầu chiến đấu thôi."

Quảng Linh Linh lắc lắc đầu làm bộ như không chịu nổi, Phó Hâm Nghiên là muốn đi đối phó với Dụ Hiểu Dương đây mà, nói chuyện tàn nhẫn như vậy lại có thể dùng biểu cảm xinh đẹp như thế, trêu chọc vào nữ vương này thì cả đời khẳng định bị ép đến khô. Vẫn là Mỹ Linh của cô tốt nhất...

"Ừm ~ Mỹ Linh, như em là tuyệt nhất." Quảng Linh Linh thì thầm vùi mặt vào làn tóc dài của Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh cười cười, nhéo khuôn mặt nhỏ trắng của Quảng Linh Linh: "Đương nhiên em là tuyệt nhất rồi. Chị đừng hâm mộ Hiểu Dương, yên tâm đi, em nhất định sẽ làm cho chị trở thành một người yêu hoàn mỹ, so với tiểu chuột nhắt của Hâm Nghiên còn tốt hơn nhiều. Ngoan ~"

Ách... Quảng Linh Linh cảm giác sau lưng lành lạnh... Sao cô lại quên nhỉ, phụ nữ xinh đẹp chẳng người nào là không gai góc cả.

Lại nói, hai tiếng sau đó Phó Hâm Nghiên đã dùng biểu tình xinh đẹp kia làm tan nát trái tim của người yêu mình nhất; tiếp đó dưới ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, Phó Hâm Nghiên hoàn toàn mất đi dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, ôm lấy một cô gái nhỏ khóc lên đau khổ vô cùng ; lại sau đó thì... là một câu chuyện khác.

Thuyền lướt băng băng trên mặt nước biển xanh lam lung linh, nơi chân trời ánh bình minh rọi chiếu khiến biển trời như hòa làm một. Chiếc du thuyền chở khách vẫn vững vàng tiến về phía trước, còn Trần Mỹ Linh thì chợt tỉnh dậy giữa cơn buồn ngủ dưới ánh sáng lờ mờ, bởi khi nàng xoay người chẳng thấy Quảng Linh Linh ở bên. Ôm chăn mỏng để che lại ngực vì nàng không thấy áo ngủ đặt ở đầu giường của mình đâu. Mặt Trần Mỹ Linh hơi đỏ lên, nàng nhớ lại cảnh triền miên đêm qua, có vẻ áo ngủ của nàng vẫn còn ở trong phòng tắm, lúc đó nàng đã trở nên mơ màng dưới sự dẫn dắt của Quảng Linh Linh mất rồi, đến làm thế nào trở về giường nàng cũng chẳng có ấn tượng chi.

Mặc vào chiếc quần lót lấy ra từ một ngăn tủ đầu giường, rồi thuận tay với lấy chiếc áo trắng của Quảng Linh Linh khoác lên người, mới thấy rằng dáng người của Quảng Linh Linh thật gầy lại cao, áo dài quá. Trần Mỹ Linh đi chân trần trên thảm rồi mở cửa kính sát đất đi ra ngoài, căn phòng này dùng một phần boong thuyền để làm thành ban công, vị trí khuất nhưng tầm nhìn rất tốt. Lúc này Quảng Linh Linh đang dựa vào lan can ngắm biển.

Trần Mỹ Linh vòng cánh tay trắng nõn từ đằng sau ôm lấy cô, mặt nhẹ nhàng áp lên lưng Quảng Linh Linh, vẫn thật gầy, nhưng một tháng qua vì "tâm an thể nhàn" nên cũng nuôi được ra thêm mấy lạng thịt, ôm vào đã có cảm giác "vững chắc" hơn nhiều. Trần Mỹ Linh thở khẽ, như vậy mới có cảm giác an toàn nha ~

"Mỹ Linh, tôi thích nhất là đứng ở trên biển. Ở giữa biển thấy mọi thứ đều thật mới mẻ, chung quanh lại rất yên bình, cảnh tượng bao la hùng vĩ làm cho lòng người trở nên rộng lớn, như có thể ôm cả đất trời."

"Chị thích thì em sẽ ngắm biển cùng với chị." Quảng Linh Linh quay lại ôm Trần Mỹ Linh, nàng cũng thuận thế dựa vào trong lòng Quảng Linh Linh, cười nũng nịu: "Có điều, thật sự đẹp vậy sao? Khiến cho chị sáng sớm có thể bỏ được cả người đẹp trong lòng."

"Á ~" Quảng Linh Linh nhếch mép cười, dùng sức ôm chặt người đẹp mềm mại vào ngực, chẳng trách cổ nhân thường hình dung ôm người đẹp như ôm ngọc mềm hương ngát, ôm ấp một thân thể mềm mại ấm áp thật sự thoải mái cực kỳ.

"Ngắm mặt trời mọc một mình cũng buồn. Nếu ôm người đẹp trong lòng cùng ngắm thì quả thực là một điều tuyệt diệu nhất thế gian." Nói lời ngon tiếng ngọt xong là Quảng Linh Linh không ngừng hôn lên cổ lên ngực Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh bị trêu chọc cười khanh khách không dứt, chịu không nổi đành dùng hai tay nhéo lỗ tai Quảng Linh Linh, con báo háo sắc này vẫn mang bộ mặt mê muội nhìn chằm chằm cổ áo nàng. Trần Mỹ Linh cười nói: "Không ngờ chị còn ngắm mặt trời mọc nữa. Trước kia em chẳng bao giờ nghĩ được sẽ có lúc như thế này, chẳng làm gì cả chỉ cùng chị ngắm biển khơi."

Tim Quảng Linh Linh đập mạnh, cầm tay Trần Mỹ Linh lên hôn nhẹ vào lòng bàn tay nàng, cảm động nói: "Trước kia tôi cũng không tưởng tượng nổi sẽ có lúc nửa đêm gà gáy cực kỳ hứng trí thức thảo luận công việc với em. Cũng không tưởng tượng rằng sẽ đứng bên cạnh xem em vẽ, càng không tưởng tượng qua khi nhìn đến tác phẩm của em sẽ cảm thấy bội phục. Em thật sự làm cho tôi kinh ngạc. Sáu năm trước phát hiện được em, tôi cho rằng mình đã hiểu rõ về em. Sáu năm sau tôi lại phát hiện em chẳng giống với những gì tôi nghĩ! Em trở nên đẹp hơn, mê người hơn. Vì thế tôi biết mình xong đời rồi, tôi không trốn thoát được, trong lòng tôi, trong tâm trí tôi toàn bộ đều là những việc liên quan đến em. Mặc kệ là làm việc gì nếu không phải là em thì không thể được."

Nghe Quảng Linh Linh nói xong Trần Mỹ Linh thấy mặt mình nóng lên, nhanh chóng lấy tay ôm mặt làm giảm nhiệt độ. Thật là, nàng có còn là thiếu nữ nữa đâu mà mới nghe vài lời đã đỏ mặt, mất mặt quá đi. 

"Chị nói trơn tru dễ nghe thế, em chẳng phải bị chị dùng miệng lưỡi lừa bắt mất đi sao. Chị á, nói lời ngon tiếng ngọt ít thôi, để xem biểu hiện sau này của chị thế nào đã."

"Lời ngon tiếng ngọt nói xong rồi, biểu hiện thì đương nhiên phải hành động ngay..." Quảng Linh Linh cười xấu xa, năm ngón tay như con nhện bò từ bụng bằng phẳng của Trần Mỹ Linh lên thẳng ngọn núi cao ngất: "Xem em đi, sáng sớm mặc như vậy... muốn dụ dỗ tôi sao."

"Ừ... đấy. Chị không thích hả?" Trần Mỹ Linh ôm cổ Quảng Linh Linh đón nhận những nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng.

"Có chứ. Rất thích." Quảng Linh Linh ôm lấy Trần Mỹ Linh, nhẹ nhàng xoay người di chuyển như đang nhảy một điệu Tango tình yêu đi vào trong khoang thuyền: "Yêu em nhất."

"Linh Linh."

"Ừm... Hử?"

"Chị trước đây là đồ vô tâm bạc tình."

"Á, ách."

"Ha ha, đồ ngốc, em yêu chị."

"A ha... Hì hì..."

Cười ngây ngô không phải bởi vì cô ngốc, mà vì cô đã say...

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top