Chương 27
Cái này quá xấu hổ.
Quảng Linh Linh xác định trong túi mình trống rỗng, cái gì cũng không có, cô nhìn nhìn Văn Liên: "Tôi, tôi..."
Nếu không có người ở đây, nhất định bà nội Quảng sẽ nhịn không được cầm gậy lên đánh chết Quảng Linh Linh.
Đã giúp chuẩn bị lễ vật tốt, chỉ cần lấy ra mà còn có thể ném?
Dì Văn bị dáng vẻ quẫn bách của Quảng Linh Linh chọc cười, thật ra lúc vừa mới đi vào bà thấy khí phách thành thục và lãnh đạm của Quảng Linh Linh có chút xa lạ, xem ra đây mới là A Linh.
Văn Liên cũng nhấp miệng dụ dàng cười: "Không sao đâu chị."
Quảng Linh Linh mất mặt ngồi xuống, cô nghiêm túc suy nghĩ một phen, rồi gửi tin nhắn cho Khương Trăn Nguyệt.
-- Nguyệt Nguyệt, cậu có thấy vòng cổ của tôi không?
Khương Trăn Nguyệt trả lời rất nhanh, chỉ là ngữ khí kia, có thể dỗi chết người.
-- Vòng cổ nào? Quảng tổng vừa mới mời tôi làm thư ký, liền nghi ngờ có phải tôi trộm đồ vật của ngài hay không sao?
Quảng Linh Linh: "..."
Nguyệt Nguyệt ăn trúng thuốc nổ sao? Cô chỉ hỏi một câu, liền phát hoả lớn như vậy?
Một lát sau, Khương Trăn Nguyệt lại gửi tới một tin nhắn khác, còn kèm ảnh chụp.
-- Tìm được trong ngăn kéo bàn làm việc của ngài, Quảng tổng, ngài đúng là bệnh hay quên, trách không được phải có người hầu hạ.
Phía sau nàng còn bỏ thêm một cây đao.
Quảng Linh Linh mờ mịt, sao cô không nhớ mình đã đặt trong ngăn kéo kia?
Hôm nay, Quảng Linh Linh đã gấp gáp trở về, lúc này sắc trời đã rất tối, dì Văn nhìn nhìn bà nội Quảng, mỉm cười: "Cũng đã trễ rồi, lão phu nhân, sau này còn rất nhiều thời gian, để hai đứa nhỏ nói chuyện."
Bà nội Quảng nhìn dì Văn, cười nói: "Cũng được, ta kêu tài xế đưa con trở về, A Linh!" Bà nhìn Quảng Linh Linh: "Con đưa Văn Liên trở về!"
Đêm đã khuya, hai người đơn độc ở chung với nhau, Quảng Linh Linh muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy mặt Văn Liên lại đỏ, đầu muốn chôn ở dưới khăn trải bàn, cô nhẹ nhàng thở dài.
Một thiếu nữ đơn thuần, cô không thể thương tổn.
Tình cảm có thể sinh ra ảnh hưởng đến một người lớn cỡ nào, đã từng sống qua một lần, Quảng Linh Linh hiểu rõ hơn với ai khác.
Bầu trời đêm đầy sao, dưới ánh trăng vỉa hè như đá quý lấp lánh sáng lên.
Tim Văn Liên đập nhanh lợi hại, đi bên cạnh Quảng Linh Linh, ngửi thấy hương bạc hà trên người cô, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn trộm sườn mặt cô.
Hai tay Quảng Linh Linh đút túi, nhìn sao trên trời, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt yếu ớt làm người đau lòng.
Cô suy nghĩ đến nàng.
Tình yêu đáng sợ không phải là ở lúc đang đẹp đẽ, mà là khi dần mất đi. Loại tình yêu này, từng khoảnh khắc đều sẽ bị một đoạn ký ức ngắn, một chi tiết lơ đãng, thậm chí là một câu hát, hay một cảnh nào đó gợi lên quá khứ, làm tim như bị dao đâm, đau nhói.
Tiểu Linh rất thích ngắm sao, nhưng nàng càng thích ngồi trên đùi Quảng Linh Linh, rúc vào lòng ngực cô để ngắm.
Đương nhiên Quảng Linh Linh sẽ cưng chiều nàng, rất nhiều đêm, sau khi tắm xong, cô sẽ ôm Tiểu Linh, Tiểu Linh sẽ dựa vào cô, ngắm sao một lát, sau đó lại xoay người, hai tay ôm eo cô, nhìn vào mắt cô.
Tay Quảng Linh Linh nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi nàng, dịu dàng hỏi: "Cái nào chói mắt hơn?"
Trần Mỹ Linh cười, chậm rãi quỳ lên, tóc dài quét qua cổ Quảng Linh Linh, cúi đầu, nỉ non bên tai cô : "Em cần phải xem thật kỹ mới biết."
Đến cuối cùng, cả người hai người toàn là mồ hôi, Trần Mỹ Linh nhìn vào mắt Quảng Linh Linh, sáng đến chói mắt như vậy, cơ thể còn đang phập phồng, trong miệng phát ra âm thanh nức nở.
-- Nếu có một ngày, chị đã quên em, chị sẽ nhìn sao trên trời, chậm rãi nhớ tới tất cả những gì chúng ta đã trải qua.
...
"Chị..." Văn Liên nhìn Quảng Linh Linh nhẹ giọng kêu, đem cô từ trong ký ức bi thương trở lại, Quảng Linh Linh quay đầu nhìn nàng, hơi hơi cười: "Sao vậy?"
Văn Liên nhìn vành mắt cô phiếm hồng, tâm cuộn thành một cục: "Chị, chị là từng... Từng rất thích người nào sao?"
Quảng Linh Linh đã nói với nàng, hiện tại cô không có bạn gái.
Vậy sao cô lại lộ ra bi thương như vậy? Nhất định là đã từng có tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Quảng Linh Linh ẩn nhẫn khống chế lại cảm xúc, cô nhìn nhìn Văn Liên: "Văn Liên, thực xin lỗi, tôi và em..."
Ánh trăng bao phủ khuôn mặt nàng, nước mắt lưng tròng, Văn Liên nhìn nhìn Quảng Linh Linh, đột nhiên cầm tay cô: "Em biết."
Quảng Linh Linh nhìn Văn Liên, Văn Liên cười cười, cười nhưng nước mắt đã chảy ra, nàng dùng sức cầm tay Quảng Linh Linh: "Chị, không nên gấp gáp từ chối, cho dù như thế nào, chị vĩnh viễn là chị của em, nếu bên phía bà nội nói không thông..." Nàng cười cười, dưới ánh trăng, gương mặt nhỏ tinh nghịch: "Em có thể yểm trợ cho chị." Nàng nhìn thật sâu vào mắt Quảng Linh Linh: "Chị hãy cho bản thân mình một chút thời gian, em sẽ chờ."
Tình yêu, nếu không phải vui vẻ, thì chính là tổn thương.
Sau khi Quảng Linh Linh đưa Văn Liên trở về, cô ở dưới lầu an tĩnh hút thuốc.
Văn Liên rõ ràng là một cô gái dịu dàng thiện lương, nàng thích cô, sùng bái cô, thậm chí khó chịu đến sắp khóc, còn an ủi cô.
Nếu yêu nàng, sẽ được hưởng thụ một tình yêu thuần túy, không có nói dối, lừa gạt, đau khổ dây dưa.
Chỉ là cô không thể...
Quảng Linh Linh phát hiện, cô đánh mất năng lực yêu một người.
Đêm đã khuya.
Càng lạnh, càng dễ quên.
Trong bất tri bất giác, Quảng Linh Linh đi tới Ốc đảo Gia Viên, cô không có lên lầu, chỉ ngồi ở bồn hoa giải phóng bản thân.
Lầu 4, có một cái đèn vẫn luôn sáng, không biết vì ai mà lưu lại.
Quảng Linh Linh ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn, có lẽ ngẩng đầu đã lâu, thế nhưng nước mắt bất tri bất giác chảy xuống theo khoé mắt.
Lúc này, điện thoại sáng một chút.
Quảng Linh Linh cầm lên nhìn nhìn, là tin nhắn của Trần Mỹ Linh.
-- Cô ấy được chứ?
Bốn chữ đơn giản, không cần nhiều ngôn từ, nhưng Quảng Linh Linh lại có thể nhìn thấy rõ ràng một thân ảnh đứng bên cửa sổ, ôm lấy cánh tay nhìn ra bên ngoài.
Kiếp trước, mỗi khi Tiểu Linh mâu thuẫn, nàng sẽ ôm cánh tay trầm mặc nhìn ngoài ra cửa sổ như vậy, nàng không nỡ tức giận Quảng Linh Linh, chỉ có thể nhìn ánh trăng và ánh sao sáng rực để dịu lại nỗi lòng.
Sau đó, Quảng Linh Linh sẽ ngoan ngoãn đi qua, ôm nàng từ phía sau: "Đừng tức giận nữa ~"
Mà hiện giờ, người không ở đây, tim Trần Mỹ Linh bị thấp thỏm lo âu vây quanh, cảm giác như vậy rất khổ sở, nàng tình nguyện Quảng Linh Linh giống như lúc trước bóp chặt cổ nàng, nói lời nhục mạ nàng.
Sau một lúc, điện thoại rung lên.
Quảng Linh Linh gọi điện thoại qua, tim Trần Mỹ Linh đập gia tốc, cầm lấy điện thoại: "Alo?"
Không khắc chế được sự run rẩy.
Quảng Linh Linh nhìn bóng hình xinh đẹp trên cửa sổ kia, nhàn nhạt nói: "Sau khi Mặc Mặc phẫu thuật xong."
Trần Mỹ Linh "Ừm" một tiếng, nàng cho rằng Quảng Linh Linh sẽ nói cái gì, không nghĩ tới sẽ nhắc tới em gái nàng.
Quảng Linh Linh: "Sau phẫu thuật, cô có tính toán gì không?"
Trần Mỹ Linh không giấu giếm, cũng biết giấu không được: "Đưa ba mẹ và Mặc Mặc ra nước ngoài."
Chỉ có như vậy, tâm nàng mới có thể buông một ít ràng buộc, dốc lòng đi bảo hộ một người.
Lại là một khoảng thời gian trầm mặc không tiếng động.
Quảng Linh Linh đang chờ nàng mở miệng.
Trần Mỹ Linh không muốn hỏi, nhưng bất an dưới đáy lòng đã áp đảo lý trí từ sớm, nàng nhịn không được hỏi: "Hai người... Đang yêu nhau sao?"
Nghe xong lời này, Quảng Linh Linh cười, cong cong khóe môi, ngửa đầu nhìn cửa sổ: "Ừm, tay thiếu nữ rất tinh tế."
"Loảng xoảng" một tiếng, thanh âm điện thoại rơi xuống đất truyền tới, Quảng Linh Linh thấy người nọ khom lưng hoảng loạn nhặt lên, cô cong cong khóe môi, cắt đứt điện thoại.
Đây là một loại bệnh âm u trong lòng, cô biết bản thân không buông bỏ được nàng, nhưng không thừa nhận là yêu, mà đó là hận.
Nhưng nếu đã là hận, sao khi tra tấn Trần Mỹ Linh, cô cũng sẽ đau như vậy?
Không công bằng.
Cô không vui vẻ, cũng sẽ không để nàng thoải mái.
Ngày Trần Mặc Mặc phẫu thuật.
Cả nhà đều đến, sắc mặt Trần Mỹ Linh không tốt, quầng thâm dưới mắt nồng đậm.
Gần đây, tâm trí của nàng một bên đặt ở bệnh viện, một bên không thể chậm trễ việc dạy học, quan trọng nhất chính là sau cuộc điện thoại ngày đó, Quảng Linh Linh giống như biến mất, đã hai ngày không có tin tức.
Trần Mỹ Linh không biết cô và thiếu nữ kia tiến triển đến đâu rồi, nàng cũng không dám đi hỏi.
Chỉ là, ban đêm, nàng lần lượt mất ngủ, lần lượt bừng tỉnh.
Hai Trần Mỹ Linh đang đứng ở mép vực sâu, ngực tràn đầy máu tươi, hỏi nàng.
-- Đáng giá sao? Buông ra đi, buông ra, tất cả đau khổ đều sẽ không có.
Làm sao có thể buông?
Đi về quỹ đạo đã định trước sao?
Để Quảng Linh Linh đi yêu người khác, sau đó nàng an tâm đi làm quân cờ, báo thù rửa hận?
Không thể.
Trong mơ, Trần Mỹ Linh duỗi tay bóp chặt cổ chính mình, nàng nhìn về hai Trần Mỹ Linh kia, lẩm bẩm: "Nếu nhất định phải có... Coi như là sự trừng phạt của đời này... Có thể hay không..."
Sáng sớm.
Bác sĩ đã tới kiểm tra cho Trần Mặc Mặc, giáo sư Trần tự mình cầm dao phẫu thuật, bà cười tủm tỉm từ ái nhìn Trần Mặc Mặc: "Không cần khẩn trương, cô gái nhỏ, chờ khôi phục tốt, con có thể nói chuyện."
Trần Sơn và Hoàng Lan đều rất khẩn trương, tay chân lạnh lẽo, hai người ký tên, nhìn đủ loại ngoài ý muốn trên viết rõ trên giấy, nhịn không được mà sợ hãi.
Trần Mỹ Linh vuốt đầu tóc Mặc Mặc, Mặc Mặc ôm nàng một lát, khoa tay múa chân một chút.
-- Chị, em sẽ chết sao?
Trần Mỹ Linh cười, nụ cười có chút đau lòng và chua xót, nàng lắc lắc đầu, ôn nhu khoa tay múa chân.
-- Em sẽ ổn, tin tưởng chị.
Tin tưởng chị...
Trần Mặc Mặc gật đầu, tay nắm lấy tay Trần Mỹ Linh tăng thêm chút lực, dù sao cũng là thời gian tốt nhất, tuy nàng chưa bao giờ nói ra, nhưng nội tâm cũng khát vọng có thể khôi phục, có thể nói chuyện.
Nàng rất thích ca hát, đã từng ước mơ làm ca sĩ, tuy biết không thực tế, nhưng lúc niên thiếu ai chẳng có giấc mơ?
Trước khi vào phẫu thuật, Mặc Mặc nghiêm túc nói với chị gái.
-- Chị, vô cho dù có như thế nào, chị mãi mãi là kiêu ngạo của em, em vĩnh viễn yêu chị.
Mắt Trần Mỹ Linh phiếm hồng sờ sờ đầu Mặc Mặc, nhìn nàng tiến vào phòng phẫu thuật.
Buổi sáng 9 giờ 30.
Phẫu thuật tiến hành, Trần Mỹ Linh với Trần Sơn và Hoàng Lan ngồi ở ghế bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.
Đối diện cửa phòng phẫu thuật, có một cái camera, Trần Mỹ Linh theo bản năng nhìn nhìn, rồi cúi đầu thấp xuống.
Trong phòng điều khiển.
Quảng Linh Linh cầm ly cà phê, nhìn một nhà ba người, lại nhìn phòng đang tiến hành phẫu thuật cho Trần Mặc Mặc, phân phó A Ly: "Nói với giáo sư Trần, mặc kệ phải trả giá cái gì, nhất định phải chữa khỏi."
A Ly nghi hoặc nhìn Quảng Linh Linh, thật cẩn thận gật gật đầu.
Mấy ngày nay, đủ loại cảm xúc của Quảng Linh Linh, A Ly đều thu hết vào mắt.
Đầu tiên là vì từ chối Văn Liên, bị bà nội đánh, chân suýt chút nữa sưng lên, lại giống như lừa mình dối người, vừa đến tối liền lái xe lên núi ngồi ngắm sao, hóng gió biển.
Ngẫu nhiên còn uống rượu, uống nhiều quá, cô liền nằm trên xe, vừa mắng "Trần Mỹ Linh tiện nhân", "Vô tình vô nghĩa"... Vừa rơi lệ.
Đến cuối cùng, đều là A Ly cõng cô về.
Chỉ là, ở ngoài đường Quảng Linh Linh làm ầm ĩ đến cỡ nào, khi về tới nhà một câu cũng không nói.\Bà nội Quảng vẫn luôn nhẫn nại, mỗi lần đều ở bên cạnh, đôi khi, buổi tối, bà sẽ chống gậy lên phòng cháu gái nhìn một chút, sờ sờ mặt cô, cảm giác được sự ướt át, trong lòng rất khó chịu.
Bà không biết cháu gái bị làm sao, hỏi cũng không nói.
Nhưng bà biết, Quảng Linh Linh rất khó chịu.
Đến cuối cùng, bà nội không còn cách nào, ở một đêm trời đen gió lớn, sai người đè A Ly lại.
Lúc ấy, A Ly đang ăn bánh bao, tiêu sái nện bước muốn đi đón Quảng Linh Linh về nhà. Gần đây, Quảng tổng thực sự đem bản thân chôn vào công việc, cô phiền A Ly ở bên cạnh lắc lư chướng mắt, cho nên tới lúc tan làm mới để A Ly tới, hoặc là lúc mệt mỏi liền dứt khoát tự lái xe về nhà.
Khi đó, A Ly còn giãy giụa một chút, cô vươn tay, nhưng doanh số đối phương lại nhiều, hơn nữa chỉ hạ giọng hô một tiếng: "Đừng nhúc nhích", ý tứ rõ ràng không muốn làm cô thương tổn.
Bị áp trở về nhà.
A Ly tái mặt nhìn bà nội Quảng: "Lão phu nhân, ngài..."
Gần đây, nàng đều đi theo Quảng tổng, trốn tránh lão phu nhân, chỉ là nàng không có thủ đoạn như Quảng Linh Linh, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thuỷ nhất, tận lực giảm bớt gặp mặt.
Bà nội Quảng chống gậy, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Ta muốn giết người diệt khẩu."
A Ly: "...???"
Bà nội Quảng nhìn nàng: "Ta hỏi con, A Linh đau khổ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
A Ly quật cường nhìn bà nội: "Lão phu nhân, từ nhỏ con đã đi theo đại tiểu thư, tiến vào Quảng gia, con liền đem hai chữ "Trung thành" đặt ở trong lòng, không dám quên."
Bà nội Quảng nhìn Vương Lâm bên cạnh: "Nếu không băm một bàn tay đi."
A Ly sợ tới mức run lập cập: "Con nói... Con nói... Chắc là... Chắc là bởi vì giảng viên Trần."
...
Quảng Linh Linh hoàn toàn không biết đã bị A Ly bán đứng.
Cô chăm chú nhìn màn hình theo dõi.
Phẫu thuật này của Mặc Mặc không lớn không nhỏ, không rườm rà như phẫu thuật tim hay não, nhưng vì là dây thanh quản nên phải công phu tinh tế hơn.
Người bên cạnh giáo sư Trần liên tiếp lau mồ hôi cho bà, bên Quảng Linh Linh cũng thường xuyên có người hồi báo.
-- Tất cả bình thường, ngài yên tâm.
Hai giờ sau.
Phòng phẫu thuật tắt đèn, Trần Mặc Mặc vẫn còn thuốc gây mê được đẩy ra, Trần Sơn và Hoàng Lan lập tức vọt lên: "Mặc Mặc...Mặc Mặc?"
Hai mắt Trần Mỹ Linh nhìn giáo sư Trần, tay cũng lạnh lẽo một mảnh, giao sư Trần tháo xuống khẩu trang, cười nói: "Phẫu thuật không tệ, đợi xem quá trình khôi phục."
Một khắc này, Hoàng Lan và Trần Sơn khóc không thành tiếng: "Cảm ơn ngài, bác sĩ, cảm ơn ngài!"
...
Trần Mỹ Linh vô lực, ngã về phía sau ngồi ở ghế trên.
Qua hồi lâu.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào camera kia.
Quảng Linh Linh nhìn vào mắt nàng, cầm lấy áo khoác, cô phân phó A Ly bên cạnh: "Sắp tới phái người nhìn chằm chằm, cho đến lúc xuất viện."
Hoàng Lan và Trần Sơn vẫn luôn đắm chìm trong vui sướng, giáo sư Trần nói với hai người, sau khi Trần Mặc Mặc tỉnh lại, không thể sốt ruột để nàng lập tức phát ra tiếng, phải có thời gian thích ứng khôi phục, hơn nữa bởi vì dây thanh quản chịu tổn thương quá lớn, thanh âm của nàng ít nhiều gì sẽ có chút biến hóa, kêu hai người chuẩn bị tâm lý.
Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị từ bỏ, chấp nhận hiện thực con gái không có cách nào phát ra tiếng, hiện tại giống như ông trời phá lệ khai ân, thanh âm có biến hóa thì có sao? Bọn họ đã vô cùng cảm ơn.
Trần Mỹ Linh lấy hoá đơn phẫu thuật của Trần Mặc Mặc nhìn nhìn, thấy số tiền trên giấy, nàng trầm mặc.
Giáo sư Trần mỉm cười, dùng cồn tiêu độc xoa xoa tay: "Tiền cô không cần lo lắng, Quảng tổng đã phân phó, viện trưởng đã ký tên."
Trần Mỹ Linh gật gật đầu, nhìn giáo sư Trần: "Cảm ơn ngài."
Giáo sư Trần mỉm cười rời đi, bà đã lớn tuổi, làm một ca phẫu thuật liền phải đi nghỉ ngơi, lúc còn trẻ, đã từng nhận được ân huệ của bà nội Quảng, cho nên chỉ cần Quảng gia mở miệng, dù là chuyện khó này, bà cũng sẽ nỗ lực làm.
Cả nhà ngồi trong phòng bệnh, bầu không khí hoàn toàn không giống lúc trước.
Rất nhanh Trần Mặc Mặc đã tỉnh lại, Trần Mỹ Linh nhìn Trần Sơn: "Ba, ba ra ngoài một chút, con có chuyện muốn nói với ba."
Hoàng Lan ngồi ở mép giường nhìn con gái nhỏ không chớp mắt, Trần Sơn nhìn Trần Mặc Mặc một cái, gật gật đầu đi theo Trần Mỹ Linh ra ngoài.
Trần Mỹ Linh nhìn khắp nơi, xác định không có người, mới trực tiếp đem túi của mình đưa cho Trần Sơn: "Ba, bên trong có hộ chiếu của ba với mẹ con còn có hộ chiếu của Mặc Mặc, còn có một ít thủ tục."
Trần Sơn sửng sốt, nhìn con gái: "Bác sĩ nói phải dưỡng bệnh ít nhất hai tuần mới có thể xuất viện."
Trần Mỹ Linh lắc lắc đầu, thời gian khẩn cấp: "Bệnh viện bên Úc, con đã liên hệ xong, muộn nhất, cuối tuần sau, mọi người phải đi, bên trong có một cái thẻ, đủ để mọi người dùng, bên ngoài con tìm người tiếp ứng, con sẽ đưa cho ba số điện thoại để liên lạc. Hắn sẽ sắp xếp thoả đáng tất cả cho mọi người ở Úc, không phải Mặc Mặc vẫn luôn muốn trở thành ca sĩ sao? Hắn sẽ dẫn con bé đi gặp giảng viên thanh nhạc chuyên nghiệp."
Trong lòng Trần Sơn căng thẳng, sốt ruột nhìn Trần Mỹ Linh: "Tiểu Linh, con không cần giấu ba ba, có phải Trần tổng... Lại làm gì hay không?"
Trần Mỹ Linh lắc đầu, lúc này đang là thời gian nghỉ trưa, hành lang rất ít người, nhưng nàng vẫn rất cẩn thận, nói ngắn gọn: "Ba ba, ngài tin tưởng con không?"
Trần Sơn nhìn nàng, gật gật đầu.
Hai mắt Trần Mỹ Linh ướt át: "Vậy nghe con nói, rời khỏi nơi này, mang theo Mặc Mặc qua bên kia sinh sống."
"Vậy còn con?" Trần Sơn nhìn con gái, căn bản ông không thèm để ý sống ở đâu, quan trọng người một nhà ở bên nhau.
Trần Mỹ Linh cắn cắn môi: "Con sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, ba, trước tiên đừng nói thật cho mẹ và Mặc Mặc, liền nói... Liền nói chờ đến kỳ nghỉ con sẽ qua."
Hai mắt Trần Sơn đỏ lên, nhìn con gái, tuy Trần Mỹ Linh không có có quan hệ huyết thống với ông và Hoàng Lan, nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ sớm coi nàng như con ruột.
Trần Sơn và Hoàng Lan không giống nhau, trên người ông rốt cuộc gánh vác nhiệm vụ của Trần tổng, nhưng Tiểu Linh từ nhỏ cho đến lớn, ông vẫn luôn nặng trĩu tình thương của cha, thương đến thâm trầm cũng không biểu đạt.
Tiểu Linh nhìn ba ba, muốn cười, cũng không biết sao nước mắt lại chảy xuống: "Ba, các người qua bên kia dàn xếp, nếu khả năng... Con sẽ đi tìm các người, nếu..."
Nếu kết quả thất bại.
Chỉ có bọn họ bình an rời đi, không còn chịu khống chế, nàng mới có thể dùng hết toàn lực bảo hộ một mình Quảng Linh Linh.
Tâm tình Trần Sơn trầm trọng về tới phòng, Hoàng Lan nhìn hắn, lau nước mắt: "Buổi tối chờ Mặc Mặc tỉnh lại, chúng ta đi ăn một bữa ngon, em thấy dưới lầu có một quán cá quế chiên xù không tệ, Tiểu Linh chắc là sẽ thích."
Dày vò lâu như vậy, cuối cùng chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng, người một nhà lại có thể cùng nhau vui vẻ hạnh phúc giống như lúc trước, tâm Hoàng Lan rốt cuộc đã có thể buông xuống.
Trần Sơn không nói lời nào, nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ giây tiếp theo liền nhịn không được rơi nước mắt.
Nếu bọn họ rời đi, con gái thật sự chỉ còn lại một mình, giống như lục bình, không còn nơi dựa vào...
Đối với chuyện Trần Mặc Mặc phẫu thuật thành công.
Trần Thấm cũng là một những người đầu tiên biết được, Ưng Địch đứng bên cạnh bà ta: "Nhìn dáng vẻ này, người một nhà đều rất vui vẻ. Tra được tin tức chuyến bay, cuối tuần sau rời đi, cần phái người đi theo sao?"
Nhanh như vậy sao?
Trần Thấm ngồi ở ghế giám đốc, xoay xoay nhẫn, trầm mặc một lát, bà ta nhìn ngoài cửa sổ: "Nếu nói như vậy, Tiểu Linh càng ngày càng phản nghịch, ở nước ngoài chung quy không giống như trong nước, có thể một ngày hay nửa ngày, năm ba năm là không được."
Gần đây, Tiểu Linh khác thường đã làm bà ta phi thường bất mãn, giai đoạn hiện tại, điều duy nhất để khống chế nàng là người nhà kia nếu để rời đi...
Ưng Địch nhìn biểu cảm của Trần Thấm, trong lòng có chút run sợ.
Một lát sau, Trần Thấm quay đầu, nhìn Ưng Địch, chậm rãi nói: "Vậy cử người làm cả nhà bọn họ không có biện pháp rời đi."
...
Một câu rất bình tĩnh, thậm chí Trần Thấm còn cười cười với Ưng Địch, nhưng Ưng Địch lại muốn nổi da gà, giọng hắn lắp bắp không nói nên lời.
Đây... Đều là người có tình cảm sâu nặng với con gái ruột của Trần tổng, thật sự muốn tàn nhẫn như vậy sao?
Hai ngày này.
Trần Mỹ Linh vẫn vội vàng chuyện cả nhà ra nước ngoài, tiếng Anh của ba mẹ dường như bằng không, muốn giao tiếp phi thường khó khăn, ở nước ngoài mọi chuyện đều không thuận tiện, còn không biết khi nào mới gặp lại, nàng muốn cố gắng sắp xếp chu đáo tất cả.
Buổi chiều ngày thứ ba.
Trần Mỹ Linh ngồi trầm tư, trong óc từng đoạn ký ức ùa về, muốn nhìn xem phân đoạn nào còn thiếu cái gì.
Bởi vì phải ra nước ngoài, còn không biết khi nào mới trở về, Trần Sơn xử lý chuyện tiền bạc, lấy tiền tiết kiệm ra, ông nghĩ như thế nào cũng muốn để lại cho Tiểu Linh một chút tiền.
Hoàng Lan đi lấy cơm cho Trần Mặc Mặc, Trần Mỹ Linh cúi đầu muốn viết chữ trên giấy, Trần Mặc Mặc đã tỉnh.
Sau phẫu thuật, Trần Mặc Mặc vẫn rất mệt mỏi, luôn muốn ngủ.
Giáo sư Trần nói đừng gấp mở miệng, Trần Mặc Mặc vẫn nóng vội, rất nhiều lần cố gắng muốn phát ra tiếng, nhưng giọng nói vẫn lúc trước, giống như ngậm đồ vật, như thế nào cũng nói không nên lời.
Vì thế Trần Mặc Mặc lén khóc rất nhiều lần, tuy chị gái và ba mẹ đều nói với nàng phẫu thuật thành công, nhưng nàng vẫn sợ hãi.
Trần Mặc Mặc tỉnh lại, hai mắt mông lung nhìn chị gái, khóe môi không tự giác cong lên.
Chị gái thật xinh đẹp.
Cửa sổ đang mở, có gió thổi vào, tóc Trần Mỹ Linh phiêu diêu theo gió, nàng mặc một cái áo len màu trắng ngà, đeo vòng cổ bạch kim, vừa gợi cảm vừa ôn nhu.
Trần Mỹ Linh viết trong chốc lát, phát hiện em gái đang nhìn chăm chú, nàng cười cười, đi đến bên cạnh sờ tóc Trần Mặc Mặc: "Sao không ngủ?"
Trần Mặc Mặc khoa tay múa chân.
-- Chị, em có thể chơi game một lát không?
Rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ, lúc không có việc gì sẽ ham chơi, Trần Mỹ Linh gật gật đầu, nhìn khắp nơi: "Em đợi chút, điện thoại hết pin, chị đi lấy đồ sạc."
Đồ sạc nàng để trong xe của ba ba ở dưới lầu.
Trần Mặc Mặc gật gật đầu, Trần Mỹ Linh đợi một lát, Mặc Mặc nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi.
-- Sao chị chưa đi?
Trần Mỹ Linh cười cười, biết Mặc Mặc nóng vội, nhưng nàng vẫn luôn chờ mẹ nàng về, nói một câu, rồi mới đứng dậy đi xuống dưới lầu.
Xe đậu lâu rồi.
Độ nóng rất cao.
Trần Mỹ Linh mở cửa xe, một cổ sóng nhiệt nhào tới, nàng bị kích thích cả người ra đầy mồ hôi, hơi ngả về phía sau chờ một lát, chờ hơi nóng giảm đi một ít, nàng mới xoay người tìm.
Cách đó không xa, xe hơi màu đen, Quảng Linh Linh hút thuốc nhìn chằm chằm Trần Mỹ Linh, gần đây tuy cô không có liên hệ nàng, nhưng vẫn thường xuyên tới xem.
Cô chăm chú nhìn một lát, điện thoại vang lên, Quảng Linh Linh nhìn tên người gọi tới, giữa mày liền nhảy dựng, nghe điện thoại: "Có chuyện gì?"
...
Ngay lúc này.
Có một người mặc trang phục bệnh nhân mang theo khẩu trang nhìn nàng một cái liền bước nhanh qua, chờ lúc Trần Mỹ Linh lấy được đồ sạc, người nọ đã tới cửa thang máy.
Trần Mặc Mặc ở tầng ba.
Bây giờ là thời điểm bệnh viện đang đông đúc, Trần Mỹ Linh đi cầu thang bộ để lên, nàng cầm đồ sạc, nhớ đến đôi mắt ngập tràn khát vọng của em gái cười cười.
Cùng lúc đó.
Thang máy dừng ở tầng ba.
Bởi vì mặc trang phục bệnh nhân, người đàn ông này cả đường thông suốt, nhìn nhìn khắp nơi, không có trực tiếp đi vào phòng bệnh, mà là đi vào phòng lấy nước nóng, tiện tay lấy một cái bình thuỷ đang đặt trên mặt đất. Bà dì đang lấy nước bên cạnh kỳ quái nhìn hắn, thời tiết như vậy, hắn cư nhiên mang bao tay.
Lúc hắn ra ngoài, vừa lúc có một đợt người nhà bệnh nhân vào thăm bệnh, y tá trưởng cúi đầu đăng ký, hắn cầm cái thẻ trước ngực, soát một chút.
Ra vào Càng Dương đều phải có thẻ.
Thừa dịp y tá trưởng cúi đầu ghi chép, hắn soát thẻ vào khu phòng bệnh, người đàn ông này đối với những chỗ có camera đều rất quen thuộc, hắn nhìn xung quanh xác định, lúc này mới xách theo ấm nước đi tới trước cửa phòng bệnh của Trần Mặc Mặc.
Trần Mỹ Linh đã leo tới lầu 3, nàng chen qua đám người đăng ký thăm bệnh hướng về phòng bệnh.
Ngay lúc này, trong phòng bệnh truyền đến tiếng thét chói tai tâm tê phế liệt, tim Trần Mỹ Linh đột nhiên nhảy dựng, đồ sạc trong tay nằm trên mặt đất, nàng chạy nhanh về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top