Chương 26

Trên đời này, giác quan thứ sáu của phụ nữ còn khó lý giải hơn huyền học, đôi khi chuẩn xác đến quỷ thần khó dò.

Trần Mỹ Linh mang một đôi giày da, quần jean, áo sơ mi, tóc buộc cao cao, tay áo xoắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn, trang phục vừa soái vừa năng động, người đi đường quay đầu lại nhìn rất nhiều. 

Nàng vô tình với ánh mắt người khác, một lòng muốn làm chuyện của mình.

Khương Trăn Nguyệt ngẩng đầu, dối diện với ánh mắt của Trần Mỹ Linh đang cúi đầu từ trên cao nhìn xuống chắn ở trước mặt nàng.

Ánh mắt như đao quang kiếm ảnh, không phải hai ba câu nói là có thể bao quát.

Vừa đáng tiếc vừa may mắn chính là Quảng tổng thật sự ngủ rồi, một chút cũng không lãnh hội được.

Bóng cây sàn sạt, phụ nữ chiến tranh, đôi khi không cần nói quá nhiều cũng có thể mang theo vô số khói thuốc súng.

Hai người an tĩnh nhìn nhau một lát.

Khương Trăn Nguyệt nhìn Trần Mỹ Linh, đi thẳng vào vấn đề: "Cô thích A Linh?"

Ngày đó, tuy vội vàng, nhưng ánh mắt Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh, nàng luôn nhìn rõ. Còn có thái độ của Quảng Linh Linh đối với Trần Mỹ Linh, tuy lãnh đạm, nhưng ánh mắt Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh, là ánh mắt mà Khương Trăn Nguyệt chưa bao giờ gặp qua, đêm đó, Khương Trăn Nguyệt lăn qua lộn lại đều không ngủ được, sau đó, nàng hỏi Quảng Linh Linh về Trần Mỹ Linh, nhưng chỉ cần nàng nhắc tới tên này, mặt A Linh liền sẽ trầm xuống.

Trên đời này, có một câu Khương Trăn Nguyệt rất rõ ràng đó là "Yêu càng nhiều, hận càng sâu", hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng từ khi nào? 

Mấy năm nay, tuy rằng nàng rời xa Quảng Linh Linh, nhưng vẫn luôn âm thầm chú ý đến tất cả mọi chuyện của Quảng Linh Linh.

Nàng biết, A Linh vẫn luôn độc thân, chưa bao giờ công khai mối quan hệ với ai.

Gió thổi rối loạn tóc mái, Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào mắt Khương Trăn Nguyệt: "Tôi yêu em ấy."

Đời trước, hai người cũng đơn giản trực tiếp như vậy.

Khi đó, Quảng Linh Linh và bà nội bị Trần gia truy đuổi, chạy trốn khắp nơi, không người nào dám giúp đỡ, lúc này Khương Trăn Nguyệt xuất hiện, nàng đưa đồ ăn và xe cho Quảng Linh Linh, cả đường bôn ba, nếu không phải xảy ra chuyện phía sau, mọi người thật sự có thể chạy đi.

Lúc Trần Thấm biết tin liền nổi giận, làm sao cũng không thể tưởng được một thanh mai trúc mã từ trên trời giáng xuống làm đảo loạn bố cục của bà ta, muốn tìm Khương gia tính sổ, nhưng nàng giống như bố trí rất hoàn hảo, làm người trong nhà ra nước ngoài trước.

Nàng một mình, một cái bàn vẽ trường kỳ đi khắp thiên hạ, chạy tới Tây Tạng thành kính.

Trước đó, nàng đã qua Tây Tạng vẽ cỏ cây, một lần đi là hơn nửa năm.

Có mối quan hệ rất tốt với thổ dân địa phương, người của Trần Thấm đi qua, tìm không thấy Khương Trăn Nguyệt không nói, còn bị thổ dân ở đây nhìn chăm chú như hổ rình mồi, xám xịt bỏ chạy.

Trần Thấm cũng biết thời thế, không dám làm loạn ở xứ người.

Thủ hạ của Trần Thấm cứ như vậy mà chạy trốn, còn nàng một mình bình tĩnh tiêu dao.

Trần Mỹ Linh còn nhớ rõ đôi mắt sắc bén của Khương Trăn Nguyệt trong bóng đêm lúc ấy: "Tình yêu của cô không thuần túy mang theo tính kế, tuy A Linh yêu cô, nhưng sẽ có một ngày, cậu ấy sẽ hiểu rõ sẽ rời đi."

...

Khương Trăn Nguyệt không có thay quần áo, nàng còn mặc áo sơ mi trắng, váy đen, trên mặt vẫn có chút khẩn trương như cũ, nhưng dù trang điểm quy củ như vậy cũng không che đậy được vẻ đẹp cường thế của nàng.

Mắt Khương Trăn Nguyệt màu cà phê, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh nhìn nàng, thời gian khẩn cấp, Quảng Linh Linh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, nàng nói một câu rõ ràng đơn giản: "Đêm nay cậu ấy muốn đi xem mắt."

Lòng Khương Trăn Nguyệt như bị thứ gì đâm một chút.

Chuyện này, nàng biết.

Phụ nữ thông minh, tuy có địch ý với nhau, nhưng ở tình huống này, lại phá lệ ăn ý.

Khương Trăn Nguyệt trầm mặc nhìn Trần Mỹ Linh đi đến bên cạnh Quảng Linh Linh, ngồi xuống, vốn dĩ nàng muốn vươn tay sờ mặt Quảng Linh Linh, nhưng lại thu được ánh mắt giết người của Khương Trăn Nguyệt.

Hít sâu một hơi, Trần Mỹ Linh nhanh chóng móc ra cái hộp đựng vòng cổ từ trong túi Quảng Linh Linh, sau đó liếc mắt nhìn Khương Trăn Nguyệt một cái.

Đồ vật quý giá như vậy, tùy tiện vứt đi, nhất định sẽ lộ ra dấu vết, khiến cho phiền phức không cần thiết xuất hiện.

Khương Trăn Nguyệt trầm mặc, tựa như là cho phép, mở túi trong tay ra.

Vứt cái hộp vào.

Trần Mỹ Linh không có ở lại lâu, chân dài duỗi ra, nhanh chóng rời đi.

Quảng Linh Linh cảm giác giấc ngủ này giống như cô đã ngủ rất lâu, cô thức dậy khi cảm giác trên người mình được khoác một cái áo, cô ngửi ngửi, trong mũi tràn đầy hương cỏ xanh.

Đó là hương vị của thiên nhiên và tự do, chỉ ở trên người Nguyệt Nguyệt mới có.

Khóe môi giơ lên, Quảng Linh Linh duỗi người, thở vài hơi: "Mấy giờ rồi, Nguyệt Nguyệt?"

Khương Trăn Nguyệt ngồi bên  cạnh nhìn cô, mặt không biểu cảm: "9 giờ."

"Cái gì?!"

Quảng Linh Linh giật mình một cái, sợ tới mức lập tức đứng lên, mồ hôi lạnh cũng tràn ra. Đệch? Cô cư nhiên ngủ lâu như vậy? Xong rồi, xong rồi, xong đời, bà nội hẹn 8 giờ không được chậm trễ! Cảnh cáo và uy hiếp sắp bị đánh gãy chân hiện lên làm lông tơ cô dựng thẳng đứng: "Đi thôi, nhanh đi thôi, sao cậu không gọi tôi dậy?"

Khương Trăn Nguyệt nhìn Quảng Linh Linh, không nhúc nhích.

Quảng Linh Linh nhìn khắp nơi, tuy sắc trời có chút tối, nhưng cảm giác này cũng không có khả năng là 8 giờ đi?

Cô chần chờ lấy điện thoại ra xem, mới 6 giờ rưỡi, thở phào nhẹ nhõm: "Cậu làm gì vậy?"

Lại chọc ghẹo cô.

Khi còn nhỏ, Khương Trăn Nguyệt chính là như vậy, không có việc gì liền khi dễ cô, làm ký ức Quảng Linh Linh khắc sâu chính là lúc học cấp hai, khi đó lá gan cô rất nhỏ, rất sợ trời mưa sấm sét, giữa các bạn nhỏ với nhau, lại là tuổi dậy thì thích kể một ít chuyện kinh dị, Quảng Linh Linh càng thêm sợ hãi.

Đó là một lần mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm.

Là một tiết thể dục.

Các bạn học đều chạy ra xem trời mưa, chỉ có Quảng Linh Linh trốn ở phòng học không dám đi ra ngoài, vốn dĩ Khương Trăn Nguyệt đang ồn ào với mọi người, náo loạn nửa ngày, mới hỏi người bên cạnh: "Quảng Linh Linh đâu?"

Mọi người khắp nơi nhìn nhìn: "A Linh???"

Không ai đáp lại.

Khương Trăn Nguyệt liền chạy về trong phòng học, thấy cái người nhát gan kia cuộn lại thành một cục, úp mặt xuống trên bàn run bần bật.

Khương Trăn Nguyệt chăm chú nhìn một lát, cười, chậm rãi đi qua, kêu một tiếng: "A Linh!"

Quảng Linh Linh hoảng sợ, tay không còn chút máu, hét lên một tiếng.

Khương Trăn Nguyệt cười đến không khép miệng được, nàng đi qua, nắm lấy tay cô: "Đồ nhát gan."

Khuôn mặt nhỏ Quảng Linh Linh trắng bệch: "Đồ ma quỷ!"

Khương Trăn Nguyệt nhướng mày: "Cậu kêu tôi là đồ ma quỷ, cậu quay đầu lại, nhìn phía sau cậu..."

Quảng Linh Linh lại thét một tiếng chói tai, run bần bật, rúc vào trong ngực Khương Trăn Nguyệt: "Cậu, cậu quá đáng ghét, đừng làm tôi sợ!"

Khương Trăn Nguyệt dùng sức ôm cô, cười "Ha ha".

...

Thời gian cực nhanh.

Nguyệt Nguyệt vẫn là Nguyệt Nguyệt.

Đúng là đồ ma quỷ đáng ghét, nhưng cố tình Quảng Linh Linh không tức giận, cô hừ lạnh một tiếng, phủi phủi bụi trên quần áo: "Còn thất thần cái gì, nhanh lên, đừng lề mề, bà nội còn chờ tôi trở về."

Khương Trăn Nguyệt cười cười, khóe miệng gợi lên độ cong đáng sợ: "Cậu gấp đến mức chờ không nổi sao?"

Bên cạnh Quảng tổng vẫn luôn không thiếu phụ nữ sẵn sàng nhào vào trong ngực, chậm thì cứ chậm, sợ không có người tiếp theo sao?


Trong lòng nghĩ như vậy, nàng cũng muốn nói ra, nhưng lời nói kia lại nghẹn ở cổ họng, gió thổi qua, làm lòng nàng tràn đầy chua xót.

Quảng Linh Linh mặc kệ nàng trêu chọc, bắt lấy tay nàng sốt ruột đi ra ngoài, Khương Trăn Nguyệt cúi đầu, nhìn nhìn bàn tay đang bị cô nắm, nhẹ nhàng thở dài.

Bị Nguyệt Nguyệt dọa như vậy.

Vòng cổ hay cái gì, đều bị Quảng Linh Linh quăng hết sau đầu.

Tới công ty, Quảng Linh Linh lấy chìa khóa lên xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Trăn Nguyệt: "Cậu đi ăn cơm đi, tôi về nhà trước."

Khương Trăn Nguyệt nhìn cũng chưa nhìn.

Quảng Linh Linh đã vội vàng rời khỏi, nhìn cửa bị đóng lại, lúc này Khương Trăn Nguyệt mới lấy  cái hộp kia từ trong túi ra, nàng suy nghĩ một chút, đem hộp để vào ngăn kéo mà Quảng Linh Linh thường sử dụng của bàn làm việc, nhịn không được mắng: "Đồ ngốc, tôi không xinh đẹp sao?"

...

Trên đường về, A Ly phải vượt đèn đỏ.

Lúc nàng và Quảng Linh Linh vội vàng chạy tới, người đã đông đủ, ngồi ở bàn trà ngoài vườn không biết đợi bao lâu.

Bà nội Quảng uống trà, cười tủm tỉm nói chuyện phiếm với dì Văn, thấy Quảng Linh Linh đi vào, ánh mắt như dao nhỏ giết người liếc qua, trực tiếp ra tín hiệu muốn hung hăng đánh gãy chân cô.

Quảng Linh Linh chột dạ không nhìn bà, gật gật đầu cười với dì Văn: "Dì, ngài đã tới?"

Gia đình dì Văn làm việc trong cơ quan nhà nước, khí chất rất tốt, không màng danh lợi, nói chuyện ôn ôn nhu nhu, giống như chưa bao giờ tức giận, khi còn nhỏ, lúc Quảng Linh Linh nhìn thấy dì này liền rất thích, lúc ấy cô còn nghĩ sau này lớn lên muốn cưới người như vậy.

Văn Liên mặc một cái váy dài màu trắng, ngồi ở bên cạnh mẹ nàng, vừa thấy Quảng Linh Linh đi vào, đỏ mặt cúi đầu ngay lập tức.

Đúng là thiên kim đại tiểu thư điển hình.

Từ nhỏ đến lớn, Văn Liên chưa từng chịu khổ, được bảo vệ rất tốt, nhận thức đối với thế giới cũng phi thường đơn giản.

Nàng thích Quảng Linh Linh rất lâu, bởi vì tính cách rụt rè, vốn dĩ không muốn nói ra với mẹ, chỉ là sau đó lại nhịn không được, lén nói cho mẹ nàng, dì Văn có thể tiếp thu, cười nói: "Để mẹ hỏi bà nội Quảng của con một chút, xem A Linh có bạn gái hay không?"

Văn Liên kéo bà, mặt đỏ bừng: "Mẹ, không cần đâu."

Dì Văn nhìn nàng: "Sao lại không cần? A Linh là đứa trẻ đáng yêu, con nếu không nắm chặt, sẽ bị người khác giành trước."

Nghe xong lời này, Văn Liên mới buông tay ra, diện mạo của nàng và Khương Trăn Nguyệt và Trần Mỹ Linh đều bất đồng, nàng là ngọc bích phương nam điển hình, trên người mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, tính cách mềm mại, cả người còn thơm thơm, chính là em gái đáng yêu cực kỳ.

Quảng Linh Linh thoải mái ngồi xuống, cô uống một ngụm trà, nháy mắt với bà nội vài cái.

Chỉ là cô ngồi xuống bên cạnh nàng, mùi hương bạc hà dụ hoặc kia ập vào mặt, tim Văn Liên liền "Phịch" "Phịch" lợi hại, thậm chí nàng khẩn trương đến ra mồ hôi tay.

Sau khi dì Văn đánh giá Quảng Linh Linh, cười cười nói: "A Linh trưởng thành, càng ngày càng xinh đẹp, cũng thành thục."

Trong năm này, giữa mày cô nhiều thêm một phần ý nhị, sau khi làm tổng tài, khí tràng trên người liền khác, chính là ánh mắt khi nhìn người liền kiên định cương nghị hơn so với trước kia.

Quảng Linh Linh cong cong khóe môi: "Mị lực của dì Văn cũng càng lúc càng lớn." Nói xong, ánh mắt cô nhìn qua Văn Liên, thời gian thật nhanh, em gái nhỏ trước kia giờ đã trưởng thành, còn đáng yêu như vậy, nhất định được rất nhiều chàng trai nhỏ thích.

Văn Liên cảm nhận được ánh mắt Quảng Linh Linh, lỗ tai đều đỏ.

Quảng Linh Linh có chút kỳ quái, cô vẫn luôn cho rằng đáng yêu giống như Văn Liên, chắc là sẽ thích một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, được người kéo vào trong ngực bảo hộ, nhưng xem ra, ít nhiều gì cũng có một chút thiện cảm với cô?

Phản ứng như vậy... Là rất thích rất thích mới có.

Sở dĩ Quảng Linh Linh biết, là bởi vì cô đã từng như vậy với Trần Mỹ Linh, sẽ vì ánh mắt đầu tiên, sẽ vì cái lơ đãng tới gần của nàng, mà trong lòng liền nhảy loạn như nai con, nhìn thấy nàng liền giống như người câm, cái gì cũng nói không nên lời, nhưng lại không muốn để nàng rời đi, ánh mắt thời thời khắc khắc trộm ngắm nàng.

Tâm tình, không hiểu sao ngã vào đáy cốc, Quảng Linh Linh cầm tách trà uống một ngụm, mới vừa rồi còn thấm vào ruột gan, lúc này lại có vẻ có chút chua xót.

Bà nội Quảng uống trà, hừ lạnh: "Đã nói con về sớm một chút, con lại làm chúng ta chờ."

Quảng Linh Linh lau mồ hôi giải thích: "Không phải vì con bận chuyện công ty quá sao? Dì Văn, Văn Liên, thực xin lỗi, đã để hai người đợi lâu."

Dì Văn cười ôn hòa, Văn Liên lắc lắc đầu, cắn môi, âm thanh yếu ớt như muỗi kêu: "Không sao ạ."

Dù có chờ lâu hơn, nàng cũng nguyện ý.

Đối với Quảng Linh Linh, nàng có loại cảm giác giống như fans sùng bái thần tượng.

Ở một buổi vũ hội nàng nhìn thấy Quảng Linh Linh, lúc ấy trong vũ hội thanh niên tuấn tài không ít, mọi người ăn mặc rất lịch sự, tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, hoặc nhẹ nhàng khiêu vũ, Quảng Linh Linh mặc áo choàng màu đen, ngồi trước dương cầm, an tĩnh đàn một khúc "Khúc dương cầm trong đêm", một khắc kia, khóe miệng cô mang theo ý cười, ngón tay thon dài tinh tế tạo ra âm thanh dễ nghe, ôn tồn lễ độ, cô rất tập trung, biểu cảm theo tiết tấu mà biến hóa, chuyên chú ôn nhu, khí chất cao quý lẳng lặng tản ra.

Đôi mắt Văn Liên không dứt ra được, mãi cho đến khi bạn thân nàng nghịch ngợm thò tay quơ quơ trước mắt nàng, nàng mới hoảng thần, trong khoảnh khắc này, Quảng Linh Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lia tới, dừng ở trên người Văn Liên, cô gật gật đầu với nàng, trong mắt có hoa quang lưu chuyển, trên mặt như mạ một lớp vàng, loá mắt đến mức làm người không dám nhìn thẳng.

Văn Liên lập tức cúi đầu, mặt đỏ lên, nhịp tim không khống chế được đập gia tốc.

Vừa gặp đã thương... Từ đây nhớ mãi không quên.

Tính tình nàng vốn dĩ an tĩnh, không thích tụ hội gì đó, ngày thường đều do ba mẹ hoặc là banh thân lôi kéo mới có thể đi.

Nhưng sau ngày hôm đó, nàng sẽ lén hỏi thăm, nếu biết Quảng Linh Linh đi chỗ nào, nàng sẽ hưng phấn vui vẻ, cả đêm ngủ không yên chỉ vì một cái liếc mắt nơi xa ngày hôm sau.

Quảng Linh Linh hoàn toàn không biết tâm tư Văn Liên, với tính tính của cô, từ lần gặp trước, hai người không gặp nhau đã 4-5 năm, chỉ là cảm khái thiếu nữ đã trưởng thành.

"Hai người các con trò chuyện trước đi, ta và dì Văn cũng có hơn nửa năm không gặp." Bà nội Quảng rất có nhãn lực: "Có rất nhiều chuyện muốn nói."

Bà nội và dì Văn đều cùng một sắc mặt, hai người cười cười cầm tách trà vào nhà, để lại không gian cho hai người.

Đã không còn là trẻ con nữa, nếu tâm đầu ý hợp, ở bên nhau 3-4 năm mới tiến hành bước tiếp theo, không có gì ngượng ngùng.

Bà nội gấp không chờ nổi, dì Văn cũng rất thích Quảng Linh Linh, nếu không năm đó cũng không vì con gái mà hỏi thăm chuyện Quảng Linh Linh.

Ban đêm đèn sáng lên.

Sân vườn Quảng gia, là Quảng Linh Linh tự mình thiết kế, cô dùng rất nhiều đèn có màu sắc ấm áp, trong vườn rực rỡ, cũng không quá cường thế, phi thường thoải mái.

Lúc này, gió lạnh phơ phất, Quảng Linh Linh ngồi nhìn Văn Liên, có chút xấu hổ.

A... Đứa nhỏ này ngồi im cũng đỏ mặt, cô nên nói cái gì?

Văn Liên nhỏ hơn cô ba tuổi, dựa theo tuổi mà nói, vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu.

Quảng Linh Linh liền buồn bực, tơ hồng này bà nội đáp ứng từ đâu, thật là lợi hại.

Văn Liên lén nhìn Quảng Linh Linh, thấy trán cô có lớp mồ hôi mỏng, liền đứng dậy rót cho cô một tách trà, Quảng Linh Linh chỉ nói một tiếng "Cảm ơn", rỗi lịch sự tính vươn tay đỡ tách trà, không cẩn thận da thịt đụng chạm, mặt Văn Liên lại đỏ hơn.

Quảng Linh Linh: ...

Dễ dàng thẹn thùng như vậy sao?

Ngồi chung một chỗ, tương đối vô ngữ.

Quảng Linh Linh thật sự không biết nói gì với Văn Liên, chẳng lẽ chuyện ăn nhậu chơi bời? Nghe bà nội nói, gia nghiệp Văn gia là thư pháp vẽ sơn thủy, vậy nói chuyện công ty kinh doanh sao? Nàng mới vừa tốt nghiệp, nghe nói năm nay còn tham gia quốc khảo.

Tuy tuổi của Quảng Linh Linh mới 25, nhưng dù sao cũng là người từ 30 tuổi trở về, hơn nữa đã trải qua đủ chuyện tang thương, không còn là thiếu niên đơn thuần.

Cô nhìn Văn Liên, có chút thất thần.

Lúc 22 tuổi cô đang làm cái gì?

Khi đó cô tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, chuyện trong nhà cô cũng không có tham dự, mỗi ngày đi du lịch với bạn bè, chơi bời khắp nơi, một chút phiền não đều không có, đương nhiên người có thiện cảm với cô cũng không ít, có người vì đủ loại khí chất bên ngoài của cô, nhưng cũng rất nhiều người nhìn trúng tập đoàn Quảng thị sau lưng cô, trong lòng Quảng Linh Linh biết rõ ràng, cô chưa bao giờ để tâm tới bất luận kẻ nào, mãi cho đến khi gặp được... Trần Mỹ Linh.

Cô là người không có cách nào giữ chân ở một chỗ.

Nhưng chính vì vừa gặp đã thương, vì nàng mà thất hồn, vì nàng khuynh đảo không khống chế được.

Nhớ tới người phụ nữ kia...

Trong lòng Quảng Linh Linh liền dâng lên một cổ hận ý và thô bạo, trong đầu cô đều là nàng...

Nàng bị bóp chặt cổ cắn môi còn quật cường nhìn người bị nàng làm tức giận.

Nàng yếu ớt khủng hoảng nói lời cầu xin cô khi bị nhục nhã ở trường học.

Nàng bị đẩy ngã xuống đất, đứng dậy không nổi, nước mắt lưng tròng cực kỳ bi ai nhìn cô.

Còn có... Nàng mang vớ đen áo sơ mi trắng quyến rũ... Nàng ở trên sân khấu rực rỡ chói mắt... Còn có nàng nghiêm trang làm tâm phiền ý loạn và dụ hoặc...

"Chị."

Văn Liên vẫn luôn trầm mặc không nói gì đột nhiên mở miệng, Quảng Linh Linh quay đầu, hơi hơi mỉm cười: "Sao vậy?"

Ở trong mắt cô, Văn Liên chính là em gái nhỏ.

Khuôn mặt Văn Liên thanh tú, nàng nhìn vào mắt Quảng Linh Linh mang theo một chút tìm kiếm: "Chị có thích người nào sao?"

Cả người Quảng Linh Linh cứng đờ, nhìn nàng.

Văn Liên cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Em chỉ suy đoán, chị vừa mới... Lúc chị vừa mới nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt kia..."

Làm nàng cảm giác Quảng Linh Linh đang yêu.

Tuy nàng chưa có trải qua yêu đương, nhưng những người bạn xung quanh nàng thì có, khi nhớ tới người mình thích, sẽ lộ ra đủ loại vui mừng hoặc phẫn nộ hoặc là rối rắm.

Bất tri bất giác.

Tâm Văn Liên bắt đầu trầm xuống, mất mát cực kỳ, thật ra nàng cũng biết, ở độ tuổi của Quảng Linh Linh, có địa vị, có khí chất như vậy, có người yêu cũng là chuyện bình thường, chỉ là nàng vẫn mất mát, mang theo một chút tiếc nuối.

Quảng Linh Linh muốn nói chút gì đó, lại cảm thấy cả người vô lực.

Cô có yêu người nào sao? Không, cô không có.

Người kia... Trong lòng cô đã chết từ lâu.

Thật ra lúc trước, khi Quảng Linh Linh và Tống Hòa ở cạnh nhau, cô cũng sẽ thường xuyên đau đầu nghe Tống Hòa lải nhải nói nàng và thiên kim hoặc công tử nào đó có cảm tình.

Tống Hòa dùng bản thân mình để ví dụ, nàng điển hình là người có tình yêu bao la, nàng từng yêu rất nhiều, nàng còn tuyên dương bản thân không phải kẻ lạm dụng tình yêu, luôn kết thúc một mối tình mới bắt đầu mối tình tiếp theo, hơn nữa mỗi người nàng đều yêu, chẳng qua là yêu ngắn ngủi.

Quảng Linh Linh đã từng nói qua nàng chính là phiên bản nữ không biết xấu hổ của Đoàn Chính Thuần, Tống Hòa cũng nhướng mày lên, không thèm để ý Quảng Linh Linh nhục nhã: "Nhưng A Linh, sau này cậu yêu đương, nếu gặp vấn đề, có thể tới tìm mình, mình có rất nhiều kinh nghiệm."

Quảng Linh Linh hừ lạnh, khinh thường: "Nếu tôi thật lòng yêu một người, nhất định là một lòng một dạ đến già."

"Ai ai ai." Tống Hòa chỉ vào miệng cô: "Cậu đừng nói như vậy, A Linh, cậu phải buông ánh mắt cậu xuống, nơi phồn hoa này, cuộc sống nhiều tốt đẹp như vậy, cậu làm gì như một cái cây thắt cổ chờ chết, đừng nói mình không nhắc nhở, cậu như vậy rất dễ bị tổn thương. Có câu nói như thế nào a?" Tống Hòa vuốt vuốt cằm: "A, tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm *, người sống có thể chết, người chết có thể sinh. Nếu muốn không sống không chết, vậy đừng yêu."

(*) Tình cảm không biết bắt đầu từ đâu, càng lúc càng sâu đậm.

Mắt Quảng Linh Linh trợn trắng, Tống Hòa không biết xấu hổ chỉ điểm thêm: "Thật sự, cậu biết vì sao mình luôn vui vẻ, có thể so với Thần Tiên hay không? Đó là bởi vì mình không chấp nhất, đối phương đưa ra lời chia tay, mình cũng sẽ vui vẻ đồng ý, khó chịu mấy ngày, tất nhiên sẽ còn gặp được người mình thích, muốn kết thúc một đoạn tình cảm, biện pháp tốt nhất để thoát ra chính là yêu người khác."

-- Muốn kết thúc một đoạn tình cảm, biện pháp tốt nhất để thoát ra chính là yêu một người khác.

Ánh mắt Quảng Linh Linh có chút trống rỗng nhìn tách trà trong tay, Văn Liên nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Chị, vậy... Chị có bạn gái sao?"

Nếu thật sự có, nàng biết cũng hết hy vọng, tuy không có khả năng quên đi nhanh chóng, nhưng nàng sẽ đặt Quảng Linh Linh ở trong lòng.

Quảng Linh Linh lắc lắc đầu nhìn nàng: "Tôi không có bạn gái." Cô thuận miệng hỏi: "Em thì sao?"

"Không có." Trả lời rất nhanh, mặt Văn Liên nóng lên, đề tài này, dưới tình huống này dường như có chút ái muội.

Quảng Linh Linh uống một ngụm trà, đôi môi hồng nhuận đang muốn nói chuyện, điện thoại run lên một chút, cô cúi đầu là thấy tin nhắn Trần Mỹ Linh gửi đến.

Nội dung rất đơn giản.

Trần Mỹ Linh mặc áo khoác Quảng Linh Linh để lại ngày hôm qua, đôi chân trần trụi ngồi trên giường, tay nàng cầm một quyển sách, cúc áo đều không có cài, quả thực chính là văn nhã bại hoại.

Mà lời nàng nói, như lông chim vuốt nhẹ tim Quảng Linh Linh.

-- Em muốn tới không? Em còn muốn xem không...

Gió đêm đột nhiên không mát mẻ như vậy, trong người Quảng Linh Linh khô nóng vô cùng, ngay cả Văn Liên ở bên cạnh kêu ba tiếng "Chị" cũng không nghe được.

Bà nội Quảng và dì Văn vẫn ở trong phòng làm bộ nói chuyện phiếm, nhưng thật ra luôn trông chừng bên ngoài, bà nội Quảng vừa nhìn đã thấy gương mặt của thiếu nữ luôn hồng, cháu gái bà lại giống như người mù, luôn nhìn nơi xa xuất thần, bà khụ một tiếng: "A Linh, không phải con nói đã chuẩn bị lễ vật cho Văn Liên sao? Sao còn chưa lấy ra?"

Lễ vật?

Nếu bà nội không nói, Quảng Linh Linh đã quên mất chuyện này, Văn Liên nghe xong hai mắt lập tức phát sáng, tràn ngập chờ mong nhìn Quảng Linh Linh.

Gia cảnh nhà nàng, cũng không thiếu bất kỳ lễ vật nào, nhưng vì là Quảng Linh Linh tặng, lòng nàng nhảy nhót tràn đầy chờ mong.

"Lễ vật... Có lễ vật." Quảng Linh Linh trắng mắt bà nội liếc một cái, cười rất dối trá, theo bản năng duỗi tay sờ túi, sờ từ trên xuống dưới không có, tâm cô lạnh đi một chút, sờ từ dưới lên trên cũng không có, tâm lạnh thấu xương.

Bà nội, dì Văn, Văn Liên đều chờ mong nhìn cô, hai tay Quảng Linh Linh bắt đầu sờ loạn, đệch, lễ vật đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top