Chương 25
Anna tính toán: "Vậy con trực tiếp đi tìm nó, phần lớn thích phụ nữ dịu dàng nhỏ bé, dù sao LingLing Kwong về cũng cần đến công ty, ngày mai con trực tiếp đến công ty tìm nó là được rồi."
Oom Eisaya nghe vậy hơi gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể như vậy, cô ta nhất định phải sớm biết rõ rốt cuộc tại sao LingLing Kwong có thái độ lạnh nhạt với tất cả mọi người mới được.
Tổng bộ tài chính Tập đoàn Kwong thị Seoul, trong phòng làm việc tầng cao nhất, LingLing Kwong đứng một thân một mình ở trước cửa sổ, miệng ngậm một điếu thuốc, trên đất cũng tràn đầy tàn thuốc.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, người cô gầy đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, tây trang bình thường vừa khít nay cũng hơi có vẻ rộng thùng thình.
Không lâu lắm, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi!"
LingLing Kwong dập thuốc lá, đi tới bàn làm việc, không đợi cô ngồi xuống, đã thấy được một bóng dáng quen thuộc đẩy cửa đi vào.
Oom Eisaya nhô đầu ra, mặt cười xinh đẹp.
"LingLing?"
LingLing Kwong lạnh mặt: "Cô tới đây làm gì?"
Oom Eisaya cho là cô bất mãn với việc mình tới công ty tìm cô, quấy rấy công việc của cô, vội vàng giải thích: "Ling, mẹ gọi cho em nói chị đã về, mẹ lo chị ăn ở công ty không ngon, cố ý kêu em mang canh gà đến."
Oom Eisaya lôi bà Kwong ra, cho là thái độ LingLing Kwong sẽ thoáng khá hơn một chút, ai biết LingLing Kwong vẫn lạnh lùng đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn cô ta lạnh băng sắc bén, trong lòng Oom Eisaya có chút sợ, LingLing Kwong như vậy khiến cô ta cảm thấy vô cùng xa lạ.
Xác thực mà nói, cũng không phải là xa lạ, mà là cực kỳ giống LingLing Kwong lúc vẫn còn tình cảm mặn nồng với Orm Kornnaphat.
Trong lòng Oom Eisaya thấp thỏm không yên, cô ta cố gắng nở nụ cười lấy lòng, mở hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm nồng nặc tràn ngập ra trong nháy mắt, làm cho người ta thèm ăn.
Oom Eisaya múc một chén canh gà cho LingLing Kwong: "Nếm thử xem, em đã cố ý hầm rất lâu."
Ai biết LingLing Kwong không hề có ý muốn ăn, trực tiếp hất đổ chén canh kia, cháo gà nóng rát vấy lên tay Oom Eisaya, nóng khiến cô ta la hoảng lên.
"A! LingLing Kwong, chị làm gì vậy?"
LingLing Kwong bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ này giống như nhìn tôm tép nhãi nhép, vừa nghĩ tới mình đã từng bị một người phụ nữ này đùa giỡn trong tay, trong lòng không khỏi bực bội.
Mặt Oom Eisaya lại uất ức, trong mắt cô ta đã có chút nước mắt, bộ dạng cắn môi trông vô cùng rung động lòng người, đáng tiếc, lúc này LingLing Kwong chỉ cảm thấy người phụ nữ này vô cùng dối trá.
"Ling, rốt cuộc em đã làm sai điều gì, chị lại đối xử với em như vậy? Chị đi Mỹ xong, sau khi trở về lại đạp tất cả mọi người, em gọi cho chị cũng không nhận, bây giờ còn đối xử với em như vậy? Rốt cuộc là chị sao vậy?"
LingLing Kwong nghe vậy cười lạnh: "Đúng, tôi sao vậy? Oom Eisaya, bản thân tôi lại muốn hỏi cô! Rốt cuộc tôi bị sao?"
LingLing Kwong nói xong, lấy một phần tài liệu từ trong ngăn kéo phòng làm việc ra, dùng sức ném lên mặt Nancy: "Tự cô xem thử đây là gì? Suy nghĩ cho rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Oom Eisaya thấp thỏm không yên cầm những tư liệu kia lên, đó là một phần chứng minh kiểm tra sức khoẻ của cô ta, lúc này sắc mặt Oom Eisaya trắng bệch, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Cô ta cố gắng tự nói với mình không thể hoảng, mặt lại làm ra vẻ mờ mịt: "Ling, cái này là gì?"
LingLing Kwong nổi giận đùng đùng mở miệng: "Oom Eisaya, cô coi tôi là con ngu sao? Không phải cô nói mình hiến thận cho tôi sao? Tại sao trên báo cáo kiểm tra sức khoẻ hai thận của cô lại hoàn hảo? Chẳng lẽ, cô trời sinh có ba thận?"
Oom Eisaya ngạc nhiên nhìn LingLing Kwong: "Em..."
"Tốt nhất là cô đừng nói dối, nếu không, tôi cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!"
Trong đôi mắt LingLing Kwong tràn đầy sát khí, nhìn khiến trong lòng Oom Eisaya run sợ, nước mắt ngấn ở trong vành mắt, làm thế nào cũng không dám rớt xuống, cô ta co rúm lại, liên tục nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi, Ling, em thật không cố ý muốn lừa chị, là ba kêu em nói như vậy. Lúc ấy, em cũng cho là chính em hiến thận cho chị, ngày đó em đã thật sự lên bàn mổ, nhưng chờ sau khi em tỉnh lại, không có ai nói cho em biết chân tướng."
LingLing Kwong lạnh lùng nhìn cô ta, Oom Eisaya vô thức lui về phía sau, tiếp tục giải thích: "Qua thật lâu sau, ba mẹ mới nói cho em biết mặc dù thận em hợp với chị, nhưng vì thân thể của em yếu, không thể quyên tặng, cho nên bọn họ mới mua người khác hiến thận cho chị."
Ánh mắt LingLing Kwong như dao khắc lên người Oom Eisaya, nhìn khiến cô ta rợn cả tóc gáy.
"Cô lại nói dối, Oom Eisaya, rốt cuộc người hiến thận cho tôi là ai?"
LingLing Kwong tiến tới gần, Oom Eisaya chỉ cảm thấy mình thở cũng khó khăn, cô ta hoảng sợ nhìn LingLing Kwong, trong lòng lại chỉ có một suy nghĩ, cho dù thế nào cũng không thể nói ra chân tướng, nếu không cô ta sẽ hoàn toàn xong.
"Em không biết, em thật sự không biết, Ling, thận đúng là ba mẹ em mua được."
LingLing Kwong bị chọc cười, cô nhìn chằm chằm Oom Eisaya: "Được! Bản thân tôi muốn nhìn thử xem cô có thể nói dối giấu diếm tới khi nào! Cô đừng hối hận! Bây giờ cút cho tôi!"
Oom Eisaya bị dọa sợ đến khóc rống chảy nước mắt, bước chân hốt hoảng chạy ra ngoài.
Oom Eisaya rời khỏi công ty, trong lòng càng nghĩ càng hốt hoảng, cô ta cực sợ, LingLing Kwong thật sự có thể giết chết cô ta, làm sao bây giờ? Bây giờ cô ta nên làm cái gì bây giờ?
Oom Eisaya không có tâm tư gì, lúc này gọi xe chạy về nhà.
Hôm nay Pharm Sethratanapong hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi, đang chuẩn bị hẹn mấy ông bạn già cùng đi ra ngoài đánh golf, đã thấy Oom Eisaya với vẻ mặt hốt hoảng từ bên ngoài xông vào.
Anna đang xem ti vi ở trong phòng khách, nhìn thấy con gái về, không khỏi có chút kỳ lạ: "Oom Eisaya, con nôn nôn nóng nóng làm cái gì? Không phải mẹ chồng con kêu con đi thăm LingLing Kwong sao? Sao bây giờ con lại về?"
Oom Eisaya thở hồng hộc, thật vất vả chờ thuận khí, nước mắt chảy xuống. "Ba, mẹ, không xong, nhất định là LingLing Kwong khôi phục trí nhớ, chị ấy đã biết người lúc trước hiến thận cho chị ấy không phải là con, chỉ sợ chị ấy đã biết chân tướng, làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Oom Eisaya tay chân luống cuống, gương mặt ông bà Sethratanapong cũng khủng hoảng, Pharm Sethratanapong tự lẩm bẩm trong miệng: "Không phải bác sĩ nói trí nhớ của nó không thể nào khôi phục sao? Sao đột nhiên lại..."
"Ba, trước đừng quan tâm tới chuyện chị ấy khôi phục trí nhớ thế nào, làm sao bây giờ? Nếu chị ấy biết quả thận kia là của Orm Kornnaphat, chị ấy nhất định sẽ giết con, ba mẹ không biết, ánh mắt chị ấy mới vừa nhìn con rất đáng sợ!"
Anna kéo Oom Eisaya: "Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, chuyện này lại không phải là lỗi của chúng ta, hơn nữa, lúc ấy ba mẹ chồng của con cũng đồng ý, đúng rồi, đi, bây giờ chúng ta đi tìm bọn họ, chuyện này không thể chỉ mình chúng ta gánh vác, nếu LingLing Kwong tìm người tính sổ, nên đi tìm ba mẹ nó trước."
Oom Eisaya có chút lo lắng: "Vậy có được không?"
"Dù sao tốt hơn là chúng ta ngồi đây lo lắng, hơn nữa, dù sao ba mẹ chồng con cũng là ba mẹ của LingLing Kwong, chuyện này bọn họ vốn nên chịu trách nhiệm."
Oom Eisaya nghe vậy thoáng tỉnh táo một chút, cô ta cảm thấy mẹ nói rất đúng, sao có thể trách cô ta chuyện này? Cô ta cũng vô tội.
Nghĩ như vậy, Oom Eisaya lại cảm thấy uất ức như chuyện đương nhiên.
Anna không dám chậm trễ, lúc này trực tiếp dẫn Oom Eisaya đến nhà họ Kwong.
Vợ chồng Sethratanapong đến khiến cho đám người Kwong gia có chút bất ngờ, lại có chút không thích: "Sui gia, sao anh chị lại tới đây? Có chuyện gì sao không báo trước một tiếng?"
Pharm Sethraranapong nghe vậy trong lòng có chút không thích, nhưng ngại vì ở nhà bọn họ cũng không tiện biểu hiện ra, chỉ thản nhiên trả lời: "Chúng tôi cũng là không có chuyện sẽ không đến, bây giờ xảy ra một vấn đề quan trọng, chỉ sợ anh chị còn chưa biết đúng không?"
Bà Kwong nghe thấy trực giác chuyện này sợ rằng có liên quan đến con gái, lúc này dò hỏi: "Là về LingLing Kwong?"
"Còn không phải sao? Nói vậy anh chị cũng đã phát hiện, sau khi LingLing đi Mỹ về, cả người đều giống như thay đối, vừa rồi Oom cố ý mang canh gà đến thăm nó, kết quả, canh cũng bị đổ, Oom còn bị mắng khóc."
Marco và bà Kwong liếc mắt nhìn nhau: "Anh chị nói chuyện này là có ý gì?"
"Chúng tôi nghi ngờ, có thể LingLing đã khôi phục trí nhớ:"
Bà Kwong sửng sốt: "Không thế nào? Lúc trước nó thật hoàn toàn không biểu hiện ra dáng vẻ gì là khôi phục trí nhớ'"
Anna cười xòa: "Tôi còn có thể lấy chuyện này ra lừa chị được sao? LingLing đã bắt đầu nghi ngờ nguồn gốc quả thận lúc trước hiến cho cậu ấy, nói không chừng, cậu ấy đã biết đó là của Orm Kornnaphat rồi."
Bà Kwong nghe vậy sắc mặt thay đổi, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia chán ghét, Orm Kornnaphat này, cho dù ly hôn với LingLing Kwong cũng không yên tĩnh, quả nhiên ngay từ ban đầu không nên để cho cô ta bước vào cửa nhà họ Kwong!
Mặt Marco cũng ghét bỏ: "Tôi còn nghĩ sao lần này LingLing về lại trở nên lạnh nhạt như vậy, hơn phân nửa là Orm Kornnaphat giở trò quỷ, chẳng lẽ cô ta muốn trở lại nhà họ Kwong lần nữa?"
"Cô ta đừng mơ tưởng!" Giọng bà Kwong thảm thiết: "Có tôi ở đây một ngày, cô ta cũng đừng nghĩ bước vào cửa nhà họ Kwong chúng tôi nữa, hơn nữa, bây giờ cô ta đã không còn một thận, người phụ nữ như vậy vào nhà chúng tôi chỉ gieo họa."
Oom Eisaya khiếp sợ chen miệng: "Nhưng bên LingLing làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi, ba mẹ sẽ khuyên LingLing..."
"Àm!" một tiếng vang thật lớn, khiến cho mấy người đang nói chuyện sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Kwong lão gia tử đứng ở trên cầu thang, tức giận xanh cả mặt, mà thứ mới vừa bị ông ném vụn, là một bình hoa cổ Marco thích nhất.
"Ba, ba làm cái gì vậy?"
Mặc dù Marco tiếc bình hoa, cũng không dám nói lão gia tử không đúng, cộng thêm nhìn thấy lão gia tử xanh cả mặt, môi tím bầm, vội vàng tiến lên đi đỡ.
Kwong lão gia tử hất tay ông ta ra, chống gậy đi xuống lầu, một tay ôm ngực: "Các người, đồ khốn kiếp các người!"
"Ba, xin ba bớt giận, thuốc của ba đâu!"
Marco nhìn thấy lão gia tử giống như sắp bất tỉnh, trong lúc nhất thời hoảng hồn, mặc dù hiện giờ lão gia tử lui xuống, nhưng ông vẫn là định hải thần châm của nhà họ Kwong, có ông một ngày, cả Seoul sẽ không có ai dám động đến nhà họ Kwong!
Bà Kwong cũng hoảng hồn, vội vàng lấy thuốc đến cho lão gia tử, lão gia tử bị bệnh tim, nếu thật bị bọn họ làm tức giận ra họa, cả nhà họ Kwong sẽ rung chuyển.
Cũng may, sau khi uống thuốc xong, Kwong lão gia tử đã khá hơn nhiều, ông ngồi ở trên ghế sa lon, nổi giận đùng đùng mở miệng: "Đồ khốn kiếp các người, từng người một hợp lại hãm hại Orm Kornnaphat, con bé ngoan như Orm Kornnaphat, lại bị các người ép ly hôn với LingLing, các người còn là người sao? Các người hoàn toàn không bằng cầm thú!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top