Chương 25: Lễ phục


Weibo chính thức của Kinh Nghi nhấn like cho bài viết Trần Mỹ Linh và La thần tuyệt đối là một đôi CP, không cần chờ lâu ngay sau đó việc này lập tức như ong vỡ tổ ở trên mạng. Kinh Nghi là một công ty giải trí lớn nhất trong giới giải trí, những sản nghiệp dưới tay rất rộng lớn, từ bồi dưỡng nghệ sĩ mới tiến vào công ty đến độc lập sản xuất ra một đài truyền hình, từ gameshow đến sản phẩm âm nhạc, bọn họ đều sở hữu đầy đủ một phần sản nghiệp liên quan. Lúc trước có người nói đùa rằng: không có người Kinh Nghi không nâng đỡ được, chỉ có Kinh Nghi không muốn. Nhiêu đó đủ để chính minh thực lực của Kinh Nghi, chỉ là thật sự Kinh Nghi chưa bao giờ nâng đỡ bất cứ một người nào. Những nghệ sĩ đã kí hợp đồng với Kinh Nghi đều biết, lãnh đạo ở trên rất khó, muốn có cơ hội cần phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, mà bản lĩnh này không phải là loại dùng "quy tắc ngầm" người ngoài giới hay đồn. Ở Kinh Nghi, nếu muốn tìm "quy tắc ngầm" cũng sẽ không tìm lãnh đạo cấp cao!

Bởi vì đó là điều cấm kị!

Lúc trước khi Kinh Nghi mới vừa thành lập, công ty đã đưa ra quy tắc này nhằm ngăn chặn loại điều luật được coi là bắt buộc mang tên "quy tắc ngầm", bọn họ muốn chính nghệ sĩ phải vươn lên bằng thực lực của mình. Đương nhiên ban đầu bọn họ cũng nhận khá nhiều lời bàn tán, nặng nhẹ gì đều có đủ. Thời đại đó giới giải trí vẫn còn chìm đắm trong ăn chơi trác táng, đối với việc bọn họ không chấp nhận "quy tắc ngầm" chính là khác loài với những người kia, đi đến nơi nào cũng bị người người chế nhạo là kẻ ngu.

Nhưng kẻ ngu này chứng minh cho họ thấy, những nghệ sĩ mà bọn họ kí hợp đồng trong vòng sáu năm qua, bằng thực lực của bản thân cầm được gần năm mươi giải thưởng lớn nhỏ trong giới giải trí. Mỗi lần vào dịp cuối năm khi được nhắc tên, mỗi một người nghệ sĩ đều luôn cảm ơn cái tên này: Cảm ơn Kinh Nghi đã cho bọn họ cơ hội, nếu như không có Kinh Nghi thì bọn họ sẽ không có được thành tích ngày hôm nay. Từ đó Kinh Nghi mới được xứng tên trong giới giải trí.

Nhiều năm như vậy, Kinh Nghi vẫn luôn trong sạch trong giới giải trí. Ở những công ty khác, chắc chắn sẽ thường xuyên nhìn thấy được chủ tịch này bao nuôi ca sĩ mới, tổng giám đốc kia có quan hệ với nghệ sĩ. Thế nhưng ở Kinh Nghi, khả năng này tuyệt đối là con số không, đừng mơ tưởng thực hiện được.

Đương nhiên cũng có một số nghệ sĩ chưa từ bỏ suy nghĩ này muốn thử một chút, kết quả không xảy ra một trường hợp ngoại lệ nào cả, bọn họ bị đuổi ra khỏi cánh cửa của Kinh Nghi.

Tiếng tăm Kinh Nghi trong giới giải trí càng ngày càng mở rộng, kéo theo đó sản nghiệp cũng càng ngày càng rộng lớn, đến khi Quảng Linh Linh tiếp nhận thì Kinh Nghi đã là một nửa giang sơn trong giới giải trí. Chỉ cần nàng không phạm sai lầm gì, bảo vệ vững vàng những sản nghiệp này thì qua mấy đời con cháu cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng mà nàng là một người cuồng công việc, sau khi tiếp nhận sẽ không ngồi yên, nhiều lần hợp tác với nước ngoài cho nên sản nghiệp lập tức vươn ra thế giới. Đương nhiên, một người như vậy là đối tượng được giới truyền thông và các nghệ sĩ quan tâm đến là chuyện bình thường. Tất nhiên nghệ sĩ thì không cần phải nói tới, ai cũng có suy nghĩ nếu dính dáng được một chút quan hệ gì đó với Quảng Linh Linh thì cũng có được vài điểm tốt.

Cánh truyền thông lại dòm ngó những chuyện scandal và cuộc sống riêng tư của nàng hơn, bọn họ mơ tưởng sẽ viết ra được một cái bài viết nào đó. Nhưng mấy năm nay, nàng ngồi yên ở trên vị trí cao nhất đến một cái tin tức cũng không có, chỉ có duy nhất một cái scandal vào mấy năm trước.

Lúc đấy khi Lê Vi Khanh mới ra mắt thì Quảng Linh Linh có đi thăm phim trường bị chụp được, sau đó cộng đồng mạng bắt đầu đồn hai người là mối tình đầu. Việc này có một bên truyền thông tới phỏng vấn Quảng Linh Linh thì nàng trực tiếp thanh minh rằng không có, nhưng một người làm sao có khả năng không có cái tin đồn và khuyết điểm nào trên người cho được. Coi như Quảng Linh Linh thật sự không có, thế nhưng hầu như mỗi lần nhắc tới chuyện kia sẽ thu hút được chút náo nhiệt của cộng đồng mạng. Vì lẽ đó cái scandal Lê Vi Khanh là mối tình đầu đã bị trở thành tin đồn của nàng.

Tuy rằng mỗi khi bị nhắc tới chuyện này nàng đều trả lời không có, cũng đã từng làm sáng tỏ nhưng những người ngoài giới vẫn không tin nàng. Nguyên nhân rất đơn giản, ai biết được chuyện trong giới giải trí là thật hay giả, Quảng Linh Linh cũng chưa từng ghé thăm phim trường của người khác, vậy mà lại đi thăm phim trường của Lê Vi Khanh. Nói không có gì, ai mà tin. Cho đến ngày nay, cái tin đồn này vẫn còn treo ở trên người nàng.

Mà bây giờ, lại có thêm nhiều cái bài viết liên quan đến nàng, là Quảng Linh Linh thừa nhận Trần Mỹ Linh với La thần đang yêu đương.

Trần Mỹ Linh là nghệ sĩ trực thuộc công ty của nàng, La thần là đối tượng hợp tác với nàng, nàng là người xưa nay chưa từng nhấn like. Bây giờ lại nhấn vào một cái, ngay lập tức những người hâm mộ như đã hiểu rõ. Weibo Quảng Linh Linh chính thức nghênh đón một cảnh tượng náo nhiệt nhất từ trước đến giờ.

--Quảng tổng! Xin hỏi có phải ngài biết được cái gì không? La thần thật sự đang yêu đương với Trần Mỹ Linh sao?

--Quảng tổng, ngài nhấn like là thừa nhận Trần Mỹ Linh đang yêu đương với La thần sao?

--Khẳng định là vậy, còn phải hỏi nữa sao, nghe nói Trần Mỹ Linh ký hợp đồng với Kinh Nghi, cũng chính là nghệ sĩ của Quảng Linh Linh, vì vậy chắc chặn Quảng Linh Linh cũng biết được một chút gì đó.

--CP tôi theo đuổi thật sự là một đôi! Mama! Mama ơi! Ai đó đỡ tôi ngồi dậy, tôi còn thở được!

--Lần đầu tiên xảy ra việc Weibo chính thức của CEO nhấn like cho một scandal nghệ sĩ, giải thích rõ ràng thật sự đúng là có chuyện tốt sắp tới. Trùng hợp bộ phim đầu tiên sau khi Trần Mỹ Linh trở lại chính là bộ phim mà La thần biên kịch, nói không chừng là do hai người hẹn nhau.

--Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn ủng hộ CP này, mãi yêu Trần La!

Trong phòng làm việc có bốn người đang đứng nghiêm nhưng không khí xung quanh đều yên lặng như tờ. Ánh mắt của Quảng Linh Linh sáng quắc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bàn tay trái của nàng chống cằm, ngón trỏ ma sát khóe môi. Vẻ mặt trước sau như một nhưng lại khiến con người ta mơ hồ cảm thấy nàng đang không, đặt biệt là gương mặt đó, thái độ đã âm u tối mịt. Phó Cường đứng ở phía đối diện, liếc mắt nhìn ba người thư ký đang đứng bên cạnh mình, nhỏ giọng nói: "Quảng tổng?"

Quảng Linh Linh ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, Phó Cường chỉ cảm thấy như có lưỡi dao cứa qua da thịt của mình, vừa đau vừa cảm thấy lạnh buốt. Hắn lập tức nuốt xuống lời muốn nói, giữ yên lặng.

Toàn bộ văn phòng rất yên tĩnh, Quảng Linh Linh nhấn chuột ở trên màn hình máy tính, một hồi lâu mới mở miệng nói: "CP là cái gì?"

Ba người thư ký đưa mắt nhìn lẫn nhau, bọn họ không đoán được rốt cuộc Quảng Linh Linh có ý gì. Phó Cường làm một người trợ lý, hắn nên làm việc mà một người trợ lý phải làm, bắt đầu giải thích: "Quảng tổng, CP là một cách gọi ở trên mạng, là chỉ..."

Hắn ho nhẹ: "Là chỉ một đôi tình nhân."

Một đôi tình nhân?

Nàng nhấn like nói Trần Mỹ Linh và La thần là một đôi tình nhân trên Weibo?

Quảng Linh Linh có chút đau đầu, vầng trán của nàng nhíu lại, Phó Cường rất chu đáo nói rằng: "Quảng tổng, có phải ngài còn đang phiền lòng về chuyện nhấn like trên Weibo không?"

"Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý."

Đương nhiên Quảng Linh Linh biết bọn họ sẽ xử lý, nếu như chỉ đơn giản là một cái like trên Weibo mà bọn họ cũng không xử lý được, vậy thì còn có thể làm được gì nữa? Nhưng trong lòng nàng vẫn khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy hai cái tên kia đứng chung một chỗ cùng với ngàn lời chúc phúc, nàng chỉ cảm thấy khó chịu.

Vì sao lại có cảm giác như vậy? Hình như dạo gần đây, có phải nàng khó chịu nhiều hơn trước một chút? Cứ như nếu là chuyện có liên quan đến Trần Mỹ Linh, tất cả sẽ khiến cho nàng có cảm giác giống như vậy. Ngực khó chịu, toàn thân không thỏa mái.

Quảng Linh Linh suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được lý do tại sao mình lại như vậy, sắc mặt nàng càng thêm khó coi nói: "Các cậu đi xử lý đi."

Thư ký chuyên phụ trách quản lý Weibo của nàng lặng lẽ thở phào một hơi. Vừa rồi hắn thật sự sợ Quảng Linh Linh sẽ gọi tên hắn, tuy rằng chuyện này không liên quan gì đến hắn, thế nhưng không ngăn cản để cấp trên phạm phải sai lầm chính là lỗi của hắn. Vì lẽ đó hắn vẫn lo lắng đề phòng, mãi đến khi Quảng Linh Linh để cho bọn họ đi xử lý, hắn mới đem trái tim mình thả lại vào trong lồng ngực. Sau khi ra ngoài hắn nói với Phó Cường: "Gần đây Quảng tổng làm sao vậy?

"Cậu cũng phát hiện ra sao?" Phó Cường thở dài: "Đã hơn nửa tháng nay, thường xuyên thất thần, không biết ngài ấy bị cái gì."

"Còn chuyện nhấn like trên Weibo hôm nay, tôi còn tưởng rằng Quảng tổng thật sự cần tài khoản Weibo là vì muốn nhấn like."

"Cậu bị điên à, Quảng tổng là người sẽ làm những chuyện như vậy sao?"

Thư ký nhún vai: "Trước kia có phải như vậy hay không thì tôi không biết, nhưng bây giờ đúng là như vậy."

Dù sao thì cũng đã nhấn rồi, bây giờ lại muốn bọn họ dọn dẹp dấu vết này. Phó Cường vừa nghe đã hứng thú, hắn ngồi ở trên bàn làm việc của thư ký rồi hỏi: "Tại sao Quảng tổng lại xem các loại tin tức này vậy?"

Hoàn toàn không giống với tác phong thường ngày của nàng, tuy rằng Phó Cường vừa mới làm trợ lý của nàng không lâu, thế nhưng lần nào tới phòng làm việc của Quảng Linh Linh cũng thấy nàng không phải là xem báo cáo thì cũng là đọc tài liệu. Đừng nói là xem scandal, chính là từ trong miệng nàng cũng chưa bao giờ nhắc qua một cái tên nghệ sĩ nào! Chuyện này cũng không hợp với hình tượng của nàng, nhưng thật sự bây giờ đã thấy được như vậy, trong lòng Phó Cường tò mò bắt đầu suy đoán lung tung: "Sẽ không phải Trần Mỹ Linh và La biên kịch thật sự là một đôi đấy chứ?"

Thư ký vừa ở văn phòng Quảng Linh Linh chịu phải áp lực, bây giờ trở về phải xử lý những gì ở trên mạng, hắn quơ tay: "Đi hỏi Quảng tổng."

Hỏi Quảng Linh Linh?

Đại khái là tự chê bản thân chết chưa đủ thảm.

Phó Cường trở về vị trí của mình ngồi xuống, thư ký bắt đầu gõ bàn phím. Sự kiện náo nhiệt cả một buổi trưa đến lúc trời chạng vạng tối mới có lời giải thích, là do thư ký của Quảng tổng trượt tay nhấn nhầm. Ý tứ rất rõ ràng muốn nói chuyện này không liên quan gì đến Quảng Linh Linh, giải thích được đưa lên trên Weibo lập tức chia làm vài nhóm người. Một nhóm: thì ra là như vậy, làm sao có khả năng Quảng tổng nhấn like được, Quảng Linh Linh là CEO của một công ty, làm sao có thể làm chuyện như vậy, nàng cũng không phải rảnh rỗi tới mức không có chuyện gì làm. Một nhóm người khác lại nói: thư ký nhấn like, nói không chừng thư ký cũng biết chút gì đó, dù sao cũng là một thư ký của CEO, bài viết khác không nhấn lại nhấn bài này? Còn có một nhóm người thể hiện ý kiến: không còn gì cũng bị cộng đồng mạng huyên náo giống như Trần Mỹ Linh và La thần sắp kết hôn, thư ký cũng là một người bình thường, nói không chừng chỉ là đi vệ sinh ngồi bấm điện thoại không cẩn thận nhấn like thôi, đừng có suy nghĩ đinh ninh như thế, có ai mà chưa từng phạm qua sai lầm đâu?

Mấy nhóm người ồn ào không quá nửa tiếng, bộ công quan của Kinh Nghi lập tức ra tay, không lâu sau trên mạng đã gió êm sóng lặng, hoàn toàn không còn nhìn thấy có bất kì tin tức gì liên quan đến việc nhấn like của Quảng Linh Linh. Bên này bị đè xuống, bên Tô Tử Kỳ vẫn còn đang nghe điện thoại, trong vòng một buổi trưa, điện thoại của nàng đã bị gọi đến cháy máy. Mỗi một nhà truyền thông đều gọi tới hỏi nàng đến cùng thì Trần Mỹ Linh với La biên kịch có phải là thật hay không, còn nói ngay cả bà chủ cũng đã nhấn like rồi, chắc chắn phải có một chút liên quan gì chứ? Những người này suy nghĩ muốn nghe được một chút gì đó từ trong miệng nàng, Tô Tử Kỳ vì trả lời cho bọn họ hiểu rõ mà miệng lưỡi đã mỏi nhừ, cổ họng thì khát khô. Nàng uống vào một ngụm nước nhìn trợ lý nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."

Trợ lý cũng uể oải gục xuống bàn, nghi ngờ nói: "Quảng tổng xảy ra chuyện gì vậy?"

Tự mình quan tâm đến scandal của nghệ sĩ, chuyện này cũng là lần đầu tiên. Tô Tử Kỳ xua tay: "Đừng nói em không biết, ngay cả tôi còn không hiểu."

Thời điểm nàng nhận được cuộc điện thoại đầu tiên còn đang trong mơ màng tự hỏi: xảy ra chuyện gì mà nói hai người kia đang yêu đương. Nàng đã từ bỏ chuyện xào CP này rồi, tại sao những chó săn này lại còn cắn mãi không tha vậy? Sau đó nàng lên mạng thì nhìn thấy được phong ba tin tức về chuyện nhấn like, lúc này mới biết mọi chuyện bắt đầu từ Quảng Linh Linh. Nàng cũng không dám tự mình gọi điện thoại cho Quảng Linh Linh hỏi xem là đã xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác ngoài liên hệ với trợ lý của nàng. Kết quả lại nghe trợ lý trả lời cũng đang xử lý, mà xử lý chuyện này phải mất cả một buổi trưa, điện thoại của nàng gần như muốn cháy máy. Bây giờ rốt cục cũng đè xuống được, thế giới thái bình, Tô Tử Kỳ cầm ly nước uống vào hai ngụm gửi cho Trần Mỹ Linh một cái tin nhắn: Không sao rồi.

Trần Mỹ Linh ngồi ở nhà đắp mặt nạ, ngày mai sẽ phải tham gia nghi thức bấm máy nên nàng cũng muốn dưỡng lại nhan sắc một chút. Mặc dù có thể nói là hơi muộn thế nhưng như vậy cũng tạm được, dưỡng một chút vẫn có hiệu quả. Nàng mới vừa xé túi mặt nạ ra thì nhìn thấy Tô Tử Kỳ gửi cho nàng một tin nhắn: Không sao rồi.

Nàng lên mạng nhìn xem, những gì liên quan tới phong ba náo nhiệt vào trưa nay đã không còn nhìn thấy ai bàn luận. Không thể không khen bộ công quan của Kinh Nghi thật sự rất lợi hại, bọn họ đã xóa sạch sẽ những gì trên mạng đến không còn một chút dấu vết nào.

Nàng trả lời Tô Tử Kỳ bằng một cái mặt cười, hai người hẹn thời gian gặp mặt nhau vào buổi chiều. Trần Mỹ Linh đặt điện thoại xuống, phía cửa lớn lại truyền đến một giọng nói, Cố Thái còn chưa vào trong nhà đã hỏi: "Ai nha, mình ở quán bar cũng nghe được tin tức của cậu, xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Mỹ Linh đánh cho Cố Thái một cái liếc mắt, bây giờ nàng nổi tiếng tới mức ngay cả tên cũng được nhắc tới trong quán bar sao?

Cố Thái đổi dép nằm trên ghế sô pha ở cạnh nàng, lên tiếng hỏi: "Quảng Linh Linh thật sự nhấn like scandal của cậu và La biên kịch à?"

Kì lạ quá nha!

Trần Mỹ Linh nghiêng đầu nói: "Mình không biết."

Nàng thật sự không biết, vừa rồi nhìn thấy thông báo hiện lên Quảng Linh Linh nhấn like cái bài viết kia trên Weibo thì nàng còn phải xoa mắt, nghi ngờ mình nhìn nhầm.

Cố Thái dùng chân đá đôi chân thon dài của nàng: "Cái gì mà mình không biết, cậu có thể để ý đến scandal của mình một chút hay không!"

Trần Mỹ Linh lắc đầu: "Cái gì mà scandal, mình nói cho cậu biết, không có chuyện gì cả, hơn nữa không phải chị ấy đã giải thích rồi sao? Là thư ký trượt tay nhấn nhầm, chắc chắn không phải chị ấy nhấn like."

Khi nào thì người kia lại làm những chuyện nhàm chán như vậy? Nàng tin tưởng phần trăm mà tên thư ký kia trượt tay nhấn nhầm còn cao hơn phần trăm Quảng Linh Linh tự mình nhấn like. Cố Thái ôm gối ngồi dậy, nghi ngờ nói: "Thật sao?"

Trần Mỹ Linh gật đầu: "Thật, cậu biết bây giờ mình với Quảng Linh Linh là loại quan hệ gì không?"

Cố Thái hứng thú dâng trào, ánh mắt sáng lên, nàng vội vội vàng vàng hỏi: "Quan hệ gì?"

Trần Mỹ Linh vuốt thẳng áo ngủ lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Là một cái rắm."

"Phốc——"

Trong thời gian một đêm, Cố Thái muốn hỏi nàng cái rắm này rốt cuộc là có ý gì, kết quả Trần Mỹ Linh chẳng muốn giải thích trực tiếp nhốt Cố Thái ở ngoài cửa. Cố Thái như một oán phụ tự mình gõ cửa, cực kỳ u oán nói Trần Mỹ Linh không có lương tâm, Trần Mỹ Linh không phải là người!

Trần Mỹ Linh bị nàng kêu la đến như thế trái lại tâm trạng khá ung dung, chuyện tranh luận trên mạng cuối cùng cũng kết thúc, giấc ngủ đêm nay của nàng cực kỳ thoải mái. Trần Mỹ Linh phát hiện sau khi ly hôn, chất lượng giấc ngủ của nàng được cải thiện tốt lên, đặc biệt là buổi tối, vừa nằm xuống đã có thể ngủ. Thậm chí còn không thích tỉnh dậy, mỗi lần mở mắt ra đều muốn nằm một hồi rồi mới thức giấc. Bây giờ nàng không có lịch trình gì nên mới ngủ nhiều như vậy, nhưng mà nếu như sau khi tham gia chương trình cũng như vậy, sợ là không được tốt cho lắm, cần phải cải thiện!

Trần Mỹ Linh âm thầm phỉ nhổ bản thân vài giây, sau đó yên tâm thoải mái cùng chăn gối ôm nhau triền miền nửa tiếng sau đó mới rời giường. Thời gian còn sớm, nghi thức bấm máy được tổ chức vào buổi chiều cho nên nàng cũng không có việc gì làm. Hôm nay Tô Tử Kỳ đã giao cho nàng một chuyện, chỉ cần ăn mặc trang phục đẹp đẽ tham gia là được. Vì lẽ đó Trần Mỹ Linh kéo Cố Thái còn đang ngủ thức dậy, nghe Cố Thái oai oán nói: "Làm gì vậy, sáng sớm, đi đâu?"

"Đi mua lễ phục." Vốn dĩ tất cả lễ phục của nàng là những kiểu dáng của ba, bốn năm về trước, bây giờ đã sớm lỗi thời. Mấy năm qua nàng ở trong căn nhà kia cũng không bước ra khỏi cửa một bước, tủ quần áo không có mua sắm gì thêm. Gần đây vì mới vừa trở lại nên khá bận, mãi đến tận hôm nay mới rảnh rỗi có thể đi dạo phố được. Cố Thái ngáp một cái, miệng mở ra được một nửa Trần Mỹ Linh đã đặt quần áo lên trên giường: "Nhanh thay quần áo lên một chút, mình chờ cậu ở bên ngoài."

"Được..." Cố Thái hờ hững trả lời, tuy rằng thiếu ngủ nhưng đây là lần đầu tiên Trần Mỹ Linh hẹn nàng đi dạo phố trong mấy năm gần đây, nói như thế nào đi chăng nữa nàng cũng muốn bò dậy. Sau khi hai người sửa soạn cũng hơn nửa tiếng, Trần Mỹ Linh đội mũ và đeo khẩu trang, dùng áo khoác che kín bản thân. Nói đến cũng phải cảm ơn những hot search trong mấy ngày nay, khiến cho nàng thành công tiến vào tầm mắt của công chúng, bây giờ nếu đi ra ngoài cũng phải che giấu cẩn thận.

Cố Thái ăn mặc một bộ váy ngắn liền thân đi bên cạnh nàng, bên ngoài choàng một lớp áo khoác lông vũ, trên đùi thì mặc vào một chiếc tất chân màu da. Người đẹp vì lụa, trang phục của Cố Thái đẹp đẽ hơn rất nhiều so với Trần Mỹ Linh, vừa bước ra ngoài tầm mắt của người đi đường đều dính vào trên người Cố Thái. Cố Thái kéo tay Trần Mỹ Linh nói: "Hay là mình cũng gia nhập giới giải trí."

Trần Mỹ Linh bật cười: "Cậu biết đóng phim sao?"

"Cần gì biết đóng phim." Cố Thái cuốn lấy vài sợi tóc nói: "Làm một cái bình hoa là được rồi."

Trần Mỹ Linh bị nàng chọc cười, hai người đi vào trong một quán mì ăn sáng. Lúc ra ngoài thì Cố Thái lái xe, Trần Mỹ Linh nói: "Đến trung tâm thành phố sao?"

"Ừm." Cố Thái quay đầu nhìn vào mắt nàng: "Mình dẫn cậu đến một nơi, nơi này chuyên bán lễ phục."

"Ở đâu vậy?" Đã rất lâu rồi Trần Mỹ Linh không có ra ngoài đi dạo nên nàng cũng không rành rọt về chuyện này, Cố Thái trả lời: "Đến nơi cậu liền biết."

Bạn gái cũ của Cố Thái làm MC, mỗi lần chọn lễ phục sẽ đi tới nơi này, nàng đã đi theo được mấy lần tự nhiên cũng biết đương. Cửa hàng này rất nổi tiếng, bởi vì mỗi một bộ lễ phục của cửa hàng đều rất hoàn hảo, vĩnh viễn không cần phải lo lắng hàng bị lỗi. Mỗi một bộ đều do bà chủ tự mình thiết kế, kiểu dáng rất đặc biệt, trông cực kì đẹp đẽ. Cố Thái đánh tay lái quẹo xe hai lần ở trên đường, lái xe ngừng ở ven đường sau đó bắt chuyện với Trần Mỹ Linh nói: "Cửa hàng kia nằm ở trong hẻm."

Trần Mỹ Linh đi đến ngước nhìn, con hẻm rất hiu quạnh không có một bóng người. Nàng đi vào trong cùng với Cố Thái, Cố Thái còn không quên giới thiệu: "Mình nói với cậu này, bên trong cửa hàng có một bộ lễ phục mình đã thích từ trước, cực kỳ xinh đẹp."

Trần Mỹ Linh hỏi: "Vậy sao cậu không mua?"

Cố Thái bình thản trả lời: "Giá cả không xinh đẹp như lễ phục."

Trần Mỹ Linh cong môi mỉm cười, Cố Thái đi tới căn nhà thứ ba thì quẹo vào, nàng cũng nhanh chóng đi theo sau. Không giống như đầu hẻm ở bên ngoài, bên trong giống như một hang động khác. Tuy rằng cửa hàng trang trí theo phong cách xưa, thế nhưng lại lộ ra vẻ nhã nhặn. Lễ phục được treo ở bên trong tủ kính, đèn led chiếu ở phía trên sáng lên lấp lánh. Diện tích bên trong cửa hàng rất lớn, tận cùng bên trong có một người ngồi ở trên quầy cúi đầu không biết đang viết cái gì đó, Cố Thái cười nói: "Người kia chính là bà chủ của cửa hàng này, cậu cứ đi chọn trước đi, vừa ý cái nào thì thay thử cái đấy xem, mình đi chào hỏi vài câu với bà chủ."

Trần Mỹ Linh gật đầu: "Được."

Nàng men theo tủ kính đi vào bên trong, nơi này đều trưng bày những lễ phục nhạt màu, cũng không có nhiều lễ phục mang màu sắc rực rõ. Nàng đi vào sâu bên trong thì nhìn thấy một chiếc váy dài màu đỏ, phần tay áo được cắt đi bao bọc bằng lụa mỏng màu đỏ, cổ tròn vòng đến trên ngực. Eo váy được thiết kế theo kiểu eo cao, từ ngực đến phần eo được đính trang sức sáng lên lấp lánh. Nàng đi ra phía sau, lập tức phần lưng váy được thiết kế hở lưng đập vào mắt.

"Đẹp không?" Không biết từ khi nào Cố Thái đã đi đến đây, nàng đứng cạnh Trần Mỹ Linh nói: "Mình thích nhất là cái này, vừa đẹp vừa quyến rũ, có muốn thử một chút hay không?"

Bà chủ cũng theo sát ở phía sau Cố Thái nói: "Có muốn thử một chút không?"

Trần Mỹ Linh nhớ tới lời Cố Thái nói rằng giá cả khó coi, mắt nàng nhìn nhãn mác thì có sững sờ vài giây, sáu nghìn mấy tệ, xác thực có chút khó coi. Bà chủ khoảng tầm ba mươi tuổi, trông vừa xinh đẹp lại thành thục, chỉ cần giơ tay cũng cảm thấy vô cùng có phong tình. Bà chủ cửa hàng cười nói: "Những gì trên bộ y phục này đều là thật, còn chất liệu được làm bằng tơ tằm, vì lẽ đó giá cả..."

Tạo hình rất đặc biệt, chất liệu quý giá, đương nhiên giá cả cũng sẽ cao. Bộ y phục này là thiết kế mới nhất của nàng, là bản thiết kế nàng thích nhất cho tới hiện tại. Cái gọi là quần áo tốt nên phối mỹ nhân, nàng thấy Trần Mỹ Linh rất ưa nhìn, không khỏi mở miệng nói: "Không cần phải lo về giá cả, cứ đi thử trước một chút xem, nếu như thật sự thích hợp thì chúng ta bàn lại giá cả cũng được."

Bà chủ cũng không phải là người thiếu tiền, nếu như y phục của mình thiết kế tìm được một mỹ nhân xứng đáng, nàng vô cùng tình nguyện hạ thấp giá cả xuống.

Trần Mỹ Linh vẫn cảm thấy quá đắt, nàng lắc đầu: "Không được, mình tiếp tục đi nhìn xem một chút..."

"Thử xem đi chứ." Cố Thái nói: "Thử mặc một chút cũng không mất tiền, tại mình không đủ cao thôi, mặc lên cũng không vừa, bằng không cũng không tới lượt cậu!"

Bà chủ cũng gật đầu nói: "Thử một chút nha."

Lúc này Trần Mỹ Linh mới đặt túi xách lên trên tay Cố Thái, hai tay nàng nhận lễ phục từ bà chủ đưa cho nàng. Cầm lễ phục trong tay, xúc cảm khi chạm vào vô cùng thoải mái, Cố Thái đẩy nàng nói: "Đi đi, tháo khẩu trang và mũ xuống, đã tiến vào nơi này rồi, đừng tự coi mình là một ngôi sao ở đây, nơi này không bao giờ thiếu sao đâu."

Cố Thái nói thẳng ra như vậy lập tức chọc cho bà chủ bật cười. Đúng như lời Cố Thái nói thì nơi này không bao giờ thiếu những ngôi sao, bởi vì đây chính là nơi mà bọn họ thường xuyên đến. Mỗi lẫn có sự kiện điện ảnh gì đó, nơi này chính là nơi mà bọn họ lựa chọn đầu tiên.

Trần Mỹ Linh nghe theo lời Cố Thái mà lấy khẩu trang xuống, bà chủ kinh ngạc thốt lên: "Trần Mỹ Linh?"

Cố Thái nhìn Trần Mỹ Linh nháy mắt: "Xem đi, mình đã nói bây giờ cậu nổi tiếng rồi, bên ngoài ai cũng biết cậu."

Trần Mỹ Linh mỉm cười: "Ừm, cậu có nói."

Nàng ôm lễ phục đi vào bên trong phòng thay quần áo, máy sưởi ở nơi này đã được bật lên đầy đủ nên không sợ bị lạnh. Nàng cởi quần áo ra sau đó mặc lễ phục lên, phía sau lưng được thiết kế hở lưng, bà chủ rất chu đáo đưa cho nàng một vài miếng dán ngực. Trần Mỹ Linh dán vào trên ngực, lại nhận lấy giày cao gót mà bà chủ đưa tới. Cảm thấy tất cả đã ổn thỏa sau đó nàng hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng thay đồ bước ra.

Vốn dĩ Cố Thái đang ngồi nghỉ ngơi uống trà ở trên ghế, nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa lập tức quay đầu nhìn xem, nhẹ nhàng nuốt nước bọt.

Quá xinh đẹp rồi nha!

Váy màu đỏ sẫm khiến cho da thịt của Trần Mỹ Linh trắng nõn như tuyết, không hề có một chút tì vết nào. Hai cánh tay ẩn sau phần tay áo được cắt xén như ẩn như hiện, làm cho con người ta không cưỡng được bắt đầu mơ màng. Cổ áo tròn hoàn toàn bao lấy phần ngực, vòng ngực êm dịu lại xinh đẹp. Váy được thiết kế eo cao khiến eo thon gọn của nàng trông càng thêm nhỏ nhắn, thoạt nhìn như ôm không quá một cánh tay, đứng yên thì giống như một bức tranh. Phía sau lưng hoàn toàn không có một mảnh vải, xương cánh bướm ngọc ngà đều hiện lên rõ ràng. Đường cong mềm mại chả khác nào là một người bước ra từ trong tranh, dùng bút tạo thành cũng không mô tả hết được vẻ đẹp lung linh yểu điệu này. Cố Thái bỏ cái tách trà xuống lập tức nhảy đến bên cạnh nàng, kéo tay nàng đi về phía trước hai bước, đáy mắt tràn đầy sự kinh diễm: "Đẹp, đẹp, quá đẹp, mình nhìn đến tim muốn đập nhanh nhảy khỏi lồng ngực."

Trần Mỹ Linh trừng mắt nhìn nàng, hai tay Cố Thái nâng lên trước ngực: "Trừng mình như vậy có cái gì tốt đâu! Mình cũng không được chở đi cấp cứu!"

"Cậu xong chưa!" Trần Mỹ Linh không chịu nổi nói: "Nói hai câu đàng hoàng."

"Đàng hoàng, chính là rất ưa nhìn, thật sự rất đẹp." Bà chủ tiếp lời Trần Mỹ Linh, không biết đôi mắt này của nàng đã nhìn qua bao nhiêu nghệ sĩ lớn nhỏ, thế nhưng vẫn chưa có người nào có thể giống như Trần Mỹ Linh vào lúc này, hoàn toàn khiến vẻ đẹp của một bộ y phục lộ ra ngoài. Người ta thường nói người đẹp vì lụa, Trần Mỹ Linh ăn mặc chiếc váy này chính là bồi đắp lẫn nhau, người đẹp vì lụa, lụa cũng đẹp vì người.

Người với lụa hợp nhau như thế, bán giá rẻ nàng cũng đồng ý.

Trần Mỹ Linh bị Cố Thái kéo tay đứng ở trước gương. Người trong gương da dẻ trắng nõn, mặt mày như hoa đào, khí sắc vô cùng tốt. Nàng xoay một vòng, trong lòng cực kỳ hài lòng với bộ y phục này, chính là giá cả...

"Đẹp chứ? Không có gạt cậu đúng không? Nói thử xem." Cố Thái đứng ở bên cạnh nàng cúi đầu nhìn, Trần Mỹ Linh mang giày cao gót nhìn trông rất cao gầy, phía dưới chân váy được xẻ tà, đi một bước thì chân thon dài thẳng tắp lập tức lộ ra một đoạn, so với hoàn toàn lộ ra đôi chân còn quyến rũ hơn rất nhiều.

Trần Mỹ Linh nhìn vào gương một hồi lâu thành thật gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

Nàng sờ tay áo nói: "Mình đi vào trong đổi lại."

Lần này Cố Thái không có ngăn cản, bóng người Trần Mỹ Linh tiến vào trong phòng thay quần áo. Không lâu sau nàng đã thay quần áo xong bước ra ngoài, Cố Thái nói: "Như thế nào, có vừa ý không?"

Bà chủ đứng ở bên cạnh nàng vẫn duy trì nét mặt mỉm cười, Trần Mỹ Linh xoay người cầm y phục trả lại cho bà chủ: "Mình suy nghĩ một chút."

"Nghĩ cái gì, mình nói với cậu này, cái này là ưa nhìn nhất!"

Nàng mới vừa nói xong thì nghe thấy phía cửa truyền đến một giọng nói của một người phụ nữ: "Khanh Khanh, mình nói cho cậu nghe, mình đã sớm vừa ý bộ này, cậu mặc lên tuyệt đối xinh đẹp, ngày mai cậu cứ mặc bộ này..."

"Ơ? Bộ lễ phục này đâu? Bán rồi sao?"

Trần Mỹ Linh và Cố Thái cùng nhìn sang, nhìn thấy Lê Vi Khanh đeo kính đen và Tân Dao quản lý của nàng đứng cách đây không xa.

Tần Dao chỉ vào tủ kính trống rỗng nói: "Bà chủ, bộ lễ phục trong đây đâu?"

Bà chủ ôm y phục nói: "Là cái này sao?"

"Ồ, đúng rồi, chính là cái này." Mắt Tần Dao sáng lên, quay đầu nói: "Khanh Khanh..."

Nàng gọi một tiếng mới phát hiện Lê Vi Khanh đang nhìn chằm chằm về một hướng, nàng theo ánh mắt của Lê Vi Khanh nhìn sang, nhìn thấy Trần Mỹ Linh đang đứng chung một chỗ với Cố Thái. Tần Dao thấy Trần Mỹ Linh thì híp mắt lại, cười nhạo nói: "Đây không phải là Trần tiểu thư sao? Cũng tới nơi này mua quần áo à?"

Vẻ mặt Trần Mỹ Linh hững hờ không quan tâm hắng giọng một cái, Lê Vi Khanh lấy kính râm xuống nhìn Tần Dao nói: "Đem lễ phục lại đây cho mình xem một chút."

Tần Dao đưa tay chuẩn bị lấy lễ phục lại, Cố Thái đi trước một bước đoạt lấy cầm trong tay, cũng cười nói với Tần Dao: "Vị tiểu thư này, thật ngại quá, bộ lễ phục này chúng tôi đã từng thử, chuẩn bị mua lại."

Sắc mặt Tần Dao mơ hồ có chút không dễ nhìn, Trần Mỹ Linh này đã cướp nhân vật thì thôi đi, bây giờ đến cả lễ phục cũng muốn cướp?

Tần Dao lạnh mặt nói: "Không phải vẫn chưa trả tiền sao? Vẫn chưa trả tiền, sao có thể được tính là mua lại?"

Cố Thái cắn răng: "Bây giờ sẽ trả!"

"Bà chủ, trả tiền!"

"Tôi trả gấp đôi." Tần Dao hừ lạnh: "Quy tắc ở đây, người nào trả cao hơn thì người đó được."

Bởi vì tạo hình rất đặc biệt nên chỉ có một kiểu dáng duy nhất, vì lẽ đó nơi này thường xuyên xuất hiện cảnh tượng tranh cướp một bộ y phục với nhau. Quy tắc thường ngày của bà chủ chính là người nào trả cao hơn thì người đó được.

"Đợi một chút." Bà chủ cười híp mắt nói: "Hai vị không cần phải tranh chấp."

"Gấp ba." Sau khi bà chủ nói xong thì phía sau lưng của mọi người vang lên một giọng nói, người kia nhẹ nhàng thốt lên: "Tranh Tử, gói bộ lễ phục này lại cho Trần tiểu thư."

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc áo da sẫm màu đứng trước tủ kính, bên cạnh nàng còn có một trợ lý cầm theo túi xách. Người mặc áo da kia lấy kính râm xuống, bà chủ cười nói: "Duyệt Duyệt?"

Trần Mỹ Linh quay đầu lại, đôi mày thanh tú nhíu lên.

Là Vu Duyệt sao.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top