Chap 12

Lingling bước dọc hành lang bệnh viện, đầu óc không thể tập trung được. Dù đã cố gắng gạt bỏ những lo lắng về Orm để chuyên tâm vào công việc, nhưng hình ảnh bạn gái với đôi mắt đỏ hoe và vẻ sợ hãi cứ ám ảnh cô mãi.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía sau khiến cô giật mình:

"Lingling!"

Cô quay lại và thấy Joy, đang bước tới với nụ cười rạng rỡ.

"Chào buổi sáng, Lingling. Dạo này trông em hơi mệt mỏi, có chuyện gì không ổn à?" – Joy hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.

Lingling gật đầu nhẹ, cố gắng tỏ ra bình thường.

"Không có gì đâu, chỉ là công việc nhiều thôi."

Joy dường như không để ý đến sự gượng gạo trong lời nói của cô, anh ta cười và tiếp tục:

"À, em có nhận được món quà anh gửi hôm trước không?"

Nghe nhắc tới món quà, Lingling khẽ nhíu mày. Cô nhớ rất rõ hôm ấy, khi Orm nhìn thấy bó hoa lớn từ Joy gửi đến, khuôn mặt Orm tối sầm lại, và cả ngày hôm đó Orm không thèm nói chuyện với cô. Dù Lingling đã giải thích đó chỉ là món quà chúc mừng bình thường, nhưng sự khó chịu của Orm vẫn khiến cô cảm thấy không vui.

Lingling thở dài, cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng, cô đáp một cách lịch sự:

"Cảm ơn anh vì món quà, nhưng lần sau anh đừng gửi nữa. Bạn gái tôi không thoải mái khi thấy điều đó, và tôi cũng không muốn chuyện nhỏ như vậy làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của mình."

Nụ cười trên mặt Joy thoáng chững lại, nhưng anh ta nhanh chóng gật đầu, cười xòa:

"À, anh hiểu rồi. Xin lỗi nếu làm em hay bạn gái em cảm thấy không thoải mái. Anh không có ý gì đâu, chỉ là một chút sự quan tâm thôi."

Lingling khẽ gật đầu, không muốn kéo dài cuộc trò chuyện.

"Cảm ơn anh đã hiểu. Tôi phải vào làm việc đây."

Joy lùi lại, nhường đường cho cô, ánh mắt có chút tiếc nuối nhưng không nói thêm gì. Lingling tiếp tục bước đi, lòng thầm nghĩ: Mình đã làm rõ rồi, hy vọng lần này sẽ không có thêm phiền phức nào nữa. Orm quan trọng hơn bất kỳ ai khác.

_______________

Giữa trưa, Lingling vội vã rời bệnh viện để về nhà đưa Orm đi khám. Khi cô đứng bên đường chờ xe, một gã đàn ông đột nhiên lao tới và giật lấy túi xách của cô.

"Cướp!" - Lingling hoảng hốt hét lên, cố đuổi theo nhưng không kịp.

Đúng lúc đó, Joy tình cờ đi ngang qua. Thấy tình huống, anh không chần chừ, lao tới đá mạnh vào chân tên cướp. Gã đàn ông loạng choạng, ngã sõng soài xuống đất, ôm lấy chân mình đầy đau đớn.

Joy nhanh chóng chạy tới, giẫm lên tay hẳn, không để hắn kịp phản ứng, rồi quay lại hỏi Lingling:

" Em có sao không? Bị thương ở đâu không?"

Lingling, mặc dù vẫn còn hoảng sợ, nhưng cô lắc đầu cố lấy lại bình tĩnh.

Lợi dụng lúc Joy và Lingling không để ý, hẳn rút ra một con dao sáng loáng và lao về phía Lingling.

Lingling chỉ kịp quay người lại thì cảm thấy một cơn đau nhói, và trong khoảnh khắc đó, Joy nhanh chóng đẩy cô ra khỏi đường dao.

"Joy!" - Lingling hét lên hoảng hốt khi thấy Joy đứng chắn trước cô.

Nhát dao sắc lẹm xuyên qua vai Joy, máu bắt đầu rỉ ra nhanh chóng. Joy ngã người ra phía sau vì sức mạnh của cú đâm, nhưng anh cố gắng giữ thăng bằng, không để ngã hoàn toàn.

"Anh không sao..."- Joy cố gắng cười, mặc dù khuôn mặt nhăn lại vì cơn đau. Anh nhìn Lingling, giọng hơi yếu đi. - "Em đừng lo, em an toàn rồi không sao đâu."
Lingling hoảng loạn, không biết phải làm gì. Cô ôm lấy Joy, cố gắng giữ anh đứng vững.

" Joy, không được, đừng nói như vậy, anh bị thương rồi!" - Lingling gào lên.
Tiếng reo điện thoại trong túi cô reo liên hồi nhưng cô không chú ý tới.
Joy cố gắng nở nụ cười yếu ớt, gắng gượng nói:

" Đừng lo, Lingling. Anh chỉ làm theo bản năng thôi... Em an toàn rồi."

Cô vội vàng và mọi người xung quanh đưa Joy vào bệnh viện. Và tên cướp đã nhân lúc tập chung vào Joy thì hắn đã chạy thoát.

__________________

Orm đang tập trung vẽ trong phòng tranh, những nét cọ điêu luyện lướt qua vải, tạo nên một bức tranh đầy cảm xúc. Nhưng đột nhiên, cô cảm thấy tim mình đau nhói, không phải cơn đau nhẹ như mọi lần, mà là một cơn đau dữ dội đến mức khiến cô không thể chịu nổi. Lồng ngực cô thắt lại, hô hấp trở nên gấp gáp và không đều.

Cô đứng yên, cảm giác như không thể thở nổi, từng nhịp tim đập mạnh mẽ, đau đớn như muốn xé nát cơ thể. Orm cố gắng chống lại cơn đau, nhưng chân tay bắt đầu run rẩy, và bức tranh trong tay cô dường như trở nên mờ nhạt.

Cô hít thở thật sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng cơn đau không thuyên giảm. Mọi thứ xung quanh như quay cuồng. Orm cảm thấy mình không thể giữ vững nữa, và bất chợt cô ngã quỵ xuống sàn, chỉ còn cảm nhận được cơn đau và sự tuyệt vọng.

"Lingling…" – Cô lẩm bẩm trong đau đớn, như một lời cầu cứu vô vọng.

Mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ mịt. Orm không còn sức để đứng dậy, lòng chỉ mong sao Lingling đến, đưa cô ra khỏi cơn ác mộng này.

Orm với tay một cách yếu ớt, đầu óc mơ màng, bàn tay run rẩy cầm lấy điện thoại. Cô cố gắng mở khóa màn hình, tìm số điện thoại của Lingling, nhưng ánh mắt mờ đi, mọi thứ xung quanh trở nên xa vời. Cơn đau ở tim ngày càng dữ dội, khiến cô gần như không thể thở được.

Cô cố gắng bấm số, nhưng ngón tay cô không còn sức lực, cuối cùng cũng ấn được nút gọi. Trong phút chốc, tiếng Tút tút kéo dài vang lên trong tai Orm, như một nỗi tuyệt vọng vọng lại.

"Ling... Lingling... "– Cô thì thào, cố gắng nói ra tên của người mà cô cần nhất lúc này. Nhưng không có ai trả lời. Chỉ còn tiếng Tút tút không ngừng vọng lại, khiến Orm cảm thấy như thế giới đang dần tối sầm lại.

Với đôi mắt mờ dần, Orm ngã người xuống sàn, lòng ngập tràn lo sợ. Cô chỉ muốn Lingling ở bên cạnh, muốn có ai đó giúp cô chống chọi lại cơn đau khủng khiếp này, nhưng mọi thứ xung quanh cô dần trở nên tĩnh lặng, như thể thời gian đang ngừng trôi.

Pim đến nhà Orm như thường lệ, nhưng khi cô mở cửa ra, mắt cô lập tức dán vào cảnh tượng Orm nằm bất động trên sàn, tay vẫn cầm chiếc điện thoại, ánh mắt vô hồn.

Tim Pim như ngừng đập trong giây lát. Cô chạy tới, khuôn mặt đầy hoảng hốt.

"Orm! Cậu sao vậy?!"– Pim gọi lớn, nhưng không có phản ứng.

Pim quỳ xuống bên Orm, đôi tay run rẩy lắc nhẹ người cô bạn, nhưng không thể làm Orm tỉnh lại. Cô gào lên trong tuyệt vọng:

"Orm! Tỉnh lại đi!"

Bất chợt, Pim nhớ ra mình phải làm gì. Cô lập tức lấy điện thoại ra và gọi cấp cứu, tay vẫn không ngừng run rẩy.

"Tôi cần xe cấp cứu! Bạn tôi bất tỉnh, làm ơn nhanh lên!"

Giọng Pim không khỏi lạc đi vì lo sợ, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh để mô tả tình trạng của Orm. Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu thẳm, không thể tưởng tượng được nếu Orm không tỉnh lại, mọi thứ sẽ ra sao.

Cô đặt điện thoại xuống, rồi lại quay sang Orm, nước mắt bắt đầu rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top