Chap 10
Cuộc đi núi kết thúc, Orm trở về nhà, có chút mệt mỏi nhưng cảm giác hạnh phúc và vui vẻ tràn ngập trong lòng. Cô mở cửa, bước vào nhà, và ngay lập tức nhìn thấy Lingling đang ngồi trên sofa trong phòng khách, mắt dán chặt vào màn hình TV, xem một bộ phim mà cô yêu thích.
Orm không kìm được, bước nhanh lại gần, rồi bất ngờ phóng người vào lòng Lingling.
Lingling ngẩng đầu lên, ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây sau, cô ôm chặt Orm vào lòng, hôn lên trán cô một cái thật nhẹ nhàng.
"Chị nhớ em chết đi được!"
Orm mỉm cười hạnh phúc, cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay Lingling. Cô thở dài nhẹ nhõm, như thể tất cả mệt mỏi đều tan biến khi được ở bên Lingling.
"Em cũng nhớ chị lắm... Thật sự rất vui vì đã đi, nhưng vẫn là cảm giác về nhà với chị là tuyệt nhất."
Lingling cười, xoa đầu Orm:
"Đúng rồi, em đã có những kỷ niệm tuyệt vời, nhưng lúc nào về nhà với chị thì vẫn là an yên nhất."
Lingling bất ngờ bế Orm dậy, khiến Orm ngơ ngác, đôi mắt mở to nhìn Lingling:
"Chị... chị bế em đi đâu vậy?"
Lingling cười tinh nghịch, đáp:
"Mình đi tắm."
Orm hơi ngượng ngùng, vội phản ứng:
"Em tự tắm được mà, chị đừng bế em nữa."
Lingling lắc đầu, vẻ mặt đầy quyết đoán:
"Không, hôm nay mình tắm chung, em sẽ không thoát đâu."
Orm cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng lại không thể từ chối được. Cô nhìn vào đôi mắt đầy kiên quyết của Lingling và không thể nhịn cười:
"Thật là... cứ như vậy em không thể từ chối được."
Lingling nhìn Orm, ánh mắt tràn đầy yêu thương và chiều chuộng:
"Đúng rồi, hôm nay chúng ta sẽ thư giãn cùng nhau. Đừng lo, em sẽ không bị làm phiền đâu."
Orm chỉ đành thở dài, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, yên bình khi được ở bên Lingling, mặc dù tình huống có hơi ngại ngùng một chút.
________________________
Hôm nay là một ngày đặc biệt, nhưng Lingling vẫn không hay biết gì về điều đó. Cô bận rộn với công việc và thường không chú ý đến ngày tháng, vì vậy không hề nhớ rằng hôm nay chính là sinh nhật của mình. Orm quyết định sẽ làm một điều gì đó bất ngờ cho Lingling.
Suốt cả buổi sáng, Orm đã âm thầm ra ngoài, mua nguyên liệu tươi ngon để nấu một bữa ăn đặc biệt. Cô chuẩn bị mọi thứ thật kỹ lưỡng, từ món khai vị nhẹ nhàng cho đến món chính đầy đủ, còn có cả một chiếc bánh kem nhỏ mà Orm tự tay trang trí, với những chi tiết dễ thương khiến nó trở nên hoàn hảo.
Trong suốt quá trình nấu nướng, Orm không thể không nghĩ đến nụ cười của Lingling khi cô ấy về và nhận ra sự bất ngờ. Cô cẩn thận chọn những món mà Lingling yêu thích, với hy vọng rằng dù bận rộn như thế nào, cô sẽ cảm thấy được yêu thương và quan tâm sâu sắc.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Orm nhanh chóng dọn dẹp, làm căn nhà trở nên ấm cúng và trang trí một vài bóng đèn nhỏ, tạo không khí nhẹ nhàng, lãng mạn cho buổi tối.
Lingling vẫn chưa về, nhưng Orm cảm thấy lòng mình đầy háo hức và mong chờ khoảnh khắc cô ấy bước vào, bất ngờ với bữa tiệc nhỏ mà Orm đã chuẩn bị.
Khi Lingling mở cửa bước vào nhà, cô ngạc nhiên khi căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn nến lung linh. Cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ, và khi ánh mắt của cô dần quen với bóng tối, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt. Orm đứng đó, cầm một chiếc bánh kem trang trí xinh xắn với ngọn nến sáng lung linh trên đó, mỉm cười nhìn Lingling.
Orm dịu dàng cất lời, giọng nhẹ nhàng hát bài "Chúc mừng sinh nhật" trong không khí ấm cúng, chỉ có hai người họ.
Lingling đứng im một lúc, không thể tin vào mắt mình. Cô cảm nhận được sự ngọt ngào, sự chăm sóc và tình yêu trong từng khoảnh khắc đó. Cảm động vô cùng, Lingling bước lại gần Orm, đôi mắt long lanh đầy hạnh phúc, và không ngần ngại, cô hôn nhẹ lên môi Orm một cái thật sâu.
"Cảm ơn em, Orm".
Orm nhìn Lingling, nở nụ cười tươi, rồi nhẹ nhàng nói:
"Chị ước gì đi, sinh nhật của chị mà, em sẽ làm cho nó thật đặc biệt."
Lingling nhìn vào đôi mắt ấm áp của Orm, khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt lại, lặng lẽ đưa ra một ước nguyện. Sau đó, cô mở mắt ra và nhìn Orm với ánh mắt yêu thương:
"Ước của chị đã thành rồi, khi có em bên cạnh."
Orm cảm động, nhẹ nhàng ôm Lingling vào lòng, hai người cùng thưởng thức khoảnh khắc tuyệt vời này trong sự lặng yên và hạnh phúc.
Cả hai ngồi ăn vui vẻ, tiếng cười và những câu chuyện nhỏ vui vẻ vang lên trong không gian ấm cúng. Món ăn Orm chuẩn bị rất ngon, khiến Lingling cảm thấy hạnh phúc và ấm lòng. Nhưng khi nhìn Orm, cô khẽ xoa đầu cô, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng không giấu được chút lo lắng:
"Em không cần vất vả như vậy đâu, Orm. Mua bên ngoài cũng được mà, sao lại phải làm mọi thứ cho chị thế này?"
Orm nhẹ nhàng cười, nhìn Lingling với ánh mắt đầy tình cảm, rồi trả lời:
"Mua bên ngoài thì sao còn ý nghĩa nữa, chị? Đối với em, không gì quan trọng hơn là thấy chị hạnh phúc, và em muốn dành thời gian để làm điều này vì chị. Mỗi món ăn, mỗi chi tiết nhỏ đều là tâm huyết em dành cho chị."
Lingling nghe vậy, cảm động vô cùng. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Orm, mỉm cười trìu mến:
"Em thật là ngốc, nhưng chị thật sự rất hạnh phúc. Cảm ơn em, vì tất cả."
Orm chỉ cười, hạnh phúc khi nhìn thấy Lingling vui vẻ. Cô cảm nhận được sự ấm áp trong lời nói và hành động của mình, và biết rằng đây chính là những khoảnh khắc đáng giá nhất trong cuộc sống.
Khi Orm đang dọn dẹp bàn ăn, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Cô vội vàng chạy ra mở cửa và thấy một người lạ đứng trước cửa, tay cầm một hộp quà và một bó hoa hồng tươi thắm. Người đó nhìn Orm, mỉm cười và nói:
"Thưa cô, có người gửi món quà này cho cô Lingling. Mời cô ký xác nhận."
Orm hơi ngạc nhiên và nhíu mày, không hiểu vì sao lại có người gửi quà cho Lingling vào ngày hôm nay. Cô nhận lấy bó hoa và hộp quà, sau đó hỏi:
"Cảm ơn, nhưng tôi có thể biết người gửi là ai không?"
Người giao quà đáp với giọng bình thản:
"Quà này là từ bác sĩ Joy ạ".
Orm giật mình một chút khi nghe tên "Joy". Cô không hiểu sao người này lại biết hôm nay là sinh nhật của Lingling. Joy là ai? Liệu có phải là người quen của Lingling mà cô chưa từng nghe nói tới? Sự bất ngờ và chút nghi ngờ dâng lên trong lòng Orm.
Orm nhận món quà và cúi đầu cảm ơn người giao quà, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc về mối quan hệ giữa Lingling và người tên Joy này.
Orm nhìn Lingling, giọng có chút hờn dỗi nhưng cũng không giấu được sự lo lắng:
"Lingling, có người tên Joy gửi quà cho chị này, còn có cả hoa hồng nữa. Chị có thấy lạ không?"
Orm đặt món quà lên bàn, không giấu được chút không hài lòng. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Lingling nhìn thấy vẻ mặt ấy, có chút ngạc nhiên và hơi nhíu mày khi nghe tên "Joy". Cô nhanh chóng bước đến gần Orm, ôm cô nhẹ nhàng và nói:
"Đừng giận em mà, Joy chỉ là đồng nghiệp của chị thôi. Không có gì đâu."
Orm cảm nhận được vòng tay ấm áp của Lingling, nhưng vẫn không thể kìm được sự khó chịu trong lòng. Cô nhẹ nhàng đẩy Lingling ra, nhìn thẳng vào mắt cô:
"Nhưng sao lại gửi hoa hồng? Em không hiểu."
Lingling thở dài, gương mặt cô nhẹ nhàng, đầy kiên nhẫn giải thích:
"Hoa hồng chỉ là một món quà đơn giản thôi, chẳng có gì sâu xa đâu. Joy là người rất chuyên nghiệp và thân thiện trong công việc, chỉ muốn gửi lời chúc mừng sinh nhật thôi mà. Chị hứa với em, không có gì đâu."
Orm nhìn vào ánh mắt chân thành của Lingling, cảm giác lo lắng dần lắng xuống. Cô thở dài, không giấu được sự bối rối, nhưng rồi nở một nụ cười:
"Em không giận, chỉ là thấy lạ thôi."
Lingling vỗ về Orm, cười khẽ:
"Cảm ơn em đã lo lắng. Em biết chị yêu em mà, nên không cần phải lo gì cả."
Cả hai ôm nhau một lần nữa, tình cảm và sự tin tưởng giữa họ càng thêm gắn bó. Những bất an trong lòng Orm dần tan biến, chỉ còn lại cảm giác ấm áp khi ở bên Lingling.
Lingling cảm thấy trong lòng có chút băn khoăn khi nghĩ đến tên Joy và món quà mà anh ta gửi. Cô biết rằng Orm là người rất quan trọng đối với mình, và không muốn bất kỳ ai gây hiểu lầm hay làm cô ấy phải lo lắng. Dù vậy, Lingling không muốn để Orm thấy sự bất an trong mình, nên cô chỉ cố gắng xoa dịu cô ấy, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ khá nhiều.
Lúc này, trong đầu Lingling thầm quyết định rằng vào ngày mai, cô sẽ phải nói chuyện với Joy. Cô không hiểu rõ lý do mà anh ta lại gửi quà cho cô, đặc biệt là khi biết rõ cô đã có người yêu. Lingling tự nhủ rằng sẽ không để chuyện này gây phiền phức thêm nữa. Cô sẽ đối mặt và làm rõ mọi chuyện một cách trực tiếp, không để ai làm ảnh hưởng đến mối quan hệ quan trọng giữa cô và Orm.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, Lingling không nói ra những suy nghĩ ấy. Cô chỉ mỉm cười nhìn Orm, nhắc nhở bản thân rằng bây giờ, điều quan trọng nhất là khiến Orm cảm thấy an tâm và hạnh phúc.
__________
Trong giấc mơ, Orm thấy mình đang chạy một cách hoảng loạn trong một khu rừng mờ ảo, không gian tối tăm và đầy sương mù. Cô mặc bộ đồ đầy vết máu, cơ thể mệt mỏi nhưng không thể dừng lại, từng bước chân như muốn thả trôi tất cả. Dù có cảm giác mình không thể tiếp tục, Orm vẫn cứ chạy, không hiểu vì sao mình lại phải làm như vậy. Cô nghe rõ tiếng gọi của Lingling vang lên từ xa, giọng đầy lo lắng và đau đớn:
"Orm! Em ở đâu? Em đừng đi!"
Nhưng Orm không thể dừng lại, mặc dù trong lòng đầy mâu thuẫn và hoang mang. Cô chỉ có thể tiếp tục chạy, mặc cho tiếng gọi của Lingling càng lúc càng lớn dần, đầy sự tuyệt vọng. Cảm giác lo sợ và bất lực tràn ngập trong cô.
Mồ hôi tuôn rơi trên trán, Orm trong giấc mơ không thể hiểu vì sao mình lại chạy mãi như vậy, không thể nào quay lại được. Và dù Lingling gọi tên cô bao nhiêu lần, Orm vẫn không thể dừng lại.
Khi tiếng gọi cuối cùng của Lingling vang lên trong giấc mơ, Orm bừng tỉnh dậy, tim đập loạn nhịp, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Cô ngồi bật dậy, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, cảm giác như mình vừa thoát khỏi một cơn ác mộng đầy tồi tệ. Lông mày cô vẫn nhíu lại, không thể nào hiểu được cảm giác vừa qua trong giấc mơ.
Orm hít thở sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về giấc mơ kỳ lạ đó. Cô lấy tay lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn sang Lingling đang ngủ cạnh bên.
Lingling tỉnh dậy, cảm nhận được sự bất an trong không gian khi thấy Orm ngồi thẫn thờ trên giường, mặt mày nhăn lại đầy lo lắng. Cô nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt đầy quan tâm nhìn Orm.
"Sao vậy, em? Gặp ác mộng sao?"
Orm không đáp ngay, chỉ ngồi im, hơi thở vẫn chưa ổn định. Cô nhìn vào đôi mắt lo lắng của Lingling, và cảm giác như một phần trong cô vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng đó. Orm nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt, nhưng nỗi lo vẫn không thể che giấu.
"Không sao đâu, chỉ là một cơn ác mộng thôi."
Lingling không hề bị thuyết phục, cô đưa tay vuốt ve tóc Orm, khẽ nói:
"Chị biết em không nói ra nhưng, nếu có gì, em cứ kể cho chị nghe nhé. Đừng giữ trong lòng."
Orm nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Lingling, cảm nhận được sự ấm áp và an ủi từ cô. Cảm giác lo lắng trong lòng dần dịu lại, nhưng giấc mơ vẫn khiến Orm không khỏi bối rối.
"Em thấy mình chạy trong một khu rừng, mặc đồ đầy máu và nghe thấy tiếng chị gọi mình. Nhưng em không thể dừng lại, cứ chạy mãi…"
Lingling nghe vậy, có chút lo lắng, nhưng cô nắm chặt tay Orm, vỗ về:
"Đừng lo lắng quá, đó chỉ là một giấc mơ thôi. Em biết là chị sẽ luôn ở bên cạnh em mà."
Orm gật đầu, cảm thấy an tâm hơn khi nghe những lời của Lingling. Cô tựa đầu vào vai Lingling, thầm cảm ơn vì có cô ở bên, và từ từ chìm vào giấc ngủ lần nữa, dù những hình ảnh trong cơn ác mộng vẫn còn mơ hồ trong tâm trí.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top