Chap 30-31-32
Phần 30
Orm Kornnaphat ở tại cô nhi viện cho tới khi lên đại học thì dọn ra ngoài.
Lên đại học, ngoài học bổng được nhận cô còn cố gắng làm thêm để có thể tự lo cho mình, không làm phiền đến mẹ cả nữa. Cô học chuyên ngành tiếng Anh. Năm thứ nhất, cô dùng hết số tiền làm thêm mình kiếm được dùng vào việc học tiếng anh.
Nhờ vào sự chăm chỉ cộng thêm cô củng rất có hứng thú với tiếng nước ngoài nên cô nhanh chóng lấy được một cái bằng tiếng Anh quốc tế loại ưu. Sau đó, cô dựa vào việc đi dạy thêm tiếng anh hoặc biên dịch một số tác phẩm văn học để kiếm thêm.
Cô hiểu, thời buổi hiện nay, chỉ biết mỗi một tiếng Anh thì không thể kiếm được nhiều tiền, huống chi cô không phải một mình, cô còn phải lo cho mẹ cả và phụ giúp cô nhi viện, vì vậy, cô dùng thời gian rảnh của mình để học thêm tiếng Nhật, sau đó là tiếng Pháp.
Đến năm thứ 3 đại học, cuộc sống của cô thoải mái hơn, một phần do công việc dịch thuật của cô khá là thuận lợi, một phần là do các phần học trong trường không còn nhiều như hai năm đầu tiên, thế nên cô bắt đầu thả lỏng và nghĩ đến chuyện yêu đương.
Lúc này, cô quen với Phan Thawat, đàn anh ở trường đại học, hai người biết nhau vào năm cô học năm hai, trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh liên trường, mà anh là hội trưởng hội sinh viên, lớn hơn cô một tuổi, người sắp xếp công tác và đưa các cô đi thi.
Cũng từ đó, Phan Thawat đã theo đuổi cô, đến năm 3 thì hai người quen nhau. Tính tình hai người khà hợp nhau, Phan Thawat là một thanh niên tuấn tú, nho nhã, gia thế lại tốt, là bạch mã hoàng tử của các cô gái trong trường, vì vậy mà cũng đem lại cho cô khá nhiều rắc rối.
Orm Kornnaphat là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nên đối với tình cảm, cô rất là trân trọng, cũng như cô có thể vì mẹ cả mà từ bỏ cơ hội được nhận nuôi, khi cô yêu ai,cô sẽ yêu hết mình, cô là người bao che khuyết điểm hơn cả, trong suy nghĩ của cô, người cô yêu lúc nào cũng đúng, thế nên mỗi lần cô bị người khác làm phiền, chỉ cần anh dỗ một tí, cô sẽ bỏ qua ngay.
Rồi cái gì đến, nó cũng đến, chuyện của Phan Thawatn và Fah Kamol bắt đầu được mọi người bàn tán. Lúc đầu, cô luôn bỏ ngoài tai tất cả những lời đàm tiếu, dèm pha, thậm chí là khiêu khích của một số người, vì dụ như Kang Han Ji.
Nhưng sau này, tuần suất cùng nhau xuất hiện của hai người càng ngày càng nhiều, những hành động ái muội mà cô không phải là nhìn thấy lần đầu tiên, nhưng mỗi lần như vậy, cô đều thuyết phục mình phải tin tưởng anh, chỉ cần anh giải thích, cô nhất định sẽ tin.
Đúng lúc này, một người tên LingLing Kwong xuất hiện, chị đến bên cô một cách bất ngờ, không hề báo trước, chị xâm nhập vào cuộc sống của cô một cách mạnh mẽ, bá đạo, cường thế muốn cô ở bên chị . Nhưng đầu óc cô lúc này chỉ toàn Phan Thawat, làm sao có thể có sắc mặt tốt với chị được.
Nhưng LingLing Kwong không chịu bỏ qua, chị dùng những thủ đoạn hèn hạ, dùng cô nhi viện, dùng an nguy của công ty Thawat để ép buộc cô, điều này càng khiến cô càng chán ghét chị hơn, trong mắt cô, LingLing Kwong là một kẻ ti bỉ, vô liêm sỉ, bệnh thần kinh, chỉ là cô không ngờ, sự bệnh hoạn của chị không phải chỉ có bấy nhiêu.
Trong lúc đang đau đầu chán nản về chuyện của LingLing Kwong , chuyện của Phan Thawat, thì mẹ của Phan Thawat đến gặp cô. Không khó để biết lí do là tại sao, bà nói cho cô biết, anh muốn đính hôn, đối tượng là Fah Kamol, bà muốn cô phải rời xa anh, muốn cô không được xuất hiện trước mặt anh.
Cô còn nhớ bà đã nhìn cô một cách khinh bỉ và nói:" Cô Sethratanapong, chính xác thì cô họ Sethratanapong nhỉ, cô xem, trên đời này người giàu không chỉ có một mình con trai nhà tôi, tôi khuyên cô nên đi rìm người khác làm mục tiêu của mình đi, đùng nghĩ rằng tôi không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, đương nhiên, ai mà không muốn hướng chỗ cao mà đi, nhưng cũng cần phải xem lại mình, có tư cách đứng ở chỗ đó không. Thawat nhà tôi, không phải là hạng người như cô có thể động vào. Cô suy nghĩ cho kĩ đi, rồi hãy quyết định."
Lúc đó. Cô cảm thấy rất xấu hổ, cảm thấy mình bị xúc phạm một cách nặng nề. Tuy cô là cô nhi, nhưng cô chưa bao giờ tự ti vì điều đó, theo cô, điều làm nên giá trị của con người là chính bản thân họ mà không phải là gia thế hay vật chất ngoài thân. Tự cô cảm thấy. Mình không có gì là không xứng với anh cả.
Cô đã không đồng ý, cô yêu Phan Thawat như vậy, cô làm sao có thể bởi vì mấy lời của bà ta mà buông tha anh. Nhưng sau đó, bà ấy đã cho cô biết, ngỗ nghịch bà ta là phải nhận hậu quả như thế nào.
Cô bị đuổi khỏi trường học, không hiểu lí do, sau đó, những nơi cô làm việc cũng không nguyện ý cùng cô hợp tác tiếp, ngay cả chủ nhà trọ mà cô đang thuê, cũng muốn lấy lại phòng, cô nhi viện thì đúng lúc này gặp phải vấn đề về tài chính.
Trong một đêm, cô không có nơi để về, cô càng không dám về cô nhi viện, cô sợ mẹ cả lo lắng, hơn nữa, chuyện này là do cô mà ra, là cô liên lụy cô nhi viện.
Lúc này, cô chỉ nghĩ đến việc cầu cứu Phan Thawat, anh là người cô yêu, là người mà cô tin tưởng nhất lúc này. Nhưng khi cô gọi điện, đầu dây lại là tiếng của Fah Kamol, lúc đó là hơn 12 giờ đêm, giờ này, cho dù là bạn bè thì cũng không thể ở lại nhà nhau trễ như vậy.
Trong giây phút ấy, cô cảm thấy như, mình không còn gì cả, một sự trống rỗng, bàng hoàng bao trùm lấy cô, cô ngồi xuống ven đường, cô không biết phải đi đâu, cô không có nơi nào để đi nữa, vùi mặt vào đầu gối, cô bơ vơ giữa thế gian như một đứa trẻ bị bỏ rơi...một lần nữa.
Phần 31
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, cô đã ở nhà LingLing Kwong , là chị đem cô về, nhưng thay vì an ủi cho tâm hồn đã bị tổn thương của cô, chị lại giam cầm cô, bắt đầu ép buộc, uy hiếp.
LingLing Kwong bắt cô phải kết hôn với chị , vậy thì chị mới giúp cho cô nhi viện.
LingLing Kwong làm như vậy, thử hỏi làm sao cô có thể có cảm tình với chị được, cảm xúc chán ghét càng tăng thêm, nhưng tình hình của cô nhi viện thực nguy cấp, khiến cô không thể làm khác, cô đồng ý cùng LingLing Kwong đăng kí kết hôn, nhưng ngoài nó ra, thì không gì cả.
LingLing Kwong được như mong muốn, tậm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, có đôi lúc, còn cho phép cô được trò chuyện qua điện thoại với mẹ cả.
Mọi chuyện bắt đầu tệ hơn, khi cô muốn trốn khỏi biệt thự, nhưng thất bại. Ngày hôm đó, LingLing Kwong trông rất đáng sợ, gương mặt âm trầm, vặn vẹo, cả người toát ra khí lạnh, không ai dám đến gần.
Ngày hôm đó, LingLing Kwong đã cường bạo cô, LingLing Kwong như lâm vào điên cuồng, như một con dã thú hung ác giày xéo cơ thể cô, muốn cô, cho dù cô kiệt sức LingLing Kwong cũng không buông tha. Sự chán ghét của cô đối với LingLing Kwong lên đến đỉnh điểm, biến thành hận. Cô hận LingLing Kwong, hình như LingLing Kwong cũng biết điều đó.
Giới hạn hoạt động của cô, chỉ còn là trong căn phòng đó. Từ đó, LingLing Kwong đã không còn nhường nhịn như trước, những lần sau này, chỉ cần LingLing Kwong muốn, LingLing Kwong sẽ lập tức làm, mặc cho sự chống cự yếu ớt của cô. Điều này càng khiến cho cô muốn thoát khỏi LingLing Kwong hơn.
Vào một ngày của 4 tháng sau, cô đã thành công. Nhân lúc LingLing Kwong không ở biệt thự, cô đã trốn thoát khỏi đó, cô bắt tắt xi, cô muốn đến nhà Phan Thawat, anh nhất định sẽ giúp cô, đúng không.
Khi càng đến gần nhà Phan Thawat, cô càng hưng phấn. Cửa không khóa, cô bước vào với một niềm hy vọng, anh sẽ giúp đỡ cô, từ nay, cô không cần bị kẻ thần kinh kia giam cầm, ép buộc nữa.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh một nam một nữ đang say sưa triền miên trên giường, cô gần như chết lặng. Bọn họ đã phát hiện ra cô, Phan Thawat vô cùng bối rối, anh hỏi cô thời gian qua đã đi đâu, anh giải thích với cô, anh xin lỗi, mong cô tha thứ, anh còn nói, đây chỉ là lần đầu tiên, anh nói rất nhiều, nhưng cô nghe không nổi nữa.
Trong đầu cô, chỉ còn lại sự châm chọc, đây là người cô yêu sao, anh ấy cũng yêu cô, cô đã luôn tin như thế. Nhưng thứ cô nhìn thấy bây giờ là cái gì. Bọn họ có phải là lần đầu hay không, làm sao cô biết.
Thậm chí, khi cô bị người ta giam cầm suốt 4 tháng trời, anh còn không biết. Cô tự hỏi, anh thật sự yêu cô sao, tình yêu của anh dành cho cô, là bao nhiêu.
Lúc này, cô lại nghĩ đến LingLing Kwong , chỉ cần cô không ở trong phòng một lúc, LingLing Kwong sẽ quýnh lên, đi tìm, chỉ cần một cái nhăn mày, LingLing Kwong sẽ biết ngay, cô đang nghĩ gì, chỉ cần một nụ cười của cô, LingLing Kwong sẽ ngây ngô vui vẻ suốt cả ngày.
So với Phan Thawat, cô càng tin vào tình yêu của LingLing Kwong hơn. Cô chạy đi, rời khỏi căn nhà đó, cô không còn muốn nhìn thấy họ nữa. Khi cô yêu ai, cô sẽ yêu hết mình, sẽ móc tim móc phổi để yêu người đó, vì vậy, khi bị phản bội, cô đau như lục phủ ngũ tạng bị khoét đi.
Cô đau đớn tột cùng, đồng thời, cô cũng thấy may mắn, ít nhất, người cô lấy, không phải anh ta. Vừa khóc vừa chạy đi, cô đã không để ý một chiếc xe đang lao về phía mình.
Khi cơn đau đớn ập tới, trước mắt cô nhòe đi, tự nhiên, cô muốn nhìn thấy LingLing Kwong , người đã kết hôn mặc dù không như mong muốn của cô. LingLing Kwong luôn yêu thương cô như vậy, tuy tình yêu đó, còn kèm theo một sự độc chiếm đến bệnh hoạn, điên cuồng, cô rất muốn biết, nếu chị nhìn thấy cô như thế này, chị sẽ có vẻ mặt gì.
Chắc sẽ đau lòng lắm, hoặc sẽ rất tức giận, chắc sau đó, chị sẽ lấy dây xích, xích cô lại một chỗ, để cô không thể đi đâu. Chỉ là lần này, cô không thể biết được chị sẽ làm gì, vì cô đã chìm vào một giấc ngủ dài, dài đến nửa năm sau. Cho đến khi tỉnh lại, thì đã không nhớ gì
*-*
Orm Kornnaphat mở mắt, đập vào mắt cô là trần nhà quen thuộc, im lặng một lát, cô lại quay sang trái, không ngoài ý muốn, LingLing Kwong đang ở bên cạnh cô, chị gục xuống bên giường, nhắm mắt lại. Cảnh tượng này thật quen thuộc, lần đó khi hôn mê tỉnh lại, cô cũng nhìn thấy chị như vậy.
Như là cảm thấy gì, LingLing Kwong hơi động một cái, sau đó mở mắt. Thấy cô đã tỉnh, chị liền lo lắng hỏi:" Orm, em tỉnh rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không, có đói không?"
LingLing Kwong đưa tay lên trán cô, sau đó vuốt mặt cô, thấy cô vẫn im lặng nhìn mình, LingLing Kwong hỏi:"Orm Kornnaphat."
Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong, trong mắt chị là sự lo lắng, dịu dàng, đau lòng, tay chị chạm vào cô, động tác rất nhẹ nhàng, như thể sợ làm cô đau. Đột nhiên, Orm Kornnaphat cười một cái:
-"LingLing! Em muốn ăn lẩu!"
-"A, được!" – LingLing Kwong cười nhìn cô, sủng nịch nhéo cái mũi cô, sau đó hôn nhẹ vào môi cô, rồi mới chịu đứng lên:"Em đã muốn ăn, chị sẽ làm cho em ăn, em chờ một chút, chừng nào xong, chị sẽ gọi."
Orm Kornnaphat nhu thuận "ừm" một cái, còn dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay chị , khiến chị hơi ngứa, thấy cô thật sự không sao, lúc này mới yên tâm đi nấu lẩu.
Phần 32
Sau khi LingLing Kwong đi, Orm Kornnaphat cũng ngồi dậy, cô đưa tay lên trán xoa xoa.
Cô đã nhớ lại tất cả, những chuyện về bản thân, về cô nhi viện, về Phan Thawat và...về LingLing Kwong.
Việc LingLing Kwong lựa chọn gạt cô, sau khi cô tỉnh lại, không hề nằm ngoài ý muốn. LingLing Kwong rất yêu cô, ngay từ khi còn bị chị giam cầm thì cô đã biết. Nhưng cô lại rất sợ cái tình yêu đó của chị , tình yêu của chị quá dữ dội, quá cuồng dại, như thể nó có thể hủy diệt mọi thứ.
Cho dù trước khi bị tai nạn, lúc nhận ra sự phản bội của Phan Thawat, cô từng nghĩ đến việc sống bên cạnh LingLing Kwong, vì ít nhất, LingLing Kwong sẽ không bao giờ phản bội cô, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô không sợ chị .
Một người bị giam giữ mấy tháng trời, bị đối xử biến thái, bị cường bạo, nếu như cô ta còn có thể hoàn toàn không nghĩ gì mà đi yêu người đó thì chắc chắn cô ta có bệnh.
Cô không bệnh, thế nên khúc mắc của cô đối với chị đến lúc đó vẫn còn.
Nếu như cô không bị tai nạn, nếu như lúc đó cô về bên cạnh LingLing Kwong, hoặc là bị LingLing Kwong bắt được.
Sau đó lại sống một cuộc sống bị giam cầm như trước, thậm chí là hơn trước, thì có lẽ, kết cục sau cùng là cô không thể chịu nổi mà rời xa chị , dùng bất cứ cách gì, kể cả chết, để giải thoát chính mình.
Thế nhưng, ông trời lại cho hai người một cơ hội. Cô bị tai nạn giao thông, sau khi tỉnh dậy còn mất hết trí nhớ, cô mất hết tất cả, chỉ còn lại chị , chỉ có thể dựa vào chị , ỷ lại chị . Điều này khiến LingLing Kwong yên tâm hơn, cũng bởi vì như vậy, cô đã nhìn thấy một mặt khác của chị , một mặt chị đã không thể hiện ra hoặc nên nói, cô không cho chị cơ hội thể hiện ra.
Một người phụ nữ thâm tình, hết sức yêu thương vợ mình, cho dù cô ấy có hôn mê cũng không bỏ, người phụ nữ khi vợ không thể cử động được thì chăm sóc cho cô từng tí, từ ăn uống đến đi vệ sinh. Một người phụ nữ cao cao tại thượng, dán cái mác tinh anh như chị, lại vì vợ mà giặt đồ, tẩy đồ lót phụ nữ. Khi cô đến kì sinh lý, chị còn cẩn thận hơn cả cô.
Một người phụ nữg yêu mình hết lòng như vậy, nếu như còn không động lòng, thì cô đã không phải là người. Vì vậy, sau khi nhớ lại, cô lại càng yêu chị.
Nhưng cô lại không thể nói cho chị biết việc mình đã nhớ lại, ít nhất bây giờ thì không thể. Cô hiểu tính chị , nếu chị biết cô đã nhớ lại, việc đầu tiên chị làm sẽ là nhốt cô lại, chắc chắn rằng cô không thể đi đâu, không thể rời khỏi chị , cô sẽ quay về cuộc sống như lúc trước.
Bởi vì, lúc này chị còn đang nghĩ, hạnh phúc hiện có là do cô đã mất đi trí nhớ, nếu như cô nhớ lại, cô sẽ lại là một Orm Kornnaphat ghét chị , hận chị . Việc chị chuyển nhà, tiêu hủy hết mọi thứ liên quan đến quá khứ của cô, còn bịa ra những lời nói dối đã nói rõ, chị không muốn cô nhớ lại.
Trăm ngàn suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Một lúc sau, cô đứng dậy, rời giường, cô đói bụng rồi, dù là chuyện gì thì ăn vẫn là quan trọng nhất.
Bước ra khỏi phòng, đi đến bếp. LingLing Kwong đang đứng ở đấy, tay chị còn đang khuấy khuấy trong nồi, mùi thơm cho cô biết, anh đang chuẩn bị nước lẩu.
Dáng LingLing Kwong rất cao, lại thon dài, trên người mặc một cái áo phông ngắn tay màu trắng, phía dưới là chiếc quần kaki nâu vàng được thiết kế vô cùng thoải mái. Gương mặt tuấn tú, nhu hòa, mái tóc đen như lúc đi làm mà là mềm mại rủ xuống trán. trông chị bây giờ như một thanh niên trẻ trung, đầy sức sống mà không phải là một bà cô 29 tuổi, hơn nữa còn yêu một cô vợ trẻ hơn mình gần 10 tuổi.
Hơn nữa, khi chị mặc trên người cái tạp dề màu hồng trắng của cô, thì càng kì dị hơn. Cái đó không hợp với chị chút nào.
Cô đi về phía LingLing Kwong, khi đã đến gần, liền giang hai tay, ôm lấy thắt lưng chị .
Điều này khiến LingLing Kwong cười khinh khích, một tay đang loay hoay nấu nấu, tay còn lại, LingLing nâng hai bàn tay trước hông mình lên, nhẹ nhàng hôn chúng, giọng nói trầm cảm, tràn ngập từ tình vang lên:
-"Sắp xong rồi!"
Orm Kornnaphat :"ừm"
Dù vậy, cô vẫn giữ nguyên tư thế, không buông ra. LingLing Kwong cũng chìu cô, nhưng động tác của LingLing lại cẩn thận hơn, để tránh thức ăn văng trúng cô.
Hai người chọn ăn ở ban công, tuy hơi lạnh một chút, nhưng không khí như vậy, lại rất thích hợp để ăn lẩu.
Sau khi dọn hết những thứ cần thiết ra, Orm Kornnaphat chỉ cần ngồi một bên, còn lại mọi việc, LingLing Kwong sẽ làm hết. Chị bỏ từng thứ, từng thứ vào trong nồi nước đang sôi ùng ục. Đợi một lát, khi đã chín, chị bắt đầu gắp cho cô vợ nhỏ đang ngồi trông mong bên cạnh.
Orm Kornnaphat ăn rất là hưởng thụ, cô gắp một miếng thịt bò hơi chín, đưa đến trước miệng LingLing Kwong , chị đang lột vỏ tôm cho cô. Chị không lo ăn, mà chỉ chăm chỉ gắp cho cô. Nhưng không sao, vì cô cũng sẽ không để chị chịu đói. Hai vợ chồng, một người lo nấu, lo gắp, một người lo ăn cho cả hai người, tuy vậy, nhưng lại nhìn rất hài hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top