Chương 85: Về nhà với chị được không?


Nhà của ba Trần Mỹ Linh nằm tại ngoại ô thành phố, cũng không phồn hoa cho lắm, phố xá khá đông người, ven đường còn có những người bán hàng rong. Trời vừa sáng, trong không khí pha trộn nhiều mùi vị, so với những thay đổi của thành phố B thì nơi đây đúng là không có gì khác xưa cả, vẫn là những cảnh tượng quen thuộc với Trần Mỹ Linh.

Bên đường có cửa hàng bánh bao, bánh gato, còn có các quán trà sữa cạnh đó, vẫn là sạp hàng tạp hóa ồn ào không ngớt.

Cảnh vật quá quen thuộc, đến độ khiến viền mắt Trần Mỹ Linh hơi nóng lên, ánh mắt nàng vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài, luôn im lặng không nói gì.

Quảng Linh Linh quay đầu thấy nàng như vậy liền nhích người đến gần, hạ giọng hỏi nhẹ: "Em đang nghĩ gì thế?"

Trần Mỹ Linh mỉm cười, cụp mắt, giọng điệu trầm lắng: "Chị xem, nếu ba em vẫn còn sống, vậy thì tốt biết bao."

Ánh mắt Quảng Linh Linh thoáng buồn, mím môi nói: "Đừng nghĩ nhiều quá."

Trần Mỹ Linh quay đầu nhìn cô: "Vâng."

Quảng Linh Linh cầm chặt tay nàng, ngón tay vuốt mu bàn tay, nhẹ giọng: "Khó chịu cũng đừng kìm nén, khóc ra sẽ nhẹ nhõm hơn chút."

Trần Mỹ Linh thấy cô an ủi mình liền cong môi cười, lắc đầu nói: "Không khó chịu nữa."

Tuy bên ngoài đều đồn rằng ba nàng qua đời vì nàng, nhưng nàng biết khi đó ba đã ở giai đoạn cuối rồi, cũng không còn nhiều thời gian nữa, dù không có những chuyện kia thì ba cũng không chống đỡ được bao lâu.

Cho nên, nàng cũng không quá tự trách về sự ra đi của ba.

Chỉ là bây giờ về đến nơi, nhìn thấy những điều quen thuộc, nhớ đến người đàn ông cao to từng đứng cạnh bên che chở nàng, vẫn sẽ không thể thôi suy nghĩ.

Xe dừng trước khu nhà, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh xuống xe xong liền nói với Lục Hàn: "Anh ở đây chờ đi."

Lục Hàn gật đầu: "Vâng, Quảng tổng." Anh nhìn theo hai người đi vào nhà.

Đây là chung cư kiểu cũ, gồm năm tầng, không có thang máy, trước hiên còn có vài bao rác chưa được vứt đi, trên hành lang cũng phảng phất mùi đồ ăn thừa. Điều kiện xem chừng không tốt lắm.

Trước kia, Trần Mỹ Linh từng mua một căn nhà riêng cho ba, nhưng ba nàng cảm thấy dọn nhà rất phiền, huống hồ ông đã ở đây sinh hoạt mấy chục năm, xung quanh là hàng xóm quen thân, nên không dọn qua nơi đó.

Trần Mỹ Linh giờ nghĩ lại, may là không dọn qua.

Quảng Linh Linh thấy nàng đi rất chậm, nhưng cũng không giục nàng, chỉ là đứng ở phía sau nàng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang phía đối diện.

Cùng là nơi đã lâu mới quay lại, từ nơi đây có thể thấy ngoài tường căn nhà bên kia đã dán đầy loại giấy quảng cáo, tuyên truyền gì đó. Các tờ giấy đã bị ố vàng, gió vừa thổi thì ào ào bay.

Quảng Linh Linh nhìn mấy lần rồi mới quay đi.

Hai người đi lên tầng năm, căn nhà ở sâu trong cùng, Trần Mỹ Linh lục trong túi lấy chìa khóa đã ba năm chưa dùng đến ra, cũng không biết có thể mở được nữa hay không. Quảng Linh Linh cúi đầu cầm lấy chìa khóa từ tay nàng, đi đến trước cửa, hỏi: "Chị mở nhé?"

Trần Mỹ Linh gật đầu: "Vâng."

Nàng vừa dứt lời thì nghe thấy có tiếng nói từ bên trong vọng ra.

Chỗ này cách âm không tốt, cho nên hai người có thể nghe rõ từ bên trong vang lên giọng nói của một cô gái, âm thanh sắc bén.

"Con đã bảo là CON KHÔNG ĐI ĐÂU HẾT! Có chết con cũng không ra ngoài. Chẳng may những người kia tìm đến thì con biết làm gì? Mẹ, bọn họ sẽ đánh chết con đấy!"

"Vậy mày cứ trốn ở đây à? Mày nghĩ có thể trốn bao lâu chứ con bé này?"

"Con cứ trốn ở đây đấy!"

"Còn nói nữa? Ai bảo mày đã như vậy còn đi đánh bài? Mà đánh bài còn vay nặng lãi? Mày muốn chết đúng không?"

"Đúng rồi đấy! Nếu mẹ muốn thấy con chết, con lập tức nhảy lầu cho mẹ xem, dù sao đi ra ngoài cũng chỉ có đường chết!"

Tiếng cãi vã của hai người rất lớn, đến mức Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh đứng ngoài đều nghe rõ mồn một. Mặt Quảng Linh Linh nghiêm nghị, cô cầm chìa khóa mở cửa.

Cạch cạch, cửa mở ra.

Đứng ở giữa phòng khách là Chu Hàm và Chu Mị Hoa, nghe tiếng cửa mở cả hai người họ sửng sốt nhìn ra.

Ở đó có hai người.

Một người bọn họ không quen biết, người còn lại thì không thể quen thuộc hơn.

Là Trần Mỹ Linh.

Chu Mị Hoa nhìn thấy Trần Mỹ Linh, ánh mắt lóe lên tia hoảng loạn nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, giọng nói dịu dàng cười hỏi: "Mỹ Linh, sao lại về đây thế?"

Chu Hàm nhìn thấy Trần Mỹ Linh thì hơi chột dạ, trốn ở sau lưng Chu Mị Hoa.

Chu Mị Hoa cũng bị ánh mắt của Trần Mỹ Linh dọa đến, bà ta rõ ràng muốn cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn là khóc.

Trần Mỹ Linh bước lên trước Quảng Linh Linh, ánh mắt tràn đầy tức giận, lạnh lùng nói: "Tại sao các người ở đây?"

Chu Hàm và Chu Mị Hoa nhìn nhau, không lên tiếng.

Trước đó Đồng Duyệt từng gửi công hàm luật sư cho ả, ả cũng bồi thường theo yêu cầu, vì nghĩ nếu chậm một giây mà sự tình ba năm trước bị đào ra có khi còn phải bồi thường nhiều hơn. Nhưng mà bản thân ả tiêu xài vung tay quen rồi, thậm chí còn thích đánh bạc, nên nợ khá nhiều.

Bình thường ả đều lấy tiền ở phía Hà Vi bù vào, nhưng sau sự kiện họp báo kia, toàn bộ tài sản đều bồi thường cho Cảnh Yên rồi, Hà Vi còn đá ả đi, hoàn toàn chặt đứt nguồn tài chính của ả. Cho nên hai mẹ con ả mới cùng đường đi đến nơi này.

May là mấy gã siết nợ không biết ả còn chỗ này nương thân, nếu như biết, đừng hòng có thể ở đây thêm một ngày.

Vì thế, đối với câu hỏi của Trần Mỹ Linh, Chu Hàm chỉ đứng đó, không có cách nào trả lời.

Chu Mị Hoa giả lả cười: "Nào nào, đều là chị em cả, sao phải ầm ĩ lúng túng như vậy. Mỹ Linh, đây là nhà của ba con, quan hệ giữa ba con và dì, con còn không biết sao, thế nên hai mẹ con dì mới ở đây."

Trần Mỹ Linh nhìn dáng vẻ mặt dày vô liêm sỉ của bà ta, cười khẩy: "Ba tôi?"

"Bà Chu, xin hỏi hiện tại bà muốn lấy thân phận gì nói chuyện với tôi?"

"Quan hệ của bà và ba tôi á?"

"Ở chung phi pháp?"

Chu Mị Hoa nghe Trần Mỹ Linh nói những lời này, bà ta khó chịu, khuôn mặt còn hơi hơi tức giận: "Trần Mỹ Linh, người khác không biết chẳng lẽ cô không biết? Có cần tôi nói chi tiết quan hệ giữa tôi và ba cô? Hay là cô muốn biết hai chúng tôi từng lên giường mấy lần?"

"Hiện tại cô nổi tiếng lắm đây, nhưng chuyện này không phải là chúng tôi ăn không nói có, dù sao tôi cũng là mẹ kế của cô, thái độ như vậy, không sợ chúng tôi đến các tạp chí tung tin sao?

Trần Mỹ Linh cười nhạo: "Tung tin?"

"Mẹ con các người đúng là giống nhau như đúc đây."

Chu Mị Hoa cau mày: "Cô..."

Lời của bà ta bị Quảng Linh Linh hờ hững ngắt lại: "Đúng vậy, giống nhau như đúc, đều ngu xuẩn."

Chu Hàm nhìn về phía Quảng Linh Linh, đáy mắt bùng lên lửa giận.

"Cô là ai thế? Nơi này đến lượt cô nói chuyện à? Chị à, chị cũng thật hay, ai cũng có thể dẫn về nhà, còn không chê bẩn nữa."

Sắc mặt Quảng Linh Linh lạnh lùng trầm xuống, ánh mắt như dao, toát ra vẻ sắc bén, nhìn Chu Hàm.

Chỉ khẽ liếc một cái, Chu Hàm không tự chủ nuốt nước bọt, ánh mắt hoảng loạn.

Quảng Linh Linh vào cửa thì Chu Hàm cũng thấy khá quen, luôn có cảm giác đã từng nhìn thấy cô ở đâu đó, nhưng không tài nào nhớ ra. Đáng lẽ còn muốn đánh giá nhiều hơn, nhưng thấy cô lạnh lùng dọa người, Chu Hàm sợ run cả lên, không còn dám nhìn lâu phút nào nữa.

Chu Mị Hoa chắn ở trước Chu Hàm, dáng vẻ gà mái bảo vệ gà con, bà ta ngẩng đầu nói với Trần Mỹ Linh: "Tóm lại bọn tôi sẽ không rời khỏi đây."

Trần Mỹ Linh bỏ điện thoại trong túi xách ra, đối phó với loại người vô lý nói mãi không nghe này, tốt nhất là báo cảnh sát.

Nhưng Quảng Linh Linh cầm tay ngăn lại, lấy điện thoại gọi điện, giây lát sau lạnh lùng nói: "Lên tầng năm, nhanh."

Chu Mị Hoa và Chu Hàm nhìn nhau, ra vẻ trấn định, Chu Hàm thậm chí còn bỏ điện thoại trong túi ra: "Chị ép tôi đấy nhé, tôi liền gọi cho phóng viên."

"Đúng." Chu Mị Hoa phụ họa: "Tao liền nói cho phóng viên biết, mày đã ép mẹ kế như thế nào. Để cho đám fan nhìn thấy cái đồ phụ nữ tâm địa rắn rết này. Rõ ràng ba mày cho bọn tao ở, mày lại đòi đuổi bọn tao đi."

Trần Mỹ Linh không thèm phản ứng lại bọn họ, quay sang Quảng Linh Linh: "Đưa em điện thoại, em báo cảnh sát."

Quảng Linh Linh nhìn nàng: "Không cần đâu."

"Sẽ có người đưa họ đi."

Chu Mị Hoa căng thẳng lùi ra sau một bước, Chu Hàm run run bấu chặt vai mẹ mình, sắc mặt tái nhợt.

Quảng Linh Linh nhìn đồng hồ trên tay, hờ hững nói: "Các người có năm phút để thu thập đồ đạc, hoặc đơn giản hơn, có thể chờ ở dưới lầu."

Chu Mị Hoa đương nhiên không tin lời của Quảng Linh Linh. Bà ta nắm chặt thành ghế, khuôn mặt kiên định, khí thế đập nồi dìm thuyền, thà chết không bỏ: "Chúng tôi không đi."

Quảng Linh Linh cười lạnh: "Tùy bà."

Nói xong, cô kéo tay Trần Mỹ Linh đi sang bên, Lục Hàn bước vào thì thấy bốn người giằng co, vẻ mặt Quảng Linh Linh lạnh nhạt: "Mời hai vị họ Chu này xuống dưới đi."

Lục Hàn khom lưng, chìa tay ra: "Xin mời."

Chu Mị Hoa đứng yên trợn mắt nhìn Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh, bà ta cắn chặt răng, ánh mắt tức giận, đột nhiên giương nhanh múa vuốt nhào đến chỗ Quảng Linh Linh. Mặt bà ta đỏ lên, giống như phát điên, Lục Hàn nhanh chóng di chuyển, thoắt cái đã đứng sát bà ta, khóa tay bà ta lại, vặn ra phía sau, động tác nhanh đến nỗi không kịp nhìn.

Chu Hàm vẫn đang sững sờ tại chỗ, nhìn thấy Lục Hàn như vậy, ả bị dọa run lẩy bẩy, một câu cũng không nói ra được.

Chu Mị Hoa giận dữ nhìn Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh, nghiến răng nói: "Thả tao ra!"

"Tao bảo là thả tao ra, mày nghe thấy không?"

Bà ta vặn vẹo người nhưng không thể nào làm gì được, tay bị cố định không thể tránh thoát.

Quảng Linh Linh ung dung hờ hững nói: "Bà Chu không nên dùng sức nữa thì tốt hơn, năm hết Tết đến, chẳng may bị thương ở đâu, không tốt không tốt!"

Chu Mị Hoa nhìn Quảng Linh Linh, vừa rồi ầm ĩ ngổn ngang, tóc tai bù xù, ngũ quan vặn vẹo, trên mặt lửa giận, muốn ra vẻ khủng bố đáng sợ!

Nhưng Quảng Linh Linh chẳng hề bị ảnh hưởng, đối mặt với Chu Mị Hoa, ánh mắt cô càng lạnh lùng, hàn quang không chút che đấu, cô ra hiệu bằng mắt cho Lục Hàn có thể dẫn hai người này đi được rồi.

Lục Hàn gật đầu tuân lệnh, lấy tay khác kéo Chu Hàm, đẩy bọn họ ra ngoài, đến gần cửa Chu Hàm liền gào lên: "Cô che chở cô ta như thế, biết cô ta là hạng người gì không hả?"

"Cô ta lăng loàn hư hỏng! Có biết cô ta có người tình trong công ty quản lý không?"

"Đó là một trợ lý cao cấp đấy."

"Cô ta..."

Chát!

Chu Hàm bị tát mặt nghiêng sang một bên, Trần Mỹ Linh tức giận quát: "Cút ra ngoài!"

Chu Hàm: "Dựa vào cái gì?"

"Trần Mỹ Linh, mày đã làm chuyện xấu thì đừng có sợ người khác biết."

"Tao cứ nói đấy."

Mắt Chu Hàm đỏ ngầu, liều mạng giãy giụa, nhìn Quảng Linh Linh nói: "Cô chắc chắn không biết, cô ta..."

Quảng Linh Linh lạnh lùng đỡ lời, vẻ mặt hờ hững: "Cô ấy làm sao? Cô Chu, xem ra cô vẫn không hiểu rõ một đạo lý này."

"Cái...cái gì?"

Chu Hàm run sợ đối diện ánh mắt Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh cười lạnh: "Tôi mong là cô có thể nhớ rõ câu này - Họa từ miệng mà ra."

Chu Hàm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hoảng loạn: "Cô có ý gì?"

Quảng Linh Linh phất tay, Lục Hàn kéo hai người ra khỏi cửa, Chu Hàm vẫn đang gào lên: "Rốt cuộc cô có ý gì?"

Rất nhanh, khi nhìn thấy một đám mặc đồ đen đứng tại đầu đường, ả đã hiểu lời của Quảng Linh Linh. Ả kéo Chu Mị Hoa muốn bỏ chạy, không cả kịp xách theo đồ đạc gì, Lục Hàn nhìn hướng hai mẹ con ả chạy đi, nhếch môi cười khẩy.

Trên tầng năm.

Trần Mỹ Linh tức giận, ném toàn bộ đồ đạc có liên quan đến Chu Hàm và Chu Mị Hoa xuống dưới, đồ nào nặng thì nhét vào một cái va li vứt ra ngoài cửa, không quên gọi điện cho thợ khóa để thay khóa, chờ đến khi nàng hả giận mới cụt hứng ngồi xuống ghế.

Quảng Linh Linh bước đến ôm nàng, trầm giọng: "Chuyện qua rồi."

Trần Mỹ Linh nóng mắt lên, giọng run run: "Em thật bất hiếu, bọn họ ở nơi này mà không hề biết, để bọn họ quấy rầy ba yên nghỉ như vậy mà em cũng không hay, em..."

"Không đâu."

"Em không hề bất hiếu."

Quảng Linh Linh ôm chặt nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng: "Không biết thì không có tội, em đừng tự trách mình."

Trần Mỹ Linh vẫn nghẹn ngào: "Là em sai, lẽ ra em nên về đây sớm hơn."

Nàng dựa vào vai Quảng Linh Linh, vành mắt đỏ lên, trong mắt dập dờn nước, cười tự giễu "Chị biết không, đời này em tiếc nuối nhất chính là không thể ở cạnh ba giây phút cuối cùng, để ông ý rời đi trong cô đơn."

"Lúc ở thôn Trường Ninh em thường nghĩ, nếu như ngày đó em không rời đi, cứ ở trong viện chăm sóc ông, vậy thì tốt biết bao."

"Thế nhưng em đã lựa chọn rời đi."

Quảng Linh Linh ôm sát vai nàng, cúi đầu nhìn nàng: "Đây không phải lỗi của em."

Trần Mỹ Linh: "Em biết không phải lỗi của em, nhưng sẽ là hối tiếc cả đời của em."

"Ông ấy ra đi như vậy, lại không có em ở bên, chắc đã rất đau đớn và buồn rầu."

Ánh mắt Quảng Linh Linh mờ tối, không biết cô nghĩ gì, một lúc sau, cô nắm chặt tay Trần Mỹ Linh, nhẹ giọng: "Mỹ Linh, về nhà với chị được không?"

Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt Quảng Linh Linh vừa đen vừa sáng, bên trong phản chiếu rất rõ hình ảnh nho nhỏ của nàng, cô khẽ mở môi mỏng, cúi đầu đặt cằm lên vai nàng, yếu ớt nói: "Mỹ Linh, về nhà với chị đi."

Cô chưa từng yếu đuối như vậy.

Trần Mỹ Linh sửng sốt rồi trả lời: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top