Chương 34: Hai cô đã kết hôn


Phòng Trần Mỹ Linh nhiều đồ hơn so với phòng bên cạnh, có bàn trang điểm hơi cũ, giường vẫn kê sát tường, ga trải giường và chăn màu hồng, trên giường chỉ có một cái gối màu xanh lam.

Quảng Linh Linh theo sau Trần Mỹ Linh, đi vào phòng liền ngồi xuống giường, vẻ mặt thản nhiên.

Yên Yên quả nhiên không kêu nữa, thấy Quảng Linh Linh ngồi trên giường, nó đặt mông ngồi lên gối, giương mắt lên, lúc thì nhìn Trần Mỹ Linh, lúc lại nhìn Quảng Linh Linh.

Cuối cùng nó cúi đầu nằm nhoài xuống gối.

Trần Mỹ Linh mặc áo ngủ, tóc dài xõa ra, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi: "Quảng tổng lên giường trước đi."

Giường này hơi cao, giường lại không lớn, nàng sợ Quảng Linh Linh không cẩn thận sẽ rơi xuống.

Quảng Linh Linh chỉ nghiêng người tránh một chút, môi mỏng khẽ mở: "Cô nằm trong đi."

Trần Mỹ Linh: "Tại sao?"

Quảng Linh Linh nhàn nhạt liếc nàng: "Cô ngủ quá xấu."

Trần Mỹ Linh: ...

Nàng mím môi, không nói nữa, bất đắc dĩ lên giường.

Thói quen ngủ chung đã hình thành từ lúc bắt đầu ở thành phố B, tuy trên đường có hai lần xảy ra chuyện không hay nhưng đêm nay Trần Mỹ Linh thật sự mệt mỏi vô cùng, trong đầu chỉ nghĩ muốn ngủ bù, không hề nghĩ tới cái khác.

Lên giường không lâu nàng đã ngủ say.

Yên Yên ngủ trong cùng, tiếng ngáy càng lúc càng lớn. Quảng Linh Linh ôm lấy nó đặt ra rìa ngoài, nằm xuống nghiêng đầu nhìn Trần Mỹ Linh.

Bởi vì chỉ có một cái gối, hai người gần như chụm đầu ngủ. Trần Mỹ Linh ngủ rất say, tóc dài che đi cái trán, gò má trắng nõn hơi hồng hồng, mũi cao, đôi môi hồng hơi mở, hô hấp đều đặn.

Trong chăn cũng không lạnh vì đã bật thảm điện trước khi ngủ. Thế nên Trần Mỹ Linh nằm hơi cách cô một chút.

Quảng Linh Linh đôi mắt thâm trầm, vươn tay qua cổ Trần Mỹ Linh ôm lấy vai nàng, kéo nàng vào lòng.

Cuối cùng vẫn là cô nói dối.

Dáng ngủ xấu là cô mới đúng.

Bởi vì cô lúc nào cũng muốn làm vài chuyện đánh thức Trần Mỹ Linh.

Buổi tối trong thôn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai tiếng chó sủa, trăng treo trên ngọn cây, yên lặng như tờ.

Hai người một mèo dần dần ngủ.

Tình cờ có người cựa quậy nằm ngửa, rất nhanh được người còn lại vỗ về kéo lại, sau đó ngủ tiếp.

Sáng sớm, ánh nắng còn chưa phủ kín căn phòng, gió lạnh vẫn tùy ý thổi.

Cửa phòng Trần Mỹ Linh bị gõ, Vương Hải Ninh lên tiếng: "Mỹ Linh, dậy chưa?"

Cô gõ hai tiếng cũng không thấy phản ứng, nghi hoặc nhíu mày, vừa định xoay người thì cửa mở ra.

"Mỹ Linh, ăn sáng..." Vương Hải Ninh khựng lại, bình tĩnh nhìn Quảng Linh Linh: "Sao chị lại ở phòng này?"

Quảng Linh Linh vừa tỉnh, áo ngủ xộc xệch, tóc mái tán loạn, khuôn mặt tinh xảo không muộn phiền vì bị đánh thức, nhàn nhạt mở miệng: "Cô Vương, tôi ở đây có vấn đề gì sao?"

Đôi mày thanh tú của Vương Hải Ninh nhíu chặt: "Hai người?"

Quảng Linh Linh ngoái đầu nhìn Trần Mỹ Linh ngủ đến ngọt ngào: "Chúng tôi làm sao?"

Vương Hải Ninh há miệng nhưng sau đó chỉ nói ba chữ: "Không có gì."

Quảng Linh Linh "lạch cạch" đóng cửa lại, tiếng kêu đánh thức Trần Mỹ Linh, nàng mơ màng mở mắt ra hỏi: "Ai vậy?"

Quảng Linh Linh đi đến, vén chăn leo lên giường: "Không ai, ngủ tiếp đi."

Trần Mỹ Linh không chút nghi ngờ, gật gù lại nằm xuống ngủ.

Lần thứ hai tỉnh lại là bị đánh thức, dường như một đám trẻ con đến nhà, bọn chúng đứng ngoài cửa gọi to: "Trần lão sư, dậy thôi!!!"

Trần Mỹ Linh mở mắt ra, nằm trên giường vươn vai xong mới đứng dậy xuống giường. Quảng Linh Linh đưa tay kéo nàng lại, mặt không cảm xúc giúp nàng đóng lại cúc áo thứ hai gần cổ, Trần Mỹ Linh cúi đầu chỉnh lại y phục, lại soi soi giương, xác định không có gì nữa mới đi mở cửa.

Ngoài cửa là một đám trẻ con, cả bé cả lớn.

Bé Mập và Viên Viên đứng đầu, nhìn thấy Trần Mỹ Linh liền nói: "Trần lão sư là con sâu lười."

Trần Mỹ Linh cười khẽ, mặt mày cong cong, ngồi xuống ôm Viên Viên hỏi: "Sao hôm nay không đi học?"

Viên Viên nhanh nhảu đáp lời: "Vương lão sư nói hôm nay được nghỉ."

"A, Trần lão sư, chị xinh đẹp kia là ai vậy?"

Trần Mỹ Linh quay đầu nhìn hướng ngón tay Tiểu Mai chỉ. Quảng Linh Linh mặc áo ngủ tối màu dựa ở đầu giường, đang cúi đầu xem laptop, góc nghiêng tinh xảo xinh đẹp, tóc dài xõa ra, có vài sợi tóc buông xuống ngực, theo cơn gió thổi bay bay.

Trần Mỹ Linh cảm giác tim mình cũng khẽ bị lay động.

Mãi đến khi Tiểu Mai kéo tay nàng hỏi tiếp: "Trần lão sư, chị xinh đẹp đó là bạn của cô sao?"

"Là bạn của Trần lão sư đó, hôm qua mình thấy Trần lão sư và chị xinh đẹp đi cùng nhau."

Nghe Viên Viên non nớt giải thích, Trần Mỹ Linh cười khẽ: "Chị gì chứ, em phải gọi là dì."

Viên Viên bĩu bĩu môi: "Không muốn, cứ xinh đẹp đều gọi là chị."

Trần Mỹ Linh: ...

Quảng Linh Linh tắt laptop, đi tới cười mỉm với bọn trẻ: "Chào buổi sáng."

Bọn trẻ trăm miệng một lời hô: "Chị xinh đẹp buổi sáng tốt lành!"

Trần Mỹ Linh: ...

Quảng Linh Linh mặt mày thoáng ý cười. Tiểu Mai bước lên hai bước, đứng cạnh Viên Viên ngước đầu hỏi: "Chị xinh đẹp, chị với Trần lão sư có quan hệ gì vậy? Sao chị lại ngủ ở phòng Trần lão sư?"

"Ba em nói, chỉ hai người đã kết hôn rồi mới được ngủ chung."

Tiểu Mai vừa dứt lời Viên Viên liền hỏi: "Kết hôn là cái gì?"

Bé Mập: "Thế cũng không hiểu, kết hôn không phải chính là kết hôn đó sao!"

Lời giải thích của thằng bé khiến bọn trẻ cười ra tiếng, khuôn mặt mấy đứa và Viên Viên đều nghệt ra giống nhau, không hiểu mấy đứa kia cười cái gì nữa.

Quảng Linh Linh học theo Trần Mỹ Linh ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Mai, nghiêm túc nói: "Ba em nói không sai, chỉ kết hôn rồi mới có thể ngủ cùng nhau."

Tiểu Mai mở to mắt: "Vậy chị xinh đẹp và Trần lão sư đã kết hôn rồi sao ạ?"

Quảng Linh Linh gật đầu: "Đương nhiên."

Trần Mỹ Linh ở một bên định giải thích, Quảng Linh Linh kéo tay nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "Làm sao? Cô thấy mấy đứa nhỏ này sẽ biết hợp đồng là cái gì sao?"

Coi như dù có hiểu, Trần Mỹ Linh cũng không thể nói nguyên nhân nàng và Quảng Linh Linh kết hôn cho những đứa trẻ ngây thơ này.

Nàng nghĩ một chút rồi cười nói: "Đúng thế, hai cô đã kết hôn."

Vừa dứt lời, Vương Hải Ninh đi từ phòng cô ra, nói với bọn nhỏ: "Đến đây, để cho Trần lão sư đánh răng rửa mặt đã rồi sẽ cùng chơi với mấy đứa được không?"

"Vâng!"

Bọn nhỏ đồng thanh trả lời, Vương Hải Ninh cười nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước."

Trần Mỹ Linh đứng dậy, đứng cạnh Vương Hải Ninh, mặt mày cong cong nhìn bọn trẻ lần lượt đi ra ngoài: "Hải Ninh, cảm ơn chị."

Vương Hải Ninh lắc đầu: "Đừng khách khí."

Bọn nhỏ đi hết cả rồi, Vương Hải Ninh chuẩn bị theo sau, nghĩ ngợi một chút lại quay đầu lại nhìn Trần Mỹ Linh nói: "Phải rồi, quên chưa chúc mừng em."

Cô nói xong liền rời đi, Trần Mỹ Linh đứng phía sau một lúc mới thì thầm nói một câu: "Cảm ơn chị."

Quảng Linh Linh rửa mặt xong thay quần áo vẫn thấy nàng vẫn đứng ở cửa, cô cụp mắt, không nói lời nào đi vào ôm lấy Yên Yên.

Ra khỏi phòng thấy Trần Mỹ Linh vẫn đứng yên, Quảng Linh Linh đưa tay thả Yên Yên cho nàng, nhàn nhạt nói: "Trần tiểu thư, nếu có thời gian thương cảm cảnh xuân đi thu đến như vậy, không bằng nấu đồ ăn cho Yên Yên đi."

Trần Mỹ Linh: ...

Mắt nào của cô nhìn nàng thương cảm cảnh xuân đi thu đến vậy hả?

Quảng Linh Linh đưa Yên Yên cho Trần Mỹ Linh xong liền mặc kệ, vẫn ngồi trong phòng, đến tận lúc Trần Mỹ Linh gọi cô ăn sáng mới đi ra.

Chỉ là cháo trắng, ăn cùng củ cải kho. Quảng Linh Linh chưa từng ăn những thứ này, thấy Trần Mỹ Linh vẻ mặt thản nhiên ăn cháo xong lại ăn hai cây củ cải mới động đũa.

Cô cắn một miếng vẻ mặt liền thay đổi.

Nội tâm Trần Mỹ Linh né qua thích thú.

Sau đó cảm giác mình quá trẻ con, nàng mở miệng giải thích: "Quảng tổng, đây là nhà làm, khá mặn, khả năng chị ăn không quen, nhúng qua nước sôi là được."

Nàng nói xong đổ nước sôi vào một cái bát khác. Quảng Linh Linh nhúng củ cải xuống rồi bỏ ra, cắn xuống, xác thực tốt hơn rất nhiều, nhưng cô cũng chỉ ăn nửa bát cháo.

Ăn sáng xong, Trần Mỹ Linh rửa bát đũa sạch sẽ liền chuẩn bị ra ngoài, nghĩ đến Quảng Linh Linh đến đây mục đích giải sầu, nàng nói: "Quảng tổng, có muốn cùng ra ngoài chút không?"

Thực ra nơi này cũng không có chỗ nào vui chơi.

Thôn Trường Ninh không lớn, tổng cộng chỉ có mấy chục gia đình, thanh niên trai tráng đi hết hơn nửa, ở lại đều là những người không có khả năng lao động mấy, may mắn mấy năm trước mới có điện, điều kiện lạc hậu, càng không có phong cảnh gì để ngắm.

Quảng Linh Linh nghe xong lời Trần Mỹ Linh, nghiêng đầu nhìn nàng: "Cũng được."

Cô đổi giày thể thao, vẫn mặc quần jean áo phông, bên ngoài mặc áo nhung của Trần Mỹ Linh, tuy hơi chật nhưng ấm hơn mấy cái áo gió của cô.

Trần Mỹ Linh thấy cô chuẩn bị xong xuôi mới gật gật đầu nói: "Đi thôi."

Trên đường gặp phải mấy bà mấy cô trong thôn, họ lôi kéo Trần Mỹ Linh hỏi thăm xong một lúc mới đi. Quảng Linh Linh đứng ở một bên, chờ bọn họ trò chuyện xong hỏi nàng: "Cô rất thích nơi này sao?"

Trần Mỹ Linh gật đầu: "Đúng vậy."

Quảng Linh Linh nhìn đường đất dưới chân, nhíu mày đáp: "Nơi này có gì tốt?"

Trần Mỹ Linh suy nghĩ một chút nghiêm túc trả lời: "Cái gì cũng tốt."

Quảng Linh Linh chăm chú nhìn nàng, không nói nữa.

Hai người trực tiếp đến trường học.

Nói là trường học, thật ra chỉ là một cái nhà hai tầng, trên cửa có biển gỗ, khắc bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Tiểu học Trường Ninh.

Hai người đứng ở cửa có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện ồn ào, còn có mấy đứa trẻ đứng ngoài gọi nàng: "Trần lão sư đến rồi."

Sau đó rất nhiều đứa trẻ đồng loạt chạy ra.

Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh bị những đứa trẻ này vui vẻ vây quanh, trên mặt nàng cũng mỉm cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm, cô nhìn nàng như vậy bất giác cũng cười theo.

Bọn trẻ vây quanh Trần Mỹ Linh ầm ĩ một trận, sau đó một người phụ nữ trung niên đi từ trong phòng ra, tóc hoa râm, mặt nhiều nếp nhăn, có lẽ vì hay cười, khóe mắt rất sâu, bà cười nói: "Tiểu Trần đã về rồi."

Trần Mỹ Linh buông đám trẻ ra, đi tới trước mặt bà: "Hiệu trưởng."

Hiệu trưởng gật đầu: "Trở về là tốt rồi, bọn nhỏ hay nhắc cháu lắm."

Trần Mỹ Linh mỉm cười, xoa đầu đám trẻ.

Nàng thành cô giáo đều là bất ngờ.

Vương Hải Ninh tốt nghiệp trường sư phạm, lên đại học từng đi thực tập mới tới được thôn Trường Ninh, lại thương cảm hoàn cảnh nơi này, sau khi về trường học vẫn thỉnh thoảng liên hệ hiệu trưởng, hỏi thăm tình hình đám trẻ.

Vương Hải Ninh biết điều kiện nơi này gian khổ, ít người tình nguyện ở lại, vì thế sau khi tốt nghiệp một thời gian cô quyết định đến đây.

Lúc Trần Mỹ Linh gặp cô chính là lúc cô đang nghỉ hè, về đi thăm mộ mẹ.

Sau đó nàng theo cô đến đây.

Khi ấy một giáo viên không chịu được cuộc sống khổ cực ở đây không nói lời nào đã bỏ đi, hiệu trưởng nhất thời không tìm được người, Vương Hải Ninh liền đẩy nàng ra.

Vì dạy lớp 1 cũng không khó, Vương Hải Ninh giúp nàng dạy một số bài, may mà những đứa trẻ này thông minh hiểu chuyện, nàng dạy cũng dễ dàng, lâu dần, có giáo viên dạy thì nàng làm trợ giảng, không có ai thì nàng chính là giáo viên.

Sau đó bọn trẻ liền gọi nàng Trần lão sư.

Trần Mỹ Linh và hiệu trưởng đi vào, giới thiệu Quảng Linh Linh, đám Viên Viên ở phía sau hô: "Chị xinh đẹp cũng tới."

Bé Mập ra vẻ ông cụ non nói: "Sáng nay Trần lão sư đã nói cô và chị xinh đẹp đã kết hôn. Trong sách có viết, vợ của lão sư, chúng ta phải gọi là sư nương."

Sư nương....

Trần Mỹ Linh nghe được hai chữ này chân lảo đảo, may mà không ngã, nàng khẽ liếc vẻ mặt Quảng Linh Linh, hắng giọng nói lớn: "Đừng nói linh tinh."

Bé Mập ha ha cười: "Trần lão sư xấu hổ rồi."

Đám trẻ cũng nhất thời cười lên, dù bọn chúng cũng không biết mình đang cười cái gì.

Trần Mỹ Linh bất đắc dĩ nhìn đám trẻ.

Hiệu trưởng phất tay một cái: "Được rồi được rồi, các con đi chơi hết đi, cô có chuyện nói với Trần lão sư."

Bọn chúng lập tức giải tán, chạy đi chơi.

Trần Mỹ Linh giới thiệu Quảng Linh Linh với hiệu trưởng, mặt bà đầy từ ái nói: "Cô Quảng phải không, vừa nãy tôi cũng nghe bọn trẻ nói, Tiểu Trần thật có phúc lớn, cô Quảng vừa nhìn chính là nhân trung long phượng."

Quảng Linh Linh cười cười, chào hỏi hiệu trưởng.

Trần Mỹ Linh cắn cắn môi, không biết nên bày ra vẻ mặt như nào, may là có người hô lên: "Hiệu trưởng."

Hiệu trưởng đáp một tiếng, chào Quảng Linh Linh liền đi qua.

Cách đó không xa, Vương Hải Ninh đang khiêng đồ. Trần Mỹ Linh nhìn thấy liền nghiêng đầu nói với Quảng Linh Linh: "Quảng tổng đợi chút, tôi đi giúp chị Hải Ninh khiêng bàn."

Không đợi Quảng Linh Linh trả lời nàng đã rời đi.

Quảng Linh Linh cứ đứng như vậy nhìn bóng lưng của nàng, ánh nắng chiếu vào, có chút chói mắt.

Đuôi lông mày cô có phần dịu dàng.

Nơi này không thể so với thành phố, không nhà cao tầng, không xe cộ chật đường, cúi đầu nhìn chính là một đám trẻ con quần áo vá lung tung, khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính bẩn, đằng sau trường học gió thổi lạnh lẽo, cánh cửa nghiêng ngả kẽo kẹt.

Nhưng Quảng Linh Linh ở đây lại có thể buông xuống hết sự lạnh lùng, khuôn mặt không chút nghiêm nghị mà mang theo ý cười ấm áp, đôi mắt sáng cũng vơi bớt sắc bén, ánh nhìn dịu đi.

Nơi này là nơi hồi sinh Trần Mỹ Linh.

Không có lý do gì mà cô không thích cả.

Viên Viên không thấy hiệu trưởng, cũng không thấy Trần Mỹ Linh, chỉ có chị xinh đẹp một mình đứng dưới ánh nắng. Bé duỗi bàn tay nhỏ xinh kéo ngón tay Quảng Linh Linh: "Chị xinh đẹp, chị ra chơi với chúng em không?"

Quảng Linh Linh cúi đầu nhìn tay, bàn tay Viên Viên nhỏ nhỏ mập mập, da không trắng nhưng rất non mềm, cầm chặt lấy ngón tay cô.

Viên Viên ngước đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong: "Được không, chị xinh đẹp?"

Quảng Linh Linh mỉm cười: "Được."

Viên viên kéo tay nàng đi ra phía sau, có một khu đất rất lớn, cỏ dại mọc bốn phía, hẳn là thao trường.

Ở bốn góc rìa thao trường có bốn cái cột bóng rổ bằng gỗ được dựng lên, cao bằng nửa người, cô vươn tay một cái là với được cái rổ, thế nhưng với những đứa trẻ kia thì cũng khá cao.

Cô đi theo Viên Viên đi qua sân bóng rổ, đi vào trong, có vài bé trai đang đá bóng, Bé Mập chạy tới cười hỏi: "Sư nương, sao chị đến đây rồi?"

"Gọi là chị Linh Linh đi."

Quảng Linh Linh khẽ cười, nói lại lần nữa: "Chị tên Quảng Linh Linh, mấy đứa có thể gọi là chị Linh Linh."

"Được ạ!"

Viên Viên nhảy đến, vỗ hai bàn tay béo mập với nhau: "Chị Linh Linh, thật dễ nghe."

Câu nói của bé kéo mấy đứa trẻ lại đây, chúng líu ra líu ríu đứng bên cạnh Quảng Linh Linh, mấy phút sau, Quảng Linh Linh tham gia đá bóng với chúng.

Thực ra cô không quen chơi mấy thứ này, đặc biệt là bóng đá càng ít chơi.

Nhưng mà những trẻ này cũng không mong chờ cô đá hay mà chỉ là chúng thích có người chơi cùng, dù cô mãi không đá bóng vào gôn thì chúng vẫn tươi cười hớn hở.

Viên Viên nhỏ nhất, cũng không thích hợp chạy theo, bé đứng một bên cổ vũ: "Chị Linh Linh cố lên, chị Linh Linh cố lên!"

Sau khi giúp Vương Hải Ninh xong, Trần Mỹ Linh đi tìm Quảng Linh Linh, nghe được tiếng nô đùa liền đi ra thao trường phía sau, thấy Quảng Linh Linh đang chơi cùng đám trẻ.

Cô đã cởi áo khoác nhung ra, đang mặc áo phông hồng nhạt và quần jean, sơ vin nhét áo vào trong quần, chạy theo đám trẻ cướp bóng.

Không có hào quang cao cao tại thượng của tổng giám đốc Cảnh Yên, nàng cảm thấy đôi khi Quảng Linh Linh rất bình dị gần gũi.

Ví dụ như lúc này.

Một cơn gió thổi đến bụi mù, đám trẻ đang chạy bèn đứng lại dụi mắt.

Quảng Linh Linh chạy nhiều, vài sợi tóc rơi ra, tóc dài phía sau dùng dây thun buộc lên, Trần Mỹ Linh đứng sau cô không xa, trong mắt đều là bóng dáng đẹp đẽ của cô.

Vai hẹp eo nhỏ, dáng người cân đối, đặc biệt là đôi chân hoàn mỹ kia.

Nàng đứng đó, nhất thời không lên tiếng, cứ như vậy nhìn cô.

Vẫn là Quảng Linh Linh nhận ra có người nhìn mình mới quay đầu lại, vừa vặn đón nhận ánh mắt Trần Mỹ Linh, hai người vừa chạm mắt, Trần Mỹ Linh lập tức cúi đầu.

Bé Mập nhìn thấy Trần Mỹ Linh, thằng bé liền hô to: "Trần lão sư, mau đến đây chơi cùng chúng em."

Trần Mỹ Linh bị Viên Viên đẩy lên trước, cô bé ở phía sau dùng tay giả làm loa hô: "Trần lão sư cố lên."

Hết cách trốn, nàng chỉ có thể cởi áo vào chơi.

Nàng ở đội đối thủ với Quảng Linh Linh, trên sân bóng, hai người lớn cùng mấy đứa trẻ chơi đến quên trời đất, quả bóng dính bụi bẩn bay qua bay lại trên sân.

Ở ngoài sân, Viên Viên cùng một đứa trẻ khác liên tục cổ vũ: "Trần lão sư cố lên!", "Chị Linh Linh cố lên!"

"Trần lão sư giỏi nhất!"

"Chị Linh Linh đá hay quá!"

Trần Mỹ Linh nghe được cổ vũ, chân hơi dùng sức, đá một cái, quả cầu bay thẳng ra ngoài sân. Trên sân nhất thời vang lên tiếng hoan hô lẫn tiếng thở dài.

Ở cách đó không xa, một mình Vương Hải Ninh đứng trên hành lang tầng hai, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người chơi cùng đám trẻ. Không bao lâu sau hiệu trưởng cũng đi đến, đứng cạnh cô, híp mắt cười nói: "Trần lão sư với cô Quảng thật xứng đôi!"

Thật lâu, Vương Hải Ninh mới đáp một câu: "Đúng vậy, thật xứng đôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top