Chương 4

Buổi sáng hôm ấy, trời trong và nắng nhẹ, nhưng không khí trong phòng tập lại nặng nề hơn thường lệ. Hôm nay, cả nhóm diễn viên sẽ diễn thử một cảnh quan trọng – cảnh đỉnh điểm của bộ phim, nơi nhân vật chính bộc lộ toàn bộ tình cảm của mình.

Orm và Fourth được chọn diễn cặp, và ngay từ khi bước vào, ánh mắt của Fourth đã dõi theo Orm không rời. Dù cố giữ thái độ bình thường, Fourth không giấu được vẻ quan tâm đặc biệt dành cho cô. Ling đứng từ xa, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong lòng như đang cuộn sóng.

“Chuẩn bị nào,” đạo diễn vỗ tay, ra hiệu bắt đầu.

Cảnh quay yêu cầu Fourth và Orm đối diện nhau, ánh mắt giao nhau với sự chân thành mãnh liệt. Fourth nắm lấy tay Orm, giọng trầm ấm cất lên:

“Em có biết không, từ ngày đầu gặp em, anh đã không thể rời mắt. Em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy tăm tối của anh.”

Orm thoáng sững sờ trước ánh mắt sâu thẳm của Fourth. Dù biết đó chỉ là diễn, nhưng trong giây phút ấy, cô cảm nhận được một điều gì đó rất thật.

“Anh nói dối,” Orm đáp lời thoại, cố nhập vai. Nhưng giọng cô khẽ run, và ánh mắt bối rối.

Fourth tiến lại gần hơn, ánh mắt anh như muốn nuốt trọn lấy cô. “Anh không dối em. Mọi điều anh nói đều xuất phát từ trái tim. Nếu em không tin, thì hãy nhìn vào mắt anh.”

Orm ngẩng lên, đôi mắt vô thức chạm vào ánh nhìn của Fourth. Cô cảm thấy khó chịu, không hiểu vì sao.

“Cắt!” – Đạo diễn hô lớn, phá tan không khí căng thẳng. “Tốt lắm, Fourth. Orm, em vẫn chưa thực sự cảm nhận được cảm xúc. Em cần để mình chìm sâu hơn vào nhân vật.”

Orm gật đầu, lòng hơi nặng trĩu. Cô biết mình vẫn chưa làm tốt, nhưng không rõ vấn đề nằm ở đâu.

Fourth quay sang Orm, cười nhẹ. “Đừng lo, anh sẽ giúp em.”

---

Trong giờ nghỉ, Fourth chủ động đến gần Orm, ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Orm, em không cần căng thẳng quá. Chỉ cần nghĩ đến điều gì đó thật đẹp trong tim em, cảm xúc sẽ tự nhiên hơn.”

“Thật đẹp ư?” Orm nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên như một đứa trẻ tò mò. “Nhưng em chẳng nghĩ ra điều gì cả.”

Fourth mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. “Vậy thì hãy nghĩ đến anh. Nghĩ rằng anh là người em thực sự yêu thương. Như vậy sẽ dễ hơn.”

Orm bật cười, ngại ngùng trước câu nói của Fourth. “Anh đùa hả? Làm sao em làm được chứ.”

Fourth chỉ cười, không nói thêm gì. Nhưng ánh mắt anh lại tràn đầy sự chân thành, điều mà Orm không dám đối diện quá lâu.

Từ xa, Ling quan sát tất cả, đôi tay siết chặt bên mép bàn. Một cảm giác bức bối dâng lên, như ngọn sóng muốn phá vỡ mọi rào cản trong lòng cô.

---

Buổi tối hôm đó, Orm quyết định ở lại tập thêm một mình. Fourth biết được và lập tức đi theo.

“Muộn thế này mà em còn tập à? Anh ở lại giúp em nhé.”

Orm hơi bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười đồng ý. Cô không nghĩ nhiều, có lẽ Fourth thực sự muốn giúp cô.

Khi họ đang tập luyện, Ling bất ngờ xuất hiện.

“Orm, em làm gì ở đây muộn thế này?” Ling hỏi, giọng không lớn nhưng đủ để cả hai giật mình.

Orm quay lại, bối rối đáp: “Em… chỉ muốn tập thêm thôi, pí Ling. Pí Fourth đang giúp em.”

Ling nhìn thẳng vào Orm, rồi quay sang Fourth với ánh mắt sắc lạnh. “Không cần. Orm có thể tự làm được. Anh không phải lúc nào cũng phải kè kè bên cô ấy.”

Không khí trong phòng chợt đông cứng lại. Fourth nhìn Ling, đôi mắt dường như thách thức. “Tôi chỉ muốn giúp Orm tốt hơn. Có gì sai sao, giám đốc Ling?”

“Anh không hiểu sao?” Ling tiến một bước, giọng đầy cảm xúc bị dồn nén. “Sự giúp đỡ của anh chỉ khiến cô ấy phụ thuộc, mất đi sự tự lập. Đừng làm rối thêm mọi thứ.”

Orm đứng giữa, bối rối nhìn hai người. “Lingling Kwong, pí Fourth không làm gì sai. Em thực sự cần sự giúp đỡ của anh ấy mà.”

Lời nói của Orm như lưỡi dao đâm vào lòng Ling. Cô không nói gì thêm, chỉ quay lưng bước đi, nhưng trong tim lại như vỡ ra thành từng mảnh.

---

Đêm hôm đó, Fourth không bỏ lỡ cơ hội. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Orm khi cả hai ngồi nghỉ trên bậc thềm trước công ty.

“Em có biết không, Orm?” Fourth khẽ nói, giọng anh trầm và dịu dàng. “Anh không chỉ giúp em vì công việc. Anh thực sự muốn ở bên em, không chỉ trong vai diễn.”

Orm ngước lên, ngạc nhiên. “Pí Fourth, ý anh là…”

“Anh thích em, Orm,” Phục ngắt lời, ánh mắt kiên định. “Anh không thể giấu được nữa. Mỗi lần nhìn thấy em, anh đều cảm thấy trái tim mình bị lấp đầy.”

Orm cứng đờ, không biết phải nói gì. Trái tim cô đập nhanh, nhưng không hẳn vì cảm giác rung động.

Từ phía xa, Ling đứng lặng trong bóng tối. Cô đã nghe thấy tất cả. Lòng cô như có hàng ngàn mũi dao đâm vào, nhưng cô không thể bước ra. Cô chỉ có thể đứng đó, nếm trải nỗi đau của một kẻ đứng ngoài tình yêu.

“Phải chăng mình đến muộn rồi?” Ling tự hỏi, nước mắt bất giác rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top