💙 L 💙
"Build Jakapan Puttha, con có đồng ý lấy Bible Wichapas Sumettikul làm chồng không?"
"Con đồng ý".
"Còn Bible Wichapas Sumettikul, con có đồng ý lấy Build Jakapan Puttha làm vợ không?"
"Tôi...đồng ý".
"Ta tuyên bố chúng con chính thức là vợ chồng của nhau!"
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp lễ đường. Anh nhìn chiếc nhẫn cưới lấp lánh ôm trọn lấy ngón áp út khẽ mỉm cười. Vậy là cuối cùng anh cũng có thể chính thức bên cạnh hắn, được cùng hắn sống chung dưới một mái nhà, được ăn cơm cùng hắn, ngủ chung trên một chiếc giường, mỗi khi thức giấc sẽ luôn nhìn thấy hắn đầu tiên. Anh biết mình là người ích kỉ, là người độc đoán, nhưng anh là vì yêu hắn nên mới làm như thế! Đúng, cuộc hôn nhân này đều là do một mình anh sắp đặt, là do anh lợi dụng lúc công ty của nhà hắn gặp khó khăn, chỉ có tập đoàn của ba anh mới có khả năng giúp đỡ, sau đó ép buộc hắn đồng ý với cuộc hôn nhân này thì mới giúp công ty thoát khỏi khủng hoảng! Hắn đồng ý, anh không khỏi vui mừng, anh thừa biết chứ, hắn đồng ý chỉ vì muốn giữ đạo hiếu và vì muốn đưa công ty thoát khỏi bùn lầy, hoàn toàn không phải vì anh! Anh vì yêu hắn, nên chấp nhận đánh đổi tất cả chỉ vì được ở bên cạnh hắn, nhưng mọi chuyện lại không như anh tưởng tượng...
"Tôi đã có người yêu, chỉ vì anh mà tôi với em ấy phải khổ sở như vậy! Chúng ta chỉ có quan hệ vợ chồng trên giấy tờ, những vấn đề còn lại chúng ta không liên quan tới nhau!"
"Bible.. "
"Đừng gọi tên tôi kiểu đó! Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, làm ơn đừng làm phiền đến tôi!"
"Bible, dù sao đêm nay cũng là đêm tân hôn mà, em muốn đi đâu?"
"Us, đang đợi tôi!"
Hắn quăng cho anh một câu nói rồi cứ thế lạnh lùng quay đi, bỏ anh lại trong căn phòng tân hôn rộng lớn. Cái màu đỏ của căn phòng này làm lòng anh đau nhói, nó cũng giống như màu trái tim đang rỉ máu.
"Bible, đừng tàn nhẫn như thế được không?"
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua, vậy là đã trải qua ba tuần sau lễ cưới đó, hắn cứ đi suốt như thế chỉ về nhà đúng một lần. Anh vẫn cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình, cô đơn trong chính căn nhà rộng lớn này. Mỗi sớm thức giấc, anh vẫn theo thói quen choàng tay sang chiếc gối bên cạnh mong nó lưu lại một chút hơi ấm của hắn rồi lại tự bật cười vì sự mong đợi ngu ngốc của mình. Làm gì có hơi ấm mà lưu lại cơ chứ? Sau đó, tự mình xuống bếp làm đồ ăn sáng.
"Cậu thức rồi à? Tôi làm đồ ăn sáng cho cậu nhé!"
"Không cần đâu, cháu tự làm được!"
Đây là bà Goo, quản gia lâu năm của nhà Bible, bà được cử đến đây chăm lo cho anh và hắn. Bà là người hiểu rõ nhất sự cô đơn của Build, bà càng thương đứa bé này thì lại càng trách cậu chủ Bible tại sao lại quá lạnh lùng, quá nhẫn tâm như vậy.
"Cậu lại muốn làm hai phần sao?"
"Cháu muốn đợi Bible!"
Cuộc nói chuyện giữa bà và Build vẫn cứ quen thuộc như vậy. Anh luôn luôn muốn làm hai phần đồ ăn đợi hắn về, nhưng kết quả trước sau vẫn không thay đổi!
"Xem ra Bible rất bận bà nhỉ? Ba tuần hơn em ấy vẫn chưa về nhà! Hôm nay có lẽ cũng không ngoại lệ, hay bà ngồi xuống ăn cùng cháu đi!"
"Hôm nay cháu không muốn ăn sáng một mình! Ăn cùng cháu, nhé?"
Nhiều khi bà hỏi tại sao anh lại có thể chịu đựng sự cô đơn này một mình, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói: "cháu yêu Bible, chờ đợi em ấy là chuyện cháu phải làm! Cháu không cô đơn, cháu còn có bà mà phải không?". Đúng, anh vẫn còn bà Goo yêu thương mình mà, anh không hề cô đơn chút nào cả!
Bỗng nhiên, anh lại muốn gọi điện cho Bible, đã lâu rồi hắn không về nhà, anh thật muốn nhìn thấy, thật muốn nghe giọng nói đó, anh rất nhớ hắn. Điện thoại đã kết nối rất lâu, rất lâu mới có người bắt máy.
"Bible, em về nhà..."
"Tôi bận lắm".
Hắn cắt ngang lời anh rồi tắt máy một cách lạnh lùng, bỏ mặt anh với những tiếng tút dài dường như vô tận. Hắn vẫn vậy, vẫn lạnh lùng vẫn vô tâm như thế!
"Bible, anh đã lâu không về nhà! Anh không sợ gia đình biết sao?" - tiếng Us Nititorn ngọt ngào vang lên.
"Anh không muốn về căn nhà đó, anh chỉ muốn ở cạnh em!"
"Anh thật là, ngọt ngào chết đi được!"
Us đấm nhẹ vào ngực hắn, ngọt ngào nép vào lòng ngực rắn chắc, Bible thuận thế ôm chặt người trong lòng.
Anh buông điện thoại xuống, nhìn bà Goo lắc đầu một cách đầy chua xót, nước mắt lặng lẽ rơi đầy mặt.
"Bible, em ấy lại bận!"
Bà Goo nhìn anh, thở dài một lượt, rồi đi đến bên cạnh ôm đứa trẻ này vào lòng khẽ dỗ dành.
"Nếu quá mệt mỏi thì hãy cứ khóc đi, Build.
Nghe tới đây, Build ôm chặt bà Goo oà khóc lớn hơn.
Đêm đó, anh vẫn như thói quen ngồi ở sofa đợi hắn về. Anh đã có thói quen như vậy ba tuần rồi, có một hôm ngoại lệ hắn trở về nhà, tuy hôm đó hắn không thèm để mắt đến anh, nhưng hắn về nhà thì anh sẽ rất vui mừng. Anh muốn đợi hắn, đợi hắn trở về nhà, đợi trái tim hắn một lòng hướng về anh. Mười giờ đêm, chắc hắn rất bận nhỉ? Mười hai giờ đêm, không biết giờ này đã chịu đi ngủ chưa? Hai giờ sáng, chắc là hắn đang say giấc ở bên cạnh người đó! Anh nghĩ rồi lại cười ngốc một mình, anh vốn chỉ là người dư thừa trong cuộc đời của hắn. Nhưng mà không sao cả, hắn ở nhà cũng được, ở chỗ Us cũng được, hắn về cũng được, không về... không về cũng chẳng sao cả, miễn là hắn vui thì nhất định anh cũng sẽ vui. Rồi cứ như thế anh thiếp dần trên ghế sofa lúc nào không hay, miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên hắn trong mơ màng.
"Bible, về nhà với anh..."
*
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu thẳng đến mặt làm anh có chút khó khăn khi mở mắt. Một ngày mới lại đến rồi nhưng chẳng khác gì những ngày đã qua. Anh vẫn thế, vẫn làm những việc như mọi ngày, vẫn nấu hai phần ăn, vẫn ngu ngốc đợi hắn về.
"Cậu Build, hôm nay bà chủ sẽ đến đây!"
"Có thật không bà?" - giọng anh vui mừng thấy rõ.
"Vâng, cậu có vẻ rất vui?" - bà Goo dịu dàng nhìn anh.
"Vâng, nếu mẹ đến cháu đã có lý do để gọi Bible trở về rồi! Cháu rất vui!"
Anh vui vẻ cầm điện thoại gọi cho người đó. Người cả tháng nay không đặt chân về nhà, người đã bỏ anh ngay trong đêm tân hôn, nhưng người đó lại là người anh yêu nhất trên đời, người đó không ai khác ngoài Bible Wichapas.
"Bible, đừng tắt máy ..."
"Hôm nay, mẹ sẽ đến đây, em ... dành chút thời gian để về nhà được không?"
"Anh lại lấy lý do?"
"Không có, anh không có ..."
Hắn lại tắt máy, vẫn bỏ mặc anh với những tiếng tút dài quen thuộc. Chẳng qua, chỉ là anh muốn hắn về nhà một lát thôi, cũng khó đến thế sao? Thấy anh đứng bất động hồi lâu, mắt đỏ hoe như sắp khóc, bà Goo ái ngại lên tiếng:
"Cậu Build, không sao chứ!"
"Có lẽ là vẫn như cũ, cháu không sao, thật đó, mau đi chuẩn bị để đón mẹ thôi bà!" - anh cười gượng để bà Goo đừng lo lắng.
Anh nhanh chóng vào bếp chuẩn bị các món ăn, toàn là những món ăn mà hắn thích, nhưng xem ra là không ăn được rồi! Tiếng động cơ dừng lại trước cổng, mẹ hắn đến rồi, anh phải nghĩ ra lý do gì để biện hộ cho việc hắn không về nhà đây!?
"Build ah, mẹ nhớ con quá đi!" - mẹ Bible nhào lại ôm anh vào lòng.
"Con cũng rất nhớ mẹ, đi đường xa như vậy chắc là rất đói, con đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, mau vào ăn thôi, không sẽ nguội mất!"
"Được, con rất ngoan, rất chu đáo." - bà hài lòng nhìn đứa con này, tuy rằng cuộc hôn nhân giữa Build và con trai bà có sự sắp đặt nhưng không sao Build không những rất xinh đẹp, lại khá giỏi giang, rước Build về nhà quả là quyết định đúng đắn nhất!
"Build, Bible nó đâu rồi? Nó không hay tin mẹ đến sao? Cái thằng nhóc này!"
Câu hỏi bất ngờ của bà làm không khí vui vẻ bỗng chốc trùng xuống nặng nề, anh đã cố tránh nhắc đến tên của hắn nhằm mục đích để bà quên đi sự vắng mặt của hắn, nhưng mà...
"Con...Bible, em ấy..." - anh ấp úng không biết giải thích thế nào, thì nghe tiếng xe trước cổng, sau đó là tiếng của bà Goo báo hắn đã trở về.
"Con về rồi đây! Xin lỗi, em về trễ!"
Hắn đi đến và ngồi ở chiếc ghế bên cạnh anh, dùng giọng nói trầm ấm cùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh nhẹ giọng nói xin lỗi, tay hắn choàng qua vai ôm anh vào lòng. Tim anh đập loạn xạ, đây là lần đầu tiên hắn có hành động như vậy. Bible, em... chính là đang diễn kịch hay sao?
"Cuối cùng cũng chịu lết về nhà rồi sao?"
"Bận tới nỗi không về nhà? Bận tới nổi bỏ Build của mẹ ở nhà một mình luôn à? Đừng tưởng mẹ không biết!"
"Biu ah ~, anh lại mách lẻo với mẹ đó hả?" - hắn quay sang nhìn anh với ánh mắt cưng chiều, còn gọi anh bằng cái tên thân mật đó! Giây phút đó anh chỉ mong rằng vở kịch này sẽ không bao giờ tàn.
"Anh không có!" - anh ngại ngùng lắc đầu.
"Build không có mách lẻo! Con đó, mẹ biết con cuồng công việc nhưng mà cũng phải dành thời gian về nhà đi chứ, con bỏ mặc Build của mẹ một mình như vậy làm sao được chứ?"
"Con biết rồi, con sẽ tranh thủ thời gian về nhà! Mẹ đừng cằn nhằn nữa!"
Bữa cơm kết thúc trong không khí vui vẻ, hôm nay anh cười rất nhiều, nụ cười mà cả tháng nay không thấy xuất hiện trên môi. Anh đã có ý muốn mẹ chồng ở lại, nhưng có vẻ công việc không cho phép nên đã về trước, còn không quên hứa với anh lần sau sẽ sắp xếp công việc và ở lại chơi lâu hơn. Căn nhà trở về với không khí yên lặng, lạnh lẽo như hằng ngày. Anh và hắn ngồi đối diện ở sofa, anh dè dặt lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh đến mức khó thở này.
"Bible, em đừng đi nữa, về nhà có được không? Dù sao đây cũng là nhà của chúng ta!"
"Chúng ta sao? Haha, anh còn dám sử dụng từ đó với mối quan hệ này à?"
"Muốn tôi về nhà lắm sao?"
"Được thôi!"
Sau đó hắn lấy điện thoại ra lướt nhẹ trên màn hình rồi áp vào tai, hắn nở một nụ cười ngọt ngào khi người đầu dây bên kia nhấc máy, nụ cười này luôn luôn không dành cho anh.
"Bé à, anh ta muốn anh về nhà! Làm sao đây?"
"Hay là thế này, em dọn sang ở cùng anh đi!"
"Không sao đâu! Đây là nhà của anh!"
"Một tháng nhé? Cứ quyết định thế đi! Em nên ngủ sớm đó, yêu em!"
Anh ngồi thẩn thờ ở đó nhìn khung cảnh trước mặt, chồng của anh đang thể hiện tình cảm với một người khác, tim nhói lên một đợt, lòng tràn ngập xót xa, con người này thật biết cách làm người khác đau lòng!
"Như ý anh muốn, tôi sẽ trở về nhà, nhưng mà tôi lại muốn ở cùng người tôi yêu! Chẳng còn cách nào khác!" - hắn dùng giọng điệu lạnh nhạt cùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn anh, hắn chính là muốn dày vò anh, anh càng đau khổ thì hắn càng thấy vui! Nhưng mà, từ khi nào hắn lại trở thành con người thích dày vò người khác như vậy? Hắn cũng không biết!
"Về nhà ... là tốt rồi!"
Không sao, anh rất ổn, chẳng phải là anh mong muốn hắn về nhà hay sao? Bây giờ hắn về rồi đấy, anh còn có điều gì không hài lòng?! Build Jakapan, đừng ích kỉ như thế! Và có vẻ như, vở kịch này tàn mất rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top