💙 E 💙

                       

Rốt cuộc anh cũng đã trở lại cuộc sống bình thường rồi! Cái "cuộc sống bình thường" ở đây chính là cuộc sống tẻ nhạt, hằng ngày đối mặt với không khí lạnh lẽo của ngôi nhà, căn bếp xa hoa không một chút hơi ấm, không thường xuyên gặp Bible, chỉ có thể trò chuyện với bà Goo cho ngày nhanh trôi qua, à còn nữa, bây giờ trong nhà đã có thêm một thành viên nữa rồi! Nhắc đến Bible mới nhớ, dạo này dường như hắn cắm cọc luôn trong bệnh viện, đương nhiên là để tiện chăm sóc người hắn yêu, thời gian về nhà rất ít thậm chí không về chứ đừng mong hắn sẽ ngồi xuống ăn cơm cùng anh như trước. Anh rất nhớ hắn, bảo bối cũng rất nhớ hắn, thật sự rất nhớ. Tuy rất tủi thân nhưng anh lại không dám khóc vì bác sĩ đã bảo rằng không thể để tâm trạng ảnh hưởng đến sức khỏe, anh không thể để bảo bối của mình có chút tổn hại nào. Đã bao nhiêu ngày hắn không về nhà rồi anh cũng không buồn đếm nữa, mỉm cười xoa xoa cái bụng nhỏ nếu hắn không về thì anh đành phải đi tìm hắn vậy!

                             

"Bảo bối, ba nhỏ đưa con đi tìm ba Bible nhé!"

                             

Cầm trong tay vài khay thức ăn anh đã mất cả buổi sáng để tìm hiểu người bị thương chân nên ăn những gì rồi mới vào bếp chuẩn bị tiện thể nấu vài món ăn mà hắn thích, cơm bệnh viện chắc hẳn là rất khó ăn đi! Anh bắt xe đến bệnh viện, mặc dù đã biết số phòng nhưng do tính hay bị lạc đường nên khó khăn lắm anh mới tìm được phòng bệnh của Us Nititorn. Nhìn qua khung kính trên cửa, anh thấy trong phòng là bác sĩ cùng y tá đang làm kiểm tra cho Us, bên cạnh là Bible đang nắm lấy tay cậu ấy, dịu dàng vỗ nhẹ trấn an, từ cử chỉ đến ánh mắt đều chứa thập phần ôn nhu. Khung cảnh này nhìn thế nào cũng thấy tràn ngập hạnh phúc, nếu như anh không xuất hiện chắc chắn họ sẽ luôn hạnh phúc, vui vẻ như vậy có đúng không? Nâng tay gõ cửa, anh đẩy cửa đi vào trước sự ngạc nhiên của hắn cùng Us. Đúng lúc, bác sĩ cũng đã kiểm tra xong, Bible theo y tá lấy thuốc, trước khi ra ngoài còn bảo anh ở đó đợi hắn quay trở lại. Anh ngồi ở ghế bên cạnh giường của Us, không khí ngột ngạt đến mức khó thở, anh nhẹ giọng cất lời.

"Chân cậu thế nào rồi?"                    
                            
"Anh thấy tôi như vậy có phải rất vui hay không?"

                             

Us không trả lời anh, thay vào đó đặt câu hỏi với giọng điệu khinh bỉ y như lần đầu gặp mặt, anh nhất thời không hiểu cậu ta đang nói gì?

                             

"Jakapan Puttha, coi như tôi xin anh, anh buông tha cho chúng tôi được không? Trả Bible về nơi anh ấy thuộc về đi, anh đừng cứ cố chấp như vậy nữa!"
                           
"Tôi... cậu... chẳng phải cậu đã phản bội Bible sao? Cậu không xứng đáng với tình yêu của em ấy!"
                             
"Phản bội? Không xứng đáng? Còn chẳng phải vì anh sao?", Us cười khẩy.
                                                        
"Nếu không vì anh, tôi và Bible cũng không cãi nhau đến nổi tôi đi uống rượu rồi bị người ta đưa vào khách sạn, cũng may hôm đó có bạn tôi giúp. Nếu không phải vì anh, tôi và Bible cũng không cần phải yêu đương khổ sở như vậy", Us khẽ gạt nước mắt chực trào.                                     
                              
"Còn nữa, thời gian qua chúng tôi chưa từng cắt đứt quan hệ, chẳng qua là muốn che mắt mẹ của Bible thôi và quan trọng là tôi đã có con với anh ấy rồi! Anh buông tay đi, có được không? Tôi cần Bible, con của chúng tôi cũng cần anh ấy!"

"Con... có con sao!"

"Đúng vậy, trong bụng tôi có con của anh ấy!"

Những lời Us nói anh có chút thích ứng không kịp, cái gì mà chưa từng cắt đứt quan hệ, cái gì mà muốn che mắt mẹ của Bible, cái gì mà đã có con? Anh bật cười, thì ra bao lâu nay anh vẫn luôn sống trong ảo tưởng, thì ra bao lâu nay hắn đối xử tốt với anh cũng chỉ để che mắt mẹ hắn. Thì ra, cuối cùng là như vậy! Tim anh nhói lên một đợt, trong lòng như có cơn sóng lớn bủa vây đang cố nhấn chìm anh. Nhanh chóng đứng dậy rời khỏi nơi đó, anh không muốn khóc, mà có khóc cũng không còn đủ sức nữa! Cánh cửa vừa khép, Us gạt nước mắt khoé miệng kéo lên một nụ cười.

Chưa từng phản bội hắn, chưa cắt đứt quan hệ hay chuyện có con đều là gạt người, chỉ vài ba câu nói là có thể gạt được Build Jakapan, anh ta đúng là ngu ngốc. Ngày Bible trở về bên cạnh cậu đã không còn xa nữa!

Bible quay trở lại phòng bệnh sau khi đã lấy thuốc, phát hiện anh đã không còn ở đó nữa, hắn quay sang hỏi Us.

"Biu, anh ấy đâu rồi?"

"Sao lại gọi thành Biu rồi?", Us ngạc nhiên, đổi cách xưng hô thân mật như vậy từ khi nào?

"Anh ấy bảo không khỏe nên về trước, anh ấy có mang đồ ăn đến này!"

Nghe đến tin Build không khỏe, hắn có chút khẩn trương còn lý do vì sao khẩn trương thì hắn nghĩ có lẽ mình đã biết.

"Em ăn chút gì đó rồi uống thuốc đi. Anh về nhà!"

Us níu lấy tay hắn, lắc đầu nguầy nguậy nước mắt theo đó tràn khỏi khoé mi, dù chỉ còn một chút hy vọng cậu cũng không muốn từ bỏ. Bible lẳng lặng rút tay mình ra khỏi tay Us lạnh lùng quay lưng bước ra khỏi cửa, không hề để tâm người trên giường đã khóc lóc thành bộ dạng gì, hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, hắn muốn gặp người kia!

Build từ khi trở về nhà tâm hồn cứ treo ngược cành cây, đụng đâu đổ đó. Hiện tại, anh đã làm vỡ hết vài cái cốc trên kệ và đang cố gắng nhặt lên mặc cho bà Goo can ngăn. Bible vừa trở về nhà liền thấy cảnh tượng đổ vỡ, tay anh đã sớm bị thương.

"Biu, anh làm gì vậy?! Đến đây ngồi đi, anh bị thương rồi! Đã vỡ rồi thì đừng nhặt nữa!"

"Vỡ rồi có nhặt lại cũng vô ích, đã sớm không còn nguyên vẹn như lúc trước nữa!"

Trái tim của anh cũng giống như đống đổ nát kia, vỡ tan mất rồi có nhặt lại cũng chỉ tự mình làm tổn thương mình thôi!

"Bible, có phải em rất mệt mỏi không?"

Anh không trả lời hắn, chỉ vô thức hỏi hắn một câu, thời gian qua giả vờ đối tốt với anh như vậy có phải rất mệt mỏi hay không? Anh rời khỏi bàn ăn, đi về phía căn bếp định nấu một chút gì đó, hắn trở về với bộ dạng vội vàng như vậy chắc là chưa ăn gì! Bible chầm chậm tiến đến, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau đặt một nụ hôn lên mái tóc đen mềm mại, người trong lòng không ngừng làm loạn muốn thoát khỏi vòng tay hắn.

"Đúng là rất mệt! Yên nào, để tôi ôm một lát!"

Chất giọng trầm ấm, dịu dàng của hắn thành công khiến anh ngoan ngoãn. Dạo này công ty rất nhiều việc còn gặp phải chuyện Us bị thương khiến hắn mệt mỏi không ít. Hắn không nỡ để Us ở lại bệnh viện một mình vì gia đình cậu ấy không ở Bangkok, hắn muốn về nhà với anh nhưng mỗi lần như vậy chân Us lại trở đau. Giờ đây, ôm trong lòng thân ảnh nhỏ nhắn của Build, hắn như được tiếp thêm năng lượng.

"Thứ tư tuần sau là sinh nhật anh, em dành một chút thời gian để về nhà được không? Một chút thôi! Mấy năm nay anh luôn đón sinh nhật một mình, anh không muốn như thế nữa!"

"Được, sinh nhật năm nay sẽ không để anh một mình! Sau này cũng vậy!"

*                                          
                                                 
                            
Tình hình của Us ở thời điểm hiện tại đã ổn định, có thể đầu tuần sau là được xuất viện tuy bắt buộc phải ngồi xe lăn và tránh hoạt động nhiều. Bible đã về nhà và mai là sinh nhật của anh. Có lẽ là hắn đang rất mệt mỏi, không, là cực kì mệt mỏi. Chuyện Us có con hắn cũng biết rồi nhỉ, chắc hẳn là hạnh phúc lắm. Us đã từng nói rất cần hắn, con của cậu ấy cũng vậy, anh đã khiến họ mệt mỏi quá nhiều rồi, giờ đây anh cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nữa! Anh đã từng dự định sẽ báo tin về bảo bối nhỏ này cho hắn biết trong ngày sinh nhật của mình nhưng có lẽ chuyện này không còn cần thiết nữa! Lúc nãy hắn đã hỏi anh rằng muốn quà gì trong ngày sinh nhật, anh chỉ trả lời đơn giản muốn ôm hắn ngủ vào hôm nay để sáng ngày sinh nhật mở mắt ra liền có thể thấy hắn. Bible bên cạnh khẽ cựa quậy siết chặt anh vào lòng, anh rút người vào lòng ngực ấm áp của hắn, tham lam từng chút hơi ấm ít ỏi vốn không thuộc về mình. Nhìn Bible an ổn ngủ, bao nhiêu muộn phiền trong lòng anh đều tan biến hết. Thời gian qua đã vất vả nhiều rồi, sau này em không cần như thế nữa!

                             

Mới vừa chợp mắt được một lúc thôi thì trời đã sáng rồi. Nói thật, anh rất mong chờ lần sinh nhật này, mấy năm qua anh luôn đón sinh nhật một mình do gia đình anh ai cũng bận, họ không còn nhớ đến ngày sinh của mình huống chi là sinh nhật của anh. Với lại sinh nhật lần này rất đặc biệt vì bên cạnh anh đã có Bible và có cả bảo bối nhỏ này nữa! Bible đã đến công ty từ sớm chắc là bận rất nhiều việc, đến khi anh thức giấc thì hơi ấm bên cạnh đã không còn nữa, mùi hương cũng đã nhạt đi rất nhiều, anh muốn khi mở mắt ra sẽ thấy hắn đầu tiên nhưng có lẽ điều này không thực hiện được rồi.

                             

"Cậu mua nhiều đồ thế à? Tôi giúp cậu nhé!"
                           
"Không cần đâu ạ, cháu muốn tự mình chuẩn bị, dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên mà cháu được đón cùng Bible", có thể đây cũng là lần cuối cùng.
                           
"Được, tôi chỉ đứng bên cạnh thôi! Có gì thì cậu cứ nói với tôi nhé!"

                             

Build mỉm cười gật đầu, bắt tay vào công cuộc chuẩn bị thức ăn. Tuy nói là sinh nhật anh nhưng lại toàn chuẩn bị những món ăn mà hắn thích, ngay cả bánh anh cũng muốn tự tay làm. Lần đầu làm bánh có hơi sai sót một chút, chiếc bánh đầu tiên vì nhiệt độ quá nóng mà bị hỏng, chiếc bánh thứ hai cũng chịu số phận tương tự, đến chiếc bánh thứ ba thì có vẻ ổn hơn một chút, tuy không đẹp mắt nhưng vị rất được. Anh nhất định phải nghiên cứu thật kỉ vấn đề làm bánh này mới được, để sau này sinh nhật Bible có thể tự tay tạo bất ngờ cho hắn. Nhưng mà, anh thử nghĩ giữa anh và Bible còn có "sau này" hay sao?

                             
"Build, cẩn thận, coi chừng bị bỏng đấy!"

                             
Anh xua tay cười xòa, ngụ ý bảo mình không sao, rồi nhìn lại những vết đỏ trên tay, một vài vết thương nhỏ này thì có là gì! Bàn ăn thịnh soạn chuẩn bị xong thì trời cũng đã tối, anh đã bảo bà Goo về nhà nghĩ ngơi sớm, mọi chuyện còn lại cứ để anh làm, trước khi về bà Goo không quên chúc mừng sinh nhật anh, bà mong anh luôn hạnh phúc vui vẻ. Nhưng mà thật không may "hạnh phúc" của anh chỉ thực sự vui vẻ khi ở cạnh người hắn yêu, đáng tiếc người đó lại không phải là anh. Nhìn đồng hồ trên tường đã điểm tám giờ ba mươi phút, đã quá giờ tan ca rồi sao Bible vẫn chưa về. Không sao, anh có thể đợi, chỉ cần người đó là Bible, bao lâu anh cũng có thể đợi. Chín giờ ba mươi phút, công việc ở công ty nhiều lắm phải không, em đã ăn cơm chưa nhỉ, chắc hẳn em đã rất mệt mỏi. Mười giờ ba mươi phút, có phải em đã quên lời hứa cùng mừng sinh nhật với anh không? Anh chán nản nằm ườn lên bàn ăn chờ đợi, mắt đã nhíu lại vì buồn ngủ, đồ ăn đã nguội lạnh từ lâu, nhìn lên đồng hồ lại sắp qua ngày rồi! Bảo bối nhỏ, chúng ta có thể đợi ba Bible thêm một chút nữa không? Một chút nữa thôi, ba Bible sắp về rồi, có thể là còn một chút công việc cần nhanh chóng giải quyết, hoặc có thể là do kẹt xe, có thể là... có thể là... Anh suy diễn ra hàng ngàn lí do khiến hắn về trễ, nhưng vì quá mệt mỏi nên đã thiếp đi trên bàn ăn.

                                                    
                   
Bible trở về nhà sau khi đã giải quyết mấy bản hợp đồng làm ăn tuy béo bở nhưng lại khó nhằn làm hắn có chút mệt mỏi, mặc dù đã cố gắng tranh thủ về nhà sớm nhất có thể để cùng mừng sinh nhật với anh nhưng vẫn kéo dài cho đến tận bây giờ. Nhìn đồng hồ trên tay đã điểm mười một giờ khuya, vẫn chưa qua ngày, không biết anh đã ngủ chưa, hắn nhẹ nhàng mở cửa vào nhà, nhìn về phía căn bếp vẫn còn sáng đèn tim chợt nhói lên một cái khi bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn của Build ngủ gục trên bàn ăn, anh đã đợi hắn đến giờ này sao? Chầm chậm tiến đến, hắn nhìn thấy bàn ăn đầy ắp những món ăn mà hắn thích, đưa tay vuốt mấy lọn tóc lòa xòa trước trán anh rồi chợt đau lòng khi nhìn thấy những vệt đỏ xuất hiện trên khắp bàn tay của anh. Anh nghe tiếng động liền thức giấc, đập vào mắt là hình ảnh của Bible, anh mỉm cười nhìn hắn, bảo bối nhỏ chúng ta đợi được ba Bible rồi này!

"Bibleee, em về rồi, chúng ta... à không phải chúng ta, em với anh nên thổi nến trước hay hâm nóng đồ ăn trước?"

Nhìn bộ dạng bối rối đến đáng yêu của người trước mắt, hắn kéo anh ngồi xuống ghế, đẩy bánh kem đến trước mặt anh, thắp sáng mấy cây nến đã được cắm sẵn.

"Biu, sinh nhật vui vẻ! Anh mau cầu nguyện rồi thổi nến đi."

Build ngoan ngoãn nhắm mắt cầu nguyện, sau đó chu môi thổi tắt mấy cây nến, lại ngây ngốc mỉm cười. Xem ra hắn vẫn không quên lời đã hứa với anh. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cảm giác lo sợ trong anh ồ ạt kéo đến, Bible nhanh chóng bắt máy.

"Là tôi. Sao? Us bị ngã. Được."

Hắn đưa đôi mắt áy náy nhìn anh, nhẹ giọng nói xin lỗi rồi đứng dậy với lấy áo khoác trên ghế.

Níu lấy cánh tay hắn, nếu nói anh mong hắn không đến chỗ của Us thì có được xem là quá ích kỉ không? Đương nhiên là có chứ! Người hắn yêu một mình ở bệnh viện không ai chăm sóc, lại còn bị ngã, con của hắn có bị tổn hại hay không còn chưa biết, hắn đương nhiên là khẩn trương rồi! Build Jakapan, chẳng phải người ta đã giữ đúng lời hứa rồi sao? Chẳng phải người ta đã cùng anh thổi nến rồi sao? Người đàn ông này mãi mãi cũng không thuộc về anh đâu, rốt cuộc anh còn trông đợi điều gì? Anh ôm lấy mặt hắn, nhón chân đặt lên môi hắn một nụ hôn.

"Xin lỗi, anh đi nghỉ sớm đi!"

"Bible, em có thể nói câu khác với anh ngoài câu bảo anh đi nghỉ sớm không?", chẳng hạn như em chỉ đến xem một chút rồi sẽ về ngay, chẳng hạn như anh đừng đi đâu hết cũng đừng rời khỏi đây, chẳng hạn như sau này sẽ chỉ yêu anh thôi, chẳng hạn...

Nhưng không, Bible chỉ vương tay kéo anh vào lòng, đặt lên trán một nụ hôn thật nhẹ.

Lúc hắn bước ra khỏi cửa cũng là lúc anh gục ngã, nước mắt tuôn trào, thật may, bộ dạng thảm hại này của anh Bible không nhìn thấy. Lặng lẽ gạt nước mắt, thu dọn thức ăn cùng bánh trên bàn ăn, rồi lại vô thức bước trở về phòng. Viễn cảnh hạnh phúc cùng hắn ăn mừng sinh nhật, nói cho hắn biết rằng anh rất yêu hắn, sau đó có thể ngủ thật sâu trong vòng tay ấm áp của hắn, rồi anh sẽ dẹp luôn cái ý định rời đi, sau đó còn có thể... Tất cả, vốn chỉ do anh tưởng tượng ra, trong trái tim hắn dù là một chỗ trống nhỏ nhất cũng không dành cho anh. Vali đã được soạn sẵn, hộ chiếu cùng vé máy bay đặt ngay ngắn trên bàn. Lướt qua khung ảnh cưới được đặt ở đầu giường, đây là tấm ảnh đẹp duy nhất mà anh khó khăn lắm mới tìm ra được trong vô số bức ảnh chụp cùng hắn, lúc đó Bible không chịu cười, làm gì có ai hạnh phúc khi bị bắt buộc kết hôn với người mình không yêu cơ chứ! Đặt khung ảnh cưới vào vali, anh nhìn đến chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, lại nhìn sang chiếc vòng tay màu đỏ mà hắn tặng lúc ở công viên giải trí. Những thứ có liên quan đến hắn đều nằm gọn gàng trong vali hết rồi, à không, còn nằm gọn gàng trong tim anh nữa! Đặt trên bàn lá thư cùng tờ đơn li hôn đã có sẵn một chữ kí, anh lặng lẽ quay đi. Tiếng chuông điện thoại vang lên, có phải là Bible không?

"Tại sao lại quyết định vội vàng như vậy?"

"Làm ơn, đừng hỏi con lý do! Chuyện của công ty, ba đừng làm khó Bible, em ấy không có lỗi. Con rồi sẽ ổn thôi!"

Sân bay lúc rạng sáng vẫn đông người, náo nhiệt và ồn ào. Mỗi người đều khoác cho mình bộ dạng khẩn trương cùng lo lắng, có người chờ đợi trong niềm vui, có người lại mang đầy nuối tiếc, buồn bã, cảm xúc vui buồn lẫn lộn của người đi kẻ ở, không ai giống ai.

"Pi Build, anh đành lòng sao?", Barcode thở dài khi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe ngấn nước của anh.

"Nếu nói đành lòng thì tức là anh đang nói dối!"

"Anh có hối hận không? Vì đã yêu Bible."

"....."

"Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Chuyến bay này sẽ đưa anh đến một thành phố xa lạ, không có sự xuất hiện của hắn, cũng không có những kỉ niệm đẹp đã trải qua cùng nhau.

Bangkok của vài năm trước, bắt đầu một tình yêu đầy hy vọng.

Bangkok của vài năm sau này, chỉ có mình anh ôm trái tim đầy vết tích.

Bangkok của vài năm trước, vì có Bible mà trở nên đẹp đẽ.

Bangkok của vài năm sau này, chỉ còn sót lại những đau thương.

Xin lỗi, anh không đợi được em!

Bible. Tạm biệt, không hẹn gặp lại.

           

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top