70-79


Chương 70: Bộ phận chăm sóc khách hàng phân cực

Phòng họp rất lớn. Chính giữa căn phòng là một bàn gỗ dài hình bầu dục màu nâu. An Tử Yến cùng quản lý Thôi chia ra ngồi đối diện hai phía đầu bàn. Tất cả nhân viên khác đều tự tìm chỗ ngồi. Sự phân cực rất rõ ràng. Không ai muốn tranh dành gì. Mạch Đinh ngồi sau lưng An Tử Yến. Vương tổng đi đến ngồi chính giữa bàn. Nhìn An Tử Yến rồi quay sang nhìn quản lý Thôi. Mặt nhăn nhúm, tỏ thái độ nghiêm nghị: "Bây giờ bộ phận chăm sóc khách hàng là sao? Có phải muốn chia thành hai bộ phận không?". Vương tổng lúc này so với người trong ấn tượng của Mạch Đinh hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẽ mấy nhà lãnh đạo nói thay đổi liền thay đổi, như vậy mới có thể lộ bá khí được?

Một mảnh trầm mặc bao trùm cả căn phòng. Vương tổng nói tiếp: "Không ai nói gì à? Câm cả rồi?". Quản lý Thôi đan mười ngón tay vào nhau đặt trên mặt bàn: "Vương tổng, cái này không liên quan đến chúng tôi. Chúng tôi đều chuyên tâm vào công việc. Làm sao có thể so đo với những người trẻ tuổi. Tôi cũng không phải nói cách quản lý nhân viên của An Tử Yến có vấn đề. Bất quá dù sao cậu ấy cũng còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, để mặc cho nhân viên làm loạn". An Tử Yến chẳng qua chỉ nhìn vào ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn của hắn: "Làm loạn? Mấy người đã làm gì?". Hắn hơi nghiêng người quay ra sau nhìn đám nhân viên: "Không lẽ kéo các tiền bối vào phòng vệ sinh rồi dở trò?". Có vài người không kiềm được mà cười phát thành tiếng. Mạch Đinh nhân lúc không ai chú ý đá vào chân An Tử Yến. Ra hiệu cho hắn đứng đắn một chút. Phía bên kia bàn thì mặt nào mặt nấy đều xanh ngắt. Quản lý Thôi giận mà không có chỗ phát tiết: "Cậu nói kiểu gì đấy?"

"Tôi đối với cái từ làm loạn kia chỉ hiểu theo nghĩ đó".

"Đừng có chơi trò miệng lưỡi với tôi".

"Tất cả được rồi". Vương tổng đập tay xuống bàn: "Bây giờ quan hệ nội bộ trong bộ phận chăm sóc khách hàng còn kém hơn các bộ phận khác. Là cố ý đề người khác chê cười sao? Tôi ở chỗ mấy sếp tổng khác, mặt mũi biết để đâu?"

"Vương tổng, ông cũng thấy đấy. Tôi cảm thấy An Tử Yến không đảm nhiệm nổi vị trí này. Kể từ lúc cậu ta lên ngồi vị trí đó, bộ phận chăm sóc khách hàng ra làm sao rồi. Tôi thấy An Tử Yến còn phải rèn luyện nhiều nữa. Người trong bộ phận chăm sóc khách hàng có tư cách ngồi vào vị trí của cậu ta có rất nhiều. Ví như lão Lý...". Vương tổng ngắt lời ông: "Lão Thôi, ông là đang chất vấn tôi phán đoán sai lầm về An Tử Yến?"

"Đương nhiên không phải. Vương tổng hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi thừa nhận An Tử Yến vào công ty rất xuất sắc. Khó mà không bị người ta chú ý. Vương tổng, ông đương nhiên là có lý do chính đáng. Tôi cũng vì bộ phận này thôi. Nhưng người nổi bật không có nghĩa có thể hoàn thành tốt công việc quản lý. Tôi chỉ là muốn cậu ấy rèn luyện thêm. Tránh những bộ phận khác có ý kiến với khả năng của An Tử Yến. Tôi cũng là đứng trên lập trường của Vương tổng mà suy nghĩ thôi".

Mạch Đinh nắm chặt tay khẩn trương lắng nghe. Không lẽ An Tử Yến bị xuống chức thật? Cậu thật muốn leo lên bàn họp đạp cho quản lý Thôi một phát. An Tử Yến cũng nên phản bác ông ta chút đi chứ. Nếu Vương tổng thật sự cho An Tử Yến xuống chức thì quá đúng ý quản lý Thôi rồi. Ông ta sẽ không phải đau đầu tìm mọi cách gây khó khăn cho hắn nữa. Mạch Đinh không dám nghĩ. An Tử Yến, mau bảo vệ mình đi. Nhưng hắn chỉ đơn giản cúi đầu nhìn xuống dưới bàn. Hắn là vì quản lý Thôi mà buồn bã sao? Cũng đúng! An Tử Yến là người luôn được gia đình và bạn bè cưng chìu. Đột nhiên bị quản lý Thôi nói như vậy sao mà chịu được.

Mạch Đinh nhướng người lên, muốn nhìn rõ biểu cảm của An Tử Yến. Cái... cái... cái người này. Lại còn chơi game dưới bàn!!! Lúc này không phải ở trường. Nghiêm túc đi chứ!!

Vương tổng trầm mặc. Tất cả mọi người ngừng thở, lo lắng trước sự trầm mặc của ông. Phỏng đoán tiếp theo Vương tổng sẽ nói gì. Dù sao An Tử Yến có lên chức hay xuống chức cũng đều do Vương tổng quyết. Ông là người có quyền cao nhất trong bộ phận chăm sóc khách hàng này.

"Lão Thôi. Đừng nghĩ tôi là một ông già hồ đồ. Cho rằng tôi không thường đến văn phòng thì cái gì cũng không biết. Tử Yến đã làm gì tôi đều biết cả. Ông nói cậu ta cũng chưa đủ tư cách đâu. Tuy bên dưới cậu ấy là những người trẻ tuổi nhưng lại xuất sắc hoàn thành công việc được giao. Dương tổng cũng vì sự quan hệ với cậu ấy đã không còn tìm tôi nữa. Không chỉ chuyện đó. Ông làm chuyện gì, tôi đây cũng biết cả". Vương tổng còn giữ thể diện cho quản lý Thôi. Không nói ra chuyện công tác bên ngoài kia. Những sếp tổng khác có thể không nắm được tình hình. Nhưng An Tử Yến ra ngoài công tác, Vương tổng là người phụ trách quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng làm sao có thể không biết được. Mặt quản lý Thôi đỏ lên. Không nói thêm gì nữa. Ngay đến Vương tổng, ông cũng mắng chửi trong bụng. Không ngờ Vương tổng đánh động tới chuyện kia trước mặt ông. Xem ra muốn mượn tay Vương tổng hạ thủ không được rồi. Giờ cho ông ta chút mặt mũi, sau này không biết còn sẽ làm gì nữa. Dã tâm của quản lý Thôi rất lớn. Ông sẽ không vì cái chức quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng mà thỏa mãn. Ông ta đã sớm để mắt đến cái ghế của Vương tổng. Tình thế bây giờ khiến ông không thể chần chừ mà đẩy nhanh kế hoạch.

Vương tổng nhìn về phía An Tử Yến: "Còn cậu nữa. Lúc cậu nhận vị trí này, tôi đã nói đừng gây phiền phức cho tôi rồi mà".

An Tử yến đặt di động lên bàn: "Ông là muốn tất cả mọi người trong bộ phận chăm sóc khách hàng tương thân tương ai với nhau? Tôi thấy không có hy vọng đâu. Thay vì miễn cưỡng làm việc cùng nhau. Chi bằng tách đôi ra". Đối với đề nghị của An Tử Yến, Vương tổng hừ lạnh một tiếng: "Tôi muốn nghe cụ thể hơn về đề nghị của cậu".

"Hôm nay bắt đầu, quản lý Thôi không được ra lệnh cho nhân viên của tôi. Việc của bọn họ không liên quan đến chúng tôi. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không quấy rầy công việc của các tiền bối. Việc ai người nấy làm. Tôi hy vọng quản lý Thôi cũng không đến quấy rầy tôi. Ví dụ như chỉ đưa chút tài liệu vô dụng rồi bảo tôi đi xử lý những việc tiếp theo".

"Cậu!".

"Tôi chỉ lấy ví dụ. Quản lý Thôi, cần gì kích động vậy?"

Quản lý Thôi ổn định tinh thần: "Cậu cũng đừng quên. Trước kia là dùng kinh nghiệm và năng lực những vị tiền bối này mới tạo dựng lên bộ phận chăm sóc khách hàng như ngày hôm nay. Đám nhân viên của cậu vào công ty được bao lâu? Đừng có kiêu ngạo mà làm xấu mặt trước những bộ phận khác".

Vương tổng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: "Ông như vậy thì bộ phận chăm sóc khách hàng còn ra cái dạng gì nữa!".

"Trước mắt chỉ có thể như vậy. Tôi thấy quản lý Thôi và các vị tiền bối nhất định không muốn bại dưới các hậu bối. Như vậy thì sẽ càng nghiêm túc hơn trong công việc. Có cạnh tranh mới có năng suất. Có năng suất rồi tự nhiên thành tích của bộ phận sẽ đi lên. Lên rồi thì các sếp tổng khác còn nói gì được nữa".

Vương tổng sờ cầm, quay sang quản lý Thôi: "Lão Thôi, ông có ý kiến gì không?"

"Cũng được. Không cần dong dài. Bên chúng tôi cầu cũng không được đây!"

"Vậy đi! Chúng ta sẽ thử. Nếu như không thành. Tử Yến, cậu sẽ phải trả giá đắt vì không nghe lời khuyên của tôi mà thực hiện đề nghị này đấy!"

An Tử Yến nhún vai. Vương tổng ra ngoài. Cuộc họp kết thúc. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhóm. Quản lý Thôi dùng các vị tiền bối cũng nghiêm túc bước ra ngoài. Những người trẻ tuổi còn lại trong phòng thì hoan hô. Cảnh tượng không khác gì nông dân được địa chủ phóng thích. Sắc mọi người cũng không còn vẻ căng thẳng như lúc nãy nữa. Mạch Đinh vì quá lo lắng mà cả bàn tay ra đầy mô hôi. An Tử Yến nhẹ giọng nói: "Lấy hết mười cái đồng hồ báo thức đó ra cho anh".

Mới xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, hắn không còn gì để nói sao? Chỉ quan tâm đến mười cái đồng hồ báo thức đó thôi hả? Mạch Đinh thật muốn sôi máu.

Nhìn theo bóng lưng An Tử Yến. Đàn ông tập trung vào công việc lúc nào cũng tỏa ra một loại mị lực không thể kháng cự được. Mới vừa rồi ngồi sau lưng hắn, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh, quả quyết nói chuyện cùng Vương tổng và quản lý Thôi, giống như ngồi trên khán đài sân bóng rổ xem người thương thi đấu vậy. Khi người thương ghi điểm, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc lạ thường. Nhìn đi, hắn là người đàn ông của cậu đó.

Mạch Đinh quắn quéo: Người đàn ông của tôi, đúng là, đẹp trai quá đi.

An Tử Yến nhấn nút giữ cửa thang máy: "Tĩnh mạch gì đó. Cậu còn đứng đó cười cái gì? Còn không mau vào trong?"

"Vâng".

Mach Đinh chạy đến chỗ An Tử Yến. Trong thang máy chật chội, mu bàn tay hai người họ sát cạnh bên nhau.

Chương 71: Anh ta là ai?

Bộ phận chăm sóc khách hàng hoàn toàn bị chia cắt. Nhưng kì lạ là không khí lại thay đổi theo chiều hướng tích cực. Các vị tiền bối trước kia không vừa mắt với những việc mà những người trẻ làm thì bây giờ, thứ người trẻ làm không tốt, họ càng thấy có lợi.

Từ chối Quách Bình mở tiệc ăn mừng. Mạch Đinh chạy về nhà. Vừa mở cửa, còn chưa tháo giày An Tử Yến đã nói: "Đồng hồ báo thức".

"Chỉ quan tâm đến đồng hồ báo thức! Hôm nay nguy hiểm thật đó. Em còn lo anh bị cách chức". Đây mới là chuyện Mạch Đinh muốn nói. Chứ không phải là ba cái đồng hồ rách kia.

"Nếu trong vòng mười phút mà không tìm hết ra đây cho anh. Em nên lo lắng cho chính mình đi".

"Em cũng vì tốt cho anh thôi. Nếu hôm nay không phải là em. Nói không chừng cả họp anh cũng đến trễ. Rồi sẽ bị Thôi hộp phê bình. Anh phải cảm ơn em mới đúng". Vì quản lý Thôi và An Tử Yến không hợp nhau nên Mạch Đinh liền dựa vào đặt điểm cấu tạo khuôn mặt của quản lý Thôi mà đặt cho ông ta một biệt danh.

An Tử Yến không nói gì nữa. Mạch Đinh còn nghĩ sự lên án của mình quá nặng nề. Cậu nói tiếp: "Em không có giận anh. Chỉ là nói vậy thôi. Bây giờ em đi nấu cơm".

Cơm nước xong xuôi. Hai người đang nằm trên giường xem phim. An Tử Yến đột nhiên nhìn đồng hồ rồi đi vào phòng ngủ: "Mạch Đinh, vào đây".

"Làm sao?". Mạch Đinh bấm dừng phim lại rồi đi vào phòng ngủ. An Tử Yến nói: "Nhắm mắt lại". Lời thoại này đích thị là phim thần tượng rồi. Tim Mạch Đinh đập loạn xạ. Bình thường nếu như lời thoại này xuất hiện thì chính là lúc nam chính có điều bất ngờ muốn tặng có nữ chính. Mạch Đinh nhắm mắt lại, An Tử Yến đưa cậu đến chính giữa phòng: "Đợi".

"Vâng". Mạch Đinh cảm động gật đầu.

Một phút trôi qua. Tim Mạch Đinh giật bắn lên. Tiếng chuông báo thức vang lên như phim kinh dị. Mười chiếc đồng hồ báo thức đồng thời cùng rung. Xuyên thủng cả màng nhĩ. Lúc mua cậu cũng không ngờ đồng hồ báo thức mà cũng có uy lực như vậy. Mạch Đinh cài đặt tất cả vào lúc tám giờ. Cho nên sáng hay tối cùng giờ nó đều sẽ kêu lên. Đây chính là điều bất ngờ mà An Tử Yến dành cho cậu. So với phim thần tượng thì quá là khác nhau. Cậu nhìn bốn phía. An Tử Yến không có ở đây. Hắn đã chạy nhanh ra ngoài đóng cửa, che lỗ tai lại rồi.

"An Tử Yến!".

"Em không phải muốn anh cảm ơn em sao? Đây là quà đáp lễ. Bây giờ em muốn cảm ơn anh à?"

Ghê tởm. Đáng giận. Xấu xa.

An Tử Yến ngồi trên ghế salon. Nhấn nút play tiếp tục coi phim. Mạch Đinh cũng nhanh chóng ngồi xuống cạnh hắn. Cậu không muốn bỏ lỡ bất kì chi tiết nào. Cũng như không muốn bỏ lỡ bất cứ phút giây nào ở cạnh An Tử Yến. Cậu xem một lát rồi ngã người vào lòng An Tử Yến.

Hôm sau, Vương tổng giá lâm đến bộ phận chăm sóc khách hàng. Vốn còn tiếng nói chuyện nhưng ngay lập tức cả căn phòng im như tờ. Chỉ còn sót lại tiếng lật giấy cùng âm thanh gõ bàn phím. Mạch Đinh nghĩ, không hỗ danh là lãnh đạo. Quả nhiên có khách phách. Qua chuyện ngày hôm qua, ấn tượng của Mạch Đinh đối với vương tổng đã có sự biến chuyển rất lớn. Trước kia cậu chỉ cho rằng Vương tổng là người có tiền. Nếu như cậu cũng có loại khí phách đó. Có thể tương lai không xa cũng trở thành lãnh đạo không? Suy nghĩ của Mạch Đinh thật có tính logic.

An Tử Yến đang tựa vào bàn làm việc của Quách Bình nghe báo cáo. Vương tổng đi đến cạnh An Tử Yến: "Lên sửa máy tính". Lại sửa máy tính?! Sự nghiêm túc hôm qua sao không thấy nữa? An Tử Yến hạ mi mắt: "Tôi nói, máy tính cùi bắp của ông nên ném sớm đi".

"Tôi dùng quen rồi".

An Tử Yến bỏ mặt Vương tổng về lại phòng làm việc. Một phút sau đem một chiếc laptop mới ra đưa cho Vương tổng: "Coi như hối lộ ông, đem đi đi". Ngay trước mặt tất cả các đồng nghiệp, An Tử Yến đang nói cái gì vậy?! Hối lộ phải là chuyện bí mật mới đúng chứ.

"Cậu cho tôi có ích lợi gì. Tôi không dùng máy này được".

"Vương tổng, ông cũng không phải muốn giúp quản lý Thôi mới đến đây làm trễ nãi công việc của tôi chứ?". Nói chuyện thật trực tiếp. Nếu Mạch Đinh có thể. Cậu nhất định sẽ nhéo thật mạnh hắn từ phía sau. Nhưng mà cậu không phải An Tử Yến. Cậu là một nhân viên cấp dưới rất quy cũ.

"Cậu nói chuyện với ai đấy?"

"Với ông". An Tử Yến dừng lại một chút, càu mày nhẹ: "Tôi giúp ông chuyển tài liệu sang máy mới. Sau này đừng tìm tôi nữa".

"Có bao nhiêu người còn ngóng trông tôi tìm đến. Cậu đây là thái độ gì?"

Hai người vừa nói vừa đi về hướng thang máy. Quan hệ của bọn họ, thật tình Mạch Đinh không lý giải được. Rõ ràng hôm qua trong phòng họp... Chẳng lẽ đây chính là cách thức làm việc của người trưởng thành: Công ra công, tư ra tư? Nhưng hành động của An Tử Yến đâu phải của người trưởng thành. Rõ ràng là ấu trĩ, trẻ con mà.

Vương tổng hút thuốc, chăm chú nhìn vào máy tính của An Tử Yến. Mới đầu biết An Tử Yến là bởi con gái ông thích hắn. Có lẽ là do ngoại hình. Con gái ông cứ suốt ngày nói An Tử Yến tốt chỗ này, An Tử Yến tốt chỗ kia. Điều này khiến cho người làm cha như Vương tổng có chút ghen tị. Sau đó ông phát hiện An Tử Yến vào công ty nên liền chú ý. Lo lắng hắn muốn lợi dụng lòng tốt của con gái ông. Sau thời gian từ từ quan sát, ông có thiện cảm với An Tử Yến. Ông rất hài lòng với phong cách làm việc của hắn. Ăn nói thẳng thắn. Xử lý công việc trơn tru không dùng mưu kế. Không quan tâm đến sự phản đối của người khác. Nói tin tưởng An Tử Yến, kết quả so với tưởng tượng của ông, hắn còn xuất sắc hơn nhiều. Đối với An Tử Yến, còn hơn cả sự tín nhiệm. Ra đời đã được một thời gian, tùy tình hình mà Vương tổng phải đề phòng người xung quanh. Nhưng ông cho rằng An Tử Yến không phải là loại người mưu hại kẻ khác. Vương tổng đối với An Tử Yến đã quá chủ quan rồi. Tính ra, không biết hắn đã mưu hại bao nhiêu người rồi.

Ông lại hít thêm một hơi thuốc lá. An Tử Yến đứng lên. Chuẩn bị rời đi thì Vương tổng gọi lại: "Thay tôi chú ý đến lão Thôi. Mặc dù bây giờ không bằng không chứng, nhưng tôi nghĩ ông ta đang làm chuyện gì đó". An Tử Yến không lên tiếng. Đi ra ngoài.

Mạch Đinh đợi thang máy đi xuống, muốn lên phòng marketing đưa tài liệu. Cửa thang máy mở ra, cậu phát hiện An Tử Yến cũng đứng bên trong. Nhìn thấy hắn không có ý định ra ngoài, cậu hỏi: "Anh cũng đi xuống hả?"

"Ừ".

Mạch Đinh cảnh giác An Tử Yến. Ai biết hắn sẽ làm chuyện gì trong thang máy. Cậu chỉ chỉ vào camera bên trên: "Trong thang máy có giám sát đó. Anh đừng có làm mấy chuyện kì quái với em. Nếu như bị phát hiện thì hậu quả nghiêm trọng lắm đó. Anh muốn em bị điều đi à?"

"Cũng được. Bị phát hiện thì hết vui".

"Anh có thể đứng ở vị trí của em mà suy nghĩ không!!". Cậu tức giận. Nhìn chỗ An Tử Yến nhấn số là tầng một, cậu hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

"Chuyện riêng".

Thang máy vừa lúc dừng tại tầng bốn. Mạch Đinh không kịp hỏi chuyện riêng đó là chuyện gì đã phải ra ngoài. An Tử Yến có thể có chuyện riêng gì? Không phải muốn tan việc trước rồi đi chơi đó chứ? Mạch Đinh càng lúc càng bất an. Vội càng chạy xuống bằng cầu thang thoát hiểm. Cậu muốn ngăn An Tử Yến. Tình thế bây giờ không như trước kia. Trước kia không có quản lý Thôi thì có thể sắp xếp được.

Cuối cùng cậu cũng tìm thấy thân ảnh của An Tử Yến. Nhưng Mạch Đinh dừng lại. Người đang nói chuyện với An Tử Yến kia chính là người đàn ông trong quán cà phê lần đó. Mạch Đinh nhìn một lần đã có thể nhận ra. Dù sao thì chuyện anh ta là ai cũng đã khiến Mạch Đinh bận tâm lâu lắm rồi. An Tử Yến nói chuyện riêng. Vậy người đó không phải là khách hàng của công ty rồi.

Chương 72: Rốt cuộc em cũng không có cách nào để giận anh

Người đàn ông đó nhanh chóng chú ý đến Mạch Đinh. An Tử Yến cũng quay đầu lại. Lúc này Mạch Đinh rất lúng túng. Cậu cũng không muốn theo dõi An Tử Yến. Cậu nên là tiến tới hay quay lại công ty? Người đàn ông đó gật đầu với cậu. Mạch Đinh muốn biết anh ta là ai. Dù có bị An Tử Yến mắng thì cậu cũng không quan tâm.

"Lại gặp nhau rồi". Người đàn ông lịch sự, nhẹ nhàng lên tiếng. Mạch Đinh không hề biết anh ta là ai. Nhưng dường như người đó lại biết rất rõ về cậu. Không lẽ... không lẽ là sự khiêu khích của tiểu tam với vợ cả? Mạch Đinh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi. Người đàn ông lại nói: "Là tôi nói An Tử Yến đừng để ai biết chúng tôi gặp nhau. Mong cậu không trách An Tử Yến". Hình tượng cùng tính tình của anh ta rất hòa hợp với nhau. Dịu dàng, nho nhã.

Trong đầu Mạch Đinh chỉ là một mảng mờ mịt. Nhưng cậu vẫn lịch sự xua tay: "Không đâu, không đâu. Là tôi quấy rầy hai người nói chuyện. Không phải tôi cố ý. Tôi cứ nghĩ anh ấy đi về nên mới ra ngoài xem một chút". Nói xong cậu lại lúng túng. Đưa mắt ý bảo An Tử Yến giới thiệu.

"Vậy tôi đi trước". Người đàn ông lên tiếng. An Tử Yến gật đầu. Như vậy mà đi? Không phải sẽ khiến Mạch Đinh nghi ngờ nhiều hơn sao? Đợi đến khi người đàn ông đó ngồi vào xe, cuối cùng Mạch Đinh cũng có cơ hội mở miệng: "Anh ta là ai?". Nếu An Tử Yến không trả lời thì cậu phải làm sao? Thái độ của An Tử Yến kiểu như câu hỏi vừa rồi của cậu rất ngốc: "Cái gì mà ai? Không phải em đã biết chú Phó từ lâu rồi sao?".

Một quả bom được ném mạnh vào đầu Mạch Đinh. Khiến cho mọi thứ bên trong nổ tung. Chú Phó? Anh ta chính là chú Phó ư? Anh ta sao lại là chú Phó? Sao có thể?

"Chú Phó không phải là một ông già sao?

"Ai nói?". An Tử Yến hỏi ngược.

Đúng là chưa ai nói cả. Nhưng... Nhưng... Mạch Đinh vẫn chưa nghĩ thông: "Nhưng mà anh ta chỉ mới ba mươi. Sao mấy người lại gọi anh ta là chú? Không lẽ do thân phận cao?"

"Anh ta họ Phó, tên Thúc*". Lần này, Mạch Đinh hoàn toàn bị đánh bại. Cậu phát điên kêu lên: "Có người nào lại lấy cái tên chiếm tiện nghi như vậy để gây hiểu lầm cho người khác vậy chứ. Sớm biết vậy em đã đổi tên thành Gia Gia (ông nội) luôn rồi. Ai gặp cũng phải gọi em là Mạch Gia Gia (ông nội Mạch)!!"

(*Bên Trung người ta để tên riêng trước danh từ chỉ người. Ví dụ như ở đây là Phó Thúc = Chú Phó – trong tiếng Việt. Từ đầu truyện mình vẫn nghĩ tác giả chỉ dùng theo nghĩa thông thường như vậy nên mình đã chuyển thẳng sang nghĩa thuần Việt là "chú Phó". Đến chương này, tác giả đã giải thích rõ ràng nên bắt đầu từ đây, "chú Phó" sẽ để nguyên là "Phó Thúc" nhé ^^)

"Tùy em muốn đổi thế nào thì đổi".

"Nhưng sao anh ấy lại cố tình không gặp em?"

"Anh nói rồi. Anh ta không nói chuyện với người có IQ thấp hơn đám nhóc mười tuổi".

"Tại sao?". Mạch Đinh không có ý định buông tha. Cậu không tin chuyện đó. Nhìn kiểu gì cũng có thể thấy được An Tử Yến đang kiếm chuyện trêu chọc cậu.

"Khoảng cách thế hệ".

Lòng tự ái của Mạch Đinh không thể nào tiếp nhận được cách nói chuyện của An Tử Yến! Cậu phải tự mình hỏi Phó Thúc. Cậu muốn Phó Thúc vạch trần câu nói dối của An Tử Yến. Phó Thúc nổ máy quay đầu xe, đang chuẩn bị rời đi thì Mạch Đinh chạy lên phía trước, gọi với: "Đợi đã. Tôi muốn hỏi tại sao anh lại cố tình tránh mặt tôi?". Có thể có nỗi khổ gì? Ví dụ như cậu và người thân đã mất hoặc mối tình đầu của anh ta giống nhau. Cho nên...

Phó Thúc vẫn phong thái lịch sự như lúc đầu. Khí chất toát ra cũng không phải đóng kịch. Anh ta dùng thái độ ôn hòa trả lời câu hỏi của Mạch Đinh: "Gặp cậu cũng có chút khó khăn. Tôi không giỏi nói chuyện với những người có IQ thấp hơn đám nhỏ mười tuổi". Dứt lời, anh ta lái xe đi. Mạch Đinh kinh ngạc nhìn về nơi xa. Thì ra An Tử Yến không nói dối. Cái gì mà không bằng đám nhỏ mười tuổi! Ai có IQ thấp hơn bọn nó! Có lầm không vậy? Lòng tự ái của Mạch Đinh được dịp dâng lên rồi.

Chần chừ một lúc Mạch Đinh mới nhớ phải đến phòng marketing đưa tài liệu. Tạm gác lòng tự ái sang một bên, cậu cùng An Tử Yến đứng đợi thang máy. Nhưng thang máy đang bị chiếm dụng rồi. Chờ mãi vẫn không thấy xuống. Cậu nói: "Chúng ta leo cầu thang đi. Anh lên tầng bảy cũng đâu cao lắm". An Tử Yến thể hiện thái độ phiền phức nhưng vẫn đi về phía cầu thang bộ. Trong đường cầu thang bộ yên tĩnh vang lên tiếng công tắc bật đèn, Mạch Đinh suy nghĩ một hồi lâu: "An Tử Yến, anh nói em có nên học tập Vương tổng không? Lúc bình thường thì dáng vẻ thoải mái. Nhưng đôi lúc lại để lộ ra một loại khí chất. Như vậy sẽ không ai dám coi thường em nữa. Cả Phó Thúc và anh cũng vậy".

An Tử Yến phát ra một tiếng cười lạnh: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như...". Mạch Đinh bước chậm. Dừng lại trên một bậc tam cấp, nhanh chóng tìm được phương pháp: "Ví dụ như sau này anh còn dám chỉnh em hoặc bắt nạt em, em sẽ giận thật. Anh sẽ bị dọa. Sau này hẳn phải tôn trọng em đi. Trước tiên phải lấy anh làm thí nghiệm, xem có hiệu quả không".

"Làm gì thì bị coi là bắt nạt em?"

"Kiểu như đẩy đầu em. Mắng em có khuyết tật về đầu óc gì đó".

An Tử Yến cũng dừng bước. Xoay người lại. Bước xuống hai bậc đứng trước mặt Mạch Đinh. Đưa tay đẩy đẩy đầu cậu: "Thần kinh".

"An Tử Yến!". Mạch Đinh trợn trừng hai mắt. Phải thể hiện khí chất! Tức giận! Phải tức giận! An Tử Yến rất có hứng thú nhìn biểu cảm trên mặt Mạch Đinh. Cậu đang cố thể hiện cơn tức giận. Nhìn kiểu này, Mạch Đinh giống đối tượng bị thí nghiệm hơn đấy.

"Anh đừng dùng cái gương mặt đó mà nhìn em".

"Mặt nào?". An Tử Yến cố ý tiến đến gần hơn. Mạch Đinh cố gắng phí sức rồi. Cậu đột nhiên ôm ngang hông An Tử Yến: "Tại sao em lại không thể giận anh được. Lạ quá đi".

"Thả tay ra".

Anh hại em mất hết danh dự. Anh để người khác nghĩ em là chó. Anh ở trong thang máy đặt cái tay lạnh như băng của mình vào người em. Anh lừa em vào phòng có đầy đồng hồ báo thức... Rõ ràng anh đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với em. Nhưng tại sao em lại ngốc nghếch như vậy? Tại sao em lại không có cách nào để giận anh được?

Chương 73: Sự bánh trướng của khinh khí cầu

Tháng một đã bước vào trung tuần rồi. Mạch Đinh xem lịch. Cậu còn không dám tin đã tới tháng một. Nhưng sau đó cậu cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Xảy ra nhiều chuyện như vậy thì cũng đúng thật. Cậu từ một sinh viên chuyển sang giai đoạn quá độ lên nhân viên văn phòng và hoàn toàn thích nghi với công việc. Bây giờ cậu lại thấy so với trường học thì công ty thân thiết hơn nhiều.

Nếu An Tử Yến là địa ngục thì cậu có thể cảm nhận được địa ngục còn gần gũi hơn thiên đường.

Qua tháng là sang năm mới rồi. Mong muốn mọi việc sẽ được như dự định. Cậu ngồi trước bàn. Lật cuốn số ghi nhớ ra. Nào là ngày nào đi thăm bố mẹ An Tử Yến, ngày nào đi thăm ông nội An. Cần phải mua thứ gì cho năm mới.... Cậu càng nghĩ càng thấy hài lòng. Mùa xuân năm nay cậu mong rằng sẽ thật vui vẻ. Bởi vì đó là ngày lễ quý giá của Mạch Đinh mà. Mạch Đinh chính là mong đợi chiếc khinh khí cầu không ngừng bành trướng. Càng lúc càng lớn hơn. Cứ như vậy mà nổ tung.

Nửa đêm, di động của An Tử Yến trong bóng tối gào thét rung lên. An Tử Yến nheo mắt sờ sờ tìm kiếm. Đang muốn tắt thì hắn ngừng lại vại giây rồi nhận cuộc gọi: "Vâng?"

"Sao vậy?". Mạch Đinh bị đánh thức lên tiếng hỏi. Đợi hắn trả lời nhưng chẳng qua hẳn chỉ yên lặng cùng màn hình điện thoại phát sáng trong đêm. Mạch Đinh mở đèn phía đầu giường. Dần thích ứng với ánh sáng rồi cậu mở hẳn mắt ra. Lòng cậu không khỏi xao động. Từ phía ngực lên trên, Mạch Đinh nhìn thấy những biểu cảm ít xuất hiện trên gương mặt An Tử Yến. Mạch Đinh chỉ duy nhất nhìn thấy một lần. Đó đã rất lâu rồi. Lần đó cậu vì lấy lòng Ngô Hinh, mẹ của An Tử Yến mà đã tự lái xe về nhà rồi gặp tai nạn.

An Tử Yến vén chăn lên, gió lạnh lùa vào cơ thể. Nhưng dường như hắn không cảm nhận được. Một bên đi thay quần áo, một bên ném quần áo đến chỗ Mạch Đinh: "Dậy, chúng ta vào bệnh viên". Giọng nói của hắn nghe bình thản như thế. Không hề lẫn tâm tình vào trong.

"Ai vào viên?". Mạch Đinh lo lắng đề phòng hỏi. Thật ra cậu không muốn hỏi vì cậu sợ biết được câu trả lời.

"Ông nội".

Mạch Đinh siết chặt tay. Cậu cũng vội vội vàng vàng thay quần áo. Đi theo An Tử Yến xuống lầu. An Tử Yến lái xe rất nhanh. Mạch Đinh nhìn chằm chằm vào những cảnh vật đang lướt nhanh qua mắt cậu. Không ai còn lòng dạ nào mà nói chuyện, cũng như không còn lòng dạ nào mà an ủi đối phương. Có đôi lúc vài lời an ủi lại để lộ ra thứ mạnh mẽ giả dối. Bàn tay Mạch Đinh lạnh như băng. Mới đây gặp ông nội, rõ ràng là rất tốt. Nhưng trong lòng cậu hiểu rõ. Cơ thể ông nội không tốt. Lúc cậu và An Tử Yến mới quen nhau, An Tử Yến vì ông nội nhập viên cũng đã mất tích một thời gian. Lần đó cậu và hắn cãi nhau. Cậu còn chuyển trường nữa. Tại sao bây giờ lại luôn nhớ về những chuyện không vui? Ông nội đã nuôi nấng An Tử yến từ tấm bé. Thời gian ông chăm sóc An Tử Yến nhiều hơn bất cứ ai. Tình thương ông dành cho hắn không biết nói sao cho đủ. Lúc đó cậu chỉ biết đau cho bản thân. Thật sự có từng nghĩ cho tâm trạng của An Tử Yến không?

Lúc đó, tình cảm của cậu còn rất non nớt. Lúc An Tử Yến cần người ở bên nhất thì cậu lại bỏ đi. Lần này, Mạch Đinh tuyệt đối không đi đâu cả. Cứ cho là An Tử Yến mắng cậu, đuổi cậu thì cậu cũng không quan tâm.

Đến bệnh viện, hai người họ chạy thẳng đến phòng bệnh của ông nội. Đẩy cửa vào thì An Tấn và Ngô Hình đã ở bên trong rồi. Phó Thúc đứng ở một góc căn phòng. Ông nội An nằm trên giường. Trông không khác thường ngày là bao. Nhìn thấy An Tử Yến và Mạch Đinh đến, ông trách cứ An Tấn: "Sao lại gọi Tử Yến và Tiểu Đinh đến? Đã hơn nửa đêm rồi. Anh không sợ con trai anh mệt nhưng tôi sợ cháu trai tôi mệt".

"Ông nội". Mạch Đinh đi đến bên giường: "Ông không sao chứ? Đừng làm cháu sợ".

Ông nội rất có tinh thần: "Không sao. Là bọn nó sợ hãi quá thôi. Không nên đưa ông vào đây. Ông không quen ở đây". Ông quay lại nói với Phó Thúc: "Nhanh làm thủ tục xuất viện cho tôi". Phó Thúc không lên tiếng. Bình thường anh đều nghe theo lời của ông nội An. Nhưng bây giờ nét mặt lại lộ chút khó xử.

An Tử Yến nhíu mày: "Trước hết ở lại bệnh viện đã. Xem bác sĩ kiểm tra cụ thể rồi nói sau".

"Ông không sao".

"Bây giờ mà ông còn nói không sao". An Tử Yến mạnh mẽ nói. Ông nội hết cách, vẻ mặt mất hứng: "Tiểu Mạch, bây giờ ông không làm chủ được rồi".

"Cháu giúp ông nói với anh ấy. Nếu ông thấy buồn quá thì ngày nào cháu cũng đến thăm ông". Mạch Đinh cười nói. Chỉ báo động giả thôi chứ hắn dễ gì nghe. Tự trách ý tưởng mới rồi của mình quá không ổn.

"Là cháu nói đấy".

"Cháu có lúc nào lừa ông đâu".

Mạch Đinh cùng Ngô Hinh ở lại phòng bệnh chăm sóc ông nội. Phó Thúc, An Tấn và An Tử Yến ra ngoài đợi kết quả kiểm tra. Không biết bao lâu, bác sĩ gọi họ lên văn phòng. Ông lắc đầu: "Tình trạng của bệnh nhân như thế nào hẳn mọi người cũng đã rõ. Gia đình nên chuẩn bị tâm lý. Bệnh nhân có thể chỉ còn ít thời gian. Nói không chừng...". Ông còn chưa nói xong đã bị An Tử Yến nắm lấy cổ áo nhấc lên: "Ông nói cái gì? Kiểm tra lần nữa cho tôi". An Tấn cố gắng kéo hắn ra: "An Tử Yến, mau buông ra". An Tử Yến buông lỏng tay, trầm mặc. Bác sĩ bị doạ đến mức nói không thành lời. Phó Thúc hỏi: "Bác sĩ, không có cách nào nữa sao? Bao nhiêu tiền chúng tôi cũng có thể chi trả. Nếu như phẩu thuật, tỉ lệ thành công là bao nhiêu?".

Bác sĩ lắc đầu: "Dù gia đình có đưa ra nước ngoài thì cũng như vậy thôi. Trừ phi có kỳ tích. Nếu không... Trước mắt chỉ có thể nằm viện trị liệu. Tận lực kéo dài mạng sống cho bệnh nhân. Thời gian này mọi người nên chăm sóc ông ấy thật tốt".

Phó Thúc siết chặt tay, không muốn tin sự thật này. An Tấn cũng nói: "Có thể phiền ông cho tôi tất cả kết quả kiểm tra không? Tôi muốn đưa cho các bệnh viên khác xem thử".

"Được. Tâm trạng của mọi người tôi có thể hiểu. Nhưng tôi hy vọng mọi người có thể xem xét tình hình rồi tiếp nhận sự thật này". Dứt lời, khuôn mặt vô cảm của An Tử Yến ngẩng lên nhìn chằm chằm vào ông. Ông lại không nói được nữa rồi. An Tố vừa chạy đến cửa đã nghe rất rõ ràng lời nói của bác sĩ. Cô không còn chút sức lực nào nữa. Chỉ còn có thể xoay người hướng đến phòng bệnh. Nhưng lúc đến nơi, cô lại phát hiện bản thân không đủ dũng khí để bước vào. Cô đành ngồi trên băng ghế đợi bên ngoài.

Sau khi mọi người ra khỏi phòng bác sĩ, An Tấn âm trầm nói: "Chuyện này tạm thời đừng nói cho ông nội biết. Trước mắt chưa thể xác định tuyệt đối. Nói không chừng là chẩn đoán sai". Ngay đến lời nói của chính mình cũng chẳng thể an ủi được gì: "Đừng khiến cho ông nội thêm bận tâm. Nói ông chẳng qua là bệnh vặt thôi. Sẽ được xuất viện sớm".

"Vâng". Phó Thúc gật đầu. An Tấn nhìn về phía An Tử Yến đang im lặng: "Con cứ đi làm bình thường. Sau khi tan việc thì đến. Chúng ta thay phiên chăm sóc ông. Bất quá nếu tối nào con cũng đến thì không chỉ cơ thể ông không chịu được, mà sẽ còn bị ông nghi ngờ đấy". An Tử Yến không nói gì, chỉ đi về phía trước. An Tấn ở phía sau quát: "Ông nội hiểu anh nhất. Không lẽ anh muốn cho ông anh thêm nặng lòng. Để cho ông nội suốt ngày phải lo lắng cho anh à?".

"Biết rồi".

Mạch Đinh vẫn vui vẻ nói chuyện với ông nội An. An Tố đi vào. Ông nội lại bắt đầu trách cứ Ngô Hinh: "Sao ai cũng đến vậy? Mấy người thích chơi đùa con cái quá nhỉ?"

"Ông nội, cháu là lo lắng cho ông. Ông không sao thì tốt rồi. Tốt rồi". An Tố nói. Mạch Đinh nhìn cô. Dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày không còn nữa. Chẳng qua chỉ nhìn về phía ông nội mà mỉm cười.

"Ông muốn ăn cái gì, cháu mua cho ông".

"Đã trễ thế này rồi, ăn uống gì nữa".

"Vậy ông muốn ăn cái gì thì nói cho cháu biết ngay nhé".

Chương 74: Bất kì ai cũng không ngăn được

An Tấn cùng mọi người bước vào. Ông nội nhìn một lượt rồi lên tiếng: "Mấy đứa về nghỉ ngơi sớm đi. Tới chăm ông lão này làm gì? Ngày mai không phải đi làm à? Mấy đứa chưa muốn ngủ những tôi muốn ngủ". An Tấn gật đầu. An Tử Yến ngồi xuống ghế salon trong phòng bệnh: "Bây giờ lái xe về rất phiền phức. Tối nay cháu tạm thời ở đây".

"Ở đây kiểu gì? Vớ vẫn". Ông nội nói.

"Bệnh nhân nên nghỉ ngơi sớm một chút. Cháu sẽ theo dõi".

An Tấn nhìn An Tử Yến một lúc rồi lại quay sang ông nội: "Bố. Muộn rồi. Tất cả mọi người cũng mệt. Để nó lái xe về con không yên tâm". Ngô Hinh cũng lên tiếng: "Đúng rồi đó bố. Bố không cần lo lắng cho nó. Cứ nghỉ ngơi cho tốt mới là quan trọng". Mạch Đinh gật đầu: "Cháu với An Tử Yến ngủ trên ghế được rồi. Với cả ở đây cũng gần công ty hơn".

Ông nội không nói lại mọi người. Chỉ có thể bất lực: "Chỉ đêm nay thôi đấy". Ngô Hinh cố kéo An Tố không chịu rời đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba người. Mạch Đinh đặt gối ngang lại cho ông nội nằm xuống. Kéo chăn lên. Ông nội tiếp tục than thở: "Ông có cảm giác mình trở thành người thực vật rồi".

"Đừng nói gở. Ông nội, ông mau ngủ đi. Ông không ngủ thì chúng cháu cũng không dám ngủ đâu".

"Được, được".

Người ta càng già thì sẽ càng giống một đứa trẻ. Ông nội nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. An Tử Yến vẫn ngồi yên trên ghế. Mạch Đinh nói nhỏ: "Thật may ông nội không sao. Chúng ta cũng nghỉ sớm thôi. Mai còn phải đi làm".

"Em ngủ trước đi".

Mạch Đinh nghe lời nằm xuống ghế. Cố gắng chừa chỗ thật nhiều cho An Tử Yến. An Tử Yến tắt đèn rồi quay lại ghế ngồi như cũ. Đầu gối của Mạch Đinh có thể chạm vào phần lưng của An Tử Yến. Căn phòng quá tối, cậu không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của An Tử Yến. Rồi rất nhanh, rất nhanh cậu chìm vào mộng đẹp. Đến khi cậu tỉnh dậy, cậu cũng không hề biết đêm qua hắn đã không ngủ chút nào. Phó Thúc đi tới, nói với An Tử Yến: "Ở đây giao cho tôi là được rồi. Cậu đi làm đi".

"Được".

Vẻ mặt của mọi người là sao? Tối qua An Tố cũng vậy. Vì quá mệt mỏi sao? Ngồi lên xe, Mạch Đinh thắt dây an toàn: "Tối qua thật sự làm em sợ muốn chết. Ông nội không sao là tốt rồi. Chắc mấy hôm nữa sẽ được xuất viên. Em còn muốn năm mới sang chơi với ông. An Tử Yến, anh nói xem em nên mua gì cho ông? Mong ông không doạ em như lần trước. Chúng ta ở nhà ông nội chơi mấy ngày...". Mạch Đinh biết ông nội không sao nên ngồi bên cứ thao thao bất tuyệt. An Tử Yến đột nhiên đạp thắng xe: "Đừng nói nữa!". Mạch Đinh ngẩn cả người, nhìn chằm chằm An Tử Yến. Không hiểu sao hắn lại tức giận. An Tử Yến lắc đâu: "Xin lỗi. Không có gì đâu".

Quá khác thường. An Tử Yến quá khác thường.

"Có phải anh có chuyện gì giấu em không?"

An Tử Yến nhìn về phía Mạch Đinh. Hắn không muốn nhìn thấy Mạch Đinh bị tổn thương. Nhưng hắn cũng biết cậu tuyệt đối không hy vọng hắn giấu cậu. An Tử Yến nắm chặc tay lái: "Ông nội,... Không còn được bao lâu nữa". Nhất định là cậu đang nghe nhầm. Nhất định là An Tử Yến nói sai rồi. Nụ cười trên mặt cậu tắt đi. Vài phút trôi qua có lẽ khoảng thời gian rất dài. Mạch Đinh ôm tay áo An Tử Yến: "Anh nói bậy. Anh nói bậy. Đừng có lừa em. Đừng có nói như vậy!!". Cánh tay bị Mạch Đinh kéo từ từ buông lỏng ra. Nước mắt Mạch Đinh rơi trên tay hắn.

An Tử Yến không trả lời cũng không nhìn Mạch Đinh. Nếu nói cậu đừng khóc mà cậu không khóc nữa thì có lẽ An Tử Yến sẽ nói. Nhưng trong chuyện này, lời nói của An Tử Yến cũng không thể ngăn được dòng nước mắt kia.

"Có phải bác sĩ nói sai rồi không? Ông nội nhìn rất ổn mà. Chúng ta đưa ông đến bệnh viện khác đi. Hơn nữa, trên thế giới cũng bị bệnh rồi có kì tích mà. Kì tích sẽ xuất hiện trên người ông nội đúng không?". An Tử Yến đưa tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng trào ra của Mạch Đinh.

"Anh không tin đúng không?"

"Anh rất muốn tin. Mạch Đinh. Anh rất muốn tin".

Mạch Đinh cố nén nước mắt. Nếu như cậu vì ông nội mà làm loạn lên thì trong lòng An Tử Yến còn khổ sở hơn cậu gấp nhiều lần. Cậu khóc, là muốn dùng vết thương nghiêm trọng nhất của An Tử Yến chữa trị cho cậu sao? An Tử Yến đã dỗ dành cậu nhiều lần rồi. Nếu như lần này còn muốn hắn dỗ dành. Chẳng phải cậu quá đáng lắm sao?

"Nhất định sẽ có kỳ tích xuất hiện". Giọng nói của Mạch Đinh chưa bao giờ kiên định như vậy.

Trong công ty, rất nhiều đồng nghiệp đều có thể phát giác tâm trạng Mạch Đinh đi xuống. Nhưng cậu vì An Tử Yến mà khống chế nước mắt. Còn hắn luôn biết cách để tình cảm ở chỗ sâu nhất. Ai cũng không thể phát hiện điều bất thường từ hắn. Mỗi ngày họ đều đến bệnh viện nhưng ông nội không cho phép họ ngủ lại. Mạch Đinh sẽ luôn vui vẻ hỏi về chuyện ngày xưa của ông nội. Cậu thật sự rất cố gắng để cho bản thân mình vui vẻ. Một bên nghe ông nội kể chuyện, một bên cắn chặc môi dưới run rẩy. Có nhiều lần, cậu cảm thấy mình sắp không chống đở được nữa. Cậu sẽ khóc toán lên. An Tử Yến luôn đứng bên cạnh cậu. Nói rất ít. Đôi lúc sẽ nhìn những dụng cụ duy trì mạng sống của ông nội. Nếu phát hiện có điều gì bất thường, hắn sẽ đi tìm y tá ngay. Các thể loại sách hắn đọc bây giờ đều đổi sang sách y học.

Nhưng trong số họ, không ai có thể ngăn cản được bệnh tật

Ông nội càng lúc càng ốm yếu. Tình trạng thân thể ngày một kém. Thậm chí còn cần có người đỡ mới có thể rời giường được. Giờ làm việc của An Tử Yến thay đổi. Mạch Đinh cũng rất muốn đi cùng hắn nhưng giờ hắn như kiểu sinh hoạt luôn ở công ty. Bệnh viên sớm đã trở thành nơi không thể chịu đựng được nữa. Mà An Tử Yến cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng Mạch Đinh cố kiềm nén cảm xúc mà phải cố gượng cười.

Mười giờ sáng, An Tử Yến nhận được tin nhắn của An Tấn. Tất cả bệnh viện xem qua kết quả kiểm tra đều có chung một kết luận. Mặt mày An Tử Yến vô cảm thu tay về. Hắn đứng lên rời khỏi phòng làm việc. Mạch Đinh đi từ phòng marketing về đụng phải An Tử Yến: "Anh qua đó hả?"

"Ừ".

"Em cũng...".

"Em cứ nghỉ ngơi đi. Sau khi tan việc đừng tới nữa".

Quản lý Thôi bước ra từ thang máy khác. Nhìn thấy An Tử Yến thì hừ lạnh một tiếng: "Sao? Mới đến chưa lâu đã mệt rồi à? Vừa nghe Vương tổng nói trong nhà cậu có người bị bệnh. Nếu không muốn làm thì có rất nhiều người đống ý thay chỗ của cậu. Như vậy cậu vừa được nhận lương cao, vừa không phải làm. Thoải mái quá còn gì. Coi như nhà có người chết thì cậu cũng không nên làm việc cái kiểu đấy đi". An Tử Yến lạnh lùng quan sát quản lý Thôi. Đột nhiên hắn tóm lấy cổ áo ông, áp ông sát tường. Nếu An Tử Yến đánh quản lý Thôi ở công ty thì cho dù là Vương tồng cũng không thể giúp gì cho hắn. Nhưng Mạch Đinh không quan tâm An Tử Yến có bị đuổi việc hay không. Bây giờ An Tử Yến vẫn còn chưa bộc phát. Nói không chừng sẽ đánh quản lý Thôi đến tàn phế. Mà cũng có thể là chết luôn. Hậu quả đó Mạch Đinh không dám nghĩ. An Tử Yến giơ tay lên. Mạch Đinh lớn tiếng: "An Tử Yến! Bình tĩnh một chút! Em xin anh bĩnh tĩnh đi mà!". Giọng nói của Mạch Đinh dường như kéo lý trí An Tử Yến trở lại. Hắn buông quản lý Thôi ra. Đi vào thang máy. Sắc mặt quản lý Thôi trắng bệch. Vừa rồi ông nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt của An Tử Yến. Đó chính là ánh mắt muốn đưa ông vào chỗ chết.

Chương 75: Mạch Đinh tin vào kỳ tích

Tối. Mọi người trong phòng dần rời đi, không muốn quấy rầy ông nội nghỉ ngơi. Ông nội đột nhiên mở mắt: "Tử Yến, Tiểu Đinh. Hai đứa tối nay ở lại. Ông có lời muốn nói với hai đứa".

"Vâng".

Mạch Đinh ngồi bên mép giường: "Ông nội, có phải ông còn chuyện gì đặc sắc thời xuân xanh muốn kể cho cháu nghe phải không?". Ông nội lắc đầu, nhắm mắt lại: "Tiểu Đinh, không cần giả vờ nữa. Đứa ngốc cũng có thể nhìn ra ông sống không được bao lâu nữa".

"Ông nội". Dường như An Tử Yến đang trách lời nói của ông.

"Gần đây không chỉ có hai đứa. Nửa đêm An Tố cũng lén đến đây. Tiểu Tư và bạn bè của cháu bình thường không thấy cũng đến thăm ông. Tối hôm qua ông nghe Phó Thúc quỳ gối bên cạnh giường mà khóc. Kể từ lúc mười tuổi đưa nó về từ cô nhi viện, ông chưa từng nhìn thấy nó khóc. Bây giờ đã ba mươi rồi lại khóc không khác gì một đứa trẻ. Tử Yến, nếu ông đi rồi, ông lo nhất là cháu không có cách nào chấp nhận được. Cho nên Tiểu Đinh, ông già này muốn đưa ra một yêu cầu vô lý. Sau khi ông đi rồi, nhất định phải ở bên cạnh Tử Yến. Phải cứu nó. Lời nói của cháu có thể làm được".

"Ông nội, ông đừng nói nữa". An Tử Yến có chút tức giận. Ông nội cười: "Anh quản được tôi à?". Mạch Đinh đã khóc đến mức không thở được. Cậu nắm chặt tay ông nội: "Ông ơi, ông nghe lời An Tử Yến đi. Đừng nói những lời không hay nữa. Ông sẽ vượt qua mà. Kiên trì một chút nữa thôi".

"Ông đây đã không còn muốn kiên trì nữa". Ông nội mở mắt lần nữa. Khó khăn quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn theo ánh trăng trên bầu trời đêm: "Hai đứa đều lớn cả rồi. Tử Yến vì có cháu mà rất hạnh phúc. Ông nội ghen tỵ lắm đó. Ông nội muốn gặp bà. Muốn theo chăm sóc bà ấy". Ông đưa tay trái lên, An Tử Yến đi tới nắm lấy. Ông nội nói tiếp: "Tử Yến, ông nội muốn ích kỉ một lần. Ông cô đơn quá rồi". An Tử Yến cúi người nhìn ông: "Cháu sẽ cứu sống ông. Không cho phép ông đi đâu cả. Ông có nghe không ông nội? Cháu sẽ không để ông đi đâu hết".

"Thật giống một đứa trẻ mà. Ông nội thấy cô đơn mà anh không đau lòng à? Tiểu Đinh, cháu cũng nói gì đi. Ai da, Tiểu Đinh, chăn giường gì cũng bị cháu khóc ướt một nửa rồi. Còn muốn để ông ngủ không đây".

"Ông, ông, ông nội ơi...". Mạch Đinh vừa khóc vừa nức nở. Không nói rõ một câu nào. Thỉnh thoảng lại thút thít: "An Tử Yến sẽ cứu sống ông".

"Ngay đến cháu cũng không nghe lời ông sao? Đúng rồi, đem cuốn album ảnh đến cho ông. Ông không đứng nổi nữa, đột nhiên muốn xem nó".

"Ngày mai cháu sẽ mang đến cho ông. Ông ngủ đi đã. Đừng nói những chuyện này nữa".

"Được rồi. Nhưng mà Mạch Đinh còn khóc lớn như vậy thì ông không ngủ được đâu".

Mạch Đinh che miệng thút thít đợi đến khi ông ngủ hẳn. Hai người họ ra khỏi phòng bệnh. Mạch Đinh cầm tay An Tử Yến đánh lên người mình: "Sao lại không đau. Chuyện này nhất định là nằm mơ đúng không?". An Tử Yến hung hăng ôm lấy Mạch Đinh: "Ừ, là mơ". Bất kể là An Tử Yến ôm chặc đến thế nào, Mạch Đinh cũng không cảm nhận được cơ thể cậu đau đớn. Bởi vì lồng ngực cậu đã quá đau rồi.

Sáng hôm sau, An Tử Yến đến ngôi nhà gỗ nhỏ kia lấy cuốn album đến cho ông nội. Tâm trạng ông vui vẻ lật lật cuốn album. Đắm chìm trong những kỉ niệm trước đây. Đã rất lâu rồi ông không xem nó. An Tố đi tới: "Ông nội, cháu mua món ông thích ăn nhất đến rồi".

"Đáng tiếc khẩu vị ông không tốt. Mấy đứa đừng cứ suốt ngày ở đây. Đi làm đi. Tử Yến cũng thật là. Nếu ông đi, ông sẽ thông báo cho mấy đứa tới".

Giọng điệu An Tử Yến bực bội: "Nếu ông cứ nói như vậy, cháu sẽ giận đấy". An Tố giúp ông nội đặt album xuống: "Chúng cháu nghe lời ông. Trừ phi ông khoẻ thì chúng cháu sẽ đi. Nếu ông đau lòng cho chúng cháu thì phải dưỡng bệnh thật tốt". Cô đưa muỗng cháo đặt ở khoé miệng thổi bớt nóng cho ông nội.

"Có y tá rồi. Mấy cô đó làm việc chuyên nghiệp hơn mấy đứa. Không cần mấy đứa. Y tá ở đây biết nghe lời. Haizz, ông già rồi. Sớm muộn gì cũng phải đi. Suốt ngày ở bệnh viên làm gì. Tử Yến, ông muốn đến thăm mộ bà nội". Nghe ông nội nói vậy, An Tố không đồng ý: "Gần đây nhiệt độ hạ thấp, lại còn thường xuyên có mưa. Nếu ra ngoài rồi bị cảm thì sao? Đợi ông khoẻ hơn đã". Ông nội không nói thêm gì nữa. Nhìn ra phía bầu trời bên ngoài cửa sổ. Có chút gì đó đau thương. Một hồi lâu sau An Tử Yến mới lên tiếng: "Đợi thời tiết tốt lên cháu sẽ đưa ông đi. Nhưng với điều kiện mấy ngày nữa nhất định phải tịnh dưỡng thân thể thật tốt. Nếu không thì không đi đâu hết".

An Tố nhìn An Tử Yến. Ông nội nhếch miệng, động đến những nếp nhăn trên khuôn mặt: "Tiểu tử anh đừng có lừa tôi đấy".

Năm mới sắp đến, ai nấy đều mong muốn về quê hương, về với người thân. Xuyên qua những con đường thành thị. Bầu trời xám xịt cũng không làm ảnh hưởng đến bước chân của họ. Cho dù hương vị mỗi năm càng ngày càng nhạt. Bữa tiệc đầu xuân càng lúc càng không có gì đặc sắc, mọi người vẫn khát vọng giây phút đoàn tụ.

Phòng bệnh của ông nội dường như không còn vắng lạnh nữa. Bất giác có nhiều người nghe ngóng tin tức đến thăm thường xuyên. Nào là bạn bè, cấp dưới, bạn đánh cờ,... Cuộc đời ông như được kể lại hoàn chỉnh trong một tháng ngắn ngủi ấy. Đợi người trong phòng bệnh dần rời đi, ông sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ ánh mặt trời rọi vào. Mẹ Mạch Đinh nhịn không được lau đi dòng nước mắt. Không nên khiến Mạch Đinh lo lắng cho mình, chăm sóc ông nội quan trọng hơn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy ông nội hết hy vọng rồi. Nhưng Mạch Đinh không tin. Cậu đang đợi kì tích. Cậu nguyện nhận bất cứ giá nào để đổi lấy kì tích đó.

Vài ngày trước đêm giao thừa, bầu trời quang đãng hơn hẳn. Ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây rơi xuống, men theo đường thẳng chiếu rọi vào phòng bệnh. Ánh nắng không chỉ mang đến sự rực sáng, tinh thần ông nội hôm nay cũng khởi sắc hơn nhiều. Thậm chí không cần ai đỡ ông cũng có thể tự ngồi dậy. Ông dùng giọng không thể từ chối để yêu cầu Phó Thúc mặc cho ông bộ vest trong ngày kết hôn năm đó. Tuy đã nhiều năm nhưng nó vẫn như xưa. Chỉ có điều thân thể ông nội đã gầy đi rất nhiều, không còn vừa vặn với bộ đồ nữa.

Mạch Đinh đẩy xe lăn đến. An Tử Yến bế ông ngồi lên xe. Ông nội nghiêng đầu nói với Phó Thúc: "Để Tử Yến và Mạch Đinh đưa tôi đi là được rồi. Tối tôi sẽ về".

"Vâng".

Chương 76: Kỳ tích là gì?

Thời gian này ở nghĩa trang ngoài bọn họ ra thì không còn người nào khác nữa. Chỉ có những tấm bia mộ cô độc đứng đó. Ông nội ôm bó hoa khó khăn rời chiếc xe lăn. Mạch Đinh có ý đỡ ông nhưng ông lại từ chối. Ông đứng lên, đặt bó hoa thật đẹp trước bia mộ. Ông ngồi xuống, nhìn lên tấm ảnh thời trẻ của bà nội trên tấm bia. Vươn từng ngón tay miết lên khuôn hình đó: "Tú, bà xem tôi đã già như thế này. Bà vẫn xinh đẹp như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Tử Yến, tôi đều nhớ đến bà. Đôi mắt hai người quá giống nhau. Tôi được nhìn thấy đám trẻ trưởng thành, có phải bà rất ganh tị không? Ai bảo bà đi quá sớm làm gì? Tú à, những năm này, tôi rất nhớ bà. Thật sự rất nhớ bà...". Nước mắt ông nội lăn qua từng nếp nhăn, rơi xuống mặt đất.

Cho đến tận bây giờ, Mạch Đinh chỉ nghĩ ông nội là ông nội mà thôi. Chưa từng suy nghĩ ông cũng là một người đàn ông. Chưa từng nghĩ đến tình yêu của ông. Không có tình cảm hay già rồi không cần tình yêu nữa? Chỉ có thể đứng nhìn người mình yêu ra đi thì sẽ có cảm giác gì? Ông nội đã kể cho Mạch Đinh nghe rất nhiều chuyện quá khứ. Nhưng ông chưa từng kể về chuyện của bà nội. Có lẽ hồi ức đó chỉ thuộc về ông và bà mà thôi.

Ông nội ngồi đó hơn hai mươi phút rồi bắt đầu ho khan, An Tử Yến bước đến đỡ ông: "Đã trễ rồi, nên về thôi".

"Ông muốn đi dạo một chút. Sức khoẻ hôm nay cũng không tệ lắm. Cứ như vậy mà về thì thật đáng tiếc. Mấy anh không đồng ý thì tôi nằm đây với vợ tôi".

"Ông muốn đi đâu nữa?"

"Nơi nào cũng được. Chỉ cần không phải bệnh viên là được".

Mạch Đinh đi phía sau đẩy ông nội ngồi trên xe lăn không ngừng nói chuyện. Hai người chỉ nói những chuyện vui vẻ, không ai nhắc đến cái chết. Nếu thích chỗ nào, ông sẽ bảo An Tử Yến dừng lại. Ông nội biết thời nay có rất nhiều phương tiện hiện đại. Mạch Đinh cũng biết người đi trước có nhiều truyền thống. Ngày hôm nay ông nội rất có sức sống, dường như không hề có dấu hiệu bệnh tật nào trên cơ thể ông.

Một ngày bình yên cứ trôi qua với ba con người ấy như vậy.

Mạch Đinh thật sự rất vui bởi vì sức khoẻ lúc này của ông nội.

Nhưng, Mạch Đinh không đợi kỳ tích. Kỳ tích không phải thứ dễ dàng chờ đợi mà có được.

Hôm sau, bệnh tình của ông nội đột nhiên có chuyển biến xấu. Người ta lúc sắp ra đi dường như sẽ biết rõ điều đó. Lúc trước xem ti vi cứ nghĩ rằng đều do đạo diễn sắp đặt. Bây giờ Mạch Đinh mới biết tất cả đều là sự thật. Ông nội gọi tất cả mọi người vào phòng bệnh. Ngay đến nói chuyện ông cũng phải dùng rất nhiều sức. Mắt ông lờ mờ, nhìn chăm chăm lên trần nhà: "Cũng đến lúc rồi". An Tố không cam lòng, nhào lên người ông. Cô ôm chặt ông, gào khóc: "Ông ơi, cố thêm chút nữa. Cháu xin ông. Ông có thể mà".

"An Tố à, cháu thật là. Ông nội muốn đi rồi".

"Không! Cháu không muốn!".

"Để ông nói xong lời cuối đã. An Tố, ông nội thật sự rất tiếc vì không thể đợi đến ngày cháu kết hôn. Nếu cháu có thể sửa đổi tính tình một chút thì có lẽ đã sớm được gã đi rồi". Ông nội mỉm cười, nhưng chẳng ai cười nổi. Ông nhìn về phía An Tấn và Ngô Hinh: "Hai đứa lớn cả rồi chắc không cần tôi dặn dò gì nữa".

"Bố, con...". An Tấn muốn nói gì đó những lại không thể nói được. Bàn tay ông che lấy đôi mắt. Ngôi Hinh nước mắt dàn dụa: "Con đi tìm bác sĩ".

"Không cần. Tìm ai cũng vô dụng thôi. Trong lòng tôi hiểu rõ".

"Phó Thúc. Chuyện sau này giao cho cậu. Sau này, cậu có thể không cần vì cái lão già phiền phức này mà làm việc nữa. Cứ chăm sóc cho gia đình riêng của mình". Phó Thúc siết chặc tay, không lên tiếng. Ông nội nói tiếp. Âm thanh của ông càng lúc càng thiếu sức lực. Nhưng ông vẫn cố gắng nói tiếp: "Để tôi giao phó cho cậu một việc cuối".

"Ông nói gì tôi cũng sẽ làm".

"An Tử Yến còn quá trẻ, mong rằng sau này cậu giúp nó....". Ông nội ho khan. Phó Thúc tiếp lời: "Cho dù ông không nói cháu cũng sẽ làm".

"Vậy thì tôi yên tâm rồi". Ngón tay ông nội giật giật. Cánh tay lại không đưa lên được. Mạch Đinh chôn chân ở mép giường không ngừng khóc thút thít: "Tiểu Đinh, ông đã nói chuyện rất nhiều với cháu. Nhưng lúc này lại không có gì để nói cả. Ông nội rất thích cháu. Cũng rất vui vì người ở bên Tử Yến là cháu. Đừng khóc. Khó nhìn lắm. Bộ dạng của mấy người thật xấu. Ông nội nghĩ đến việc sắp được gặp bà nội còn rất kích động đây".

Câu nói của ông nội bắt đầu đứt quãng. Tất cả mọi người kiềm nén tiếng khóc để lắng nghe lời nói của ông. Lời cuối cùng này là dành cho An Tử Yến. An Tử Yến không đến gần giường bệnh. Hắn chỉ đứng bên của sổ. Một mực không nhìn sang bên chỗ tất cả mọi người.

"Tử... Tử Yến... Bà nội đã cho cháu mượn ông nội hơn hai mươi năm rồi. Cháu cũng nên... đem ông... trả lại cho bà. Ông biết cháu... không thích... nghe những lời sến xẩm. Lời cuối cùng này hãy để cho ông... hành hạ cháu một chút... ông nội dù có đi đến nơi nào, cũng sẽ... sẽ cùng bà nội... cũng như lúc còn sống ở đây mà... yêu cháu...".

An Tử Yến rốt cuộc cũng quay đầu lại. Có một loại biểu cảm khác hẳn trên khuôn mặt hắn. Dường như hắn sắp bị đẩy xuống vực sâu. Âm thanh của hắn so với phiến băng còn tái tê hơn: "Đừng rời xa cháu. Cháu xin ông, ông nội!".

"Không đâu...".

Ông nội mỉm cười bình thản nhắm mắt lại.Ông không nói gì nữa. Mà ông cũng sẽ không nói chuyện nữa. Mạch Đinh khẽ lay ông nội: "Mau tỉnh dậy đi, ông nội. Ông lại lừa cháu đúng không? Ông còn muốn dùng chiêu này để lừa cháu bao nhiêu lần nữa? Cháu không tin đâu. Ông giấu máy ghi âm ở đâu? Có phải ông lại nín thở không? Ông nội, ông còn lừa bao nhiêu nước mắt của cháu nữa? Lần này cũng như vậy đúng không? Mau dậy đi mà. Nếu không An Tử Yến sẽ vạch trần ông đó. Không vui đâu. Ông nội, một chút cũng không vui đâu. Ông mau tỉnh dậy mà lừa cháu đi. Tiếp tục lừa cháu đi. Mau lừa cháu đi, mau lừa cháu đi mà...". Cậu kêu la đến khan cả giọng. Cứ gào thét trong tuyệt vọng. Nhưng dù có thế nào ông nội cũng vẫn nằm im như vậy.

Ông nội nằm trên giường bệnh nhưng chỉ giống như đang chìm vào giấc ngủ. Mạch Đinh không biết phải làm sao. Cũng không biết làm gì mới đúng. Sự sống một con người rõ ràng cần đến gần mười tháng trời mới có được. Sao lại có thể ra đi vội vàng như vậy. Cậu không muốn tin ông đã ra đi. Nhưng thật sự ông đã đi rất xa rồi.

Phải làm sao đây? Ngoài trừ chấp nhận thì còn có thể làm được gì?

Đừng hỏi tại sao ông nội phải chết. Bởi vì con người, mẹ nó, chính là rồi sẽ phải chết.

Chương 77: An Tử Yến à...

An Tử Yến biến mất. Không ai biết hắn đã đi đâu. Nhưng tất cả mọi người đều không đi tìm hắn. Kể cả Mạch Đinh. An Tử Yến có lẽ cũng không chịu đựng nổi. Mạch Đinh biết. Nhất định phải để cho An Tử Yến yên tĩnh. Nếu như bây giờ đi tìm hắn, tâm trạng của cậu sẽ còn rối hơn nữa. Như vậy ngược lại sẽ khiến cho An Tử Yến phải an ủi cậu. Đối với An Tử Yến, người quan trọng nhất là ông nội. Chiếm hết phần lớn thời gian của An Tử Yến là ông nội. Người mà An Tử Yến dành tình cảm đặc biệt nhất, cũng là ông nội. Nhưng ông nội không còn ở đây nữa. Mạch Đinh sao có thể tàn nhẫn mà khiến An Tử Yến an ủi cậu cơ chứ.

Tình thân và tình yêu là hai loại tình cảm song song. Không ai có thể lấp đầy chỗ trống của người còn lại. Cũng như không ai có thể thay thế chỗ của người kia.

Cho đến ngày tổ chức tang lễ, không ai chờ đợi An Tử Yến. Cuối cùng thì điều này đối với An Tử Yến có bao nhiêu là ý nghĩa đây? Mạch Đinh vặn vest đen. Cố gắng duy trì nụ cười. Cậu hy vọng bản thân sẽ bình thường nhất mà đưa ông nội đến cuối con đường. Cậu phải cố gắng kiên cường một chút. Kiên cường để lần này không cần An Tử Yến nữa.

Tất cả những dự định năm mới vì biến cố đột ngột xảy ra mà không còn ý nghĩa nào nữa. Bầu trời âm u. Nội tâm của mọi người cũng âm trầm theo. Và dường như chỉ có mỗi ông nội là thanh thản. Ông nội nói ông muốn ích kỷ đi tìm hạnh phúc thuộc về ông. Ông không muốn mọi người quá đau buồn vì ông. Nhưng cho dù người ra đi có dùng bất cứ cách gì, cũng không thể làm an lòng những người ở lại được.

Ta đi rồi, mấy đứa đừng quá đau lòng.

Lời nói ấy nói ra thì dễ dàng. Nhưng có ai làm được? Đừng để lại chuyện khó khăn ấy cho chúng cháu chứ.

Người tham gia tang lễ dần rời đi. An Tấn vẫn tiếp tục vội vàng lo phần hậu sự. Một mình Mạch Đinh đứng thật lâu trước bia mộ. Gió thổi mạnh làm tóc cậu rối tung. Lật cả áo của cậu. Mạch Đinh nhìn vào tấm hình mỉm cười của ông nội trên tấm bia.

"Ông nội, ông cảm thấy cháu đủ dũng cảm chưa. Hôm nay cháu không khóc đấy. Nếu ông cảm thấy cháu vẫn chưa đủ dũng cảm thì hãy giúp cháu. Cháu muốn đi tìm An Tử Yến. Cháu muốn đưa anh ấy đến trước mặt ông. Nói lời tạm biệt ông". Mạch Đinh quay người đi. Cậu biết nên đến đâu để tìm An Tử Yến. Cậu giống như bị trói chặt muốn giải thoát. An Tử Yến đã từng che chắn cho cậu vô số lần. Bất luận thế nào, lần này cũng đến lượt cậu rồi.

Ngôi nhà gỗ nhỏ không biết chủ nhân đã bỏ nó ra đi. Nó vẫn yên bình như vậy mà chờ đợi. Mạch Đinh đứng ngoài cửa một hồi lâu. Cậu hít một hơi thật sâu. Đẩy nhẹ cánh cửa không hề được khoá. Cánh cửa phát ra âm thanh nặng nề. Điều đầu tiên Mạch Đinh nhìn thấy là An Tử Yến. Giống như có người dùng mũi dao sắt nhọn đâm thẳng vào tim cậu vậy. Hoàn cảnh bây giờ so với cậu tưởng tượng còn đáng sợ hơn nữa. An Tử Yến ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu hắn vùi sâu bên trong. Nghe được tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, biểu cảm có chút lúng túng nhìn Mạch Đinh: "Mạch Đinh, ông nội đâu?". Hắn phảng phất như một đứa trẻ, phảng phất không biết ông nội đã ra đi. Mạch Đinh cắn chặt môi dưới đau đớn.

An Tử Yến bướng bỉnh, ấu trĩ, tuỳ tiện, luôn mang biểu cảm xấu xa trên mặt của Mạch Đinh đâu rồi? An Tử Yến trước mặt không phải là An Tử Yến mà Mạch Đinh biết. Rốt cuộc cậu đã hiểu vì sao ông nội lại yêu cầu cậu cứu An Tử Yến. Lúc đó Mạch Đinh còn cho cái từ "cứu" này quá nghiêm trọng. Nhưng quả nhiên như ông nội hình dung. An Tử Yến không thể nào chịu đựng được chuyện ông nội qua đời. Cho dù có rất nhiều chuyện bất mãn, hắn cũng không quan tâm. Cho dù rõ ràng hắn hoàn mỹ như thế nhưng hắn cũng có nhược điểm.

Phải cứu thế nào đây? Mạch Đinh không biết cách. Không biết nói. Thậm chí không biết có nên đến gần hay không. Sự đau đớn thể hiện trên khuôn mặt An Tử Yến, cả từ trong người hắn toả ra ngoài nữa. Khiến cho không khí xung quanh cũng trở nên đau đớn giống như hắn vậy. Mạch Đinh bước lên trước một bước. Con dao đâm vào tim cậu lại càng sâu hơn. Cậu đứng trước mặt An Tử Yến, cố ý không trả lời câu hỏi của hắn: "An Tử Yến, anh nói cho em biết em phải làm sao? Anh nói gì em cũng sẽ làm. Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà. Em cũng không giáo huấn anh nữa. Có được không, An Tử Yến?". Dường như hắn không nghe được lời nói của Mạch Đinh. An Tử Yến đứng lên: "Anh phải đem album ảnh đến cho ông nội. Hôm qua ông có nói với anh".

"Anh đã đem album đến cho ông nội rồi".

"Không có. Em nhớ nhầm rồi". An Tử Yến đang muốn đi tìm. Mạch Đinh dùng sức ôm mạnh An Tử Yến từ phía sau: "Đừng như vậy. Anh đừng như vậy mà. Ông nội đã đi rồi".

"Đi đâu?"

Mạch Đinh cứng đờ. Cậu nhất định phải cho An Tử Yến biết rõ sự thật. Dù vậy, cậu cũng không muốn khiến An Tử Yến tổn thương. Cậu có rất nhiều điều muốn nói với An Tử Yến. Ông nội nằm viện, bác sĩ chữa khỏi bệnh cho ông rồi, đang đợi hắn trở về. Cậu thật sự muốn nói với An Tử Yến như vậy. Mà cũng muốn nói với chính mình như vậy. Bọn họ sẽ giả vờ được một thời gian. Nhưng cuối cùng, cậu cũng chỉ lạnh lùng nói ra một sự thật vô cùng tàn khốc: "Ông nội chết rồi. Ông đã chết rồi. Anh không biết à? Lúc đó anh cũng có mặt nhìn thấy ông nội nhắm mắt mà!!".

Lời nói lạnh như băng đó làm cho sự tàn nhẫn của An Tử Yến quay trở lại: "Cho dù là em, nếu như còn dám nói lung tung, anh sẽ...". Hắn đẩy cánh tay Mạch Đinh đang ôm hắn. Mạch Đinh cũng không sợ hãi. Hét lớn, âm thanh vang vọng khắp căn nhà: "Anh sẽ thế nào? Anh sẽ đánh em à? Vậy thì anh đánh đi. Em đã chứng kiến người ta hoả táng ông nội. Hôm nay em cũng nhìn thấy ông nội bị vùi vào lòng đất. Vô ích thôi, An Tử Yến. Không ai cứu được ông nội đâu. Kể cả khi anh cứ ở đây". An Tử Yến siết chặc tay thành quả đấm. Cắn răng nhìn Mạch Đinh. Mạch Đinh tình nguyện để An Tử Yến đánh. Cậu có thể không một câu oán trách mà trở thành đối tượng phát tiết của hắn. Không phải vì rộng lượng. Mà chính là cần phải làm điều gì đó thật nhanh vì An Tử Yến.

Tình cảm của cậu dành cho ông nội rất sâu sắc. Nhưng so với tình cảm mà An Tử Yến dành cho ông thì thật không đáng nhắc đến. Giờ phút này nội tâm An Tử Yến tột cùng phải chịu bao nhiêu đau khổ. Cậu không có cách gì để An Tử Yên chia sẻ bớt cho cậu. Đó là nỗi đau của riêng mình hắn thôi.

Chương 78: Đau đớn nhất

Hai người họ cứ duy trì một tư thế. An Tử Yến nhìn xoáy vào Mạch Đinh. Trong ánh mắt đều là sự tức giận: "Em câm miệng cho anh". Nếu không phải Mạch Đinh cố ý chọc giận An Tử Yến thì chuyện cũng sẽ không biến thành ra thế này. Nhưng câu nói vừa rồi không khó nghe như vậy thì An Tử Yến cũng không có cách nào nhìn nhận rõ thực tế.

"Chỉ có một mình anh cho rằng ông nội còn sống thì có ích gì? Ai cũng biết ông đã đi rồi. Nếu quả thật anh cảm thấy ông còn sống, vậy sao anh còn ở đây. Anh theo em ra ngoài đi. Chúng ta đi xem ai đúng ai sai!".

Đột nhiên An Tử Yến nhếch mép. Trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười chế nhạo: "Là em đúng rồi thế nào?". Mạch Đinh mở to hai mắt không thể tin được. Cậu cho rằng cậu đã đâm vào sự ảo tưởng của An Tử Yến. Rồi đây biết phải làm sao? Cho dù cậu đã nghĩ đến hậu quả nhưng cũng không bao giờ nghĩ An Tử Yến sẽ có phản ứng như vậy. Hắn căn bản không quan tâm có sự thật gì. Coi như kéo hắn đến trước mộ ông nội, hắn tuyệt đối cũng không chấp nhận chuyện ông đã ra đi. Sự thật có như thế nào thì cũng không liên quan gì đến suy nghĩ của hắn.

Mạch Đinh cảm thấy sợ. Cậu không cứu được An Tử Yến. Bởi vì cậu không bao giờ thắng nổi An Tử Yến. Cậu đã vì hôm nay, vì An Tử Yến mà chuẩn bị dũng cảm, kiên cường. Rốt cuộc cũng không có ích lợi gì. Mạch Đinh cảm thấy tức giận đối với bản thân.

"Em nghĩ gì làm nấy. Mạch Đinh. Muốn anh và em vờ như không có chuyên gì xảy ra, thờ ơ với ông nội? Bây giờ anh không phải là An Tử Yến là em biết. Khiến em thất vọng? Đến cả việc anh đau khổ thế nào cũng phải có sự cho phép của em à?"

Ngay cả lời nói của An Tử Yến cũng tàn nhẫn hơn so với Mạch Đinh. Mạch Đinh lắc đầu: "Không phải, không phải như vậy. Em chẳng qua là...". Cậu không thể nói được nữa. Muốn kéo An Tử Yến từ đáy vực sâu lên, nhưng lại bị hắn lôi xuống. Cậu có tư cách gì mà an ủi hắn? Hãy nói cho cậu biết cậu phải làm gì đi!

"Anh muốn em để mặc anh sao? Em không làm được! Không làm được!"

An Tử Yến cười lạnh: "Đúng vậy. Em thì có thể làm được gì? Anh có thể làm được gì? Đến ông nội cũng không cứu được thì anh cũng chỉ là thứ phế vật thôi". Âm thanh chói tai vang lên. Bàn tay cậu đánh lên mặt An Tử Yến. Đến tột cùng là ai đau đây? Nước mắt Mạch Đinh lăn dài trên gò má. Cậu nức nở: "Không cho anh nói như vậy, An Tử Yến của em". An Tử Yến hất tay Mạch Đinh ra: "Cút ra ngoài".

Mạch Đinh vươn tay lên, vừa chạm vào mặt hắn, hắn quay mặt đi tránh né.

"Lần này bất kể anh nói gì, em cũng không bỏ anh đi đâu. Cho dù anh quyết định làm gì đi nữa. Nếu anh không chấp nhận ông nội ra đi, em sẽ nghe theo anh. Nếu anh không muốn đứng dậy, em sẽ theo anh. Nếu anh không muốn về nhà, em sẽ ở cạnh anh. Lúc nào anh cũng dễ dàng hoá giải nỗi buồn cùng sự đau khổ của em. Em không không bằng anh. Em không thông minh như anh. Nhưng em sẽ cố gắng. Ông nội đi rồi, còn em thì đang vô cùng cố gắng, vô cùng cố gắng để yêu anh. Còn có em ở đây. Ông nội đi rồi, nhưng vẫn còn em ở đây mà. Em không thể thay thế ông nội. Em chỉ là một Mạch Đinh rất, rất bình thường. Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không rời bỏ An Tử Yến".

An Tử Yến im lặng một lúc. Hắn quay người vô lực dựa vào tường, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, đầu óc anh rất loạn". Trọng giọng nói của hắn dường như không chấp nhận nổi bản thân mình. Mạch Đinh lắc đầu. Cậu nhìn vào gò má của An Tử Yến. Đột nhiên Mạch Đinh nhìn thấy gì đó từ gò má của hắn. Nội tâm Mạch Đinh trong nháy mắt chuyển từ đau khổ sang trạng thái khó chịu.

Sở dĩ An Tử Yến tới đây một mình. Chính là muốn trốn tránh chuyện mới xảy ra. Hắn không muốn vì tâm trạng mà không thể khống chế được bản thân. Cho rằng hắn trốn tránh nhưng hắn cũng là đang tự bảo vệ. Lúc ông nội qua đời, là tia lý trí cuối cùng còn sót lại của hắn.

Móng tay đâm sâu vào da thịt. Mạch Đinh nhanh chóng lấy tay xoá đi giọt nước mắt chờ chực trào ra. Cậu không muốn cho An Tử Yến phát hiện. An Tử Yến nhìn vào chiếc lổ nhỏ bên trên bức tường. Bên ngoài là tấm vải được vẽ bằng cọ. Màu sắc được đồ rất đậm. Đậm đến mức không còn nhìn thấy gì nữa.

Hai người họ đứng đó rất lâu. Cho đến khi không ai nhìn thấy nhau nữa. Không hề có nến, không có tiếng côn trùng kêu. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.

"Ông đã mặc gì?"

"Vẫn là bộ vest ngày kết hôn năm đó".

Một hồi trầm mặc, hắn nói tiếp: "Trên bia mộ chọn tấm hình nào?"

"Lúc ông nội còn trẻ".

Một hỏi, một đáp. Rồi lại yên lặng. Cuối cùng Mạch Đinh tiếp tục đón nhận câu hỏi mà hắn không hề mong đợi nhất. Âm thanh An Tử Yến lúc xa, lúc gần, lúc nặng, lúc nhẹ. Giống như đang hỏi nhưng lại như đang trả lời: "Ông nội đi thật rồi. Không trở lại nữa?". Mạch Đinh dùng hết sức lực mới có thể nói được một chữ: "Vâng".

"Cũng đúng. Ông đã chết rồi. Chết rồi".

"An Tử Yến".

Đột nhiên An Tử Yến nắm lấy cánh tay Mạch Đinh kéo ra phía cửa. Hắn mở cửa, đẩy Mạch Đinh ra ngoài. Nơi xa có pháo hoa sáng rực trên bầu trời. An Tử Yến đóng cửa, ánh sáng trên cao hắt lên khuôn mắt hắn. Thứ chất lỏng trên khoé mắt hắn dường như còn sáng hơn từng đợt pháo hoa kia. Mạch Đinh đứng bất động bên ngoài. Pháo hoa sau lưng cậu nối tiếp nhau, bắn lên bầu trời với đủ loại hình thù. Nhưng nó chẳng thể thu hút sự chú ý của Mạch Đinh. Cậu nghe được âm thanh khàn nhẹ của An Tử Yến bên trong ngôi nhà. Sau đó là âm thanh dùng sức đánh mạnh vào cánh cửa gỗ. Cứ liên tục như vậy. Ngay đến pháp hoa cũng không thể át đi âm thanh cũng như sự đau đớn của An Tử Yến. Bàn tay Mạch Đinh đặt trên cánh cửa. Bất lực.

Mũi dao đã đâm xuyên toàn bộ buồng tim của Mạch Đinh. Mỗi nhịp đập sẽ là một lần đâu. Tim không đập thì cậu cũng không còn đau nữa.

Giờ phút này, chính là lúc Mạch Đinh đau đớn nhất kể từ lúc sinh ra trên thế giới này.

Chương 79: Không thể nguôi ngoai

Tiếng động bên trong căn nhà dần biến mất. Khoá cửa động đậy. Mạch Đinh dừng lại vài giây, chậm rãi đẩy cửa ra. An Tử Yến ngồi dưới đất. Ánh sáng bên ngoài chợt sáng chợt tối. Hai con người bên trong căn nhà cũng như vậy.

Vẻ mặt hắn mệt mỏi không chịu đựng nổi. Hốc mắt ửng đỏ. Bất kể khuôn mặt của An Tử Yến bình thường, giọng nói bình thường, thể hiện cũng bình thường. Mà chung lại hắn chính là hết sức bình thường. Nhưng như vậy lại không thích hợp với nỗi buồn đau lúc này. Hắn tựa đầu vào bờ tường, đặt cánh tay lên đầu gối. Trong bóng tối phát ra một tiếng cười trào phúng: "Thật mất thể diện".

Mạch Đinh lắc đầu. Lồng ngực nhói đau đến mức không phát ra thành tiếng. Không mất thể diện. An Tử Yến một chút cũng không mất thể diện. Khóc thì sao? Hắn chính là người có tư cách khóc nhất.

"Em nghe thấy rồi".

Mạch Đinh lắc đầu nguầy nguậy: "Không nghe. Em không nghe cái gì hết. Tiếng pháo hoa lớn quá. Em ghét pháo hoa. Em rõ ràng muốn nghe anh làm cái gì trong nhà". Cậu không phải luôn muốn tìm cơ hội cười nhạo An Tử Yến sao? Bây giờ có cơ hội rồi, lại không ngừng phủ nhận là sao? Cho dù dùng một thanh đạo đâm thẳng vào trái tim, cậu cũng sẽ không thừa nhận. Có chết cũng không thừa nhận.

An Tử Yến nghiêng đầu nhìn Mạch Đinh, sau đó đưa tay lên: "Lại đây, để anh ôm em". Mạch Đinh nhìn thấy những ngón tay của hắn đã rách da sưng đỏ cả lên. Thậm chí nó còn đang chảy máu. Cậu không hỏi An Tử Yến có đau hay không. Bây giờ câu hỏi đó quá ngu ngốc. Cậu bước tới, quỳ xuống cạnh An Tử Yến. Nhưng cậu không ngã người vào lòng An Tử Yến mà dang hai tay ra, kéo An Tử Tử Yến vào lòng mình. Khuôn mặt hắn ép sâu vào lòng cậu. Bàn tay hắn đặt lên lưng Mạch Đinh. Giềm chặt lấy cậu.

Một lúc lâu sau, An Tử Yến mới buông Mạch Đinh ra. Hắn đứng dậy rồi kéo Mạch Đinh lên: "Về thôi".

"Vâng".

Đêm đó, cả người An Tử Yến và Mạch Đinh lạnh băng trở về từ ngôi nhà gỗ. Đã ủ kín trong chăn nhưng cũng không khác là mấy. Mạch Đinh nghe nhịp đập của trái tim An Tử Yên bên tai. Yếu ớt mà chậm rãi. Cậu ngẩng đầu lên. Phát hiện An Tử Yến vẫn chưa ngủ. An Tử Yến luồn tay vào tóc Mạch Đinh, ấn đầu cậu trở lại lồng ngực hắn: "Ngủ đi".

"Sao anh không ngủ?"

"Anh muốn đợi em ngủ". Lừa người mà.

Người ta có thể im lặng trong đêm mà sinh ra nỗi đau không?

Có thể.

Người ta có thể im lặng trong đêm đen mà quên đi nỗi đau không?

Không thể.

An Tử Yến rời khỏi ngôi nhà gỗ, đón nhận sự ra đi của ông nội. Cũng không thể nói hắn đã nguôi ngoai. Ai có thể nguôi ngoai được? Mạch Đinh còn cảm thấy gượng gạo nữa là. Dường như cậu cảm thấy ông nội vẫn còn sống. Chỉ cần mở cánh cửa lớn kia ra, ông sẽ ngồi trên ghế salon, mỉm cười nhìn cậu.

Trên ti vi phát lại những chương trình về năm mới mà mọi người đã bỏ lỡ. Nhưng chẳng ai buồn quan tâm. Những từ ngữ vui vẻ trong đó không thể thay đổi được điều gì. Bàn tay băng bó của An Tử Yến không ngừng lướt trên phím đàn, ngày này qua ngày khác. Mạch Đinh quỳ dưới sàn dùng khăn lau, lau hết lần này đến lần khác.

Cậu muốn vì An Tử Yến làm chút gì đó. Nhưng lại không biết phải làm cái gì. Tại sao An Tử Yến luôn biết phải làm gì giúp cậu. Mạch Đinh cũng không thể hỏi An Tử Yến. Ông nội đã ra đi. Hắn như vậy đã tốt lắm rồi. Chúng ta không cần suy nghĩ nữa. Lần này cứ tiếp tục mà sống tiếp, dần quên đi ông nội chăng? Điều này quá tàn nhẫn. Bất kể là đối với An Tử Yến, hay với Mạch Đinh.

Chỉ có thể chờ đợi thời gian. Nhưng tính tình của thời gian cũng vô cùng kì lạ. Lúc bạn không muốn, nó sẽ ùa đến rất nhanh để trừng phạt bạn. Lúc bạn muốn nó, nó lại chần chừ không muốn động khiến con người ta mệt mỏi.

Tiếng gõ cửa vang lên, Mạch Đinh ngưng động tác. Cầm miếng khăn lau đứng lên mở cửa. Phó Thúc đứng bên ngoài. Nhanh chóng chào hỏi Mạch Đinh rồi hỏi: "Cậu ấy đâu?"

"Ở bên trong".

Phó Thúc đi thẳng vào căn phòng có tiếng đàn truyền ra. An Tử Yến vẫn tiếp tục đàn. Miếng băng trắng trên tay hắn đã có chút rỉ máu. Phó Thúc đặt phong thư bên trên chiếc đàn piano: "Lúc dọn dẹp di vật của lão gia thì phát hiện. Hẳn là viết lúc nằm viện. Tôi đi trước đây". Phó Thúc không nhiều lời. Nỗi đau vẫn còn đó trong lòng mỗi người. Không có cách nào tìm được lời nói thích hợp để an ủi đối phương. Sau khi phó Thúc đi khỏi. Tiếng đàn cũng dừng lại. An Tử Yến nhìn vào lá thư đơn sơ. Vài phút sau mới mở ra đọc.

[Tử Yến, thằng nhóc anh chắc không nghĩ tôi sẽ viết thư cho anh nhỉ. Cũng lâu lắm rồi ông không có dùng bút. Cũng không biết viết gì cả. Trước đây ông viết rất nhiều thư tình theo đuổi bà nội cháu đấy. Từ đó mới có ba cháu, rồi có cháu. Cháu nên là cảm ơn tài văn chương của ông đi.

Mấy tháng gần đây ông có cảm giác thân thể không được như lúc trước nữa. Ông không muốn nói cho mấy đứa biết để tránh mấy đứa lại đưa ông đi kiểm tra. Mấy năm nay ông nội đã làm quá nhiều kiểm tra rồi. Quá phiền phức. Lỡ như có ngày nào đó ông đi thật, cháu phải biết ông nội đã ra đi rất vui vẻ. Cuối cùng cũng có thể thoát được cái cuộc sống bệnh tật đau đớn này. Lúc nào cũng phải gượng cười nói. Lúc nào cũng sợ mất thể diện trước mặt mấy đứa. Ông thật sự rất sợ đau. Cũng không thích kim đâm vào người. Đương nhiên là ông nói lỡ như thôi. Sức khoẻ của ông nội rất tốt. Có thể sống đến 100 tuổi đấy.

Ông không biết đến bao giờ cháu mới tìm thấy bức thư này. Cũng không có ý định chủ động trao cho cháu. Nếu có ngày cháu tìm thấy được nó, có một số chuyện ông muốn nói cho cháu biết.

Ông hy vọng sau này cháu đừng có vạch trần ông khi ông lừa Mạch Đinh. Rất là mất hứng đó. Cũng mong đừng có vì nghe ông bị đau một chút đã bỏ hết công việc mà chạy đến chỗ ông. Ông nội xuất thân là quân nhân. Tự ái cao lắm. Không muốn biến thành gánh nặng cho bất kì ai. Ông rất vui khi cháu tìm được Mạch Đinh. Đừng bắt nạt nó nhiều quá. Bởi vì cháu sẽ không tìm thấy ai thích hợp với mình hơn đâu. Nếu nó mà tìm đến ông khóc lóc tố cáo, ông nội sẽ về phe của nó đấy.

Lúc nhỏ, ông nội nhìn cháu, thỉnh thoảng nghĩ: khi nào cháu mới lớn lên đây? Bây giờ ông nội nhìn cháu, lại có suy nghĩ: Từ khi nào mà cháu đã lớn như vậy? Haizz, càng già, lại dễ quên mấy chuyện mới xảy ra. Nhưng với những chuyện trước kia thì nhớ rất rõ. Ông nội đã chăm sóc cháu cả đời rồi. Bây giờ không cần ông nội nữa. Bởi vì sau này sẽ có người thích hợp hơn ông chăm sóc cháu.

Cho dù không phải bây giờ, đến một ngày nào đó, ông nội cũng sẽ rời xa cháu. Có một sự sống bắt đầu thì cũng sẽ có một sự sống kết thúc. Đó là quy luật tự nhiên. Không ai ngăn cản được.

Có lúc ông nội rất ganh tị với cháu. Ở một mình đối với ông nội mà nói rất cô đơn. Dù ở đây có cháu, có bố cháu, có Phó Thúc... có rất nhiều người thân. Nhưng... lại không có bà nội.

Cháu có hiểu cho cảm giác của ông không? Ông nghĩ cháu sẽ hiểu.]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #love