Tập 1 - Vụ án tại lâu đài biệt cư Adra: Chương đầu

in: Sonako Light Novel Wiki 

Lord El-Melloi II Case Files Tập 1 Chương Đầu

"Sư phụ của cô là hạng pháp sư tệ hại nhất."

Bằng giọng hết sức hằn học và kích động, Luviagelita Edelfelt bật ra câu nói trên.

Cho rằng câu nói ấy thật ra là lời nhận xét hiển nhiên, nên tôi không buồn tranh cãi. Dù có muốn đi nữa thì tôi cũng không dám phản bác câu nói ấy. Mức độ thù địch trong giọng nói cô ta, và lượng ma lực còn vượt xa hơn cả sự thù địch đang chảy qua cánh tay cô ta. Nó chuyển động trông như thể tuân theo một đồ hình, và bây giờ thậm chí còn như đang gầm gừ với những chiếc răng nanh nhe ra.

À dĩ nhiên, ngay cả tôi cũng hiểu được. Đồ hình đó gọi là Khắc Ấn Ma Thuật. Là thứ dành cho một pháp sư, nó giống như cơ quan nhân tạo, hoặc theo như tôi được học là thế. Truyền thừa lại từ dòng họ pháp sư lâu đời như dòng họ của cô ta, có thể coi nó là vật gia truyền quý giá nhất, và là lời nguyền kinh khủng nhất. Một phép Thần Bí cố định, được truyền lại như một bí thuật.

Quan trọng hơn hết, nó là dạng ma thuật sở trường của cô ta, một bùa phép được biết đến với cái tên "Đạn Grandr". Vốn dĩ nó là một lời nguyền cấp thấp, bắn ra từ ngón tay và chỉ gây ra cảm giác nôn nao. Trong trường hợp này, cô ta kích hoạt nó thông qua Khắc Ấn Ma Thuật nên nó có thể làm tim ngừng đập, gây đột tử, nó được biết đến với cái tên "Đạn Finn". Chỉ bằng một cử động tay ung dung, một kẻ không có khả năng kháng ma thuật như tôi chắc chắn sẽ bị hạ một cách dễ dàng.

Dù vậy, lạ thay, tôi không cảm thấy sợ hãi.

"Sư phụ của cô là hạng pháp sư tệ hại nhất."

Một lần nữa, như để nhấn mạnh quan điểm, cô ta nói to câu đó. Tôi hoàn toàn đồng tình. Nếu được, tôi sẽ chẳng ngần ngại mà giơ hai tay thể hiện là mình hoàn toàn và tuyệt đối đồng ý. Nhưng nếu làm thế ở đây, cô gái xinh đẹp kia sẽ không bằng lòng. Thay vì thế, cho dù chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, tôi cũng sẽ tận dụng cuộc thảo luận ngắn ngủi này để cố gắng làm cho cô ta hiểu.

"…Tôi không phản đối."

Quyết định lảng tránh vấn đề bằng sự mơ hồ…

"Vậy tại sao cô lại đi theo hạng người như ông ta?"

…Tôi lập tức bật ra câu trả lời.

Có vẻ như nếu tôi lại đưa ra một đáp án dửng dưng nữa thì Gandr sẽ bay tới. Với năng lực ma thuật của cô ta, nó sẽ dễ dàng xuyên thủng cả những thứ cứng như gạch.

"Sư phụ của tôi..."

Khi tôi đáp, có một ký ức hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi không biết liệu nó có phù hợp để làm đáp án hay không, nhưng tôi vẫn cứ kể ra.

"…Có một lần, sư phụ tôi xung đột với một con mèo."

"Một con mèo ư? Đấy mà là một câu truyện nghiêm chỉnh à?"

"Có lẽ vậy. Nó là một con mèo hoang làm ổ ở gần lối ra vào, vì xấu tính mà nó bị những người qua đường ghét bỏ. Có một lần, nó tấn công và cắn đôi giày ống ưa thích của sư phụ, khiến ngài bực đến nỗi phải nghiên cứu làm sao để trả đũa lại bằng ma thuật. Vào một ngày kia, con mèo hoang đó bị đụng xe.

Có lẽ tai nạn xảy ra vào khoảng nửa đêm, và được phát hiện ra vào sáng hôm sau.

Mặt của nó gần như dập nát, và một chi trước và sau của nó bị gãy lìa. Nó trước đây trông đã rất khó ưa rồi, nhưng khi đó, trông nó chẳng khác gì một miếng thịt máu me bê bết.

Trong khi những người qua đường ở đấy không ai đến gần nó thì sư phụ tôi lại tiến đến, và ngài liên tục nói những câu đại loại như 'Đừng có chạy qua đấy chứ, đồ ngốc'. Trong khi ngài la mắng con mèo, cho rằng nó gây rắc rối cho người khác kể cả khi chết, những người xung quanh chỉ nhìn ngài với vẻ mặt cau có tức giận."

"Ông ta mắc chứng gì vậy?"

Cô ta có vẻ bắt đầu nổi nóng.

Là một người chưa quen sống ở Luân Đôn, tôi không rõ những người qua đường thông thường xử sự như thế nào. Tôi biết sư phụ tôi là người xấu tính, nhưng lại chẳng biết ngài xấu tính đến mức độ nào.

"Nhưng sau đó, sư phụ tôi nhặt con mèo lên, và ôm nó không rời tay."

"…"

"Ngài mớm cho nó thảo dược giảm đau, đưa nó về phòng làm việc, và dành ra gần nửa ngày chỉ để bế nó. Bình thường thì ngài rất kỹ tính, thậm chí đối với việc quần áo của mình bị bẩn. Chỉ riêng lúc đó, với tâm trạng y như vừa mới làm đổ món súp, ngài ôm con mèo cho đến khi nó trút hơi thở cuối cùng, không rời nó cho đến khi nó được chôn cất đàng hoàng. Thế rồi với xì-gà ưa dùng và người dính đầy bùn đất, ngài đứng nhìn mồ chôn con mèo với vẻ mặt phiền muộn."

"…Quả nhiên, đây chẳng phải là một câu truyện nghiêm chỉnh gì cả."

Qua kẽ đôi môi đáng yêu ấy, tôi biết cô ta lầm bầm câu gì, nhưng tôi lờ đi. Thật lòng thì tôi cũng không nghĩ nó là một câu truyện nghiêm túc. Vì là một người đã quen tiếp xúc với cái chết trong thời gian dài, tôi nhận thấy cách cư xử của sư phụ hết sức ủy mị. Bước đi trên cõi đời hay ngủ yên dưới tấc đất thật ra cũng không khác nhau nhiều lắm.

Nếu có khác thì chỉ là chuyện có những người lẽ ra nên ngủ yên dưới tấc đất thì lại bước đi trên cõi đời.

Đúng vậy.

"'Em không hiểu'. Tôi nói với sư phụ tôi.

Và ngài đáp, 'Trò không cần hiểu chuyện này đâu'."

"'Trò không cần hiểu chuyện này đâu' ư?"

"Đúng vậy."

Tôi gật nhẹ.

"Ngài từng nói: '-chẳng qua là một cái bẫy tâm trí. Nếu muốn đi theo con đường ma thuật thì trò không có thời gian để theo đuổi những điều như thế'. Nếu hỏi bất cứ học viên nào, cô cũng sẽ nhận được câu trả lời tương tự. 'Nếu từ đầu, tôi mà là pháp sư giỏi thì việc trị liệu những vết thương loại này là hoàn toàn có thể. Vì không thể đến đó kịp lúc, người không có được năng lực cần thiết rút cuộc lại là tôi'."

Chuyện này có gì không ổn, như thể một sự nản lòng.

Tất nhiên là có gì đó không ổn, chỉ việc chấp nhận sự việc như vốn dĩ phải như thế.

Làm sao mà một người như sư phụ tôi lại trở nên lung lạc quá vậy, ngay cả tôi cũng không biết. Đâu đó ở khoảng giữa con tim sáng suốt và sự chấp nhận mù quáng, có điều gì đó đã trở thành căn cơ đối với ngài. Đến nhiêu đó thì tôi hiểu, nhưng điều đó là gì thì tôi vẫn chưa thể đoán ra.

Đối với một pháp sư, đó chắc hẳn là điều gì đó khủng khiếp.

Đối với một thực thể khác người, đó chắc hẳn là một điều nghiễm nhiên không thể chấp nhận.

"Nói chung, cảm giác thỏa mãn có được từ việc cứu rỗi chỉ là một sự chấp nhận sai lầm trong tim. Cho dù có giúp ai đó thì nó cũng không giúp gì được cho ta. Và dù có giúp ích cho ta thì ta cũng không biết chắc rằng mình đã thật sự giúp người đó chưa. Những sự hiểu nhầm, truyền đạt sai, bất đồng ý kiến, nhận thức sai. Vòng lặp nực cười ấy là điều làm nên thế giới mà chúng ta đang sống."

Đó chỉ là một sự hiểu nhầm, sư phụ tôi đã nói thế vào lúc ấy. Thế chẳng khác nào sự tự thỏa mãn - một khiếm khuyết của nhân sinh.

"Nhưng dẫu sao, chúng ta vẫn sống trong thế giới của sự hiểu nhầm."

Lông mày của cô gái đứng trước mặt tôi cau lại.

Trong đôi mắt màu hồng tím nhạt của cô ta có hình ảnh phản chiếu của tôi.

Trong đôi mắt của chính tôi cũng có hình ảnh phản chiếu của cô ấy.

Nhưng sự phản chiếu này hầu như khác hẳn với sự phản chiếu khi người ta nhìn vào tấm gương. Bởi vì tâm của chúng tôi không hoàn toàn đồng nhất, cho dù thông tin tiếp nhận giống nhau nhưng cách hiểu lại khác nhau. Cho dù chúng tôi nhìn cùng một vật, với cùng một màu mắt, nói về cùng một chuyện, nhưng tôi không chắc là hai người chúng tôi có cùng một cảm xúc.

Mọi thứ trên thế giới này đều như thế.

Không chỉ riêng đối với ma thuật. Không chỉ riêng đối với những sinh vật khác người. Trong một thế giới của những điều hiển nhiên, đó là chuyện mà ai cũng hiểu.

Nếu nói những sự hiểu nhầm, truyền đạt sai, bất đồng ý kiến, nhận thức sai là thứ liên kết người ta lại với nhau, vậy thì...

"Sự hiểu lầm chính là chúng ta. Sự hiểu lầm chính là thế giới của chúng ta. Những sự thật chúng ta có thể chạm đến rất đa dạng và phong phú, không phải chỉ có một sự thật duy nhất. Dù có thông thái đến đâu, có bỏ ra nhiều thời gian cỡ nào, ta cũng sẽ không bao giờ tìm được chân lý đơn nhất. Pháp sư có lẽ là loại người vẫn cứ chối bỏ thực tế ấy."

Như thể đang tự hạ thấp bản thân, sư phụ tôi mím môi lại.

Ngài cuối cùng cũng nhận ra rằng lời nói của mình và mục tiêu mà tất cả các pháp sư theo đuổi - "Vòng Xoáy Căn Nguyên" - là hai điều đối nghịch nhau.

Đồng thời… sau khi thuật lại lời của sư phụ tôi đến đây, tôi vừa chợt hiểu ra lý do mà mình nhớ lại những lời ấy.

"Nếu trò quên đi điều đó, và cố mong cầu cái sự thật duy nhất một cách thiếu suy nghĩ - tiểu thư à, hãy nhớ rằng chính điều đó mới thực sự là điều tồi tệ nhất đấy."

Lời nói của ngài đúng hay sai, tôi vẫn chưa biết được. Để đưa ra nhận định đó, tôi tiến rất gần về phía sư phụ tôi, và dĩ nhiên là rất xa so với việc trở thành một pháp sư.

Nhưng đó chắc chắn cũng là sự thật về lâu đài ấy.

Sự chấp nhận sai lầm và hiểu biết sai lầm.

Sự bất đồng ý kiến và nhận thức sai lầm.

Vòng lặp nực cười ấy là thứ trói buộc người ta với lâu đài đó.

Từ xưa rất xưa, để tạo ra dạng sơ khai của thực tại, chúng tự kết hợp lại thành một hình thái duy nhất. Như để hỏi rằng nếu không tồn tại diện mạo nào phù hợp với chúng, thì bằng sự tồn tại như những câu truyện vô nghĩa, chúng bắt ép mọi người.

-Vậy nên.

Ít ra thì hãy để chúng tôi kể câu truyện này.

Giống như, theo kiểu tương tự với những hồ sơ vụ án của vị thám tử sống ở đường Baker của Luân Đôn.

Tôi không được như sư phụ tôi, hay như một tiểu thuyết gia, nên câu truyện sẽ không được trôi chảy cho lắm.

Tuy vậy, đây là cách duy nhất để tôi có thể chống lại những sự kiện đang diễn ra trong lâu đài đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: