(Quyển I) Chương 2: Mở màn (1)

Beta+edit: Syn
- - - -

Một cơn gió mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng rít thổi qua hai cửa sổ trên bức tường phía sau của sân khấu. Một trong số chúng bị mở ra, lộ ra cành cây lớn đung đưa trong cơn bão. Phía trên lơ lửng một mặt trăng tròn lớn vẽ bằng sơn màu. Ở phía bên phải của sân khấu là lò sưởi, phía trước đó là một chiếc bàn kính nhỏ, ba ghế bành xung quanh, và thêm hai chiếc ghế sofa ba chỗ ngồi.

Một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo ở giữa trần nhà hình bán trụ, nhưng trên đó chưa đến một nửa số ngọn nến được thắp sáng. Thêm ánh sáng từ hai chân nến bên cạnh lò sưởi và một chiếc đèn nhỏ trên bàn, dưới cửa sổ lớn, mới vừa đủ ánh sáng trong phòng. Phòng khách ảm đạm vì thế bị bao phủ trong một không khí u sầu.

Căn phòng đầy đồ nội thất theo phong cách Adam đắt tiền*, nhưng tất cả đều cổ xưa và phong hóa. Chủ nhân của căn biệt thự ngồi trong chiếc ghế bành sang trọng nhất, nhăn trán, ngước lên khỏi tờ báo nhìn về phía cửa sổ phía sau.

- - - -
*phong cách Adam: xuất phát từ Robert Adam, là một phong cách kiến trúc tân cổ điển khởi đầu từ Châu Âu những năm 1760-1763.
- - - -

"Trăng tròn tối nay đẹp hơn bao giờ hết... Anh cảm thấy như thể nữ thần mặt trăng có thể ghé thăm chúng ta vậy"
"Trời đã tối quá rồi. Chúng ta nên chuẩn bị cho bữa tối thôi. "
Madam ngồi trên chiếc ghế bành đối diện, đang nhâm nhi trà, đứng dậy, đi đến cửa sổ phía sau, nhìn một cách mơ hồ về phía khu rừng, hoặc có thể chẳng là nơi nào đặc biệt, rồi nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

["Gió ẩm ướt và những con cá bói cá đang kêu la cả ngày. Chúng giống hệt lần cuối cùng chúng ta có bão; nó đang rít lên như điên... "
Mayu- người dẫn truyện với giọng khàn khàn cúi xuống phía sau cánh cửa sổ, rồi một cách máy móc, từ từ vung một chiếc quạt lớn để tạo ra gió, để bay rèm cửa. Thấy họ, cô ấy đi đến cửa sổ khác và đóng chặt nó lại.]

Maid xuất hiện từ một cánh cửa trên sân khấu, tay phải cầm một cái khay, tiến tới bàn trước mặt Madam, rót từng tách trà một.

"Thời tiết rất đẹp cho đến lúc nãy. Tôi đã đánh bóng các cửa sổ cho đến khi chúng sáng bóng lấp lánh chỉ dành cho ngày hôm nay, thật là xấu hổ khi chúng lại bị bẩn một lần nữa."

Cô nói bằng một giọng rất vui vẻ, rất trái ngược với dòng chữ "thật đáng hổ thẹn" của mình.

"Đóng tất cả các cửa sổ xung quanh biệt thự, và khóa lại cho chắc chắn. Tối nay chúng ta có thể có một cơn bão. "
" Vâng, Master"

Khoảnh khắc nghe nói về "bão", hai dolls đang nằm gọn gàng trên chiếc ghế sofa bỗng di chuyển như thể vừa thức dậy từ giấc ngủ sâu.

Rin và Len, người diễn vai dolls, đều cao khoảng 5 foot 3 inch, với mái tóc vàng, đôi mắt xanh, và nét mặt tinh xảo hệt búp bê. Dù vậy, Rin Len quá cao để trở thành những con búp bê có kích thước thật. Nên họ phải hết sức sử dụng luật gần xa, luôn đứng ở phía sau, nên nhìn từ phía khán giả, họ dường như nhỏ hơn bình thường.

"YahaHAHA! Một cơn bão ? Nó đã quá lâu rồi ! "
" Nó có... AHAhaHA! "
" À, vậy là các em đã thức dậy rồi. "
" Chúc một ngày tốt lành, maDAM! "
" NGÀY TỐT LàNH, MAdam! Liệu có thực sự là một Cơn Bão ? Đối vỚi chúng tA?"
" Chúng ta sẽ không biết cho đến khi nó đến. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, đúng không? ", Madam mỉm cười.

- - - -
(Thực ra font của lời Rin Len như thế này thật í ( ˃̶͈̀˂̶͈́)੭ꠥ⁾⁾ Từ đoạn trên lúc 2 bé nhập diễn trước khi lên sân khấu và ở cả MV nếu các bạn để ý, tác giả đã sử dụng font kiểu này nên không phải lỗi font đâu nhaa)
- - - -

" Ồ, nhưng thật là nhàm chán. Cha ơi, nếu cha đọc xong tờ báo, cha có thể cho con mượn không? "
" Được"

Madam (Phu Nhân) và Lady (Tiểu Thư - Con Gái) ngồi thư giãn trên chiếc ghế sofa ba chỗ ngồi, đối diện với hai búp bê, Lady vươn tay tới bàn lấy một tờ báo ném ở đó. Cô bắt đầu đọc nó một cách chán chường. Nhưng không lâu sau, cô ấy lên tiếng với sự thích thú ngập tràn:
"Cái gì thế này! Một vụ giết người...? 'Vì vậy, mọi thứ đang trở nên nguy hiểm, ngay cả ở đây'. Villager vô danh ? Đó chỉ là người qua đường, phải không? Một ngôi làng yên bình như thế, hãy xem kẻ giết người giết chết tám người chỉ với một con dao... Er, hm... Nó nói kẻ giết người đã trốn thoát với vũ khí giết người, và vẫn còn đang chạy trốn. Thật đáng sợ ! "

" Chỉ có một điều tự nhiên là nơi có những sự kiện nguy hiểm là nơi mọi người tụ họp nhiều nhất. Một ngày thật kinh khủng... "
" Nhưng, cha, con tự hỏi tại sao ? Con thường sẽ không quan tâm tới cái chết của những người mà con chưa từng biết. Nhưng tại sao sự việc xảy ra trong một ngôi làng tình cờ con biết... thực sự, con lại có một cảm xúc rất gần nỗi sợ hãi... không, sự phấn khích như vậy ?"

Luka ném tờ báo xuống sàn nhà, và với một nụ cười yếu ớt trên môi, cô hạ thấp lông mày và nói như thể thú nhận tình yêu của mình với ai đó đang ngồi ngay bên cạnh. Ngay cả trên sân khấu, khán giả tinh ý có thể nghe thấy một tiếng thở dài đầy quyến rũ ấy. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của họ không thể rời khỏi cô.

"Một Cơn Bão sẽ đến trong rừng rậm ?"

Doll girl ngồi trên ghế sofa đối diện với người phụ nữ lập tức nhảy tại chỗ, vui mừng như một đứa trẻ tìm kiếm món đồ chơi. Butler (Quản gia) nói trong khi đánh bóng một tác phẩm điêu khắc hiệp sĩ trên chiếc lò sưởi.
"Không phải là một cơn bão, nhưng có lẽ là một sự cố ? Thật vậy, mặt trăng đêm nay là màu đỏ kỳ lạ, và tỏa sáng một cách bí ẩn. Tôi cảm thấy điều gì đó sẽ xảy ra. Một điều không tốt lắm... "
"Nhưng bây giờ điều này rất nghiêm trọng !"

Maid đưa ra một tuyên bố, cô luôn luôn muốn biến những điều nhỏ nhất thành những sự cố lớn. Với ba tách trà rỗng trên khay, cô ấy đến chỗ Butler, giọng cô đầy sự dự đoán và phấn khích, tiếp tục nói với sắc điệu ngày càng kịch tính.

"Trong một khu rừng lộng lẫy thắp sáng bởi trăng tròn... Những con chim quằn quại vì lo sợ điều gì đó, và người ta thấy được những dấu hiệu của một cơn bão. Ở một ngôi làng nông thôn gần đó, một vụ giết người hàng loạt chưa từng xảy ra lại xuất hiện ! Đây có phải chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên không ? Không, thứ gì đó đáng sợ đang ấp ủ. Có phải đó là mong muốn suy đồi của hoàng hôn? Làm các chủ đề của số phận chạm đến cả ngôi biệt thự buồn chán này, với mong muốn một điều gì đó kỳ lạ xảy ra? Một con ma cà rồng lang thang tìm máu đỏ... Một con ma sói biến đổi dưới ánh trăng tròn và nhe răng nanh... Một con quái vật của Frankenstein, bò lên từ ngôi mộ... Khi sự cố xảy ra, luôn luôn có... "

" Một vị khách không mời. "

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa.

Ngay khi Butler nói xong, âm thanh của tiếng gõ cửa vang lên từ cửa trước, qua hành lang lối vào đơn giản trên sân khấu bên trái. Khán giả chỉ có thể nhìn qua cánh cửa, do đó chỉ có thể nhìn thấy bàn tay của ai đó đang gõ. Bảy người trên sân khấu ngay lập tức quay về phía cửa.

"Đó không phải là gió...?"

Butler rời khỏi phòng khách để đi về phía lối vào. Gió tiếp tục thổi dữ dội, như không có kết thúc.

Cốc cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên to hơn trước.

"Có lẽ nào, đêm khuya...?"
Butler từ từ mở cửa một cách thận trọng.

Cánh cửa mở ra với một tiếng kéo lê dài. Toàn bộ căn biệt thự được trang bị đầy đủ đồ nội thất và đồ đạc cổ xưa đắt đỏ, nhưng hai cánh cửa phía trước đặc biệt cũ và rỉ sét, dường như đã sẵn sàng để thoát khỏi bản lề của chính mình. Chúng đã được tạo ra từ gỗ của các nhà hoạch định. Bước qua cánh cửa từ bên cánh của sân khấu, bước vào biệt thự trong đêm đáng sợ này, là một vị khách bí ẩn.

"Chào buổi tối... Tôi xin lỗi vì đã làm phiền vào một giờ muộn như thế."

Ngay sau đó, một tiếng sấm vang lên từ trần nhà phía trên khán giả, đủ to để họ ngoái đầu. Trong giây lát, ánh sáng sân khấu tối thiểu biến mất, và một tia chớp có thể nhìn thấy qua cửa sổ. Sự đồng bộ hoàn hảo của ánh sáng và âm thanh gây nên một nỗi sợ hãi khủng khiếp về cảm giác hiện diện ở cảnh lối vào, nơi có vị khách bí ẩn. Khán giả nín thở, chờ đợi giây tiếp theo của vị khách không mời.

Tôi hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Trong tâm trí, tôi tưởng tượng ra một người khác. Cô ấy đang đi một mình qua những khu rừng tối tăm, sâu thẳm... đột nhiên dừng lại ở một biệt thự cổ xưa. Tôi đã bị lạc trong khu rừng này bởi mưa , và là một cô thôn nữ đơn thuần... Ah, lạnh quá. Trời bắt đầu mưa ... Tôi mở mắt ra.

"Ừm... Nếu, nếu được, tôi có được phép ở lại đây qua đêm không? Có vẻ như tôi đã bị lạc trong rừng... "
"... Thật không may. "

Butler nhanh chóng quay đầu về phía cánh cửa vẫn mở giữa sảnh vào và phòng khách, liếc nhìn Master (Chủ Nhân).
"Tôi phải làm gì ?", anh ấy hỏi.
Master nhắm mắt lại và suy nghĩ. Và khi mở mắt ra, anh khẽ gật đầu một chút.
"Thật vậy, rất nguy hiểm khi ở một mình vào đêm muộn, phải không? Quý cô, xin mời vào trong. "
"Rất cảm ơn. "

Villager bước vào trong biệt thự, rồi với một tiếng kêu to khác, cánh cửa bị nứt đóng lại. Đi qua sảnh, hai người bước vào phòng khách, nơi những người khác đang ngồi.

Đèn mờ dần.

"Trời lạnh quá, phải không? Hãy để tôi mang cho cô một ít trà nóng ! Nó sẽ làm cô ấm lên! "

Maid đặt trà sữa lên chiếc bàn nhỏ xinh đẹp phía trước lò sưởi. Cảm ơn xong, Villager lo lắng cầm lấy tách trà, từ từ uống nó. Một hương thơm phong phú như hoa và vị ngọt dịu của trà truyền vào mũi cô, và sau một ngụm, cô thở dài với niềm hạnh phúc.

"Ngon thật...", Villager nhận xét với đôi mắt khép lại. Bị lạc trong rừng, không thể về nhà, cô gái cuối cùng đã tìm được một nơi để ở lại qua đêm - sự nhẹ nhõm của cô thể hiện rõ ràng khi câu nói vang lên khắp căn phòng.

"Trà của Maid thực sự tuyệt vời. Nó làm dịu trái tim của bạn, phải không? "
" Nhân tiện, chúng ta biết tên cô, quý cô trẻ. "

Đôi mắt của Villager mở ra, phản ứng trước lời nói của Master.

"... Tôi có cần phải nói điều đó không?"
Cô nhăn mày, và trông sẵn sàng khóc bất cứ lúc nào, như thể đang nghĩ lại một quá khứ đau buồn đáng sợ. Thấy vậy, Master im lặng, nhìn cô đầy nghi ngờ. Khi im lặng lan tràn, những người khác hiện tại lặng lẽ quan sát sự tương tác giữa hai người.

"... Được rồi. Tôi không có ý định là làm cô buồn bã - tôi sẽ không ép buộc cô nói. Nhưng tôi chỉ ... tự hỏi tôi nên gọi cho cô là gì, quý cô thấy đấy. "
"... "

Villager giữ im lặng, vẫn còn buồn bã. Lần này cặp song sinh búp bê, di chuyển theo cách không tự nhiên của họ, đứng trước mặt cô.

"Này, Hãy NghE đây, tôi Đã có mộT ý kiếN TUyỆT VờI !", Doll girl nói, dang rộng tay ra.
"OH ! Gì? Ý kiến của bạn là gì? ", Doll boy xen vào.

"D-Dolls... ?!"
"Chào mừng!"

Miệng của Villager treo mở trong cơn sốc khi cô nhìn chằm chằm vào những con búp bê đang di chuyển.

"Đúng rồi! Rất vui được gặp chị! "
"Doll... nói chuyện...? "
" Tất nhiên, tất nhiên rồi! Chúng tôi là búp bê, NHƯNG chúng tôi SỐNG ! AhaHAHA! "
" Vâng, vâng! Trong nơi này, ngay cả DOLL cũng được tự do nói chuyện nếu họ muốn ! YahaHAHA! "

Những con búp bê di chuyển và nói chuyện. Nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn không tự nhiên này, khuôn mặt của Villager đầy sự sợ hãi, cô rùng mình. Master giải thích mà không ngần ngại.

"Những cặp song sinh búp bê này đã được ông tôi gửi cho tôi cùng với biệt thự này. Bạn có biết huyền thoại về phù thủy từng sống trong rừng này không? Người ta nói rằng những đứa trẻ này là những sáng tạo của cô ấy. Đất đai ở đây đã là tài sản của gia đình tôi trong nhiều thế hệ. Khi ông cố của tôi truyền cho ông tôi, ông nhận khu đất này để làm biệt thự. Những con búp bê này đã xuất hiện từ đó... Lúc đầu tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng chúng không phải là những đứa trẻ xấu. Chúng thích chơi khăm, nhưng có linh hồn tử tế và trung thực. Nhưng thực sự, thật khó để không ngạc nhiên, chắc chắn rồi. Nhưng làm ơn đừng quá sợ hãi. "

"... Xin lỗi. Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây... Tôi xin lỗi. "

Villager xin lỗi, vẫn nhìn chằm chằm vào Doll.

"Chúng tôi sẽ nhớ mặt bạn! Bởi, những con búp bê sẽ biết được LÀM THẾ NÀO để trở thành người huýt sáo! "
" Thậm chí chúng tôi là búp bê, chúng tôi di chuyển, và nói chuyện, và ăn. Ồ, NHƯNG chúng ta không đi đến phòng tắm! Tại sao vậy? Vì chúng tôi là búp bê! AHAHAha! "

Vẫn bị choáng ngợp bởi sự linh hoạt của những con búp bê đang di chuyển và nói chuyện, Villager chỉ tiếp tục lắng nghe với hy vọng hiểu rõ hơn về sự tồn tại của họ.

"Nhưng quên đi! Cái gì đã là ý kiến của em? "
" Nếu cô gái này KHÔNG nói với chúng tôi tên chị ấy, CHÚNG TA cũng KHÔNG PHẢI NóI ! "
" AHA, tôi hiểu rồi! Bạn CÓ THỂ là người bạn mà không BIẾT tên của bất kỳ ai ! Cũng giống như Cái ĐẹP! "

Doll boy nhìn chằm chằm vào Villager mà thẩm định, giống như một khách hàng đang cố gắng quyết định mua đồ nào từ một cửa hàng.

"Ừm...! Tôi đọc một cuốn SÁCH vào ngày hôm trước, nói rằng các phần thú vị là khi các bên không biết tên của nhau ! "
" Các bên? "
" Vâng! Các bên không ai biết AI là ai, thậm chí là chính họ! "

" Ý em là... một vở kịch ? ", Butler hỏi, đặt tay trái lên cằm.
"Ding dong! Đúng vậy! "
" Hmm. Tại sao điều đó lại nghe có vẻ thú vị nhỉ. ", Lady mỉm cười và liếc về phía Villager. Maid đi vòng quanh rót vào ly của mọi người và nói một cách hào hứng.
"Nó sẽ không hoàn toàn giống như một vở diễn thực sự, nhưng theo ý nghĩa của chúng ta và cô ấy không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào về nhau và chỉ ăn mừng cả đêm... Điều đó có vẻ thú vị hơn cả một bữa tiệc bình thường! Và có điều gì đó có thể xảy ra... "

" Một bữa tiệc mà cô ấy là ngôi sao...? Không ai biết tên cô ấy, và cô ấy chẳng biết gì về chúng tôi cả. Điều đó có vẻ khá thú vị. "
" Vâng, rất thú vị. Và tôi cho rằng chúng ta sẽ có thể uống được ? "
" Tôi ủng hộ điều đó! "
" HooRAY! Chúng ta có thể uống rượu! "
" Yaaay! YahaHAHA! "

Master có vẻ thích lời đề nghị của Maid, Madam và Lady cũng chấp thuận. Ngay cả cặp song sinh búp bê cũng dường như háo hức tham gia bữa tiệc.

"Um? Anh có thực sự cho tôi tham gia một bữa tiệc không ...? "
" Không có gì bận tâm cả. Nó không chỉ dành cho cô, mà còn cho chúng tôi nữa. Dù sao thì... chúng tôi đang rất chán chường. "
" Chán...? "

" Chúng tôi đã chờ đợi một sự kiện để xua tan sự nhàm chán- hoặc một người nào đó làm chuyện như vậy xảy ra... "
" Chúng tôi sẽ sẵn sàng chào đón bất cứ ai có thể phá tan sự chán nản trong cuộc sống của chúng tôi. Cho dù đó là ma cà rồng hút máu, một con ma sói bị biến đổi bởi trăng tròn, một con quái vật của Frankenstein nổi lên từ ngôi mộ... hay một vị khách vô danh, không được mời đến với thông tin đặc biệt. "
" Một vị khách không mời... " Villager cúi đầu xuống, bối rối nhìn tránh xa chủ nhân căn nhà.

"Này, tại sao em lại đi qua những khu rừng này vào đêm khuya?", Lady hỏi với vẻ tò mò. "Ngay cả đối với một địa phương như làng Nemo, chắc chắn sẽ nguy hiểm khi ra khỏi đó một mình?"

Villager cho tay vào túi váy trái của cô - để đặt bàn tay của mình trên một phong bì màu trắng nửa dính ra. Chậm quay đầu lại để nhìn vào mỗi một người trong bảy, cuối cùng cô cũng nói với họ một chút: "Tôi đã bị lạc trên đường về nhà." Người phụ nữ dường như không hài lòng với câu trả lời, cắt đứt cuộc nói chuyện với một "Hmph."

"Vậy em đến từ đâu? Em chắc hẳn có thể nói cho chúng tôi biết điều đó, phải không? "

- - - -

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top