1
"Chó má! Cao Hàng! Mày ra đây lẹ lên! Phụ tao đánh lộn coi!!! Đậu má mày!"
Tôi là Hy, Đình Yên Hy. Là một công dân tốt, là con ngoan trò giỏi, là cháu ngoan Bác Hồ, là mầm non của đất nước, là đứa phế thải của cả vũ trụ . Và đặc biệt đéo biết chọn bạn mà chơi. Toàn chọn cô hồn các đảng chơi không.
Nói xong thấy bản thân ngu thiệt chứ!
Ngày xửa ngày xưa, căn nhà tôi là một căn nhà bé bé xinh xinh nằm trên mặt đất. Dù căn nhà nó bé nhưng nó vẫn "bự con" hơn cái nhà khác. Tại sao căn nhà "bé bé xinh xinh" ấy lại to hơn các căn nhà khác, là vì ngăn nhà đó làm một căn nhà ba lầu! Nó trở nên nhỏ bé là do có một gia đình khác mới chuyển tới, họ xây một cái biệt thự kế nhà tôi. Thế là nhà tôi trở thành căn nhà bé bé xinh xinh bên cạnh ngôi biệt thự to tổ bố đó.
Và gia đình đó không ai khác chính là gia đình của thằng bạn khốn nạn của tôi - Lý Cao Hàng. Nó chính là người bạn thân cột trèo của tôi. Sở dĩ tôi gọi nó là bạn cột trèo vì tôi với nó có sở thích, cột tay thằng Cao Hàng vào xe đạp(bốn bánh), rồi tôi lụm cái nhánh cây dài, ngồi trên xe đẩy đẩy, tưởng tượng là mình đang trèo thuyền.
Đơn giản thế thôi, nhưng cả tuổi thơ của tôi. Mặc dù cứ mỗi lần chơi xong, là thằng Hàng nó đi méc má nó, má nó méc lại má tôi và thế là má tôi lôi tôi ra chơi trò gõ trên mõ bằng mông tôi.
Nở hoa cmnr.
---Tụi bây thật mất dại, khi tụi bây cười tao---
Quay lại hiện thực.
Tình thế của tôi hiện giờ rất là tình hình. Nó tình hình đến nỗi chữ có thể dùng từ tình hình để diễn tả sự tình hình này. Tình hình này phải không là tình hình bình thường, mà là tình hình rất tình hình.
Tôi tỉnh dậy mà đéo biết mình đang ở đâu. Nhưng trong đầu lại biết rất rõ nơi này. Đây là trường học, và tôi là Minh Phương?
What the phức?
Minh Phương là con lờ nào? Nó có đẹp giống tôi không? Nó có độc lạ và hiếm như tôi không? Mấy đứa trong lớp tôi, mỗi khi chúng nó thấy tôi là chúng nó sẽ rống "tên" tôi lên "Dzú! Dzú quốc dân!". Nên nhiều lần tôi cảm thấy mình là một thứ gì đó không phải con người, nó độc và lạ lắm.
Nhắc tới nó, con tim tôi chợt đau nhói. Hận không thể giết chết hết mẹ tụi mất dại đó.
Dẹp nó qua bên cái đã. Giờ tôi phải lết cái thân này xuống nhà đấp bờ liêu cê (wc), để coi cái con Minh Phương này đẹp đến đâu. Mặc dù tôi đã có hết ký ước của ngừơi này.
Xuống tới nhà vệ sinh, tôi miệng chữ A mắt chữ O. Nhìn vào trong gương. Trời ơi! Mất rồi! Mất thiệt rồi! Dzú của tôi...
Ôi mừng vl. Thường ngày mang hai cục đó trên người nặng vl. Nay vứt được chúng, nhẹ cả người, hớ hớ hớ. Nhưng con này mặt nó chứa không biết bao nhiêu kí lô gam phấn, mà mặt nó trắng như mấy cái xác chết di động mà tôi hay coi trên ti vi.
Tôi chợt cảm giác lạnh người chạy độc xương sống tôi. Cái cảm giác bất ổn này là sao đây? Nó làm tôi lờ sợ nhẹ.
Ah! Biết rồi! Con mẹ Minh Phương này bả đóng vai ác mà. Thế nào cũng bị mấy nam chính đến phá chớ coi. Đ* móe, giờ mới nhớ. Căng rồi nghen. Thôi thì chơi theo cách cũ, cách mà tôi đọc trong mấy truyện xuyên khác hay làm...đi nịnh nhân vật chính.
Nhục thiệt. Cuộc đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đi nịnh người khác đặc biệt là mấy đứa bánh bèo và bánh chuối. Thế mà giờ lại...haizz
Ủa mà tại sao tôi lại bị xuyên nhờ? Đéo nhớ cái lờ gì cả. Shit!
Thôi! Giờ tốt đã đến, ta phải đi thôi. Phận là con gái, chưa một lần yêu ai
Nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài
Cảnh nhà neo đơn, bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn
Thầy mẹ thương em nhờ tìm người se duyên
Lòng cầu mong em đậu bến cho yên một bóng thuyền.
Thuyền đã lên neo! Ta đi về lớp đây! Tạm biệt!
---Lớp 11A1---
Ôi! Mới bước lên lớp, mà lòng ta đã tràn ngập sự hoang mang. Đã vậy còn thấy thằng bánh chuối, ngồi trên nghế của tôi, như mấy con chó đang ỉa vậy. Vậy là tôi ngồi trên cứt chó? Đậu móe!
Tôi tiến lại chỗ bạn bánh chuối đó, mỉm cười sáng chói chuẩn tiêu chuẩn P/S.
"Bạn ơi, đây là chỗ của mình. Bạn có thể về chỗ của bạn và trả chỗ chớ mình không?"
"..."
Ok! Tôi đang ăn bơ. Bơ rất ngon và bổ, ăn rất tốt cho sức khỏe và sắc đẹp nên không sao. Tôi nhịn được.
"Bạn ơi?"
"..."
"Bạn ơi!"
"..."
"Bánh chuối ới!!!"
"..."
Đậu xanh! Cái thằng chuối này nó chỗ tôi ăn bơ hơi bị nhiều rồi đó. Tính ra nó cho tôi ăn bơ đến nổi mà tôi có thể cảm nhận được tôi sắp mọc cây bơ trong người luôn rồi. Ngay lúc tôi định lên tiếng kêu đợt nữa, thì thằng chuối đã lên tiếng trước tôi.
"Này cô kia. Cô đừng nghĩ cô làm vậy sẽ thu hút sự chú ý của tôi. Loại người như cô sẽ không bao giờ có thể làm tôi chú ý được đâu, Minh Phương!"
"..."
Cái này là tới lượt tôi im lặng. Tôi không biết cái sự tự tính đó ở đâu ra luôn. Tự tin đến mức đột phá. Phá banh xác tôi rồi. Trong một thoáng, tôi cảm thấy thằng này có cái gì đó quen lắm. Nhưng tôi vẫn chưa nhớ ra.
"Minh Phương, cô ruốt cuộc cô muốn cái gì? Tình yêu của tôi hả? Cô thèm khát nó đến vậy à? Thế tôi với cô 419 nhá. Cho cô đỡ thèm khát tôi. Cô nên nhớ rằng. Tôi - Hinh Phong. Hotboy của cái trường này với IQ là 100000000. Lai 1001 nước, và là con của chủ tịch công ty nổi tiếng toàn vũ trụ, công ty S-H-I-T."
Rồi. Biết luôn! Ẻm chính ẻm chứ không ai khác, thằng nam chính đây mà. Một ví dụ tiêu biểu cho sửu nhi hàng real. Tự dưng tôi thấy mấy kí lô phấn của chủ thể này hay ghê mày. Nhờ mấy kí lô gam phấn này mà giờ mặt nó dày, thằng chuối chửi nãy giờ mà tôi không thấy nhục luôn. Ghê vl. Nhưng xin lỗi mọi người, tôi không phải loại mặt dày nhu nhược, mà là mặt dày chửi có đam mê.
"Ê! Thằng bánh chuối kia. Mày nghĩ làm sao mà tao thích mày? Thèm khát tình yêu của mày? Hotboy của trường, xùy, tao thấy mày hợp làm hotbanana hơn á. Rồi cái IQ của mày có là một triệu, một trăm triệu hay một chữ số cho nữa bố cũng éo quen tâm. Nếu có ai IQ cao như thế thì banh lỗ tai ra mà nghe. Cái đéo nào mà mày lai 1001 nước , trong khi thế giới chỉ có 193 quốc gia độc lập được công nhận. Và là con của chủ tịch công ty Shit? Nghe tên công ty xong là biết suốt ngày bán cứt thôi. Thế mà cũng nổi tiếng được cả vũ trụ, bố khinh. Mày nói mày không thèm chú ý đến tao. Thế đéo nào mày biết tên tao. Đã vậy mới có lớp 11 mà đòi 419. 419 cái cù lôi. Học không lo học suốt ngày yêu với chả 419. Mày có tin là tao gọi công an, FBI, NASA, quân đội xuống hồt mày không? Mới lớn đã tổ chức mấy vụ bán "râm" rồi. Không biết mai sau mày còn làm trò con bò gì nữa. Biến đê! Đây chỗ của bà! Thứ gì đâu không!"
Sau khi "phóng tên lửa hạt nhân" xong tôi hiên ngang dùng đội chân cùng với đôi gút cao gần 30 căng ti mét đạp ra khỏi bàn. Ngồi xuống, lột đội gút ra giục vô trong mặt thằng chuối, song lấy bài ra ôn. Chắc banh mẹ nó khuôn mặt rồi. Đôi gút cho người hay quái vật mà 30 xăng ti mét, nãy giờ đi té lòi muốn hết nội tạng luôn à. Nhưng công nhận nó có ích dữ hen. Tôi chìm vào suy nghĩ, mặc cho cái thằng chuối đó tức ói máu ngồi dưới đất.
"Cô ngon lắm. Dám đụng vào tôi. Cô chờ chết đi là vừa. Khốn nạn."
Tôi ngước lên nhìn thằng đó bỏ đi. Nhẹ nhàng đóng tập sách lại. Đưa ngón giữa lên trước mặt banh chuối.
"Con kẹt."
"Cô! Cô ngon lắm. Tụi bây nhìn con mẹ gì?"
Cái tụi trong lớp nãy còn nói xầm xì nói xấu tôi. Giờ như mấy còn hến, im re đéo dám nói gì cả. Tôi khinh. Chờ chết hả? Xin lỗi chú mày... Lát tao trốn về trước. Ngu ở lại chỗ mày bắt à? Tao thiểu năng chứ không có ngu.
Cứ thế giờ học lại bắt đầu như bình thường. Chẳng ai dám nói hay ngó tôi cả. Ôi chán nản vãi lờ. Kế hoạch của tôi đi nịnh nhân vật chính phá sản. Đờ mờ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top