Chap 6
Đôi mắt tôi ầng ậc nước và cổ họng nghẹn đắng. Tôi ngước mắt nhìn Sơn trân trân, muốn nói gì để xoá tan bầu không khí im lặng mà không nói được, những tiếng nấc bắt đầu vang lên trong lồng ngực đau tức tựa như lớp thuỷ tinh mỏng mảnh đang nguội lạnh bị dội nước sôi bất ngờ nên rạn nứt rồi vỡ toác ra những mảnh vụn vằn. Nhớ nhung đã dày vò tim đau như thế. Tôi ôm chầm lấy Sơn, cảm nhận hơi mưa lạnh buốt thấu tận tim, Sơn thấy lòng đắng đót và lồng ngực nhói buốt, cũng dang vòng tay ghì chặt tôi để vỗ về an yên khi tôi đang run lên bần bật trong vòng tay anh:
– Anh nhớ em quá, nhớ đến nỗi phải về trước dự định hai ngày để lên lớp sáng nay mà em vắng mặt.
Tôi càng khóc to hơn. Con người tôi là vậy, không giỏi che giấu xúc cảm của mình, cứ để tất cả hiển hiện và ào ạt. Nhớ nhung à? Thì ra không phải riêng tôi. Tình yêu lúc chưa lên tiếng làm con người ta nghĩ mình đơn phương và tự dày vò đến khổ đau, quặn thắt.
– Em...
Tôi lại bị những tiếng nấc chặn lời. Sơn phải lên tiếng giùm tôi:
– Mình yêu nhau, có được không em?
Trời, Sơn hỏi gì mà hỏi kì, như hỏi con cá rô có phải là con cá không vậy. Hỏi thế làm sao tôi biết trả lời khi tôi đã yêu anh từ cái lần đầu tiên hai người đụng mặt. Sơn lên đường về nhà, những xúc cảm ngọt ngào của yêu thương chưa kịp ngân nga làm con tim say đắm, Sơn đã hối hận, anh đã hơi vội vàng rồi. Sự nồng nhiệt nơi tôi đã không để Sơn kịp nói ra sự thật. Mà không, anh chưa đủ dũng cảm để nói ra, anh vẫn thoáng lo sợ tôi sẽ chạy vụt đi, đi thật xa đến nỗi anh không thể bắt kịp trái tim ứ căng nhiệt thành ấy, anh thương tổn rồi, đau rồi, sức chịu đựng dĩ nhiên không thể sánh kịp tôi. Nhưng bây giờ, tính sao đây? Liệu tôi phản ứng ra sao, Sơn thực sự sợ cái khoảnh khắc nhìn tôi cười rồi quay đi khi phát hiện ra sự thật về quá khứ của anh, về anh của hiện tại. Nụ cười ấy sẽ dày vò anh suốt đời nếu tôi không quay lại, hằn rằng tôi sẽ khổ đau quá nhiều. Sơn biết cô gái như tôi, biết giấu nước mắt trước người làm mình khổ đau dù ngày thường không giỏi che đi xúc cảm. Sơn đã nhìn thấy một con người khác, không phải tôi, không phải một cô gái luôn luôn lí lắc, tôi thực sự cô độc, yếu đuối những khi đối diện với chính mình và với cả anh. Rồi cuối cùng tôi sẽ phải biết sự thật này, Sơn biết nó hơi tàn nhẫn với tôi nhưng tình cảm của anh là thật, rất thật lòng. Tôi sẽ chấp nhận nếu tôi đủ can đảm để bên cạnh anh, chỉ cần anh là người chủ động nói ra chứ không phải tôi là người phát hiện, mọi chuyện sẽ khác...
Tôi sực tỉnh, thấy Sơn đã ngồi bên cạnh tự bao giờ, lặng lẽ với điếu thuốc cháy quá nửa, một tay đặt hờ lên mái tóc tôi, ve vuốt. Tôi hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra Sơn hút thuốc, hình như lòng anh không hề yên ổn nhưng nhìn tôi thức dậy, anh vẫn cười trìu mến. Tôi nâng người ngang Sơn, dụi dụi vào ngực anh giữa cái lạnh thấu xương của trận đại hàn tràn vào Hà Nội. Sơn dập mẩu thuốc còn lại, vòng tay ôm tôi chặt cứng, tôi cười rúc rích, thấy ấm lòng và những mảng hồi ức đan xen lần lượt trở về. Ngày lên Hà Nội học, sư cô dặn dò nhất định phải làm mình hạnh phúc, tôi đã cười thật nhiều như một thói quen để không chỉ có tôi mà còn lan toả cho rất nhiều người nữa, những ngày dài mong thầm yêu thương gõ cửa dù luôn tỏ ra mình sống rất tốt mà không cần tình yêu, rồi ngày tôi gặp Sơn, thấy tim mình rụng rời vì ánh mắt anh, những buổi hẹn hò trên ban công tầng cao nhiều gió, ngày anh nói yêu tôi và khoảnh khắc này đang ghì nép an yên trong vòng tay anh, tôi biết mình hạnh phúc...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top