Chương 44: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh.
Edit: Chiz
Nhìn ánh sáng đỏ lóe lên không ngừng, nghe âm thanh kêu gào không ngừng, Defeilai có vẻ rất kích động. Ông dùng sức cầm La bàn Địa Tinh, tâm tình hết sức kích động: "Our Tuci còn sống, Our Tuci còn sống..."
"Defeilai, ông đang bày tỏ tình hữu nghị thân thiện với mấy con Bạch Tinh Linh ti tiện sao? Ông có biết đó là tội ác tày trời hay không, ta lệnh ông đứng lên ngay, nhanh khởi động Cương Thiết Chiến Sĩ. Ngay và luôn." Mitchell nhìn Defeilai, Lưu Niên và Diệp Từ ở cùng một chỗ, có vẻ càng táo bạo, ông không ngừng quơ quyền trượng, từ viên bảo thạch lam to lớn phát ra ánh sáng cực đại, phát ra âm thanh tia điện, vừa nghe liền cảm giác ra dự cảm bất thường.
"Our Tuci nhờ bọn tôi tới cứu ông, Defeilai tiên sinh tôn kính, không biết ông có ý kiến gì, ở lại hay rời khỏi đây?" Tình huống bây giờ rất cấp bách, tự nhiên không có quá nhiều thời gian trò chuyện với Defeilai, Diệp Từ chỉ có thể đi thẳng vào chủ đề. Hơn nữa, cô cũng muốn biết theo tin tức hướng dẫn của hệ thống, Defeilai sẽ giúp đỡ bọn bô ra sao?
"Sao? Our Tuci nhờ cô tới đón tôi? Trời ạ, đứa nhỏ này, không lẽ không biết đây là một chuyện hết sức nguy hiểm sap?" Defeilai nghe Diệp Từ nói, có vẻ cực kỳ kinh ngạc: "Chỉ cần Our còn sống, đó đã là chuyện hạnh phúc nhất với tôi, sao Our còn làm chuyện nguy hiểm như vậy?"
Diệp Từ không nhịn được muốn trợn mắt, cái gì gọi là Our Tuci dám mạo hiểm, rõ ràng là bọn cô mạo hiểm đi tìm chết mới đúng? Vì sao có chuyện tốt Npc thường không quên ôm trọn lên mình, mà chuyện xấu lại đẩy lên người game thủ là sao? Thật là không biết xấu hổ.
"Defeilai tiên sinh, ông muốn theo tụi tôi, hay tiếp tục ở đây?" Cách đó không xa quyền trượng trong tay Mitchell đang rung lên, vừa nhìn liền biết có chuyện gì đó sắp xảy ra, Defeilai cư nhiên còn tiếp tục cùng hai người tán gẫu, dù là bình tĩnh không gì bằng như Diệp Từ, lúc này cũng không khỏi không sốt ruột, nên biết nếu lát nữa Mitchell có động tác gì, người chết nhưng là cô, hơn nữa ở đây còn là Tây Đại Lục, nếu treo ở đây, không biết chạy thi kiểu gì nữa, trừng phạt tử vong cũng nặng hơn ở Đông Đại Lục hơn nhiều, tính thế nào đều không lời. Cho nên Diệp Từ ít nhiều có chút ý tứ thúc giục Defeilai quyết định nhanh lên.
Defeilai nghe Diệp Từ giục có vẻ rất mê man, lẩm bẩm trong miệng: "Nên rời đi hay ở lại, nên rời đi hay ở lại đây..."
Lưu Niên thấy thế cũng mở miệng: "Defeilai tiên sinh tôn kính, nếu ông cứ ở lại, có thể sẽ bị Mitchell tiếp tục bắt làm việc ông không thích."
"Nhưng... Nhưng mà..." Defeilai có vẻ rất khó đưa ra quyết định: "Nhưng đây là Ốc Tác Khoa, là quê hương của Địa Tinh."
"Ốc Tác Khoa đã biến mất trên bản đồ, hiện nay chỗ này là một mảng phế tích bị Vong Linh và Thú Nhân chiếm lĩnh." Lưu Niên nói ra sự thật: "Đây là hiện thực, có lẽ sự thật rất tàn nhẫn, nhưng Defeilai tiên sinh, Mitchell giờ đã là tay sai của Ma Vương Naga, ông muốn ở lại, chẳng khác gì biến thành tay sai của Ma Vương Naga cả."
"Huống chi, Our Tuci một mực chờ ông." Diệp Từ hợp thời ném ra một điều kiện cám dỗ Defeilai nhất.
Quả nhiên, ánh mắt vốn đục ngầu của Defeilai trở nên sáng lên, tâm tình của ông càng kích động: "Không sai, Our Tuci đang chờ tôi, chúng tôi vẫn chưa nghiên cứu xong khóa trình công trình học của Địa Tinh, tôi phải rời khỏi lòng đất chết tiệt này, tôi muốn đi tìm Our Tuci."
"Defeilai đừng khiến ta phải tức giận thêm nữa, ông biết hậu quả của việc ta tức giận là gì. Ta ra lệnh cho ông lập tức khởi động Cương Thiết Chiến Sĩ, đi thao túng nó, bảo nó đem hai tên Tinh Linh ác liệt này quăng vào địa ngục, trọn đời không thoát được thân." Trên mặt Mitchell mang biểu tình lăng liệt, cặp mắt màu đỏ phát ra sự thèm kháu máu huyết, thoạt nhìn người kia đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
"Được rồi, các Tinh Linh, tôi cần sự giúp đỡ của các bạn. Bây giờ Mitchell đã hoàn toàn điên rồi, ông ta muốn sống lại vợ của ổng, Trác Nhĩ Tinh Linh chết tiệt - Reis Kniffen, bây giờ căn bản không không quản cuộc sống của Địa Tinh là gì, đã vậy tôi muốn rời đi nơi này. Nhưng mà các Tinh Linh, mấy bạn có thấy Cương Thiết Chiến Sĩ không? Đó là tâm huyết cả đời của tôi, nó vẫn chưa làm xong, chẳng qua Mitchell khiến tôi kiến tạo Cương Thiết Chiến Sĩ như vậy dưới lòng đất sâu thẩm này, chẳng phải vì tương lai của Ốc Tác Khoa, mà vì Ma vương Naga cần Cương Thiết Chiến Sĩ, nó lấy đi linh hồn của Trác Nhĩ Tinh Linh, chỉ cần giao ra Cương Thiết Chiến Sĩ thì Trác Nhĩ Tinh Linh mới có thể sống lại. Nhưng, nhưng..." Defeilai đã ngồi dậy, thần sắc trên gương mặt ông vặn vẹo, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
"Nhưng gì?"
"Nhưng một khi khởi động Cương Thiết Chiến Sĩ, đối với Ốc Tác Khoa bây giờ, chính là hủy diệt cung điện mãi mãi, toàn bộ quê hương sẽ biến mất, đây là việc rất đáng sợ." Defeilai đứng lên, quay đầu đối diện với Diệp Từ và Lưu Niên nói: "Các bạn bây giờ đã biết chuyện đáng sợ như vậy vẫn quyết định muốn mang tôi rời đi sao?"
"Đương nhiên, Defeilai tiên sinh tôn kính, Bạch Tinh Linh bọn tôi là chủng tộc tôn trọng chữ tín nhất, ông có thể hoàn toàn tin tưởng tôi." Vì bày tỏ chữ tín của mình, Diệp Từ thậm chí còn thi lễ.
"Được rồi, đã như vậy, các Tinh Linh, lát nữa sẽ khởi động Cương Thiết Chiến Sĩ, một trong hai người nhất định phải công kích ngay chỗ yếu hại là vào ngực nó. Cương Thiết Chiến Sĩ vốn chưa hoàn công, nên uy lực không đặc biệt lớn, có điều phải nhớ kỹ là các bạn chỉ có một giờ để đánh bại Cương Thiết Chiến Sĩ, nếu như vượt qua thời gian này, chúng ta đều chạy không được." Defeilai nhìn hai người, nói thận trọng.
"Ông nói, một người muốn nhắm chuẩn vào ngực nó tiến hành công kích, như vậy người còn lại thì sao?" Đang làm thị mười mấy người thời gian, bất cứ một câu nào trong nhiệm vụ Npc nói đều không thể bỏ qua, bằng không, bạn sẽ bỏ qua rất nhiều thứ. Điều này yêu cầu game thủ phải tỉ mỉ vô cùng, cũng muốn cụ bị năng lực phân tích nhất định, Diệp Từ vẫn luôn cực chú ý câu nói của Defeilai, tự nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, lúc Defeilai dừng lại, cô lập tức mở miệng hỏi.
Defeilai ngẩng đầu lên, nhìn Mitchell vẫn kêu gào ở chỗ cũ, sau đó mới nói: "Ốc Tác Khoa là mảnh đất màu mỡ mà Thiên Thần lưu lại, mà thứ luôn duy trì sự dồi dào của Ốc Tác Khoa không phải thứ khác, chính là quyền trượng của Mitchell. Quyền trượng trong tay ông ấy là bảo bối quan trọng nhất của cả quốc gia Địa Tinh, chính vì Bảo Thạch sinh mệnh trên cây quyền trượng, Ốc Tác Khoa bọn tôi mới có thể không ngừng sản xuất ra tài phú với tài nguyên khiến người ta tâm động, đồng dạng, bây giờ Cương Thiết Chiến Sĩ giờ vẫn chưa xong, nếu muốn nó vận hành như thường, Mitchell nhất định sẽ dùng quyền trượng trong tay làm nguồn năng lượng cho nó. Mà người còn lại phải đi cướp quyền trượng trong tay ông ấy, khiến Cương Thiết Chiến Sĩ vô pháp vận hành."
Nói đến chỗ này, Defeilai đi về phía trước vài bước, đối mặt với Mitchell, nói với giọng cao: "Quốc vương bệ hạ tôi tôn kính nhất, ông xác định nhất định phải khởi động Cương Thiết Chiến Sĩ vào lúc này?"
"Ông đây là đang đùa ta à? Defeilai, đừng nhiều lời, nhanh khởi động chiến sĩ mạnh nhất cho tôi." Mitchell thái độ vẫn hết sức ác liệt như cũ, chẳng qua so với lúc mới nhìn thấy Defeilai cùng Diệp Từ cùng Lưu Niên đứng chung một chỗ, có vẻ tốt hơn một chút.
"Được rồi, quốc vương bệ hạ tôi tôn kính nhất, làm một con dân, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông một cách vô điều kiện." Defeilai cung kính thi lễ về phía Mitchell, sau đó quay đầu ra hiệu một ánh mắt với Diệp Từ và Lưu Niên đối diện, hung tợn nói: "Ghê tởm Tinh Linh chịu chết đi."
Nói xong câu này, Diệp Từ liền kinh ngạc, phát hiện thân hình Defeilai thoắt cái đã vọt lên đỉnh đầu của Cương Thiết Chiến Sĩ.
"Wow, còn có thể thuấn di kìa, nếu tôi cũng có kỹ năng này thì tốt rồi." Lưu Niên nhìn Defeilai thuấn di huýt một tiếng sáo, bản thân không hề che dấu sự ham muốn sở hữu kỹ năng đó. Anh đối mặt với cuộc chiến sắp đến, cả người biểu hiện nhẹ nhàng cực, thậm chí còn cười với Diệp Từ: "Tiểu công tử, lát nữa tôi dẫn quái, em đi lấy quyền trượng đi."
"Vì sao?" Diệp Từ không hiểu liếc nhìn Lưu Niên, sau đó tiếp tục dời mắt tới thân thể Cương Thiết Chiến Sĩ đang được khởi động cứ lúc la lúc lắc.
"Tôi là con trai, em là con gái, Mitchell cũng là con trai, khác phái thường hút nhau, tôi nghĩ ông ta sẽ thủ hạ lưu tình với em." Lưu Niên ngụy biện rất tốt. Lúc anh đang nói như vậy, Cương Thiết Chiến Sĩ đã được khởi động, nó đứng lên từ từ, còn cao hơn độ cao lúc nãy hai người trông thấy, trên vai nó khiêng một loại đồ vật giống bao đựng tiễn vậy, đường kính khoảng 10 mã (9.144m), nếu trong đó phóng ra thứ như đạn pháo, có lẽ cả vương cung này liền nát bấy.
"Đừng nói thêm nữa, lát nữa em đi lấy quyền trượng, tôi đi đối phó nó." Lưu Niên nhìn Cương Thiết Chiến Sĩ, sau đó đo đạc khoảng cách giữa anh và ngực của Cương Thiết Chiến Sĩ, rồi nhân lúc Diệp Từ chưa kịp nói gì, quyết định dứt khoát.
Thật ra sao Diệp Từ có thể không biết ý của Lưu Niên, Cương Thiết Chiến Sĩ so với Mitchell, kỳ thực so sánh với Mitchell mà nói, khá an toàn. Dù sao Mitchell chỉ quái cấp 60, mà Cương Thiết Chiến Sĩ lại là quái cấp 65. Lưu Niên sợ Diệp Từ sẽ chết trong quá trình đối phó Cương Thiết Chiến Sĩ, nếu vậy, thì đây là chuyện mất nhiều hơn được đối với Diệp Từ. Cho nên, giữ việc nguy hiểm nhất cho mình, để Diệp Từ làm việc tương đối an toàn. Tuy miệng anh không nói thế nhưng ý của anh, Diệp Từ hiểu. Vào lúc này không phải là lúc để làm việc từ chối chuyện này, nên Diệp Từ không phản bác: "Ừm."
Đè ép cơ thể, hai người chính thức tiến vào trạng thái chiến đấu một cách toàn diện.
"Ồ, chiến sĩ cực mạnh của ta, chiến sĩ cực mạnh của ta." Mitchell thấy Cương Thiết Chiến Sĩ động, có vẻ hết sức hưng phấn. "Nhanh chút, bảo bối, trước khi giao ngươi cho Đại Vương, để ta nhìn uy lực của ngươi trước đi, để ta nhìn xem ngươi giết chết đám người hỗn tạp này thế nào."
Cương Thiết Chiến Sĩ đứng lên nhưng không vững vàng, cả người lung lay lắc lắc, thậm chí còn xuất hiện tia lửa đốt lên ngay các khớp xương ngón tay, thoạt nhìn tình huống không thế nào lạc quan. Quả nhiên, Cương Thiết Chiến Sĩ mới đứng lên chưa được 3s, Diệp Từ và Lưu Niên chỉ nghe thấy tiếng nổ đùng đùng, Cương Thiết Chiến Sĩ lại ngồi xuống, chỗ khớp xương, còn có cánh tay đều tắt máy và bụng nó tỏa ra khói dày đặc, trong lúc nhất thời cả hoàng cung chướng khí mù mịt.
May mà Diệp Từ với Lưu Niên mới uống xong một lọ thuốc thơm vị bạc hà, tác dụng nâng cao tinh thần tỉnh táo không sai, bằng không bây giờ sớm bị khói đặc làm cho choáng rồi.
"Sao vậy, sao vậy hả Defeilai, bảo bối của ta sao vậy?" Mitchell lập tức lại nổi trận lôi đình, lớn tiếng kêu tên Defeilai.
Mà Defeilai ngồi trên đầu Cương Thiết Chiến Sĩ đằng xa lại căng giọng nói với Mitchell: "Quốc vương bệ hạ tôn kính, tôi đã nói rồi, Cương Thiết Chiến Sĩ vẫn chưa hoàn thành, rất nhiều chỗ của nó không phải đặc biệt tốt..."
"Đầu đất, tên đầu đất nhà ngươi, ông còn nói mình là người có học thức uyên bác nhất Địa Tinh, ta thấy ngươi đang lừa người mới đúng." Mitchell giận dữ hét lên, sau đó bắt đầu quơ quyền trượng trong tay: "Cút đi, để ta trợ uy cho bảo bối của ta."
Một chuỗi liên tiếp nhau, nốt nhạc khiến người ta căn bản nghe không hiểu xuất ra từ miệng Mitchell, viên bảo thạch sinh mệnh to lớn màu lam trên quyền trượng trong tay ông phát ra ánh quang cũng càng ngày càng sáng, tiếng vang của dòng điện phát ra cũng càng lúc càng dội, cuối cùng ánh quang chói mắt trên đỉnh quyền trượng biến thành một chùm ánh sáng trắng nháy mắt xông thẳng ngay vào Cương Thiết Chiến Sĩ, mà ánh quang này lại dĩ nhiên bao bọc lại nguyên cả người Cương Thiết Chiến Sĩ cực lớn, điều thần kỳ là, mới Cương Thiết Chiến Sĩ lúc nãy còn bốc khói mù mịt cư nhiên đứng lên rất vững vàng, bước từng bước một tới chỗ Lưu Niên cùng Diệp Từ.
Bởi vì hình thể Cương Thiết Chiến Sĩ to lớn, nên tuy rằng nó có lực sát thương cực lớn, nhưng tốc độ di chuyển lại chậm cực, đặc biệt trong hoàng cung này, phạm vi di chuyển của nó rất có hạn, muốn đuổi kịp Thợ săn linh hoạt không phải là việc dễ gì. Huống chi, Bạch Tinh Linh còn nhỏ hơn Cương Thiết Chiến Sĩ nhiều quá mức, dưới tình huống như vậy, Bạch Tinh Linh nhảy loạn tứ phía, sẽ làm Cương Thiết Chiến Sĩ đánh không trúng. Chẳng qua, công kích của Cương Thiết Cự Nhân rất mạnh, hơn nữa phạm vi còn rộng, tuy nó tích trữ kỹ năng mỗi lần cần khá lâu, nhưng lúc đánh ra, vẫn hết sức kinh khủng, nếu một khi không cẩn thận trúng chiêu sẽ chết dưới kỹ năng của nó.
Ngay từ đầu, Diệp Từ cùng Lưu Niên không ngừng nhảy loạn theo phương hướng công kích của Cương Thiết Chiến Sĩ, để quấy nhiễu mục tiêu Cương Thiết Chiến Sĩ nhắm vào. Chẳng qua, đó không phải mục đích cuối cùng, mục đích cuối cùng là khiến Diệp Từ tìm được thời cơ tốt nhất để ngất. Tuy đã nói từ đầu, Diệp Từ đối phó Mitchell, Lưu Niên đối phó tên to con đó. Có điều Mitchell không biết kế hoạch của cả hai, giờ ông đang nhìn chằm chằm vào Cương Thiết Chiến Sĩ đang di chuyển quanh hai người trong hoàng cung. Lúc này nếu có một người tùy tiện hành động, nhất định sẽ bị phát hiện Mitchell ngay. Vì thế, bọn cô cần một cơ hội khiến Mitchell thả lỏng cảnh giác, mà, giả chết chính là cơ hội đó.
"Nó bắt đầu đọc kỹ năng." Diệp Từ nhìn chằm chằm vào phía dưới hình cái đầu của Cương Thiết Chiến Sĩ.
"Ừ, anh dẫn nó đi, em cẩn thận." Lúc Lưu Niên nói như vậy, thân thể anh như một con mèo rừng linh hoạt phóng về hướng khác, anh vừa chạy vừa không ngừng xạ kích nhằm vào ngực Cương Thiết Chiến Sĩ tạo ra các hoa văn đặc thù, tạo thành từng cái sát thương bạo kích. Tuy Cương Thiết Chiến Sĩ không biết đau đớn, nhưng cứ bị tấn công vào chỗ yếu hại từng đợt liên tiếp, dù là sắt thép như nó cũng biết tức giận. Vì thế, Cương Thiết Chiến Sĩ từ từ giơ ống hỏa tiễn trong tay lên, ngắm về phía Lưu Niên.
Tầm bắn của ống hỏa tiễn rất xa, chỉ vì mục tiêu nhỏ, lúc Cương Thiết Chiến ngắm bắn luôn phải ngắm vào 1 điểm gần mặt đất, làm vậy mới có tỷ lệ trúng mục tiêu cao. Tuy nó không có chỉ số thông minh, nhưng hình thức và phương thức công kích của robot đều do hệ thống tự động thiết lập, hoàn mỹ không thiếu sót. Lưu Niên tự nhiên cũng biết điểm này, nên anh vãn luôn chạy sát trên mặt đất. Lúc kỹ năng được đọc tới giây cuối cùng, cả thân thể anh như mất đi sức hút của trái đất, bay lên chỗ cao.
Diệp Từ nhìn từ bên dưới, không nhịn được trầm trồ khen ngợi. Thời gian, cơ hội, hoàn toàn nắm giữ vừa vặn, tựa như máy vi tính được lập trình sẵn vậy.
Tuy Diệp Từ khen ngợi khen ngợi động tác của Lưu Niên, nhưng không hề quên chuyện của cô, lúc Cương Thiết Chiến Sĩ phóng kỹ năng vào Lưu Niên, cả người cô phi vào bước ra khỏi phương hướng kỹ năng phóng ra, sau đó men theo một tảng đá bị nổ bay hướng về phía Mitchell.
Một loạt động tác vừa nhanh lại chuẩn xác, thoạt nhìn căn bản không như động tác được thiết kế từ trước, trái lại càng giống như Diệp Từ bị văng lên tảng đá rồi bị đẩy ra vậy.
Lúc Diệp Từ đụng vào đài tế, chân hơi cong một chút, để giảm bớt thương tổn khi cô bị rơi xuống đất. Đồng thời cũng vào lúc này, cô mở ngất.
Chốc lát, Diệp Từ đã nằm trên đài, cô co thân thể lại, không còn hơi thở, thoạt nhìn chẳng khác gì đã chết. Mitchell nhìn thấy một khác đó, cực kỳ vui vẻ, ông cười lớn, thuận tiện kêu gào với Lưu Niên: "Ha ha, Bạch Tinh Linh chết tiệt, thấy bạn của ngươi chết thế nào chưa? Đừng chống cự vô ích, thành thật một chút ta sẽ không khiến ngươi chết rất đau đớn."
Lưu Niên liếc Diệp Từ nằm trên đài một cái, không khỏi sinh lo lắng, động tác liên tiếp lúc nãy rất thật, nếu không phải hình avatar của Diệp Từ vẫn chưa chuyển màu xám, Lưu Niên hầu như cho rằng Diệp Từ đã chết.
"Sao rồi? Còn nhiêu máu?" Lưu Niên vừa tiếp tục linh hoạt như mèo rừng chạy tới chạy lui công kích vào ngực của Cương Thiết Chiến Sĩ, vừa quan tâm hỏi Diệp Từ đang nằm dưới đất.
"Còn 18%." Diệp Từ nằm trên mặt đất, tuy hô hấp cùng tiếng tim đập của cô đều đình chỉ, nhưng Diệp Từ vẫn có thể quan sát toàn cục diện, cô nhìn Lưu Niên linh hoạt đấu với Cương Thiết Chiến Sĩ, khá là bội phục Lưu Niên. Người này kiếp trước không hổ là thần của Thợ săn. Động tác như vậy, cách di duyển như vậy, còn có thao tác nữa, đổi thành người khác hoàn toàn đều vô pháp làm ra hoàn mỹ như thế. Có lẽ cô có thể, nhưng cô không chắc chắn lắm.
Người này, quả nhiên là một đối thủ đáng giá để vượt qua.
"Lát nữa đứng dậy xong em nhớ uống một bình thuốc khôi phục từ từ, đừng uống loại khôi phục nhanh, loại kia kéo cừu hận cao quá, tránh cho Mitchell phát hiện em." Lưu Niên vừa né tránh vừa không quên dặn dò Diệp Từ một ít việc nhỏ.
"Tôi biết."
Vì tình trạng bây giờ rất khẩn trương, hai người nói không nhiều, dù sao trong tình huống này không phải là cơ hội tốt để trò chuyện. Nằm khoảng 3 phút, Mitchell đã dời toàn bộ sự chú ý vào trận chiến của Lưu Niên và Cương Thiết Chiến Sĩ, Diệp Từ cẩn thận hồi sinh, sau đó lập tức tiến vào trạng thái Tiềm Hành, cô lấy một lọ thuốc khôi phục cao cấp từ trong túi ra, rót vào miệng, lượng máu bắt đầu tăng từ từ.
Lúc này Diệp Từ cũng đi về chỗ cầu thang của đài.
Lên cầu thang của đài ở sau đài tế, nơi Mitchell đứng lại là phía trước đài tế, nên đi từ cầu thang phía sau đài, Mitchell căn bản không thể phát hiện. Chẳng qua Mitchell có một tật xấu, cứ cách 3 phút chiến đấu, nó sẽ quay đầu nhìn Reis Kniffen nằm trong quan tài, xác nhận trạng thái của cô ấy vẫn còn hoàn chỉnh mới tiếp tục xem chiến.
Lúc Thợ săn Tiềm Hành leo cầu thang sẽ có xác xuất bị lộ thân ảnh nhất định, điều này có quan hệ với đặc tính chức nghiệp của Thợ săn, nếu là Đạo Tặc, thì không cần lo lắng điều này. Dù sao Đạo Tặc mới là tổ tiên của đội ngũ trinh sát, Thợ Săn chỉ kiêm chức công việc này thôi.
Chính vì có tỷ lệ bị lộ nhất định, nên lúc lên lầu Diệp Từ đi cực chậm. Dù sao khoảng cách của cô và Mitchell đã rất gần rồi, nếu lúc này bị lộ Mitchell lập tức dâng cừu hận, vậy chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ cả.
Chỉ có 10 bậc thang ngắn ngủi, Diệp Từ đi tận 10 phút. Lên đài, đầu tiên cô ngồi chồm hổm xuống, dù gì lúc Tiềm Hành, ngồi xổm xuống là lúc phát huy Tiềm Hành tốt nhất, lúc này dù Mitchell quay đầu lại, xác suất phát hiện Diệp Từ rất thấp.
Rất thấp, nhưng không có nghĩa là sẽ không phát hiện.
Diệp Từ ngồi xổm sát mép đài tế, tựa vào cột bên cạnh, tận lực làm mình gần kề cột một chút, như vậy góc chết của cây cột sẽ làm Mitchell không phát hiện Diệp Từ.
Cô cứ thế ngồi xổm ở kia, im lặng nhìn lưng của Mitchell, kế đó ánh mắt rơi vào trong tòa quan tài thủy tinh, bỗng nhiên một ý nghĩ kỳ quái xông ra, cô hỏi Lưu Niên: "Lưu Niên, lúc chúng ta mới tiến vào hoàng cung, Mitchell nói câu gì đầu tiên nhỉ?"
Diệp Từ hỏi không đầu không đuôi, Lưu Niên nhất thời không phản ứng kịp, anh suy nghĩ một hồi, mới nói nhưng không chắc chắn lắm: "Hình như là chúng ta đã cắt đứt buổi tế tự của ông ấy, dù gì đều là ý này, nguyên câu thoại anh không nhớ rõ."
Không sai, chính là câu đó. Cắt ngang buổi tế của ông ấy. Nếu cô không nhớ nhầm, lúc cô tiến vào phó bản liền thấy tay của Mitchell phát sáng, hình như là ánh quang của bảo thạch sinh mệnh, đang gắn vào người của Reis Kniffen. Diệp Từ giật mình, bạo thạch sinh mệnh có thể khiến Cương Thiết Chiến Sĩ – một đống sắt vụn tiếp tục chiến đấu, lẽ nào cũng có thể khiến một Tinh Linh đã chết được sống lại?
Sau đó, cô lại nghĩ tới câu vừa Defeilai, linh hồn của Reis Kniffen bị Naga lấy đi. Nếu đó đều là sự thật, vậy lúc nãy Mitchell tế tự là lãng phí thời giab, bạo thạch sinh mệnh của ông không thể khiến Reis Kniffen sống lại, nếu muốn Reis Kniffen sống lại chỉ có thể dùng Cương Thiết Chiến Sĩ trao đổi với Ma vương Naga. Bây giờ trong quan tài chỉ có thân thể của Trác Nhĩ Tinh Linh Reis Kniffen, Mitchell cẩn thận bảo vệ thân thể cô ấy như vậy, nhất định là muốn cứu sống cô ấy.
Nếu xác định chuyện này, một chủ ý lập tức hình thành trong đầu Diệp Từ. Kỳ thực, cô không chắc chắn có bắt được quyền trượng trong tay Mitchell, tuy Mitchell chỉ cấp 60, nhưng dù sao ông ta cũng là vương giả của một chủng tộc, Diệp Từ không dám nói ông ta kém con quái vật lớn dưới kia bao nhiêu, nhưng nếu có Reis Kniffen, nói không chừng Mitchell thực sự rất dễ đối phó.
Ngay lúc Diệp Từ nghĩ tới đó, Mitchell nghiêng đầu lại, ông nhìn chằm chằm vào nơi Diệp Từ núp, có vẻ muốn xem thấu thứ gì, khiến cho Diệp Từ khẩn trương vô cùng, không chỉ tim ngừng đập, bắp thịt toàn thân cũng biến cứng ngắc. Nếu lúc này bị nhận ra, thật sự phải thất bại trong gang tấc rồi.
Có điều, may mắn thay, Mitchell nhanh chóng thu tầm mắt về, tiếp tục chuyên chú vào Lưu Niên, con Bạch Tinh Linh này nhảy tốt quá, khiến Mitchell sứt đầu mẻ trán, súng laser của Cương Thiết Chiến Sĩ đã nấu nhừ toàn bộ hoàng cung, thế nhưng Tinh Linh nọ lại đang dẫm trên phế tích như dẫm trên mặt đất bằng phẳng, như con bọ chó từ các góc chết công kích chỗ yếu hại của Cương Thiết Chiến Sĩ. Điều này càng làm Mitchell giận hơn, tức giận trong khoảng thời gian dài khiến suy nghĩ của ông bị hỗn loạn, giống như Mitchell bây giờ, ông lại bắt đầu đọc chú ngữ một cách trúc trắc, hơn nữa còn dài hơn lúc đầu, thoạt nhìn phải tăng thêm năng lượng mà viên bảo thạch sinh mệnh truyền cho Cương Thiết Chiến Sĩ.
Diệp Từ vừa đem tình huống này lặng lẽ nói cho Lưu Niên vừa tới gần quan tài của Reis Kniffen.
Chỉ vì khoảng cách hơn 10 mã khiến Diệp Từ đi mất 2 phút, ngực của cô đã căng thẳng lắm rồi, mắt chăm chú nhìn Mitchell, rốt cuộc, chỉ cách quan tài của Reis Kniffen có một bước, cô lập tức chạy ngay vào phía sau cổ quan tài, ngay tức khắc Mitchell gần như cảm giác ra nguy hiểm, ông quay đầu, tỉ mỉ nhìn bốn phía. Chỉ vì Diệp Từ đã ẩn nấp sau quan tài, vừa lúc là góc chết của mắt Mitchell, nên Mitchell nghiêm túc quan sát rất lâu, vẫn không phát hiện ra manh mối gì. Vì vậy, ông vứt bỏ sự bất an lúc nãy, tiếp tục dây dưa với Lưu Niên.
Xác định Mitchell đã quay đầu đi, Diệp Từ bò tiếp, cô ngồi xổm bên cạnh quan tài, đưa tay sờ, không khỏi bật cười, trời cũng giúp cô. Quan tài thủy tinh không có nắp đậy, cũng không có vật ngăn cách, nói cách khác, chỉ cần cô vươn tay là có thể chạm vào Reis Kniffen.
Diệp Từ cúi nhìn Reis Kniffen trong cổ quan tài thủy tinh, là một cô gái rất xinh đẹp, có lẽ vì chết lâu rồi, da của cô ngăm đen hẳn. Diệp Từ cẩn thận chạm vào cổ quan tài, nó không có ký hiệu ma pháp đặc biệt gì, cô cả gan vươn tay, chạm vào ngón tay của Reis Kniffen, không có phản ứng khác thường, xem ra Reis chỉ được đặt trong quan tài thôi, không hề bỏ thêm đồ vật gì khác.
Xác nhận tin tức này xong, Diệp Từ hít một hơi thật sâu, nói một tiếng xin lỗi với thi thể xinh đẹp, sau đó lấy tốc độ nhanh như tia chớp kéo thi thể Reis Kniffen ra ngoài, còn không quên cười lạnh với bóng lưng của Mitchell.
Tiếng cười nhạt không lớn, nhưng đủ để Mitchell nghe thấy, âm thanh đó đáng sợ như tiếng quỷ đòi mạng, ông lập tức quay người, quyền trượng trong tay chỉa vào Diệp Từ, viên bạo thạch sinh mệnh trên đầu quyền trượng phát ra âm thanh xèn xẹt như điện chập, thoạt nhìn hết sức đáng sợ.
Thực ra trong lòng Diệp Từ rất khẩn trương, lỡ như biện pháp của cô vô dụng, vậy chẳng khác gì tốn công vô ích, lỡ như Reis Kniffen không quan trọng như trong nhiệm vụ miêu tả thì sao, có phải mọi chuyện cô làm hôm nay rất ngu xuẩn hay không?
Có điều chuyện đến nước này, nghĩ mấy thứ đó đã không còn ý nghĩa nữa. Tuy lòng Diệp Từ lo lắng, nhưng không biểu hiện ra ngoài chút nào, khuôn mặt cô bình tĩnh còn mang theo nụ cười giễu cợt: "Địa Tinh vương vĩ đại, Mitchell bệ hạ tôn kính, chúng ta lại gặp mặt."
Mitchell sửng sốt, lập tức hiểu, ông hét rầm lêm: "Hóa ra là ngươi gạt ta. Tinh Linh ti tiện nhà ngươi, ta muốn giết ngươi." Nói rồi, viên bảo thạch sinh mệnh trên quyền trượng trong tay ông càng sáng.
Nhưng hết thẩy lại không đủ độ uy hiệp đối với Diệp Từ, chỉ thấy cô vung đoản kiếm trong tay, nhẹ nhàng đặt ngang cổ Reis Kniffen, chậm rãi cười thành tiếng: "Mitchell bệ hạ, không biết viên tia sáng của bạo thạch sinh mệnh của ông nhanh hơn hay đoản kiếm của tôi nhanh hơn nhỉ?"
"Bạch Tinh Linh hèn hạ, ta muốn giết ngươi." Mitchell thét lên, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ ma pháp mà Diệp Từ nghe không hiểu một cách nhanh chóng.
Diệp Từ vẫn đang cười, đoản kiếm trong tay rạch ra da cổ của Reis Kniffen. Reis Kniffen đã chết lâu rồi, dù rách da, căn bản không chảy máu, nhưng nước da ngăm đen đó bị vạch ra xong, bên trong có thể trông thấy thịt màu xám tro: "Mitchell bệ hạ, ông cần biết rõ, vô luận chủng tộc gì, nếu đầu đã rớt dù có nhiều linh hồn đến đâu cũng không thể hồi phục..."
"Không, đừng, đừng." Mitchell tự nhiên nhìn thấy Diệp Từ đã cứa vào cổ Reis Kniffen, ông kinh hoảng vô cùng, cũng quên việc tiếp tục ngâm xướng chú ngữ pháp thuật, chỉ đứng tại chỗ thất kinh hét lên về phía Diệp Từ: "Tinh Linh, Tinh Linh tốt, ta van cầu ngươi, đừng, nhất thiết đừng."
Đến đây, Diệp Từ rốt cuộc thở phào một hơi, cuối cùng thành công, trong từng câu chữ lúc nãy của Defeilai đều một mực nói rõ Mitchell thật sự rất yêu Reis Kniffen, nhưng Diệp Từ không xám nhận định chắc chắn. Dù sao, thân phận của hai người kia: một là quốc vương, một là mỹ nữ, tình yêu của họ không phải chỉ là tình yêu của một người con trai và một người con gái bình thường, còn có thể là một nhà thống trị cao cao tại thượng yêu một con sủng vật thì sao?
Hiện tại, cô cuối cùng hiểu rõ triệt để, Mitchell tuy không cùng chủng tộc với Reis Kniffen, nhưng ông lại yêu cô rất chân thành. Loại tình yêu này không phải là tình thương hại của một vị thống trị, mà là tình yêu tha thiết của người con trai đối với người con gái.
Dù Mitchell có chút điên cuồng, thậm chí vì Reis Kniffen mà buông tha toàn bộ vương quốc, nhưng đứng dưới góc độ người con gái, loại con trai này đầy hấp dẫn đối với bất kỳ một cô gái nào.
"Ngươi cần gì? Ngươi chỉ cần mở miệng nói ngươi cần gì, chỉ cần ngươi nói ra, ta đều có thể thỏa mãn ngươi, ta chỉ cần ngươi không làm hại Reis Kniffen là được." Trên mặt Mitchell đâu còn ương ngạnh gì đâu, chỉ còn lại thỉnh cầu đầy xót xa.
Diệp Từ giương mắt nhìn ra xa. Bởi vì sự trợ giúp của Mitchell tới Cương Thiết Chiến Sĩ đã bị cắt ngang, Cương Thiết Chiến Sĩ bây giờ không thể chịu được một kích, không chỉ tốc độ chậm, mà còn bắt đầu bốc khói nữa, xem ra, rất nhanh thôi, Cương Thiết Chiến Sĩ sẽ sụp đổ.
"Đưa quyền trượng của ông cho tôi." Diệp Từ nhìn gợi ý nhiệm vụ, cần đánh bại Cương Thiết Chiến Sĩ và bảo thạch sinh mệnh của quyền trượng. Vì vậy hạ thấp thanh âm nói.
"Không, không thể, đây là vật quan trọng nhất của Địa Tinh bọn ta, không thể để nó rơi vào tay chủng tộc khác." Mitchell mặc dù là một quốc vương phá sản, nhưng ít nhiều gì vẫn vì huyết thống của chủng tộc mà kiêu ngạo, nên khi ông nghe yêu cầu của Diệp Từ, không hề suy nghĩ liền phản đối ngay.
"Mitchell bệ hạ, giờ đã không còn Ốc Tác Khoa, Địa Tinh còn sót lại trên Đại Lục cũng không được tính là một chủng tộc, ông cầm quyền trượng có lợi ích gì? Không bằng cho tôi đi, chỉ cần ông đưa quyền trượng cho tôi, tôi sẽ trả Reis Kniffen cho ông."
"Không..." Hiển nhiên đề nghị của Diệp Từ khiến Mitchell động tâm, nhưng làm quốc vương ông phải kiên trì tới cuối cùng.
"Mitchell bệ hạ, ông suy nghĩ cho kỹ, ông nhìn xem, hoàng cung của ông sắp đổ nát, chẳng lẽ ông không biết lúc hoàng cung của ông sụp đổ, toàn bộ Ốc Tác Khoa sẽ sụp đổ theo sao? Ông còn cầm quyền trượng làm gì? Lúc này không là sự kết giao của quyền lực, mà thuộc về thời khắc của tình yêu, lẽ nào cuối cùng ông vẫn buông tha vợ mình sao? Giọng nói Diệp Từ chậm rãi, từ tốn, phối hợp với hoàng cung không ngừng lung lay, chẳng khác gì ATuLa bò ra từ địa ngục, mị hoặc cực kỳ.
"Nhưng, nhưng mà..."
"Đến đây đi, đưa quyền trượng cho tôi." Diệp Từ đưa tay ra, hướng về phía Mitchell, một tay khác ôm thật chặt cổ của Reis Kniffen.
"Niffen, Niffen của ta..." Mitchell ngẩng đầu nhìn cô gái trong ngực Diệp Từ, lại nhìn nữ Bạch Tinh Linh sau lưng cô ấy, nhất thời sinh ra một loại ảo giác, tựa như người yêu của ông vẫn luôn sống. Ông đứng lên từ từ, cầm quyền trượng đi đến chỗ Diệp Từ.
"Đứng lại, ném quyền trượng qua đây." Chỉ cần quyền trượng còn trong tay Mitchell, vậy còn nguy hiểm.
Mitchell bây giờ nghe lời cực, ông thật sự đứng lại, kế đó ném cây quyền trượng qua cho Diệp Từ. Cây quyền trượng tỏa ra ánh sáng màu xanh bay theo đường parabol sau đó cứ thế rơi xuống, rơi xuống...
Cuối cùng, nó nằm trong tay Diệp Từ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top