Thế lực Lâu Đài Khởi Nguyên 2

6. Violet :

"Những phát bắn của ta luôn nhắc nhở mọi người về thời kỳ khủng khiếp dưới ách thống trị của Hắc Ám".
Xuyên suốt cuộc Chiến Tranh Chạng Vạng, bóng hồng Violet nổi lên như một thợ săn dòng giống ác quỷ với cái tên Thái tử. Sức mạnh của những con quỷ dần trở nên không thể kiểm soát, không đơn thuần sử dụng móng vuốt và răng nanh như trước đây nữa, ma cà rồng thuộc chủng loại mới có tên là Thái Tử giờ đây có thể sử dụng phép thuật để tạo ra các vụ nổ, sấm sét hay thậm chí là bay lượn. Kĩ năng của Violet mang tới cho cô những lợi thế lớn không dễ bị áp đảo. Chỉ có những người giống Violet, những người đã trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt, mới có thể đối đầu với những thế lực phi tự nhiên và ma thuật của chúng.
Đồng loại bị tiêu diệt càng nhiều, lũ ma cà rồng càng căm hận Violet. Chúng liên tục tìm cách tiêu diệt lực lượng của cô. Liên tục phải phòng ngự trước những đợt tấn công đến từ kẻ thù, khẩu súng thân tín “Hoa Hồng Định Mệnh” của Violet cũng bị phá hủy.
Mất cặp súng trên tay và nhìn thấy bạn bè mình từng người một ngã xuống, Violet gào lên giận giữ và thề rằng sẽ tận diệt ma cà rồng đến tận hơi thở cuối cùng, cho dù không còn tấc sắt trên tay.
“Ma cà rồng săn đuổi chúng ta, chúng ta săn đuổi lại ma cà rồng!”

7. Butterfly :

"Cuộc đời của ta sẽ ra sao khi chiến tranh kết thúc?" Trong một đêm lạnh giá, Butterfly trầm ngâm bên thanh gươm lấp lánh ánh sáng dìu dịu ấm áp.
"Tồn tại trong thế giới hỗn loạn này chẳng dễ dàng chút nào, đặc biệt là những người kiếm tiền từ máu của kẻ khác. Ta còn chẳng có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác" giọng của cô lạnh lùng mà chua chát, phát ra từ bóng tối. Mới vừa thực hiện nhiệm vụ trước đó ít lâu, Butterfly không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Là một sát thủ ám sát thuê được huấn luyện tốt, cô có khả năng duy trì và khôi phục sức chịu đựng của mình xuyên suốt các cuộc chiến. 
Butterfly là một biệt hiệu được cô sử dụng trong hợp đồng ám sát. Không giống như lính đánh thuê thông thường, nhiệm vụ của Butterfly rất đa dạng và phức tạp. Khách hàng bắt đầu yêu cầu sát thủ thực hiện nhiệm vụ khó khăn hơn; nhấn mạnh vào khả năng, giới tính, tuổi tác, và thậm chí thời gian xuất hiện. Để đáp lại, Butterfly không ngừng cải thiện bản thân để phục vụ những yêu cầu đó.
Butterfly từng là một đứa trẻ mồ côi, được nuôi dưỡng bởi hiệp hội lính đánh thuê và huấn luyện qua rất nhiều cuộc chiến. Lớn lên, cô ra chiến trường kiếm tiền, trả lại khoản phí nuôi dạy cho hiệp hội. Mỗi nhiệm vụ thành công, Butterfly phải trả họ một nửa số tiền kiếm được, cho đến khi món nợ từ bé của cô được thanh toán sòng phẳng.
Những thành viên của hiệp hội tử trận ngày một nhiều. Điều này khiến cho Butterfly được giao nhiệm vụ quan trọng nhất: bảo vệ Astrid, con gái út của gia tộc Hoa Hồng. Cô đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ tương tự, ngụy trang trong bộ đồ người hầu bí mật hộ tống những quý cô sang chảnh, diêm dúa đi đến các sự kiện khác nhau.
Nếu đó không phải là một công việc được trả lương cao, Butterfly đã chọn một nhiệm vụ thú vị hơn, như ám sát một gã cưỡi rồng, hoặc loại bỏ thủ lĩnh của toán cướp. Nó khiến cô thấy hưng phấn hơn việc dành cả đêm để nghe những câu chuyện viển vông của tụi quý tộc.
Kỳ lạ thay, nhiệm vụ mới không phải là nhàm chán như Butterfly đã nghĩ. Cô hoàn toàn bị choáng ngợp bởi độ khó của nhiệm vụ, bởi cô được cử đến để bảo vệ Astrid trong một cuộc chiến chống lại binh đoàn Lokheim, những kẻ đã đánh bại Arduin và nhóm hiệp sĩ Vedan.
Sau cái chết của cha, anh trai, và chứng kiên lâu đài bị vây hãm, Astrid lãnh đạo các hiệp sỹ Hoa Hồng cầm kiếm tử chiến với kẻ thù. Butterfly được thuê để bảo vệ Astrid. Và khi đao kiếm dừng lại, cả hai cùng bị thương nặng.
Theo các quy định của hợp đồng, Butterfly có quyền từ bỏ, chiếu theo điều khoản "Mức độ phức tạp của công việc". Tuy nhiên, cô tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ Astrid bé bỏng, người thừa kế cuối cùng của dòng dõi Bá tước Hoa hồng. Chừng nào Astrid còn thở, còn sức nâng cao thanh kiếm Tro Tàn của cha nàng, nhiệm vụ của Butterfly còn chưa kết thúc.
Đó không chỉ đơn thuần là nhiệm vụ, nó cũng là cách cô làm việc.
"Từ 'chạy trốn' không có trong từ vựng của tôi”

8. Rouke :

“Chớ để thế giới thay đổi nụ cười của bạn. Hãy để nụ cười ấy đổi thay cả thế giới.”
Người ta thường quên rằng Rourke - vị quận trưởng luôn rạng rỡ đầy sức sống - đã từng là là một chiến binh quả cảm, cho đến khi họ nhìn thấy những vết sẹo trên tay của anh. Nói không ngoa, kể về chiến tích của chàng nỏ thủ Pháo đài Casanova này thì có đến tết cũng chưa hết, thế nên tóm lại cho nhanh: anh trỗi dậy như một thế lực sau hàng trăm cuộc chiến, một trong số đó chính là trận Bashkir trứ danh. Thật, các chiến tích có dính đến tên Rourke mà được chồng lên nhau thì đảm bảo cao hơn anh là cái chắc.
Hào hùng là thế, nhưng đời Rourke lại khốn khổ vô cùng khi từng thành viên của gia đình anh không tử trận vì chiến tranh, thì cũng mất vì nạn đói. Thế gian chỉ biết đến chiến thắng Bashkir vang dội, nhưng nào có hay đây là nơi chiến hữu thân cận của anh - tay vẫn nắm chặt thanh gươm kết liễu vô số kẻ địch -  đã trút hơi thở cuối cùng.
Nào chỉ có thế, sau đó khi Rourke cố bảo vệ Nhân tộc khỏi lời nguyền của kẻ thù đã buộc hi sinh cánh tay phải của mình trước khi nó kịp tước lấy mạng sống của anh. “Mà này, chúng ta thắng phải không nào?” Rourke lên tiếng, và những người xung quanh anh thở phào nhẹ nhõm. Họ đã lo rằng chàng dũng sĩ rạng rỡ ngày nào nay sẽ suy sụp, nhưng hóa ra anh vẫn tràn đầy lạc quan như mọi khi.
Theo luật định bởi Astrid, Bá tước Hỏa hồng, Rourke được ban thưởng một cơ ngơi bạt ngàn sau khi hồi hương từ chiến trường. Người khác có thể an hưởng đời hưu trí đầy xa hoa nhung lụa này, nhưng với một Rourke vẫn mãi truy cầu cuộc sống cho đáng ra sống thì câu trả lời là hoàn toàn không.
Thế nên chẳng lấy gì làm lạ khi Rourke hiến tặng ẩn danh cả cơ ngơi này đến gia đình những chiến hữu đã hi sinh nơi chiến trường, rồi khăn gói lên đường đến Liên bang Tự do với bức thư tiến cử từ nữ Bá tước, và chọn làm Quận trưởng của một thị trấn heo hút chốn biên cương.
Để cảm tạ thành tâm tiếp nhận cương vị này, các nghệ nhân của Liên bang đã chế tác ra một bộ nỏ máy vừa khớp với những gì còn lại của cánh tay phải Rourke, giúp anh có thể tiếp tục chiến đấu như xưa. “Đây sẽ là quê hương của ta. Tạm biệt quá khứ, chào mừng cuộc sống mới,” Rourke thốt lên. Anh yêu nơi chốn này, và mọi người đều có thể cảm nhận được điều đó qua những nụ cười nồng hậu của anh.
Dân làng lập tức phải lòng chàng Quận trưởng này. Ai lại có thể cưỡng lại nỗi sự cuốn hút của một viên chức khác biệt với tất thảy, luôn bừng bừng tỏa sáng mang lại hạnh phúc mọi nơi anh đến. Tuy nhiên, khi thực thi sứ mệnh thì chớ có kẻ nào dám đùa với chàng dũng sĩ này, bởi dù gì thì gì, chỉ hoan hỉ suông thì há có thể giữ gìn được trật tự.
Sự khởi xướng của Cục công thương cùng mối quan hệ ngày càng tốt đẹp hơn giữa Liên bang Tự do và Rừng Verno đã mang lại “Thông thương lộ”, một con đường mới được thành lập chạy xuyên thẳng qua thị trấn nhỏ của Rourke. Sự bùng nổ thương mại mang lại của cải trù phú cùng dân cư đông đúc, nhưng đồng thời rắc rối cũng từ đấy mà ngày càng leo thang.
“Ngoài kia ngươi có thể chơi loạn luật, tại đây luật chỉ có một: chính là ta!” để tránh mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm sát, Rourke quyết tiên hạ thủ vi cường tỏ rõ lập trường trước những kẻ nhập cư. Anh có một và chỉ một mục tiêu: giữ gìn an toàn và quyền lợi của cư dân thị trấn này, cũng như đảm bảo mọi hoạt động kinh doanh đều hợp pháp và đúng mực.
Nỗ lực của anh đã được đền đáp. Không một kẻ mới đến dám dính líu bật kỳ hoạt động mờ ám nào, trừ khi chúng muốn bị nghiền nát bởi vị Rourke trong một nốt nhạc. Trật tự được duy trì, và anh vẫn là Rourke của ngày hôm nay, một vị Quận trưởng đáng kính mến.
“Ngươi muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề? Khỏi lo, ta sẽ giải quyết NGƯƠI!”

9. Điêu Thuyền :

"Đàn ông chinh phục thế giới, ta sẽ chinh phục đàn ông."
Điêu Thuyền nói câu đó năm mười lăm tuổi. Nàng vừa học nghệ thuật múa lụa nhưng đã có thể quyến rũ tất cả những ai hay ghé qua đại lộ Trường An. Một viên quan đã nói: "Cô gái này là hiện thân của tội lỗi từ thiên đường!" trước khi đổ gục dưới chân nàng tìm kiếm mùi hương vương trên áo.
Ngay cả Lữ Bố hùng mạnh cũng không thể cưỡng lại vẻ đẹp của Điêu Thuyền. Khi nàng nhăn mặt, Lữ Bố sẵn sàng ra tay với cha nuôi Đổng Trác. Chỉ một nét thoáng buồn trên mặt Điêu Thuyền cũng đủ để Lữ Bố trừng trị kẻ phạm lỗi.
Điêu Thuyền xinh đẹp, nhưng cái đẹp đó cũng tương xứng với dã tâm trong nàng. Các anh hùng khắp thế giới đến thách thức Lữ Bố để có thể đoạt Điêu Thuyền về tay. Đa số đều bị hạ ngay lập tức. Nhưng người khác tập hợp cùng nhau và cũng chịu chung số phận. Thấy kẻ địch ngày một nhiều thêm và khát khao chiến trận của Lữ Bố ngày một lớn dần, Điêu Thuyền lặng lẽ rời bỏ người đàn ông yêu nàng tha thiết trong một sáng trời mưa bão.
"Cố đừng nghĩ đến ta nhiều quá."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #53