12
Bước vào bên trong căn phòng của mình Graves nhận ra khung cảnh trong này không khác gì một sân đấu đã được dựng sẵn, trước mặt hắn là một người đàn ông với chiếc nón cao bồi, trên tay cầm những lá bài đảo qua đảo lại, hắn nhìn Graves cười nói: “Đã lâu không gặp … “bạn tốt”…”
“Bạn tốt?” – Graves khinh thường từng câu từng chữ của hắn nói, Graves nói: “TF mày còn nhớ những gì mày đã làm với ta chứ hả? Lần này tao sẽ trả đủ.”
TF đứng thẳng người dậy cười nói: “Mày còn nhớ những chuyện đó sao Graves, trí nhớ của mày thật tốt đấy. Cũng được thôi, giải quyết mày ở đây cũng là điều mà ta rất muốn làm.”
Những kí ức của cả hai người bắt đầu hiện lại.
Trong một ván bài lớn, hắn thấy kẻ ngồi đối diện mình là Twisted Fate. Cả hai cùng lật ra bốn con át. Đấy là lần đầu tiên hai gã tội phạm này gặp phải đối thủ xứng tầm. Bộ đôi nhanh chóng hợp tác từ bài gian bạc lận cho đến cùng lê lết trong những con hẻm tối. Cùng nhau, chúng tung hoành khắp đường phố.
Không may rằng, Graves đã phạm phải sai lầm khi nẫng đi cả một gia tài của Dr. Aregor Priggs – một thương nhân và sĩ quan cao cấp của Zaun. Khi Priggs phát hiện ra vố lừa chí mạng đó, gã chẳng còn muốn gì khác ngoài báo thù. Biết đến khát khao điên cuồng của Twisted Fate về sức mạnh ma thuật, gã đã đề nghị với hắn: bán đứng Graves để nhận lấy một cơ hội đạt được ước mơ. Twisted Fate nhận lời – cả hắn lẫn Graves đều biết cái giá phải trả của cuộc đổi chác, nhưng thật khó để cưỡng lại một lời đề nghị quá hời như thế.
Xong xuôi, Priggs lôi Graves nhốt vào một khu vực đặc biệt chuyên trị những tội phạm mà tội lỗi, hay chính xác hơn là hình phạt dành cho chúng cần phải được che dấu. Trước khi đào thoát, Graves đã phải chịu biết bao năm giam cầm trong tay những cai ngục tàn ác nhất của Zaun. Một trong những bạn tù giới thiệu với hắn một tên thợ súng lập dị – kẻ đã chỉnh sửa khẩu súng săn của Graves lại chính xác theo ý hắn muốn. Hắn đặt tên cho nó là Số Phận. Sau khi trốn thoát hắn quay trở về Bilgewater City để dưỡng thương và thu thập thông tin về TF, tất cả chỉ cho một mục đích: Trả thù…
Vết sẹo dài trên ngực của hắn chính là “Tác phẩm” mà TF đã tặng hắn trong lần bắt giữ, cứ mỗi lần Graves đứng gần hoặc cảm nhận có sự hiện diện của TF thì vết sẹo ấy lại tê lên như muốn nói với hắn rằng: đừng bao giờ quên mối thù này với TF.
Graves rút súng sau lưng mình cười khinh bỉ nói: “Sao rồi, mày đã chuẩn bị tinh thần xuống mồ chưa TF.”
“Ha.. ha..” – TF cầm một xấp bài trên tay liên tục xáo lên xuống cười nói: “Mày biết không Graves, từ sau chuyện mày cuổm mất số gia sản đó thì ta với mày đã trở thành kẻ thù rồi, bây giờ ta mạnh hơn mày rất nhiều.”
“Thật sao? Vậy cho ta xem đi” – Graves cầm súng lên bắn một loạt đạn về phía trước, những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên không ngừng, nền đá ở bên dưới cứng là thế nhưng cũng bị những viên đạn của Graves bắn cho nát thành nhiều mảnh. Phải nói ở đây chút, cây súng của Graves vốn chả phải súng bình thường, bộ lực đẩy đạn nhiều hơn những cây súng khác, nó tổng cộng có 3 cái pít tông, Nòng súng: dài 590 mm, 4 khương tuyến chiều xoay trái – phải, Cỡ nòng: 7, 62 mm, Loại đạn: 7, 62 x39mm, tốc độ bắn lý thuyết: 600 phát/phút, băng đạn chứa 1000 viên. Ngoài ra dưới nóng súng còn đặt một nòng súng phụ, nòng súng này không bắn đạn nhưng nó bắn một loại chất nổ hình viên đạn khổng lồ, nếu nói nó bắn ra một trái lựu đạn cũng chả sai mấy.
Đấy mới chỉ là những yếu tố cơ bản mà thôi, điểm đặc biệt ở cây súng của Graves chính là nó có hai chế độ, một là chế độ bắn đạn ghém, hai là chế độ bình thường. Ở chế độ bắn đạn ghém, các viên đạn không bắn ra từng viên mà hợp thành năm viên để bắn ra một lần, như vậy sát thương sẽ to hơn là bắn lẻ tẻ từng viên.
Trở lại với trận chiến, TF cho thấy hắn ta không phải là kẻ dễ bắt nạt, vừa xoay người tránh đạn vừa bắn những lá bài trên tay vào người Graves, những lá bài được TF phóng ra xoay trong không khí với tốc độ cực nhanh, cảm tưởng như nó không khác gì những chiếc phi tiêu mà các Ninja thực thụ thường phóng ra vậy.
“Binh binh binh…”
Graves nhảy sang một bên tránh được một loạt các lá bài phóng đến, những là bài bằng giấy ấy khi chạm vào gạch có thể cắt xuyên đến hơn 10mm, giả sử như nếu đó là cơ thể con người chắc những lá bài ấy đã chắt đến tận xương rồi.
“Bằng bằng bằng…”
Graves không muốn để phí bất cứ một phút nào, vừa tránh được đợt tấn công hắn ngay lập tức súng trên tay đã đưa vào thế và rồi liên tục những tiềng súng nổ vang lên, cả căn phòng như tràn ngập trong mùi thuốc súng.
“Chừng đó thời gian mà mày cũng chỉ có đến thế thôi sao Graves?” – TF bước ra khỏi đám khói, bộ quần áo trên người có rách vài chỗ nhưng tuyệt nhiên không hề bị thương, Graves cũng tỏ ra chút kinh ngạc, tốc độ bắn của hắn, rồi cả loạt đạn ấy mà không thể gây thương tích gì cho TF.
“Bây giờ đến lượt ta biểu diễn nhé!” – TF mỉm cười một cách đáng sợ, hắn rút từ trong sấp bài ra một lá bài Joker màu trắng, TF vứt toàn bộ những lá bài khác xuống đất chỉ cầm duy nhất một lá Joker trắng trên tay, phịch một tiếng, lá bài Joker được bao phủ bởi một luồng sức mạnh phép thuật, lá Joker trắng nhanh chóng chuyển đổi thành Vàng Xanh Đỏ.
“Phịch…” – thêm một âm thanh tiếp theo vang lên, lá bài trên tay TF hóa thành là Joker vàng, hắn mỉm cười xoay đầu nhìn Graves. Thực ra nói thì dài dòng nhưng mọi thứ chỉ xảy ra trong tích tắc vài giây đồng hồ mà thôi, TF lao đến phóng lá bài ấy vào người Graves, lá bài xoay vòng trên không trung bay với tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Graves hiển nhiên rất cẩn trọng, hắn theo phải trả tránh người sang một bên, tránh được lá Joker vàng ấy, Graves bật cười thật to nói: “TF, mày chỉ có thể thôi hả? Vậy mà ta tưởng mày có gì hay ho lắm.”
“Chưa xong đâu” – TF lắc lắc ngón tay, vừa nói xong lá bài Joker vàng bị Graves tránh né trước đó đột ngột bay xoay vòng lại, tốc độ của nó gia tăng gấp đôi. Sắc mặt của Graves lúc này xám lại, hắn đã quá chủ quan rồi.
“Phập…” – Lá bài ấy găm thẳng vào người của Graves, một luồng máu bắn ra, thế nhưng chưa hết, cả người của Graves bỗng nhiên như tê dại không thể di chuyển, : “Chuyện này là sao? Tại sao cơ thể ta không thể di chuyển được?”
TF dẫm mạnh chân xuống dưới đất, những lá bài hắn vứt trước đó lơ lửng trên không trung, bao vây xung quanh cơ thể của TF, hắn cười nói: “Vậy mày chết đi rồi ta sẽ giải thích.”
Vù vù vù vù…
Những lá bài xung quanh TF lao đi nhắm vào người của Graves, những dòng máu bắn ra liên tục, đỏ thẫm cả mặt sàn…….
Ở cánh cửa thứ hai, Miss bước vào bên trong, trước mặt cô là một dãy hàng lang dài, hai bên là những chiếc đèn phát sáng, cô cứ đi tiếp, đột nhiên như cảm thấy có gì đó nguy hiểm sắp đến Miss theo phản xạ lập tức nằm xuống, đúng lúc ấy từ bờ tường bên cạnh một quả cầu sắt với đầy các gai nhọn chết người lao ra…
Ầm ầm ầm…
Lại thêm một quả cầu sắt các đập nát tường lao đến, cứ như thế có đến bốn quả cầu như vậy đung đưa qua lại trên đầu của Miss, trán cô đầy mồ hôi, sắc mặt kinh hãi, nếu như không phải cô có linh cảm tốt mà tránh né thì chắc giờ đây cô đã bị những quả cầu sắt kia đập cho thành ngàn mảnh nhỏ rồi.
Miss cứ như vậy vừa cúi người vừa đi hết dãy hành lang, cô không biết trước mặt mình sẽ còn những cạm bẫy nào, chỉ biết rằng bây giờ cô rất cẩn thận.
“Két…”
Đẩy cánh cửa ở cuối dãy hành lang, Miss bước vào bên trong, cô kinh hỉ khi phát hiện ở phía trước chính là phòng điều khiển của cỗ máy này, chỉ có điều phòng điều khiển ấy được rất nhiều thủ hạ của Gangplank canh gác, và đặc biệt hơn chính Gangplank cũng đang ở đây.
Gangplank nhìn Miss bước vào không tỏ ra chút kinh ngạc nói: “Vào được trong này chứng tỏ cô khá là lợi hại đấy, được thôi, giải quyết chuyện của chúng ta đi.”
Miss cầm hai cây súng trên tay xoay xoay cười nói: “Được thôi, giải quyết nhanh đi, để ta phá cái cổ máy gớm ghiếc này của ngươi.”
“Pằng….”
Gangplank cầm súng bắn một viên về phía Miss, theo phản xạ cô nhanh chóng nhảy sang một bên tránh né.
“Chết đi” – Gangplank quả thực có tốc độ khá nhanh, hắn ta vừa bắn xong đã lập tức lao đến, cây đao trên tay chém xuống trước mặt Miss.
“Keng”
Miss đưa hai cây súng lên trên đầu chặn được một đao này, cô cười khinh thường nói: “Ngươi đánh giá ta hơi bị thấp đấy, chừng này không hạ được ta đâu.”
“Vậy ư?” – Gangplank nhảy lùi lại, súng trên tay lại bắn ra, lão bắn liên tục ba bốn phát không lẽ Miss lại không thể đáp trả vài phát hay sao? Cô nhảy sang bên trái tránh được hai phát đạn, súng trên tay bắn ra một lần tám viên đạn, mỗi viên đạn đều có sức phá hủy tương đương một cây súng hơi.
“Ầm ầm ầm…”
Lại một cuộc đấu súng nữa tiếp diễn, Gangplank – Miss Fortune, kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai bắn xong rồi lại tránh, sau đó lại lao vào đánh nhau, mặc dù Gangplank có đao trên tay nhưng khả năng sử dụng súng của Miss phải nói là cực cao siêu, cây súng trên tay cô không chỉ có thể bắn mà còn có thể dùng để đánh nhau không khác gì một cây dao cả. Thân súng vốn được làm từ loại thép cứng, thép này thường được xài để làm nên mấy két tiền của mấy gã nhà giàu quý tộc, bởi vậy nên độ cứng cáp của nó là khó có thứ gì sánh bằng.
“Keng keng keng…”
Tiếng kim loại vang lên liên tục, cây đao trên tay của Gangplank cứ chém vào súng của Miss nhưng vẫn không thể nào hạ được cô.
“Păng…”
Miss nhảy lộn người về phía sau, súng bên tay phải đưa cao bắn ra một viên, viên đạn lao nhanh vào nhắm đến chỗ cực kì hiểm độc trên cơ thể của Gangplank: Tim.
“Phập…”
Gangplank vận dụng hết sức mới có thể nhích người sang một chút, khiến viên đạn chỉ có thể bắn trúng vào vai của hắn, máu bắt đầu chảy ra từng đợt, trán Gangplank đầy mồ hôi, hắn nghiến răng nhìn Miss nói: “Con khốn, trong đạn có độc.”
Miss cười đầy khinh rẻ đáp: “Cái này là ta học được từ ngươi đấy Gangplank… sao? Thấy thế nào? Bị chính thứ vũ khí của mình đánh ngược lại, sướng chứ?”
“Khốn kiếp, không thể tha thứ được” – gangplank lao đến đao trong tay trái cứ liên tục chém, súng trong tay phải cứ liên tục bắn.
Miss cứ tưởng sau khi bị thương như vậy Gangplank sẽ trở nên yếu hơn nhưng không ngờ hắn lại điên cuồng hơn cả trước đó.
“Á…”
Miss bị Gangplank chém trúng một đao ngay cánh tay trái máy chảy ra đỏ thẩm cả cánh tay, khuôn mặt của cô bắt đầu nhạt dần.
“Lần này thì chết luôn đi” – Gangplank chỉa súng vào tim Miss.
“Pằng…” một tiếng, viên đạn xé gió mà lao đến.
“Phập” – có vẻ như viên đạn đã đâm xuyên qua người của Miss, không rõ lắm? Chỉ thấy máu phun ra tung tóe từ phía sau lưng cô.
Ở căn phòng số 1, đối thủ của John là người mà chắc ai cũng đã đoán trước được – Evelynn…
John đối mặt với cô nàng này có lẽ có chút duyên, không biết nếu cô ta biết chuyện John đến từ Shadow Isles thì thái độ của cô ta sẽ thế nào nhỉ?
Evelynn nhìn John, trong đôi mắt của cô ta hiện lên đôi chút điều kì quái, không hiểu sao ả cảm thấy John có chút gì đó thân thuộc với mình. Tay phải của ả đưa cao lên vẩy vẩy nói: “Nào đến đây, đánh đi.”
John cười hì hì nói: “Đàn ông phải nhường phụ nữ đánh trước, nào đến đây.”
“Ồ, ngươi có vẻ khá là Ga – lăng đấy nhỉ, không sợ ta đánh cho chổng mông hay sao?” – Evelynn che miệng cười cười, có lẽ ả còn chưa nhận ra thực lực giữa ả và John chăng.
John tỏ vẻ không để tâm cười nói: “Đánh trước đi, ta không muốn mang tiếng là ức hiếp phụ nữ lắm đâu.”
Evelynn nhếp miệng cười, cô nói với giọng điệu đầy đáng sợ: “Ngươi biết không, hạng đàn ông như ngươi ta gặp rất nhiều và tất cả điều có một kết cục: Chết!”
Nói xong cả người ả mờ dần rồi biến mất, xung quanh không một tiếng động, khí yên lặng đến mức ngột ngạt.
John nhìn xung quanh hoàn toàn không thể nào biết được cô ả đang ở đâu cả, John thầm nghĩ: “Elise nói quả nhiên không sai, cô ta cực kì lợi hại ở khoản ẩn nấp, nhưng cũng may thứ này không tác dụng với mình là mấy.”
John nói lớn: “Hay thế này đi, ta sẽ chấp cô cánh tay duy nhất này, hay nói cách khác ta sẽ không dùng tay để đánh với cô, sao thấy thế nào? Ta rất tốt với phụ nữ đúng chứ?”
Giọng của Evelynn vang lên khắp căn phòng: “Ngạo mạn, thực sự quá ngạo mạn, được đã vậy ta sẽ cho ngươi thấy cái giá phải trả là thế nào.”
“Vù…”
Evelynn bất thình lình xuất hiện ngay sau lưng John, những móng tay sắt nhọn đâm đến từ phía sau, John bình thản tránh người qua bên trái. Một đòn đánh hụt Evelynn tỏ ra khá kinh ngạc nhưng ngay lập tức ả lại tàng hình.
John vẫn thanh thản đứng yên một chỗ, cánh tay trai bỏ ra sau lưng như muốn nói rằng: “Chả cần cánh tay này tôi cũng đủ sức hạ cô.”
“Vù…”
Lại một lần nữa Evelynn hiện ra, lần này ả xuất hiện ngay trước mặt John, năm ngón tay sắc hơn cả dao đâm đến, ở cự ly gần thì chắc chắn sẽ khó lòng mà tránh được, nhưng với John thì khác, phải nói sao nhỉ, giống như hắn biết trước Evelynn sẽ đánh từ hướng nào mà tránh vậy đó.
Evelynn lần này quyết định lùi lại, ả không tiếp tục tàng hình nữa, ả cũng nhận ra có điều gì đó bất thường ở đây, các cử động của John luôn trước hành động của ả 0.5s giống như biết trước ả sẽ tấn công thế nào và ở đâu vậy, Evelynn hỏi: “Ngươi nhìn thấu được hướng di chuyển của ta?”
“Ồ, cuối cùng cũng chịu hỏi rồi hả?” – John làm ra bộ mặt kinh ngạc, hắn đáp: “Được, nể cô là phụ nữ, cô hỏi ta sẽ trả lời, thế này cho dễ hiểu nhé, cô di chuyển hướng nào ta đều biết cả.”
“Không thể nào” – Hai mắt Evelynn trợn to, trước giờ ả luôn luôn tự tin vào khả năng ẩn thân của mình, vậy mà….
John đáp: “Để tôi giải thích cho cô, cho dù cô có tàng hình hay cố gắng di chuyển nhẹ đến mức nào đi nữa thì cô vẫn đi trên mặt sàn này, tôi chỉ cần sử dụng chút Địa hệ – sức mạnh phép thuật truyền vào trong mặt sàn là có thể dễ dàng nhận ra các chấn động dù là nhỏ nhất.”
“Hóa ra là thế, xem ra lần này ta gặp phải một kẻ không dễ ăn chút nào” – Evelynn thoáng nghĩ qua những điều đó, cô ả cười ha hả, không hề tỏ ra chút sợ hãi: “Ngươi cũng rất thú vị, thôi thì không cần phải tàng hình để đấu với ngươi nữa, đánh trực diện thôi, nhưng ta nói trước, nếu ngươi không sử dụng tay của mình chắc chắn ngươi sẽ thảm lắm đấy.”
John tỏ vẻ bình thản, hắn không hề tỏ ra chút sợ hãi, trận chiến này với hắn giống như một trò chơi vậy. Hắn nói với Evelynn: “Sao cô còn tuyệt chiêu gì khác chưa xài à? Xài đi, nếu không sẽ không đánh lại ta đâu.”
“Câm đi!” – Evelynn lao đến, tốc độ của cô đột nhiên được gia tăng đến đáng kinh ngạc.
Rầm rầm rầm…
Mặt sàn trước mặt cô ả đột nhiên nứt toác ra, sau đó những chiếc gai đen nhọn hoắt không biết từ đâu trồi lên đâm đến tấn công John một cách đầy mãnh liệt, hàng lông mày của John nhíu lại, những chiếc gai này không phải là gai bình thường, nó được tạo ra từ sức mạnh phép thuật hắc ám, nếu bị dính một đòn thôi, nhất định vết thương sẽ kinh khủng lắm.
John cứ liên tục nhảy lên cao tránh né, hắn nhảy cao bao nhiêu, những chiếc gai ấy lại đâm lên cao bấy nhiêu, Evelynn phóng đến, khuôn mặt ả lúc này đằng đăng sát khí, cực kì đáng sợ, xung quanh cơ thể của ả đang bao phủ bởi một sức mạnh hắc ám, sức mạnh ấy đáng sợ y như cái chết đang sắp đến vậy.
Những móng tay của ả được bao bọc bên trong một lớp màng phép thuật hắc ám liên tục đâm, cắt, báu, xé, tất cả mọi kiểu đánh nhắm vào John, quả thật lúc đầu John có chút xem thường ả cho nên bây giờ hắn tránh né có phần khó khăn, John nhảy lùi về phía sau, chân trái tung lên đá một cước, một luồng kình lực xe gió bắn thẳng về phía Evelynn.
“Vù…”
Cả cơ thể ả như tan vào không khí, luông kính lực ấy đâm xuyên qua cái bóng ấy, ả ta như một cái bóng ma, mới biến mất trên không nay lại đột ngột xuất hiện sau lưng của John.
“Xoạt xoạt…”
Những chiếc móng tay sắc nhọn ấy chính là vũ khí nguy hiểm nhất, nếu để dính một vết xước nhỏ thôi cũng đủ rắc rối rồi, John cúi người về phía trước, chân đá ra phía sau vừa tránh được một đòn đánh lén từ ả vừa có thể phản công lại.
“Bặp…”
Evelynn tỏ vẻ mình cũng không dễ gì bắt nạt, hai tay ả nắm chặt chân của John, một nụ cười ác độc hiện lên.
“Chết…” – John nghĩ ngay từ đó trong đầu.
“Xoạt xoạt…”
Những móng tay ấy cắt vào chân của John, máu bắn ra tứ tung, hắn đau đớn nhảy ra phía trước tạo khoảng cách với ả, John nhìn Evelynn với khuôn mặt đầy nghiêm túc: “Cũng không tệ, có thể đả thương được ta.”
Evelynn liếm máu còn sót lại trên các móng tay của mình cười nói: “Ngươi cũng khá thật, da cứng còn hơn cả sắt nữa, nếu như không phải những chiếc móng tay này của ta vốn được bao bọc bởi sức mạnh hắc ám thì e rằng chúng đã gãy cả rồi.”
John nhìn vết thương trên chân, ở đó còn đủ y mười vết cào, máu còn rươm rướm chảy, John sử dụng sức mạnh phép thuật của mình nhanh chóng ngăn máu tiếp tục chảy, hắn nhìn Evelynn nói: “Cô cũng khá lắm, e rằng ta phải rút lại những lời đã nói khi nãy.”
“Sao? Ngươi quyết định dùng đến tay của mình rồi à? Mặc dù ngươi chỉ có 1 cánh tay thôi, nhưng không vì thế mà ta xem thường ngươi đâu.” – Evelynn dùng ánh mắt sắc lạnh nói chuyện với John.
“Không không, ta nói rồi, ta không dùng tay này để đánh với cô thì nhất định sẽ làm, còn nữa ta thực sự không muốn đánh cô chút nào, chà chà…” – John tỏ giả bộ tỏ ra cực kì não lòng, không biết trong cái đầu hắn nghĩ điều gì nữa.
“Quá ngạo mạn, ngươi nghĩ với sức ngươi có thể đánh lại ta hay sao? Được! Không nhiều lời với một tên ngạo mạn như ngươi nữa, chịu chết đi.” – Evelynn hét lên thật lớn, cả cơ thể của ả phát ra từng đợt dao động năng lượng hắc ám, cả mặt đất xung quanh bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
“Chết đi!”
John chưa kịp nhận ra điều gì thì từ dưới chân hắn một à không hàng trăm hàng ngàn những chiếc gai đen nhọn hoắc đâm lên, John không kịp tránh né, cơ thể hắn bị những chiếc gai ấy đâm vào người, máu chảy đỏ thẫm cả quần áo.
“Chưa hết đâu.”
Evelynn lao đến với tốc độ nhanh cực kì, những chiếc gai từ dưới chân ả bắt đầu bắn lên, đâm mạnh về phía John, những móng tay sắc nhọn cứ liên tục cắt, xẻo, cáu, xé vào người của hắn.
“Chết đi, chết đi, chết đi…”
Nếu ai đó chứng kiến cảnh này chắc hẳn họ sẽ phải thốt lên: “Tàn nhẫn, ác độc.”
“Hà… hà…” – Evelynn lùi lại phía sau chừng mười bước, hai tay của ả như mềm nhủn ra, ả thở một cách đầy mệt mỏi, trên người ả đầy mồ hôi, lần tấn công vừa rồi ả gần như đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình, kẻ nào bị dính phải đòn”thống khổ”ấy thì không có cách nào chạy được.
Lớp khói bụi dần tan đi, để lộ ra một thân thể bị hàng ngàn chiếc gai đen đâm xuyên qua người, cả cơ thể khắp nơi bị cáu xé cừng kì thê thảm.
“Hắn chết rồi?” – Evelynn vừa nhìn cái thi thể ấy thì tưởng rằng John đã bị chính ta cô ả giết, thế nhưng…
“Xem ra cô rất mệt, có cần nghỉ chút không?” – Tiếng của John vang lên từ sau lưng của Evelynn, ả ta giật nảy mình, khuôn mặt tái xanh, theo phản xạ ả nhảy sang một bên để tạo khoảng cách, khuôn mặt của ả kinh hoảng hơn khi thấy John đang đứng trước mặt, trên người không hề bị một vết trầy xước nào.
“Làm… làm thế nào…. không thể được…” – Evelynn có vẻ chưa tin những gì xảy ra trước mắt mình, nhưng rất nhanh chóng cô ả đã hiểu, cái xác bị những cái gai đen kia đâm xuyên qua người nhanh chóng hóa thành một vũng nước. “Thủy độn – Phân thân thuật”, Evelynn thở hồng hộc, lòng đầy kinh hãi nói: “Ngươi là một Ninja ?”
John cười nói: “Cũng không hẳn lắm, mặc dù ta không phải là một Ninja chính thức, mà cô đang mệt nhỉ, có cần nghỉ ngơi không?”
“Ngươi im đi, đừng có xem thường ta.” – Evelynn tức giận hét lớn.
John gật đầu nói: “Được thôi, nếu vậy ta cũng sẽ ra tay chứ nhỉ? Nãy giờ ta để cô đánh ta nhiều rồi mà.”
Vừa nói xong cả người của John lập tức được bao trùm bởi một luồng sức mạnh phép thuật hắc ám kinh khủng, sức mạnh hắc ám này giống như một tử thần cái thế, nó chèn ép sức mạnh của Evelynn đến cực điểm, nếu như có thể nhìn thấy thì sau lưng của John lúc này một vì thần chết cầm trên tay chiếc lưỡi hái đang hiện lên.
“Sức mạnh này là sao? Tại sao ngươi lại có sức mạnh hắc ám kinh khủng đến thế?” – Evelynn lòng đầy hoang mang.
John nói: “Đi mà hỏi Mordekaiser ấy, lão ấy sẽ giải thích cho cô.”
Vừa mói nói xong John đã lao đến, sức mạnh hắc ám mãnh liệt đến mức Evelynn hoàn toàn không thể di chuyển được.
“Ầm.”
John đấm vào bụng của ả một cú khiến ả ta bắn ngược về phía sau đâm thẳng vào ba cây cột cạnh đó, cả người mình đầy thương tích nhưng Evelynn vẫn còn sống, cô ả lụi cụi thoát khỏi đống đá vỡ ấy ánh mắt nhìn John với vẻ đầy nghi ngờ nói: “Vì sao? Rõ ràng vừa nãy ngươi có cơ hội để giết ta mà, tại sao không giết?”
John thu lại sức mạnh phép thuật của mình hắn điềm tĩnh nói: “Cú đánh vừa rồi không phải ta đánh cô, mà là có người nhờ ta làm chuyện đó.”
“Là ai?” – evevlynn hoàn toàn không hiểu những gì hắn nói.
“Elise!” – John nói ra cái tên ấy khiến cho Evelynn lòng đầy sửng sốt, cô hỏi: “Rốt cuộc thân phận của ngươi là gì? Tại sao ngươi biết ả ta?”
“Nếu ta nói ta từng ở tại Shadow Isles cô tin không? Và ta với Elise cũng có chút thâm tình.” – John nói.
“Ngươi ở đó? Không thể nào? Ngươi là con người, nhưng… Sao ta không hề hay biết?” – Evelynn lắc đầu liên tục, cô ả vẫn không thể chấp nhận những gì John nói.
“Nếu nói miệng thì đúng là khó cho cô tin được, nhưng đúng thật là ta từng ở đó, lúc ấy cô đã rời khỏi Shadow Isles được một thời gian rồi, không biết ta cũng là chuyện bình thường, nể tình chúng ta cũng từng ở tại đó cho nên ta không hề tỏ ra muốn giết cô hay làm hại cô ngay từ đầu.” – John giải thích, hắn bây giờ thực lực rõ ràng hơn Evelynn rất nhiều, tuy nhiên hắn lại không muốn làm hại cô. Chẳng qua lúc trước khi hắn ở cùng Elise cô nàng cứ suốt này muốn đánh cho Evelynn nhừ tử nhưng không có cơ hội, nhân cơ hội lần này hắn thay mặt Elise làm chuyện đó mà thôi.
“Nếu nói như ngươi ta đây thực sự không có chút cơ hội nào để thắng, tuy nhiên các bạn của ngươi sẽ không như vậy đâu? TF, anh ấy rất mạnh.” – Evelynn ngồi bệch xuống đất nói với giọng chua chát.
“TF.” – John lúc này mới nhớ đến hành động của Graves, có lẽ lúc đấy anh ta đã cảm nhận được TF đang ở trong căn phòng thứ ba kia… Thế còn căn phòng mà Miss đã chọn, nếu đối thủ của cô ấy là Gangplank thì hắn thực sự khá lo lắng.
Lúc này đây tại căn phòng thứ ba…
“Bài đỏ…” – TF hô lớn một tiếng, lá bài trên tay của hắn được bao phủ bởi một luồng phép thuật màu đỏ nhàn nhạt, lá bài ấy ném ra nhắm hướng Graves.
Cả người của Graves lúc này đâu đâu cũng đầy các vết thương, máu vẫn chảy, chiếc áo bên ngoài đã rách từ lâu, cơ bắp của hắn ta hiện lên rõ mồn một.
“Thằng khốn, mày tưởng chỉ có từng đó là đủ hạ tao sao?” – Graves điên cuồng xả súng, lần này hắn có kinh nghiệm hơn rất nhiều, không tránh né những lá bài ấy nữa mà bắn nát nó luôn.
Băng băng băng băng…
Hàng loạt đạn được bắn ra, những vỏ đạn rơi ra vương vãi khắp căn phòng, TF lúc này không còn phong thái bình tĩnh như ban đầu, những lá bài mà hắn ném ra cứ liên tục bị Graves bắn rơi rụng, hắn ta nghiến răng cố gắng liên tục phóng ra hàng chục các lá bài ở nhiều phương vị khác nhau, mỗi lá bài đều chứa một loại ma thuật đặc biệt.
“Mấy thứ cũ rích này mà mày còn đem ra xài sao TF.” – Graves hô lớn, hắn lấy từ trong túi quần ra một viên boom khói ném thẳng về phía trước.
“Bùm…”
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, khói bắt đầu tràn ra khắp nơi, TF không thể nào nhìn thấy được Graves đang ở đâu để hắn có thể ném các lá bài.
“Khốn kiếp, mày chơi trò hèn này sao Graves” – TF tức giận hét lớn.
“Hèn? Tao sao bằng mày được” – Graves đột ngột xuất hiện ở sau lưng TF, súng trên tay đưa cao, hắn ta hô lớn: “Để tao cho mày ăn đạn nổ thần công, thứ này tao làm riêng cho mày đấy.”
“Ầm.”
Nòng pháo nhỏ dưới súng của Graves bắn ra một viên đạn nổ gây sát thương cực khủng ra phía trước, TF hoàn toàn không thể tránh, hắn lãnh trọn viên đạn nổ ấy vào người, tiếng hét của hắn ta nghe sao thật thảm thiết, quần áo trên người rách đến te tua, khắp người nhiều chỗ cháy đen, nhiều chỗ máu chảy, TF căm hận nhìn Graves, hắn không nghĩ rằng sau khi đánh đổi lấy sức mạnh phép thuật trong người hắn lại bại trước Graves, điều này là không thể chấp nhận được.
Graves, thở hộc hộc, sau cú bắn vừa rồi, hắn gần như kiệt sức, máu trên người chảy ra liên tục khiến hắn không thể nào cầm cự thêm nữa, đầu óc choáng váng, Graves quỳ trên mặt sàn nhìn TF đang trọng thương trước mặt hắn cười nói: “Mày sao thế TF, đứng không nổi nữa hả.”
TF cười, nụ cười của hắn chất chứa toàn sự căm hận nhìn Graves, hắn nói: “Mày cũng đứng không vững nữa kìa, mày tin không, dù chưa thể đứng lên được nhưng tao vẫn có thể giết chết mày đấy.”
“Mày thử xem!” – Graves cười ha hả.
“Vù” – cả người của TF nhanh chóng được bao phủ bên trong một lớp màng ma thuật dày đặc, những lá bài trong người hắn nhanh chóng bay ra bên ngoài lơ lửng xung quanh, ở trong phòng kín không có gió nhưng bộ quần áo của TF vẫn cứ tung bay, đôi mắt của hắn trở nên đỏ như máu.
Một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng của Graves.
“Hả” – TF tỏ sửng sốt, giống như hắn ta nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ vậy, sau đó TF nhìn sang Graves nghiến răng nói: “Mạng của mày hôm nay cao đấy, lần sau ta sẽ đến lấy.”
Nói xong hắn ta đột nhiên biến mất, Graves không hiểu gì cả hắn thấy TF biến mất cứ nghĩ TF sợ quá bỏ trốn nên cười ha hả rồi ngã gục trên mặt đất bất tỉnh.
Tại căn phòng thứ nhất…
Evelynn bộ dáng đầy thương tích ngồi dựa vào một tảng đá, cô nhìn John với ánh mắt ba phần sợ hãi ba phần nghi ngờ. Rồi đột nhiên một cơn gió thổi đến, căn phòng này cũng kín, xung quanh không hề có cửa sổ hay bất cứ thứ gì để có gió thông vào vậy mà bất thình lình xuất hiện một cơn gió kì lạ, kế đến TF xuất hiện bên cạnh Evelynn nhìn toàn bộ những vết thương trên người của cô, hắn căm hận nhìn kẻ đã gây ra điều đó.
John thấy TF đột ngột xuất hiện ở đây cũng cực kì bất ngờ, nếu như TF đấu với Graves mà hiện tại TF lại biến đến đây chứng tỏ trận đánh đã kết thúc, vậy thì bây giờ Graves sao rồi?
Evelynn nhìn TF cũng bị những vết thương kinh khủng không kém gì mình thì cảm thấy lòng đau như cắt, cô nắm lấy tay hắn nói: “TF… chúng ta rời khỏi đây thôi, anh đánh không lại hắn ta đâu.”
“Không được, kẻ nào làm em ra nông nỗi này, nhất định anh sẽ không tha thứ cho hắn.” – TF vẫn dùng ánh mắt đầy vẻ căm tức nhìn John.
Evelynn vẫn một mực khuyên TF: “Đừng TF, chúng ta nên rời khỏi đây thôi, trận chiến này kết thúc rồi.”
TF suy nghĩ một lúc đành phải theo ý của Evelynn hắn nhìn sang John nói: “Ngươi nên lo cho cô gái thuyền trưởng của mình đi.”
Nói xong hắn lập tức đem theo Evelynn biến mất, câu nói của TF làm John cảm thấy cực kì lo lắng, John phát tán toàn bô sức mạnh của mình ra để dò tìm, hắn hốt hoảng phát hiện lúc này Miss đang bị thương rất nặng.
“Sarah, đợi ta, cô không được có chuyện gì đâu đấy” – John phá nát bờ tường cạnh đó chạy như bay đến chỗ của Miss Fortune.
Lúc này đây tại căn phòng số hai, Miss nằm trên mặt đất, xung quanh cô là một vũng máu còn đang lan từ từ ra, khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt vẫn còn lừ đừ mở.
Gangplank ở đối diện cả người hắn ta bất động, máu từ miệng chảy ra từ từ, trên ngực cũng có máu chảy, ở phía sau, căn phòng điều khiển xuất hiện những tia lửa điện chập chờn.
Gangplank nhìn vết thương trên người, hắn cười nụ cười phẫn hận, nhớ lại trước đó, khi hắn chỉa súng vào tim của Miss thì chỉ ngay trong tích tắc ấy, cô ta đã cố gắng vượt cả giới hạn của mình, thoát khỏi độc tê liệt mà hắn đã bắn trúng cô trước đó, chỉ một chút lệch đi, viên đạn không bắn vào tim cô ta. Đồng thời ngay lúc đó, súng trên tay trái cô ta bắn vào ngực gã, súng trên tay phải cô ta bắn vào bộ điều khiển con tàu sau lưng hắn.
Gangplank nhìn Miss Fortune đang nằm trên mặt sàn nói: “Cô được lắm, lần này cô đã thắng ta rồi – Thợ săn tiền thưởng à.”
Miss như không thể nghe thấy bất cứ điều gì hắn ta nói, vì mất máu quá nhiều nên bây giờ đầu óc của cô mông lung, trống rỗng.
“Thuyền trưởng, phải thoát khỏi đây thôi, bộ điều khiển sắp nổ rồi, tàu và cả cổ máy này cũng sẽ nổ ngay sau đó mà thôi.”
“Thuyền trưởng mau lên, phải rời khỏi đây.” – vài tên thủy thủ, thuộc hạ của Gangplank từ chỗ điều khiển cổ máy chạy xuống, bọn chúng cố gắng đem theo Gangplank rời khỏi nơi này, căn phòng thứ hai giờ đây chỉ còn Miss với vũng máu của cô.
“Ầm…”
Tiếng nổ vang lên, phòng điều khiển bắt đầu bốc cháy…
“Ầm ầm…”
Lại thêm hai tiếng nổ nữa vang lên, phòng điều khiển nổ tung đồng nghĩa với việc cả hệ thống của cổ máy to lớn này cũng ngừng hoạt động và gặp trục trặc.
“Cổ máy đó nổ rồi, thuyền trưởng đã thành công.” – đám thủ thủ bên ngoài thấy cổ máy tỏ lớn ấy ngừng xả đạn, liên tục phát ra tiếng nổ thì vô cùng vui sướng.
“Cuối cùng họ cũng thành công, các anh em, đây là cơ hội phản công của chúng ta, tấn công!’ – Tom tranh thủ thời cô, lập tức hô lớn khiến hào khí của toàn bộ thủy thủ đoàn tăng cao.
“Khốn kiếp, chạy thôi.”
“Chạy thôi.”
“Mạng sống là quan trọng nhất.”
Ở trận chiến giữa Fizz và Nautilus, vẫn diễn ra rất cân bằng, kẻ tám lạng người nửa cân, Nautilus thấy cổ máy đang bốc cháy hắn hừ lạnh tức giận nhìn Fizz nói: “Lần này bọn ta đã thua rồi, Fizz… chuyện của chúng ta chưa giải quyết xong đâu.”
Fizz nhìn cổ máy đang bốc cháy trước mặt cười ha hả nói: “Được được, ngươi đến lúc nào ta tiếp lúc đó.”
Nautilus lập tức lặn xuống dưới, cuộc chiến của hai người cũng như thế mà kết thúc.
Ở căn phòng số hai bên trong cổ máy, Miss Fortune dần dần cảm thấy đôi mắt ngày càng nặng, cô thực sự không muốn nhắm nó lại, cô sợ một khi cô nhắm lại cô sẽ không thể nào nhìn thấy khuôn mặt ấy nữa, cô không muốn điều đó xảy ra.
“John… Sarah… S.. a… r.. a.. h…” – Miss Fortune không muốn mình bị mất đi ý thức, cô cố gắng nói tên của mình, đánh vần từng chữ cái, đôi mắt bắt đầu nặng hơn, nó như muốn nhắm lại.
“Bùng bùng…”
“Sarah, đợi ta, ta đến đây, đừng có xảy ra chuyện gì hết.” – John vẫn đang cố gắng phá nát các bức tường ngăn cách, cứ tưởng phòng số 1 và số 2 gần nhau nhưng thực tế lại không, giữa hai phòng được ngăn cách rất nhiều phòng nhỏ khác, đồng thời cũng có rất nhiều cạm bẫy, John mặc kệ toàn bộ thứ đó, hắn cứ thế mà đập, mà phá.
Trong tiềm thức của John, hắn nhớ lại những gì tối qua khi Tom và hắn uống rượu đã nói với nhau…
“John này, cô ấy có nói gì với cậu không?
“Nói gì là nói gì?”
“Ủa… vậy cô ấy không nói gì với cậu à? Chà chà, cô ấy lúc nào cũng như thế, cứ thích giữ mọi thứ trong lòng, như vậy chỉ tổ nặng thêm thôi chứ có được gì đâu.”
“Mà chuyện gì vậy Tom? Nói tôi biết coi.”
“Cậu có biết hơn một năm nay cô ấy rất nhớ cậu không, à cũng gần hai năm rồi nhỉ, phải nói chính xác là như thế, cô ấy ngày đêm đều rất nhớ đến cậu đấy.”
“Cái này tôi biết, tôi cũng rất nhớ cô ấy.”
“Nhưng cậu có biết là cô ấy rất thích cậu không John? Sarah, cô ấy thực sự rất yêu cậu, có những đêm tôi tình cờ phát hiện cô ấy ngồi một mình trên boong tàu rồi tự nói với bản thân mình, là cô ấy rất yêu cậu.”
…
“Sarah đừng xảy ra điều gì cả” – John nhớ đến những gì Tom đã nói tối qua hắn lại càng nóng lòng muốn đến ngay bên cạnh Miss Fortune, hắn ước gì hắn có khả năng như TF, chỉ cần biến cái là đến bên cạnh người mình muốn.
“Bùng…” – bức tường đổ vỡ, John lao ngay vào bên trong đến bên cạnh Miss, bộ dáng sợ hãi nhìn Miss đang nằm trên vũng máu, cả người hắn run lên, đôi mắt bắt đầu đỏ thẫm.
Đôi mắt Miss mờ mờ nhưng cô vẫn nhận ra người đến là ai, cô cố gắng nở nụ cười nói: “John… đấy… phải không… hay quá, cuối cùng trước khi chết tôi cũng gặp được cậu…”
“Đừng nói nhiều, tôi sẽ cứu cô,” – John ngay lập tức truyền sức mạnh phép thuật của mình vào trong cơ thể của Miss hắn làm đúng như cách mà hắn đã cứu Skarner trước đó.
“Đừng cố nữa, John cậu mau đi đi, nơi này sắp nổ tung rồi, được nhìn thấy cậu trước khi chết đối với tôi đã vô cùng mãn nguyện.” – Miss cố gắng nói.
John vẫn cứ tiếp tục truyền sức mạnh phép thuật của mình vào trong người của Miss, hắn nói: “Sarah, cô không thể bỏ tôi được, chúng ta lên đây cùng nhau thì khi về cũng phải cùng nhau.”
“Đừng lo cho tôi nữa, cậu mau đi đi” – Miss vẫn một mực không muốn John ở lại đây, đơn giản là vì cô quá lo lắng cho hắn, nơi này sắp nổ tung rồi, nếu hắn ở lại đây mạng của hắn cũng sẽ không còn, ít ra là cô nghĩ như vậy.
“Im đi…” – John tức giận nộ lớn, hắn nhìn Miss đang dần mất đi sự sống, đôi mắt như đeo hai cục chì, John nhìn sang vết thương cạnh tim của Miss chính thứ đó đã khiến cô liên tục mất máu, John lập tức không chút ngần ngại, xé toạt phần áo chỗ vết thương đó, Miss run lên cô nói: “John cậu định làm gì vậy? Đừng vì tôi mà phải bỏ mạng vô ích”
John nhìn Miss nói: “Sarah cô nghe đây, tôi không thể để mất cô được, cô biết không Sarah, là tôi y…”
Miss đột nhiên che miệng hắn lại, hai hàng nước mắt của cô chảy dài, cố gắng nở nụ cười nói: “Đừng nói nữa, bây giờ tôi đã biết vì sao những cô gái ấy lại đem lòng yêu cậu rồi, cái miệng của cậu ‘xấu’ lắm, nó chứa đầy mật ấy…”
John nhìn Miss nói: “Sarah, cô chịu đau một chút, bây giờ tôi sẽ lấy viên đạn chứa độc kia ra…”
Nói là làm ngay John đưa hai ngón tay vào chỗ vết thương, một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ hai ngón tay hắn phát ra hút lấy viên đạn chứa độc ở bên trong.
“Á…”
Miss hét lên đau đớn, John cố gắng cầm máu của Miss lại sau đó ôm cô thật chặt để giữ ấm cơ thể của cô.
Miss vẫn còn sống, cô được chính sức mạnh phép thuật của John duy trì khả năng điều hòa của mình, tay trái của cô sờ sờ lên má hắn mỉm cười nói: “John cậu thực sự xem ta quan trọng đến vậy sao? Không màng cả tính mạng của mình.”
John càng ôm chặt Miss vào lòng hơn, hắn đáp: “Đương nhiên rồi, vì trong tim ta có Sarah và trong tim Sarah có John này.”
“Ta yêu cậu, John, ta thực sự rất yêu cậu, nhưng trước giờ ta không đủ can đảm để nói ra điều đó… ta quá yếu đuối đúng không? Ta là một cô gái quá yếu đuối…” – Miss vừa khóc vừa nói.
John hôn nhẹ lên má cô rồi nói: “Không, người không tốt mới chính là ta, là do ta đã không hiểu tâm ý của Sarah nên…”
“Được rồi, chỉ cần biết nhiêu đó là đủ, Sarah không quan tâm trong lòng anh có bao nhiêu cô gái, thời đại này một người đàn ông có nhiều phụ nữ bên cạnh cũng không phải chuyện hiếm gì, Sarah không quan tâm điều đó” – Miss nói đến đó cô rên đau đớn một chút rồi thở hồng hộc, vết thương trên người của cô bây giờ đã được John cầm máu, Sarah đầu đầy mồ hôi tay cô không ngừng vuốt ve khuôn mặt của hắn: “Hôm trước khi nghe cậu nói rằng trong lòng của anh có rất nhiều người con gái, lúc ấy Sarah cảm thấy vô cùng ích kỉ, Sarah muốn John chỉ của một mình Sarah mà thôi, nhưng sau trận chiến này, khi bên bờ vực sống chết Sarah mới nhận ra rằng nếu thiếu cậu Sarah không thể nào sống nổi, rồi lại nghĩ nếu như Sarah cố gắng chiếm cậu chỉ thuộc về bản thân mình thì những cô gái khác sẽ thế nào? Sarah đã nghĩ kĩ rồi chỉ cần John yêu Sarah và mãi ở bên Sarah là được… Sarah không quan tâm bất cứ chuyện gì khác…”
Những câu nói của Miss cứ như một mũi tên bắn vào lòng hắn, hắn ôm chặt lấy Miss mà không thể nói thêm được điều gì, còn từ ngữ nào để nói nữa sao? Chắc chẳng còn từ nào để có thể nói thêm về những điều mà Sarah đã nói.
“Ầm ầm…”
Căn phòng liên tiếp nổ vang, đám cháy bắt đầu lan dần đến chỗ John và Miss.
“Chúng ta phải rời khỏi đây thôi” – John ôm Sarah vào lòng rồi đứng dậy, mặc dù hắn chỉ có một cánh tay nhưng nhờ việc vận dụng sức mạnh phép thuật hệ phong hắn nâng Sarah nhẹ như nâng một tờ giấy vậy.
“Còn Graves, ông ta…” – Miss nói.
“Đúng vậy… chúng ta cũng phải cứu ông ấy, đi mau thôi, nơi này sắp nổ rồi.” – John lập tức phóng nhanh ra bên ngoài.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…
hàng chục tiếng nổ liên tiếp vang lên, cổ máy nổ tung, một vụ nổ cực lớn chấn động cả mặt biển.
“John… thuyền trưởng” – Ở bên dưới, sau khi đánh bại toàn bộ thuộc hạ của Gangplank, Tom và những người khác đứng ở dưới để đợi John và thuyền trưởng của mình quay trở về, khi thấy cả cổ máy nổ tung thành nhiều mảnh mà chưa thấy bóng dáng John và Miss đâu cả, Tom vô cùng lo lắng.
“Là họ, thuyền trưởng vẫn còn sống”
“Họ vẫn còn sống”
Những người thủy thủ trên tàu nhanh chóng thấy John đang đưa cả Graves và Miss từ trên cao bay trở lại tàu, tất cả thủy thủ đều tỏ ra vui mừng khôn siết.
John đưa Miss cho Tom nói: “Cô ấy bị thương rất nặng mau gọi bác sĩ đến đi…”
“Được” – Tom lập tức sai người đem theo một cái cáng đến đưa Miss vào bên trong, Fizz được John phân phó để lo cho Graves đang bị thương bất tỉnh.
John nhìn đống mảnh vụn trước mặt, hắn thở dài: “Cuộc chiến này đã kết thúc rồi…”
“Ầm…”
Đúng lúc này đột nhiên một vụ dao động năng lượng cực đại nổi lên, những thủy thủ nào trên tàu có sức khỏe yếu lập tức lăn ra bất tỉnh, John kinh ngạc khi thấy nguồn gốc của đợt sóng năng lượng vừa rồi xuất phát từ hòn đảo trước mặt.
Ryze đi đến, bộ dáng tỏ ra khá khẩn trương: “Sức mạnh dao động này tuyệt đối không phải là của kẻ tầm thường, rốt cuộc là ai mà có sức mạnh lớn đến thế?”
John nhìn sang những người xung quanh, có người thì cảm thấy đầu óc choáng váng, có người thì đã bất tỉnh, John lập tức bảo những người khoẻ mạnh giúp đỡ họ còn hắn thì bay lên không, Ryze thấy thế vội hỏi: “john ngươi định đến đó sao? Như vậy nguy hiểm quá không?”
John nhìn về nói phát ra năng lượng vừa rồi nói: “Không đến thì sao mà biết có chuyện gì, ta không muốn nơi này tiếp tục xảy ra chiến tranh, Miss và những người khác bị thương cả rồi.”
Ryze cảm thấy trong lời nói của hắn rất có lý, lão ta luôn xem trọng hắn ở việc hắn luôn luôn không ngại xả thân mình để bảo vệ những người khác dù cho người đó có không thân quen gì đi nữa. Lão nói: “Vậy để ta đi cùng ngươi.”
“Vậy cũng được…”
Tại hòn đảo phát ra đợt dao động năng lượng cực đại vừa rồi…
Hòn đảo này vốn là một hòn đảo hoang ít người đặt chân đến, nhưng hôm nay tại ngay trung tâm của hòn đảo có ba bóng người, mà nói là ‘người’ nhưng thực chất thì không phải, nếu John có ở đây hắn sẽ nhận ra ngay hai trong số ba kẻ ấy, chính là Nocturne và Fiddlesticks.
Kẻ còn lại là một phụ nữ, một người phụ nữ thoạt nhìn qua trông vô cùng đáng sợ, cô ta không phải đáng sợ vì có bộ dạng xấu xí mà thứ đáng sợ ấy nằm ở khí chất của cô ta cộng với đôi cánh đen đầy chỗ rách rưới.
Nocturne nhìn sang Fiddlesticks nói: “Có nghe tiếng nổ ở gần đây không?”
Fidd đáp: “Nghe thì cũng chả quan trọng, quan trọng bây giờ là mụ Morgana kia đưa chúng ta thuốc giải.”
Nói xong Fidd nhìn sang người phụ nữ với đôi cánh đen phía trước hắn nói: “Này Morgana, khi nào mụ mới chịu đưa thuốc giải cho bọn ta?”
Morgana không thèm để tâm đến những gì hai người nói, cô ta chỉ chăm chú nhìn vào cổ quan tài đá trước mặt.
“Ầm…”
Một cổ năng lượng cực đại dao động mãnh liệt, nó phát ra chính xác là từ cổ quan tài trước mặt Morgana.
“Rầm” – một tiếng nổ vang lên, nắp quan tài bay ra, một bóng người bước ra từ bên trong, hắn ta tay cầm một thanh kiếm to tổ chảng, phía sau có một đôi cánh.
“Chào mừng ngươi đến với Valoran, Aatrox”
Một bóng đen lao vút trên không trung, đôi cánh trắng dang rộng đập mạnh trong không khí, mục tiêu là hòn đảo trước mặt.
“Khốn kiếp! Mình không kịp mất rồi” – một bóng người lao nhanh như tên bắn đến trên đầu của Morgana, người này toàn thân mặc giáp vàng, trên tay cầm một thanh kiếm thánh to lớn, phía sau lưng là một đôi cánh trắng, nhìn không khác gì một thiên sứ cả.
Morgana xoay đầu nhìn người vừa đến cô ta cười ha hả nói: “Chào chị Kayle, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? Ngọn gió nào đưa chị ‘thân yêu’ đến đây vậy?”
“Morgana, ngừng chuyện này lại ngay, em đang đi quá rồi đấy” – Kayle bay trên không nói lớn xuống.
“Ngừng? Chị nói sao vậy chị gái, với Aatrox… em có thể nhờ anh ta thiết lập lại cái luật lệ cũ kĩ mà chị đang theo đuổi, em sẽ không từ bỏ, tuyệt đối không?” – Morgana tức giận quát lớn.
Ở gần đó Nocturne nói với Morgana: “Này Morgana, mọi chuyện bọn ta giúp chỉ đến đây thôi, mụ mau đưa thuốc giải cho chúng ta.”
Morgana nhìn sang Fidd và Nocturne cười nói: “Từ đầu hai kẻ các ngươi đã không hề bị dính độc hay thứ gì của ta cả, các ngươi chỉ bị ta lợi dụng mà thôi.”
“Con mụ khốn kiếp” – Fiddlesticks gầm lên giận giữ, hắn định xông vào nhưng ngay đúng lúc này đây ngươi đàn ông với thanh kiếm to tổ chang bước ra từ bên trong chiếc quan tài đá, hắn ta gầm lên một tiếng, khiến cả hòn đảo rung động kịch liệt.
Nocturne vội khuyên Fidd: “Chúng ta tạm thời rút trước, cái tên kia tuyệt đối không phải kẻ chúng ta có thể đánh lại, mối nhục này từ từ rồi sẽ rửa.”
“Thôi được!” – Nói xong cả Nocturne và Fidd mờ dần rồi biến mất, Morgana thấy hai kẻ biến đi thì chỉ xì một tiếng coi thường, xoay đầu nhìn người vừa bước ra khỏi quan tài đá, cô ta mỉm cười nói: “Aatrox, anh trông vẫn còn rất khỏe mạnh.”
“Morgana, chính cô là người đã đánh thức ta sau giấc ngủ dài?” – Aatrox giọng nói mang đầy vẻ đáng sợ, ầm ầm như súng pháo nổ vậy.
Morgana gật đầu nói: “Phải chính là tôi, Aatrox… anh có đồng ý đi theo tôi không?”
“Cô là người đã đánh thức tôi, đi theo cô ư? Được thôi?” – Aatrox gật đầu đồng ý.
Kayle ở trên cảm thấy chuyện này đã đi quá xa, kiếm thánh trên tay phát ra bừng bừng lửa thiên, cô hét lên một tiếng, đôi cánh sau lưng đập mạnh một trận cuồng phong nổi lên….
Morgana nhìn Aatrox nói: “Aatrox anh có thể giúp tôi giải quyết cô ta chứ?”
“Nếu cô muốn” – Aatrox không hề từ chối, ngay lập tức thanh kiếm to tổ chảng trên tay quét mạnh, một luồng kiếm khí sáng rực quét đến Kayle, sức mạnh của một chiêu này thực sự không thể tả bằng ngôn từ nào được.
“Rầm…”
Kayle bị một kiếm chấn bay đi ngã mạnh trên mặt đất, chiếc mũ bị đánh bay ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc bạc, Kayle nghiến răng nhìn Morgana và Aatrox, cô hét lên một tiến tiếp tục lao đến, ngọn lửa trên kiếm thánh ngày một dữ dội.
“Phừng phực…”
Một thanh hỏa kiếm ảo ảnh hóa xuất hiện chém mạnh về phía Aatrox, Morgana có chút lo lắng vội hô lên: “Aatrox, cẩn thận.”
“Yên tâm…” – Aatrox cũng gầm lên, kiếm trên tay hắn ta sáng lên thứ ánh sáng đỏ quỷ dị, sau đó một thanh kiếm khổng lồ ảo hóa ra chém đến, không chỉ chặn đứng thanh hỏa kiếm mà còn chấn nó thành nhiều mảnh.
“Phụt…”
Kayle quỳ một chân xuống mặt đất, cô phun ra một búng máu kinh hãi nhìn tên quái vật cầm thanh kiếm to lớn kia, Kayle ngước đầu nhìn Morgana nói: “Mor… dừng chuyện này đi, chị không muốn chúng ta đánh nhau thế này, Aatrox hắn ta đã được hồi sinh thôi thì mặc hắn vậy, chỉ cần em dừng tất cả chuyện này lại, cùng ta quay trở lại, ta sẽ xin các trưởng lão không trừng phạt em nữa, được chứ?”
Morgana cười lên ha hả đáp: “Kayle, có phải chị bị anh ta đánh cho đầu óc lũ luôn rồi không? Những lão già đầu óc hoài cổ đó có gì tốt đẹp mà chị lại luôn răm rắp nghe theo lệnh của họ, chị không thấy cái xã hội ấy đã quá tàn lụi rồi sao? Cái lý tưởng mà chị một lòng tôn kính ấy vốn không thể nào phù hợp với em được, cho dù em có bị trở thành thế này đi nữa cũng không đời nào quay trở về.”
“Vậy là thực sự hết cách sao?” – Kayle đau lòng đứng dậy, kiếm trên tay của cô đưa đến trước, ánh mắt trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết, cô nhìn Aatrox nói: “Được, nếu vậy ta sẽ đánh bại tên này, như thế cái lý tưởng điên cuồng ấy của em sẽ không thể nào thực hiện được.”
“Đánh bại anh ta? Ha… ha… Kayle chị cũng rõ anh ta là ai mà đúng không? Kẻ được ghi vào sách cổ của tộc chúng ta, Quỷ kiếm Darkin bất bại.” – Morgana cười ha hả nói.
Aatrox ở cạnh đó cũng cười nhìn Morgana nói: “Morgana, cô có nói quá không? Tôi không đến mức nổi tiếng vậy đâu, thôi thì để tôi đánh bại người chị em này của cô trước đã.”
“Được thôi, giải quyết nhanh nhé” – Morgana kiếm một tảng đá ngồi xuống, bộ dáng của cô ta giống như đang xem một buổi kịch vậy, không chút gì lo lắng, dẫu biết rằng người đứng trước mặt kia chính là chị em của mình.
“A…” – Kayle hét lên một tiếng, cánh vỗ mạnh cô lao như một mũi tên tấn công Aatrox, ngọn lửa trên kiếm thánh cháy càng lúc càng mãnh liệt, tốc độ vung kiếm của cô nhanh đến cực điểm, điều này khiến Aatrox cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không giống như vài phút trước đây, tốc độ đánh và cả sức mạnh của Kayle đột ngột tăng cao.
“Ầm…”
Hai kiếm to lớn chạm vào nhau vang lên một tiếng nổ lớn, cây cối xung quanh bị dư chấn của vụ nổ làm gãy đổ. Kayle lùi lại phía sau chừng năm mét nhưng cô không có ý định rút lui hay đánh cầm hòa gì cả, giờ khắc này cô thể hiện toàn bộ sức mạnh vốn có của mình, cả người cô sáng lên thứ ánh sáng thần thánh, cánh tay phải của cô nhanh chóng tập trung rất nhiều năng lượng lại, một quả cầu phát ra thứ ánh sáng thần thánh tru tà lơ lửng trong lòng bàn tay.
“Trừng phạt” – Kalye hét lên một tiếng, quả cầu năng lượng phát ra thứ ánh sáng thần thánh ấy nhắm thẳng vào Aatrox.
“Ầm…”
Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, Aatrox lãnh trọn một đòn tấn công khủng bố như thế, tuy nhiên hắn ta chỉ hơi bị trầy xước nhẹ mà thôi, tuyệt nhiên không hề chảy máu hay đại loại như vậy.
“Hống” – Aatrox rống lên thật to, hai cánh phía sau dang rộng, rồi vút lên cao, một chiêu ‘không kích hắc ám’ từ trên trời đánh xuống với tốc độ và cả uy lực cực cao khiến Kayle hoàn toàn không thể nào tránh thoát được.
“Á” – một tiếng hét thảm vang lên, Kayle toàn thân đầy máu, bộ giáp trên người cô vỡ vụn, cô bị đánh văng ra một bên, lăn vài vòng trên mặt đất, máu quẹt thành một đường dài, nơi mặt đất Aatrox đáp xuống bị lún sâu đến gần mười mét và lan rộng đến hơn hai mươi mét, mật đất cây cỏ xung quanh trở thành bình địa.
Morgana cũng sửng sờ khi thấy sức mạnh khủng khiếp đến từ Aatrox, cô nhìn Kayle đang nằm bất động trên mặt đất, đôi cánh thiên sứ trắng như tuyết bây giờ bị rách nát đến cực kì thê thảm, máu nhuộm đỏ cả đôi cánh, những sợi lông trắng cứ nhẹ nhàng bay trong không khí như một khúc nhạc buồn cho sự bị tráng.
“Kết thúc rồi!” – Morgana thở dài nhìn người chị em của mình có kết cuộc thảm hại như thế.
“Vẫn chưa, chưa kết thúc, ta… sẽ đánh bại hắn…” – Kayle khó khăn mở miệng nói, cánh tay yếu ớt kia cố gắng cầm lấy kiếm, đôi chân run rẩy đứng dậy.
“Phụt” – Kayle phun ra một búng máu, đôi mắt đờ đẫn như người vô hồn.
Aatrox nhìn Kayle như vậy hắn xoay lưng lại phía cô, nhìn Morgana nói: “Chúng ta đi thôi, ta không muốn đánh với một kẻ yếu ớt đến thế.”
“Ta… ta sẽ không thua một kẻ như ngươi…” – Kayle cố gắng mở miệng nói, cánh tay trái của cô vứt đi một mảnh giáp vỡ trên người, Kayle hiện tại mặc một bộ quần áo mỏng manh, không có giáp sắt, không có thứ gì có thể phòng thủ, nếu Aatrox mà đánh một kiếm về phía cô thì kết quả…
“Á” – Kayle đứng lên, cả cơ thể của Kayle đột nhiên phát sáng, thứ ánh sáng thần thánh khó gì bì kịp, gió nổi lên một cách mạnh vô cùng, lấy Kalye làm trung tâm, một cơn lốc xoáy dần xuất hiện, nó quét bay hết tất cả những thứ cản đường, cả người cô được bao bọc bên trong một quả cầu thần thánh đang tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.
“Cái gì thế kia, sức mạnh này…” – Aatrox kinh ngạc quay lại, ở gần đó Morgana cũng giật mình, ả ta vội hét lớn nói với Aatrox: “Aatrox, cẩn thận, chị ta sắp sử dụng kĩ năng mạnh nhất của mình đấy.”
Lời vừa nói xong thì cũng chính là lúc sức mạnh của Kayle biểu hiện rõ rệt nhất, toàn thân cô phát ra thứ ánh sáng thần thánh, đôi cánh trắng đầy ắp vết thương trước đó vẫn đập mạnh trong không khí, đôi con ngươi bây giờ chuyển thành một màu vàng rực.
“Chết đi!” – Kale cầm kiếm lao thẳng vào, tốc độ nhanh khủng khiếp.
“Ầm…” – một tiếng nổ vang lên, Aatrox theo phản xạ vung kiếm chặn lại, thế nhưng sức mạnh của Kayle tăng lên một cách khủng khiếp, một kiếm của cô đánh bay Aatrox lui về phía sau chừng mười mét, điều mà trước đó cô không thể làm được.
“Chuyện gì thế này? Sao sức mạnh của cô ta tăng vọt thế?” – Aatrox cũng tỏ ra kinh ngạc, đôi tay hắn ta lúc này cảm thấy hơi ê buốt.
“Là do chị ta kêu gọi sức mạnh thiên sứ, đó là một tuyệt kĩ bí truyền của những thiên sứ hộ vệ, Aatrox cẩn thận, bây giờ chị ta rất mạnh.” – Morgana giải thích ngắn gọn.
Aatrox không hề tỏ ra nao núng, ngược lại hắn cười ha hả nói: “Còn gì tuyệt hơn khi gặp một kẻ như thế này, hay lắm… hay lắm…”
Kayle lao như một mũi tên, kiếm thánh trên tay liên tục chém xuống, mỗi cú chém ấy tựa nặng như núi.
“Ầm ầm ầm…”
Tiếng vũ khí van chạm nhau cực kì mãnh liệt, hai thanh kiếm to lớn cứ va đập vào nhau liên tục, chấn động của nó cứ như muốn san phẳng cả thảy mọi thứ xung quanh.
“Lưỡi kiếm đọa đày” – Aatrox hét lớn, thanh kiếm to tổ chảng trên tay hắn phát ra một luồng lực cực mạnh chém hai nhát về Kayle, mũi kiếm khí như hai con quái thú đi đến đâu đất đá tan nát đến đó, Kayle vẫn đứng im bất động, đôi mất cô bỗng nhiên sáng rực. Quả cầu thần thánh đang bao bọc lấy cơ thể của Kayle va chạm với lưỡi kiếm của Aatrox một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi dần tan đi, Kayle vẫn đứng yên tại chỗ mà không hề bị thương tích gì, Aatrox ngẩn người kinh hãi.
“Với bất tử hộ thân, ngươi nghĩ có thể là đối thủ của ta sao?” – Kayle bước từng bước tiến đến, cái khí thế của cô có thể làm rung chuyển cả đất trời.
Cảm nhận được khí thế của Kayle ngày một ép đến Aatrox tay nắm chặt kiếm, hắn ta hét lên lao vào kiếm trên tay cứ liên tục chém chặt đâm đủ kiểu vào quả cầu năng lượng đang bao bọc Kayle ở bên ngoài, Kayle nhếp mép coi thường nói: “Không phải ta đã nói là với bất tử hộ thân này ngươi không tài nào là đối thủ của ta sao?” – Vừa dứt lời, kiếm trên tay cô quét ngang, một luồng hỏa kiếm nóng cực đại đánh đến, chạm vào bụng của Aatrox khiến hắn ta ngã lăn vài vòng trên mặt đất.
“Ta không tin có thứ bất tử như thế” – Aatrox tiếp tục đứng dậy, hắn hét lên không tin vào những gì đang diễn ra.
“A” – Aatrox gầm lên mạnh mẽ, một luồng năng lượng lớn đến mức khiến cả hòn đảo rung chuyển, sức mạnh của Aatrox tiếp tục gia tăng một cách chóng mặt, hắn nhìn Kayle nói: “Bắt ta phải sử dụng đến 60% sức mạnh, ngươi cũng được xem là kẻ rất mạnh rồi, cuộc chiến đến đây nên kết thúc.”
Vừa nói xong Aatrox đã biến mất ngay tại vị trí đứng, đôi mắt Kayle mở to, rõ ràng cô không thể nhìn thấy vừa rồi Aatrox đã di chuyển thế nào và đi đâu.
“Cô nhìn đi đâu vậy” – Aatrox bất thình lình xuất hiện sau lưng Kayle, kiếm trên tay đập xuống một cái.
“Rầm!!!”
Quả cầu năng lượng bao bọc bên ngoài Kayle rung chuyển dữ dội… “rắc”một tiếng, một vết nứt xuất hiện trên quả cầu.
“Không thể nào!” – Kayle kinh hãi.
“Lần này thì chết đi” – Aatrox một lần nữa vung kiếm, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước, Kayle theo phản xạ vung kiếm chặn lại tuy nhiên sức mạnh hiện tại của cô và Aatrox vô cùng chênh lệch, chỉ nghe một tiếng vỡ hòa vào trong một tiếng nổ đinh tai. Kayle toàn thân đầy máu, đôi cánh trắng lúc này trụi lông đầy máu đỏ thẫm, cô nằm bất động dưới chân của Aatrox.
Aatrox nhìn Kayle đang nằm bất động hắn phì một tiếng nói: “Số ngươi dai thật, bị ta đánh cho một kiếm như thế mà vẫn có thể sống. Thôi để ta tiễn ngươi thêm một đoạn.”
Ngay lúc Aatrox vung kiếm lên định đâm xuống thì hắn cảm nhận được hai luồng lực đang tiến đến, cả Morgana cũng cảm thấy điều này, cô ta ngước đầu lên bầu trời để nhìn….
“Vù…”
John và Ryze bay đến bên trên hòn đảo, thông qua dao động năng lượng liên tục trước đó John dễ dàng đến ngay chỗ Aatrox và Kayle vừa đánh nhau, hắn cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc khi thấy Aatrox và Morgana, càng kinh ngạc hơn khi phát hiện Kayle toàn thân đầy máu đang nằm bất động.
Ryze ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Morgana, sau đó lại nhìn Kayle, Aatrox… hắn nói với John: “Lần này có lẽ chúng ta đụng phải thứ ‘cứng’ rồi.”
John nghi hoặc nhìn Ryze hỏi: “Ông biết về lai lịch bọn họ sao?”
Ryze gật đầu nói: “Tên tuổi thì có lẽ với cái khả năng quái đản ấy của ngươi có thể biết được, ta chỉ biết rằng, cái tên cầm kiếm to tổ chảng kia là một chiến binh rất đáng sợ từ thời xa xưa, ta cứ nghĩ hắn chỉ có trong các quyển sách cổ, ai ngờ hắn có thật, còn cô gái có đôi cánh đen mang váy kia là một ‘thiên thần sa ngã’ Hay còn có tên khác là ‘đọa đày thiên sứ’, người đang nằm bất động kia có lẽ là một thiên sứ chính thống rồi.”
“Chiến binh cổ đại, thiên sứ, đọa đày thiên sứ? Những thứ này lão cũng biết sao?” – John kinh ngạc với đống kiến thức của Ryze.
Ryze nói: “Tất nhiên, theo như những gì ta đọc được từ những quyển sách cổ thì, đọa đày thiên sứ trước kia vốn là những thiên sứ, nhưng do phạm một điều luật nào đó nên đã bị trừng phạt làm mất đi đôi cánh trắng thuần khiết, và trở nên xấu xí, đáng sợ như ngươi thấy. Cái tên chiến binh cổ đại kia, ta không nắm được nhiều thông tin cho lắm.”
John gật đầu coi như hiểu, bây giờ cũng đã đến đây rồi, hắn cùng Ryze nhanh chóng đáp xuống mặt đất, đứng cách Aatrox chừng hơn hai mươi mét.
Morgana tiến lại cạnh Aatrox, nhìn John và Ryze cười nói: “Không ngờ người của Valoran này cũng dữ thật, có thể bay như chúng ta cơ đấy.”
John hỏi: “Mấy người đang làm gì trên đảo này?”
Morgana đáp: “Vậy ngươi nghĩ, ngươi đủ tư cách để ta trả lời câu hỏi đó hay sao?”
John nhìn sang Ryze hỏi nhỏ: “Theo lão thì bây giờ tính sao?”
Ryze cũng không ngờ tính huống ở đây lại phức tạp như vậy, nhìn quanh một vòng con nít cũng đoán được nơi này vừa xảy ra đánh nhau, John và Ryze đến đây lúc này thực sự không đúng lúc tí nào, Ryze hỏi: “Vậy hai người sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ đúng chứ? Bọn ta là người của một hòn đảo cạnh đây, nên không muốn mấy người gây thêm nguy hiểm gì cho những người dân trên đảo.”
“Cái này thì còn tùy anh ta.” – Morgana chỉ sang Aatrox.
John nhìn xem Aatrox đợi xem câu trả lời của hắn, hiện tại hắn không muốn đánh nhau, nhưng nếu mọi chuyện không đi theo những gì hắn nghĩ thì có lẽ đánh nhau chính là cách giải quyết tốt nhất.
Aatrox đặt kiếm xuống dưới đất nói: “Được thôi, dù gì thì bọn ta cũng không muốn ở đây lâu, nhưng trước tiên, để ta xử lý nốt cô ta đã.”
John nhìn Kayle đang nằm bất động quanh vũng máu của mình, hắn nhìn tình cảnh cô lúc này sao giống với của Miss Fortune trước đó, John vội đưa tay ngăn cản nói: “Có thể không giết cô ta được chứ? Dù gì mấy người cũng đã làm cô ấy ra như vậy rồi.”
“Ý ngươi là bảo ta không giết cô ta?” – Aatrox nheo mắt nhìn John.
Ryze bên cạnh nói nhỏ với hắn: “Thằng nhãi, rãnh rỗi sinh nông nỗi hả, dù gì thì đây cũng là chuyện của bọn họ, chúng ta không nên xen vào.”
John đáp lại: “Nhưng tôi không thích thấy mấy cảnh thế này.” – Hắn nhìn Aatrox nói: “Đúng vậy, ý của ta là đừng giết cô ấy.”
“Ha… ha…” – Aatrox cười phá lên chỉ kiếm vào mặt John nói: “Này thằng nhãi, ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền bảo ta không được giết cô ta, nghe cho rõ đây, thắng làm vua thua làm giặc, nay cô ta bại trong tay ta, muốn chém muốn giết gì là quyền của ta.”
“Đừng nhiều lời với một con người tầm thường như hắn, giải quyết mọi chuyện rồi rời đi thôi.” – Morgana ở cạnh bên thúc giục.
“Được.” – Aatrox vung kiếm chém mạnh xuống.
“Keng…”
John không thể đứng yên nhìn người ta bị giết ngay trước mắt được, hắn dùng lực phóng kiếm sau lưng lên chặn một kiếm chém xuống của Aatrox.
“Thằng nhãi chết tiệt, nó muốn đi bán muối đây mà” – Ryze cứng họng khi thấy hành động của hắn, rõ ràng cô gái thiên sứ kia không hề có chút quan hệ gì với hắn vậy mà dám ra tay cứu cô ta, không thèm để tâm kẻ mà hắn phải đối đầu là một chiến binh huyền thoại từ thời cổ đại.
Aatrox nhìn thanh kiếm của John đang cắm dưới đất cạnh đó, đôi mắt hắn nheo lại, rõ ràng thanh kiếm ấy hắn đã thấy ở đâu đó rồi, nhưng vì thời gian quá lâu cho nên nhất thời không thể nhận ra.
Morgana thấy John ngăn cản Aatrox thì vô cùng tức giận, cô ta quát: “Tên con người thối tha kia, ngươi dám xía mũi vào chuyện của bọn ta sao?”
John kiên quyết nói: “Ta cho hai người hai cơ hội, một là bình yên rời khỏi đây, không được giết hại cô gái kia, hai là bỏ xác lại đây.”
Từng câu từng chữ của John rõ ràng lọt vào tai hai người, đôi lông mày của Aatrox nhướng lên, cái thái độ ngông cuồng kia thực sự khá là giống hắn ta, Morgana thì ở bên không nghĩ như vậy, bị John hù dọa có khác gì một sự sĩ nhục cô cơ chứ, đôi môi mím chặt, cô hét lên một tiếng: “Con người thối tha, ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh.”
Nói rồi cô ta lao lên, đôi cánh đen sau lưng trải rộng, tạo nên từng đợt cuồng phong mạnh mẽ.
“Vù…”
Một quả cầu hắc ám từ lòng bàn tay của Morgana bắn ra, sức mạnh của nó khiến cho một vùng nhỏ không gian xung quanh phải vặn xoắn liên tục.
“Ầm…”
Một quả cầu điện màu đỏ từ tay Ryze bắn đến va chạm với quả cầu hắc ám ấy nổ tung, khói bụi mù mịt, Ryze nhìn John than thở: “Cái thằng nhãi ngươi thật là, lanh chanh thế này chỉ có nước đi bán muối, sao ngươi thích lo chuyện bao đồng vậy? Kẻ nào đi cùng ngươi chắc chỉ có chịu khổ.”
John cười đáp: “Bản tính vốn vậy rồi, bán muối thì không có đâu, cũng chỉ bán hành mà thôi.”
Ryze lắc đầu cứng họng với cái thái độ không giống người của hắn, lão nhìn Morgana nói: “Để lão làm đối thủ của cô vậy.”
Morgana quát lớn phóng đến: “Kẻ nào cũng vậy cả thôi, nạp mạng đi.”
Ryze vừa đánh vừa dẫn dụ cho Morgana rời xa chỗ John. Lúc này đây chỉ còn có John và Aatrox.
Aatrox nhìn thanh kiếm đang cắm dưới đất cạnh đó hỏi: “Thanh kiếm này, từ đâu mà ngươi có?”
John suy nghĩ một lúc, không biết hắn ta hỏi chuyện này để làm gì, hắn đáp: “Ta được một người tặng.” – Nói xong John đưa tay trái lên phía trước, một cổ hấp lực cực mạnh từ cánh tay hắn phát ra hút lấy thanh gươm của vua vô danh quay trở lại tay.
Aatrox đưa kiếm về phía John nói: “Nếu ngươi muốn ta không giết cô ta cũng được thôi, đọ kiếm với ta xem.”
“Nếu ngươi muốn, ta sẽ đáp ứng” – John chấp nhận lời thách đấu, kiếm trên tay chỉ vào người của Aatrox.
“Được lắm, thử tiếp một kiếm của ta xem” – Aatrox vung kiếm lao vào, khí thế mạnh mẽ như sóng thần trào dâng, vút một tiếng, kiếm của Aatrox đã chém đến trước mặt của John.
“Keng…” một tiếng, John nhanh như cắt để kiếm lên trước mặt, cản được một kiếm của Aatrox, John lùi lại phía sau chừng năm bước, cánh tay trái cầm kiếm cảm thấy có chút tê nhức, một kiếm vừa rồi Aatrox chưa sử dụng toàn lực vậy mà đã làm hắn ra như thế, không biết khi hắn dùng toàn lực thì sẽ thế nào!
Aatrox nói: “Cũng không tệ, có thể chặn được một kiếm của ta, như vậy xem như ngươi đủ tư cách đánh cùng với ta vài chiêu.”
Nói xong Aatrox lại tiếp tục lao đến, đúng như phong cách của một chiến binh dũng mãnh thời cổ đại, tiên hạ thủ vi cường, luôn tấn công trước để chiếm được ưu thế, lần này kiếm trên tay của Aatrox tấn công đến với tốc độ cực nhanh, một kiếm như phân thân thành hai kiếm, hai thành bốn, bốn thành tám….
“Cái gì vậy? Tốc độ vung kiếm này quá nhanh” – John thầm kinh ngạc, nhưng khi giao chiến hắn làm gì có cơ hội để nghĩ nhiều như thế, gươm của vua vô danh trên tay chém đến, John sử dụng đến tốc độ nhanh nhất có thể để đánh với Aatrox, không khí xung quanh như bị dồn nén đến cực điểm, những âm thanh ầm ầm, keng keng cứ vang lên không ngừng.
“Vút…” – Aatrox xoay người chém mạnh một kiếm về phía John, kiếm khí lăng lệ xé gió mà bay.
“A…” – John hét lên thật lớn, kiếm trên tay hắn cũng chém mạnh về phía trước, hai luồng kiếm khí va chạm vào nhau liền nổ tung, cả John và Aatrox đều bị đẩy về phía sau một đoạn.
Aatrox có hơi chút kinh ngạc cười nói: “Không nghĩ ra một tên nhãi như ngươi cũng khá thật, có thể tiếp ta nhiều chiêu đến thế.”
John lau đi vệt mồ hôi trên trán cười đáp: “Không dám, ngươi cũng là người đầu tiên đấu kiếm với ta mà có sức mạnh đáng sợ đến vậy.”
Aatrox đặt kiếm trên vai nói: “Vậy để ta kết thúc trận chiến này sớm luôn nhé, bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh chênh lệch khi ta sử dụng đến 70% sức mạnh.”
John tự tin cười nói: “Sao không sử dụng luôn 100% sức mạnh đi?”
Aatrox nhếp môi nói: “Cái đó còn tùy vào ngươi mà thôi.”
Vừa nói xong Aatrox liền nhảy lên không, kiếm trên tay nhanh chóng được bao bọc bởi một màng năng lượng đỏ đen cực kì quái dị, không khí xung quanh hắn ta vặn xoắn kịch liệt, đôi mắt đỏ ngầu của Aatrox đột ngột sáng rực lên, ngay sau đó một chiêu ‘không kích hắc ám’ lao xuống với cái tốc độ không thể nào cản phá.
Đôi mắt John nheo lại, hắn cảm thấy bây giờ đôi chân mình nặng như đeo chì, không tài nào rút ra được, nếu tránh không được thì chỉ còn cách chống đỡ, John sử dụng sức mạnh phép thuật trong người nhập vào trong thanh gươm trên tay, hắn hét lên một tiếng thật lớn chém mạnh về phía trước, đường kiếm của John như huyễn hóa thành một con hổ dũng mãnh lao về phía trước tấn công Aatrox.
“Ầm…”
Vụ nổ lớn đến nỗi, trận chiến giữa Ryze và Morgana phải dừng lại, hai người xoay đầu về phía trận chiến của John và Aatrox, Morgana mỉm cười nói: “Trận chiến ấy xem ra đã kết thúc rồi.”
Ryze cũng thấy kinh hãi, lão bây giờ cảm nhận rất rõ hơi thở của John đang rất yếu, sức mạnh phép thuật trong người hắn đang rối loạn, ngay tức khắc lão ta lao đến tiến lại gần đó.
Khói bụi bay đi, chiến trường chỉ là một bãi đổ nát, John nằm trên mặt đất, áo quần trên người rách nát, khắp người toàn các vết thương lớn có nhỏ cũng có, mặt đất xung quanh hắn nằm không khác gì của Kayle, đều bị nứt toát ra và vỡ vụn.
Aatrox bay trên không nhìn xuống, hắn ta cũng kinh ngạc khi phát hiện John chưa chết, nếu nói Kayle chưa chết qua các đòn đánh của hắn là bởi vì cô là một thiên sứ chứ không phải người thường, ngoài ra cô còn có tuyệt kĩ ‘bất tử hộ thân’ cho nên mới giữ được mạng, nhưng John là con người làm sao nhận phải một đòn mạnh mẽ như vậy vẫn không chết.
Morgana bay đến cạnh Aatrox nhìn xuống chỗ John đang nằm nói: “Cuối cùng cũng chỉ là một con người vô dụng.”
Aatrox nhìn Morgana, giọng nói của hắn không hề có chút nhường nhịn cô như trước: “Đừng có nói những điều hồ đồ như thế, mặc dù hắn là con người nhưng tuyệt nhiên không phải là kẻ tầm thường.”
Morgana hơi nhướng mày nhưng cũng không nói gì lại, Aatrox xoay người…..
Cùng lúc đó bên sâu trong tâm thức của John, một giọng nói kì lạ vang lên: “Thức dậy đi nào chàng trai của ta, kẻ thừa kế sức mạnh… cậu không phải là kẻ yếu đuối đến mức có thể nằm dài thế này trên mặt đất chứ…”
John đáp lại trong tâm thức:
“Ông là ai?”
“Ta là ai? Cuối cùng cậu cũng chưa nhận ra ta sao? Ta là một người bạn của cậu, luôn ở bên cậu chừng ấy thời gian…”
“Người bạn? Luôn ở bên ta sao? Tôi không rõ…”
“John, cậu thật là… thôi được, để ta nói cho cậu biết, ta là linh hồn của vị vua ẩn chứa bên trong thanh kiếm…”
“Cái gì? Ông là vua? Hả, không lẽ ông chính là chủ nhân trước kia của thanh gươm này sao?”
“Không sai! Ta là chủ nhân đầu tiên của nó, và cậu, John, cậu chính là người kế thừa sức mạnh của ta. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Thất bại trước một tên như vậy, cậu có cam tâm không?”
“Tôi…”
“Ta hỏi cậu, John, cậu có muốn đánh bại hắn hay không?”
“Tất nhiên là muốn.”
“Được, vậy bây giờ ta sẽ trao lại toàn bộ sức mạnh của ta cho cậu, từ giờ trở đi, cậu chính là truyền nhân của ta, John, hãy tiếp nhận sức mạnh của ta và đánh bại hắn.”
Nói thì dài nhưng thực chất cuộc đối thoại ấy trong tiềm thức của John chỉ khoảng chừng vài giây đồng hồ, Aatrox vừa xoay người lại định kết thúc Kayle đang nằm đó rồi sẽ rời đi nhưng hắn giật mình kinh ngạc xoay người nhìn vào John.
Lúc này cả cơ thể của John đang được bao bọc bởi hàng ngàn luồng sức mạnh kì lạ, gươm của vua vô danh đang nằm trên đất cạnh đó đột nhiên bay lên lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, thanh gươm tỏa ra thứ hào quang chói lóa.
Một chuyện kinh ngạc diễn ra khiến Ryze ở cạnh đó rồi cả Morgana và Aatrox đều không thể nào rời mắt khỏi hắn.
“Thằng nhóc này, rốt cuộc trong người nó còn chưa bao nhiêu bí mật? Lão già kia thực sự đã hiểu hết về nó chưa?” – Ryze khi thấy sự biến hóa kì lạ của John liền suy nghĩ.
“Có chuyện gì vậy? Nguồn sức mạnh dồi dào ấy… làm thế nào?” – Morgana cũng cảm nhận được sự biến hóa kì lạ của John cô hoàn toàn ngơ người.
Aatrox không nói gì cả, hắn ta cũng rất kinh ngạc, thầm nghĩ trong đầu: “Cái sức mạnh này… thật quen thuộc, giống như mình đã gặp được ở đâu đó trước đây rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top