Chương 3

Địch Phi Thanh tha Lý Liên Hoa về tới Liên Hoa Lâu thì hoàng hôn vừa tắt. Phương Đa Bệnh sớm đã châm đèn, còn có một mâm cơm đã bày biện sẵn, hắn biết người nọ cho dù ham chơi đến đâu cũng sẽ trở về trước giờ cơm tối, vì khi đêm xuống thị lực của Lý Liên Hoa sẽ kém hẳn. Địch Phi Thanh bế Lý Liên Hoa vào nhà, người nọ từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, thân thể mềm mại an tĩnh. Phương Đa Bệnh nhìn thấy thì hoảng, vội vàng chạy đến lay gọi một tiếng, lại thêm tiếng nữa.

- Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa!

Phương Đa Bệnh nét mặt trầm trọng, Dương Châu Mạn chuẩn bị phát động, thì chợt nghe ai đó càm ràm, giọng còn có chút ngái ngủ.

- Tiu t n ào quá, ta ch bun ng thôi.

Phương Đa Bệnh mặt hơi nghệt ra liếc nhìn Địch Phi Thanh như xác nhận. Địch Phi Thanh cười cười:

- Không sao, hn ch ng thôi.

Phương Đa Bệnh thở ra một hơi nhẹ nhõm:

- Lý Liên Hoa huynh đng da ta na được không? Dy đi! Quan Hà Mng đi huynh c ngày nay đy.

Lý Liên Hoa đang lơ mơ buồn ngủ, nghe đến cái tên Quan Hà Mộng thì thất sắc, lật đật bảo A Phi bỏ hắn xuống, nắm lấy cánh tay Phương Đa Bệnh lay lay, căng thẳng hỏi:

- Quan cái gì đó, ngươi nói sư mui ca hn có đến không?

Phương Đa Bệnh một mặt ngây thơ:

- Tô cô nương không đến, huynh mun gp nàng sao?

Lý Liên Hoa lắc đầu nguầy nguậy:

- Không mun, ngàn vn ln không mun.

Địch Phi Thanh cùng Phương Đa Bệnh vì không hiểu nên đồng thanh hỏi:

- Sao thế?

Lý Liên Hoa xua xua tay:

- Nàng y sẽ bám riết ly ta không tha, bt k ta làm gì nàng y cũng sẽ nhìn ta không chp mt. Có ln ta đem c ci va nh được đến bên giếng ra, nàng y đâu xut hin khiến ta long chong ht c r c ci vào trong giếng. Li có ln ta suýt câu được mt con cá to, li vì mt tiếng gi ca nàng y mà git mình quăng c cn câu xung bin. Li mt ln khác ta gi v đi mao xí sau đó lén trn ra t ca sau thế mà vn b nàng y bt được. Nàng y... nàng y...

Lý Liên Hoa nói bằng giọng thổn thức bất lực, đưa tay xoa xoa trán, hắn cảm thấy Tô cô nương này còn khó đối phó hơn cả A Phi và Phương Tiểu Bảo, tốt nhất là đừng đến, đừng phá vỡ cuộc sống điền viên yên tĩnh của hắn. Phương Đa Bệnh cười tà:

- Huynh cm thy Tô cô nương sẽ bám riết huynh không tha? C ngày ln đêm đu sẽ qun ly huynh à?

Lý Liên Hoa một mặt đồng tình:

- Còn không phi sao?

Phương Đa Bệnh quay sang vỗ vỗ vai Địch Phi Thanh nói:

- A Phi, mai ta gi thư cho Tô cô nương, nhn nàng y có thi gian thì đến chơi, xem như chúng ta cũng đ vt v.

Địch Phi Thanh gật đầu:

- Đưc.

Lý Liên Hoa uất ức chỉ thẳng mặt Phương Đa Bệnh mắng:

- Phương mt trng, tiu t ngươi còn có lương tâm không?

Phương Đa Bệnh cười đắc ý:

- Lương tâm ca bn công t ta sm đã vì con h ly nhà huynh mà đ cho chó tha ri.

Lý Liên Hoa mím môi không thèm nói, phẩy tay áo mò vào bàn ăn cơm. Lúc này Quan Hà Mộng dắt Hồ Ly Tinh ở bên ngoài đi vào, chú chó nhỏ nhìn thấy chủ thì mừng rỡ vẫy đuôi, nhào lên người hắn, liếm liếm mặt hắn. Lý Liên Hoa vui vẻ gắp một ít thức ăn vào bát đem đặt ngay dưới chân mình, xoa xoa đầu Hồ Ly Tinh, cười nói:

- Ăn cơm, ăn cơm nào.

Quan Hà Mộng xem thấy Lý Liên Hoa thân thể hoạt bát tinh thần tươi vui thì lấy làm an lòng, suốt bữa cơm cũng hỏi thăm đủ loại chuyện ăn uống sinh hoạt. Lý Liên Hoa ấy mà, trả lời câu được câu mất, vì thức ăn trong bát mọi người liên tục gắp cho hắn, hắn cúi đầu ăn mãi vẫn không hết.

===========================

Đêm càng về khuya bóng tối càng thêm đậm, vì Liên Hoa Lâu bốn bề có núi có biển thế nên thỉnh thoảng sẽ có những đợt sương dày. Chuyện thời tiết thì sẽ có lúc này lúc khác, Phương Đa Bệnh đã sớm chuẩn bị một lò than đặt vào trong phòng, vừa để sưởi ấm vừa hâm sẵn rượu nóng. Rượu nóng thật ra cũng chỉ đề phòng vạn nhất, nửa năm nay Lý Liên Hoa hình như chưa phải đụng tới lần nào, cho dù nửa đêm phát hàn thì Địch Phi Thanh cũng sẽ xoay xở để hắn không phải quá mức khó chịu.

Địch Phi Thanh nói hắn thân thể suy nhược, rượu sẽ hại Tỳ Vị, vậy nên bình rượu này chủ yếu là hai người nọ uống, hắn không được rớ tới. Phương Đa Bệnh cẩn thận kéo hai lớp chăn bông quây chặt Lý Liên Hoa vào trong, thoạt nhìn cứ như cái kén tằm khổng lồ, chẳng thấy người đâu cả. Lý Liên Hoa ban nãy đòi đi tắm, hắn nói người hắn ám mùi cá nên phải tắm mới ngủ được, Phương Đa Bệnh tất nhiên không muốn nửa đêm còn phải chạy ra bồn tắm vớt người lên nên không đồng ý. Lý Liên Hoa yểu xìu lẩm bẩm ít nhất cũng phải cho hắn rửa mặt thay y phục chứ, thế mà Địch Phi Thanh đột nhiên từ đâu thản nhiên bê một chậu nước ấm đi vào để trước mặt hắn, với lấy cái khăn treo bên sào đưa cho hắn rồi lại thản nhiên đi ra. Phương Đa Bệnh cười tà ghé vào tai hắn nói nhỏ "A Phi này càng ngày càng giống gia nô đầu sắt rồi", hắn cảm thấy rất buồn cười nhưng không dám cười lớn sợ A Phi nghe được sẽ xông vào giành lại chậu nước của hắn mất.

Lý Liên Hoa rửa mặt thay y phục cũng chậm như rùa, Phương Đa Bệnh đứng đợi ngoài cửa sắp hết kiên nhẫn mới dứt khoát xô cửa vào, thấy hắn khoanh thành một đoàn trên giường không ư không hử thì trong lòng thầm than "Chết rồi chết rồi lại nữa rồi", đoạn vội vội vàng vàng vơ hai cái chăn trùm lên người hắn, mở miệng tính gọi "A Phi" thì phát hiện hắn như vậy mà hơi thở rất đều đặn thân thể mềm nhũn, hóa ra là đang ngủ. Phương Đa Bệnh mím môi nén giận, giơ tay dọa đánh hắn một cái xong lại thôi, chỉnh lại góc chăn cho hắn, quấn hắn thành cái kén, rồi ngồi nhìn hắn thật lâu thật lâu. Lý Liên Hoa này, chỉ mới đi tới đi lui một ngày đã mệt mỏi rã rời ngoài mặt lại thờ ơ như không, nếu không phải người thường ở bên cạnh hắn quan tâm hắn thật sự sẽ không biết hắn đang cảm thấy thế nào.

Phương Đa Bệnh liếc mắt thấy mảnh lụa buộc trên tóc hắn, lại nhìn nhìn vai áo mình, thì lắc đầu thở ra một hơi, bất giác mỉm cười vô cùng dịu dàng.

- Ng ri à?

Phương Đa Bệnh nghe giọng Địch Phi Thanh nhè nhẹ vọng vào hỏi thăm thì khẽ ừ một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài. Bên ngoài kê chiếc bàn gỗ, Quan Hà Mộng bình thản nhấp từng ngụm trà, lui tới nhiều thành quen cũng không còn ngại ngùng khách sáo nữa, trước đây không thân nay lại như người nhà, nhờ Lý Liên Hoa mà ngay cả đại ma đầu Địch Phi Thanh cũng chẳng buồn cảnh giác với hắn.

Quan Hà Mộng nheo nheo mắt nhìn Địch Phi Thanh hứng ánh đèn tỉ mỉ xỏ dây qua hai viên ngọc trai, lại tiện tay bứt miếng ngọc bội nho nhỏ đang đeo bên người xuống, đều là vật tinh xảo có giá trị dồn vào một chỗ, không biết người nọ định làm gì. Quan Hà Mộng biết rõ Lý Liên Hoa có tài dẫn dắt người ta, nhưng ngay cả binh khí hình người Địch Phi Thanh chặt người như chặt rau cũng thành ra thế này thì quá thần kỳ rồi. Quan Hà Mộng nhịn không được bèn lên tiếng hỏi:

- Huynh đang làm gì đy?

Địch Phi Thanh đáp cụt lủn:

- Dây buc tóc.

Quan Hà Mộng hỏi tiếp:

- Cho ai thế?

Địch Phi Thanh vẫn như cũ cụt ngủn:

- Lý Liên Hoa.

Quan Hà Mộng à một tiếng như hiểu ra, tủm tỉm cười, trước mắt lại thêm vài phần cảnh đẹp ý vui. Trong thoáng chốc hắn cảm thấy Lý Liên Hoa cho dù thành ra thế nào thì vẫn cứ xếp thứ nhất trong sổ vạn người thôi. Đúng lúc này Phương Đa Bệnh đến bên cạnh ngồi xuống, huých nhẹ vào vai Địch Phi Thanh một cái cười cười.

- C làm cho xong nhé, bng không mai Lý Liên Hoa li vt áo ta.

Địch Phi Thanh nói giọng tỉnh rụi:

- Ai bo ngươi mc cho lm dây nh màu mè làm gì?

Phương Đa Bệnh trợn mắt:

- Ngươi... Ý ngươi là li ti ta à?

Định Phi Thanh vẫn tỉnh rụi:

- Còn không phi ư? Hn nói dây buc tóc ca hn b chó tha, ngươi nghĩ H Ly Tinh sẽ làm vy sao?

Phương Đa Bệnh há miệng như hiểu ra cái gì, chẳng qua là Lý Liên Hoa cảm thấy dải lụa trên áo hắn chướng mắt, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi.

- Lý Liên Hoa!!!

Quan Hà Mộng ngồi bên cạnh nhịn cười muốn nội thương, Lý Liên Hoa quả thật quá đáo để.

- À...

Quan Hà Mộng có chút ngập ngừng:

- Sáng nay trên đường ta có nhìn thy mt người, là Kiu cô nương, nàng y hình như rt mun đến đây nhưng quanh qua qun li vn chưa ri trn.

- Kiu Uyn Vãn?

Phương Đa Bệnh ngạc nhiên hỏi lại, đoạn quay sang nhìn Địch Phi Thanh, ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng than trời "Được không được không đấy, A Phi hắn sẽ không một đao lấy mạng người ta chứ?", chuyện ngày ấy bên bờ biển Địch Phi Thanh nộ khí xung thiên cho đến hôm nay hắn vẫn nhớ rõ như in. Địch Phi Thanh im lặng một lúc mới nói bằng giọng không vội không chậm:

- Yên tâm, Kiu Uyn Vãn là người hiu chuyn, cũng tng là người trong lòng Lý Tương Di, mun ti thì ti, ta không làm khó nàng ta.

Quan Hà Mộng xem xem không khí có vẻ căng thẳng thì bổ sung một câu:

- Kiu cô nương đã ri khi T C Môn ri, hôn ước vi Tiêu T Khâm cũng sm hy b.

Phương Đa Bệnh à một tiếng nhìn nhìn Địch Phi Thanh vẫn tập trung làm dây buộc tóc mặt không biểu tình, cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Phương Đa Bệnh nhớ lại ngày đó.

Cách đây gần một năm, ngày mà bọn hắn tìm được Lý Liên Hoa sau ba tháng ròng rã biệt tung biệt tích. Lý Liên Hoa dong thuyền ra biển, không biết trôi đi bao xa thì được ngư dân nhìn thấy, nghe nói lúc đó hắn đã mê man bất tỉnh nên được ngư dân bất đắc dĩ đem về nhà. Tuy không biết hắn là ai, chỉ thấy hắn một bộ thư sinh nho nhã thân mang trọng bệnh thì không nỡ để hắn đi. Vừa khéo nhà ngư dân nọ lại có một cô con gái thùy mị nết na, ba tháng khi tỉnh khi mê của Lý Liên Hoa cứ như vậy mà qua. Thời gian đầu thỉnh thoảng hắn sẽ thổ huyết, thỉnh thoảng sẽ ngất đi, người ta không rõ vì sao hắn lại như thế chỉ có thể ra sức chiếu cố hắn, cơm nước thuốc thang giữ ấm cho hắn. Càng về sau thị lực hắn càng sa sút thân thể mỗi lúc mỗi kém linh hoạt, cho đến khi hắn dứt khoát ngất lịm đi. Người ta thương tiếc hắn thay cho hắn bộ y phục đã giặt sạch sẽ, là bộ y phục hắn mặc khi ở trên thuyền. Sau đó người ta còn tìm một nơi quang cảnh đẹp đẽ không khí trong lành, chuẩn bị đào huyệt chôn hắn.

Khi Phương Đa Bệnh chạy tới nơi, Lý Liên Hoa được đặt nằm trên một chiếc giường tre đơn sơ, da dẻ tái nhợt không chút huyết sắc, người ngư dân nói hắn đã như vậy ba ngày nay rồi, còn chỉ chỉ cái xẻng đào đất mặt buồn thiu, cứ tưởng chuyến này nhặt được con rể không ngờ phải đích thân chôn xác hắn, cô con gái ở bên cạnh khóc thút thít. Phương Đa Bệnh tay run run khẽ sờ lên mũi Lý Liên Hoa xem xem, một chút hơi thở cũng không có, lại lay lay gọi hắn một tiếng thêm một tiếng nữa, hắn vẫn cứ im lìm không ư hử. Phương Đa Bệnh nước mắt đầy mặt, cả thân run rẩy, giang hồ trước mắt bỗng chốc sụp đổ không nghi ngờ, trong lòng có bao nhiêu đau đớn cùng uất ức, gấp gáp lay gọi Lý Liên Hoa, tiếng gọi cùng tiếng nấc hòa thành một mảng âm thanh đau đứt ruột đứt gan.

- Lý Liên Hoa! Lý Liên Hoa... Huynh đng da ta... đng la ta na được không? Lý Liên Hoa, mau dy đi, chúng ta v nhà, H Ly Tinh đang đi huynh v ăn cơm kìa! Lý Liên Hoa...

Phương Đa Bệnh triệt để ngã xuống, gục đầu vào trong ngực Lý Liên Hoa mà khóc, cuộc đời hắn chưa bao giờ khóc thương tâm đến thế, cho đến khi hắn quen con người này, lượng nước mắt hắn để dành cả đời đều đem ra dùng hết rồi, hắn khóc, khóc tức tưởi.

- Lý Liên Hoa!!! M mt ra cho ta!!!

Lúc này cách nơi đó chừng một dặm, Địch Phi Thanh vội vã thúc ngựa phi tới, nghe thấy tiếng gào khóc tan nát của Phương Đa Bệnh thì trong lòng thót một cái, trái tim hắn như quặn thắt đau điếng người, hắn siết chặt dây cương miệng lẩm bẩm.

- Lý Tương Di, đi ta, đi ta.

Địch Phi Thanh lao nhanh xuống ngựa xông thẳng vào nhà, kéo Phương Đa Bệnh đang khóc ngất trên ngực Lý Liên Hoa ra, trực tiếp dựng Lý Liên Hoa ngồi dậy, không động tác thừa dùng Bi Phong Bạch Dương tầng cao nhất ép vào thân thể rã rời vô lực kia.

- Lý Tương Di! Ngươi không chết được! Ta nht đnh không đ ngươi chết!

Địch Phi Thanh trên trán đổ đầy mồ hôi, Bi Phong Bạch Dương vẫn hừng hực tuôn tràn như suối chảy, đâu đó còn nghe tiếng róc rách rỉ rả của Dương Châu Mạn. Bởi vì nội lực của hắn với Lý Liên Hoa sớm đã hòa lẫn vào nhau, trong cơ thể cả hai đều có nội công tâm pháp của đối phương, Bi Phong Bạch Dương đối với người khác là cương khí cường liệt hỗn loạn, đối với Lý Liên Hoa lại là ẩn nhẫn quen thuộc từ từ lấp đầy. Thế nên hắn không tin dùng hết nội lực của hắn lại không cứu được Lý Liên Hoa.

- A Phi.

Phương Đa Bệnh có chút hoảng hốt nhìn Địch Phi Thanh gấp tới mức phát điên, lại nhìn sang Lý Liên Hoa bắt đầu có sắc hồng trở lại mới bật đứng dậy lau nước mắt cau chặt chân mày nhìn chăm chăm. Qua nửa tuần hương, Địch Phi Thanh rốt cuộc phun ra một ngụm máu tươi, tay vẫn đỡ Lý Liên Hoa, quay sang nói với Phương Đa Bệnh.

- Gc r ca Dương Châu Mn vn còn, hn chưa chết. Bây gi dùng Dương Châu Mn ca ngươi đi.

Phương Đa Bệnh ngay lập tức đáp ứng, đỡ Địch Phi Thanh sang một bên nghỉ ngơi, bản thân mình thế vào, hắn cảm thấy lúc này trong cơ thể Lý Liên Hoa Bi Phong Bạch Dương đang cuộn tròn như xoáy nước, nói động không động nói tĩnh không tĩnh, mà nhu nhuyễn mềm mại lại thêm mười phần ấm áp, hắn không hiểu tại sao không giống với cương khí mà ngày trước Địch Phi Thanh chơi xấu truyền vào cơ thể hắn.

Ở bên kia Địch Phi Thanh lại phun ra thêm một búng máu, cau mày nhìn Phương Đa Bệnh đã tiêu tốn một lượng nội lực không nhỏ, tiểu tử này nội lực không sâu, thoáng cái sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi. Địch Phi Thanh bước tới lật cổ tay Lý Liên Hoa xem xem, đã bắt được mạch, hơi thở nhè nhẹ, trán còn lấm tấm mồ hôi. Địch Phi Thanh nhẹ giọng:

- Phương Đa Bnh, đ ri.

Phương Đa Bệnh nghe mà làm như không, vẫn chưa có ý định dừng lại, cứ thế này chẳng mấy chốc nội lực của hắn sẽ bị rút cạn. Địch Phi Thanh mím môi bất lực, dùng chưởng lực nhè nhẹ áp lên ngực Lý Liên Hoa để bức Phương Đa Bệnh tách ra, bình thản nói.

- Được ri, ngươi ni lc chưa đ sâu, không th mt lúc xut ra quá nhiu. Không cn gp, hn chưa chết được.

Phương Đa Bệnh thở dốc một hơi, lật đật kiểm tra hơi thở của Lý Liên Hoa, hai mắt liền đỏ hoe.

- A Phi, Lý Liên Hoa còn sng, huynh y còn sng.

Địch Phi Thanh gật đầu:

- . Ngươi đi chun b xe nga, chúng ta đem hn đi.

Phương Đa Bệnh vừa ra khỏi cửa, Địch Phi Thanh lại lần nữa dùng Bi Phong Bạch Dương đẩy vào cơ thể Lý Liên Hoa. Lần này người nọ vậy mà mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn hắn, nhợt nhạt cười cười. Lý Liên Hoa thì thào:

- Sao trước khi chết ta li nhìn thy ngươi nh?

Hắn gắng sức đưa ngón tay sờ sờ lên khóe môi Địch Phi Thanh, chau mày:

- Ngươi sao thế? Sao li th huyết?

Địch Phi Thanh để Lý Liên Hoa dựa vào trong lòng mình, kiên định nói:

- Lý Tương Di, t nay v sau, mng ca ngươi, là ca ta.

Người nọ chỉ ừ một tiếng rất khẽ rồi ngất trên vai hắn, không biết gì nữa. Khi Phương Đa Bệnh đánh xe ngựa quay trở lại thì đám người Tứ Cố Môn vừa tìm tới nơi, theo sau còn có đám nhân sĩ giang hồ ham vui thích hóng chuyện. Phật Bỉ Bạch Thạch, Kiều Uyển Vãn, còn có Tiêu Tử Khâm dẫn theo cả trăm môn đồ hướng về chỗ Lý Liên Hoa đang ở tìm người.

- Môn ch!

- Lý Tương Di!

- Lý Liên Hoa!

Phương Đa Bệnh ngay tức khắc thúc ngựa chắn phía trước bọn họ, sa sầm sắc mặt:

- Các ngươi đến đây làm gì?

Kỷ Hán Phật đáp:

- Bn ta đến tìm môn ch.

Phương Đa Bệnh xem thường:

- Ai là môn ch ca các ngươi? Tiêu T Khâm Tiêu môn ch không phi vn đang đi cùng các ngươi sao?

Tiêu Tử Khâm trừng mắt nhìn Phương Đa Bệnh:

- Không cn nói nhiu! Lý Tương Di đang đâu?

Vân Bỉ Khâu hạ giọng như nài nỉ:

- Phương thiếu hip, ngươi cho ta biết, môn ch thế nào ri?

Kiều Uyển Vãn cũng lên tiếng, nước mắt lưng tròng:

- Tương Di, Tương Di không sao ch?

Phương Đa Bệnh đanh giọng:

- Lý Tương Di đã chết ri.

Tiêu Tử Khâm giận dữ:

- Ngươi đng ăn nói hàm h! Lý Tương Di không th chết như thế được!

Phương Đa Bệnh cười lạnh:

- Tiêu môn ch, người mun Lý Tương Di chết nht không phi ngươi sao? Còn ra v mèo khóc chut làm gì ch?

- Ngươi!

Kỷ Hán Phật bất đắc dĩ lên tiếng giảng hòa:

- Phương Đa Bnh, dù gì ngươi cũng tng là người ca Bách Xuyên vin, cũng nên n mt mt chút, cho bn ta vào gp môn ch.

Phương Đa Bệnh bỗng dưng cười một tràng, càng cười nước mắt chảy càng nhiều, hắn vừa đưa tay lau khóe mắt vừa cười nói:

- Ta vào giang h là vì Lý Tương Di, vào vin Bách Xuyên cũng là vì Lý Tương Di, Phương Đa Bnh ta ngay t bé đã nhn Lý Tương Di làm sư ph, nhc công c gng cũng là vì huynh y. Thế nhưng ta biết được, tt c các ngươi đu là huynh đ ca Lý Tương Di năm xưa li là nguyên nhân khiến cho huynh y mười năm trn trc đau kh, mười năm chết dn chết mòn, mười năm ăn không ra ăn ng không ra ng.

Phương Đa Bệnh phẫn nộ chỉ thẳng mặt bọn Phật Bỉ Bạch Thạch mà quát:

- Mười năm! Là mười năm đy!

Thoáng nghĩ tới Lý Liên Hoa còn đang thoi thóp, Phương Đa Bệnh càng thêm cay đắng, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.

- Huynh y... ngay c hn cũng chng thèm hn. Gp huynh y, các ngươi không xng!

Tiêu Tử Khâm nhanh tay lẹ mắt liếc thấy Phương Đa Bệnh thổ huyết, liền nhắm thẳng hướng xe ngựa lao tới, tính khiến hắn thấy khó mà lui.

- Hn b thương ri! Để ta xem xem Thiên Cơ Đường còn cng ming được ti đâu.

Tiêu Tử Khâm đang đà bay giữa không trung thì đột nhiên bị đánh bật ngã lăn về phía sau cả trăm thước. Một tràng âm thanh vun vút xé gió lao tới phía trước xe ngựa của Phương Đa Bệnh, cắm chặt xuống đất phát ra tiếng nổ ầm ầm, tạo thành một cái hố sâu, to bằng ba cỗ xe ngựa, ngăn cách giữa Phương Đa Bệnh với bọn Tiêu Tử Khâm. Thứ cắm trong lòng hố, là một thanh đao.

Đám người Tứ Cố Môn thất kinh hồn vía nắm áo nhau lùi ra sau. Rồi không ai bảo ai cùng nhìn về một hướng, hướng thanh đao bay tới. Địch Phi Thanh bế Lý Liên Hoa từ trong nhà bước ra, sát khí bức người, hắn liếc nhìn Tiêu Tử Khâm khinh bỉ:

- Giết Lý Tương Di không được, lin mun đ thương đ đ ca hn? Vô s!

Tiêu Tử Khâm tức đến hộc máu nhưng không còn hơi sức để đáp trả, hơn nữa tầm chú ý của hắn đang đổ dồn vào Lý Liên Hoa đang nằm trong lòng Địch Phi Thanh.

- Môn ch!

- Tương Di!

Đám người Phật Bỉ Bạch Thạch làm như vô cùng kích động, tính chạy đến bên Lý Liên Hoa xem xem, lại bị Địch Phi Thanh dọa cho chết trân tại chỗ.

- K nào đến đây ta giết k đó!!!

Kỷ Hán Phật nhìn Địch Phi Thanh đằng đằng sát khí thì có chút e dè:

- Địch minh ch! Kim Uyên Minh và T C Môn xưa nay không chung đường, môn ch ca bn ta, bn ta nhn. Ngươi như vy là có ý gì?

Địch Phi Thanh hừ lạnh:

- Môn ch ca các ngươi? Các ngươi cu được hn không? Hay còn khiến hn chết nhanh hơn, đau đn hơn?

- Ngươi...

Địch Phi Thanh lạnh lùng nói tiếp:

- Ta thì sao? Ta cùng Lý Tương Di năm xưa kí hip ước 5 năm, ta ch mun t thí vi hn không có ý hi hn. Nhưng các ngươi thì sao? Gài bn ta đu đá ln nhau đôi bên cùng chết, hi hn thân bi danh lit, kh s giày vò. Mười năm, trong mười năm các ngươi nào có đi tìm hn, còn không nghĩ đến chuyn chôn ct hn, ngay c khi hn đng trước mt các ngươi cũng không nhn ra. Là các ngươi mù hay trong lòng các ngươi vn dĩ không có hn?

Thạch Thủy trong lòng uất ức bấy giờ mới lên tiếng:

- Âm mưu đê hèn y, không phi tt c bn ta đu mun như thế. Ta ch xin ngươi cho ta biết, rt cuc môn ch còn sng hay đã chết?

Địch Phi Thanh thản nhiên đáp:

- Môn ch ca các ngươi đã chết t mười năm trước ri. Sng chết ca Lý Liên Hoa không liên quan đến danh môn chính phái các ngươi.

Tiêu Tử Khâm vẫn chưa chịu thua, trừng mắt lớn tiếng:

- Địch Phi Thanh!!! Ngươi ly quyn gì đưa ra quyết đnh? Ngươi ly tư cách gì đưa Lý Liên Hoa đi?

Hai chữ "tư cách" này trực tiếp phá vỡ tầng nhẫn nại cuối cùng của Địch Phi Thanh, Bi Phong Bạch Dương cường liệt phóng ra, Tiêu Tử Khâm ngay lập tức bị ép đến hộc máu, Địch Phi Thanh gằn từng chữ một:

- Ta cn ngươi ban tư cách sao?

Kình lực từ thân thể Địch Phi Thanh xoáy tung lên một trận tơi bời gió cát. Hắn bế Lý Liên Hoa chậm rãi từng bước từng bước đi về phía đám người Tứ Cố Môn, hắn tiến một bước đám người lại lùi một bước. Những kẻ có nội lực yếu sớm đã bị bức đến nghẹt thở lăn lộn trên đất. Bọn Phật Bỉ Bạch Thạch giơ tay che mặt cố gắng hít thở ổn định khí tức, y phục của bọn họ cũng đã bị gió cát cào cho nham nhở.

Phương Đa Bệnh ngồi trên xe ngựa vốn không bị ảnh hưởng, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận có chút khó thở, đây chính là cơn thịnh nộ của đại ma đầu Kim Uyên Minh sao, hóa ra Địch Phi Thanh còn đáng sợ hơn hắn nghĩ nhiều, quả là thâm sâu không thấy đáy.

- Tiêu T Khâm!

Địch Phi Thanh ánh mắt sắc lẹm, giọng lạnh lùng mà âm trầm:

- Tt c các ngươi! Ta không giết các ngươi là vì Lý Liên Hoa sẽ không mun ta làm thế. Các ngươi tt nht nên cu cho hn mt đi bình an. Đừng đ ta gp li các ngươi, đám T C Môn bi hoi các ngươi, gp k nào ta giết k đó!

Sức công phá của Bi Phong Bạch Dương quá lớn, Tứ Cố Môn đã có đệ tử trụ không nổi liên tiếp nôn ra máu rồi ngã xuống. Nghe văng vẳng trong gió cát có tiếng la:

- Địch Phi Thanh điên ri!

- Tiêu T Khâm ngu ngc chc gin Địch Phi Thanh ri.

- Lý Liên Hoa gì đó c đ hn đem đi là được mà.

Địch Phi Thanh nâng khóe môi cười lạnh thu lại nội lực, nhìn nhìn một đống hỗn độn trước mắt, quay trở lại vẻ mặt thản nhiên thường thấy, bình thản nói:

- Ta nhc li ln na, môn ch T C Môn Lý Tương Di đã chết. V sau nếu ta còn nghe được li đn thi không hay v hn, các ngươi c ch ha dit môn đi.

Địch Phi Thanh quay lưng tiêu sái bỏ đi, bế Lý Liên Hoa cái gì cũng không hay không biết nhảy lên xe ngựa, Phương Đa Bệnh giúp hắn thu lại thanh đao, đánh xe rời đi chẳng buồn nói thêm một lời. Đám người Tứ Cố Môn bị dọa một trận không rét mà run, đội hình tan tác, không nghĩ tới Địch Phi Thanh lại nổi điên như thế, cũng không nghĩ tới khi Địch Phi Thanh nổi điên sẽ đáng sợ như thế, càng không nghĩ tới quan hệ giữa Địch Phi Thanh và Lý Liên Hoa lại sâu sắc như thế.

Bọn hắn chẳng qua cho rằng Địch Phi Thanh chỉ là muốn đánh nhau với Lý Tương Di. Bọn hắn làm sao biết Địch Phi Thanh đang nghĩ gì. Phương Đa Bệnh gấp rút đánh xe ngựa đi xa khỏi bờ biển này, tìm đến một bờ biển khác trong lành hơn, hắn không muốn liên quan gì đến đám người này nữa.

- A Phi! Ban nãy sao ni gin đùng đùng thế kia, ta cũng chưa tng nhìn thy ngươi điên tiết đến mc này. Hao tn nhiu ni lc như vy, ngươi không sao ch?

Địch Phi Thanh ừ một tiếng đáp lời. Phương Đa Bệnh hỏi giọng buồn buồn:

- A Phi, ngươi cũng chp nhn Lý Tương Di đã chết ri sao? Ngươi không mun tái chiến mt trn na sao?

Địch Phi Thanh im lặng một lúc mới nói, giống như vừa buông bỏ một cái gì đã cắm rễ rất lâu rất sâu.

- Không cn thiết na ri. Ta t b, hn là ai cũng được, ch cn hn sng yên n là được. Hn không có võ công ta sẽ bo v hn.

Địch Phi Thanh giơ ngón tay cái quệt vệt máu vừa mới trào ra ở khóe miệng, so với vết thương của Minh Nguyệt Trầm Tây Hải năm đó thì lòng hắn bây giờ đau hơn rất nhiều. Hắn ôm thân thể lạnh lẽo của Lý Liên Hoa trong tay, trong lòng không rõ là tư vị gì. Phương Đa Bệnh hai mắt đỏ hoe ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn màu đỏ:

- .

[Còn tiếp]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top