Chương 15
Lý Liên Hoa cau chặt chân mày nặng nề mở mắt, chỉ một chút ánh sáng mờ ảo chưa thể giúp hắn định hình không gian ngay được. Hắn nhẹ nghiêng đầu qua lại, mạch máu ở cổ bị người ta bóp nghẹt bây giờ vẫn còn hơi ê ẩm, hắn chợt nghĩ chẳng may để lại vết bầm chắc A Phi cùng Tiểu Bảo sẽ lại đòi ném hắn ra chuồng gà. Kể từ lúc bị bắt khỏi sơn trại cũng không biết đã trôi qua bao lâu, hắn chống tay ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình thế mà lại đang nằm trong một cỗ quan tài, bên cạnh còn có bảy tám cỗ quan tài khác, tất cả đều được quét một lớp sơn đỏ thẫm như máu. Lý Liên Hoa nheo mắt nhìn quanh, hóa ra đây là nghĩa trang à, hình như không đúng lắm, trông giống một căn nhà hoang tạm trữ quan tài trước khi nhập thổ hơn.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa lất phất, toàn thân hắn ẩm ướt lạnh lẽo, hắn nhìn mấy ngọn đuốc cắm bên tường thì rất muốn đốt một đống lửa để sưởi ấm thế nhưng hắn không đi được, cổ chân hắn bị người ta xích chặt vào quan tài, không thể leo ra cũng không thể bỏ chạy. Lý Liên Hoa chậm chạp đứng dậy nhoài người quan sát bên trong những cỗ quan tài khác, mùi vị tanh nồng xộc vào mũi khiến hắn buồn nôn, hắn giơ tay áo che kín mũi miệng lòng thầm than trời, cái gã quái đản này sở thích cũng biến thái quá rồi. Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống thúc đẩy một phần rất nhỏ Dương Châu Mạn để làm ấm thân thể, hắn không có ý kinh động đến Bích Trà ở đan điền, năm tháng trôi qua con người không ngừng già đi, hắn hiện tại không những biết quý trọng sinh mệnh mà còn biết quý trọng sinh mệnh của chính mình, sẽ không cố chấp làm chuyện khiến người khác phải lo lắng nữa.
Căn nhà gỗ mái lá nằm khuất trong một góc núi, đơn sơ cũ kĩ, không biết là cách sơn trại bao xa. Lý Liên Hoa ngồi xếp bằng trong quan tài nhắm mắt nghỉ ngơi, không rõ đang hồi tưởng đến chuyện gì mà khóe môi dường như vẽ ra ý cười nhàn nhạt. Mấy ngày này hắn không ít lần tự hỏi, có phải do quên đi trong khoảng thời gian dài nên khi nhớ lại chuyện cũ sẽ cứ như sóng biển từng lớp từng lớp không hẹn mà cuộn về không? Biết là tình cảnh không thích hợp, nhưng hắn đang nhớ tới Địch Phi Thanh, một năm qua hắn vẫn luôn không hiểu mối quan hệ giữa bọn hắn rốt cuộc là gì mà khiến người nọ đối với mình chấp nhất như thế, nên khi ký ức ùa về hình như hắn chỉ để tâm đến những mẩu chuyện có sự xuất hiện của người nọ thôi.
Năm đó, giang hồ bùng lên một tổ chức sát thủ kì lạ, thủ đoạn thiên biến vạn hóa giết người như giết gà, ra tay tàn độc, bất kể nam nữ lão ấu chỉ cần có tên trong sổ đều sẽ chạy không thoát. Thời điểm đó liên tiếp xảy ra thảm án diệt môn khiến cả thiên hạ rùng mình kinh sợ, Lý Tương Di thân là môn chủ Tứ Cố Môn cũng vì chuyện này mà đau đầu, vì địch ở trong tối ta ngoài sáng căn bản không phải chuyện đơn giản. Lý Tương Di ra ngoài ẩn mình điều tra hơn bảy ngày mới xác định được hành tung của chúng liền ráo riết bám theo đến một ngôi mộ cổ, nhưng khi hắn tới nơi thì tất cả chỉ còn lại một đống đổ nát hoang tàn. Ngay dưới chân núi có cửa động đào sâu vào trong, vốn dĩ có tảng đá lớn chắn ngang nhưng đã bị người ta một chưởng đánh vỡ mất rồi. Động càng vào trong càng rộng, kết cấu chạm khắc như mộ vua chúa thông thường, bất quá hắn không đến đây để đào mộ mà đập vào mắt hắn chính là vàng bạc châu báu gấm vóc lụa là cùng gốm sứ bồi táng đổ bể tan nát, bụi đất tứ tung, hàng chục thi thể la liệt máu me be bét, hắn vừa đi vừa nhẩm nhẩm đếm, vòng qua rẽ lại vào tới mộ chính thì đã đếm được hơn trăm thi thể.
Lý Tương Di sờ sờ kiếm Thiếu Sư, phải biết võ công không cao không làm sát thủ, huống hồ nơi này là hang ổ của chúng bao nhiêu quân số đều tề tựu đủ, có khả năng giải quyết sạch sẽ bọn chúng trong đầu hắn chỉ hình dung được một người thôi. Nhưng hắn không chắc, bọn hắn không lẽ hữu duyên đến thế ư? Ở trong mộ tầm nhìn rất kém, chỉ có vài ngọn đèn vĩnh cửu nho nhỏ lay lắt hắt chút ánh sáng lên tường, Lý Tương Di cảnh giác đi loanh quanh quan sát mộ thất, rồi bất ngờ hắn nghe được tiếng bước chân rất khẽ đang tiến về phía mình, hắn chăm chú trông xem từ trong hẻm tối đi ra một thân ảnh. Lý Tương Di nheo mắt thở hắt ra một hơi:
- Địch minh chủ, ta cùng ngươi nợ nần gì nhau thế? Ra khỏi cửa liền gặp, ngươi sẽ không vì muốn tỉ thí mà hạ cổ theo dõi ta đấy chứ?
Địch Phi Thanh vẻ mặt thản nhiên như không:
- Nếu không muốn vô tình đụng phải thì chính thức đấu một trận đi.
Lý Tương Di xua tay lắc đầu không hứng thú, hắn hơi nhíu mày nhìn xem mảng màu đỏ trên vai người nọ, máu vẫn còn thấm ra không ngừng.
- Ngươi bị thương à?
Địch Phi Thanh hờ hững đáp:
- Vết thương nhỏ không đáng kể.
Lý Tương Di nghiêng đầu xem xem, sắc mặt Địch Phi Thanh có điểm nhợt nhạt, nếu không phải mất máu quá nhiều thì cũng là nội thương hoặc trúng độc, thiên hạ có mấy ai đủ bản lĩnh đả thương hắn đâu. Lý Tương Di tiến tới nắm lấy cổ tay hắn xem mạch, không nói không rằng vạch vai áo hắn ra, ngay dưới xương quai xanh có một vết cắt không lớn, không hiểu sao máu vẫn tuôn chảy liên tục. Lý Tương Di tặc lưỡi "Trúng độc thật này!"
Địch Phi Thanh ngay lập tức đẩy hắn ra kéo lại cổ áo cau mày hỏi "Ngươi với ai cũng tùy tiện thế này à?" Lý Tương Di thản nhiên đáp "Không." Địch Phi Thanh vẫn cau mày nhìn hắn, hắn vậy mà nghiêm túc nói tiếp "Cứ để thế sẽ mất máu đến chết đấy."
Thứ mà Địch Phi Thanh trúng phải là một loại độc dược mang tính phá huyết cực mạnh, người uống phải nó khí huyết sẽ lưu thông nhanh gấp mười lần bình thường dẫn đến xuất huyết ồ ạt mà chết. Địch Phi Thanh nội lực thâm sâu thất khiếu chưa chảy máu nhưng vừa khéo lại có một vết thương hở khiến máu chảy không ngừng. Lý Tương Di nhìn màu áo xanh hắn đang mặc dần dần loang đỏ nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ như không có việc gì thì nhíu mày, không báo trước đột ngột xuất thủ ép hắn vào tường, lần nữa vạch áo hắn ra. Mà hắn cũng không phải dạng ngoan ngoãn gì, ngay tức khắc đánh trả, đôi bên giằng co hồi lâu máu hắn đã thấm ướt xuống tay áo. Lý Tương Di thoáng thấy sắc môi hắn mỗi lúc mỗi nhạt trán còn lấm tấm mồ hôi thì lại tắc lưỡi một cái bất đắc dĩ dùng sức quật hắn ngã ra đất, chỉ không ngờ hắn thế mà ngã thật.
Lý Tương Di thân thủ mau lẹ đè chặt Địch Phi Thanh nhanh tay kéo áo để lộ ra vết thương ngày càng ăn sâu, hắn lôi trong ngực ra lọ thuốc cầm máu không động tác thừa rắc lên vết cắt thế nhưng dùng hết nửa lọ thuốc máu vẫn cứ chảy, bao nhiêu thuốc đổ xuống đều như bị nuốt cả vào trong miệng vết thương. Địch Phi Thanh lúc này mới nghiêng mình muốn ngồi dậy nhưng làm như có chút choáng váng liền bị hắn đẩy ngã trở lại.
Lý Tương Di chăm chú nhìn nhìn, trầm giọng hỏi:
- Ngươi trúng độc châm? Không dùng Bi Phong Bạch Dương đẩy ra vì nếu làm thế máu cũng sẽ trôi sạch đúng không?
Địch Phi Thanh im lặng không đáp, Lý Tương Di cau mày làm như suy tư, thế thì Dương Châu Mạn cũng không dùng được, nếu tác động lên toàn bộ hệ thống kinh mạch, huyết sẽ thuận theo khí mà tràn hết ra ngoài mất. Hắn lại tắc lưỡi ra vẻ khó xử, với nội lực của Địch Phi Thanh châm độc chắc chắn chưa thể vào sâu, vậy thì chỉ cần dùng chút lực ngay tại vết cắt để lấy nó ra, nhưng dùng lực kiểu gì mới đảm bảo hiệu quả nhất nhỉ, hắn vẫn nghiêng đầu trầm ngâm suy tư thêm chút nữa.
Địch Phi Thanh thấy hắn vẫn một bộ thong thả chồm trên người mình thì lạnh lùng nói:
- Ngươi làm loạn đủ chưa? Chuyện của ta không cần ngươi lo.
Lý Tương Di lần này không nói gì, hình như đã nghĩ ra biện pháp rất nhanh hai tay vận khí ghì chặt lấy tay hắn, cúi người kề miệng vào vết cắt muốn trực tiếp hút châm độc ra. Địch Phi Thanh giật mình trầm giọng quát "Lý Tương Di! Cút ra cho ta! Ngươi điên rồi!" Hắn vận lực muốn giãy, nhưng Lý Tương Di trước khi tới đây đã ăn một bữa đầy ắp rượu thịt, còn hắn thì lăn lộn trong mộ ba ngày ba đêm rồi, huống hồ còn trúng độc trôi mất mấy chén máu, quả thật là giãy không nổi.
- Ngươi làm thế ta cũng không cảm kích ngươi đâu, ta vẫn tìm ngươi tỉ thí, vẫn sẽ giết ngươi!
Địch Phi Thanh giọng lạnh tanh cảnh cáo, nhưng Lý Tương Di vẫn còn bình thản nhẫn nại lắm, lực ghì ở tay chỉ có tăng không có giảm, người nọ trước sau chỉ tập trung tìm châm độc không đáp một lời. Địch Phi Thanh dường như hết cách, hắn cảm giác được Lý Tương Di vẫn đang kề trên da thịt mình, hơi thở nhè nhẹ cùng tóc mai của người nọ phe phẩy nơi cổ, máu từ từ bị rút ra khiến hắn ngứa ngáy. Giọng hắn vẫn lành lạnh nhưng lại có chút bất đắc dĩ:
- Làm thế ngươi cũng sẽ trúng độc đấy!
Lý Tương Di bấy giờ mới ừ một tiếng đáp trả, chầm chậm rút ngụm máu nhổ đi, rồi lại cúi xuống rút một ngụm khác. Địch Phi Thanh thời điểm này đích thực là đánh không lại hắn, cũng chẳng buồn phản kháng nữa. Lý Tương Di nhổ ra liên tiếp ba ngụm máu, cứ thế này có khi nào rút cạn máu trong người tên kia luôn không, nếu còn có sự lựa chọn khác hắn dĩ nhiên không muốn làm hồ ly tinh đi hút máu người ta đâu. Hắn cau mày đăm chiêu, tên kia thì vẫn nhìn hắn chăm chăm, không còn biện pháp nào khác hắn lại cúi xuống tỉ mỉ kề miệng rút thêm một ngụm nữa, lần này làm như phát hiện ra cái gì hắn ngay lập tức ngẩng đầu lên phun mạnh một hơi, mũi kim trong miệng bay ra cắm phập vào tường. Hắn dùng ống tay áo lau miệng, rồi tiện tay lôi trong ngực ra chiếc khăn đè vào vết thương của Địch Phi Thanh cẩn thận lau sạch, sau đó nhanh tay rắc thuốc vào, lớp thuốc vậy mà thuận lợi bít kín miệng vết thương khiến máu chảy chậm dần, một lúc sau thì ngưng hẳn. Lý Tương Di buông lỏng lực ở tay thở ra một hơi vô cùng nhẹ nhõm, Địch Phi Thanh không bỏ lỡ cơ hội lật người áp hắn xuống đất cau chặt chân mày nhìn hắn chằm chằm.
- Ta cũng không cho phép ngươi tùy tiện như thế. Không sợ trúng độc sao?
Lý Tương Di cười cười lật người trở lại:
- Miệng ta không có vết thương, không sao cả.
Địch Phi Thanh im lặng trầm mặc một lát mới nói:
- Lý Tương Di, ngươi vì sao nhất quyết không muốn tỉ thí với ta?
Lý Tương Di gấp gọn chiếc khăn ép lên vết thương rồi giúp hắn chỉnh lại cổ áo, vẫn cười cười rất trêu ngươi mà nói.
- Không thích.
Địch Phi Thanh sắc mặt trầm trọng hỏi "Ngươi xem thường ta?" Lý Tương Di tay còn đang nắm cổ áo người nọ thế mà lại nghiêng đầu cười ngặt nghẽo "Ngươi ngốc thế, xem thường ngươi thì có phí thời gian ở đây với ngươi không?" Địch Phi Thanh nhìn hắn như hoài nghi, hắn mới cười cười nói tiếp "Nếu ta thắng ngươi sẽ ghét ta, nếu ta thua ngươi sẽ giết ta, thế thì có ích gì?" Địch Phi Thanh lật người lên trên mặt lạnh như băng nhìn nhìn khóe môi còn nhuộm chút màu máu của hắn, xác định không có vết rách nào mới chậm chạp hỏi "Giang hồ muốn thách đấu với ngươi đều khó khăn như vậy sao?" Lý Tương Di lắc đầu tự nhiên như không "Tới thì đánh thôi, ta còn chẳng nhớ bọn họ là ai."
- Thế sao không đánh với ta?
Địch Phi Thanh vẫn một mực muốn hỏi cho ra lẽ, Lý Tương Di chán nản thở hắt một hơi nhanh chóng lật người "Không thích." Địch Phi Thanh cũng không chịu thua lật trở lại "Ngươi rõ ràng xem thường ta!" Lý Tương Di lắc đầu bất lực, hắn giơ ngón tay nhẹ lướt qua hàng mi của người nọ vừa cười vừa nói như trêu ghẹo "Địch minh chủ, ngươi ngốc thế này sao có thể làm minh chủ được nhỉ?" Hai người bọn hắn cứ như vậy, ngươi khiêu ta khích, giằng co thêm nửa ngày, và cũng bởi vì giằng co quên mất sự tồn tại của chủ mộ mà cả hai vô tình đá phải cơ quan, mặt sàn bất đồ tách ra kéo theo chuỗi âm thanh ầm ầm, hai người bọn hắn dứt khoát rơi xuống, vừa khéo rơi ngay vào một chiếc quan tài. Hóa ra bên dưới mộ chính vẫn còn một tầng ngầm, bày không ít quan tài rỗng sắp đặt theo một loại nghi thức nào đó không rõ, có khi chủ mộ bày bố trận pháp cầu phi thăng thành tiên cũng không chừng. Hai người bọn hắn lôi nhau lọt vào trong quan tài, cơ quan lập tức đóng lại, nắp quan tài kín bưng chỉ chừa một khoảng không gian chật hẹp tối đen như mực.
- Giờ tính sao? Cũng tại ngươi cứ quyết hơn thua với ta đấy.
Lý Tương Di nằm dài càm ràm, Địch Phi Thanh ở trên phải chống hai tay để không ngã đè lên người hắn, nói giọng tỉnh bơ:
- Dùng nội lực phá nó đi.
Lý Tương Di bình thản phân tích:
- Địch minh chủ, là quan tài đá đấy, cũng phải vài nghìn cân. Đập bể nó xong ai biết lại khởi động phải cơ quan gì.
Địch Phi Thanh im ắng hồi lâu mới đáp lại bằng giọng nhàn nhạt:
- Tùy ngươi, ta buồn ngủ rồi.
Lời vừa dứt hắn liền buông thõng thân thể đổ gục xuống không khách khí nằm đè lên người nọ mà ngủ. Lý Tương Di có chút bất ngờ nhưng cũng không than phiền gì, trong quan tài chật chội tất nhiên không thể trở mình hay đẩy hắn ra, vấn đề đáng lo chính là không đủ dưỡng khí, nhưng với nội lực của bọn hắn thì trong vòng nửa ngày cũng không chết ngạt được.
Lý Tương Di mò mẫm tìm kiếm cơ quan, bốn bề chật hẹp tối đen đã đành lại còn bị một con mèo lớn nằm vật trên người, hắn ra ngoài lần này quả là xúi quẩy mà. Máu đọng trên vai áo Địch Phi Thanh từ từ thấm qua vai áo hắn khiến hắn thấy ẩm ướt, nói đơn giản thì cực kỳ bứt rứt khó chịu. Hắn vừa sờ tay hai bên thành quan tài dò tìm vừa thấp giọng lẩm bẩm "Địch Phi Thanh, sao ta nhìn thế nào cũng không nhìn ra được ngươi là đại ma đầu ma giáo nhỉ?"
Lý Tương Di lần tìm lâu thật lâu mới phát hiện được chỗ bất thường, chỉ là một điểm nhỏ bằng đầu ngón tay trên nắp quan tài, hắn nhấp nhả xoay vặn cả buổi rốt cuộc nắp quan tài cũng bật ra, hắn dùng tay che chắn đầu và lưng của Địch Phi Thanh, vì hắn tin chắc tên trâu bò này chỉ cần không bị găm trực tiếp vào đầu và tim thì dù có giày vò cỡ nào cũng sẽ sống được thôi. Lý Tương Di lắng tai nghe một lúc vẫn không thấy ám tiễn bẫy rập gì thì thở phào nhẹ nhõm, lăng mộ này bị làm sao thế, bày một đống quan tài rỗng làm gì đâu, không lẽ chỉ đợi bọn hắn trượt chân rơi xuống thôi sao? Rất lâu về sau hắn mới biết nơi này căn bản là một trận pháp trong kỳ môn độn giáp, sau bọn hắn quan quân có tới lùng sục một phen, nghe nói đi hơn hai trăm về còn chưa tới hai mươi. Thế thì bọn hắn đúng là gặp may rồi.
Lý Tương Di hít sâu một hơi, dù gì không khí trong mộ vẫn tốt hơn không khí trong quan tài, hắn lay lay Địch Phi Thanh nhưng người nọ vẫn một bộ im bặt không ư không hử, cũng không biết đang ngủ hay là ngất rồi. Hắn đảo mắt nhìn quanh không đoán được đã là lúc nào, khi hắn tới đây trời vừa chập tối, hiện tại có lẽ đã tối muộn, thế nên hắn cũng thả lỏng thân thể, cứ như vậy nhắm mắt từ từ dỗ giấc ngủ. Trong mộ im lìm quạnh quẽ, ngay cả tiếng vo ve của muỗi cũng chẳng có, hắn chỉ nghe được âm thanh của hơi thở và nhịp tim đều đều, hắn mỗi ngày ở Tứ Cố Môn đều bộn bề việc lớn việc nhỏ hiếm có đêm được ngủ thẳng giấc, trốn ở đây ngủ một đêm cũng tốt, sẽ không có ai quấy rầy hắn nữa.
Khi Địch Phi Thanh cựa mình tỉnh giấc thì đã thấy bản thân đang ngồi trên ngựa, dựa vào lưng Lý Tương Di, hai người bọn hắn cưỡi con ngựa trắng thủng thẳng đi trong lớp sương mờ, hắn hơi động đậy, lật nhẹ cổ áo mình ra xem thì thấy vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng. Hắn nghiêng đầu nhìn thì trùng hợp Lý Tương Di cũng quay sang, người nọ nói với hắn bằng giọng tự nhiên bình thản "Khăn tay của A Vãn ta lại đem đi lau máu cho ngươi, ta sao có thể xem thường ngươi được. Ngoan ngoãn ngồi yên ta đưa ngươi về, đừng có mà nhảy xuống ngựa đấy." Lý Tương Di cười cười, nụ cười tươi sáng tự do, Địch Phi Thanh ngẩng đầu nhìn trời, nắng lên sương tan lộ ra tầng trời trong xanh khoáng đạt, rồi hắn lại nhìn nụ cười kia, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy có chút dịu dàng thanh thoát và bao dung. Địch Phi Thanh phóng mắt đến một góc núi ngập tràn sắc đỏ đầy phong diệp, gió thu nhè nhẹ thổi bay tay áo loang lổ vết máu của Lý Tương Di, hắn lại thấp giọng hờ hững đưa ra đề nghị "Đấu với ta một trận đi!" Người phía trước làm như quá quen thuộc với loại đề nghị này không do dự mà lắc đầu, ngắn gọn đáp "Không thích!" Nắng vàng buổi sáng chiếu lên hai thân ảnh một xanh một trắng cưỡi trên lưng ngựa, đủng đỉnh xuống núi như không có việc gì, Địch Phi Thanh ở trong mộ mấy ngày lúc này được phơi mình dưới nắng, vẻ mặt băng lãnh trời sinh không bày ra biểu tình nhưng hình như hắn thấy ấm áp dễ chịu lắm.
Chuyện xưa như gió thoảng, sinh mệnh như nước chảy đến khắp nơi thăng trầm, giang hồ huyên náo sớm đã quên mất cái tên Lý Tương Di, có chăng chỉ còn tồn tại trong ký ức của một vài người nào đó mà thôi. Có người mong hắn mạnh mẽ trở về để tiếp tục gánh vác, có người mong hắn vĩnh viễn đừng quay lại, nhưng cũng có người chẳng mong gì ở hắn cả, chỉ cầu ở bên che chở hắn một đời bình an. Thế gian nhan nhản phồn hoa nhưng mười năm của hắn trôi qua trong tịch mịch. Nhân sinh đối với hắn cùng lắm chỉ như một bình thiền trà, từng chén từng chén uống cạn, có loại trà đắng nhưng hậu vị ngọt, có loại trà thơm nhưng không dễ uống, có loại uống vào làm người ta ngây ngất đê mê, cũng có loại khiến người ta bừng tỉnh thoát khỏi cơn mộng mị. Mỗi loại mỗi loại, hắn đã uống đến mức trà đậm thành trà nhạt, trà nhạt lại hóa nước trong, uống đến mức thản nhiên không còn mong cầu. Thế nhưng sinh mệnh biến hóa khôn lường, hắn bây giờ thì sao, lại ngơ ngẩn ngồi đây nhớ nghĩ đến một thân ảnh nào đấy, Lý Liên Hoa bật cười chẳng hiểu nổi bản thân vì nguyên do gì lại thành ra nông nỗi này.
[Còn nữa nha]
[Không biết mấy bạn thấy sao, chớ bản thân tác giả thấy bạn Di bản cũng nhây lắm :)))]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top