Chương 11
Kiều Uyển Vãn sắp kết hôn.
Lý Liên Hoa nhìn Tô Tiểu Dung mang đến thiệp mời, sửng sốt một lát, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn có chút kinh ngạc.
Hóa ra mười năm đã trôi qua, người hắn yêu mười năm trước sắp kết hôn, Lý Liên Hoa không khỏi cười khổ, trong lòng thực sự rất chua xót.
"Lý đại ca, huynh nhất định phải đến." Tô Tiểu Dung mỉm cười nhìn hắn.
"Tất nhiên rồi, cảm ơn."
Lý Liên Hoa cùng Tô Tiểu Dung trò chuyện thêm mấy câu, sau đó lại bị Phương Đa Bệnh thúc giục lên đường, Thiên Cơ Đường cách Bách Xuyên viện không xa, chỉ cần hai ngày là có thể đến nơi.
Lý Liên Hoa đến cuộc hẹn mười năm.
Hắn đưa hộp kẹo cưới cho Kiều Uyển Vãn không có nhiều lời liền trở lại tiền viện, Phương Đa Bệnh nhất quyết muốn tiến lên tham gia náo nhiệt, nhưng Lý Liên Hoa không muốn đi nên chỉ tìm một góc lặng lẽ đứng đó. .
Đột nhiên hắn nhìn thấy Địch Phi Thanh ở một góc khác, lúc đầu còn tưởng mình bị nhìn nhầm, hắn xoa xoa mắt mấy cái mới xác định được, liền vui vẻ nhảy chạy đến bên cạnh Địch Phi Thanh.
"Ngươi sao lại tới đây?"
"Ta cảm giác như có người nhớ tới ta."
"Ha..."Lý Liên Hoa cười lạnh một tiếng.
"Ta còn có một việc phải làm, ta muốn mang đi Diêm Vương đi."
Vẻ mặt Lý Liên Hoa bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, hắn quay đầu lại nghiêm túc nhìn Địch Phi Thanh.
"Ngươi định làm gì?"
"Không phải ngươi nói sư huynh của ngươi bị Diêm Vương giết chết sao? Tìm hắn hỏi một chút, nếu không phải hắn vậy hắn cũng là nhân chứng quan trọng, có lẽ có thể nói ra một chút manh mối. Đừng lo lắng, ta sẽ chỉ đưa hắn đi sẽ không làm gì khác. "
Nhìn thấy Địch Phi Thanh nghiêm túc, Lý Liên Hoa bật cười.
"Ngươi làm gì vậy? Ta còn không biết ngươi là người thế nào, ta tất nhiên sẽ tin tưởng ngươi. Đi thôi."
Địch Phi Thanh cũng không có khách khí, hắn lập tức tóm lấy gáy Lý Liên Hoa dùng khinh công dẫn đi.
"Aaa, ngươi đang làm gì vậy? Ta có thể tự đi, đừng túm gáy ta, ngứa!"
Địch Phi Thanh nghe hắn nói lập tức thay đổi tư thế, ôm ngang hắn vào trong lòng. Lý Liên Hoa hoảng sợ dùng sức ôm chặt lấy cổ Địch Phi Thanh, thậm chí đầu còn thu vào trong ngực người đó. Chỉ có cái miệng nhỏ lẩm bẩm chỉ đường cho hắn.
Đến nơi Lý Liên Hoa nhìn trận pháp hoa lê trước mắt, đột nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ xấu, trận pháp này không thể vây được Địch Phi Thanh, nhưng lại có thể kéo dài một thời gian để hắn trêu chọc Địch Phi Thanh một chút, thật sự thú vị.
Hắn cố ý dẫn Địch Phi Thanh vào trong trận pháp rồi nhảy lên, khi Địch Phi Thanh phát hiện thì trận pháp đã được kích hoạt, Lý Liên Hoa đứng bên ngoài trận pháp liền làm mặt quỷ với hắn.
Địch Phi Thanh vừa tức vừa buồn cười, người này sao lại có thể là Lý Tương Di mà mọi người trong giang hồ ngưỡng mộ.
Lý Liên Hoa tìm được một tảng đá trốn đi, người của Bách Xuyên viện không lâu sau liền tới, Tiêu Tử Khâm lập tức rút kiếm hướng về phía Địch Phi Thanh đánh. Địch Phi Thanh thậm chí còn không di chuyển, chỉ dùng một chút nội lực đã đánh bật người này đi.
Các viện chủ liên thủ với nhau hợp sức đánh hắn, nhưng Địch Phi Thanh chỉ cười lạnh.
"Trên thế giới chỉ có một người xứng đáng làm đối thủ của ta, đó chính là Lý Tương Di. Các ngươi gộp lại cũng không thể so sánh được với một Lý Tương Di."
Trong lòng Địch Phi Thanh, hắn từ lâu đã coi Lý Tương Di quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, Lý Tương Di chính là Lý Tương Di, thậm chí tất cả giới võ lâm trên thế giới cũng không thể so sánh được với Lý Tương Di.
Địch Phi Thanh nói xong, cũng không quên liếc nhìn Lý Liên Hoa đang trốn sau tảng đá, Lý Liên Hoa không dám nhìn hắn, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu.
Địch Phi Thanh tâm tình liền tốt, không muốn dây dưa với đám người này, chỉ cần mấy chiêu đã đánh bại bọn họ. Đột nhiên có người chạy tới báo:"Kiều Uyển Vãn bị trúng độc, bất tỉnh."
Trong lúc nhất thời không có người để ý tới Địch Phi Thanh, hắn mặc dù không hiểu nhưng vẫn rời đi trước.
Lý Liên Hoa từ trong tảng đá thò đầu ra, đi theo mọi người đến xem Kiều Uyển Vãn.
Trong sân tất cả thị vệ cùng nha hoàn đều đã chết, chỉ có Tô Tiểu Dung còn thở, được chữa trị một lúc sau mới tỉnh lại, liền thông báo với mọi người rằng việc này là Giác Lệ Tiếu làm.
Trên mảnh giấy kia còn có nội dung lưu lại, thứ duy nhất có thể phá giải được loại độc dược này chính là Dương Châu Mạn, Tiêu Tử Khâm một bên than thở Lý Tương Di đã chết mười năm, tại sao lại nói đùa như vậy, một bên lại lo lắng không biết Lý Tương Di có thật sự còn sống hay không.
Lúc này Lý Liên Hoa chủ động đề nghị có thể chữa khỏi cho nàng nói xong liền đuổi mọi người ra ngoài.
Lý Liên Hoa cưỡng ép vận chuyển nội lực đưa Dương Châu Mạn vào cơ thể Kiều Uyển Vãn, độc tính của loại độc này rất cao, cơ thể hắn bây giờ quá yếu để vận chuyển Dương Châu Mạn nhanh chóng giải độc nên chỉ có thể cố gắng từng chút một truyền vào.
Chất độc trong cơ thể của Kiều Uyển Vãn đã hết. Lý Liên Hoa không thể chống cự được nữa, hắn chỉ rời giường được hai bước, liền phun một ngụm máu lớn, lập tức quỳ rạp xuống đất, không thể đứng dậy hay lên tiếng...
Đột nhiên, hắn rơi vào một vòng tay ấm áp, Lý Liên Hoa cố gắng mở mắt ra cố gắng nhìn rõ bóng người kia, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, sau đó ngất đi.
Địch Phi Thanh mang theo Kiều Uyển Vãn đi, đây cũng là điều kiện để đổi lấy Diêm Vương, Tiêu Tử Khâm đương nhiên đồng ý.
Địch Phi Thanh đưa Lý Liên Hoa trở lại Kim Uyên Minh.
Lý Liên Hoa ngủ ba ngày, Địch Phi Thanh một tấc cũng không rời hắn, tất cả thảo dược quý hiếm đều được sử dụng, Địch Phi Thanh cũng không ngừng truyền nội lực cho Lý Liên Hoa độ khí.
Lý Liên Hoa tỉnh lại vào ban đêm, lúc này Địch Phi Thanh đang nằm trên giường hắn, nắm chặt tay hắn ngủ say.
Lý Liên Hoa nhẹ nhàng đứng dậy, nhưng vẫn là đánh thức Địch Phi Thanh. Địch Phi Thanh lập tức ôm chặt lấy hắn, sợ một giây sau sẽ không gặp lại.
"Lý Tương Di, ngươi càng ngày càng làm loạn."
"Xin lỗi..." Lý Liên Hoa áy náy nói.
Lý Liên Hoa vỗ vỗ lưng Địch Phi Thanh an ủi, nhưng Địch Phi Thanh đột nhiên xoay người cắn môi hắn, từng chút một xâm nhập vào trong miệng hắn, nụ hôn của Địch Phi Thanh cũng giống như bản thân hắn đồng dạng bá đạo. Lý Liên Hoa không nhịn được mà chỉ có thể nức nở lùi lại nhưng lại bị Địch Phi Thanh nắm lấy cổ đẩy về phía trước.
Mãi đến khi trong miệng ngửi thấy mùi máu tanh, Địch Phi Thanh mới buông tha cho hắn, nước bọt không tự chủ được từ khóe miệng chảy ra, khuôn mặt nhỏ bị hôn đến đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Lý Liên Hoa lau đi nước bọt khóe miệng, bộ dạng hắn ủy khuất ngước lên nhìn Địch Phi Thanh.
Địch Phi Thanh trong lòng lập tức mềm mại, đem Lý Liên Hoa ôm vào ngực, người kia trên vai hắn vẫn còn nức nở, hắn chỉ có thể vỗ lưng an ủi. Qua một lúc lâu, người trong ngực không có động tĩnh Địch Phi Thanh khẽ gọi.
Không có người trả lời, cho rằng hắn đã ngủ, Địch Phi Thanh đem người đặt ở trong giường, hắn nằm ở bên ngoài, đem chăn bông cho Lý Liên Hoa quấn lại, ôm chặt người trong vòng tay thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top