Chương 3
Vừa nhìn thấy nữ nhân kia, thiếu niên nọ giật mình đến nổi phun luôn cả miếng gà còn ngậm trong miệng.
" Cô...Cô... Sao lại là cô nữa?".
" Sợ đến nổi nói lắp bắp luôn à? Sợ như vậy mà còn dám vào thành trộm gà sao?".
Chẳng hiểu thế nào mà khi nhìn bộ dạng lúng túng của thiếu niên kia Lý Du Nhiên lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
"Ca ca, tỉ tỉ này là ai vậy?". Đứa trẻ bỏ miếng gà xuống, sợ sệt nắm lấy tay của chàng thiếu niên mặt mày còn chưa rửa sạch bùn đất.
" ta là Lý Du Nhiên, người của Hoàng thành, hôm qua là chính mắt ta nhìn thấy ca ca của nhóc con đây trộm gà nhà người khác! Nói đi! Hai người là người từ đâu đến? Sao nhìn tả tơi như vậy, lại còn đến Hoàng thành này trộm cắp?".
Chàng thanh niên nói lắp bắp khi nãy đứng chắn trước em gái mình, mặt mày sợ sệt nhưng vẫn cố gắng gằng giọng lên giải thích.
" Tại hạ Hạ Thừa An năm nay 17 tuổi, đứa trẻ này là Hạ Sở Tiêu nhỏ hơn tại hạ 10 tuổi. Hai huynh muội của ta đến từ thôn Tam Điệp phía Bắc. 10 ngày trước, nơi bọn ta sinh sống bị tấn công bởi một đám người bịch mặt, tất cả mọi người ngay cả cha mẹ bọn ta đều bị giết chết hết rồi! Khó khăn lắm mới có thể trốn thoát. Ta dắt muội muội chạy một mạch 10 ngày liền chỉ ăn nấm dại, trái dại, uống nước suối mới đến được tận đây."
" Ta là nam nhi khỏe mạnh thì không sao, nhưng muội muội ta chỉ là một đứa trẻ, không thể tiếp tục sống như thế này mãi nên ta đành trộm tạm 1 con gà trước. Cô nương yên tâm, sau này đến Dị Lưu giới rồi ta nhất định sẽ cố gắng làm việc, một ngày nào nó sẽ quay lại nơi này, trả lại con gà kia!".
Vừa nghe nhắc đến Dị Lưu giới, Lý Du Nhiên lại càng thêm tò mò, không biết Dị Lưu giới rốt cuộc thú vị và đặc biệt bao nhiêu.
" Ngươi đến Dị Lưu giới làm gì?"
" Thật sự ta cũng không biết rõ! Trước khi phụ mẫu qua đời đã dặn dò hai huynh muội bọn ta đến Tả Phong thành ở Dị Lưu giới. Họ còn nói rằng đến được nơi đó, bọn ta sẽ có một nơi ở mới, ta cũng có thể tìm lại được chính mình!".
" Lại là Tả Phong thành sao!". Lý Du Nhiên bắt đầu thấy kì lạ về tấm giấy yêu cầu trên phiến đá kia càng thấy tò mò về ngôi thành này ở Dị Lưu giới. Thấy cô nương trước mặt trầm tư một lúc, Hạ Thừa An bối rối tiếp lời.
" Cô nương hào hiệp trượng nghĩa có thể bỏ qua cho tại hạ lần này không?". Đứa trẻ nhỏ Sở Tiêu thấy thế cũng nhanh nhẹ nói theo:
" Tỉ Tỉ xinh đẹp chắc là đói lắm đúng không? Ta mời tỉ tỉ ăn gà nướng này! Tỉ bỏ qua cho ca ca ta nhé! Lần này ca ca biết lỗi rồi". Nói xong, bàn tay nhỏ nhắn kia liền cầm một cái đùi gà đưa đến trước mặt Lý Du Nhiên.
Nữ tử trước mắt chợt tỉnh, mỉm cười nhẹ nhàng với đứa trẻ ngây thơ, vốn tính không thích mắc nợ người khác cô đành giơ tay từ chối. Nhưng vừa mở miệng thì cơn đói liền ào tới làm cô phải cắn răng nhận lấy chiếc đùi gà của đứa trẻ nhỏ nhắn kia.
" Thật không giấu gì hai người, ta vừa trốn khỏi nhà được mấy hôm, vốn muốn ngao du sơn thủy, kết giao thêm bằng hữu, diệt trừ yêu ma nhưng khổ nỗi ta vẫn chưa tìm ra tung tích của chúng. Vì thế mà lẩn quẩn trong thành và khu rừng này đã mấy hôm mà chẳng có tiến triển. Không ngờ tối đó lại nhìn thấy huynh, làm ta cứ nghĩ huynh là yêu quái nên mới ra tay mạnh bạo như vậy!".
" Yêu quái sao! Lý cô nương muốn tìm là loại yêu quái như thế nào?".
" Thật ra ta đang tìm Mộc Tinh ở khu rừng này. Đặc biệt hơn nữa người ra yêu cầu tên là Xuân Huyên, người ở Tả Phong thành mà hai người đang muốn tới".
Nghe đến đây Hạ Thừa An cũng không còn bày vẻ mặt sợ sệt kia nữa, hắn cong môi nở một nụ cười hiền hòa. Lúc này hắn mới có dịp nhìn kĩ gương mặt cô. Một cô gái trạc tuổi hắn, cô búi tóc cao, vừa thanh tú như ngọc nữ nhưng vừa mang khí chất mạnh mẽ, thanh cao chẳng thua gì một nam nhân. Nhìn sơ qua, hắn cảm thấy hồng y tiểu thư này còn khí thế hơn cả đám công tử thế gia nơi Hoàng thành.
" Lý cô nương có muốn đi cùng với huynh muội bọn ta không? Chúng ta bây giờ xem như từng quen biết rồi, cũng có thể kết giao bằng hữu!". Sở Tiêu cũng trong veo đôi mắt, hé miệng cười để lộ một chiếc răng cửa bị khuyết trên gương mặt bầu bĩnh:
" Tỉ tỉ yên tâm đi, ca ca ta tuy hơi ngốc nhưng mà lợi hại lắm, huynh ấy biết võ công!".
Hơi ngốc sao! Không ngờ nhóc con kia cũng thành thật quá! Dám nói ca ca mình như vậy- Lý Du Nhiên thầm nghĩ trong lòng.
" haha thật ra ta đuổi theo huynh ấy đến đây rồi bị lạc đường đến giờ vẫn không ra được. Chắc phải nhờ Hạ ca ca của muội giúp ta ra ngoài rồi. Buổi tối trong rừng này không an toàn chút nào đâu?".
" Đừng lo, sau khi vào thành ta sẽ đãi 2 người ăn một bữa no nê".
Đúng là chỉ một lúc sau, ba người đã có mặt ở bìa rừng, lúc này chỉ mới xế chiều nhưng nắng vẫn còn vàng ươm chiếu rọi lên bức tường thành cổ kính.
Hoàng thành trước mặt không biết đã có mặt từ khi nào, chỉ biết trước khi Lý Du Nhiên ra đời nó đã tồn tại ở đó, cao lớn, nhộn nhịp và phủ lên nét uy nghi chưa hề có ở cõi phàm trần.
Lý Du Nhiên dẫn hai huynh đệ họ Hạ kia đến một quán trọ mà cô vẫn hay đến trong thành. Nó tuy không quá lớn nhưng lại mang kiến trúc đặc biệt, là một gian nhà nằm cuối dãy phổ, không bụi bặm, mạng nhện nhưng người ta vẫn nhìn ra được những nét cổ xưa bên trong nội thất. Vì vị trí kia của nó nên đương nhiên những vị đại hiệp ghé quán thường là khách quen hoặc cố nhân của ông chủ. Lý Du Nhiên vẫn nhớ như in lần đầu tiên nàng trốn được khỏi nhà.
Hôm ấy là ngày mẫu thân nàng qua đời, trời mưa tầm tã, mưa như trút hết nỗi phiền lòng, day dứt của đứa trẻ 10 tuổi mồ côi. Nàng chạy mãi, chạy trốn nơi ở mang đầy kí ức về mẫu thân, về người vừa mới uất hận tự vẫn trước gốc đào hai mẹ con thường chăm sóc.
Nàng đã từng trách móc con người tàn nhẫn ấy, người cho nàng sinh mệnh nhưng rồi lại nhẫn tâm bóp nát đi sự hồn nhiên, vui vẻ của nàng. Người từng nâng niu, ấp ủ gửi gấm cho nàng biết bao tình cảm yêu thương nhưng rồi lại lạnh lùng đập nát đi mọi thứ. Nàng chán ghét thử tình cảm gia đình giả tạo nơi Hoàng thành này, chán ghét tình mẫu tử mà người đời vẫn luôn ca tụng nhưng chán ghét nhất vẫn là sự yếu đuối của bản thân trong quá khứ. Bởi vì thế mà từ ngày hôm ấy, nàng luôn cố gắng sống thật mạnh mẽ, thật vẻ vang, nàng đã không còn day dứt về cái chết của mẹ, nàng phóng khoáng, tử tế nhưng lại chẳng màn trở về mái ấm của mình nữa!
Chạy mãi không biết điểm dừng cho tới cuối ngõ, ngã quỵ xuống nền gạch lạnh lẽo rồi ngất đi, một bóng to lớn đã ôm nàng vào nhà. Đó chính là lão chủ của quán trọ này, quán trọ không tên, không tuổi cũng không có bảng hiệu, không có người làm chỉ có duy nhất một lão già to lớn, lụi hụi từ bàn này sang bàn khác. Ông lão không gia đình thân thích, lại sống nhàn hạ, tự do, muốn bán thì bán, không muốn bán thì đóng cửa nghỉ ngơi. Vì thế mà quá trọ kia được giang hồ biết đến với cái tên Vô Ưu.
Lão đưa cô gái nhỏ nhắn vào nhà, lau nước ấm, đắp chăn rồi lại nấu cho nàng một tô mì. Lý Du Nhiên tỉnh dậy liền ăn một mạch hết sạch tô mì lão nấu. Lão hỏi gì nàng cũng không lên tiếng, chỉ nhìn lão với đôi mắt ngấn lệ, mặt buồn so xong rồi lại khóc tức tưởi. Thấy vậy lão cũng chẳng hỏi gì thêm nhưng cũng từ đó, Lý Du Nhiên mỗi lần trốn ra khỏi nhà đều sẽ ghé qua cái quán cũ cuối dãy phố ấy, ông lão cũng từ đó mà coi nàng như một đứa cháu nhỏ của mình, mỗi lần đến đều sẽ nấu cho Lý Du Nhiên một bát mì, mỗi tết trung thu đều để dành cho nàng một phần bánh. Sau này, cái tên Lý Du Nhiên của nàng cũng là do ông lão đặt.
Vừa đi vừa nghĩ, Lý Du Nhiên đến trước quán ăn lúc nào không hay, cô lấy lại bình tĩnh dẫn hai huynh muội kia bước vào. Họ đi đến chiếc bàn nơi góc quán rồi ngồi xuống, tuy quán ăn không chật kính như ở những tiệm trà đầu ngõ nhưng lại không hề vắng khách, hơn hết bọn họ đều không phải người tầm thường có thể đụng đến.
Vừa ngồi xuống bàn, một thân ảnh to lớn đã đi đến đặt một tô mì nóng hổi trước mặt Lý Du Nhiên
"Một mì trứng đặc biệt không ngò!"
Lúc này nàng mới thả lỏng cơ mặt của mình, đôi mắt cong lại lại mỉm cười thoải mái nhìn lên lão già lo lớn trước mặt trong sự ngơ ngác của hai huynh muội họ Hạ trước mặt.
" Cảm ơn Gia Gia!"
" haha thất lễ quá, quên mất còn hai vị đây..."
Lúc này Hạ Thừa An mới nhận thức được thì ra hai người bọn họ đã thân thiết đến mức độ này. Không ngờ một cô nương như Lý Du Nhiên lại có thể kết giao được với lão chủ quán đặc biệt như vậy, lại còn thân thiết đến thế!
" Cho bọn cháu hai phần như Lý cô nương là được rồi ạ."
Ông lão mỉm cười rời đi. Lúc này, Hạ Thừa An mới quay sang ngây ngô hỏi Lý Du Nhiên.
" ông ấy là gia gia của cô à?"
Lý Du Nhiên vừa ăn vừa trả lời: " Không phải!"
"Thế sao ta vừa nghe cô gọi ông ấy là gia gia!"
Lý Du Nhiên bỏ đũa xuống, giọng nhàn nhã trả lời
" Đơn giản thôi! Ông ấy họ Gia, tên Gia nên ta mới gọi ông ấy là Gia Gia."
"Hả! Cái... cái tên cũng đặc biệt thật!"
Lúc này đám người đối diện đang ngồi ăn cũng bật cười tiếp lời:
" Tiểu tử! Không chỉ có cô nương kia gọi lão chủ quán này là Gia Gia mà cả công tử hào môn thế gia, đại hiệp giang hồ đều phải gọi lão ta là " gia gia" đó!". Nói xong thì cả đám cười lớn khiến Hạ Thừa An xấu hổ quay mặt đi.
Trong một thoáng Lý Du Nhiên đã quan sát hết thảy xung quanh quán. Người đàn ông cùng 7 8 người ngồi một bàn cười cợt khi nãy là khách quen của quán, là những tay rèn có tiếng trong thành, một lô vũ khí họ rèn có thể đủ cho hai anh em Hạ Thừa An ăn uống không lo không nghĩ cả năm trời. Bàn gần cửa có hai mẹ con nhà họ Tôn đối diện quán, ngày nào hai mẹ con ấy cũng đến đây dùng cơm, bé con kia còn rất thích bánh Trung Thu của lão già chủ quán. Xung quanh có thêm 3 4 bàn nữa nhưng những người đều chẳng có gì đặc biệt, thứ khiến Lý Du Nhiên chú ý là một bóng người y phục đỏ ngồi gần trong góc phòng, đi theo còn có một người hầu mặt mày sáng sủa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top